Tôi rất cảm kích rằng các bạn đã mua cuốn sách này. Đây là tác giả của series truyện này, Inoue Kenji.
Bởi vì quyển này, series này đã đạt dến quyển thứ mười đáng để ghi nhớ! Bởi vì sự đồng hành của mọi người cùng với tôi trong suốt quẵng đường nên tôi cảm thấy thực sự rất may mắn. Tôi không biết câu chuyện này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng nếu có thể, tôi hy vọng rằng mọi người có thể tiếp tục dõi theo câu chuyện này.
Được rồi, đến lúc thay đổi chủ đề rồi. Gần đây, tôi thường nhận được những câu hỏi như ‘tôi có thể được biết anh làm việc trong loại môi trường nào không’, vì thế tôi muốn sử dụng cơ hội này để nói về việc đó.
Cơ bản là tôi sẽ viết tại nhà, nhưng tôi thường sử dụng thư viện vào những dịp cuối tuần. Vì thư viện gần nhà tôi có khu vực máy tính, làm việc ở đó thì rất thoải mái. Họ có nguồn điện và internet không dây, khu lân cận cũng khá yên tĩnh, và có rất nhiều dữ liệu. Đó thật sự là một môi trường viết lách tốt nhất.
Vì nó là một môi trường tốt như thế, nên có rất nhiều người sử dụng khác ngoài tôi như những người thuộc tầng lớp lao động, người mà bận bịu với công việc nghiên cứu hay một vài ông chú già học cách sử dụng máy vi tính. Hơn nữa, cũng có một vài học sinh đại học người mà trong thư viện để viết báo cáo cho đề án của mình.
Mọi ghế ngồi trong thư viện đều được mở cho mọi người sử dụng, và không có khu vực biệt lập, vì thế tôi có thể thấy những người khác đang làm gì nếu tôi di chuyển một chút. Khi thấy mọi người mọi người đều cố gắng làm việc trong các dự án của mình, tôi sẽ thúc đẩy bản thân mình làm việc chăm chỉ.
Tôi sẽ tập trung và viết cậu chuyện của mình và phần còn lại trong một quán cà phê ở trong thư viện, ăn chút đồ ngọt, đợi cho đến khi tôi hồi phục trước khi tôi quay về chỗ ngồi của mình để cố gắng làm việc. Đó là cách mà tôi làm việc trong một môi trường thoải mái như thế vào cuối tuần.
Cho đến một ngày nhất định đó. Tôi trở lại chỗ ngồi của mình sau khi nghỉ ngơi ở quán cà phê, và thấy một việc là một học sinh đại học đang liếc nhìn máy tính của tôi.
Á…đó là một sự thất bại. Tôi đã quên che máy tính của mình lại khi tôi rời khỏi chỗ ngồi. Cơ bản là tôi đã giấu danh tính thật của mình khi tôi viết quyển tiểu thuyết này, vì vậy nó chẳng thật tốt chút nào nếu một ai đó thấy được câu chuyện tôi viết. Sẽ thật tuyệt nếu không ai chú ý rằng tôi đang viết Baka Test…
Mặc dù kì hoặc, nhưng tôi không thể không có một vài sự kì vọng ẩn sâu trong tim mình.
Nếu cô gái đó là độc giả của Baka Test…cô ấy sẽ nghi ngờ bất kì điều gì sau khi thấy những cái tên như ‘Akihisa’ hay ‘Yuuji’ trên cái màn hình máy tính đó chứ? Nếu thật sự là thế, tôi chắc chắn sẽ rất vui. Nhưng cho dù tôi có vui, thật không tốt đến một mức nào đó khi bản thảo dang dở bị nhìn thấy.
Tôi xin lỗi tận sâu trong tim mình ‘xin lỗi, nhưng xin đừng coi trọng nó quá’, đi trở về chỗ ngồi của mình, nhìn vào màn hình, và muốn hoàn tất câu chuyện.
Vào lúc đó, tôi biết được những thứ được gõ trên màn hình.
Khoảnh khắc anh nhận ra điều đó,
Anh đã luôn đuổi theo em.
Khoảnh khắc anh bắt đầu nhớ lại,
Anh đã luôn đuổi theo nụ cười của em.
Kinoshita Hideyoshi.
Nếu anh là hoa hướng dương.
Em sẽ là vầng thái dương soi sáng trên anh.
ĐỪNG CÓ ĐỌC NÓ!!!
Không, không đúng! Tôi không phải đang sử dụng giọng ra lệnh! Xin đừng nhìn, chỉ cần bỏ đi như là tôi van cô đấy! Không, xin hãy xóa đi những gì cô vừa nhìn thấy khỏi đầu mình đi! Cho dùng đó là những lời cô thấy hay sự hiện diện của tôi, chỉ cần xóa chúng đi thôi!
Đó còn hơn là xấu hổ nữa. Bất kì người nào mà thấy phần này sẽ coi tôi nhưng là một tên siêu kinh tởm với một cái đầu kì hoặc. Nghĩ về người tôi thích và viết ra bài thơ này, và người khác được gọi là ‘Kinoshita Hideyoshi’. Đó là tên của một người con trai cho dù có nhìn kiểu nào đi chăng nữa. Thảo nào cô ấy lại thấy phiền đến thế! Chắc hẳn cô ấy đang tự hòi rằng ‘gã này đang gõ cái quái gì thể nhỉ’…
Tôi nhanh chóng che máy tính của mình lại để ngăn không cho thêm nhiều thứ bị thấy nữa. Vào lúc đó, tôi chợt chú ý đến tài liệu tham khảo mà tôi đã đặt ở đó không lâu trước đó.
‘Thấu hiểu Thơ Hiện Đại một cách dễ dàng (với CD đọc lại)’
Không phải như thế đâu! Đừng nhìn, quên nó đi. Chà, tôi đã thực sự ngốc nghếch khi cầu nguyện như thế trong thâm tâm tôi. Đúng là đó là lỗi của tôi khi để máy tính của mình mở như thế, nh, nhưng…ít ra hãy để tôi giải thích! Tôi đang viết một câu chuyện được gọi là Baka Test! Những thứ mà cô thấy ở đây tất cả đáng lí ra đều được sử dụng cho cốt truyện! Xin hãy để cho tôi giải thích!
Trong quá khử, tôi đã buộc miệng nói ra từ ‘sou-uke’ trước mặt cấp trên của mình, nhưng nỗi xấu hổ này còn mạnh hơn rất nhiều so với điều đó! Thậm chí là sau khi về nhà, tôi đã đỏ mặt vì xấu hổ, và cơ thể tôi thì hoàn toàn nóng bừng lên. Tôi luôn đóng máy tính mình lại bất cứ khi nào tôi làm việc ở một nhà hàng gia đình, nhưng tôi đã quá bất cẩn về về quên làm điều đó ở thư viện. Vì thư viện thì yên bình và tĩnh lặng, thật không thể tránh khỏi việc tôi lại mất cảnh giác. Tôi hy vọng rằng cho dù tôi có ở đâu đi nữa trong tương lai, tôi có thể làm việc một cách cẩn trọng và tránh lặp lại sai lầm này một lần nữa. Những tôi đoán rằng tôi sẽ không đến thư viện trong một khoảng thời gian.
Ồ đúng rồi, về phần bài thơ của Tsunemura mà tôi vừa nhớ ra, nó được viết như là một bản viết thử bởi Sekine Ayumi, một trong những họa sĩ vẽ anime của Baka Test. Để khớp với số lượng trang, tôi đã phải biên tập rất nhiều. Thật ra, bài thơ “Mặt trời và Hoa Hướng Dương’ của Sekine đã viết là một bài tuyệt vời. Khi tôi đề cập đến việc ‘tôi cần một bài thơ mà các bạn đọc sẽ bị tổn thương và đau khổ đến mức họ không chịu được nó’, Sekine thật sự đã viết nên một tác phẩm đầy đau đớn và nhục nhã cho tôi. Tôi hy vọng rằng tôi có thể cho mọi người xem bản gốc…nhưng điều đó sẽ tốt đối với Sekine chứ? Tôi thực sự không thể nói trước được.
Và giờ, đến lúc thay đổi đề tài rồi. Đây lại là một tuyển tập các câu chuyện ngắn, vì thế xin hãy cho phép tôi giải thích cốt truyện của những câu truyện này cho mọi người. Có thể có một vài phần tiết lộ cốt truyện trong đây, vì thế gửi những bạn đọc người mà vẫn chưa đọc quyển này, chúng ta sẽ chia tay nhau lúc này vậy.
Tôi và Doubt và Danh dự của người đàn ông
Đây là một câu chuyện đánh bài poker cởi đồ vui vẻ với các cô gái, và khoảng thời gian là vào giữa quyển thứ sáu và bảy.
Đó đáng lẽ là một câu chuyện ‘fanservice’, nhưng vì vài lí do, nó lại trở thành một tình huống độc nhất khi mà các cậu nam phải cởi quần áo. Gần đây, tôi đã nghĩ rằng các cô cái trong Baka Test thì còn nam tính hơn cả các cậu con trai trong đó. Đáng nói nhất là câu khẳng định của Mizuki khi cô ấy nói ‘Cho dù tớ có phải cởi mảnh đồ cuối cùng ra, tớ cũng không có ý định kết thúc trò chơi này giữa chừng đâu ~” chẳng phải là điều mà bất cứ người nào sẽ dám nói một cách ngẫu nhiên sao. Chuyện gì đã xảy ra với ‘nữ nhân vật chính trong sáng truyền thống’ khi tôi bắt đầu viết Baka Test vậy? Như Kudou, cô ấy có lẽ đã đi quá xa. Khi tôi bắt đầu, tôi thiết kế cô ấy như là một cô gái ‘người mà yếu đuối và không thể nấu ăn’, nhưng giờ cô ấy lại trở thành một nữ chính mạnh mẽ, người mà chẳng cần suy nghĩ nhiều. Điều đó thật quá đáng sợ…
Một lưu ý, trong câu chuyện này, tất cả những trò đùa thì được thực hiện bởi Mizuki, Shouko và Kubo. Những bạn đọc thân mến, xin hãy mở to mắt mình ra và chú ý đi. BA NGƯỜI ĐÓ LÀ BA HỌC SINH ĐỨNG ĐẦU CỦA NĂM HAI CỦA CÁI ‘HỌC VIỆN FUMITZUKI’ NỔI TIẾNG ĐẤY!
Tôi và Động cơ thật sự và Linh thú
Đây là một câu chuyện cười mà tôi đã luôn muốn thử. Đây là một câu chuyện khác mà đã xảy ra trong suốt kì nghỉ hè, sau vụ tai nạn ‘doubt’. Lớp trưởng lớp E xuất hiện trong câu chuyện này, nhưng không may mắn thay, cô ấy lại bị từ chối bởi vì một lí do đầy bi kịch vào ngay lúc cô ấy xuất hiện lần đầu. Có vẻ như cô ấy ghét Akihisa vì điều đó, nhưng mà ai lại có thể đổ lỗi cho cậu ấy chứ.
Thật tốt khi những người bạn tốt có thể nói ra những suy nghĩ thật sự của họ, và cho thấy mối quan hệ của họ tốt đẹp như thế nào. Đó là điều mà đáng để ăn mừng…nhưng mọi việc thì chẳng xuôi chèo mát mái như thế. Một vài thứ chỉ ‘tốt’ khi chúng được giấu kín. Một khi những người khác biết được sự thật, thứ mà đọng lại trong tim có thể chỉ có sự hối tiếc. Dù gì đi nữa thì nó cũng có thể xảy ra. Không, chờ đã, tôi không có làm giảm giá trị bản thân mình. Chỉ là tôi hi vọng rằng mọi người có thể hiểu được thứ gì đó. Không phải tất cả những kẻ biến thái đều là trai đẹp!
Tôi và Xổ số và Chiếc nồi bóng tối
Đây là một câu chuyện ngắn mà có thể được đoán ra từ tựa đề. Nó xảy ra sau quyển thứ bảy.
Thật ra, đây là một câu chuyện ngắn mà tôi đã sử dụng để luyện tập khi tôi đang viết quyển thứ hai và hoàn thiện nó. Tôi đã thêm vào một vài nhân vật để phản ánh tình trạng hiện tại, và thay đổi khoảng thời gian. Cuối cùng—điều giống nhau duy nhất giữa bản gốc là ‘nồi lẩu’. Nếu tôi biết trước điều đó, tôi có thể sẽ viết lại tất cả mọi thứ còn lại. Có thể nó thậm chí sẽ thoải mái hơn nữa…
Nói đến nó, thật thú vị khi đọc lại những bản thảo gốc mà tôi đã viết. Kịch bản mà tôi đã viết vào thời điểm đó có Minami là một gái mà không thể nấu ăn. Trong bản thảo gốc, Minami thậm chí đã thêm vào phân mèo vào trong dark hot pot. Cái tôi lúc đó đã phải nên cẩn thận hơn nữa. Tôi sẽ không thể bình luận về việc này nếu Minami trở nên như thế.
Tôi và Nhật Bản và Ngôn Ngữ Mình Không Hề Quen Thuộc
Câu chuyện này xảy ra khi Akihisa và đám bạn lần đầu tiên bước vào ngôi trường. Đó là một câu chuyện của một năm rưỡi trước mạch chuyện chính. Vào lúc đó, Akihisa vẫn gọi Yuuji là ‘Sakamoto’, và nó thì cảm giác hơi lạ lùng.
Không chỉ Minami, mọi người bao gồm cả Akihisa đều gặp nhau lần đầu tiên. Sau một khoảng thời gian, câu chuyện lại liên kết với câu chuyện của Hazuki trong quyển 3.5 và rồi quay trở về mạch chuyện chính trong quyển một. Nói đến đây, quá khứ, Mizuki và Shouko không xuất hiện vào lúc đó, điều mà tôi thấy khá là cô đơn. Tuy nhiên, Minami cũng đã không xuất hiện trong câu chuyện về trò chơi ‘doubt’.
Về phần ngôn ngữ nước ngoài xuất hiện trong câu chuyện này, có thể có những lỗi như những câu hỏi bình thường. Nếu có cơ hội sử dụng những lời đó một lần nữa, tôi khuyên tất cả các bạn đọc nên xác nhận nó kĩ càng. Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể thẳng lưng mình và tuyên bố một cách rõ ràng rằng ‘không vấn đề gì cả! Tôi có thể sử dụng câu này bất cứ khi nào tôi muốn!’, nhưng thật không may mắn thay…tôi thực sự xin lỗi.
Vì tôi đã giải thích những câu chuyện kia, nên không còn nhiều trang dành cho phần lời bạt, vì thế hãy bắt đầu với những lời cảm ơn như thường lệ.
Haga-sensei, người mà phụ trách trang bìa và hình minh họa. Chúng ta đã tiếp tục thúc đẩy cho một trang bìa hình nhân vật nam, và cuối cùng chúng ta đã thành công! Cảm động làm sao! Không, tôi không có đặc biệt vui vẻ vì điều đó, chỉ là tất cả các bạn đọc đều hy vọng cho điều đó.
‘YAAAHHHOOOOOO!!!’
K-sama, người mà phụ trách biên tập. Tôi thực sự cảm kích rằng anh/chị đã thực hiện điều ước thiết tha của tôi là ‘một nhân vật nam xuất hiện trên trang bìa’. Một lưu ý nhỏ là anh/chị có biết rằng Baka Test có rất nhiều nhân vật nam không…không, xin đừng nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu đó, tôi chỉ nửa đùa mà thôi. Hơn nữa, tôi xin lỗi vì đã ép buộc anh/chị quá nhiều. Nhờ vào sự giúp đỡ của K-sama mà quyển này có thể được phát hành. Hãy cho phép tôi được thể hiện sự lòng cảm ơn và sự cảm kích của mình.
Kagaya-san, người mà phụ trách biên tập. Tôi đã thêm vào vài cách dùng từ độc nhất trong mỗi trang, và anh/chị phải dành thời gian chỉnh sửa chúng, nhưng anh/chị đã giúp tôi bù lại khiếm khuyết trong khả năng viết lách của mình. Tôi thật sự cảm kích anh/chị, và tôi hy vọng rằng tôi có thể học hỏi từ anh/chị nhiều hơn nữa trong tương lai.
Gửi mọi người tham gia và anime và manga, tôi đã giết đi rất nhiều tế bào não của mình trong việc viết nên cuốn tiểu thuyết này, vì thế tôi không thể giúp nhiều được. Hơn nữa, tôi đã trở thành một khán/độc giả trung thành của mọi người. Từng tập thì đều rất thú vị, và tôi mong chờ đến chúng. Có lẽ nó thậm chí sẽ còn thú vị hơn nữa nếu nó không dính đến tôi…
Tất nhiên, quan trọng nhất, những bạn đọc. Với sự hỗ trợ của mọi người, series này đã đạt đến quyển thứ mười. Tôi thực sự cảm kích mọi người.Với những bức thư, thư điện tử và đủ mọi thứ, tôi không thể trả lời chúng, nhưng tôi đã đọc qua chúng một cách đầy vui vẻ. Tôi không biết liệu tôi có thể đạt được mong đợi của mọi người hay không, nhưng tôi sẽ làm hết sức để viết thêm nhiều câu chuyện nữa. Tôi hy vọng rằng các bạn đọc sẽ tiếp tục hướng dẫn tôi và dõi theo tác phẩm này.
Cuối đây, một chút xem trước cho quyển kế tiếp. Trong quyển thứ tám, câu chuyện chính tiếp theo, nhiều khả năng nó sẽ tiếp tục từ sau khi bữa dark hotpot kết thúc—khi mà Mizuki và Akihisa trở nên sống cùng với nhau. Đến lúc thay đổi hướng đi của câu chuyện và các nhân vật rồi, nhưng nó sẽ trở thành như thế nào…tôi thực sự vẫn chưa nghĩ đến sẽ viết gì, vì vậy tôi không thể nói gì nhiều. Dù gì thì, mọi người, xin hãy mong ngóng đến khía cạnh đầy thương hại của Akihisa khi cậu ấy bị tấn công vì sống cùng với Mizuki! Những bức hình minh họa ‘fanservice’ trong quyển tiếp theo có vẻ sẽ tăng lên (bất kể giới tính nào), và cá nhân tôi thì rất mong đến nó.
Vậy, hãy gặp nhau trên sàn tiếp theo của Baka Test.