Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

(Đang ra)

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

Writing Machine

Sinh viên tốt nghiệp Lee Han được tái sinh thành con trai út trong một gia đình pháp sư danh tiếng ở một thế giới khác. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến bất kỳ nơi nào có chữ "học vi

122 2703

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

2 8

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

33 104

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

5 56

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

329 1692

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau - Chương 506: Bạn có thích phòng trọ lần đầu thuê không? (10)

“Akaishi-kun nấu ăn khéo tay thật đấy~”

Kureishi đứng bên cạnh, chăm chú nhìn Akaishi trổ tài nấu nướng.

“Nấu nướng thì có gì đâu mà giỏi với dở. Cứ làm đúng công thức là được mà.”

“Làm được như thế đã là giỏi rồi còn gì?”

“Đâu có. Chỉ cần có sổ tay hướng dẫn, mọi công việc đều có thể đơn giản hóa được hết.”

“Cậu nói chuyện cứ như dân công sở ấy.”

Akaishi làm xong món mì Ý rồi múc ra đĩa.

“Cậu né ra một chút được không.”

“Ể, né đi đâu, đi đâu cơ?”

Kureishi đứng ngay trước mặt Akaishi đang bưng đĩa, chặn cứng lối vào phòng khách.

“Phòng khách.”

“Bế tớ đi được không?”

“Đừng quậy nữa. Mì đổ hết bây giờ.”

“He he, đùa thôi mà.”

Kureishi đi vào phòng khách, ngồi xuống trước bàn.

“Akaishi-kun cũng mau lại đây ngồi này.”

Kureishi vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mình.

“Cảm ơn nhé.”

Akaishi đặt đĩa mì lên bàn rồi ngồi xuống cạnh Kureishi.

“Cảm ơn cậu đã nấu cho tớ ăn nha~”

“Ừm.”

Cả hai cùng mời nhau dùng bữa rồi bắt đầu ăn.

“Ngon quá đi!”

“Vị cũng bình thường thôi mà.”

Akaishi và Kureishi cùng nhau thưởng thức món ăn.

“Này, Akaishi-kun không có vị giác à?”

“Bọn con trai là giống loài vị giác bị teo tóp rồi, nên niềm hạnh phúc ẩm thực gần như bằng không.”

“Đúng là một cuộc đời đáng thương.”

“Công nhận.”

Kureishi tấm tắc khen ngợi tài nấu nướng của Akaishi.

“Đúng là vị bình thường thật, nhưng mà ngon theo kiểu bình thường ấy.”

“Cảm ơn cậu.”

“Xem gì bây giờ nhỉ?”

Kureishi cầm điều khiển lên, bắt đầu chọn phim.

“Mình xem phim này được không?”

Kureishi chọn một bộ phim.

“Được chứ.”

“Akaishi-kun xem phim này bao giờ chưa?”

“Chưa. Nhưng trông có vẻ thú vị đấy.”

Trên trang giới thiệu, nội dung phim được tóm tắt ngắn gọn.

“Một câu chuyện về việc xâm nhập vào thế giới cảm xúc trong lòng một người, rồi đánh cắp những cảm xúc đó đi…?”

“Chẳng hiểu gì cả.”

“Ừ nhỉ~”

Kureishi nhấn nút bắt đầu bộ phim.

“Cậu không thấy việc cùng nhau xem TV ở nhà bạn trai có chút gì đó… hư hỏng à?”

“Tớ thì lại thấy có cảm giác như gia đình, ấm cúng và yên bình lắm.”

“Ê hê hê.”

Kureishi ngả đầu lên vai Akaishi.

“Ưỡn người một cái~”

Cả hai vừa xem phim, vừa thỉnh thoảng nhấm nháp đồ ăn.

“…”

“…”

“Chuyện này là sao vậy?”

“Chắc cứ xem là sẽ hiểu thôi?”

“Khó hiểu quá…”

Kureishi và Akaishi tập trung xem phim một cách nghiêm túc.

“A.”

Vì mải mê xem phim và tiện tay gắp đồ ăn, chẳng mấy chốc họ đã chén sạch tất cả.

“Tớ đi lấy đồ tráng miệng nhé?”

“Cảm ơn cậu.”

Kureishi đứng dậy, lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp tráng miệng thập cẩm.

“Của cậu đây.”

“Cảm ơn.”

Kureishi đặt hộp tráng miệng lên bàn.

Thế nhưng, cô không quay lại ghế của mình mà ngồi xuống ngay trước mặt Akaishi.

“Ê hê hê.”

Rồi cô quàng hai tay của Akaishi quanh cổ mình.

“Ôm tớ.”

“Ừm.”

Akaishi vì quá mải mê xem phim nên có chút lơ là Kureishi.

Kureishi cứ thế ngồi trong lòng Akaishi, cùng cậu xem phim.

“…”

Kureishi vươn tay lấy một miếng hoa quả trong hộp.

Cô cầm miếng hoa quả, đưa lên miệng Akaishi.

“Cảm ơn.”

Akaishi để cho Kureishi đút hoa quả cho mình.

Sau khi nhai xong, cậu cảm ơn cô.

“Hạnh phúc ghê.”

Kureishi tiếp tục xem phim trong khi được Akaishi ôm từ phía sau.

“Akaishi-kun trông như chú chim non đang đợi mớm mồi ấy.”

“Ai cơ.”

“Trả lời cho có lệ thế~”

Kureishi tựa vào người Akaishi, vừa xem vừa ăn.

“Ý ngươi là… ta đã giết ư?”

“Phải. Ngươi là ai, đến giờ ngươi vẫn chưa thực sự hiểu rõ.”

Kureishi khẽ thở dài một tiếng, “phà”.

Akaishi hoàn toàn bị cuốn vào bộ phim.

“Rốt cuộc là sao thế này~?”

Kureishi vừa xem phim, vừa quay sang hỏi ý kiến Akaishi.

“Có vẻ như bản thân tác phẩm này có cấu trúc nhiều tầng lớp. Phải vừa xem vừa nhận thức được mình đang ở tầng nào: thế giới mình đang ở là thực tại, hay trong tâm trí đối phương, hay là câu chuyện bên trong những cảm xúc trong tâm trí đó.”

“Tại sao lại phải có cấu trúc tầng lớp phức tạp vậy?”

“Chắc là để mô phỏng cấu trúc tầng lớp của cảm xúc con người. Rồi họ gắn liền nó với hỉ, nộ, ái, ố để khắc họa những sự kiện diễn ra bên trong các loại cảm xúc khác nhau.”

“Tớ vẫn chẳng hiểu gì cả…”

Kureishi ngáp một cái thật to.

Akaishi vừa ôm Kureishi, vừa xem phim.

Cứ thế, bộ phim cũng kết thúc.

“Phù.”

“Cậu vất vả rồi~”

Kureishi vỗ về mái đầu của Akaishi đang ở phía sau mình.

“Khó hiểu thật nhỉ?”

“Vậy sao? Tớ thì thấy rất thú vị.”

“Thế à~?”

Kureishi đã ăn hết sạch hoa quả.

“A, tớ ăn hết mất rồi.”

“Ngon thật.”

“Chắc tớ béo lên mất.”

“Đành chịu thôi.”

“Lỡ tớ có béo lên thì cậu còn thích tớ không?”

“Miễn là chưa vượt quá giới hạn cho phép.”

Kureishi xoa xoa bụng mình.

“Nè, sờ thử xem?”

Kureishi nắm tay Akaishi, đặt lên bụng mình rồi xoa nhẹ.

“Căng cứng rồi này.”

“Tại tớ ăn nhiều quá.”

Kureishi dụi mắt, trông có vẻ buồn ngủ.

“Này Akaishi, vào đại học cậu định tham gia câu lạc bộ nào?”

“Câu lạc bộ Điện ảnh.”

“Điện ảnh?”

“Ừ, câu lạc bộ Nghiên cứu Phim ảnh.”

“Hê~”

Kureishi cầm điện thoại lên, tra danh sách các câu lạc bộ của Đại học Hokushuuin.

“Akaishi-kun cũng xem này~?”

Akaishi ngó qua vai Kureishi đang ngồi trước mặt để xem điện thoại.

“Ở Hokushuuin có lắm câu lạc bộ ghê~”

Kureishi chìa điện thoại cho Akaishi xem.

“Nếu Akaishi-kun vào câu lạc bộ Điện ảnh, chắc tớ cũng vào đó luôn quá~”

Kureishi vừa lướt điện thoại vừa bâng quơ nói.

“Sao cậu lại muốn vào câu lạc bộ Điện ảnh?”

“Do senpai giới thiệu.”

“Senpai?”

Tai Kureishi vểnh lên.

“Senpai nào cơ?”

“Hồi cấp ba.”

“Tớ đang hỏi ở đại học cơ mà.”

“Cũng ở Hokushuuin. Là Miichi-senpai, hội trưởng hội học sinh đấy.”

“Hừm…”

Kureishi rời mắt khỏi Akaishi, lại tiếp tục lướt điện thoại.

“Nếu tớ bảo ‘đừng vào’, cậu sẽ không vào thật chứ?”

Kureishi ngước đôi mắt long lanh lên hỏi Akaishi.

“Chà, cái đó thì…”

Akaishi tỏ ra phân vân.

“Nói dối đấy, đùa thôi.”

Kureishi khẽ bật cười gượng gạo.

“Tớ cũng sẽ vào câu lạc bộ Điện ảnh, nên không sao đâu.”

“…Vậy à.”

Kureishi mở trang chủ của câu lạc bộ Điện ảnh.

“Chúng mình cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đáng nhớ thời đại học nhé?”

“…Ừ, phải nhỉ?”

Thế là, Akaishi và Kureishi quyết định sẽ cùng nhau tham gia câu lạc bộ Điện ảnh.

“Còn nữa, chuyện của Kyouko-chan.”

“…?”

Kureishi đặt mạnh chiếc điện thoại xuống bàn.

“Từ giờ cấm cậu đi riêng với cậu ấy, nghe chưa?”

Kureishi lườm Akaishi bằng ánh mắt rực lửa ghen tuông.

“Chẳng phải cậu từng nói nếu tớ tìm được người con gái tốt hơn cậu thì cứ việc chia tay hay sao?”

“Đó là chuyện của ngày xưa.”

“Mới hôm qua thôi mà.”

“Vậy thì thế này đi.”

Kureishi giơ một ngón tay lên.

“Nếu cậu có phải đi riêng với Kyouko-chan, thì nhất định phải báo trước cho tớ một tiếng, được không?”

“…Ừm, tớ hiểu rồi.”

Akaishi nhún vai.

Nhưng biết sao được, một khi đã có bạn gái là Kureishi, cậu đành phải nghe theo lời cô.

“Mà này, danh bạ của mấy bạn nữ khác ấy… cậu xóa đi được không?”

“Không, thế thì bất khả thi quá…”

Akaishi liếc nhìn điện thoại của mình.

“Đùa thôi, đùa thôi.”

“Trong cuộc sống bình thường mà muốn hoàn toàn không dính dáng gì tới ai thì hơi khó. Trừ khi không tham gia câu lạc bộ nào cả.”

“Nhưng trong đầu lúc nào cũng phải có hình bóng của tớ đấy nhé.”

“Tớ biết rồi.”

“Yêu cậu nhất.”

Kureishi hôn nhẹ lên cổ Akaishi.

“Sẽ để lại dấu đó, có dấu bây giờ.”

“Kệ chứ, dù gì cậu cũng có gặp ai nữa đâu.”

“Thôi nào, đừng có coi tớ là dân hikikomori thế chứ.”

“Đê hê hê.”

Hai người cứ ngồi trong tư thế ấy, vui vẻ trò chuyện phiếm thêm một lúc nữa.