“Con có muốn theo chúng ta về Nhật Bản không, Minami?”
Vào bữa tối, ba đột nhiên hỏi tôi điều đó.
“Minami sẽ cô đơn lắm nếu con bé ở lại Đức…”
Mẹ tôi để tay lên má cúng với một nét mặt rắc rối trên mặt mình.
Bởi vì công việc, ba mẹ tôi sẽ không còn ở Đức vào tháng Hai tới nữa, nơi mà họ đã trải qua 14 năm của cuộc đời mình rồi.
“Ơ? Chị không về Nhật với chúng ta sao?”
Em gái tôi, Hazuki, ngước nhìn tôi một cách đầy lo lắng. Đứa trẻ này thì thật sự rất tò mà và tràn đầy năng lượng, nhưng em ấy thực sự gắn bó với người chị của mình…nếu tôi không quay về Nhật với em ấy, tôi nghĩ rằng em ấy có thể sẽ không biết phải làm gì.
“Thế nào, Minami? Nếu con muốn ở lại đây cho dù như thế nào đi nữa, ba sẽ nghĩ cách cho con…”
Mặc dù ba nói thế, nhưng chắc hẳn ba đang mong rằng tôi sẽ quay về Nhật Bản với mọi người. Bên cạnh đó, việc ba mẹ lo lắng về việc để con gái của họ, người mà đang trong tuổi teen, một mình ở một đất nước khác thì có thể đoán trước được.
Đối với tôi…điều đó thật sự là rắc rối. Đột nhiên nói rằng chúng tôi sẽ quay trở về Nhật Bản, và tôi thực sự không thể tưởng tượng ra cuộc sống ở đó. Đó là bởi vì tôi đã luôn ở tại Đức, tôi học tại trường ở đây, và tất nhiên, những người bạn tôi mà tôi có đều ở đây. Ba và mẹ tôi chưa bao giờ nhắc đến bất kì thứ gì về việc quay về Nhật Bản, và chúng tôi thì đã luôn giao tiếp bằng tiếng Đức. Đó là bởi vì tôi thậm chí không thể nói được một câu tiếng Nhật. Đối với tôi, người Nhật là những người ngoại quốc, và nếu có thể, tôi thực sự muốn ở lại đây cùng với những người bạn tốt của mình. Cho dù tôi ở lại Đức, tôi vẫn có thể gặp gia đình mình trong thời gian nghỉ. Nhưng nếu tôi quay về Nhật Bản, cơ hội để kết bạn ở đó…tôi đoán, có lẽ khá là thấp. Nếu là như thế, thế thì tôi…
“Chị hai…chị không trở về với mọi người sao?”
Chỉ ngay khi tôi nghĩ về việc đó, Hazuki trông như có vẻ sắp bật khóc khi em ấy ngước lên nhìn tôi.
Thật là, đứa nhóc này không thể làm được khi không có chị của mình…hầu hết thời gian thì ba và mẹ không có ở nhà bởi vì công việc, và vì thế là người chị, tôi phải chịu trách nhiệm chăm sóc em ấy. Việc em ấy gắn bó với tôi là chuyện không thể tránh được.
Nghĩ về việc đó, tôi đã ra quyết định rồi. Thậm chí là sau khi trở về Nhật Bản, ba và mẹ cũng sẽ bận bịu với công việc. Nếu tôi không ở đó với em ấy, Hazuki sẽ thật sự rất cô đơn. Điều đó chắc chắn là rất ác độc khi để một đứa trẻ một mình lúc còn nhỏ như thế này.
Vì nụ cười của ba, mẹ và đứa em gái dễ thương, tôi quyết định nói ra ý nghĩ của tôi một cách rõ ràng,
“Không, chị cũng sẽ đi. Chị sẽ ở lại Nhật Bản với ba, mẹ và Hazuki.”
Nghe thấy tôi nói thế, gia đình tôi thở phào nhẹ nhõm, và nét mặt căn thẳng lúc đầu của họ cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.
☆
Tôi đã thật sự rất chán nản, và tôi đã trải qua một buổi lẽ khai giảng cực kì chán nản mà tôi thậm chí còn không hiểu được do ngôn ngữ. Những người bạn của tôi và tôi giờ sẽ trải qua một năm học trong lớp học, và những học sinh bắt đầu giới thiệu bản thân mình.
“Tên tôi là Ryo. Tôi hi vọng chúng ta có thể là bạn tốt của nhau.”
Sau khi bạn nam trước mặt tôi giới thiệu bản thân mình, cậu ấy quay về chỗ ngồi của mình. Tiếp theo là đến lượt của tôi.
Tôi cảm thấy hơi lo lắng khi tôi bước về phía trước. Việc gây ấn tượng tốt lần đầu tiên là rất quan trọng nếu như tôi muốn hòa nhập với môi trường Nhật Bản. Tôi phải bảo đảm rằng tôi không làm bất kì điều gì kì lạ.
Tôi nhớ cái việc tự giới thiệu bản thân mà tôi đã làm hết mình để tập luyện, và sử dụng phấn để viết tên mình lên bảng. Rồi, tôi xoay người lại để nói rõ ràng với mọi người.
“Mình là, Shimada Minami. Rất vui được gặp các bạn.”
Sau khi nói điều đó, mọi người mở to mắt ra trong kinh ngạc. Ơ? Chuyện gì thế? Tôi đã nói gì sai sớm thế sao?
Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh nhỏ sau lưng mình. Tại sao mọi người lại nhìn tôi như thế?
“Shimada là một người Đức gốc Nhật, và cậu ấy chỉ vừa mới trở về, vì thế mọi người, xin hãy giúp đỡ cậu ấy.”
Sau khi giáo viên chủ nhiệm nói điều đó bằng tiếng Nhật, mọi người có vẻ như hiểu được vị họ đều gật đầu. Thầy ấy đã nói điều quá quá nhanh nên tôi không thể nào theo kịp…nhưng có vẻ như thầy ấy vừa mới giải thích hoàn cảnh của tôi cho các học sinh khác. À, tôi biết rồi, trông tôi có vẻ như là một người Nhật, nhưng những lời lắp bắp của tôi làm mọi người kinh ngạc đến thế.
Sau khi nhận ra được lí do, tôi thả lỏng được một chút—nhưng khi tôi đang nghĩ về việc đó, một vài bạn học của tôi đang cố nén tiếng cười khúc khích của mình lại. Cái, cái gì thế? Chuyện gì đang điễn ra vậy?
“Được rồi, Shimada, hãy nhớ cách ghi kanji tên của em.”
Thậm chí là thầy cũng mỉm cười sau khi nhìn lên tấm bảng. Nhưng tôi chỉ viết tên mình lên cái bảng thôi mà…
Sau khi nhìn quanh, tôi thấy rằng mọi người đang nhìn vào cái tên mà tôi đã viết trên bảng? Ơ? Có gì sao với chữ đó sao?
Tôi nhìn vào quyển sổ trong túi mình để kiểm tra. Tôi đã viết sai tên của mình rồi sao?
—‘Shimada Minami’.
Tôi đã viết chữ đó trên quyển sổ của mình, nhưng rồi những chữ kanji tôi viết lại là Shimayumi Mikare .
Á! Có vẻ như tôi đã ghi sai gì đó!
“…Uu!!”
Tôi nhanh chóng xóa đi những chữ trên bảng và viết ‘Shimada Minami’ bằng chữ romanji. Cái quái gì thế thế này!? Nếu tôi viết sai, chỉ cần bảo tôi là tôi đã viết sai! Chỉ quan tâm đến việc cười thôi, những người chẳng phải đã quá ác rồi hay sao!?
“Mình hi vọng chúng ta có thể làm bạn tốt của nhau!”
Bởi vì điều đó quá ư là đáng xấu hổ, đó là tất cả những gì cho việc tự với thiệu của tôi vì tôi nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình. Uuu…tôi đã vô tình phạm phải một lỗi đáng xấu hổ như thế…
“Tôi là Sakamoto Yuuji từ trường trung học Kannazuki.”
Bạn nam tiếp theo tôi giới thiệu bản thân mình, và rồi bước về chỗ ngồi của mình. Thô lỗ…không, người này giống một người bạo lực và lạnh lùng hơn. Thấy cậu ấy như thế, người người bạn xung quanh bắt đầu thì thầm những thứ với nhau.
“Gã đó là từ Kannazuki…”
“Tên quỷ dữ lừng danh…”
Gã đó trông có vẻ đáng kinh ngạc đấy…”
“…Fu.”
Thấy một cuộc trò chuyện ồn ào như thế, gã đó chỉ khịt mũi với một thái độ kinh bỉ. Tôi cho là…cậu ấy được gọi là Sakamoto, đúng không nhỉ? Cậu ấy trông thật sự là không thể nào tiếp cận được, nhưng những người như thế là bình thường ở Nhật Bản, đúng không? Ba đã nói rằng ‘Nhật Bản là một quốc gia có an nình rất tốt, vì vậy con không cần phải lo’. Vì thế người đó trông chỉ hung dữ, nhưng cậu ấy chắc phải là một người Nhật điển hình, đúng không? Hừm, không vấn đề gì. Không cần phải lo lắng.
Khi tôi cố thuyết phục bản thân mình như thế, học sinh tiếp theo bước lên, và có vẻ lần này là một cô gái.
“Tên tôi là Kinoshita Hideyoshi. Tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau.”
Tôi không thể hiểu nổi tiếng Nhật của cậu này chút nào cả, nhưng đó là chuyện bình thường, tôi cho là thế? Nhưng cậu ấy là nữ, nhưng cậu ấy lại mặc đồng phục nam. Thật lạ, nhưng tôi không thực sự bận tâm. Đó chắc hản là vì cậu ấy không quen với việc mặc vay hay gì đó, vì thế cậu ấy lại mặc trang phục nam.
Ổn mà, ổn mà. Tôi sẽ có thể quen với nơi được gọi là Nhật Bản này. Ba đã nói rằng ‘Nhật Bản chẳng đáng sợ chút nào cả. Và không có chuyện gì kì hoặc sẽ xảy ra đâu’. Tôi phải tin tưởng ba.
Tôi ngay lập tức rũ bỏ nỗi lo lắng lảng vảng trong đầu mình và tập trung vào người bạn tiếp theo, người mà đang chuẩn bị tự giới thiệu bản thân mình. Bây giờ là một bạn nam.
Cậu ấy có vẻ như đang lẩm bẩm một mình khi cậu ấy nói một cách từ tốn và nhẹ nhàng mà tôi có thể hiểu được.
“…Tsuchiya Kouta. Sở thích là biến…không, khả năng đặc biệt chụp hình lén…không gì cả.”
Cậu bạn vừa nói điều đó làm lộ một máy chụp hình kĩ thuật số một cách mơ hồ ở chỗ đứng của mình.
Đây, đây là điều bình thường…đúng không? Sở thích của cậu ấy là ghi âm thay vì chụp hình…ghi âm những thứ mà giáo viên dạy trong lớp. Đúng thế, chắc chắn là như thế! Chỉ là một việc nhỏ thôi. Điều đó không thể chứng minh rằng Nhật Bản toàn những người lập dị…đúng không? Ba ơi, con nghĩ rằng lúc này con có thể tin tưởng ba rồi đấy!
Tôi ngồi ngay lại để chuẩn bị cho phần giới thiệu bản thân của người kế tiếp. Sẽ là một cậu nam khác.
“Tôi là Yoshii Akihisa từ trường trung học Nagatsuki. Tôi hy vọng chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau.”
Cậu nam mà cúi chào mọi người trước mặt—có vẻ như khác biệt vì vài lí do nào đó. Cậu ấy là người duy nhất mà mặc áo thủy thủ.
“…”
Mình đã bị lừa rồi…mình đã bị ba lừa rồi!!!
Cuộc đời của tôi sau sự kiện này đã bị nhuộm một màu xám xít. Từ khi nào mà Nhật Bản lại không đáng sợ và kì hoặc chứ! Lớp của chúng tôi thì đầy những người đáng sợ, kì lạ và nguy hiểm!
Bởi vì ba người có tác động to lớn kia, tôi đã không thể lắng nghe những người bạn khác giới thiệu bản thân của họ. Không biết từ khi nào, mọi người đều đã hoàn tất việc giới thiệu bản thân mình.
Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi đưa ra một chút chỉ dẫn trước khi rời phòng học. Có vẻ như hôm nay chỉ có lễ khai giảng và tiết chủ nhiệm, vì thế chúng tôi có thể về nha sau đó. Tôi nên về nhà ngay lập tức sau việc này không? Ba và mọi người đã xuất hiện trong lễ khai giảng. Bây giờ mọi người đang ở nhà phải không nhỉ?
Ngay khi tôi nghĩ về điều đó và muốn đúng dậy, tôi thấy rất nhiều người tụ tập lại xung quanh mình. Ơ? Cái, cái gì vậy?
“Shimada là một cư dân ở Nhật Bản, phải không? Cậu trở về Nhật Bản khi nào vậy?”
“Cậu được sinh ra ở Nhật Bản hay ngoài Nhật Bản?”
“Cậu giỏi tiếng Anh chứ?”
Những câu cứ hỏi liên tục câu này sau câu khác, và tôi không biết cách trả lời trong một lúc. Cư…cư dân Nhật Bản là gì? Tôi được sinh ra ở Nhật Bản, nhưng tôi không giỏi tiếng Anh hay tiếng Nhật—erm làm sao trả lời bọn họ bằng tiếng Nhật đây?
“Bây giờ cậu đang ở đâu thế?”
“Cậu có bất kì câu lạc bộ nào mà muốn tham gia chứ?”
“Cậu có bạn trai ở Nhật Bản chứ?”
Trong khi tôi đang suy nghĩ, có thêm nhiều câu hỏi khác nữa. Tôi đang nghĩ về việc làm sao để trả lời. Các cậu làm ơn đợi tôi được không!?
“Sở thích của cậu là gì?”
“Cậu thích món ăn nào?”
“Vòng ngực cậu bao nhiêu?”
ÁÁÁ! Thật khó chịu! Các người không thể bình tĩnh lại trước sao!? Tôi không thể trả lời hết tất cả những câu hỏi được! Làm sao để nói ‘xin giữ im lặng’ trong tiếng Nhật nhỉ?
Tôi thật sự muốn hét lên. Vào lúc đó, tôi đột nhiên nhớ rằng tôi có nghe một cô gái nói điều này vào sáng nay. Một cậu nam cố gắng thu hút cậu ấy, nhưng cậu ấy trông khó chịu và nói một điều gì đó để làm cậu nam im lặng. Rồi, tôi nên nói theo những gì mà cậu ấy đã nói.
Tôi nhớ điều mà cô gái ấy nói là—
“Ngậm…”
“““Ngậm?”””
“Ngậm họng lại, những con lợn kia.”
Tôi cố mỉm cười khi nói về, cố không để lại ấn tượng xấu.
Tôi nhớ cô gái mà nói diều đó thì có kiểu tóc xoan tít.
Tôi đã bày tỏ ý định của mình một cách rõ ràng rồi phải không? Tôi rụt rè nhìn vào nét mặt của mọi người, và thấy rằng những học sinh đều đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi một cách lặng lẽ.
“Tớ, tớ hiểu rồi. Tớ thật sự xin lỗi.”
“Đây là lần đầu tiên mà tớ bị gọi là ‘lợn’ từ khi mà được sinh ra đấy…”
“Nói điều đó ở nước ngoài là việc bình thường…”
Những người bạn của tôi trông có vẻ lúng túng và rời khỏi tôi.
Ơ? Đó, đó thật lạ? Các cậu không cần phải đi. Tôi chỉ hy vọng rằng các cậu có thể đợi tôi trả lời một cách đàng hoàng thôi. Tôi đã chọn sai lời rồi sao?
Tôi muốn nói với họ rằng tôi không có ý định đuổi họ đi, nhưng tôi không thể diễn đạt cảm xúc của mình bằng tiếng Nhật được.
“Warten Sie bitte Horen Sie meine Geschincite bitte."
[Chờ đã, xin hãy lắng nghe mình nói.]
Tôi lo lắng hét lên bằng thứ tiếng Đức mà mình đã quen thuộc, nhưng mọi người đều trong có vẻ gặp khó khăn khi họ mỉm cười với tôi một cách gượng gạo và rời bỏ tôi một cách lặng lẽ.
Uu…có ai hiểu được tiếng Đức ở đây không?
“We, well…do not misunderstand, please.”
[Nè, nè…xin đừng hiểu lầm, làm ơn đó.]
Tôi không thể nói tiếng Nhật, nhưng ít ra thì tôi có thể sử dụng tiếng Anh để giao tiếp với bọn họ, đúng không? Tiếng Anh không phải là điểm mạnh của tôi, nhưng ít ra thì nó cũng tốt hơn tiếng Nhật.
“A…tớ không thể nói tiếng Anh.”
Nhưng mọi người chỉ trả lời như thế và không dừng lại. Khi tôi hồi phục, tôi thấy mình đang đứng như trời trồng ở đó.
“…”
Tôi đã bại trận ngay từ ngày đầu tiên đi học.
Mọi người trong lớp đều giữ khoảng cách vớ tôi và bắt đầu kiếm người khác để bắt chuyện. Hoặc là bọn họ đi cùng nhau để biết rõ nhau hoặc là định đi chơi với bạn bè của họ (nhiều khả năng là bọn họ tốt nghiệp cùng một trường cấp hai).
…Tôi cảm thấy thật ghen tị…
Tôi thực sự muốn kết bạn sớm, và tôi muốn chơi cùng với mọi người.
“Haa…”
Tôi thở dài thật sâu và dọn dẹp đồ của tôi khi tôi chuẩn bị rời phòng học.
Vào lúc đó—
“À, nè…cậu là Shimada, đúng không?”
Một giọng con trai đến từ phía sau. Thật tuyệt! Tôi không biết tại sao tôi lại thất bại, nhưng ít ra thì cũng có người chịu nói chuyện với tôi.
“Vâng?”
Tôi quay người lại một cách tràn đầy mong đợi, nhưng—
“…Haa…”
“Ơ? Sao thế? Tại sao cậu lại trông thất vọng như thế khi cậu thấy mặt tớ vậy?”
Đứng trước mặt tôi là cậu nam đầy bí ẩn trong bộ đồng phục thủy thủ. Nó, nó thật sự cảm thấy như là sự kì vọng của tôi đã bị mất đi…
À, không, tôi không nên đánh giá người khác qua ngoại hình của họ. Có lẽ, tôi sẽ thấy cậu ấy là một người tốt sau khi nói chuyện với cậu ấy. Có lẽ có một lí do mà tại sao cậu ấy lại ăn mặc như thế?
“?”
Sau khi bị nhìn chằm chằm bởi tôi, câu nam đó nghiêng đầu đầy bối rối. À, như là một động vật nhỏ vậy. Cậu ấy trông khá dễ thương…tôi nhớ rằng cậu ấy được gọi là Yoshii, đúng không nhỉ?
“Chà…”
“Hửm? Sao thế?”
Sau khi tôi nói điều đó, cậu ấy nói một cách thực sự chậm rãi, có lẽ bởi vậy cậu ấy cân nhắc rằng tôi vẫn chưa quen nói tiếng Nhật, và rồi trả lời theo một cách mà tôi có thể hiểu được. Cái gì, vậy là cậu ấy là một người tốt.
“Tại sao, trang phục, của cậu…”
Dù gì thì tôi đã hỏi câu hỏi lớn nhất trong đầu mình.
“Ơ? À, cậu đang nói về thứ này sao? Chà, lý do, đó là…”
Cậu nam trước mặt tôi có vẻ như có rắc rối trong việc mở miệng mình.
“Bởi vì tớ đã ngủ quên sáng nay và hoảng lên, vì thế tơ…”
Các học sinh Nhật Bản sẽ mặc đồng phục thủy thủ khi họ hoảng lên sao? Tôi thật sự không hiểu. Điều này cần rất nhiều sự thấu hiểu đây.
“Nè, tên ngốc! Đừng chắc đường tôi và nói thứ ngu ngốc như thế nữa.”
Khi tôi muốn cố để hiểu ý nghĩa đằng sau lời của cậu nam đó, một giọng nói khác có thể được nghe thấy.
“Đừng như thế chứ, Sakamoto. Shimada vẫn chưa quen với Nhật Bản. Làm sao cậu có thể gọi cậu ấy là ngốc được chứ?”
“Tôi đang nói về cậu đấy, Yoshii.”
Trả lời với một vẻ không mấy vui vẻ gì là Sakamoto, người mà trông có vẻ bạo lực.
Vào lúc đó, Yoshii, người mà bị la là một tên ngốc, liếc nhìn cậu ấy một cách không vui.
“Muu…cậu thấy tớ ngu ngốc ở chỗ nào hả?”
“Mọi hành động mà cậu làm.”
“Cậu đang nói gì thế! Đừng quyết định tính cách của một người nào đó dựa trên ngoại hình của họ!”
“Tôi nghĩ không cần thiết những thứ khác khi tôi thấy cậu như thế.”
Yoshii và Sakamoto bắt đầu cãi nhau về việc gì đó.
Vì bọn họ nói quá nhanh, nên tôi không thể hiểu cuộc nói chuyện của họ chút gì.
“Gọi tớ là ngu ngốc!? Cậu là người ngu ngốc ở đây đấy! Có một cô gái xin đẹp như thế nói chuyện với cậu và trên thực tế là cậu lại phớt lờ cô ấy…”
“Người, người đó không liên quan gì đến cậu, tên khốn ngu ngốc!”
“Cậu đang nói gì thế! Cậu là tên khốn khiếp ngu ngốc đấy!”
Cả hai người bọn họ bắt đầu cãi nhau càng căng thẳng thêm, Ơ…tôi nên làm gì trong tình huống này đây?
“TÔI ĐÃ THẤY CẬU VÔ CÙNG PHIỀN PHỨC NGAY TỪ LẦN ĐẦU TIÊN TÔI GẶP CẬU VÀO SÁNG NÀY! ĐẶT BIỆT LÀ CÁI KHUÔN MẶT NGÂY THƠ NGU NGỐC CỦA CẬU! CẬU KHÔNG THỂ ĐÀN ÔNG HƠN ĐƯỢC SAO!?”
“ĐÓ LÀ ĐIỀU MÀ TỚ MUỐN NÓI ĐẤY! GỌI NGƯỜI KHÁC LÀ KẺ NGỐC TỪ LẦN ĐẦU TIÊN CẬU GẶP, CẬU KHÔNG HIỂU NGHĨA CỦA TỪ LỊCH SỰ SAO!?”
“TÔI KHÔNG MUỐN NGHE ĐIỀU ĐÓ TỪ MỘT NGƯỜI MÀ MẶC ĐỒNG PHỤC THỦY THỦ VÀO NGÀY KHAI GIẢNG!”
Cả hai người họ tiếp tục cải nhau thậm chí còn căng thẳng hơn nữa, phớt lờ tôi trong khi tôi còn đang bối rối. Vì bọn họ nói quá nhanh, tôi thậm chí không thể hiểu nổi một từ mà họ nói. Tuy nhiên, tôi hiểu một thứ rất rõ ràng—nếu tôi dính với những gã này, nhiều khả năng là tôi sẽ không thể sống một cuộc sống học đường bình thường được.
“Chà, thế thì, chào.”
Tôi nhìn những cậu nam, người mà thậm chí còn không nhìn tôi, lấy cặp mình một cách nhanh chóng và rời khỏi.
☆
Mình thật sự có thể quen với ngôi trường này không…?
Nghĩ về những tình huống mà tôi có thể gặp trong tương lai, tôi không thể không thở dài. Tôi biết rằng có rất nhiều khác biệt trong văn hóa giữa Nhật Bản và Đức, nhưng những thứ mà tôi sẽ đối mặt thì có vẻ còn tệ hơn cả sự khác biệt trong văn hóa nữa…
Ít ra tôi nên quay trở về nhà trước khi tôi còn mệt hơn nữa. Khi tôi bước về phía hành lang, tôi thấy một cô gái quen thuộc ở trong hành lang. Người bạn cùng lớp mà mặc đồng phục nam mặc dù cậu ấy là nữ--cô bạn ấy được gọi là Kinoshita.
Kinoshita không chú ý đến tôi sau lưng cậu ấy. Làm gì đây? Cậu ấy là cô gái từ lớp tôi. Tôi nên chào cậu ấy trước.
Tôi nhìn vào lưng cậu ấy. Không như hai tên ngốc kia, Kinoshita trông như là một học sinh giỏi bình thường vậy, nhưng cậu ấy lại không mặc váy của nữ. Tôi biết rằng một vài cô gái không thích mặc váy, vì thế điều này chẳng lạ lùng gì. Tôi cho rằng đó là định mệnh khi chúng tôi ngẫu nhiên ngặp nhau như thế này. Tôi nghĩ tôi nên chào cậu ấy trước khi tôi đi.
Tôi quyết định làm thế và lặp lại những lời chào bằng tiếng Nhật trong đầu mình, tôi nhớ rằng nếu tôi muốn nói tạm biệt, tôi nên nói ‘sayonara’. Tôi chỉ cần nói, ‘Kinoshita, sayonara’.
Sau khi hít thở sâu, tôi bước nhanh hơn và định gọi cậu ấy từ phía sau, nhưng Kinoshita đột nhiên lại đổi hướng đi. Thật lạ, Cậu ấy định đi đâu thế…à, tôi hiểu rồi. Nhà vệ sinh.
Tôi không có ý định đuổi theo cậu ấy và nói xin chào, nhưng tôi vẫn bước sau Kinoshita, người mà đang bước về nhà vệ sinh. Những ngón tay của tôi đã bị vấy bẩn bởi phấn khi tôi viết tên mình lên bảng, vì vậy tôi muốn đi vào nhà vệ sinh để rửa sạch tay mình.
“…”
Kinoshita đẩy cánh cửa xanh dẫn vào nhà vệ sinh và bước vào trong. Hơ…vậy là cửa màu xanh là cho nhà vệ sinh nữ, và của màu hồng cho nam...thật tốt là tôi đã đi theo Kinoshita, không thì tôi sẽ nhầm và vào nhà vệ sinh nam rồi.
Tôi cảm thấy một cảm giác mới lạ trong sự khác biệt văn hóa và theo cậu ấy vào nhà vệ sinh.
“““WOOOOOHHHHHHH!!! TẠI SAO MỘT CÔ GÁI LẠI VÀO NHÀ VỆ SINH NAM!!?”””
Một vài cậu nam người mà vừa sử dụng nhà vệ sinh hét lên cùng một lúc. CHỜ MỘT CHÚÚÚÚÚTTTT!!?? TẠI SAO LẠI CÓ NAM TRONG NHÀ VỆ SINH THẾ NÀY!?
“Chờ, chờ đã! Xin hạy bình tĩnh lại! Tớ là một đứa con trai!!”
“““GÌ CŨNG ĐƯỢCCCCC! CHỈ CẦN NHANH ĐI RA NGOÀI ĐI!!!”””
“Gehen wir Hier, Kinoshita!”
[Đi ra nào, Kinoshita!]
“TẤT CẢ ĐÂY CHỈ LÀ MỘT SỰ HIỂU NHẦM!!”
Tôi nắm lấy cổ tay Kinoshita khi cậu ấy chuẩn bị nói gì đó, và nhanh chóng lao nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.
“Haa, haa haaa…”
Chúng tôi tiếp tục chạy, và chỉ dừng khi chúng tôi đã chạy xuống bậc cầu thang.
“Muu…tại sao tớ cũng phải chạy chứ…”
Trông Kinoshita chẳng có vẻ như là bị thuyết phục. Cậu ấy không nhận ra mình đang làm gì sao?
Người, người này thì…
“Sind sie dumm! Trcten Sie nicht ins Badezimmer der Manner rin!”
[Cậu là tên ngốc sao!? Tại sao cậu lại và nhà vệ sinh nam!?]
“Cái, cái gì? Tại sao cậu phải nổi giận với tớ hả, Shimada?”
Trông Kinoshita có vẻ như là cậu ấy chẳng biết tại sao tôi lại giận khi cậu ấy mở to mắt mình ra. Cho dù tôi chỉ vừa trở về tứ nước khác, nhưng tôi vẫn biết việc nhầm lẫn nhà vệ sinh nam với nhà vệ sinh nữ là tai hại như thế nào. Tại sao cậu ấy không phân biệt được chứ? Vì cậu ấy là nữ, cậu ấy nên sử dụng nhà vệ sinh nữ chứ! Bởi vì cậu ấy mà tôi lại bị coi như là một người lập đi luôn!
“Shimada, tớ biết cậu đã hiểu nhầm. Mọi người thường hiểu nhầm, nhưng thực sự tớ là con trai.”
“Gehen Sie in Zukunft zum Badezimmer der Frauen! Es ist gut fur Sie!”
[Tớ làm việc này là vì cậu đấy! Từ hôm nay trở đi, tốt hơn là cậu đi vào nhà vệ sinh nữ đi!]
Tôi đưa một vài lời khuyên bằng tiếng Đức cho Kinoshita, mặc dù cậu ấy nghe có vẻ như là muốn cãi lại (Tuy nhiên, dù gì đi nữa thì ít khả năng là cậu ấy hiểu được nó), và quay lưng bước đi. A…thật là! Tôi thực sự kém may mắn vào ngày hôm nay!
Một lưu ý nhỏ, hôm nay có vẻ là ngày của ‘Bão mùa Xuân’ hay gì đó, khi nhiều cô gái trong hành lang trường đang níu váy mình xuống—gần bọn họ, có một cậu nhỏ con và gầy đang nằm trong bể máu của mình. Thật là, chuyện gì với cái đất nước được gọi là Nhật Bản này thế này…
☆
Trong khi dùng bữa trưa với ba và mẹ, người mà đặc biệt xin nghỉ để tham dự lễ khai giảng của trường tôi và Hazuki, người mà vẫn chưa bắt đầu đi học, ba nhìn tôi một cách lo lắng khi ông ấy hỏi tôi,
“Minami, trường ở Nhật Bản thì thế nào? Con vẫn quen với chúng chứ?”
“…”
Nếu tôi quen với chúng, tôi sẽ bị coi như là một tên ngốc hay biến thái mất.
“? Chị. Chị gặp chuyện gì mà mình không thích sao?”
Hazuki nhìn chằm chằm vào mặt tôi một cách đầy lo lắng. Ôi trời, tôi phải cẩn thận hơn và không làm em ấy lo lắng cho tôi nữa.
“Không gì cả. Không gì tệ hại xảy ra cả. Chỉ là ngôi trường có rất nhiều người độc đáo và kì hoặc mà thôi!”
Hay đúng hơn là tất cả bọn họ đều kì hoặc.
“Thật sao? Thật tốt là con có thể vui vẻ.”
“Sẽ thật tuyệt nếu chị có thể có bạn.”
“Đ, đúng.”
Thành thật mà nói, tôi đang nghĩ rằng sẽ thích hợp khi không gắn kết bản thân mình với những người đó, đừng nói chi là làm bạn…
“Minami, mọi người biết rằng con là một người Nhật người mà trở về từ Đức. Có bất kì vấn đề nào không?”
Mẹ tôi gọt những trái táo mà được sử dụng nhưng là món tráng miệng khi hỏi tôi.
“Un. Những người bạn cùng lớp hỏi con quá nhiều câu hỏi, vì thế con thậm chí đã càu nhàu với bọn họ.”
“Càu nhàu? Bằng tiếng Nhật?”
“Vâng.”
“Heh! Chị thật là tuyệt. Chị có thể nói tiếng Nhật một cách nhanh chóng vậy sao?”
“Tất nhiên. Chị đã sử dụng tiếng Nhật một cách thích hợp để bảo họ ‘ngậm họng lại, những con lợn kia’.”
Khoảnh khắc tôi nói điều đó, ba và mẹ ngay lập tức mất đi tiếng nói của mình. Mu? Chuyện gì thế?
“Mi, Minami…”
“Hửm? Ba, sao thế?”
Mặt ba tôi có vẻ như cứng lại. Chuyện gì đã xảy ra thế?
“Trong tiếng Đức, những điều con nói sẽ là ‘Werden Sie schweigsam, ein Sehwein’…”
Ba nói với tôi sự thật với một nét mặt đầy kinh sợ.
Ơ ‘Werden Sie schweigsam, ein Sehwein’ [ngậm họng lại, những con lợn kia]? Chẳng phải…điều đó quá ư là thô lỗ sao? Một thứ thô lỗ như thể được sử dụng để mắng người khác sao?
““…””
Ba và mẹ nhìn tôi một cách đầy lo âu. Làm, làm gì bây giờ? Tôi phải giải thích một cách rõ ràng với những người bạn đó!
“Đó, đó bởi vì, con đang giỡn với những người bạn con vừa gặp…”
Tôi chỉ có thể cố gắng nói dối và thoát khỏi chuyện đó. Cô gái đó không phải là bạn của tôi, nhưng tôi chỉ bắt chước cô ấy. Tôi đoán nó không sao, đúng không?
Nghe tôi nói thế, ba và mẹ thở phào nhẹ nhõm.
“Thật là, Minami, học tiếng Nhật kì hoặc như thế ngay sau khi chuyển vào.”
“Đúng. Nếu là trò đùa thì được. Nhưng nên cẩn thận, không thì con có thể sẽ nói một vài tiếng Nhật thật sự kì hoặc đấy.”
“Vâng, con, con hiểu rồi.”
Vì thế, ngày đầu tiên của cuộc sống trường học đầy lo lắng của tôi đã kết thúc một cách lặng lẽ như thế.
☆
“Tồn tại, sống sót, sống trong, đang sống bây giờ, ứng dụng phổ biến của những câu nói đó là—”
Đã mười ngày kể từ lễ khai giảng và thời khóa biểu của trường đã đi vào nề nếp, nhưng tôi vẫn không hiểu những giáo viên đang nói gì cả, và điều đó vẫn không hề thay đổi.
Nhà trường đã có cân nhắc số điểm của tôi, nhưng họ vẫn không thay đổi bài học cho tất cả mọi người, và tiếp tục tiến lên với tốc độ dạy học bình thường mà không dừng lại để giảng điều đó cho những người Nhật mà không hiểu bất cứ thứ gì về ngôn ngữ cả. Tôi chỉ có thể hiểu sơ sơ về môn toán (ngoại trừ chứng minh), nhưng tôi lại hoàn toàn không biết gì về ngôn ngữ cổ điển và ngôn ngữ hiện đai.
“Haa…”
Một tiếng thở dài đến từ miệng của tôi, và tôi chỉ có thể nhìn ra ngoài của sổ và bỏ khoảng thời gian học chán ngắt. Tôi đã trở nên phiền muộn gần đây.
Tôi không thể hiểu những giáo viên đang nói gì, và điều đó cũng không quá tệ, vì tôi đã đoán được điều đó. Vấn đề là tôi không thể hòa thuận với lớp học được.
“Haa..”
Có lẽ mọi người đã sợ hãi khi tôi gọi họ là ‘lũ lợn’. Những người bạn của tôi, người mà vẫn không chuẩn bị sẵn sàng cho bài học trước khi giờ học bắt đầu thì có lẽ chẳng dành quá nhiều thời gian để nghĩ về một người Nhật mà chỉ vừa quay trở về từ nước ngoài và nói quá nhiều đâu. Tôi có thể đếm số người mà tiếp xúc với tôi bằng ngón tay trên bàn tay.
“Rồi, Yoshii. Em cáo thể nói đại từ của cụm ‘sống trong’ là gì không?”
“Erm…‘hannari desu’.”
“Tôi hỏi về đại từ trong ngôn ngữ cổ điển, và em lại trả lời lời bằng Kyoto-ben . Đó thật sự là một câu trả lời mà chẳng hợp với câu hỏi chúng nào cả.”
“Ơ? Thật, thật lạ?”
Tên ngốc mà đang cầm cuốn từ diển ngôn ngữ cổ điển, và cậu ấy lại làm mọi người cười vì thứ nhảm nhí mà cậu ấy nói ra. Tên Yoshii chưa bao giờ trả lời một câu hỏi nào đúng cả cho dù cậu ấy có bị gọi lên bao nhiêu lần đi nữa. Tỉ lệ mà cậu ấy trả lời câu hỏi đúng còn thấp hơn tỉ lệ không biết tiếng Nhật của tôi. Thứ gì đang diễn ra trong đầu cậu ấy thế? Cậu ấy thậm chí còn không biết cách sự dụng một cuốn từ điển sao?
Tôi chỉ cảm thấy rằng cậu ấy thật sự ngu ngốc, nhưng những người bạn đang cười có vẻ không nghĩ như thế. Bọn họ sốc vì sự ngu ngốc của Yoshii, nhưng nếu phải nói ra, nhiều khả năng là họ đang ‘cười’ sự ngu ngốc của cậu ấy. Có vẻ như tôi có thể nghe được những người bạn của mình nói một cách bất đắc dĩ rằng ‘tên Yoshii đó, thật là’.
Đã vài ngày từ khi năm học bắt đầu, và tên ngốc đó lại có thể hòa hợp với cái lớp này. Về việc này, tôi cảm thấy không vui vì vài lí do.
“Không may mắn thay, ‘hannari desu’ là câu trả lời sai. Câu trả lời đúng là—”
Giáo viên cười gượng và nói câu trả nói đúng. Thầy ấy giải thích câu trả lời lần thứ hai, nhưng tôi vẫn không hiểu được. Toán học thì cũng không quá tệ, nhưng với những môn học như ngôn ngữ cổ điển, ngôn ngữ hiện đại và lịch sử Nhật Bản dính vào, nó lại là một chuỗi những kí tự và số nước ngoài dài ngoằng mà tôi không thể nào hiểu nổi. Tôi chỉ có thể hiểu sơ sơ những cụm từ cần thiết cho cuộc sống căn bản, nhưng những từ chuyên ngành và ngôn ngữ cỗ hay thứ gì đó thì thật là ngoài tầm hiểu biết của tôi.
“Ha…”
Cuối cùng, tôi chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ và thở dài một cách lặng lẽ khi tôi đợi cho từng giây một trôi qua. Vì một vài lí do, tôi chỉ không thể tập trung vào việc học tiếng Nhật…có lẽ tôi cũng sẽ bỏ tiết tiếng Nhật đặc biệt vào ngày thứ Bảy. Vì chỉ có một buổi học trong một tuần, nó không thể nào giúp ích cho tiếng Nhật của tôi đươc.
Tôi tiếp tục đợi cho đến cuối tiết học một cách thững thờ. Tiết học ngôn ngữ cổ điển thật sự chán đến mức như thể kim phút trên cái đồng hồ lại duy chuyển với một tỉ lệ chậm chạp vì một vài lí do.
“—Được rồi. Đó là bài học dành cho ngày hôm nay.”
Giáo viên rời phòng học, và thời gian đầy đau khổ cuối cùng cũng kết thúc. Tôi nên về nhà sớm…
“À, Shimada, cậu đang đi đâu đấy?”
Ngay khi tôi lấy cặp mình và chuẩn bị rời phòng học, ai đó gọi tên tôi từ bên cạnh. Nó nó là cách gọi đầy lười biếng như thế, chắc chắc là gã đó, tên ngốc mà tôi không thích chút nào.
“Sao nào?”
Tôi vô tình tăng giọng mình lên.
“Chà…”
Tôi đặc biệt trả lời lại, nhưng tên ngốc người mà gọi trước—Yoshii trông như có vẻ gặp rắc rối khi cậu ấy cào mặt bằng những ngón tay của mình. Sao thế? Chuyện gì với cậu khi mà cậu gọi tôi mà không có việc gì cho tôi sao?
“Tôi , về, đây.”
Tôi nén cảm xúc thất vọng và nói rõ ý định của tôi. Có lẽ tôi sẽ quay về nhà để chuẩn bị bữa tôi thay vì nói chuyện với một tên ngốc như thế.
“Hở? What a sea?”
“Wa, ta, shi!”
Nghe thấy câu trả lời của tên ngốc đó, tôi nhấn mạnh từ trọng âm một. Ai mà lại nói ‘what a sea’ trong cái tình huống này chứ!? Tiếng phát âm ‘watashi’ của tôi lạ lắm sao? Hay cậu ấy đang chế nhạo tôi?
“À, cậu đang nói là ‘tôi về đây’, đúng không nào?”
Ít ra thì có vẻ là cậu ấy hiểu ý tôi, vì Yoshii vỗ tay của cậu ấy lại. Thậm chí là đến hành động có cùng thật sự làm tôi khó chịu.
“—Muốn quay về, nhưng vẫn chưa được…nè—có tiết Chủ nhiệm sau—cái này—”
Hoàn toàn thất bại trong việc chú ý đến cảm xúc của tôi, rồi Yoshii lại tiếp tục nói. Khi tôi thực sự thất vọng về việc thiếu tập trung, tôi chỉ có thể mơ hồ nghe thấy chữ ‘Chủ nhiệm’.
“…”
Tôi lưỡng lự một chút về ý nghĩ của lời của cậu ấy.
Chủ nhiệm? À đúng rồi. Nhắc mới nhớ, có vẻ như chúng tôi phải học một vài tiết Chủ nhiệm hay gì đó. Tôi quên tuốt vè việc đó vì tôi chỉ muốn về sớm.
“Vì thế, cậu không thể về được, vì vậy xin hãy đợi cho một chút.”
Yoshii nhìn tôi và cười một cách rạng rỡ. Cái gì? Tôi chỉ quên về tiết Chủ nhiệm và muốn về sớm, đó thật sự lạ sao? Hay cậu ấy cảm thấy tiếng Nhật của tôi rất vui sao?
Vì một vài lí do, kh thấy cậu ấy cười như thế, tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu…!
“À—đúng, trong khi có tiết Chủ nhiệm—tớ có vài thứ—tớ muốn—nói với cậu về—”
Tên ngốc đó có vẻ như huyên thuyên về cái gì đó nữa rồi. Vì cậu ấy bảo tôi không được về, nên chẳng có gì khác để nói nữa, đúng không? Cậu ấy muốn nói với tôi về việc gì sao?
Đúng là lỗi của tôi khi không chú ý đến cậu ấy, nhưng cho dù là gì đi nữa, tôi vẫn không thể hiểu cậu ấy đang nói gì. Sự thất vọng dần dần trào lên trong tôi làm tôi lườm mắt một cách giận dữ về phía Yoshii trước mặt tôi.
Vào lúc đó, Yoshii thậm chí còn mỉm cười một cách rạng rỡ và nói với tôi,
“Chà…uyuu…dore—buniiro—monami?”
………Hảảảả……? Tên, tên này đang cố nói gì thế…?
“Cyuu—dore—buniiro—monami?”
Cậu ấy cười và lặp lại những gì mình vừa nói. Lần này, tôi có gắng tập trung, nhưng tôi vẫn không thể hiểu tên này đang cố nói gì.
“?”
Sau đó Yoshii có một sự nghi ngờ trên mặt cậu ấy, và cái vẻ mặt đó trông như là ‘làm sao mà cậu lại không hiểu điều đó chứ’. Nhưng tại sao lại có bất kì sự nghi ngờ nào…với tôi chứ, đây là vùng đất xa lạ, cậu đang nói một ngôn ngữ xa lạ, và chẳng có gì lạ về việc tôi không hiểu được cậu, đúng không!?
“Erm—”
“TÔI KHÔNG HIỂU!”
Tôi tăng âm lượng mình lên và ngăng Yoshii lặp lại những gì cậu ấy muốn nói. Tên này chắc hẳn thấy tôi thú vị và coi tôi như là một tên ngốc, đúng không? Vì cậu ấy bị coi như là một tên ngốc, nên cậu ấy coi tôi như là một tên ngốc yếu đuối hơn cậu ấy trong ngôn ngữ, và thậm trí coi nó như là để giải trí! Chắn chắn là như thế rồi!
“Tôi, về, đây!”
Tôi thật sự không thể chịu được việc bị xem thường bởi một tên ngốc mà thậm chí còn không thể học hành được. Ai mà lại quan tâm tiết Chủ nhiệm chứ. Tôi chỉ cần bảo giáo viên là mình phải về sớm!
“““…”””
Tôi biết rằng mọi người trong lớp đang nhìn tôi, nhưng nó không quan trọng. Cho dù họ có cố gì tăng khoảng cách đối với tôi vì việc này, tôi cũng khôn quan tâm! Dù gì thì tôi cũng đã có một khoảng cách khá lớn với họ rồi!
Tôi quay về nhà sớm hơn thường lệ, dành một chút thời gian mua sắm ở khu phố mua sắm, mua một vài nguyên liệu cho bữa tối cùng lúc đó, và quay về nhà.
☆
“Chị này, món bánh crepe này rất ngon đấy.”
Trong bữa tối, em gái Hazuki của tôi cắn cái bánh crepe vị cà ry mà tôi đã mua về một miếng to tướng và nói với tôi điều đó.
“Thật sao? Chị mừng là em thích nó.”
“Vâng. Em thích bánh crepe bơ, nhưng vị cà ri cũng rất ngon.”
Bánh crepe bơ…nghe thấy điều đó, con tim tôi chùng xuống, tôi biết rằng Hazuki thích bành crepe bơ, bởi vì tôi cũng thế. Hôm nay tôi muốn mua bánh crepe bơ, nhưng…cái mà được đưa cho tôi lại là vị cà ry, và thậm chí là nước sốt thì lại là ớt và hàu. Lí do thì khá đơn giản Tôi thậm chí còn không làm được việc đơn giản như là mua đồ nữa.
Thấy đứa em gái của tôi cười một cách vui vẻ và ngây thơ như thế, trái tim tôi thậm chí còn thất vọng hơn nữa.
“Cám ơn con vì đã chuẩn bị bữa tối hôm nay, Minami.”
“Không gì ạ, mẹ à. Đừng bận tâm.”
Mẹ tôi trông như có lỗi khi cảm ơn tôi.
Cũng đã được một lúc từ khi chúng tôi dọn nhà xong, và ba mẹ có vẻ như bận bịu với việc dời nhà. Mẹ về nhà trễ và ba thì quá bận đến mức không thấy mặt mũi đâu. Có vẻ như ba cũng phải làm việc ngoài giờ ngày hôm nay luôn.
“Gần đây ba mẹ bận bịu với công việc quá, vì thế ba mẹ sẽ phải về trễ trong vài ngày tới…”
Mẹ nói điều đó với Hazuki và tôi. Ba và mẹ làm cùng một công ty, vì thế nếu ba về nhà trễ, thì mẹ cũng sẽ chẳng về nhà sớm được. Hazuki và tôi không càu nhàu về việc này vì chúng tôi đã đoán được điều đó.
“Ổn mà mẹ. Chị sẽ chăm sóc Hazuki.”
Hazuki nói câu đó tràn đầy tin tưởng người chị này mà chẳng nghĩ ngợi thêm gì, và tất nhiên, tôi sẽ không bỏ Hazuki một mình như thế. Hay đúng hơn là, bởi vì tôi đã phải chăm sóc em ấy nên tôi mới đến sống ở Nhật Bản.
“Đừng lo mà mẹ. Con sẽ lo công việc nhà cho.”
Tôi vô ngực và trả lời đầy tự tin. Nghe thấy điều đó, mẹ tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm—thật ra, khi thấy nét mặt đó, tôi lại thực sự cảm thấy có lỗi về điều đó.
Thật ra, tôi…không thể làm được bất kì điều gì, cho dù đó là trong trường hay mua đồ.
☆
Đã gần ba tuần kể từ khi năm học bắt đầu.
Những người bạn cùng lớp của tôi đã bắt đầu làm bạn tốt của nhau, và mọi người trong bọn họ đều đi chung với nhau, ăn cơm hộp trong bữa trưa.
“Haa…”
Trong cái phòng học này với bầu không khí vui vẻ, tôi thở dài một mình.
Tôi vẫn chưa thể hòa nhập thật tốt với lớp này, và tôi lại phạm sai lầm khi mua đồ. Tôi thường không thể tìm thấy thứ mình muốn, và thậm chí phải về nhà vài lần chỉ để tra lại từ tiếng Nhật trước khi quay lại của hàng.
“Haa…”
Chỉ có thể tiếp tục thở dài như thể nó sẽ tiếp diễn mãi mãi.
Tôi không thể nào tiếp tục thở dài như thế khi sống ở Nhật Bản, đúng không…
Khi tôi quyết định đến đất nước này, tôi đã tự tin vào việc mình có thể học tốt tiếng Nhật. Giờ đây, tôi không có bất kì động lực nào cả. Trình độ tiếng Nhật cần thiết cho cuộc sống hằng ngày đã tệ rồi, đừng nói chi là bài tập về nhà. Tôi để sách và tập của mình trong trường, và không học hay coi lại bài chút nào cả. Cuốn sách thì như mới, không vấy bẩn chút nào…à, không, chờ đã, tôi không thể nói điều đó. Tôi đã viết tên mình một vài lần, vì thế nó không thể hoàn toàn còn mới được. Tôi đã thực sự hi vọng để làm hết sức mình vào đêm trước ngày khai giảng, và tôi đã viết tên mình bằng chữ kanji trên những cuốn sách và tập. Không may mắn thay, tôi đã viết sai tên mình…
Tôi nhứ cái sự kiện đầy ngu ngốc đã xảy ra khi tôi giới thiệu bản thân mình trong lễ khai giảng, ‘Shimada Minami’ và ‘Shimayumi Mikare’ trông rất giống nhau, việc tôi phạm sai lầm như thế là điều không thể tránh được! Thật là, bởi vì tôi đã phạm một sai lầm như thế vào lúc bắt đầu nên mọi việc trở nên tồi tệ như thế…
Tôi chỉ cảm tháy rằng cái lí do mà tôi lại lâm vào tình trạng như thế này là bởi vì tôi đã viết sai tên mình vào lần đó, vì vậy tôi lấy cuốn sách ra và nhìn vào cột tên của mình. Một hình chữ nhật nhỏ có dòng chữ ‘Shimayumi Mikare’ đã tạo nên cuộc đời bất hạnh của tôi, cái tên viết sai đó—
“???”
Nhãn tên của tôi—chờ đã, nó không bị sai?
Dòng chữ viết trên đó là ‘Shimada Minami’, viết theo cách chính xác. Thật lạ? Tại sao không phải là cái tên sai? Tôi đã nhớ lầm sao?
Chà, nó cũng không quan trọng nữa. Tôi nghĩ điều đó khi tôi bỏ cuốn sách vào ngăn tủ. Tôi là người duy nhất nghĩ rằng sai lầm của tôi trong việc viết tên mình là sự khởi nguồn và cũng là lí do đằng sau cuộc sống đầy bất hạnh của tôi. Cho dù cái tên được viết trên cuốn sách thì đúng, nhưng nó cũng chẳng thay đổi được tình trạng hiện tại của tôi.
“Nè, Akihisa, những tên từ lớp C ở trường trung học Daybreak nói rằng họ muốn đấu một trận bóng rổ. Vật cá cược sẽ là bánh mì từ câu lạc bộ đồng đội. Cậu tham gia chứ?”
“Một trận đấu bóng rổ với bánh mì được đặt cược sao? Tớ tham gia! Tớ đang lo về việc không có đủ tiền ăn tháng này đây, thật tuyệt!”
“Được rồi, vậy thì đi tập hợp thành viên của nhóm nào.”
Tôi bỏ cuốn sách xuống và nhìn xung quanh lớp học, và thấy tên ngốc đó và gã thỗ lỗ, bạo lực kia đang nói chuyện ở bậc thềm. Tôi đã nghĩ rằng họ không ưa nhau chứ…Từ khi nào mà bọn ho lại trở thành bạn tốt như thế…? Chà, dù gì thì cũng không phải là tôi ghen tị đâu.
“…Tớ cũng sẽ giúp.”
“Tớ cũng sẽ tham gia. Nó có vẻ thú vị đấy.”
Và rồi, hai người bí ẩn khác cũng tham gia vào cuộc trò chuyện. Đây có phải ý của câu nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã không? Những tên ngốc sẽ đi chung với những tên ngốc một cách tự nhiên. Hừm, chỉ như là những tên ngốc.
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhóm những tên ngốc đó. Sau khi chú ý đến cái nhìn của tôi, Yoshii bước về phía tôi bằng những bước ‘doko doku’. Tên, tên này muốn làm gì đây?
“Chà……cyuu…dore—buniiro—monami?”
Cậu ta lại đang nói một vài tiếng Nhật mà tôi không hiểu. Ý cậu ta là gì khi nói ‘cyuu’? Đó có nghĩa là trường trung học sao? Quay trở về trường trung học? Trong câu lạc bộ? ‘Monami’??? Cậu ta vừa mới nói ‘quay trở về câu lạc bộ sao’? Câu lạc bộ trường trung học—uugh, ARGH! Tôi không hiểu gì cả! Tiếng Nhật và tiếng nước ngoài của tên này thì đều kì hoặc cả! Ôi trời, tốt hơn là cứ ngó lơ cậu ta!
“…”
Vì tôi đã thực sự rất khó chịu, tôi quyết định phớt lờ sự tồn tại của cậu ta. Tuy nhiên, tên ngốc đó lại tiếp lục lặp lại cùng một câu như thế.
“Chà……cyuu…dore—buniiro—monami?”
Tôi không muốn lắng nghe cậu ta chút nào, nhưng cái cách phát âm kì lạ đó cứ lảng vảng trong tai tôi vì vài lí do nào đó. Tôi không hiểu cậu ta đang nói gì…và cái gì với chữ ‘Monami’ ở cuối câu thế! Cậu ta đang gọi tên tôi sao? Nhưng tên tôi là không phải là ‘Monami’, mà là ‘Minami’! Vì cậu thậm chí không có thể nhớ được tên tôi một cách chính xác, đừng gọi tôi một cách trực tiếp như thế làm như thể chúng ta rất thân vậy!
Một ý tưởng như thế xuất hiện trong đầu tôi, và những bánh răng khó chịu trong đầu tôi bắt dầu không thể kiểm soát nổi nữa.
Tại sao tên đó luôn trêu tôi!? Cậu ta không biết rằng tôi đang cảm thấy khó chịu ngay lúc này hay sao?
“??”
Tên ngốc trước mặt tôi chỉ ngây người ra đó mà cười, rõ ràng là thể hiện rằng cậu ta chẳng hiểu thứ gì cả.
“Đừng, nói, chuyện, với tôi, tên ngốc!”
Tôi sử dụng tiếng Nhật để thể hiện rõ ràng sự từ chối của tôi.
Khoảnh khắc tôi nói điều đó, tên ngốc đó choáng váng trong một chút, và rồi hỏi lại.
“Hở? Trái lê…đừng đá nó?”
AAA, đó thật sự khó chịu! Tại sao cậu ta lại không hiểu chút nào vậy!? Tiếng Nhật của tôi kì hoặc đến vậy sao? Tốt thôi! Nếu là thế, tôi sẽ nói điều đó với cậu ta rõ ràng bằng tiếng Anh!
“What a shit man you are!!”
Tiếng Anh không phải là môn mà chúng tôi quen thuộc, nhưng với câu tiếng Anh cơ bản như thế, cậu ấy có thể hiểu được cho dù có ngu ngốc đến mức nào, đúng không?
“Hả? Ơ? Erm, điều đó…tớ, tớ là con trai…”
Khi tôi đang nghĩ về việc đó, tên Yoshii trả lời tôi với một thứ tiếng Nhật đầy tức cười.
Tôi vẫn có thể hiểu câu ‘Tớ là con trai’—chờ đã…tớ là con trai? Tên ngốc này đang nói gì thế? Tại sao cậu ấy lại nhắc đến giới tính của mình?
“Nè, Akihisa, tại sao cậu lại lôi giới tính vào lúc này thế?”
Gã bạo lực sau cậu ta—Sakamoto hỏi Yoshii trong một cách đầy khó hiểu. Và rồi, Yoshii trả lời lại một cách ngượng ngùng.
“Bời vì Shimada vừa nói ‘Tôi man, you are?’, cậu không nghe sao?”
[Watashi là tôi trong tiếng Nhật. What a shit = Watashi.]
Cái gì? ‘Tôi man, you are?’ Đúng rồi. Tên ngốc này có lẽ nghĩ rằng tôi đang hỏi cậu ta ‘Tôi là con trai, cậu là gì’.
“Có lẽ cậu ấy hiểu nhầm tớ vì tớ mặc đồng phục thủy thủ vào ngày đầu tiên.”
Tên ngốc này đang nói gì thế? Dù gì thì tôi cũng không có lắng nghe. Cái gì…tôi đang mặc váy, có tóc dài, và cậu ta lại chẳng cảm thấy lạ rằng tôi nói ‘tôi là con trai’ sao? Đúng là một tên ngốc!
“…”
Nói cách khác, đối với tên ngốc này, tôi là một người con trai thay vì là con gái sao? Ý cậu ta là vậy sao?
“Cậu hiểu nhầm rồi, Akihisa. Shimada nói điều đó quá nhanh nên nó nghe như là ‘Tôi man, you are?’, nhưng nếu cậu ngắt chúng ta, phát âm chính xác phải là ‘what a shit man you are’. Nói cách khác, cậu ấy không thích cậu.”
“Ơ? Vậy, vậy sao?”
“Và cậu cũng gan lắm khi coi một người con gái đang giận dữ là một đứa con trai.”
Tên ngốc đó đúng là gan lắm…nếu cậu ta nghĩ rằng tôi sẽ không giận cho dù cậu ta có phun ra cái thứ nhảm nhí gì chỉ vì cậu ta nghĩ rằng tôi là một học sinh chuyển trường từ nước ngoài, cậu ta hoàn toàn sai lầm rồi! Cho dù là tôi cũng không chịu được việc bị coi như là con trai! Cậu nghĩ rằng tôi dễ dàng bị bắt nạt vậy sao!?
“HALTEN SIE MICH NICHT IN HOHN! ICH NEHME EINEN STREIT!”
Tôi gầm lên với Yoshii. Tốt lắm! Nếu cậu muốn đánh, lên đi! Tôi không sợ cậu đâu!
Trong khi thực sự ngứa tay để nắm lấy cái cổ áo của cậu ta và rút nỗi tức giận của mình, Yoshii nhanh chóng vung tay và nói gì đó.
“Không, không phải như thế Shimada! Tớ không coi cậu như con trai chỉ vì ngực cậu nhỏ đâu!”
“VERDAMMT!!!”
“WAAAAHHHH!! CÙI CHỎ TỚ ĐANG VĂNG THEO HƯỚNG KHÁC NÀY!”
Tôi không biết cậu ta vừa nói cái quái gì, nhưng ít ra thì tôi cũng có thể lọc ra được những từ chính một cách rõ ràng ‘ngực nhỏ’! Cái tên này muốn phá tôi đến bao lâu nữa!? Và ngực của tôi thì không có nhỏ! Chúng chỉ lớn chậm một chút thôi! Một năm sau, thân hình tôi sẽ thật sự rất đẹp!
“Hahaha, tên này thật đáng kinh ngạc. Nói ngực của cậu ấy nhỏ trong cái tình huống đầy căng thẳng này, cậu thật đáng kinh ngạc đấy, Akihisa!”
“…Uu…tớ, tớ chỉ buộc miệng nói ra thôi…”
Sakamoto nói điều đó với Yoshii trong khi cậu ấy đang nắm úp mặt dưới sàn. Hừm! Thật tuyệt khi cậu có bạn quan tâm đến mình nhiều như thế đấy, tên ngốc kia!
Thấy sự giao tiếp của họ, tôi cảm thấy tức giận vì lý do chẳng tốt lành gì. Để làm cho Yoshii hiểu rõ từng chữ tôi nói, tôi đưa ngón tay mình ra, chỉ thẳng cậu ấy, và chậm chậm nói từng chữ một.
“What a shit man you are!”
A, thật bực mình! Tôi không muốn ở trong cái phòng học này một giây nào nữa!
Lấy cặp của mình torn gluc1 đó, tôi quay người hướng ra khỏi phòng học.
“Nè, Shimada.”
Khi tôi đang ở trong hành lang và sẵn sàng đi về cổng ra, Sakamoto gọi tôi từ phía sau. Tuy nhiên, tôi không nói gì cả. Cậu ấy chắc chắn nghĩ về việc nói những câu như ‘cậu dám làm điều đó với cậu ấy’ hay thứ gì đó đại loại như thế, đúng không? Được rồi, được rồi, chúng mừng và đã có một mối quan hệ tốt đẹp. Thật tuyệt khi có bạn, vui vẻ rồi chứ?
Sakamoto phớt lời tôi khi tôi tiếp tục bước về phía trước, và nói rằng,
“Tôi chỉ biết cậu ấy cách đây không lâu, vì vậy tôi không thực sự hiểu được tính cách cậu ta…”
Không có vẻ như là Sakamoto đang cố tính nói lớn với tôi khi cậu ấy chỉ tiếp tục bằng một âm lượng bình thường.
“—Tên ngốc đó, hắn ta có thể khá là thú vị đấy.”
Vì một vài lí do…tôi dừng lại ngay sau khi Sakamoto nói thế.
“Đi, tra, nghĩa, đằng, sau, những, lời, mà, hắn, ta, vừa, mới, nói, đi.”
Sakamoto chỉ thay đổi giọng nói của cậu ta vào lúc cuối, và nói điều đó với tôi bằng một cách rõ ràng và dễ hiểu, ngắt ra từ chữ một…
Một câu nói mà rất rõ ràng, dễ dàng cho tôi hiểu, từng chữ một.
Cái giọng nói này chất chứa hy vọng trong đó, và làm tôi phải quay người lại, nhưng tôi không còn thấy Sakamoto trong hành lang được nữa.
☆
Tôi chạy nhanh ra khỏi cổng trường trong cơn thất vọng, nhưng chẳng có gì tôi có thể làm ở nhà cả, vì vậy tôi chỉ giết thời gian một cách vô nghĩa mà thôi. Không cần phải mua gì, nhưng tôi cần phải rời khỏi trước khi Hazuki quay về và giả vờ như là tôi vừa ở trường vè.
Trong khi ở trong phòng mình, tôi nằm xuống giường và nhìn lên trần. Cái cảm giác tức tối đã dịu xuống, và giờ con tim tôi lại nặng trĩu.
(Mình có thể về Đức kịp không…)
Không, nó cũng chẳng quan trọng cho dù tôi không quay về lúc này. Không quá trễ để cho tôi quay về Đức khi Hazuki đã quen với mọi thứ xung quanh mình. Em ấy thì thân thiện và chẳng sợ người khác, vì thế em ấy có thể kết bạn mới ở đây. Bên cạnh đó, em ấy đang ở tuổi mà có thể học hành tốt nhất, vì thế em ấy có thể học tiếng Nhật sớm thôi. Em ấy sẽ ổn cả cho dù tôi không ở bên cạnh.
(Haa, điều đó không thể nào xảy ra đâu…)
Tôi lắc đầu để vứt đi cái ý nghĩ trong đầu mình. Cho dù em ấy có quen với Nhật Bản, ba và mẹ vẫn sẽ bận rôn. Tôi không có gì để nói khi tưởng tượng đứa em nhỏ bé của tôi ở nhà một mình và ăn tối một mình.
(Cuối cùng, cách tốt nhất vẫn là nhanh chóng làm quen với Nhật Bản…)
Cho dù tôi có nghĩ nhiều đến mức nào, nó cũng chẳng thay đổi gì cả. Tôi phải quen với đất nước này và học tiếng Nhật, đó là cách tốt nhất. Tôi hiểu điều đó, chắc chắn, nhưng…
“Haa…”
Nhưng tôi, tôi chỉ không thể thúc đẩy mình được! Nếu tôi không thực sự học được tiếng Nhật thì sao chứ? Chỉ có những tên đó là tránh xa tôi trong lớp hay những tên ngốc chọc tức tôi kia. Tôi cần học tiếng Nhật chỉ để giao tiếp với những người đó sao? Điều đó thật ngu ngốc!
(Cho dù thế, mình không thê để điều đó như thế này…)
Không thể làm được gì, tôi chỉ có thể thở dài mà lấy ra cuốn từ điển Sino-Đức. Tôi chỉ lật trang sách cho có, và không có ý định kiểm tra bất kì thứ gì.
Ba [chia] tari (sự trừng phạt) có nghĩa là ‘Verdammater’. [Ba] i (hai lần) có nghĩa là ‘doppelt’, [ba] ibai (mua và bán) có nghĩa là ‘kaufund’…
Nếu chỉ là cuộc nói chuyện bình thường bằng tiếng Nhật thì ổn, nhưng tôi không nghĩ rằng mình có thể học kanji, hiragana và katakana cùng một lúc được. Tại sao chúng ta lại không sử dụng hiragana? Tôi không thể nào học chúng nếu tôi không được sinh ra tại đây!
Tôi tiếp tục cố gắng và nén cái mong muốn ném cuốn từ điển qua một bên, và lật sang trang tiếp theo.
Bai [ten] (gian hàng) thì có nghĩa là ‘kiosh’, tôi đột nhiên nhớ đến chuyện đã xảy ra trong trường ngày hôm nay. Nhắc mới nhớ, cậu ấy đã nói gì khi tôi chuẩn bị về nhà nhỉ?
Khi tôi bắt đầu nhớ lại, cơn giận trong tôi tiếp tục dâng lên. Tôi đã bị coi như là một đứa ngốc lần nữa, lần nữa và một lần nữa! Vì giờ tôi đang chán, hãy kiểm tra cái thứ mà tên ngốc đó muốn nói nào! Tôi sẽ trả lời lại cậu ta bằng tiếng Nhật, và sẽ đến lượt tôi coi hắn như là một tên ngốc!
Tôi ngồi dây từ giường của mình và cầm lấy cuốn từ điển từ cái bàn.
(Để mình coi nào, cậu ta nói là…)
Tôi viết những gì cậu ta nói dựa theo trí nhớ. Vì tên ngốc đó như là một cái mày ghi âm bị hỏng, lặp lại những từ giống nhau hết lần này đến lần khác, nên tôi nhớ được những cách phát âm lạ lùng đó.
‘cyuu dore buniiro monami.’
Tôi cố tìm những từ mà có cách phát âm tương tự. Là ‘cyunu budore’? Hay là ‘cyuu nubudore’ nhỉ?
Tôi cố kiếm chữ đó, nhưng tôi không thể nào tìm thấy chữ tương tự trong tiếng Nhật. Nó có nghĩa là ‘(trường) ở giữa hay sao? Paddler, Minami’? Nhưng chẳng có chữ nào là ‘ở giữa’ trong cuốn từ điển cả. Bên cạnh đó, cụm từ đó thì quá lạ…
(Uu? Điều này có nghĩa là…)
Tôi đang tự hỏi về chữ ‘Monami’. Vào lúc đầu, tôi nghĩ rằng cậu ta nhầm tên ‘Minami’ của tôi…nhưng khi nghĩ xa hơn, tên ngốc đó đã luôn gọi tôi là ‘Shimada’. Nó không phải là ‘Minami, mà là thứ gì khác sao?
(Monami, monami…mon amie?)
Tôi đột nhiên nhớ lại khi còn nhỏ, trước khi Hazuki được sinh ra, gia đình chúng tôi đã đi nghỉ cùng nhau. Trên đường đi, tôi luôn cảm thấy có ai đó gọi tên mình, và không thể không quay đầu lại mỗi lần tôi nghe cái tên đó. Khi tôi gặp điều đó, ba và mẹ luôn mỉm cười và giải thích rằng họ không gọi Minami, mà là mon amie. Tôi nhớ cái cụm đó là…
Tôi đi từ bàn đến tủ và với lấy một album hình trong cái tủ. Sau khi lật qua vài trang, tôi đột nhiên nhớ lại bức ảnh đầy kỉ niệm đó.
Và cũng có một cái nhãn bởi mẹ tôi ở dưới bức ảnh.
“Minami 3 Jahre alt in Frankreich.”
“Uu!”
Tôi kiểm tra lại những lời tên ngốc đó nói trong quyển sổ.
‘cyuu dore buniiro monami.’
Thậm chí tôi nghĩ rằng cái cách phát âm thì quá lạ cho dù là tiếng Nhật…đó phải là tiếng Pháp chăng?
Nhận ra rằng câu đó có thể không phải là tiếng Nhật, tôi không thể không tràn đầy suy nghĩ về việc tên ngốc đó đang muốn nói gì. Tôi lấy dụng cụ học tập của tôi nhanh nhất có thể và bước ra khỏi nhà. Có một thư viện gần đây…!
☆
Khi tôi đến thư viện, tôi mượn một quyển từ điển Anh-Pháp và một quyển từ điển Anh-Đức và bắt đầu kiếm tìm ý nghĩa ẩn đằng sau những lời đó. Mặc dù người thủ cau mày khi thấy tôi mặc đồng phục trường, nhưng chị ấy không nói gì nhiều.
‘cyuu dore buniiro monami.’…
Tôi đắm mình vào trong cuốn từ diển, cố hiểu những lời trong cuốn từ diển, Vì không có cuốn từ điển Pháp-Đức nào cả, nên tôi chỉ có thể dịch từ tiếng Pháp sang tiếng Anh trước khi dịch nó sang tiếng Đức. Điều này thì khá là khó khăn. Vì chỉ có đầu mối duy nhất là cách phát âm của tên ngốc kia, vì thế tôi không hiểu những chữ đó trộn lẫn với nhau nhứ thế nào. Đó là phần tồi tệ nhất.
Tôi ở trong thư viện cho đến lúc nó chuẩn bị đóng cửa, và cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
‘cyuu dore buniiro monami.’ Thật ra là ‘Tu ne voudrais pas devenir mon amie’.
‘Tu ne voudrais pas’ là đại từ theo góc nhìn người thứ hai của từ ‘could you’ trong tiếng Anh, ‘denvenir’ sẽ là ‘become’, và cuối cùng ‘mon amie’ trong tiếng Anh…
‘Tu ne voudrais pas devenir mon amie?”
Nếu tôi dịch nó sang tiếng Anh, sẽ có nghĩa là—
‘Could you become my friend?’
[Cậu có thể trở thành bạn của tớ được không?]
Vào lúc đó, tôi đã mất đi hơi thở của mình.
Không cần thiết phải dịch nó sang tiếng Đức. Tôi đã có thể hiểu được tên đó đang nghĩ gì chỉ với câu tiếng Anh này.
Tại sao lại là tiếng Pháp? Nghĩ về việc đó, khuôn mặt của cậu ấy xuất hiện trong tâm trí tôi. Cậu ấy đã nghĩ rằng tôi đến từ Pháp sao? Bình thường thì sai sót đó sẽ chẳng thể nào xảy ra được…nhưng mặc dù là không thể, nhưng để điều đó xảy ra với tên ngốc đó thì không lạ lùng gì.
‘Tu ne voudrais pas devenir mom amie?’
Tôi nhớ lần đầu tiên cậu ấy nói điều đó với tôi. Đó là vào mười ngày sau khi năm học bắt đầu—không thể hòa hợp tốt với lớp, tôi chuẩn bị về nhà và quên đi tiết Chủ nhiệm.
‘Tu ne voudrais pas devenir mom amie?”
Vào lúc đó, không ai quan tâm đến tôi, và cậu ấy là người duy nhất ngăn tôi lại, và thậm chí còn nói điều đó. Cậu ấy là một tên ngốc, người mà thậm chí không thể nói tiếng Nhật chuẩn được, đừng nói chi là tiếng Anh—nhưng cậu ấy lại sử dụng một ngôn ngữ mà mình chẳng hề quen thuộc để nói chuyện với tôi.
Tôi nhìn xuống mảnh giấy được viết nghệch ngoạc khắp nơi chỉ để tra nghĩa của một câu đó. Đó là thời gian và công sức tôi bỏ ra chỉ để hiểu một câu duy nhất này, và nó chẳng dể dàng gì—tôi đoán tên ngốc đó cũng chẳng làm được điều đó dễ dàng gì. Cậu ấy dịch tiếng Nhật sang tiếng Pháp , sử dụng từ điển để tra các ngữ điệu đằng sau những chữ đó và rồi sử dụng điều đó để tra cách phát âm. Cậu ấy dịch điều đó sang một ngôn ngữ mà mình chẳng hề quen thuộc, thế nhưng cậu ấy lại cố gắng phát âm nó. Tôi có thể hiểu được nó khó khăn như thế nào.
Nhưng tên ngốc đó lại sẵn sàng làm hết sức bởi vì tôi.
Cậu ấy sẵng sàng làm hết sức và học từ từ điển của một thứ ngôn ngữ mà mình chẳng hề quen thuộc, tất cả là chỉ dành cho tôi, người mà chỉ biết cậu ấy trong mười ngày và không tiếp xúc với cậu ấy nhiều.
Cậu ấy chắc chắn là một người vụng về người mà làm mọi thứ mà chẳng có ích gì cả, đúng không? Nếu không phải thế, cậu ấy sẽ không nhầm lẫn giữa tiếng Đức và Pháp, và sẽ chẳng cố tình đến nói chuyện với tôi. Nếu đó là tôi, tôi sẽ hỏi giáo viên trước. Nếu tôi không có tự tin cách sự phát âm của mình, tôi sẽ viết nó ra giấy cho cậu ấy. Vì tôi đã quay về Nhật Bản, cậu ấy có thể chỉ cần nói với tôi bằng tiếng Nhật một cách từ từ, và tôi sẽ không phải hiểu nhầm cậu ấy…
Nhưng tôi ngốc đó lại nhầm lẫn quốc gia mà tôi đến từ, và dành quá nhiều thời gian để tra tiếng Pháp, và thậm chí còn làm tôi thất vọng bởi vì cậu ấy đã làm sai, và thậm chí cậu ấy lại còn bị mắng một cách thậm tệ bởi tôi. Nhưng cậu ấy vẫn sẵn sàng nói chuyện với tôi. Thật là, cậu ấy ngu ngốc làm sao, vô dụng làm sao…và tại sao cậu ấy lại tốt bụng như thế?
Mặc dù tôi đang ở trong thư viện, một nơi công cộng, nhưng tôi không thể ngăn được đôi mắt mình nóng lên.
—Mình thật hạnh phúc.
Cái cảm xúc đó đơn giản là chạy thẳng lên đầu tôi. Trong ngôi trường này, nơi mà tôi chẳng có người bạn nào, không có cách nào để giao tiếp bằng tiếng Nhật, và khi tôi nghĩ tôi phải sống một mình, lại có một ai đó lại sẵn sàng cống hiến nhiều cho tôi như thế. Tôi thực sự cảm thấy rất may mắn, và chỉ riêng điều này thôi đã làm cho tôi cảm thấy có ý nghĩa để tiếp tục kiên trì.
“Erm…”
Người nữ thủ thư đến gần tôi từ lúc nào không biết, và nhìn chằm chằm vào tôi một cách lo lắng.
“Xin lỗi. Em, em không sao.”
Tôi vuốt đi những dòng nước mắt và mỉm cười với người thủ thư. Người thủ thư kinh ngạc, nhưng chị ấy có vẻ chấp nhận lời giải thích của tôi.
“Em sẽ đi, ngay bây giờ.”
Tôi bắt đầu dọn đồ mà vương vãi khắp nơi. Thấy tôi như thế, người thủ thư quay lại, và chuẩn bị quay về chỗ của mình.
“Erm…”
Giờ, đến lượt tôi gọi chị ấy. Vì hiếm khi tôi đi đến thư viện, hãy mượn một cuốn sách về nào.
“Vâng, gì thế?”
Tôi hỏi người thủ thư về vị trí của cuốn sách mà tôi muốn mượn.
“Có, một cuốn sách, dành cho đối thoại tiếng Nhật không?”
Hãy bỏ qua những bài viết trong lúc này. Ít ra thì tôi chỉ muốn hiểu nói chuyện như thế nào…và chỉ khi đó tôi mới có thể hiểu người kia đang nói gì.
☆
“Yoshii!”
Khi tôi đến trường vào ngày hôm sau, tôi gọi to tên của tên ngốc ngay khi tôi thấy cậu ấy.
“Ơ? Có, có việc gì sao, Shimada?”
Yoshii mở to mắt, có lẽ ngạc nhiên khi tôi gọi cậu ấy. Thật là, không cần phải kinh ngạc như thế—chà, tất nhiên là cậu ấy sẽ như thế. Tôi đã mắng cậu ấy thậm tệ ngày hôm qua.
Thấy cậu ấy kinh ngạc như thế, tôi cẩn thận nói từng chữ một để ngăn cậu ấy hiểu lầm.
“Chà, Yo, shii.”
“Ừ, ừ.”
“Wa, ta, shi, wa.”
“Uu, ‘what a shit’? Xin lỗi. Tớ đã làm điều gì để chọc giận cậu nữa sao…?
Tên ngốc này, giờ cậu ấy nghe tớ (watashi) thành ‘what a shit’. Cho dù nghe nó hơi giống nhau, nhưng làm sao cậu ấy lại nghĩ rằng tôi đang mắng cậu ấy trong tình huống này chứ! Cách phát âm ‘watashi’ của tôi kì đến thế sao? Hay cậy ấy lại có một ấn tượng sâu sắc với chữ ‘what a shit’?
“Không phải thế, tớ— ”
Tôi cũng chú ý đến điều đó khoảng khắc tôi nói luôn. Đúng là chữ ‘watashi’ tôi nói nghe có vẻ giống như ‘what a shit’
Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi hạ thấp đầu xuống và lưỡng lự. Nếu là thế, tôi sẽ thay đổi cách tôi gọi bản thân mình. Tôi không muốn cậu ấy hoảng sợ mỗi khi tôi nói ‘tớ’.
Tâm trí tôi bắt đầu nhớ lại hình ảnh của một cách gọi bản thân độc nhất ở trong chương trình TV tôi đã xem trước khi ăn tối.
Không thể tránh được. Mặc dù nghe nó có vẻ kì hoặc, nhưng tôi sẽ từ bỏ việc sử dụng ‘watashi’, và từ giờ trở đi…tôi chắc chắn sẽ dành nhiều thời gian với tên ngốc này hơn nữa.
“Nè, Yoshii. ‘Uchi’ wa—”