…
Yatsugai trằn trọc trên giường.
“Không ngủ được…”
Ba mươi phút kể từ khi nhận được tin nhắn của Akaishi, Yatsugai bỗng tỉnh giấc giữa đêm, lòng cô hưng phấn đến độ không tài nào chợp mắt.
…
Dù biết nhìn vào điện thoại lúc mất ngủ là không tốt, cô vẫn không kìm được mà xem lại tin nhắn mình gửi cho Akaishi. Cứ như có một sức hút vô hình vậy.
…
Yatsugai đặt điện thoại cạnh gối rồi siết chặt lấy tấm chăn.
“…Lạnh thật.”
Cửa sổ đang mở. Da cô nổi hết cả da gà. Yatsugai vội xoa xoa tay cho ấm.
Cơn gió đêm, lành lạnh so với tiết trời mùa xuân, cứ luồn vào phòng cô.
Gần phòng Yatsugai không có nhà cửa, lại ngay mặt đường lớn nên tiếng xe cộ qua lại cứ vọng vào phòng cô một cách mơ hồ.
“Haiz…”
Vẫn không tài nào ngủ được.
Yatsugai lại cựa mình trên giường.
Cô chỉ ló mặt ra khỏi chăn, lặng lẽ nhắm mắt lại.
“Akaishi…”
Cô khẽ thì thầm một mình.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm đã về khuya, bên ngoài tối đen như mực.
Chẳng biết từ lúc nào, mưa đã bắt đầu rơi tí tách.
Tấm rèm ren mỏng manh bay phấp phới trong gió đêm, khiến khung cảnh bên ngoài lúc ẩn lúc hiện.
Từ căn phòng trên tầng cao của mình, Yatsugai chỉ có thể thấy được cảnh vật xa xăm và những ánh đèn đường màu cam.
“Em yêu anh.”
Yatsugai một mình, lặng lẽ thì thầm trên giường.
Vì cửa sổ đang mở, giọng nói của cô có thể lọt ra ngoài. Thậm chí cô còn nghĩ, giá mà có ai đó nghe thấy thì tốt biết mấy.
Chỉ có tiếng xe cộ không ngớt trên đường là cứ khe khẽ vọng vào phòng Yatsugai.
“Yêu anh, yêu anh, yêu anh.”
Cô nhắm mắt lại. Vừa tự ôm lấy thân mình.
“Yêu anh, yêu anh, yêu anh, yêu anh, yêu anh.”
Dần dà, cơ thể Yatsugai cũng ấm dần lên.
Một mình trong phòng, Yatsugai giấu mình dưới tấm chăn, tiếp tục thì thầm khe khẽ.
Cô từ từ đưa tay vuốt ve cơ thể mình, cả người khẽ run lên.
Muốn anh biết.
Nhưng lại chẳng muốn anh biết chút nào.
A.
Giá như mọi chuyện cứ tan biến hết đi cho xong.
“Akaishi… Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh. Yêu, yêu, Akaishi, em yêu anh rất nhiều.”
Đôi má cô ửng đỏ, nóng bừng.
Làn da lấm tấm mồ hôi. Cơ thể Yatsugai được làn gió đêm lạnh lẽo mơn man.
Những lời yêu bỏng cháy của Yatsugai tan vào không khí đêm, như thể chính màn đêm đang cố che giấu đi mối tình đơn phương ấy, rồi lịm dần.
Với đôi mắt đã nhuốm màu mơ màng, Yatsugai tiếp tục gọi tên Akaishi.
Hơi thở cô trở nên gấp gáp, rồi bất giác, những tiếng lòng cứ thế buột ra.
“Yêu, yêu, yêu, yêu, yêu, yêu anh vô cùng.”
Mỗi khi thì thầm lời yêu dành cho Akaishi, cô lại cảm thấy mình có thể chìm vào giấc ngủ.
Cơ thể đang căng cứng của cô dần thả lỏng.
Một cảm giác rã rời, rồi một cảm giác bồng bềnh nhẹ tênh tìm đến với Yatsugai.
“Têy, yêu, yêu anh, yêu, yêu, em yêu anh, Akaishi…”
Làn da đẫm mồ hôi được gió đêm thổi qua, cảm giác thật dễ chịu.
Màn đêm buông xuống cũng che đi cả mối tình của Yatsugai.
Dù bây giờ cô có thổ lộ tình yêu với Akaishi nhiều đến đâu, cơn mưa tí tách ngoài kia rồi cũng sẽ cuốn trôi tất cả.
Chỉ ở nơi này thôi.
Chỉ lúc này thôi.
Em không đòi hỏi gì cao sang đâu.
Yatsugai siết chặt cơ thể mình.
“Haiz…”
Em đã nghĩ rằng, em yêu anh.
Một người thật đáng yêu. Bằng mọi giá, em muốn có được anh. Người em yêu nhất trên đời.
Rốt cuộc từ khi nào, mình lại trở nên ích kỷ thế này?
Rốt cuộc từ khi nào, mình lại yêu Akaishi đến thế?
Hay là, tất cả cũng chỉ là một sự ngộ nhận? Để bản thân có cớ tự khẳng định mình mà thôi.
Ánh đèn đường màu cam leo lét chiếu vào phòng Yatsugai, như những đốm lân tinh. Mờ ảo soi rọi làn da cô.
“Chết thật…”
Yatsugai nhìn xuống đôi tay mình. Cô ngắm nhìn những ngón tay thon dài, mềm mại, xinh đẹp.
…
Yatsugai lại giấu đôi tay thon dài của mình vào trong chăn.
Cơ thể nóng hổi.
Mỗi khi nghĩ về Akaishi, lòng cô lại dấy lên những cảm xúc thật phức tạp.
“Chạm vào em đi—”
Một ý nghĩ táo bạo thoáng qua trong đầu Yatsugai.
Cô từ từ vuốt ve đôi chân dài của mình. Rõ ràng là tự mình chạm vào, vậy mà cô lại có một cảm giác kỳ lạ như thể đang được ai đó mơn trớn.
“Akaishi…”
Mắt cô hoe đỏ.
“Thích, yêu anh, yêu anh, yêu anh, thích, thích, thích, thích, thích, thích…”
Trên giường, Yatsugai ôm gối co người lại.
Càng thổ lộ tình cảm với Akaishi, cô càng thấy an lòng. Thấy thư thái. Thấy như được che chở.
Những lời yêu dành cho Akaishi lơ lửng trong phòng, rồi từ từ chìm xuống.
Những lời sẽ chẳng bao giờ đến được tai cậu.
Chỉ là một sự tự thỏa mãn, chỉ có thể trọn vẹn trong lòng mình mà thôi.
…
Ngọt ngào.
Mong manh.
Đáng yêu.
Khàn đặc.
Nóng bỏng.
Một.
Giọng nói.
Như thế.
“Yuuto… em yêu anh, yêu anh, yêu anh…”
Tất cả những gì Yatsugai có thể làm, là khẽ thì thầm tình yêu dành cho Akaishi trong phòng riêng của mình.
Như để xoa dịu cơ thể đang dần nóng lên, Yatsugai ôm chặt lấy chính mình.
“Xót xa quá…”
Chỉ có tiếng thở dài khe khẽ tan vào màn đêm.
-----------
Kureishi vừa ôm lấy lưng Akaishi, vừa vui vẻ trò chuyện phiếm.
“Đêm rồi nhỉ?”
“Ừ.”
Phòng của Akaishi cũng đang mở cửa sổ, làn gió đêm lạnh lẽo lướt qua má hai người.
“Hôm nay lạnh thật đấy.”
“Ừ.”
“Chẳng giống mùa xuân chút nào.”
“Đóng cửa sổ nhé?”
“Ưm ưm, không cần đâu. Dù sao phòng cũng khác, lại chẳng có chỗ nào nhìn sang đây được. Vả lại, nghe tiếng xe chạy cũng thích mà.”
Nói rồi, Kureishi ôm chặt lấy Akaishi.
“Lạnh nhưng mà ở bên nhau thì ấm ghê.”
“Ừ.”
“Quay sang đây một chút được không?”
“Một chút thôi đấy.”
Kureishi kéo Akaishi quay về phía mình.
“…Ưm.”
Kureishi khẽ đặt môi mình lên môi Akaishi.
“Tớ chỉ muốn hun một cái thôi.”
“Cậu đúng là đồ biến thái.”
Akaishi lại quay lưng về phía Kureishi.
“Hay là chúng ta chụp ảnh bây giờ rồi gửi cho Kyouko-chan đi?”
“Để làm gì?”
“Kiểu như ‘Này cậu otaku, đang xem đó à~? Bọn tớ sắp có một đêm nóng bỏng đây~’.”
“Ai lại đi làm cái trò như trong doujinshi thế chứ.”
“Chụp một tấm kỷ niệm đã, nào.”
Kureishi chụp một tấm ảnh của cô và Akaishi.
Akaishi vội che mặt.
“Một cô gái không mảnh vải che thân và một anh chàng che mặt, đây là… hiện trường một vụ án rồi!”
“Rồi rồi, biết rồi.”
Kureishi vừa nhìn điện thoại vừa tỏ ra phấn khích.
“Nếu sau này Akaishi-kun mà nổi tiếng, chắc tớ bán được tin sốt dẻo đấy.”
“Một đứa như tớ thì làm sao mà nổi tiếng được.”
“Tớ thì không nghĩ vậy đâu.”
“Mà, cũng chẳng ai biết trước được tương lai.”
“Sau này tớ có thể đi khoe là bạn gái của Akaishi-kun không nhỉ~”
“Chắc tớ mới là người phải đi khoe thì đúng hơn.”
Akaishi khẽ bật cười.
“Này cậu otaku, có đang xem không đấy~?”
Kureishi nằm trên giường, chụp thêm vài tấm ảnh với Akaishi.
“Sắp ngủ rồi mà cứ nghịch điện thoại mãi là mất ngủ đấy, Kureishi.”
“Vâng~”
Kureishi cất điện thoại đi.
“Ôm nhau đi?”
Kureishi lại ôm lấy lưng Akaishi.
“Ôm~”
Kureishi dùng hết sức ôm chặt lấy Akaishi.
“Hạnh phúc thật đấy.”
“…Ừ.”
Akaishi xoa đầu Kureishi.
“Ê hê hê.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, người yêu của tớ.”
Kureishi ôm chặt Akaishi, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.