Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

(Đang ra)

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

Writing Machine

Sinh viên tốt nghiệp Lee Han được tái sinh thành con trai út trong một gia đình pháp sư danh tiếng ở một thế giới khác. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến bất kỳ nơi nào có chữ "học vi

122 2703

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

2 8

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

33 104

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

5 56

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

329 1693

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau - Chương 505: Bạn có thích phòng trọ lần đầu thuê không? (9)

“Xong!”

Akaishi và Kureishi lau sạch nước dính trên mấy hộp nhựa rồi cất hết vào tủ lạnh.

“Vào hết rồi nhỉ?”

“Ừ.”

“Tất cả… đã vào hết rồi.”

“Đừng có lặp lại.”

“Hì hì~”

Kureishi tủm tỉm cười với Akaishi.

“Hóng đồ ăn của Kyouko-chan quá đi. Mình ăn luôn không?”

“Thôi, trông có vẻ ngấy lắm, để sau đi.”

“Vậy à. Thế sáng mai mình ăn nhé?”

“Ừ, cứ vậy đi.”

Akaishi đặt túi xuống, rồi cũng cất hộp trái cây thập cẩm đã mua vào tủ lạnh.

“Thần là võ sĩ đạo cuồng hoa quả đây ạ…”

Kureishi cũng phụ giúp cất hộp đồ tráng miệng thập cẩm vào tủ lạnh.

“Làm gì có ai ghét hoa quả đâu.”

“Chị đây lại thấy có đấy!”

“Rồi rồi.”

Cả hai đã cất xong hết những thực phẩm cần giữ lạnh mua ở siêu thị.

“Xong.”

Akaishi khẽ vươn vai.

“Ra phòng khách thôi.”

Nhà Akaishi có tủ lạnh đặt gần cửa ra vào, đi vào trong nữa là phòng khách.

“A.”

Kureishi giơ ngón trỏ lên.

“Sao thế?”

“Trước khi đó thì…”

Kureishi giang rộng vòng tay về phía Akaishi.

“Hửm?”

Akaishi nghiêng đầu thắc mắc.

“Ôm tớ.”

Kureishi nhìn thẳng vào mắt Akaishi, nói bằng một giọng đầy khao khát.

“Akaishi-kun, lúc ở ngoài cậu cứ luôn miệng bảo là có người này người kia, nên chẳng làm gì cho tớ cả, đúng không? Bây giờ chẳng có ai nhìn hết, nên làm gì có lý do nào để không làm được, phải không? Đúng chứ? Lạ thật đấy nhỉ? Vì như thế thì tất cả những gì Akaishi-kun nói đều là dối trá hết à. Akaishi-kun sẽ không lừa dối tớ đâu, đúng không? Phải không nào?”

“…”

Akaishi trông có vẻ khó xử.

“Ôm~ tớ~ đi~ mà~”

Kureishi lại nài nỉ Akaishi.

“Chúng ta mới hẹn hò thôi mà.”

“Một ước nguyện nhỏ nhoi thế này của bạn gái mà cậu cũng không đáp ứng sao? Hả, bạn trai Akaishi-kun?”

“…”

“Bạn trai Akaishi-kun.”

Kureishi khúc khích cười.

“Mới hẹn hò thì không được ôm nhau à? Lạ lắm sao? Tớ thì lúc nào cũng nghĩ đến Akaishi-kun, còn cậu thì không như vậy, phải không? Điều tớ nói có gì lạ lắm à? Bạn gái đòi bạn trai ôm là chuyện lạ đời đến thế sao? Là tớ sai? Hay Akaishi-kun sai? Rốt cuộc là ai?”

Kureishi dồn dập hỏi Akaishi.

“Tớ hiểu rồi.”

Akaishi khẽ thở dài.

Rồi cậu bước vào vòng tay đang mở rộng của cô và ôm chầm lấy Kureishi.

“Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”

Kureishi sung sướng ôm xiết lấy Akaishi.

“Ôm, ôm!”

Akaishi dịu dàng vỗ nhẹ lên đầu cô.

“Thôi rồi.”

Kureishi vừa vùi mặt vào ngực Akaishi, vừa thì thầm.

“Chết mất thôi.”

“Thế thôi nhé?”

Akaishi cố gắng lùi ra.

“Không~~~~~ đời~~~~~ nào~~~~~!”

Kureishi bám chặt lấy người Akaishi, nhất quyết không buông.

“Ưmmmmmmmmmmmmmmmmm~”

Kureishi vẫn vùi mặt vào ngực Akaishi mà nói.

“Phê quá đi mất.”

“…Vậy sao.”

Akaishi đành đứng yên với vẻ mặt khó tả.

“Cảm giác hơn người này đỉnh thật.”

“Hơn ai chứ.”

“…………”

Kureishi ôm chặt lấy Akaishi.

“…”

“Kureishi?”

“Bố mẹ cậu, những người đã dốc lòng nuôi nấng Akaishi-kun suốt mười tám năm qua chứ ai.”

“Ra thế.”

“Thưa hai bác, người con trai mà hai bác đã vất vả nuôi nấng suốt mười tám năm nay, giờ đã hoàn toàn là của con rồi ạ.”

“Làm quá rồi đấy.”

Akaishi cười khổ.

“Hà~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”

Kureishi hít hà lồng ngực Akaishi.

“A~~~~~~~~”

Kureishi, phì một tiếng, ngẩng mặt lên khỏi ngực cậu.

“Thơm dã man.”

“Làm gì có.”

“Không, thật mà, thật mà.”

Kureishi lại một lần nữa dụi mặt vào ngực Akaishi, hít một hơi thật sâu.

“Phê thật.”

“Vậy sao.”

“Dính nước miếng mất rồi,” Kureishi vừa nói vừa lấy tay chùi chùi lên ngực áo của Akaishi.

“Được chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Cho tớ đi lại đã.”

“Cứ thế này thêm mười phút nữa đi.”

“Này này…”

Kureishi cứ thế ôm chặt Akaishi, giữ nguyên tư thế đó suốt mười phút.

“Được chưa?”

Akaishi lại hỏi.

“Hàaa…” 

Kureishi luyến tiếc buông Akaishi ra.

“Hết cách rồi. Tạm tha cho cậu đấy.”

Kureishi giải thoát cho Akaishi.

“Vào phòng được chưa?”

“Ừm, vào rồi nói chuyện tiếp nhỉ?”

Akaishi và Kureishi bước vào phòng khách.

“Oa~”

Kureishi đảo mắt nhìn quanh phòng của Akaishi.

“Trống trải ghê~…”

Phòng của Akaishi chẳng có gì nổi bật, chỉ có những đồ vật cần thiết được đặt đúng chỗ của chúng.

“Phòng này đâu phải để đón khách.”

“Lần tới tớ mang gấu bông của tớ sang cho nhé.”

“Không cần. Mấy thứ đó để làm gì.”

“Để chữa lành tâm hồn chứ sao.”

“Anh làm gì có thứ cảm xúc đó.”

Akaishi bắt đầu sắp xếp các loại thực phẩm không cần bảo quản lạnh vào đúng vị trí.

“Tớ giúp gì được không?”

“Cứ ngồi đó đi. Cậu là khách mà.”

“Okê~”

Kureishi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Akaishi cất quần áo từ chuyến du lịch tốt nghiệp và quà lưu niệm vào tủ.

“Vui thật nhỉ~, chuyến du lịch tốt nghiệp.”

“Ừ.”

“Cứ ngỡ như mới hôm qua thôi.”

“Thì đúng là mới hôm qua mà.”

Akaishi cho quần áo vào giỏ đồ giặt.

“Hừm hừm.”

Chẳng biết từ lúc nào, Kureishi đã đứng ngay sau lưng Akaishi.

“Sao thế?”

“À, ra là quần lót của Akaishi-kun để ở đây.”

“Ừ.”

“Lần tới phải lục mới được.”

“Chẳng có gì đâu.”

“Biết đâu lôi hết ra, dưới đáy lại có vật phẩm hiếm nào đó cho chuyến phiêu lưu thì sao?”

“Chẳng có gì cả.”

Akaishi đóng ngăn kéo đồ lót lại.

“Cứ để cậu tự do thế này, có ngày đồ của tớ biến mất lúc nào không hay.”

“Có sao đâu, tớ là bạn gái cậu mà. Cho tớ một hai cái quần lót thì nhằm nhò gì.”

“Vấn đề là cậu lấy đi mà không hỏi.”

“Tớ chỉ đội lên đầu thôi mà!”

“Đừng có làm thế.”

“Gì chứ, đồ keo kiệt!”

Kureishi hậm hực quay về chỗ cũ.

“Bây giờ… tụi mình… làm gì đây?”

Rồi Kureishi khẽ hỏi Akaishi.

“Cũng muộn rồi nhỉ?”

Akaishi đứng yên suy nghĩ.

“Xem phim không?”

“Ồ, được đó.”

Akaishi đưa điều khiển cho Kureishi.

“Tớ có đăng ký gói xem phim rồi, cậu thấy phim nào hay thì cứ chọn đi.”

“Ồ~. Tinh ý ghê~”

Trong lúc Akaishi dọn dẹp, Kureishi chọn phim.

“Để chọn phim nào trông gợi tình nhất mới được.”

“Chọn phim nào coi được một cách bình thường giùm tớ.”

Akaishi dọn dẹp xong, đi vào bếp.

“Akaishi-kun~?”

Bị bỏ lại một mình, Kureishi đi vào bếp tìm Akaishi.

“Cậu đói rồi đúng không? Tớ làm món ăn nhẹ nào đó nhé.”

“Ồ~”

Kureishi đã đến ngay sau lưng Akaishi.

“Phụ nữ không được vào bếp!”

“Tàn tích của một thời đại cực đoan…”

Kureishi nhẹ nhàng ôm Akaishi từ phía sau.

“Cậu định làm món gì?”

“Cậu muốn ăn gì?”

“Akaishi-kun làm gì tớ cũng ăn á.”

“Vậy thì mì Ý nha.”

Akaishi vừa để cho Kureishi ôm, vừa tìm nguyên liệu làm mì.

Kureishi di chuyển theo từng cử động của Akaishi, như một cái đuôi bám chặt lấy cậu.

“Vướng quá đi.”

“Thì tớ là cái đuôi của cậu mà.”

“Đừng nói mấy thứ nghe bẩn bẩn thế.”

“Không nữ tính à?”

“Ừ.”

“Không nữ tính thì không được sao?”

“Không được ư?” Kureishi chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn Akaishi.

“Cậu cứ là chính mình là tốt rồi.”

“Mỳ Í nà.”

Kureishi áp sát vào lưng Akaishi.

“Mỳ Í nha”

“Đừng có nhại giọng Kansai kỳ cục đó.”

Akaishi tìm thấy nguyên liệu làm mì và bắt đầu nấu nướng.