Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

(Đang ra)

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

Writing Machine

Sinh viên tốt nghiệp Lee Han được tái sinh thành con trai út trong một gia đình pháp sư danh tiếng ở một thế giới khác. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến bất kỳ nơi nào có chữ "học vi

122 2703

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

2 8

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

33 105

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

5 56

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

329 1693

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau - Chương 508: Bạn có thích phòng trọ lần đầu thuê không? (12)

“Kureishi?”

Akaishi nhìn quanh quất.

Trong phòng không một bóng người. Ít nhất thì trong tầm mắt của cậu, chẳng thấy Kureishi đâu cả.

“Kureishi.”

Akaishi bắt đầu tìm kiếm trong phòng.

Dưới gầm giường, trong tủ quần áo, nhà vệ sinh, cả khe hở chỗ đặt máy giặt, cậu đã tìm mọi ngóc ngách có thể nghĩ tới, nhưng vẫn chẳng thấy ai.

“…”

Akaishi mở cửa phòng rồi bước ra ngoài.

Có lẽ Kureishi mới ra khỏi nhà chưa được bao lâu.

Akaishi đảo mắt một vòng quanh nhà, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.

“Kureishi…”

Akaishi quay vào phòng, khóa cửa lại.

Cậu thử liên lạc với Kureishi qua điện thoại, nhưng tin nhắn vẫn chưa được đọc.

“…”

Akaishi đứng chết trân trước bàn làm việc.

Cậu nhìn lại mảnh giấy nhắn trên bàn, nhưng nó hoàn toàn trống trơn.

“Kureishi ơi~”

Akaishi lại bắt đầu tìm kiếm trong nhà một lần nữa.

Phòng tắm, nhà kho, sau cánh cửa, cậu tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy ai.

“Kureishi.”

Akaishi kéo tấm rèm ở phòng khách ra.

“Á.”

“Á.”

Kureishi đang trốn sau tấm rèm phòng khách.

Bị phát hiện, Kureishi cuống quýt giở tờ giấy đã bị vo tròn nhàu nhĩ ra.

“Te… tèn ten~”

Kureishi giở tờ giấy nhàu nát ra cho Akaishi xem.

Trên giấy viết: “Chơi khăm đại thành công”.

“Cậu…”

Akaishi thở hắt ra một hơi thật dài.

“Đừng có dọa tớ thế chứ, cậu đúng là…”

“Cậu ngạc nhiên không? Ngạc nhiên lắm phải không?”

“Cũng may là cậu chẳng đi đâu cả.”

“Chơi khăm đại thành công~”

“Yeah!” Kureishi vừa reo hò vừa bước ra từ sau tấm rèm.

“Akaishi-kun.”

Kureishi đặt hai tay lên vai Akaishi.

“Cậu đã qua bài kiểm tra rồi đấy.”

Cô khịt mũi một cái đầy tự hào.

“Qua bài kiểm tra gì chứ…”

“Tớ chỉ đang xem nếu tớ đột nhiên biến mất thì Akaishi-kun sẽ phản ứng thế nào thôi. Liệu cậu có nổi giận không, hay là sẽ phát điên lên chẳng hạn.”

“Tớ lo lắm đấy biết không?”

“Akaishi-kun đã không phát điên hay tức giận, nên là cậu qua rồi!”

Kureishi giơ ngón cái về phía Akaishi.

“Vậu…”

Akaishi chỉ biết cạn lời.

“Thôi, sao cũng được. Dù sao cũng tìm thấy cậu rồi.”

“Quả không hổ danh Akaishi-kun.”

“Trả cậu này,” Kureishi đưa lại số tiền cô đã lấy từ ví của Akaishi.

“Lần sau đừng có bày trò dọa người như thế này nữa nhé.”

Akaishi nghiêm giọng cảnh cáo Kureishi.

“Nhưng… nhưng mà! Lỗi là tại cậu chứ bộ! Ai bảo cậu cứ nói mấy lời kỳ cục như là tớ có thể sẽ trộm tiền làm gì! Đã nghi ngờ bạn gái mình như thế, thì cậu có bị tớ làm gì cũng không được phàn nàn đâu há!”

“Ừ thì… chắc cũng có thể là vậy.”

Akaishi không thể tin tưởng người khác.

Không thể tin tưởng một cách trọn vẹn.

Ngay cả khi đó là Kureishi. Dù cho cô là bạn gái của mình, cậu vẫn cảm thấy có một rào cản nào đó ngăn mình đặt trọn niềm tin.

“Thế nên tớ mới phải ‘dạy dỗ’ cậu đấy! Tớ đã cho cậu thấy nếu tớ thực sự lấy trộm tiền rồi bỏ đi thì mọi chuyện sẽ thành ra thế nào! Tớ chỉ muốn cho cậu biết, nếu tớ làm đúng y như những gì cậu nói thì hậu quả sẽ ra sao thôi!”

Kureishi vung tay lia lịa.

“Bị người khác nghi ngờ, cũng đau khổ lắm chứ bộ!”

“…Tớ xin lỗi.”

Akaishi chỉ biết nói lời xin lỗi.

“Thiệt tình…”

Kureishi phồng má giận dỗi.

“Thôi được rồi. Lần sau nhớ chú ý nhé.”

Kureishi dịu dàng xoa đầu Akaishi.

“Tớ không phải loại con gái sẽ làm những chuyện như thế đâu!”

“…”

Kureishi nhìn Akaishi với vẻ mặt bất mãn.

“Đúng là một cô gái phiền phức.”

Akaishi khẽ lẩm bẩm.

Nhưng Kureishi đã nghe thấy hết.

“Akaishi-kun, cậu có biết không?”

Kureishi vòng tay qua eo Akaishi, kéo cậu lại gần.

“Con gái ấy mà, ai cũng phiền phức hết.”

Cô thì thầm vào tai Akaishi.

“…”

Akaishi lại thở dài một hơi, không biết đã là lần thứ bao nhiêu, rồi cười khổ.

“Vậy sao.”

“Trở thành người yêu, có nghĩa là phải chấp nhận cả sự phiền phức đó nữa.”

“Vậy thì tớ không nói gì nữa đâu.”

“Rất tốt.”

Kureishi buông Akaishi ra.

“Vậy, giờ tớ đi tắm nha.”

“Ừ.”

Kureishi cầm theo đồ thay rồi đi về phía phòng tắm.

“À, xem này!”

Đi được nửa đường, Kureishi quay lại, giơ bộ đồ lót ra cho Akaishi xem.

“Ta-da~”

“Tớ mới mua hôm nay đấy,” Kureishi khoe với vẻ mặt hớn hở.

“Cậu thấy rạo rực chưa?”

“Chưa hề.”

“Đồ dê xồm.”

“Hả?…”

Kureishi vội giấu bộ đồ lót đi.

“Vậy, tớ đi tắm đây, nhưng đừng có trộm đồ của tớ hé?”

Kureishi cười ranh mãnh nói với Akaishi.

“Không trộm đâu.”

“Tuyệt đối đấy nhé, tuyệt đối đấy!?”

“Đã bảo là không trộm rồi mà…”

“Đi nhanh đi,” Akaishi phe phẩy tay, cố đuổi cô đi.

“Không chỉ là trộm đâu nhé! Cả cái túi xách của tớ nữa, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không được xem đâu đấy!”

Kureishi chỉ vào chiếc túi của mình.

“Xem trộm túi xách của con gái là chúng ta chia tay thật đấy! Chắc chắn chia tay luôn! Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không được!”

“Tớ đã bảo là không làm rồi mà.”

Akaishi chẳng hề tỏ ra quan tâm đến chiếc túi của Kureishi.

“Bị người khác nghi ngờ cũng đau khổ lắm, cậu không hiểu cho tớ à?”

Akaishi nở một nụ cười đầy thách thức, đáp lại Kureishi.

“Lè~!”

Kureishi lè lưỡi trêu cậu.

“Akaishi-kun ngốc, tớ mặc kệ cậu luôn!”

Kureishi hậm hực dậm chân bình bịch.

“Đồ dê xồm Akaishi-kun! Đồ ngốc! Đồ biến thái! Tuyệt đối không được nhìn trộm tớ tắm đâu đấy!”

“Không nhìn, không nhìn. Cậu đi nhanh lên đi.”

Kureishi vừa đi ra khỏi phòng vừa nói với Akaishi.

Rồi cô nấp sau bức tường, rón rén ló mặt ra.

“…”

“Sao thế?”

Mặt Kureishi đỏ bừng lên.

“Tất cả chỉ là nói dối thôi. Tớ yêu cậu nhiều lắm.”

“…”

Kureishi chu môi nói.

Akaishi bật cười, hai vai rung lên.

“Tớ biết rồi, đi đi.”

“Em yêu anh, Akaishi-kun.”

Nói rồi, Kureishi đi về phía phòng tắm.

“Thiệt tình…”

Akaishi liếc nhìn chiếc túi xách của Kureishi.

Cô ấy đã dặn kỹ đến thế, chắc hẳn trong túi có thứ gì đó không thể để người khác xem được.

Akaishi ngồi xuống bên cạnh chiếc túi của Kureishi.

“…”

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không hề chạm vào nó.

Chiếc nút cấm, suy cho cùng vẫn là không được bấm.

Việc bị cấm làm, rốt cuộc vẫn là không làm.

Akaishi, người luôn đặt lý trí con người lên trên bản năng động vật, chẳng hề mảy may quan tâm.

Và rồi, ba mươi phút trôi qua.

“Tớ xong rồi đây~”

Một giọng nói vọng ra từ phòng tắm.

“Giờ tớ ra nhé~”

“Ừ.”

Kureishi lại ló mặt ra từ sau bức tường.

“Tắm thích thật.”

“Vậy à, tốt quá rồi.”

Akaishi tiến lại gần Kureishi.

“Akaishi-kun.”

Kureishi bước ra từ sau bức tường.

Cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người, ngượng ngùng uốn éo cơ thể.

“Quần áo… đâu rồi?”

Akaishi quay lại nhìn chiếc túi của Kureishi.

“Tớ không quên đâu.”

Kureishi đặt tay lên chiếc khăn tắm.

“Chỉ là tớ không mặc ra thôi.”

Ánh mắt Akaishi dán chặt vào Kureishi.

Kureishi vừa đón nhận ánh nhìn của cậu, vừa chậm rãi, nhưng đầy dứt khoát.

Chầm chậm.

Như thể đang trêu ngươi.

Kureishi tháo chiếc khăn quấn trên người, rồi để nó rơi xuống đất.

“Nè.”

Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng chiếc khăn rơi nhẹ vang lên.

Thân hình mảnh mai, uyển chuyển của Kureishi dần hiện ra.

Một Kureishi trần trụi, không một mảnh vải che thân, lồ lộ ra trước mắt.

Làn da mịn màng, mềm mại không một tì vết, là minh chứng rõ ràng nhất cho sức sống căng tràn của cô.

Làn da trắng ngần không chút rám nắng như hút chặt lấy mọi ánh nhìn.

Kureishi vẫn cúi gằm mặt, hai tay đan vào nhau trước ngực.

Mái tóc óng ả sau khi tắm của cô xõa xuống bờ vai.

Gò má ửng hồng, đôi môi căng mọng.

Thỉnh thoảng, Kureishi lại liếc nhìn Akaishi.

Như thể đang thăm dò.

Như thể đang cố tình phô bày.

Kureishi không hề có ý định che giấu cơ thể trần trụi của mình.

“Akaishi-kun.”

Akaishi không tài nào rời mắt khỏi thân hình tuyệt mỹ của Kureishi.

Kureishi cũng vậy, cô nhìn thẳng vào Akaishi, vừa phô bày cơ thể mình, vừa cất lên một giọng nói ngọt ngào, nũng nịu.

“Chúng mình làm ‘chuyện đó’ nhé?”

Gò má ửng hồng, cô nói với Akaishi bằng một giọng nũng nịu như mèo.