[Tớ lỡ nấu hơi nhiều đồ ăn nên đã treo một phần ở tay nắm cửa nhà cậu rồi đó Akaishi. Nếu được thì ăn thử xem nhé.]
Khi Akaishi mở tin nhắn của Yatsugai, nội dung chỉ ngắn gọn có vậy.
“Chỉ thế này thôi à?”
“Chắc vậy rồi.”
Akaishi lướt nhanh lại lịch sử trò chuyện với Yatsugai, nhưng cũng chẳng có gì quan trọng.
“Thế mình trả lời lại nhé?”
Kureishi từ phía sau áp sát người vào Akaishi.
“…”
Kureishi nhẹ nhàng phả hơi vào vành tai Akaishi.
“Tớ đang áp vào đấy.”
“Tớ có nói gì đâu.”
Bộ ngực của Kureishi tì vào lưng Akaishi.
[Cậu về chưa?]
Akaishi lướt ngược lại một chút tin nhắn của Yatsugai rồi đưa cho Kureishi xem.
“Hay mình viết là ‘Giờ tớ đang ngủ ở khách sạn với Mitsuha’ nhé?”
“Cậu điên à?”
“Úi!”
Akaishi khẽ vỗ vào người Kureishi.
“Cậu S quá hà…!”
“Chắc chắn không phải.”
Vẫn ôm chặt Akaishi, Kureishi nhìn vào chiếc điện thoại.
“Mai trả lời cũng được.”
Sau khi xem tin nhắn của Yatsugai, Akaishi cất điện thoại đi.
“Ể, sao thế? Tội nghiệp cậu ấy lắm.”
“Thì cậu ấy cũng có biết mình xem hay chưa đâu, trừ khi có thông báo.”
“Nhỡ cậu ấy cứ canh me điện thoại thì sao?”
“Ai lại làm cái chuyện phiền phức thế chứ.”
“Hay là… cậu cố tình làm thế để tớ không thấy được?”
Kureishi lườm Akaishi một cái sắc lẹm.
“Trời cũng tối rồi, lỡ tiếng thông báo đánh thức Yatsugai thì phiền lắm, đúng không?”
“Không sao đâu, không sao đâu. Con gái bọn tớ toàn thức khuya lắm.”
“Mẫu khảo sát của xậu có đúng một người thôi đấy.”
“Hồi đi du lịch tốt nghiệp, Kyouko-chan cũng thức khuya lắm đó?”
“À…”
Ra là thế, Akaishi vỗ đùi một cái.
“Hai cậu ở chung phòng à?”
“Vâng, chung phòng ạ. Bọn tớ còn ngồi buôn chuyện tình yêu nữa cơ.”
“Hể.”
Akaishi tỏ vẻ không quan tâm, cắt ngang câu chuyện.
“Hình như Kyouko-chan có người trong mộng rồi đấy. Tớ nhớ là có hỏi đấy, mà cậu ấy bảo là ai vậy cà…”
Kureishi khoanh tay, “ừm…” một tiếng ra vẻ suy nghĩ.
“Thôi, cậu không cần nói đâu. Chuyện đó là riêng tư của cậu ấy mà.”
“…Vậy à.”
Kureishi bèn bỏ lửng câu chuyện.
Và chính vì Kureishi không thể nhớ ra người trong mộng của Yatsugai, điều đó đã khẳng định rằng, người mà Yatsugai thích là một người mà Kureishi chẳng thể nhớ ra nếu không cố gắng.
Nói cách khác.
Người đó, không phải là Akaishi.
“Akaishi-kun tốt bụng thật đó.”
Kureishi vừa nói “ngoan nào, ngoan nào” vừa xoa đầu Akaishi.
“Vậy chắc trả lời tin nhắn cũng không sao đâu nhỉ?”
Akaishi lướt lướt trên màn hình điện thoại.
“Trả lời là ‘Tớ vừa về đến, cảm ơn cậu đã lo lắng’ nhé.”
Akaishi vừa gõ tin nhắn vừa đưa cho Kureishi xem.
“Được đó.”
“Vậy trả lời luôn nhé?”
“Tớ cho phép.”
“Sao lại phải có sự cho phép của cậu chứ. Á, chết, gõ nhầm rồi.”
Bị Kureishi hối thúc, Akaishi đã gửi tin nhắn cho Yatsugai khi vẫn còn lỗi chính tả.
“Thôi kệ đi.”
Thấy sửa lại cũng phiền, Akaishi cứ thế tắt màn hình điện thoại.
“Sáng mai mình cùng xem cậu ấy trả lời gì nhé?”
“Ừ.”
Ngay lúc Akaishi định cất điện thoại, chiếc điện thoại của cậu rung lên.
“Nhanh thế?”
“Cậu ấy còn thức thật kìa.”
Akaishi lại bật màn hình điện thoại lên.
[Chào mừng cậu về. Có gặp rắc rối gì không? Cậu vất vả rồi, thức khuya thế.]
Chỉ trong vài giây, tin nhắn trả lời từ Yatsugai đã đến.
“Kyouko-chan đúng là vẫn mê điện thoại như ngày nào.”
“Thời này ai mà chẳng thích điện thoại.”
“Giờ trả lời sao?”
Kureishi vừa áp sát vào Akaishi vừa xoa đầu cậu.
“Trả lời là ‘Không có rắc rối gì, chỉ là tớ ở trong tình huống không tiện xem điện thoại thôi. Chúc ngủ ngon’ nhé.”
Akaishi bắt đầu gõ tin nhắn.
“Hay mình viết là ‘Đang bận làm chuyện ấy với Kureishi’ đi?”
“Rốt cuộc là cậu muốn bị lộ hay không muốn bị lộ hả?”
“Gì chứ, tớ đùa thôi mà. Akaishi-kun thật là, động tí là nổi giận.”
Kureishi vừa nói vừa cù lét vào bụng Akaishi.
“Nhột quá.”
“Đây là hình phạt cho cái tội hay nổi giận của Akaishi-kun!”
Kureishi cứ thế luồn tay vào trong áo, sờ soạng khắp người Akaishi.
“Rồi, gửi rồi.”
Akaishi gửi tin nhắn đi, và chỉ một lát sau, tin trả lời từ Yatsugai lại đến.
[Vậy à, cậu vất vả rồi. Chúc ngủ ngon nha.]
Tin nhắn trả lời chỉ ngắn gọn có thế.
“Lần này thì hết thật rồi.”
“Nhỉ~”
Lần này thì Akaishi mới thực sự cất điện thoại đi.
Kureishi vẫn tiếp tục mân mê sờ soạng cơ thể cậu.
-------------
Trong phòng riêng của mình, Yatsugai đang một mình cuộn tròn trong chăn.
Đồng hồ đã điểm qua một giờ sáng.
Cô cứ bật rồi lại tắt, bật rồi lại tắt màn hình điện thoại.
Biết đâu tin nhắn của Akaishi đã đến rồi.
Chắc là sắp có tin nhắn rồi.
Nhưng dù cô có bật màn hình bao nhiêu lần đi nữa, vẫn chẳng thấy tin nhắn nào từ Akaishi.
“Hà…”
Yatsugai cuộn tròn người trong chăn.
“Lo quá.”
Rốt cuộc thì trong lúc cô chờ đợi, Akaishi vẫn chưa về nhà.
Cậu ấy nói là đi đâu đó với Hirata, nhưng liệu có gặp tai nạn gì trên đường không?
Có bị vướng vào rắc rối nào không?
Tại sao cậu ấy lại không thể trả lời tin nhắn?
Những suy diễn vẩn vơ, dù biết là vô ích, vẫn cứ xoay mòng mòng, chiếm trọn tâm trí Yatsugai.
Akaishi bây giờ ra sao rồi?
Giữa lúc cô đang cuộn tròn trong chăn, trải qua một đêm không ngủ, tiếng thông báo điện thoại của Yatsugai bất ngờ vang lên.
“…!?”
Yatsugai bật phắt dậy như một cái lò xo, và ngay lập tức bật màn hình điện thoại.
“…A.”
Tin nhắn của Akaishi, đã được trả lời.
“Akaishi… Akaishi Akaishi Akaishi!”
Yatsugai mừng rỡ, mở ngay tin nhắn của Akaishi.
[Tớ vừa về đến, cảm ơn cậu đã lô lắng]
Tin nhắn của Akaishi đập vào mắt Yatsugai.
“~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!”
Yatsugai lăn lộn, quằn quại trong chăn.
“Trời ơi, sao mà đáng yêu thế này.”
Yatsugai chụp ngay màn hình tin nhắn trả lời của Akaishi.
Nhưng cô cố tình vờ như không thấy lỗi chính tả mà trả lời lại.
Cô xấu hổ nếu để cậu nghĩ rằng lỗi chính tả đó đã làm cô xao xuyến.
‘Chào mừng cậu về. Có gặp rắc rối gì không? Cậu vất vả rồi, thức khuya thế.’
Muốn biết tại sao Akaishi lại trả lời muộn, Yatsugai bèn thử dò hỏi.
Bằng cách giả vờ hỏi xem cậu có gặp rắc rối gì không, cô có thể tỏ ra rằng mình chỉ đơn thuần lo lắng chứ không phải đang cố tìm hiểu xem cậu đã làm gì.
Đó chỉ là một vỏ bọc, để che giấu đi nỗi lòng thật sự là ‘tại sao lại muộn thế, cậu đã làm gì vậy hả?’.
Yatsugai gửi tin nhắn trả lời cho Akaishi.
Chẳng bao lâu sau, tin nhắn của Akaishi lại đến.
[Không có rắc rối gì, chỉ là tớ ở trong tình huống không tiện xem điện thoại thôi. Chúc ngủ ngon.]
Yatsugai tủm tỉm cười.
Từ nội dung tin nhắn của Akaishi, đầu tiên, cô có thể biết rằng cậu không gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.
Và cô cũng biết được rằng cậu đã ở trong một hoàn cảnh bận rộn nào đó không thể xem điện thoại.
Cuối cùng, với lời chúc ngủ ngon, cô có thể suy ra rằng, Akaishi bây giờ đang ở nhà một mình, và cô chính là người nói chuyện cuối cùng với cậu trong ngày.
“~~~~~~~~~~~~~~~~~!”
Yatsugai giãy đành đạch trong chăn.
Cô trả lời lại ngay lập tức.
[Vậy à, cậu vất vả rồi. Chúc ngủ ngon nha.]
Những điều cô muốn biết, đều đã biết cả rồi.
Cô cố tình trả lời một cách có vẻ hờ hững.
Bây giờ, Akaishi đang ở nhà một mình, chuẩn bị đi ngủ.
“Akaishi…”
Cô lại thì thầm tên cậu.
Tay cầm điện thoại, cô vừa tủm tỉm cười vừa ngắm nhìn màn hình.
“Hay là mình qua đó bây giờ nhỉ…”
Yatsugai bước xuống giường, định thay quần áo.
“Không, làm thế thì phiền cho người ta lắm…”
Nhưng rồi cô lấy lại lý trí, và quay trở lại giường.
“Hà…”
Chỉ toàn là những tiếng thở dài.
“Akaishi…”
Nhiều lần.
Nhiều lần, nhiều lần, nhiều lần nữa, cô lại muốn gọi tên cậu.
“Tớ thích cậu.”
Yatsugai, thì thầm như thế.
Rồi cô đỏ bừng mặt, lấy tay che đi.
Cảm giác xấu hổ dâng lên không thể chịu nổi.
“Akaishi, Akaishi, Akaishi…”
Chẳng nói với ai, Yatsugai chỉ khẽ khàng, gọi mãi tên Akaishi.