Trong số các tác phẩm nổi tiếng của Shakespeare, hãy nêu tên bốn vở bi kịch vĩ đại.
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
“① Hamlet, ② King Lear, ③ Othello, ④ Macbeth.”
Nhận xét của giáo viên:
Câu trả lời chính xác. Shakespeare cũng có những tác phẩm nổi tiếng khác như ‘Romeo và Juilet’ và ‘Người Lái Buôn Thành Venice’, và bốn vở đó được biết đến như là ‘bốn vở bi kịch vĩ đại’. Mặc dù Romeo và Juliet là tác phẩm được biết đến rộng rãi nhất, hãy ghi nhớ rằng còn có bốn vở bi kịch vĩ đại.
Câu trả lời của Akihisa:
“① Hamlet, ② King Lear, ③ Romeo and Juliet, ④ Cuộc sống hôn nhân của ba em.
Nhận xét của giáo viên:
Ba em bị đối xử ở nhà như thế nào thế?
Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:
“① Mất ví mình, ② Hết phim chụp, ③ Bụi bay vào mắt ở thời điểm quan trọng khi chuẩn bị chụp một bức hình, ④ Đĩa cứng hỏng.
Nhận xét của giáo viên:
Nếu ④ thật sự xảy ra, có thể thầy cũng sẽ khóc đấy.
“Fuuwaa...tại sao mà mình lại luôn cảm thấy buồn ngủ bất cứ buổi sáng nào thế này...”
“Cậu không được làm như thế, Akihisa-kun. Cậu phải ngủ ngon vào ban đêm không thì cậu sẽ hủy hoại cơ thể mình đấy.”
Vào sáng thứ Hai, Himeji-san và tôi bước đi cạnh nhau khi chúng tôi vô tình nói về chuyện này.
“Cho dù cậu có nói thế, quyển sách đó thật rất hấp dẫn, vì thế tớ không thể cưỡng lại—fuwaa~”
“Thật là...Akihisa-kun, cà vạt của cậu bị rút lại rồi kìa.”
“Ơ? Thật sao?”
Tôi di chuyển cà vạt của mình một chút. Giờ nó phải ổn rồi, đúng không nhỉ?
“A, giờ thì cổ áo lại vểnh lên kìa...cậu có thể làm ơn quay lại và đối mặt với mình được chứ?”
“À, không thật sự cần thiết phải quan tâm về nó đâu.”
“Không. Nếu cậu thậm chí không thể mặc áo mình một cách chỉnh tề, thầy Nishimura sẽ nổi giận với cậu đấy.”
Sau khi nói điều đó, Himeji-san quay lại đối đối mặt với tôi và với tay mình ra để chỉnh cà vạt và áo của tôi. Uu, uuu...tại sao tôi lại cảm thấy hơi xấu hổ nhỉ...
“...”
“Himeji-san?”
“...”
Erm...Himeji-san?
“...”
“Himeji-san, cậu có nghe tớ không?”
“Ơ? À, vâng!”
“Có chuyện gì thế? Cậu chỉ đứng yên ở đó và đỏ mặt.”
“Không, không có gì. Chỉ...chỉ là hơi lạ một chút thôi...”
Ồ, vậy là tôi không phải là người duy nhất thấy xấu hổ về chuyện này. Hanh động chỉnh cà vạt này trông chẳng khác gì từ chồng và vợ...
“Đúng, đúng rồi, Akihisa-kun. Cậu có mang theo khăn tay của mình chứ?”
Để thay đổi tâm trạng, Himeji-san đổi chủ đề. Để xem nào, khăn tay, khăn tay...
“À! Giờ cậu nhắc đến nó, tớ quên mất rồi.”
Tôi không nhớ bỏ khăn tay của mình vào cặp mình. Hay đúng hơn là, bình thường tôi hay quên mang theo nó.
“Trong trường hợp đó, xin hãy dùng cái của tớ.”
Khi nghe thấy rằng tôi không mang theo khăn tay của mình, Himeji-san ngay lập tức lôi ra một cái khăn tay từ cặp mình và trao cho tôi. Cậu ấy cho tôi mượn cái này sao?
“À, không cần đâu. Cho dù tớ không có thì cũng không sao mà. Ngoài ra, Himeji-san, nếu cậu cho tớ mượn nó, cậu sẽ không có cái để mà sử dụng, đúng không?”
“Không sao. Tớ cũng có mang theo một cái khăn tay khác đây.”
Himeji-san nói khi cô ấy khi lấy ra một cái khăn tay khác từ túi của mình.
Cô ấy đúng thật là chuẩn bị đầy đủ cả.
“Uu, vì Himeji-san đã nói thế...”
Trong trường hợp đó, tôi sẽ lấy chiếc khăn tay này theo ý định tốt của cô ấy. Khi tôi nghĩ về việc đó, tôi với tay mình ra lấy chiếc khăn tay từ tay cô ấy.
“Đây, con trai thì không được coi thường những việc vặt như thế này đâu đấy, không thì chẳng sẽ chẳng nổi tiếng với các bạn nữa đâu—”
Vì lý do nào đó, Himeji-san lại im lặng. Cô ấy không trao chiếc khăn tay cho tôi, mà lại giữ chặt nó trong tay mình.
“Himeji-san?”
“...Tớ đoán...không có có cái cũng không sao!”
“?”
Nói xong, Himeji-san nhanh chóng cất chiếc khăn tay vào túi cô ấy lại.
Tôi thực không hiểu ý cô ấy là gì khi nói thế, nhưng khi thấy rằng mình có thể nói chuyện với Himeji-san một cách vui vẻ như thế, tôi cũng khá là thấy hạnh phúc.
—Và cho đến lúc này, chúng là tất cả những giây phút hạnh phúc mà tôi có trong buổi sáng.
“Từ bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc thẩm vấn tên dị giáo Yoshii Akihisa.”
Khoảng năm phút sau đó, tôi đã bị bắt bởi FFF.
Tôi bị bắt đi một cách thô bạo từ một Himeji-san bối rối, và chân tay tôi thì đều bị trói chặt khi tôi bị quăng xuống tấm tatami cứng ngắt của sàn lớp 2-F một cách không thương tiếc.
“Yoshii Akihisa, cậu có lời trăn trối nào không?”
“Tớ chỉ gặp Himeji-san trên đướng đi đến trường! Không phải là tớ hoàn toàn vô tội...nhưng tớ thành khẩn cầu xin hình phạt của tớ được giảm nhẹ!!!”
“...”
Sau khi nghe lời giải thích của tôi, thủ lĩnh của FFF xem có vẻ suy nghĩ trong một lúc. Cho dù FFF sẽ hành quyết một cách nghiêm khắc với bất kì người con trai nào mà tiếp xúc bới các bạn nữ, nếu tôi chỉ tình cờ gặp cô ấy trên đường đi đến trường, chẳng phải hình phạt đó là quá nặng sao? Nếu họ luôn ghen tị về việc này, việc này sẽ chẳng bao giờ kết thúc! Đừng bảo với tôi rằng họ bị mù quáng bởi lòng ghen tị bởi vì một chuyện nhỏ nhặt như thế chứ? Tôi nghĩ rằng hô sẽ cử năm thành viên đến để nhéo tay tôi bằng ngón cái và ngón giữa—
“—Thế thì, mười thành viên sẽ thực thi phi cước với Yoshii Akihisa.”
Có vẻ như lòng ghen tị của họ còn nhiều hơn những gì tôi có thể tưởng tượng!
“Chờ, chờ đã! Chẳng phải hình phạt này là quá nặng sao!? Nếu cậu muốn trừng phạt tôi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu chuyện gì đó tương tự xảy đến với cậu?”
“Uu...”
Vị thủ lĩnh lại một lần nữa im lặng. Chắc cậu ấy đang cân nhắc khả năng ‘chuyện tương tự có thể xảy đến với họ’.
“Thủ lĩnh, tớ không nghĩ rằng những gì của bị cáo nói là vô lý.”
“Chúng ta không phải là những con quỷ tàn nhẫn. Với hành động ở mức độ này, tớ nghĩ chúng ta có thể cứ nhắm mắt cho qua và tha thứ cho cậu ấy.”
“Có thể một ngày nào đó, sự kiện may mắn của việc đi đến trường cùng với con gái cũng sẽ xảy đến với chúng ta.”
“Ngoài ra, tớ cũng sẽ bị trừng phạt hằng ngày nếu tớ bị trừng phạt vì việc liếc mắt đưa tình với ai đó.”
Những thành viên tập hợp xung quanh tôi. Có vẻ nhưng câu nói ‘việc này có thể xảy đến với cậu’ có chút hiệu quả.
“Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ đặc biệt giảm nhẹ hình phạt như là một cú búng trên trán bởi thủ lĩnh.”
Ngay khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm vì sự giảm nhẹ lớn như thế trong hình phạt— “Xin hãy đợi một chút!”
Himeji-san day dứt khi cậu ấy vội vã đi vào phòng học. Hm? Chuyện gì thế? Himeji-san chạy đến vì cô ấy lo lắng cho tôi sao?
“Ahikihisa-kun chẳng làm điều gì sai cả! Tớ—”
Himeji-san đỏ mặt khi cô ấy có gắng giải thích với mọi người một cách tuyệt vọng. “—Tớ đã bắt cậu ấy đến trường với mình hôm nay!”
“Hai mươi thành viên giờ sẽ thực hiện German Suplexes.”
“““KHÔNG PHẢN ĐỐI GÌ!!!”””
Chuyện gì thế? Những gì Himeji-san vừa nói là thay đổi hình phạt của tôi từ một cú búng trên trán thành German Suplexes, và số lượng đi từ một lên thành hai mươi! Một thay đổi quyết liệt như thế thì thật rất khó để có thể phản ứng lại!
“Hi, Himeji-san, tớ rất cảm kích rằng cậu lên tiếng vì tớ, nhưng những gì cậu vừa nói sẽ chỉ tạo một tác động ngược lại mà thôi...”
“Nhưng, đó là ý định ích kỉ của tớ khi chỉnh lại cổ áo của Akihisa và để tay chúng ta chạm nhau! Điều này chẳng liên quan gì đến Akihisa-kun cả, đó chẳng phải là lỗi của của Akihisa-kun chút nào cả...”
“LẬT TẤM TATAMI LÊN! ĐẬP ĐẦU HẮN THẲNG XUỐNG SÀN ĐẤY!”
“VÂNG! VIỆC HÀNH HÌNH CÓ THỂ ĐƯỢC THỰC HIỆN Ở ĐÂY!”
“CHÚNG TA CÓ THỂ THÊM VÀO CÂY ĐINH ĐỂ TĂNG THÊM HIỆU ỨNG!”
“TỚ ĐÃ SẴN SÀNG MỘT VÀI CÂY CỌC SẮT RỒI ĐÂY!”
Chết tiệt! Những tên này đã nghĩ về việc chôn tôi, người mà đang bất động lúc này! Nếu tôi không nhanh chóng giải thích...đúng rồi! tôi chỉ cầm làm họ cảm thấy việc này chẳng là gì cả! Tôi chỉ cần giải thích cho họ rằng đó chỉ là chuyện gì đó nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày của chúng tôi—
“Mọi người, bình tĩnh đã! Nếu các cậu trừng phạt tôi bởi vì điều này, thế thì Yuuji sao? Chẳng phải các cậu thường thấy cậu ấy đến trường cùng với Kirishima-san sao?”
“Trong trường hợp đó, chúng ta cũng sẽ trừng phạt Sakamoto Yuuji.”
Xin lỗi Yuuji, có vẻ như lời của tớ đã làm cậu cũng phải bị trừng phạt.
Tôi đang gữi những lời xin lỗi của mình trong đầu đến người bạn xấu xa với vẻ ngoài dữ dằn đó của tôi khi tôi chắp hai tay mình lại với nhau. Vào lúc đó, RẮC. cách cổng vào phòng học được kéo sang một bên.
“Chào buổi sáng~fuuwaa...tớ cảm thấy như muốn ngủ vậy...”
A, Yuuji, tại sao cậu lại xuất hiện ngay vào lúc này chứ?
“Hm? Akihisa? Sao thế? Cậu lại bị bắt bởi FFF sao? Sáng sớm mà cậu cũng đã khổ rồi—Này, TẠI SAO CÁC CẬU LẠI LẺN RA SAU LƯNG TỚ VÀ VẶN TAY TỚ THẾ!!!?”
Yuuji, người mà trông buồn ngủ khi cậu ấy đến trường, thì ngay lập tức bị nắm ngay vai từ phía sau bởi các thành viên FFF với những cánh tay mạnh mẽ của họ.
“Himeji-san, cậu làm ơn có thể quay sang nhìn tớ được không?”
“Ơ? À, vâng.”
Tôi cố gắng thu hút cái nhìn và sự tập trung của Himeji-san vào tôi. Từ góc phòng học, cơ thể Yuuji bay trong một vòng cung cực đep ở giữa không trung, và cùng lúc đó, ‘ẦM’, ‘ẦM’, ‘ẦM’, những tiếng động thẳng thừng có thể được nghe thấy. Đó là đã ba lần rồi...
“Chào buổi sáng—CHUYỆN QUÁI GÌ THẾ NÀY? KHUÔN MẶT ĐẦY MÁU CỦA YUUI BỊ DỘNG XUỐNG SÀN!!”
Đã mười tám lần rồi sao?
“CÁC CẬU ĐANG LÀM GÌ THẾ HẢ!? NHANH QUAY VỀ CHỔ CỦA MÌNH ĐI!!”
Nhưng tiếng động nặng nề vang lên lần thứ mười tám, sự xuất hiện của Người sắt làm dịu đi việc hỗn loạn này. A, thật là nguy hiểm. Một khi đầu của Yuuji nhận thêm hai cú nữa, người tiếp theo sẽ là tôi mất...
☆
“Chết tiệt, lại kém may mắn như thế vào buổi sáng!”
Sau khi những giờ học buổi sáng kết thúc, giờ nghỉ chiều cuối cùng cũng bắt đầu. Yuuji cuối cùng cũng tỉnh lại khi cậu ấy ngồi ở chỗ ngay trước mặt tôi với cơm hộp của cậu ấy ở đó.
“Mặc dù nó cũng giống như thường ngày, nhưng thấy nó sớm nhu thế vào buổi sáng thì thật chẳng tốt cho sức khỏe của tim chút nào...”
Người mà đang nói là một cô gái xinh đẹp đang cầm một hộp cơm—Hideyoshii, khi cậu ấy bước đến. Cậu ấy có một mái tóc mượt mà và đôi mắt to tròn như cún con. Bản thân Hideyoshi không cũng đã rất dễ thương, nhưng từ khi năm hai bắt đầu, tôi bắt đầu cảm thấy rằng Hideyoshi trông có vẻ dễ thương hơn rất nhiều. Đây có phải là tuổi trẻ mà người ta vẫn hằng gọi? Hideyoshi có ai đó mà cậu ấy thích sao?
“...Hạnh phúc của người khác là hương vị của chất độc. Đây là truyền thống của FFF.”
Sau đó, người mà tiến đến bên chúng tôi một cách lặng lẽ sau khi mua cơm nắm từ cửa hàng tiện lợi là Tsuchiya Kouta, biệt danh là ‘Muttsurini’. Cậu ấy là một người bạn thấp và nhỏ con của tôi, người mà tỏa ra những cảm giác lặng lẽ.
“Thật lạ? Cậu không có tham gia vào buổi hành quyết vào sáng nay sao, Muttsulini?” “...Tớ đi điều tra một vài thứ.”
“Nghĩ rằng thậm chí lại có người hành quyết và bị cáo giữa đám bạn. Thậm chí là đến tớ cũng cảm thấy điều đó thật quá kì hoặc...”
“Thật sao? Chẳng phải có câu nói là ‘kẻ thù của ngày hôm qua là bạn của ngày hôm nay sao’?”
“Tớ nói nè...cách mà các cậu đổi giữa bạn và thù thì thật quá mãnh liệt đấy.”
Từ kinh nghiệm cá nhân của tôi, chúng tôi là kẻ thù của nhau khoảng 90% thời gian và 10% trong nguy hiểm chết người.
“Các cậu thì luôn lặp đi lặp lại cùng một thứ.”
“Tớ nghĩ rằng đây sẽ là một lớp bình yên khi tớ lên năm hai...”
Minami lắc lư mái tóc đuôi ngựa của mình khi cậu ấy bước đến, và Himeji-san thì đi theo cậu ấy từ đằng sau.
Sau khi dời một vài cái bàn thấp lại với nhau, cả sáu người bọn tôi thưởng thức bữa trưa của mình như thường lệ. Một cảnh tượng như thế này thì đang dần trở nên phổ biến ngày nay.
“Ơ? Aki, cậu mang theo cả cơm hộp ngày hôm nay sao?”
Khi tôi mở hộp cơm của mình trên bàn, Minami hỏi tôi.
“Việc Akihisa mang theo cơm hộp của mình thì thật hiếm thấy.”
Tôi đã vô tình nấu quá nhiều vào hôm qua. May mắn thay tất cả chúng đều là những món ăn có thể ăn nguội được.
“Thế thì hãy làm ‘việc đó’ lần nữa nào. Kéo, bao...”
“““Búa!”””
Muttsurini ra kéo. Mọi người còn lại đều ra búa.
“...Uu...”
Muttsurini nhìn vào cái tay mà đã ra kéo của mình một cách đầy hối hận. Có vẻ như cậu ấy thật sự thấy phiền đấy.
“Thật hiếm khi chúng ta có thể quyết định được người chiến thắng chỉ trong một lượt. Tớ muốn trà Ô long.”
“Tớ thì lấy trà xanh vậy.”
“Tớ muốn sô-da chanh.”
“Tớ muốn trà sữa.”
“Xin lỗi, xin hãy giúp tớ mua hồng trà không đường.”
Mọi người lấy ra một đồng 100 yen và đưa chưa Muttsurini.
“...Tớ sẽ đi mua thức uống vậy.”
Sau khi thu tiền, Mittsurini chạy đi một mình để câu lạc bộ đồng đội để mua thức uống cho mọi người. Trò chơi trừng phạt làm người chạy vặt này thì là một cảnh thường thấy trong bữa trưa.
“A~ tớ đói rồi đây.”
Yuuji mở hộp cơm mà cậu ấy đã mua, và mọi người còn lại—mở hộp cơm của mình trên bàn. Việc không đợi người chạy vặt trở lại trước khi chúng tôi bắt đầu ăn là một luật cơ bản. Nếu không, chúng tôi sẽ cảm thấy bận tậm và rồi lại kìm chế bản thân mình.
“Akihisa, cơm hộp của cậu trong khá là ngon đấy.”
“Của cậu cũng thế, Yuuji.”
Thật hiếm khi Yuuji và tôi lại mang theo cơm hộp của mình vì thế chúng tôi không thể không so sánh chúng. Món ăn phụ của Yuuji là thịt heo teriyaki...nó trông ngon đấy.
“Đó là cá ngừ sao...cá ngừ chiên gừng? Không tồi đâu...”
Giọng của Yuuji đến từ bên cạnh. Có vẻ như cậu ấy đã khóa được mục tiêu của mình. “Được rồi, Akihisa, chúng ta hãy trao đổi nào.”
“Được thôi, cậu muốn gì, Yuuji?”
“Tớ muốn món cá ngừ chiên gừng đó của cậu. Còn cậu?”
“Tớ thì muốn món thịt heo teriyaki đó của cậu.”
“Được rồi, thỏa thuận vậy đi.”
“Đúng. Cá ngừ chiên đây.”
“Ồ, thịt heo teiyaki của cậu đây.”
VÀO
RA --> Một cọng bắp cải (có vị gừng)
“MUỐN CHẾT HẢ!!!??”
“TẶNG NGƯỢC CÂU ĐÓ LẠI CHO CẬU ĐẤY, TÊN KHỐN KIA!”
Cả hai chúng tôi nắm lấy cổ áo của nhau. Tên tnày thật là nhỏ mọn! Hắn không thể để tôi thắng được một chút sao?
“Hai cậu là con nít sao...”
Thấy Yuuji và tôi ẩu đả khi chúng tôi nắm lấy cổ áo của nhau, Hideyoshi chỉ có thể thở dài một cách hơi miễn cưỡng.
“Không, không phải thế, Hideyosho. Tớ đã là người lớn rồi, nhưng Yuuji thì lại là một tên rác rưởi đê hèn!”
“Hideyoshi, đừng so sánh tới với Akihisa, được chứ? Tên đó là người duy nhất mà có trí óc của một học sinh tiểu học đấy!”
““!”” (Mở to mắt của chúng tôi ra và nhìn chằm chằm vào nhau)
“Cả hai cậu thì chỉ như những đứa nhóc trong tình huống như thế này...thật là, các cậu...”
Hideyoshi thở dài và rồi dùng đôi đũa của mình—
“Chà, chẳng phải là đủ rồi sao?”
““Á!””
Trong khi Yuuji và tôi đang gầm gừ lẫn nhau và nắm lấy nhau, Hideyoshi đã đổi các món ăn của chúng tôi với nhau.
“Tất nhiên, tớ cũng muốn phần của mình.”
Hideyoshi nói khi cậu ấy di chuyển đôi đũa của mình và đổi món thịt heo cắt khúc chiên giòn mà cậu ấy mang theo. Giờ thì các món ăn của mọi người thì trông đầy thú vị và hấp dẫn hơn nhiều.
“Không thể tránh được vậy. Vì Hideyoshi đã nói thế, tớ sẽ tha thứ cho cậu ngày hôm nay, tên khốn Yuuji kia.”
“Đó là lời của tớ thì có!”
Tôi thả cổ áo Yuuji ra và rút tay về. Thay vì làm một chuyện ngu ngốc và vô nghĩ như thế, việc cho thức ăn vào trong bao tử mình thì quan trọng hơn nhiều.
“Thật là...hai cậu không thể ăn cơm hộp của mình một cách yên lặng được sao?”
“Nếu có ai đó chuẩn bị cơm hợp cho tớ, tất nhiên là tớ sẽ chỉ ăn phần của mình mà thôi.”
“Khi chuẩn bị cơm hợp cho chính mình thì thiếu đi sự ngạc nhiên. Hơi cô đơn một chút.”
“Thế thì chẳng phải các cậu nên đổi các món ngay từ đầu sao...”
Nếu Yuuji và tôi mang theo những hộp cơm của mình, bình thường chúng tôi sẽ tự mình chuẩn bị các món ăn. Việc tốt là chúng tôi có thể chọn bất kì món nào mà chúng tôi thích, nhưng sẽ chẳng có cảm giác kì vọng khi chúng tôi mở hợp cơm ra, và đó là một cảm giác hơi trốn trải một chút.
Một lưu ý nhỏ là, ý kiến về việc đổi các món ăn một cách lặng lẽ thì chưa bao giờ tồn tại từ ngay lúc đầu cả. Bởi vì nếu việc đó xảy ra, chúng tôi không thể tăng phần cơm hợp của mình. Đừng đánh giá thấp bao tử của một học sinh phổ thông!
“Mizuki, cậu mang theo gì để đổi với mọi người hôm nay thế?”
“À. Trong trường hợp đó, thế thì...hãy đổi với nhau một ít...”
“Un. Thế thì, đây.”
“Đây, xin hãy dùng một chút.”
Thấy sự ồn ào của chúng tôi, có vẻ như các bạn nữ cũng muốn thử việc đó. Himeji-san và Minami muốn thử cảm giác vui vẻ của việc trao đổi món ăn khi họ trao hộp của của mình cho nhau. Khi những cô gái cũng làm y như thế thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, và đây thì là một cảnh tượng khá đẹp.
“Hờ, cậu có một món phụ khá là thú vị đấy. Đây là cá ngừ..cá ngừ chiên gừng sao?”
“Vâng.”
“Un? Cá ngừ chiên gừng?”
“ẶC!”
Tôi mắc nghẹn vì thức ăn của mình.
CH, CHẾẾẾẾTTT TIỆỆỆTTT! Nói đến nó, tôi cũng đã chuẩn bị cơm hợp của Himeji-san, vì thế các món ăn bên trong thì hoàn toàn giống như của tôi! Bằng cách nào đó phải cho qua chuyện này mới được!
“Th, thật trùng hợp làm sao, Himeji-san! Mẹ của cậu cũng xem chương trình ‘nấu ăn đơn giản’ ngày hôm qua sao?”
Giây tiếp theo, tôi buột miệng nói ra cái cớ của việc xem cùng một chương trình TV. Làm ơn đi Himeji-san, xin hãy hùa theo những gì tớ vừa nói và kết thúc cái chủ để này ngay lúc này đi!
“Ơ? Akihisa-kun, cậu quên rồi sao? Cơm hộp hôm nay thì được chuẩn bị bởi c—UU!”
“Himeji-san, hãy kiếm nơi nào khác để nói chuyện trước!”
Cô ấy thật quá là ngây thơ!
Tôi cuống cuồng che miệng Himeji-san lại và đi đến một góc của phòng học. Tôi đã lờ mờ nhận ra được điều đó khoảng một lúc trước, nhưng Himeji-san thì thật là một người chậm hiểu!
(Cậu không thể nói với họ, Himeji-san! Nếu cậu nói với họ sự thật, chẳng phải là họ sẽ biết chúng ta đang sống chung với nhau sao?)
(Ơ? Chúng ta không thể nói với những người khác rằng chúng ta đang sống chung với nhau sao?)
Cho dù đó là về uy tín của Himeji-san hay mạng sống của tôi.
(À...đúng thế. Việc cả trường biết chúng ta đang sống chung với nhau thì thật chẳng tốt chút nào.)
(Tớ hiểu rồi. Thế thì, đó sẽ là bí bật nhỏ của chúng ta.)
Himeji-san nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của mình ở trước ngực.
Giờ thì tôi đã nhớ, tôi nhận ra rằng chúng tôi chưa bao giờ nói về việc giữ sự thật rằng chúng tôi đang sống cùng nhau là một việc bí mật. Cho dù thế...nhưng cô ấy thật sự chưa bao giờ nghĩ về việc đó. Có vẻ như Himeji-san có hơi kì lạ một chút. Cô ấy nói rằng mình như mẹ của cô ấy,vì thế tôi đoán đó chắn chắn là về việc quá ư là ngây thơ đến mức cô ấy như là một tên đầu rỗng vậy.
(Akihisa-kun, hãy cố gắng để giấu cái bí mật này!)
(Un, hãy cố hết sức mình nào.)
Sau khi đạt được sự thấu hiểu chung với Himeji-san, chúng tôi quay trở về chỗ ngồi của mình. Từ lúc này trở đi, chúng tôi phải bảo vệ cái bí mật này với một lập trường vững chắc!
“Cái quái gì thế, Akihisa, cậu chuẩn bị cơm hộp cho Himeji luôn sao?”
Nhưng đòn tấn công đầu tiên lại làm tôi lo lắng.
“À, không. Điều đó...ơ...”
Nhưng giây phút như thế này thì Yuuji thật sự có thể dễ dàng nhìn xuyên thấu những lời nói dối. Ngoài ra, cậu ấy còn có Hideyoshi bên cạnh mình. Nghĩ rằng lại có một rắc rối lớn như thế vào lúc này!
Ngay khi tôi đang nghĩ về việc này—
“Cậu lo lắng về việc gì cơ chứ? Cậu ấy chỉ giúp cậu giải quyết hết phần hải sản cao cấp mà cậu rút thăm được lần trước, đúng không?”
“Nó thật sự là rất nhiều.”
Có vẻ như Yuuji và Hideyoshi thật sự chẳng lo lắng về việc đó. Thật lạ? Tôi có thể lẻn ra khỏi việc này chỉ như thế sao?
(Chắc hẳn cậu đã nói với Himeji câu nào đó như ‘vì thức ăn còn thừa, tớ sẽ chuẩn bị thứ gì đó cho cậu như là một lời cảm ơn’ và chuẩn bị thức ăn cho cậu ấy trước khi cậu tiễn cậu ấy, đúng không? Đầu cậu thì khá nhanh nhạy lần này đấy, Akihisa.)
(Tớ thật sự phải nhìn cậu với con mắt khác.)
Bọn họ cố tình thì thầm với tôi. Tôi hiểu rồi, vậy là có một sự thấu hiểu như thế. Dù gì thì, thiệt tuyệt rằng họ lại nghĩ như thế về việc này.
“Đúng thế. Như thể là chúng ta đã không ăn hết nhiều thức ăn sau khi chúng ta có bữa tiệc lẩu.”
“Đúng là không thể tránh được. Rất nhiều việc xảy ra vào lúc đó.”
“Món lẩu trở thành món lẩu đen tối mà thật sự chẳng có mối quan hệ nào với trước đó cả. Món duy nhất mà thật sự sử dụng thức ăn là món đông lạnh Shimada và mọi người làm, đúng không?”
“Đúng, món đó thật rất ngon.”
Tôi nhớ món khai vị mà Minami, Kirishima-san và Kudou-san làm cho chúng tôi vào ngày hôm đó. Đó là một đĩa hải sản đông lạnh, sò hấp và xà lách hải sản. Từng món trong số chúng đều rất ngon.
“Đúng vậy. Minami, nước sốt cho món hải sản đông lạnh đó—”
Tôi muốn quay lại và hỏi Minami cậu ấy đã chuẩn bị nước sốt như thế nào. Nhưng...
“Hừm!”
Tôi thấy rằng Minami đang nhìn tôi với một ánh mắt chẳng mấy vui vẻ gì.
“Sao thế Minami?”
“...Không gì, không có gì cả.”
Mặc dù cô ấy nói thế, nhưng rõ ràng là cô ấy không vui vì việc gì đó. Uu, Minami cũng muốn một hộp cơm sao? Chúng tôi đã thử tài nấu ăn của cậu ấy lần trước, nhưng lại chẳng có ý kiến phản hồi gì cả, và tôi lại chỉ làm cơm hộp cho Himeji-san, vì thế điều đó khá là bất công với Minami. Tôi hiểu rồi. Nếu là như thế...
“Nếu cậu không phiên, Minami, tớ sẽ làm cơm hộp cho cậu lần sao được chứ?”
“Ơ? Cậu sẽ làm sao?”
“Ừ, dù là ba phần ăn hay bốn phần ăn thì cũng chẳng có vấn đề gì.”
Việc tôi nấu cho một phần ăn hay nhiều phần ăn thì thật chẳng quan trọng gì. Nếu tình thế hiện giờ có thể được giải quyết bằng việc làm một hộp cơm, thì nó chẳng phải là vấn đề khó khăn gì.
“Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ nói cho cậu công thức cho món đông lạnh đó~ về phần nước sốt, đừng có thêm quá nhiều giấm thơm quá, và ngoài ra—”
Minami rủ bỏ sự không vui mà bao phủ lấy mình và nói cho tôi cách làm nước sốt món đông lạnh một cách vui vẻ.
“Giấm thơm? Mình có phải thêm thuốc trừ sâu đã được chưng cất vào axit acetic sao?”
Bên cạnh tôi, Himeji-san lẩm bẩm một thứ gì đó cực kì đáng sợ. Nếu cô ấy nói rằng cô ấy muốn làm một đĩa hải sản đông lạnh, tôi phải cần thận lần tới! Tôi, một lần nữa, kiểm tra sự nguy hiểm ẩn giấu trong Himeji-san.
Dù gì thì, hãy ăn trước đã. Đây là lần đầu tiên tôi thử nấu cá ngừ chiên gừng, và bất ngờ thay, mùi vị nó ngon ngay cả sau khi nguội đi. Có lẽ món này thật sự thích hợp để thêm vào một hộp cơm.
“...Tớ về rồi đây.”
Chỉ ngay khi mọi người đang ăn và nói, Muttsurini mang theo một số lượng lớn thức uống bằng cả hai tay khi cậu ấy cuối cùng cũng trở lại.
“Ồ, cậu mất kha khá thời gian ngày hôm nay đấy. Có rất nhiều người trong câu lạc bộ đồng đội sao?”
Yuuji hỏi khi cậu ấy nhận lon trà Ô long mà Muttsurini đưa. Đúng là mất kha khá thời gian ngày hôm nay, và với một Muttsurini nhanh nhẹn và linh hoạt, điều này thật hiếm thấy.
“...Ai đó thảo luận điều gì đó với tớ khi tớ đi mua thức uống.”
“Thảo luận điều gì đó với cậu—”
Ai thế nhỉ? Ngay khi tôi chuẩn bị hõi, một người nào đó lại xuất hiện ngay trước mắt chúng tôi.
“Việc đó không quan trọng, Tsuchiya-kun. Tôi sẽ trực tiếp nói với họ.”
Cô ấy có một mái tóc ngắn ngang vai đẹpvà một vẻ mặt lạnh lùng. Đôi tay cô ấy thì khoanh trước ngực mình khi cô ấy nhìn xuống chúng tôi trong khi chúng tôi đang ăn khi chúng tôi ngồi trên tấm tatami. Người này trước mặt chúng tôi là—
“Xin chào, mọi người trong lớp F.”
“Hừm? Thật là một vị khách hiếm gặp.”
Người mà đến là lớp trưởng của lớp C, Koyama-san. Như những gì Yuuji nói, cô ấy đúng thật sự là một vị khách hiếm thấy.
“Trong trường hợp đó, người mà đi thảo luận mọi việc với Muttsurini là—”
“Đúng thế, là tôi. Nhưng, thay vì là một cuộc thảo luận, thì tôi sẽ nói là bọn tôi chỉ tình cờ gặp nhau ở trước câu lạc bộ đồng đội mà thôi, vì thế tôi đã hỏi cậu ấy một vài câu.”
“...Có vẻ như cô ta muốn biết kế hoạch của lớp F cho cuộc chiến triệu hồi.” “Kế hoạch của lớp lớp chúng ta?”
“Có vẻ như việc bảo trì hệ thống đã hoàn tất, và chúng ta sẽ có thể tiến hành cuộc chiến triệu hồi hai ngày sau vào buổi sáng. Tôi muốn hỏi xem lớp F sẽ làm gì.”
Cuộc chiến triệu hồi mà đáng lí ra phải được cho phép một khi học kì hai bắt đầu lại phải trải qua vài cuộc bảo trì bởi vì sự thay đổi thiết bị và những tình huống khác (lý do được đưa ra lại là họ muốn thay đổi trang thiết bị của linh thú). Tuy nhiên, cuộc chiến triệu hồi mà bị trì hoãn khá lâu cuối cùng cũng sẽ được bắt đầu trở lại hai ngày nữa. Mục tiêu của lớp F thì rõ ràng là báo thù sau khi thua trận trong học kì đầu.
Cho dù thế, việc cô ta đến tận đây để kiểm tra chúng tôi, lớp tệ nhất thì thật bất ngờ.
“Cô thật sự thận trọng đấy.”
Yuuji nói một cách mỉa mai. Về phần này, thì tôi có cùng suy nghĩ như Yuuji.
“Thật sao? Lớp F các cậu đã gây ra rất nhiều hỗn loạn trong học kì đầu trong các học sinh năm hai, và chẳng khác gì một mắt bão cả. Rõ ràng là tôi phải cẩn trọng hơn rồi, đúng không?”
Koyama-san thì chẳng bị ảnh hưởng bởi những lời trêu trọc của Yuuji khi cô ấy bình tĩnh cười lại.
“Thật là một đánh giá đáng chú ý cho bọn tôi đấy...nhưng việc đó thật sự ổn sao? Một khi học kì hai bắt đầu, lớp C cuối cùng sẽ lấy lại được cơ sở vật chất ban đầu, nhưng lại nghĩ rằng cô lại cân nhắc về cuộc chiến triệu hồi...”
Yuuji nói với Koyama-san bằng một giọng phê phán.
Một trong những điều luật của cuộc chiến triệu hồi là ‘những cơ sở vật chất mà được đổi bởi vì thua trong cuộc chiến triệu hội sẽ được thiết lập lại một khi học kì mới bắt đầu’.
Tất nhiên, trong khi chẳng có gì sẽ thay đổi khi lớp có thứ hạng cao hơn thua một lớp có thứ hạng thấp hơn và làm xảy ra một sự thay đổi trong cơ sở vật chất, nhưng nếu lớp có hạng thấp hơn lại thua và phải hạ cấp cơ sở vật chất của mình, việc đó sẽ được tái lập lại trong học kì mới.
“Nói đến đây, lớp C đã thua lớp A trước đó và phải hạ cấp thiết bị của mình xuống lớp D, phải không?”
“Thế thì lớp C sẽ lấy lại được cơ sở vật chất lớp C một khi học kì mới bắt đầu, đúng không?”
Để nhấn mạnh luật này. Mục đích chính là để hy vọng rằng các học sinh có thể tham gia và cuộc chiến triệu hồi một cách nhiệt tình. Trong trường hợp đó, một khi một trận chiến triệu hồi bắt đầu và cuối học kì, lớp thấp hơn sẽ thách thức lớp có thứ hạng cao hơn mà không có nhiều rủi ro.
Cho dù chúng tôi muốn tiến hành cuộc chiến triệu hồi sau khi chúng tôi được chia lớp, sự khác biệt về điểm số giữa chúng tôi thì quá lớn, và thường thi, chúng tôi sẽ không ra chiến một cách dễ dàng. Nhà trường hy vọng rằng học sinh sẽ chăm chỉ học trong khi hối hận về chuyện này và kiểm tra tiến độ của họ vào cuối học kì.
Tuy nhiên, chúng tôi đã bắt đầu một cuộc bạo loạn ngay từ đầu năm học, và với sư điều chỉnh trong hệ thống triệu hồi và đủ thứ sự kiện, kết thúc học kì thí khá là yên ắng.
“Ý cậu là khi khi nói bắt đầu một cuộc chiến triệu hồi? Tôi chưa bao giờ chủ động chiến đấu. Tôi chỉ muốn biết hành động của lớp F, lớp mà là trung tâm của mọi thứ vào lần trước.”
“Đó thật sự là một cách vòng vo để nói điều đó. Nói cách khác, nếu bọn tôi không cung cấp thông tin, thì cô cũng sẽ chẳng nói gì, đúng không?”
“Cậu cũng có thể hiểu nó như thế.”
Koyama-san nở một nụ cười tự hào khi nói điều đó.
Cô ta đang yêu cầu một liên minh sao? Tôi đoán là không. Cô ta sẽ chỉ thỏa thuận với chúng tôi. Cô ta sẽ nói hành động của lớp C, và ngoài ra, chúng tôi cũng phải nói hành động của lớp F. Sẽ chẳng có bất kì vấn đề gì nếu chúng tôi không cản đường nhau. Nếu không, chúng tôi có thể nghĩ ra một biện pháp đối phó trước đó và tránh việc tấn công lẫn nhau nếu chúng tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“Trong trường hợp đó, tại sao cô lại không hỏi thẳng Yuuji?”
Tại sao cô lại hỏi Muttsurini?
“Chà, nếu tôi hỏi Sakamoto-kun, tôi sẽ không thể có được một thỏa thuận như thế. Sẽ là tốt nhất nếu tôi không cần phải cung cấp thông tin một cách tự động.”
Đối mặt với mối nghi ngờ của chúng tôi, Koyama-san chẳng hề nao núng khi cô ta thành thật trả lời. Việc đó thì thật giống cô ấy.
“Uu...Yuuji, cậu định làm gì nào?”
“Thế thì tốt. Tôi chấp nhận thỏa thận này.”
“Thật sao? Điều đó thật là một sự giúp đỡ to lớn đấy.”
Koyama-trông có vẻ như cô ấy biết rằng tên Yuuji đó sẽ chẳng từ chối ngay từ đầu và nói cảm ơn một cách gián tiếp.
“Tôi chỉ cần nói với cô lớp mà chúng tôi sẽ chống lại thôi, đúng không?”
“Như thế thì không đủ. Cậu cần phải nói thời gian cậu định tấn công. Nếu bọn tôi biết lớp mà cậu định nhắm tới, tôi sẽ không phải đến tận đây và hỏi cậu.”
Koyama-san nói đúng. Mục tiêu tối thượng của lớp F là đánh bại lớp A, và mọi người đều biết việc đó. Nếu cô ta biết chúng tôi muốn tấn công ai thì đó chẳng phải là một lời thỏa thuận nhiều nhặn gì.
Yuuji thể hiện một cái nhìn hơi do dự khi cậu ấy được hỏi về vuệc nhắc đến thời điểm tấn công. Đừng bảo tôi rằng cậu ấy vẫn chưa quyết định được những chi tiết đấy đấy? Không phải như là Yuuji sẽ nói một cách đắc thắng rằng chúng ta sẽ đánh bại lớp A mà không nghĩ ra một kế hoạch nào.
“Về phần lớp A. Khoảng một tuần sau khi trận chiến triệu hồi được cho phép—chậm nhất là hai tuần, bọn tôi sẽ tấn công. Đó là kế hoạch của tôi.”
“Uu...Tôi hiểu rồi...”
Thật lạ? Chúng tôi phải chờ lâu đến thế sao...tôi nghĩ rằng với tính cách của Yuuji, chúng tôi sẽ tấn công ngay lập tức sau khi cuộc chiến triệu hồi được cho phép chứ.
Tôi muốn hỏi câu hỏi đó, nhưng Yuuji lại nhìn tôi bằng một cú lườm sắc nhọn mà nói rằng ‘đừng nói quá nhiều’. Có vẻ như chiến tranh thông tin đã bắt đầu một cách lặng lẽ ngay cả khi các trận chiến vẫn chưa bắt đầu. Trong trường hợp đó, tôi sẽ để Yuuji giải quyết việc này.
“Và còn lớp cô thì sao? Nếu cô nhắm đến lớp A thì chúng ta là kẻ thù.”
“Bọn tôi không tham vọng nhiều đâu. Bọn tôi chỉ muốn tấn công lớp B. Cũng giống như các cậu, nhiều khả năng, khoảng một hay hai tuẩn sau khi cuộc chiến triệu hồi được cho phép.”
“...”
Lớp C đang nhắm đến lớp B? Đúng là đó là một sự cân nhắc đầy hợp lý. Họ không thể đánh để quyết định xem ai là người chiến thắng vào lần trước, vì thế họ định đánh lớp B. Tôi có thể hiểu điều đó.
“Nhưng việc đó thật sự có tốt không đấy? Tớ nhớ rằng Nemoto-kun của lớp B...phải là bạn trai của—”
“Tôi sẽ giết cậu nếu cậu dám tiếp tục.”
Có vẻ như tôi đã nhắc đến khá khứ không thể nào quên của cô ấy.
“Tôi thích những người thông minh, và không chỉ những tên mà chỉ có thể học không.”
“Đúng thế. Tên Nemoto đó chỉ là một tên cặn bã đáng khinh.”
“Để giành lấy chiến thắng, việc sử dụng đủ loại chiến thuật đê hèn thì khá là hiệu quả, đúng không? Tôi khá là thích điều đó...nhưng tôi đã chịu đựng đủ tên đó rồi.”
Koyama-san cười khúc khích. Nghĩ rằng cô ấy lại thích những người đê hèn. Tôi đoán rằng mọi người đều nghĩ khác nhau...
“Tớ luôn là người ra sau khi chơi oẳn tù tì.”
“Cậu đang nói cái gì thế!? Chẳng phải cậu luôn thua cho dù cậu ra sau sao? Cậu thì chẳng đê hèn gì cả. Không như tớ, tớ luôn giả vờ đau bụng mỗi khi mà đến lượt tớ quét sàn.”
“Không không không, tớ mới thật sự là người đáng khinh.”
“Làm gì mà có chuyện như thế. Tớ mới là người đáng khinh ở đây.”
“...Thật ra tớ có một đứa em họ cùng tuổi mình. Có một lần tớ hỏi nó về việc hẹn hò, và nó giới thiệu cho bạn cùng lớp nó cho tớ.”
““TÊN KHỐN CHẾT TIỆT! TAO SẼ GIẾT MÀY!””
“...Nhưng tớ nhớ rằng thằng đó thì học ở một trường dành cho nam.”
“...Mình sẽ cho cậu lon nước ép này.”
“...Mình sẽ đãi cậu takoyaki khi chúng ta về nhà.”
“...Cám ơn các cậu.”
Những người bạn gần đấy của chúng tôi bắt đầu huyên thuyên về việc họ đáng khinh như thế nào. Các chàng trai của chúng tôi thì thật sự quá hiểu chuyện.
“Tớ hiểu rồi, vậy là Koyama-san thích những người thông minh.”
“Đúng thế, Himeji-san, tôi thích những người thông minh. Fufu~”
Koyama-san nở một nụ cười hơi ý nghĩa một chút.
“Trong trường hợp đó...Sakamoto-kun cũng là một người thông minh, đúng không?”
“““...(Bụp, bụp, bụp)!”””
“Này, các cậu! Đừng có đâm dao bấm vào thảm tatami chứ. Điều đó rất khó chịu đấy, các cậu biết chứ!”
Một vài bạn học chúng tôi từ đằng xa đã đâm những tấm tatami bên cạnh họ với những con dao bấm. Nếu họ thẳng thừng hơn một chút, thứ mà có lỗ xuyên qua sẽ không chỉ có mấy tấm tatami, mà là cơ thể Yuuji nữa.
“Nói đến đây...thật sao? Một, hai tuần sau khi lệnh cấm được dỡ bỏ...tôi hiểu rồi...”
Koyama-san lầm bầm với một giọng hơi ý nghĩa, và Yuuji trông ngạc nhiên khi cậu ấy nhìn chằm chằm cô ta.
“Cám ơn vì đã chia sẽ điều này với tôi. Có vẻ như mục tiêu của chúng ta thì khác nhau. Hãy cùng cố hết sức mình khi chúng ta bắt đầu cuộc chiến, chào nhá.”
Để lại câu đó đằng sau, Koyama-san khoanh tay mình, quay lại và rời khỏi phòng học lớp F. Giờ thì chúng tôi đã biết rằng mình sẽ không đánh với lớp C trong cuộc chiến triệu hồi lần tới, chúng tôi phải dè chừng ít hơn một kẻ thù rồi.
“Có vẻ như những lớp khác đã bắt đầu xem xét nhau và chuẩn bị cho cuộc chiến triệu hồi.”
“Đã một khoảng thời gian rồi từ khi chúng ta đổi phòng. Giờ cho dù chất lượng của các lớp đã thay đổi, điều đó thật không ngạc nhiên đến thế, đúng không?”
Lần trước, có vẻ như chỉ có lớp F chủ động. Tuy nhiên, cuộc chiến triệu hồi mà sẽ sớm bắt đầu có vẻ như là gây ra đợt sóng kha khá trong các học sinh năm hai đây. Việc đó là là tốt hay xấu cho chúng tôi đây...
“À, nhắc đến cuộc chiến triệu hòi, chẳng phải tớ có nghe rằng trang bị của linh thú đã thay đổi? Giờ chúng trông như thế nào nhỉ?”
Bên cạnh tôi, Minami nghiêng đầu mình và hỏi. Đúng vậy, giờ linh thú của chúng tôi trong như thế nào nhỉ?
“Thay đổi trang bị...chúng ta phải kiểm tra xem để chúng ta có thể kiểm soát trận chiến triệu hồi thật tốt.”
“...Có vẻ như hệ thống đã được sửa.”
“Giờ chúng ta có thể triệu hồi linh thú của mình, đúng không?”
“Tớ đoán thế. Cậu muốn thử chứ? Ai sẽ là người đi nhờ giáo viên—”
Dù gì thì, chúng tôi phải được sự cho phép của một giáo viên trước khi chúng tôi có thể triệu hồi linh thú của mình.
Có lẽ đó là một khoảnh khắc hoàn hảo khi chúng tôi thấy vị giáo viên chủ nhiêm của mình, biệt danh Người sắt—Thầy Nishimura bước đến từ phía hành lang...
“Không thể nào tránh được vậy...”
“Thế thì...thầy Nishimura!”
“Hừm? Yoshii, Sakamoto, chuyện gì thế?”
Một khi tôi gọi, Người sắt bước vào phòng học. Thấy ấy cau mày một cách khó chịu. Thái độ đó cơ bản là ‘sẽ có rắc rối một khi tôi nói chuyện với cậu ấy’. Thật thô lỗ làm sao!
“Xin lỗi, thầy có thể ‘không’ cho phép bọn em ‘không đời nào’ triệu hồi? ‘Bác bỏ’ lệnh cấm triệu hồi đã được ‘tôi từ chối’ dỡ bỏ, ‘từ bỏ đi’ vì thế những linh thú mới ‘đừng ép tôi’...này thầy phải từ chối bọn em bao nhiêu lần chứ? Em chỉ nhờ thầy một việc, và thầy lại từ chối em những sáu lần thậm chí là trước khi em nói xong. Đây là lần đầu tiên em gặp một tình huống như thế này đấy, thật đáng giận làm sao!”
“Bởi vì bọn nhóc các cậu chẳng bao giờ nghe lời tôi, đúng không?”
Không nghĩ rằng điều đó chẳng hề liên quan gì cả. Thầy ấy thậm chí còn chẳng nghe tôi...
“Tôi đã có nhắc rằng linh thú của các trò thì không thể triệu hội bất kì khi nào các trò muốn, đúng không?”
“Mặc dù thầy có nói thế...”
Linh thú của tôi thì khác với những con khác, nó có thể chạm vào những vật thể khác. Vì tôi có một linh thú đặc biệt mà có thể chạm vào những vật khác và có sức mạnh gấp vài lần người bình thường, thảo nào Người sắt lại lo lắng. Tuy nhiên—
“Thầy ơi, đừng lo về việc đó. Bọn em có cố tình gây rắc rối cho đến lúc này chưa?”
“Tôi nhớ rằng hai cậu đã phải viết hơn 100 bản kiểm điểm trong học kì đầu, đúng không?”
“Để em coi nào...khoảng một tờ một ngày.”
“Nhiêu đó đủ để đóng thành một cuốn sách rồi...”
“Hai người các em đã viết bao nhiêu rồi...”
Yuuji chắc chắn viết 99 tờ trong số đó!
“Bên cạnh đó, nếu các cậu gọi tôi là ‘thầy’, việc đó có nghĩa rằng chẳng có việc gì tốt xảy ra cả.
“Các cậu nghĩ ra trò quậy phá nào nữa sao?”
Người sắt nhìn chằm chằm vào Yuuji và tôi với đôi mắt nghi ngờ. Cái quái gì thế, vậy là chúng tôi đã gọi thầy ấy sai.
Thế thì việc đó thì đơn giản thôi. Chúng tôi chỉ cần đổi cách chúng tôi gọi thầy ấy.
“Làm ơn đi, Sou-kun~ (RẮC!)”
“Vạn lần làm ơn, Souichi~ (BỤP!)”
“AI BẢO CÁC CẬU GỌI TÊN THẦY GIÁO TRỰC TIẾP HẢ!?”
““TAY EMMMMMM!!!””
Khi chúng tôi vừa nói như thế, bàn tay và đưa ra của chúng tôi bị vặn bởi một lực như là cây kìm vậy. Nếu chúng tôi không thể gọi thầy ấy như thế, thì tiếp theo là gì?
Khi chúng tôi nắm chặt tay phải mình và lăn lộn trên sàn trong đau đớn, Himeji-san và Minami đến trước mặt Người sắt.
“Thầy không thể cho phép bọn em sao, thầy Nishimura? Không phải là em và mọi người muốn làm chuyện gì đó xấu. Bọn em chỉ muốn triệu hồi linh thú của mình và xem xem có bất kì thay đổi nào trong trang bị không.”
“Minami-chan nói đúng đấy ạ. Bọn em sẽ không triệu hồi linh thú của mình vì mấy trò quậy phá đâu.”
“Không...nhưng...”
““Làm ơn đi, thầy Nishimura.””
“Haa...không phải là tôi không hiểu các em cảm thấy như thế nào về việc muốn kiểm tra trang bị mới của mình.”
Khi hai học sinh gương mẫu trong lớp chúng tôi cầu xin một cách tha thiết, thái độ của Người sắt cho thấy dấu hiệu của sự mềm yếu.
Đươc rồi, giờ, một lần nữa!
“Làm ơn đi, Tetsun (RẮC)☆”
“Bọn em sẽ giao cho thầy vậy, Te-chan (BỤP) ♪”
Giờ lại là tay trái của chúng tôi, cái mà đang yên ổn, lại bị vặn. Chết tiệt! Làm sao mà lại có một người cứng đầu đến thế chứ!
“Hai cậu, thật là...được rồi, làm nhanh đi.”
“Ơ? Cái gì nhanh?”
“Tôi đang bận. Chỉ cần triệu hồi nếu các cậu muốn. Thật là...”
Người sắt thở dài khi thầy ấy nói điều đó. Cái gì, vậy là cuối cùng thầy ấy vẫn đồng ý sao.
“Và bên cạnh đó, cho dù tôi có từ chối như thế nào đi nữa, các cậu sẽ vẫn sử dụng vòng bạch kim của Sakamoto để triệu hồi, đúng không? Trong trường hợp đó, tôi có thể cho phép các cậu hành động dưới sự giám sát của tôi, và tôi sẽ...cảm thấy an tâm hơn.”
Tôi hiểu rồi, ra còn có một lý do như thế. Nhưng trong trường hợp đó...
“Nếu thầy nghĩ như thế, chẳng phải thầy nên cho phép bọn em triệu hồi ngay từ đầu sao?”
“Đúng. Và tay em thì bị vặn. Đó là một sự mất mát khá lớn đấy.”
“Nếu tôi cho phép các cậu chỉ với như thế, các cậu chắc chắn sẽ được đằng chân lân đằng đầu.”
Tất nhiên là chúng tôi sẽ không rồi...à, có thể.
“Đừng bận tâm, ít ra thì chúng ta có được cho phép rồi.”
“Đúng, cuối cùng chúng ta cũng có được thứ mình muốn.”
“...(Gật đầu).”
“Tớ đang mong đây. Tớ không biết linh thú của chúng ta sẽ trông như thế nào nữa."
“Tớ chỉ cầu rằng nó không phải là bức tường bê tông như lần trước...”
“Thế thì hãy triệu hồi và xem nào, sẵn sàng—”
“““TRIỆU HỒI!”””
Nhóm chúng tôi hét lên. Ngay sau đó, nhưng tia sáng hoa văn xuất hiện xung quanh chân chúng tôi, và những linh thú mà được định hình theo vẻ ngoài của mọi người xuất hiện.
“Wow...giáp tuyệt thật..trông nó thật lộng lẫy.”
“Một cây thương và áo giáp? Tớ đã tiến hóa thành một hiệp sĩ sao? Thật tuyệt...thật tốt là tớ không có sử dụng thớt để làm khiên. Điều này thật sự tuyệt vời!”
“Này, Yuuji, nhìn tớ nè. Đồng phục của tớ có thêu rồng.”
“Nhìn kìa, Akihisa, của tớ là hổ.”
“Một thanh kiếm dài và áo khoác...vậy là tớ đã trở thành Shinsengumi. Trông rất mạnh đấy.”
“...Tớ đã hoàn thiện thành một Jonin.”
Unn, tôi hiểu rồi. Vậy là trang bị của mọi người đều trở nên tốt hơn.
““ĐỢI MỘT CHÚT ĐÃ, CHẾT TIỆT!!””
“Gì nữa nào, Yoshii, Sakamoto? Các cậu thật ồn ào đấy.”
“TẤT NHIÊN LÀ BỌN EM PHẢI KHIẾU NẠI RỒI! ĐÂY RÕ RÀNG LÀ BẤT CÔNG!”
“Thật sao?”
“Đúng! Chỉ cần nhìn những sự thay đổi trên Himeji-san kìa!”
“Ơ, áo giáp của tớ trở nên cứng cáp hơn trước, và vũ khí của tớ trở nên dài và lớn hơn.”
“Minami?”
“Đồng phục hải quân của tớ trở thành động phục hiệp sĩ, và ngọn giáo của tớ đã trở thành một ngọn thương.”
“Thế thì Hideyoshi?”
“Chiến binh Nagitana của tớ đã trở thành một thành viên Shinsengumi.”
“Muttsurini!”
“...Tớ từ Chonin trở thành Jonin.”
“Nhưng Yuuji và em—”
“Chỉ có hoa văn thêu trên đồng phục trường của bọn em!”
““VIỆC NÀY THÌ THẬT QUÁ KÌ HOẶC!::
Yuuji và tôi đồng thanh nói. Điều này thật quá khác biệt với mọi người! Tại sao trang bị của Yuuji và tôi lại gần giống y chang trước đây chứ!?
“Không, Akihisa, chờ đã, tớ thì khác cậu. Vũ khí của tớ cũng thay đổi.”
“Ơ? Thật sao?”
“Đúng. Mấy cái đốt ngón tay kim loại của tớ trở thành cây gậy.”
“CHẲNG KHÁC BIỆT GÌ NHIỀU CẢ!”
Có vẻ như cho dù có thay đổi nhiều như thế nào đi nữa, tôi cũng bị đưa cho trang bị của một tên đầu gấu. Hay đúng hơn là...đây là việc làm của bà hiệu trưởng?
“Được rồi, giờ các cậu vui rồi, đúng không? Tôi sẽ thu lại quyền triệu hồi đây.”
Một khi Người sắt nói điều đó, vùng triệu hồi biến mất, và cùng lúc đó, các linh thú của chúng tôi cũng biến mất. GUUUU...! TÔI KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN VIỆC NÀY...!
“Giờ nghĩ trưa gần hết rồi đấy. Đừng có chơi nữa và chuẩn bị cho giờ học kế tiếp đi.”
Để lại những lời đó, Người sắt ra khỏi phòng học.
“Aki và Sakamoto chẳng trưởng thành chút nào cả.”
“Shimada, đừng kết giao tớ với tên ngốc đó. Điều đó thật quá thiếu tôn trọng tớ.”
“Đúng đó, Minami. Trí não tớ thì khác với não của Yuuji và ngực của Minami, tớ có phát—(Rắc)”
“Cậu vừa nói gì?”
“Tớ chẳng nói gì cả.”
“Akihisa thật chẳng lớn lên được chút nào cả...”
Tôi cầm lấy đôi tay mà bị vặn tới giới hạn của mình và chịu đựng cơn đau buốt mà đến từ khớp xương khi tôi tiếp tục các bài học buổi chiều.
☆
Thời gian nhanh chóng trôi, và giờ đã là sau giờ học .
“Cũng đã được một khoảng thời gian từ khi mọi việc trở nên yên tĩnh rồi đấy nhỉ. Hãy chỉ mong tới những ngày tan trường sắp tới thôi.”
Mang theo cặp sách mà chẳng nặng gì cho lắm, Yuuji bước cạnh tôi và thì thầm.
“Bởi vì chúng ta phải ở lại cho giờ học học phụ đạo gần đây.”
Bản chất của trường thì cho phép nhiều bài học phụ đạo hơn cho những lớp mà nhiều khả năng có liên quan đến cuộc chiến triệu hồi. Chúng tôi phải đi học, và cũng phải làm bài kiểm tra để phục hồi số điểm của mình.
“Đó là bởi vì các cậu luôn trốn tiết nên các cậu phải có nhiều giờ phụ đạo hơn những người còn lại.”
Tôi chẳng biết Minami đang nói về cái gì chút nào cả.
“...Chúng ta nên cảm thấy biết ơn rằng chúng ta có thể mong đến những giờ tan trường một các tự do như thế này.”
“Nói đến, đây, nó giống như là những giờ rảnh rỗi của chúng ta được kéo dài vậy. Cảm giác thật giống như là chúng ta giành được nó vậy.”
Muttsurini và Himeji-san nói một cách cỏ vẻ hạnh phục. Một lưu ý nhỏ là Hideyoshi đã đi tập được với câu lạc bộ kịch của mình. Cậu ấy là người duy nhất trong số chúng tôi tham gia vào họa động của câu lạc bộ, vì thế chẳng có nhiều cơ hội để cho cậu ấy đi về cùng với mọi người.
“Thật hiếm khi chúng ta ra khỏi trường sớm. Tại sao chúng ta không đi đến nơi nào đó nào?”
Yuuji đưa ra cái kế hoạch thường ngày khi chúng tôi chưa bao giờ lên kế hoạch trước cả.
Bình thường, tôi chắc chắn sẽ đồng đi đi chơi cùng với cậu ấy, nhưng...
“Quên ngày hôm nay đi. Tớ cần phải đi đến siêu thị để mua nguyên liệu.”
“Cậu định đi mua sắm sao? Tớ nghĩ cậu đã thắng rất nhiều hải sản đấy chứ.”
“Có rất nhiều, nhưng tớ muốn nấu thịt. Tớ nhớ rằng trứng và thịt rẻ hơn vào ngày thứ hai.”
Thật ra,vì có ba người ở nhà, hải sản mà chúng thắng được đã gần hết.
Nếu chỉ có chị tôi và tôi ở nhà thì không sao, nhưng vì Himeji-san đang sống ở nhà tôi, tôi phải nỗ lực hơn trong việc bếp núc. Vì chúng tôi đã ăn hải sản suốt trong những ngày qua, tôi muốn thử một món thịt.
“Thật sao? Tớ cũng nấu món thịt ngày hôm nay luôn.”
Yuuji phụ trách nấu ăn ngày hôm nay luôn sao (trong trường hợp của cậu ấy, phải là ‘lần nữa’)? Cậu ấy xem có vẻ lưỡng lự khi cậu ấy nói việc này,
“Ồ phải rồi. Cậu định nấu gì tối nay?”
“Hừm...về việc đó...”
Điều đó thật sự rắc rối. Mặc dù tôi có nói rằng mình muốn nấu thịt, nhưng tôi không thật sự có món mình muốn nấu...và thực đơn mỗi ngày thì phải đa dạng, điều mà thực phiền phức...à đúng rồi!
“Himeji-san, cậu muốn ăn gì tối nay?”
“Ơ? Tớ sao?”
Tôi quay lại và hỏi Himeji-san. Thật hiếm khi cho cô ấy làm khách của tôi, vì thế tôi muốn nghe xem cô ấy muốn ăn gì. Tôi sẽ có và ý tưởng để nấu món gì.
“Tớ thật sự chẳng có món nào mà mình thích hay ghét...nhưng quan trọng hơn việc đó, Akihisa-kun, cậu thích ăn gì? Akihisa-kun đã nấu ăn ngày hôm qua, và đến lượt—”
“Không không không không! Nấu nướng là việc của tớ! Cậu thật sự không cần phải lo về việc đó đâu!”
Trước khi Himeji-san có thể nói điều gì đó thậm chí còn nguy hiểm hơn, tôi nhanh chóng ngắt lời cô ấy. Tôi phải xử lý việc nấu nướng; không đời nào tôi từ bỏ việc đó!
“““…”””
Trong khi tôi đang thảo luận bữa tối với Himeji-san, Yuuji và các bạn nhìn chúng tôi.
“Này, Akihisa.”
“Gì thế, Yuuji?”
“Tại sao cậu lại hỏi Himeji cậu ấy muốn gì cho bữa tối?”
“Ơ?”
Giờ Yuuji nhắc đến việc đó, Himeji-san và tôi vô thức nhìn nhau.
Chết tiệt! Tôi chỉ đang nghĩ về việc ăn tối hôm nay và vô tình buột miệng nói ra rằng chúng tôi đang sống với nhau! Làm sao mà tôi lại phạm một sai lầm đơn giản như thế chứ!? À, dù gì thì phải bình tĩnh lại đã! Phải tìm cách nào đó để giấu việc này!
“Đ, đó đó đó là bởi vì việc đó! Đúng không, Himeji-san?”
“V, vâng! Đó là vì...ơ, Akihisa-kun chỉ muốn dùng những gì tớ giới thiệu để có thể chuẩn bị bữa tối tối nay thôi. Đó không phải để cho tớ ăn!”
“““…”””
Sau khi nghe lời giải thích của Himeji-san, những cái nhìn chằm chằm vào chúng tôi thậm chí còn nhiều nghi ngờ và hoài nghi hơn nữa.
“Ơ...thế...tớ đi đến siêu thị trước đây. Tớ về trước vậy!”
“Tớ, tớ có việc phải làm. Xin lỗi, tớ phải đi!”
Trước khi những người còn lại có thể nhận xét, chúng tôi chạy vọt đi. Mặc dù bọn họ không đuổi theo, nhưng những cái nhìn vào lưng của tôi thì thật nhức nhói đến mức chúng là tôi đau đớn.
“Như, như thế có ổn không? Chúng ta chưa bị phát hiện ra, đúng không?”
“Tớ, tớ đoán chúng ta chắn chắn không sao. Chúng ta vừa giải thích một cách đoàn hoàng việc đó vừa nãy.”
Sau khi rẽ sang một góc cua, Himeji-san và tôi nhìn vào nhau. Thật sự khó khăn để giấu điều bí mật này với mọi người...
“Trong trường hợp đó, cậu về nhà trước thì sao, Himeji-san? Tớ sẽ quay về một khi tớ mua đồ xong.”
“Không, tớ nên đi cùng nếu tớ muốn mua đồ. Tớ đã được cậu đối xử một cách tử tế, và tớ sẽ bị phiền bởi việc đó đấy.”
“Nhưng việc chúng ta đi mua nguyên liệu cùng nhau thì thật không tốt...”
“Thế thì cậu để việc mua sắm cho tớ thì sao? Tớ sẽ phụ trách bữa tối nay. Akihisa-kun có thể quay về và học cho giờ học ngày mai...”
“Được rồi, cùng đi mua vậy! Chúng ta nên dùng gì cho bữa tối nay đây?”
“A, Akihisa-kun, đợi tớ với!”
Nhờ Himeji-san nấu ăn, và để cho tôi học...chẳng phải sẽ là trường hợp xấu nhất sao? Nếu là hoàn toàn ngược lại thì chẳng có vấn đề gì...
☆
“Akihisa-kun, tớ có nghe nói rằng cà tím thì đang ở một mức giá đặt biệt ngày hôm nay đấy?”
Khi tôi mang giỏ sách vào trong siêu thị, Himeji-san nói với tôi sao khi thấy khu vực rau củ ở gần lối vào.
“Cà tím...tuyệt đấy. Cậu muốn ăn cà tím không, Himeji-san?”
“Vâng, tớ thích cà tím nhất đấy!”
Himeji-san trả lời với một nụ cười luôn rạng rỡ ấy.
Chúng tôi giờ đang bước vào mùa thu, và đó là lúc mà cà tím có vị ngon nhất. Nếu nó rẻ hơn một chút, tôi thực muốn mua nó. Có lẽ tôi nên rán kĩ và rồi hầm nó, hay có lẻ tôi nên thêm ớt xanh và thịt xắt lát để xào nếu tôi muốn một hương vị theo mùa. Nó sẽ rất ngon một khi tôi thêm vào nước tương gừng sau khi chiên. Miệng tôi bắt đầu nhỏ dãi khi tôi tưởng tưỡng việc đó.
“Miso yakitori thì cũng ngon đấy...không, chúng ta cũng có thể hầm nó gà...”
“Nghe hay đấy. Cà tím thì có rất ít calo và rất tốt cho sức khỏe, và vì giờ đã là mùa thu, giờ là mùa tốt nhất để ăn cà tím đấy.”
“Đúng vậy.”
Ngay khi chúng tôi định mua một ít cà tím, một người bán hàng bước đang bước đi và hét một cách tràn đầy năng lượng.
“Ở ĐÂY NÀY, Ở ĐÂY NÀY! NHỮNG MÓN RẺ VÀ ĐẦY BỔ DƯỠNG ĐÂY! ĐẾN XEM THỬ NÀO!”
Có vẻ như tôi có nghe giọng nói đầy bí ẩn này trước đây...nhân viên bán hàng này là một người nước ngoài sao?
Khi Himeji-san và tôi mở to mắt mình ra một cách đầy tò mò, nhân viên cửa hàng tiếp tục hét lên trước mặt chúng tôi.
“SAU CỦ QUẢ NGÀY HÔM NAY THÌ RẤT ĐÁNG TIỀN ĐÂY! ĐẶC BIỆT LÀ MÓN NÀY—”
Vào lúc đó, tiếng quát tháo dừng lại.
Mắt của người bán hàng thì đang nhìn chằm chằm vào đống cà tím mà ông ấy đang cầm trên tay mình khi ông ấy nghiêng đầu một chút trước khi hò hét lại lần nữa.
“ĐẶC BIỆT LÀ THỨ NÀY...mình nên gọi nó là gì nhỉ? Ơ...MÓN NÀY TRÔNG CÓ VẺ NHƯ LÀ MỘT CÂY GẬY MÀU TÍM VẬY! NÓ THẬT SỰ RẤT NGON!”
Người này không biết cà tím là gì sao?
“NÓ THÌ CHÍN MỌNG RỒI VÀ ĐẦY MẬT ONG! NÓ RẤT NGỌT VÀ NGON ĐÂY!”
Chuyện gì với trái cà tím đó thế? Thứ gì được cho vào bên trong thế!?
“Ồ, cặp đôi mới cưới ở đằng kia! Các cậu cảm thấy như thế nào về món này...thứ tim tím này? Muốn mua về nhà một ít chứ?”
Có lẽ chúng tôi đã nhìn một các quá ư là hứng thú nên người bán hàng đang rao đó nhanh chóng chú ý chúng tôi. Chết tiệt. Người này dù trông bằng kiểu nào cũng chẳng bình thường. Tốt nhất là nên chạy đi trước khi chúng tôi dính líu đến ông ấy...
“Gọi, gọi chúng ta là cặp vợ chồng mới cưới...”
Himeji-san bên cạnh tôi thì đang đỏ mặt khi cô ấy trông hoàn toàn mơ màng, và chẳng có ý định chạy đi gì cả.
Nói đến đây, Himeji-san thật sự giống con gái vậy. Có vẻ như là con gái thường bất lực trước những từ như ‘cô dâu’ hoặc ‘mới cưới’.
“Đến xem đi! Cậu nghĩ gì về cái cây tím này, nhóc? Nó rẻ và chín mọng! Nó cực kì ngọt đấy!”
“Xin lỗi. Nếu có thể, xin đừng đưa tôi cái mà chín và ngọt.”
Cái việc mềm và mùi ngọt một cách không tự nhiên đó chắc hẳn là vì bên trong đã thối rửa rồi, đúng không nhỉ?
“Không không, nhóc à, cậu không cần phải quá tốt với tôi đâu! Phần ngọt của cái cây màu tím này thì là phần ngon nhất đấy! Món, ơ...món thì thì có dán nhãn ‘sản phẩm địa phương’ đấy! Nó có rất nhiều calo, và không liên quan gì đến chất dinh dưỡng cả! Ngoài ra—”
Người bán hàng này thậm chí là chẳng nghe tôi nói chút nào cả khi ông ấy tiếp tục nói ra những thứ nhảm nhí...Himeji-san vẫn chưa hồi phục. Có vẻ như tôi chỉ có thể tiếp tục đứng lại đây thôi...
“...Và thứ gì đó giống như vậy. Đây là món mà rất được yêu thích từ ngàn xưa! Đã có lần món rau củ này đã được sử dụng ở bắc cực cách đây 800 năm trước...”
Khi tôi đứng trước người bán hàng mà tiếp đang tiếp tục huyên thuyên, tôi chìm trong những suy tư sâu sắc. Để tôi xem nào...ngoài nguyên liệu cho bữa ăn tối nay, có thứ gì khác tôi cần mua không nhỉ?
“À, nói đến nó, nhóc...”
Khăn ăn vẫn còn, và chẳng có vấn đề gì với giấy vệ sinh và bàn chải.
“Ta muốn biết tên của món rau củ màu tím này?—”
Nếu tôi phải nói điều đó, thứ duy nhất mà chúng tôi chẳng còn lại bao nhiêu từ lần trước chúng tôi dọn dẹp...
“—Chất tẩy nhà vệ sinh...”
“Ồ! Ta hiểu rồi! Cám ơn cậu nhiều!”
“Hửm?”
Khi tôi hồi phục lại, tôi thấy rằng người bán hàng kia đang đứng trước mặt mình, cầm tay tôi và đang cảm ơn tôi. A, vậy ra cuối cùng ông ta cũng đã nói xong?
“Tôi sẽ mua một bịch vậy. Đi thôi, Himeji-san.”
“À, vâng, chồng yêu—không, Akihisa-kun!”
Trông Himeji-san cuối cùng cũng có vẻ là cô ấy đã hồi phục. Tôi lấy một bịch cà tím, và ngay sau đó, rời khỏi khu vực rau củ.
“CHÚNG TÔI ĐANG BÁN CHẤT TẨY RỬA NHÀ VỆ SINH VỚI GIÁ RẤT RẺ CHO CÁC BẠN ĐÂY! NHỮNG CHẤT NHÀ VỀ SINH CHÍN MỌNG VÀ NGỌT NGÀO ĐANG ĐƯỢC GIẢM GIÁ ĐÂY! VỚI NHỮNG MÓN ĂN NGỌT NGÀO, HÃY CHỌN CHẤT TẨY NHÀ VỆ SINH!”
Người bán hàng vừa nãy đang hét lên sau lưng tôi về thứ gì đó mà ông ấy đang bán. “Akihisa-kun, người bán hàng ấy bán món gì thế?”
“Tớ cũng chẳng biết nữa...”
“Tôi có nghe chất tẩy rửa nhà vệ sinh hay ngọt hay thứ gì đó. Bọn họ đang bán một sản phẩm mới sao, chất tẩy nhà vệ sinh mà ăn được sao?”
“Ồ đúng rồi, Akihisa-kun, cậu biết không?”
“Hửm? Gì thế?”
“Cậu có biết câu nói ‘đừng để vợ của mình ăn cà tím vào mùa thu’ không...”
“À, tớ nghĩ rằng mình có nghe nói đến nó trước đây.”
Nguồn gốc của câu nói này chắc phải là những bà dì cảm thấy rằng ‘sẽ thật là lãng phí khi những cây cà tím ngon lành trong mùa thu thì lại đem đi cho những cặp vợ chồng đầy khó chịu đó ăn’, tôi đoán thế. Thật thô lỗ làm sao.
Nhưng Himeji-san thật là suy nghĩ thấu đáo khi hỏi việc này. Có lẽ cô ấy đang tự hỏi rằng mình có thể ăn cà tím được không.
“Himeji-san, cậu không cần phải lo về câu nói đó. Đó chỉ là cách suy nghĩ của thế hệ xưa thôi.”
“Đ, đúng thế. Tớ không nên nghĩ về việc đó và cố gắng để có thể cho chào đời một em bé thật khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng!”
Tại sao cậu phải nhắc đến em bé chứ? Tôi chẳng hiểu ý của cô ấy chút nào cả.
“Akihisa. Tớ nghĩ chắc mình phải giải thích cho cậu rồi. Câu nói ‘đừng để vợ của mình ăn cà tím vào mùa thu’ có nghĩa là vì ‘cà tím có rất nhiều hạt, và họ sợ rằng khả năng có thai sẽ trở nên thấp hơn’, vì thế họ ngăn không cho vợ mình ăn cà tím.”
“Heh~ tớ hiểu rồi. Yuuji thì thật là hiểu biết đấy.”
“Không phải là tớ có hiểu biết, mà là do cậu thiếu thường thức đấy.”
Thật sao? Tôi không biết điều đó—Này, CHỜ ĐÃ!
“Yu, Yuuji? Tại sao cậu lại ở đây?”
“Sa, Sakamoto-kun! Cậu đến đây khi nào thế?”
“Chẳng gì cả, tớ đến đây để mua nguyên liệu cho bữa tối...”
Nhắc mới nhớ, Yuuji có nói rằng cậu ấy cũng phải nấu bữa tối nay...chẳng có nhiều siêu thị trên con đường từ trường về nhà, vì thế chẳng ngạc nhiên gì khi chúng tôi lại gặp nhau ở đây. Bởi vì chúng tôi đi đường riêng của mình mà tôi lại phạm một sai lầm to lớn...
“Nói đi! Chuyện gì đang xảy ra thế?”
“Cậu, cậu đang nói gì thế? Himeji-san và tớ chỉ là vô tình gặp nhau ở siêu thị và đi cùng nhau thôi!”
“Đúng thế, Sakamoto-kun. Bọn tớ thật chỉ là vô tình gặp gặp nhau trước khi mua sắm trong siêu thị thôi!”
“Hoho? Thật là, hai cậu nói rằng các cậu muốn đi mua nguyên liệu cho bữa tối cùng nhau.Có vẻ như các cậu có một mối quan hệ khá tốt đấy.”
“Không phải thế. Không phải như thế đâu!”
“Nói đến đây, việc các cậu lại vào siêu thị cùng nhau thì thật quá đáng ngờ. Các cậu chắc chắn đang giấu việc gì đó nữa ngoài trừ đi mua sắm cùng nhau, đúng không?”
Thấy Himeji-san và tôi cảm thấy không yên bởi vì lời của mình, Yuuji đặt tay của cậu ấy dưới cằm và thể hiện một cái nhìn đầy cân nhắc.
“Bữa tối hôm qua, bữa trưa hôm nay và bữa tối nay đều giống nhau...có vẻ nhưng hai cậu ăn những món ăn giống nhau cùng với nhau...và hai cậu đến trường cùng nhau...”
WAAAAHHHH!! Yuuji thì đang gần đến được sự thật rồi! Phải tìm cách nào đó để đổi đề tài mới được!
“N, nói đến đây! Có rất nhiều tin tức xã hội mỗi ngày!”
“Vâng, vâng! Như là cuộc đình công ở sân bay, các chuyến bay bị hủy bỏ và tất cả những chuyện như thế!”
“Điều đó thật là tệ! Rất nhiều người không thể quay về Nhật Bản nếu có một cuộc đình công ở sân bay!”
Himeji-san và tôi cố hết sức mình để lái chủ đề sang những tin tức mới nhất. Nhưng sau khi nghe những gì chúng tôi nói, Yuuji lại càng cau màu hơn nữa.
“...Sân bay dừng hoạt động...Himeji phải ở lại nhà của Akihisa hai ngày trước...hai cậu có phải...”
Nhiều khả năng là Yuuji đã nhận thấy một vài sự thật quan trọng khi cậu ấy vô tình mở to mắt mình ra. Cái, cái gì thế? Cậu ấy biết gì về việc đó?
“Này, Akihisa, trả lời tớ thành thật đi! Đừng bảo với tớ rằng—”
“Cậu, cậu muốn nói gì chứ?”
“—Cậu đang sống chung với Himeji sao...!?”
CHÚNG TÔI ĐÃ BỊ PHÁT HIỆN RỒI SAO? MỘT CÁCH NHANH CHÓNG NỮA!
“KHÔNG, KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG, TẤT NHIÊN LÀ KHÔNG RỒI! LÀM SAO MÀ MỘT VIỆC KHÔNG TƯỞNG ĐÓ LẠI XẢY RA CHỨ!”
“ĐÚNG, ĐÚNG ĐÚNG ĐÚNG ĐÚNG VẬY, SAKAMOTO-KUN! ĐIỀU ĐÓ THÌ HOÀN TOÀN KHÔNG THỂ. LÀM SAO MÀ NÓ LẠI XẢY RA ĐƯỢC CHỨ!? CẬU KHÔNG CẦN PHỈA LO VỀ VIỆC VIỆC ĐÓ XẢY RA ĐÂU!”
“Hai, hai cậu...tại sao hai cậu lại nghĩ ra một thứ gì đó như chuyện này vào lúc này chứ!?”
Những lời chối bỏ của chúng tôi đều vô nghĩa khi Yuuji nhìn chúng tôi với một đôi mắt đầy hận thù khi cậu ấy liếc nhìn Himeji-san và tôi. Chết tiệt! Nếu bất kì ai biết về những việc đầy hạnh phúc diễn ra trng cuộc sống của mình, tôi sẽ phải gặp những người ghen ghét và giết tôi...
Tôi dự đoán cách tấn công mà Yuuji có thể chọn và lén đi vào vị trí phòng thủ. Tuy nhiên—
“Làm sao mà chuyện đó lại xảy ra chứ...điều này thật tệ! Điều này thật sự tệ! Chết tiệt...!”
Yuuji thì lại đang ôm chặt lấy đầu mình và run rẩy khi cậu ấy chẳng làm điều gì độc ác đối với tôi cả. Ơ? Thật lạ?
“Cậu sao thế, Yuuji?”
“VÀ CẬU LẠI DÁM HỎI TỚ CÓ CHUYỆN GÌ NỮA SAO? CHẾT TIỆT...THỨ...THỨ NGU NGỐC GÌ MÀ TỚ ĐÃ NÓI THẾ NÀY!? TỚ THẬT S75 MUỐN ĐẬP AKIHISA VÀ TỚ VÀO LÚC ĐÓ...”
Nếu cậu thật sự muốn làm như thế, cậu có thể chỉ đánh bản thân mình không thôi được sao?
“Ôi chà, cằn nhằn về việc này thì vô nghĩa rồi. Này, Akihisa. Không ai biết rằng hai cậu sống chung với nhau, đúng không?”
“Uu, à, đúng. Tớ không nghĩ rằng bất kì ai khác ngoài Yuuji biết.”
“Đó thật là điều tốt nhất mà tớ nghe được trong chuyện xui xẻo này. Nếu cậu thấy rằng việc này sắp bị phát hiện ra, hãy nhanh chóng báo với tớ, và tớ sẽ tìm cách che đậy cho cậu.”
“Ơ...À, ừ, thế thì cám ơn vậy.”
Không ngờ Yuuji lại nói một điều như thế. Tôi nghĩa rằng cậu ấy sẽ rống lên trong cơn tức giận ‘từ khi nào mà cậu lại quá tự mãn thế hả tên ngốc kia’ và đánh tôi chứ.
“Tuy nhiên, cậu phải không bao giờ được để cho bất kì ai khác biết rằng hai cậu đang sống cùng nhau! Cậu phải cực kì cẩn thận, hiểu chứ!”
“Tớ chắc chắn sẽ cố hết sức mình để không để người khác biết...”
“Chuyện gì với những lời nhu nhược đó thế!? Thậm chí là không phải cố gắng nữa! Akihisa, lắng tai nghe này! Cậu phải, không bao giờ, không được, để bất kì ai khác biết về việc này!”
“Uu...un, tớ hiểu rồi.”
Yuuji liếc nhìn tôi một cách đầy ác ý khi cậu ấy tiếp tục nhắc tôi hết lần này đến lần khác.
“Nếu người khác biết về việc này, tớ sẽ đánh cậu xuống con đường dẫn đến địa ngục đấy, không thì tớ sẽ không thể xóa đi cơn giận trong mình đâu đấy!”
Chuyện gì thế này? Sẽ có việc gì đó khủng khiếp xảy đến với Yuuji nếu sự thật rằng Himeji-san và tôi sống chung trong cùng một nơi sao?
“Hiểu rồi, Yuuji. Tớ sẽ giữ bí mật việc này cho dù như thế nào đi chăng nữa.”
“Làm ơn đó. Tớ thật sự muốn tránh những việc vô nghĩa như trả thù cậu! Nhanh trở vể trước khi người khác phát hiện ra cậu đi.”
“Hiểu rồi. Thế thì, đây là một món quà.”
Sau khi trao những trái cà tím trong tay mình, chúng tôi nói lời tạm biệt với Yuuji. Không sau đâu. Nghĩ rằng tên đó lại nói thế nhu thể chuyện gì đó sẽ xảy ra vậy, nhưng chẳng ai sẽ biết rằng Himeji-san và tôi đang sống cùng nhau đâu!
“Mình lo thật, nhưng việc đó thì không thể tránh được...Mình phải giấu bí mật này với họ với hết sức—!”
“...Yuuji.”
“…………………………………Gì thế?”
“..Cậu có nhớ lời hứa của chúng ta chứ?”
“Ha…haha, ha…Shouko, từ khi nào mà cậu...đứng đó thế...”
“...Ngay từ lúc đầu. Bởi vì Yuuji không về nhà cùng với mình, mình đến đây để trừng phạt Yuuji." “Tôi, tôi hiểu rồi...tôi thật sự xin lỗi vậy...”
“...Đừng lo. Giờ việc đó cũng không quan trọng nữa.”
“Đúng vậy. Thế thì—”
“...Un.”
“Tạm biệt!”
“...Đừng chạy. Cậu không thể trốn thoát đâu.”
“CHHHHHHHẾẾẾẾẾTTTTT TIIIIIIỆỆỆỆTTTTTT, AKIHISAAAAAA!!! TẤT CẢ ĐỀU LÀ LỖI CỦA CẬUUUUUUUU!!!”
Tôi cảm thấy một ít sát khí sau lưng mình, nhưng chắc hẳn là tôi đã nghĩ quá nhiều rồi.
Sau khi bước ra khỏi siêu thị, Himeji-san và tôi bước cạnh nhau khi chúng tôi về nhà. Thật là, bởi vì Yuuji đột nhiên xuất hiện mà tôi quên mua trái cây...
“Wah, nói đến đây. Tớ vẫn chưa mua nguyên liệu cho bữa tối!”
“À, cậu nói đúng.”
Phải mất rất nhiều chất xám để nghĩ làm sao để xử lý tình huống vừa này, và tôi quên mất việc mua trái cây. Điều này thật tệ.
“Không thể tránh được vậy. Tớ sẽ quay trở lại và mua một lần nữa. Cậu có thể về nhà trước được không, Himeji-san?”
“Không, trong trường hợp đó, tớ nên đi theo...”
“Không, chúng ta vừa mới bị phát hiện bởi Yuuji. Tớ không biết cậu ấy sẽ nói gì nếu chúng ta quay lại siêu thị cùng nhau nữa.”
“Tớ hiểu rồi...”
“Tớ sẽ quay lại vậy.”
“Tớ hiểu. Xin hãy cẩn thận.”
Tôi vẫy tay mình và tạm biệt Himeji-san trong lúc này. Được rồi, tôi phải mua nguyên liệu cho bữa tôi nay và nhanh quay về nhà.
☆
Và như thế, sau khi mua tất cả những nguyên liệu cho bữa tối, tôi quay trở về nhà.
“Mình đoán là cũng đến lúc trời mưa rồi, nhưng điều này thật là tệ...”
Tôi đã có cảm giác rằng không khí thì hơi quá ẩm ướt một chút, và ngay sau đó, trời bắt đầu mưa đúng như dự đoán.
“Tệ thật. Và mình lại chẳng mang theo dù.”
Tôi để ý không cho nước mưa chảy vào bịch hàng hóa mà có nguyên liệu cho bữa tối bên trong nó. Dù gì thì, tốt hơn là đến một cửa hàng tiện lợi gần đây để tránh mưa. Từ đây về nhà thì không xa lắm, và việc chạy về dưới mưa thì với tôi không sao cả, nhưng tôi thấy một vài quyển manga mà mới được xuất bản gần đây—có lẽ tôi nên về nhà khi cơn mưa trở nên nhẹ hạt hơn.
Tôi để ý đến tình hình bên ngoài khi tôi lấy một quyển tạp chí lên để đọc. Unn, sẽ có rất nhiều game ra mắt vào tháng sau. Tôi không biết liệu tôi có thể bí nhận lấy một ý tiền từ chị không...
Tôi lướt mắt qua quyển tạp chí trong một lúc và thấy rất nhiều bài báo cáo thú vị, nhưng ngay lúc mà tôi muốn thôi không đọc nữa và mang nó ngay đến người tính tiên, tôi lại thấy—
—ÀO ÀO ÀO ÀO ÀO
Cơn mưa ở ngoài như thể là một cái xô đầy nước bên trong bị đá văng đi vậy, và nó đã trở thành một dòng nước lũ. Có vẻ như...tôi sẽ bị ướt cho dù tôi có mang theo dù hay không...
Tôi lấy điện thoại mình ra, lên mạng và coi dự báo thời tiết. Trang web đã có lưu ý rằng tôi phải cẩn trọng với trời mưa lớn. Thật tệ. Tôi chỉ lo nghĩ về việc không cho phép Himeji-san nấu ăn quá nhiều đến mức tôi không chú ý đến sự thay đổi của thời tiết. Nhưng thật tốt là tôi đã để Himeji-san về nhà trước.
“Có vẻ như cơn mưa sẽ tạnh mưa ngay đâu...”
Nhin vào tình thế hiện tại lúc này, cơn mưa sẽ trở nên nặng hạt hơn thôi. Không thể tránh được vậy. Tôi chỉ có thể chạy về nhà...
Tôi đã bị ướt đẫm khi tôi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Quyển tạp chí sẽ bị ướt dưới một cơn mưa lớn như thế này. Lần sau vậy, tôi đoán.
RÀO RÀO RÀO RÀO.
Cơn mưa tiếp tục đổ lên đầu tôi khi tôi không thể thấy con đường trước mặt mình. Uuu...Nếu tôi không nhanh chóng quay về để tắm, tôi có thể bị cảm lạnh mất.
Mặt đất đã ứ đọng rất nhiều nước mưa khi nhưng chiếc xe băng qua tạo nên những cú văng nước tung tóe nhưng thể chúng đang lội qua sông vậy. Tiếng mưa rơi mà gió giật bên tai tôi, và thị giác và thích giác thì đều bị bao phủ bởi cơn mưa bão xung quanh tôi.
Vào lúc đó—
“Uu...”
Có vẻ như tôi nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ,
Hửm? Tôi nghĩ rằng mình đã nghe thấy giọng nói này trước đây...
Để lắng nghe giọng nói đó một cách rõ ràng, tôi tập hợp hết tất cả sự tập trung của mình.
“Uu...lạnh quá...nơi này lạnh thật...”
Nghe thấy điều đó, nó nghe như có vẻ một cô gái đang khóc vậy.
Để tìm chủ nhân của giọng nói đó, tôi chỉ có thể mở tơ mắt mình ra mà với tầm nhìn chỉ có bán kính vài mét và tìm kiếm. Giọng nói đó...tôi nghĩ nó đến từ công viên?
Vì tôi đã ướt sẵn rồi, tôi có thể vào công viên vậy.
Nhìn vào căn nhà nhỏ trong công viên.
“Hazuki-chan?”
“A...baka-onii-chan?”
Tôi thấy Hazuki-chan, ướt đẫm và trông như thể em ấy sắp bật khóc vậy.
“Tại sao em lại đến đây? Em sẽ bị cảm đấy.”
“Em đến để thăm baka-onii-chan! Em nghĩ rằng mình sẽ thấy anh ở đây nếu em đợi ở đây!”
“Ơ? Em đến để thăm anh sao?”
À, đúng rồi. Nói đến nó, đúng là tôi đã gặp Hazuki-chan lần đầu ở công viên này. “Nhưng tại sao em lại kiếm anh?”
“Chị em thì thật quá đáng. Chị luôn nói dối và không để Hazuki-chan đi đến nhà baka-onii-chan.”
Khi em ấy nói thế, Hazuki-chan phồng má mình lên một cách không vui vẻ gì.
“Vì thế, Hazuki-chan giấu chị và đi đến đây để kiếm baka-onii-chan!”
“Nhưng trời đột nhiên lại mưa, và em thậm chí lại không biết nhà của anh ở đâu, vì thế em đến căn nhà nhỏ trong công viên này để tránh mưa?”
“Là như vậy đấy...”
Và thật trùng hợp làm sao. Nhưng vì tôi có thể gặp Hazuki-chan ở đây, tôi đoán rằng đó là chuyện tốt nhất trong tất cả những việc đó.
“Kuchuun.”
Hazuki-chan đang run rẩy vì lạnh khi em ấy bật ra một tiếng hắt hơi đầy dễ thương. Vì tôi đã đến đó trước đây, tôi đoán rằng nhà của Minami thì chẳng gần nhà tôi đến thế. Việc Hazuki-chan đi một mình trong thời thiết như thế này thì thật khó khăn.
“Thế thì hãy đến nhà anh vậy. Em sẽ bị cảm lạnh mất nếu em tiếp tục ở đây.”
“Em có thể thật sao? Thật tuyệt! Hazuki thì rất hạnh phục dấy.!”
“Guu!!”
Có vẻ như em ấy thật sự rất vui khi em ấy ôm tôi một cách đầy hạnh phúc và đập đầu mình thằng vào ngực tôi. Vì sự khác biệt trong chiều cao, cú đánh đó của em ấy đập thẳng vào điểm yếu nhất của tôi. Tôi biết Hazuki-chan chẳng có bất kì ý định xấu nào, nhưng nếu em luôn ấy gặp tôi như thế này, mạng sống của thôi có thể bị đe dọa.
“Hazuki-chan, tốt hơn là em nên lớn lên đi...”
“Hm?”
Vào lúc đó, đầu của em sẽ không đánh vào ngực anh nữa.
“À, đúng rồi, vậy ý của baka-onii-chan là thế. Hazuki hiểu và sẽ cố hết sức mình. Hazuki sẽ cố gắng và lớn lên.!”
“Em hiểu sao?”
“Vâng! Hazuki muốn nhanh chóng lớn lên và trở thành một cô dâu xinh đẹp!”
Un, em ấy nghĩ sai hướng rồi.
“Nhưng em thật sự không có tự tin vào cỡ ngực của mình...”
Hazuki-chan đặt tay lên ngực em ấy và nói một cách hơi thất vọng.
Điều đó không đúng—tôi muốn an ủi em ấy như thế, như tôi không thể nói gì thêm. Tôi nhớ rằng Muttsurini đã nói trước đây rằng điều này nhiều khả năng là do di truyền...
“Dù, dù gì thì, em phải lau khô mình đã. Đi nào, Hazuki-chan.”
“Được ạ!”
Để thoát khỏi cơn mưa mà đang tiếp tục đổ như thác xuống này, tôi nắm lấy tay của Hazuki-chan và chạy đi.
☆
“Akihisa-kun, cậu cuối cùng cũng trở về. Trời thì mưa khá nặng hạt ở ngoài, cậu có—ôi trời?”
“À, chị xinh đẹp!”
“Tớ về rồi đây, Himeji-san.”
Himeji-san, người mà đã quay về nhà trước, đón tôi ở cửa ra vào với một cái khăn lớn, nhưng cậu ấy không thể không mở to mắt mình ra sau khi thấy Hazuki-chan về cùng với tôi.
“Tớ thấy em ấy ở công viên gần đây. Em ấy không thể về nhà một mình trong một cơn mưa nặng hạt như thế này, vì thế tôi đem em ấy về. Đúng không, Hazuki-chan?”
“Vâng!”
“Tớ hiểu rồi. Sẽ rất dễ bị cảm lạnh nếu cậu ướt đẫm toàn thân như thế. Nhanh lau khô mình đi. Tớ đã chuẩn bị bồn tắm rồi.”
Đôi dép đi trong nhà phát ra tiếng lẹp xẹp khi Himeji-san quay vào trong nhà để lấy một cái khăn khác. Nghĩ rằng cô ấy thậm chí lại chuẩn bị cả nước tắm. Cô ấy thật sự là một cô gái chu đáo.
“Đi tắm trước đi, Hazuki-chan, anh sẽ tìm xem chị có một cái áo sơ mi hay thứ gì đó để cho em mặc—”
“Hiểu rồi! Đi tắm, đúng không?”
Hazuki-chan gật đầu và ngay lập tức sẵn sàng để cởi bỏ những quần áo bị ướt của em ấy. Ơ? Việc đó thì không tốt cho dù như thế nào đi chăng nữa, đúng không nhỉ?
“Chà...Hazuki-chan, em làm ướt sàn thì không sao đâu, nhưng em nên đi đến phòng thay quần áo trước khi cởi quần áo mình ra chứ?”
“? Em không thể cởi quần áo mình ở đây sao?”
“Un. Hazuki-chan thì khong còn nhỏ nữa đâu. Anh thấy rằng việc cởi quần áo trước mặt người khác giới thì không đúng.”
Tôi sẽ chẳng có bất kì ham muốn biến thái nào với một đứa trẻ nhỏ như thế này (tôi cho là thế), nhưng cho dù thế, em ấy không thể cứ cởi quần áo trước mặt tôi như thế. Mặc dù Hazuki-chan thì khá ngây thơ và vô tư lự, nhưng em ấy thì lại hơi phóng khoáng ở một vài khía cạnh đấy.
“Nhưng cho dù chúng ta có cởi quần áo ra một cách riêng lẻ, thì Hazuki cũng sẽ đi tắm với baka-onii-chan, đúng không?”
“Em muốn tắm chung với anh sao?”
“Ơ? Hazuki thường tắm chung với chị, như là sau khi xem một chương trình TV đáng sợ vậy, bọn em luôn tắm cùng nhau.”
Minami...nếu cậu quá sợ đến mức cậu phải tắm với một học sinh tiểu học sau khi xem một chương trình đáng sợ như thế, cậu không nên xem nó ngay từ đầu rồi, đúng không...
“Và em cũng tắm chung với ba và mẹ nữa.”
“Không, nếu là người nhà thành điều đó không thực sự là một vấn đề...”
“Thế thì không sao mà, bởi vì baka-onii-chan là chồng của Hazuki, vì thế chúng ta là người nhà!”
Nghe có vẻ đúng đấy, nhưng cuộc trò chuyện của chúng tôi không có vẻ khớp với nhau gì cả...tôi nên làm gì lúc này đây.
“Hay đúng hơn là, baka-onii-chan sẽ cảm thấy kì lạ ở nơi nào đó nếu tắm chung với Hazuki sao?”
Hazuki-chan nhìn tôi với đôi mắt thật chân thành. Không không không không. Nếu tôi có một sở thích như thế thì sẽ rất tệ!
“Điều đó không đúng! Không có ai khác có thể giữ cảm xúc ổn định và không thể lung lay như anh được!”
“Thật tuyệt. Thế thì chúng ta có thể tắm cùng nhau rồi!”
“Tất nhiên!”
………………………Ơ?
“...”
“??? Baka-onii-chan, sao thế?”
Mặc, mặc dù điều đó không thật sự là có thể, nhưng có phải tôi...
“Có phải mình vừa thua một cuộc tranh luận với một học sinh tiểu học không? Làm sao mà chuyện này lại xảy ra chứ...”
“Hazuki thật không chắc chuyện gì đang xảy ra, nhưng Hazuki thì rất vui vì baka-onii-chan đồng ý tắm chung!”
“TRỜI ƠIIIIIIIIII!!!”
Có phải tôi vừa thua trong việc đấu khẩu với một học sinh tiểu học không? Tôi đã là một học sinh cấp ba rồi đấy!
“Hazuki-chan, không được đâu. Akihisa-kun là con trai, vì thế tắm với chị thì sao nào?”
“Điều đó không tốt.”
Ngay lúc mà tôi đang ôm chặt đầu mình bởi vì sự thật không thể nào chấp nhận được này, Himeji-san bước đến với một cái khăn khác.
“Uu...không được đâu..”
“Đúng vậy đó. Hazuki-chan là một cô gái, vì thế em phải cẩn trọng hơn với con trai.”
“Em hiểu rồi. Hazuki muốn tắm với chị xinh đẹp vậy!”
“Ơ? Tắm với chị?”
“Vâng!”
Hazuki-chan mỉm cười hạnh phúc. Con gái có thể tắm cùng với nhau, và điều đó sẽ giúp tôi rất nhiều. Việc đó thật là vừa lòng, vừa lòng—
“Akihisa-kun. Tớ muốn nói chuyện với cậu sau về việc hai người các cậu muốn tắm chung với nhau vừa nãy.”
Khi cô ấy đưa cái khăn cho tôi, đôi mắt Himeji-san toải ra một vầng khí không thể nào giải thích được.
“Được rồi, Hazuki-chan. Nhanh đi tắm thôi.”
“Được ạ!”
Himeji-san dẫn Hazuki-chan vào một căn phòng. Tôi đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh tệ hại và nhanh chóng sử dụng khăn để lau tóc mình khi tôi bước vào nhà. Trong khi họ đang tắm, tôi nên lau mình cho khô và thay quần áo...à, trước đó nữa, tôi nên gọi Minami trước đã. Tôi nghĩ cô ấy sẽ lo lắng về việc Hazuki đang ở đâu.
Sau khi lấy điện thoại ra, toi dùng cái khăn để lau đi cái màn hình bị ướt và kiếm số điện thoại di động của cô ấy. Tuy nhiên, điện thoại đổ chuông được vài lần và rồi đi thẳng vào hộp thư thoại, vì thế tôi chỉ có thể để lại một tin nhắn vào điện thoại cô ấy ‘Tớ đã tìm thấy Hazuki-chan trong công viên gần đấy, vì thế tớ sẽ đưa em ấy về nhà sau. Đừng đó’. Nhưng vậy là được rồi, tôi cho là thế?
“Waa~ chị xinh đẹp thật là tuyệt đấy! Nó thì hoàn toàn khác biệt so với chị em!”
“Hazuki-chan, em sẽ bị cảm lạnh nếu em không nhanh vào đấy.”
“Em sẽ chỉ vào khi em chạm vào ngực chị!”
“Không~! Chị sẽ cho em chạm sao. Vào bồn tắm trước đã—”
“Fuwaa...thật tuyệt...ngực của chị thì thật là mềm...”
“A, thật là...không thể tránh được vậy. Một khi em chạm đủ rồi thì bước vào trong bồn tắm và làm ấm cơ thể mình!”
“Vâng!”
“...”
Được rồi, giờ tôi nên...
“Himeji-san.”
“À, vâng. Chuyện gì thế, Akihisa-kun?”
“Tớ sẽ chạy vài vòng bên ngoài.”
“Ơ? Chẳng phải lúc này trời đang mưa sao?”
“Và ngoài ra, tớ cũng đã mua một vài món ăn trên đường về. Cậu có thể bắt đầu với Hazuki-chan. Không cần đợi tớ đâu.”
“A? Akihisa-kun! Tại sao đột nhiên cậu lại...”
“Tớ đi đây...”
Giọng nói đầy ngạc nhiên của Himeji-san đến từ phía sau, nhưng tôi phóng ra khỏi nhà. Không! Đây không phải là ham muốn đáng khinh nào đó, mà chỉ là tôi đang tràn đầy sự dồi dào của tuổi trả và một mong muốn lạm dụng các bà nội trợ...chỉ vậy thôi!
Tôi lầm bầm với chính bản thân mình trong cơn mua và chạy trong khoảng vài khúc, nghe cuộc gọi của Minami trên đường đi. Khoảnh khắc tôi về đến nhà, cả trí óc tôi và cơ thể tôi đều lạnh buốt.
☆
“Phù...được tắm táp thì thật là sảng khoái...”
Được tắm mình trong nước nóng sau khi bị ướt sũng trong mưa thì cảm giác thật tuyệt, và tôi lại vô tình ở trong bồn tắm quá lâu. Đó là một hạnh phúc sang trọng khi có thể có một buổi tắm ấm áp trong thời tiết lạnh.
“Onii-chan, anh thì trở nên ấm áp sau khi tắm xong đây!”
Khi tôi quay trở về phòng khách, Hazuki-chan, người mà mặc pijama, chạy về phía tôi.
“Em có lạnh không, Hazuki-chan? Không có vấn đề gì cả, đúng không?”
“Vâng!”
Hazuki-chan nở một nụ cười rạng rỡ với tôi. Thấy em ấy như thế này, tôi sẽ không phải lo lắng về việc em ấy bị cảm lạnh, đúng không?
“Thật lạ? Himeji-san đâu rồi?”
“Chị xinh đẹp có vẻ như chị ấy đi hong khô quần áo của Hazuki rồi.”
Tiếng ù ù của máy sấy phát ra từ căn phòng. Himeji-san chắc hẳn đang dùng bản ủi và máy sấy để hong khô quần áo của Hazuki.
“Hazuki đã nói rằng mình có thể làm được việc đó, nhưng chị xinh đẹp lại nói nó quá nguy hiểm và không cho phép em làm...”
“Un...điều đó thì đúng đấy. Máy sấy thì không sao, nhưng bản ủi thì thật quá nguy hiểm cho em.”
Có lẽ Hazuki-chan thật sự có thể tự mình hong khô quần áo, nhưng tốt hơn là cứ giao việc đó cho Himeji-san. Sống chung một nhà với Himeji-san trong những ngày vừa qua, tôi hiểu rằng Himeji-san thì giỏi ở mọi công việc nhà ngoài trừ bếp núc.
“Hazuki-chan, em muốn xem TV với anh chứ?”
“Vâng!”
Tôi lấy điều khiển TV và ngồi xuống ghế sô pha ở trong phòng khách. Sau đó Hazuki-chan ngồi cạnh tôi. Unn, hành động như một con vật nhỏ như thế này thì thật là dễ thương.
“Em muốn coi chương trình nào, Hazuki-chan?”
“Erm...Hazuki muốn coi phim truyền hình!”
“Một bộ phim truyền hình sao? Cái nào?”
Tôi không thực sự coi phim truyền hình, vì thế tôi hơi sốc khi nghe em ấy nói thế. Vậy là trẻ em ngày nay thì thích xem phim truyền hình sao?
“Hazuki thực không muốn chọn một bộ...nhưng Hazuki muốn xem!”
Hazuki-chan nhìn quanh trước khi trả lời. Ồ, tôi hiểu rồi...em ấy đang cố gắng để giống như một người lớn, đúng không? Nhiều khả năng là Hazuki-chan cũng xem những chương trình khác.
“Nhưng cũng có một vài chương trình đầy thú vị ở các kênh khác đấy.”
“Em không muốn xem những chương trình trẻ con. Em muốn xem những chương trình mà liên quan dến sự lãng mạn!”
Hazuki-chan mạnh mẽ nói lên ý kiến của mình. Un...cách mà tôi đề nghị thì có gì sai sao? Có lẽ tôi nên chọn một chương trình mà Hazuki-chan có thể hứng thú. Bên cạnh do81, tôi cảm thấy rằng sẽ tốt hơn nếu coi nó.
“Thế thì, hãy xem bộ nào thú vị mà chúng ta có thể tìm...”
Tôi tìm kiếm bảng chương trình, nhưng giờ thì không đúng lúc, và chẳng có phim truyền hành nào đang chiếu lúc này cả.
“Không có phim truyền hình nào cả.”
“Aa...”
“À, nhắc mới nhớ.”
Tôi nhớ rằng mình đã ghi lại một vài bộ vớ vẫn một cách vô tình bởi vì tôi thất bại trong việc ghi băng của mình. Tôi đoán rằng mình vẫn chưa xóa đi chương trình đó...ồ đây rồi, tìm thấy rồi.
“Cái này được không, Hazuki-chan? Cái này trông cũng có vẻ là phim truyền hình đấy.”
“Vâng, Hazuki muốn xem cái này.”
Sau khi nhận được sự cho phép của em ấy, tôi nhấn nút chạy trên điều khiển từ xa.
Ngay sau đó, giai điệu của bài hát chủ đề phát ra từ màn hình, và rồi bộ phim được chiếu lên. Bộ phim này được gọi là “Đợi Anh Dưới Gốc Cây Huyền Thoại Đó’ ...hừm, để coi nào.
“Shinji, tôi xin lỗi vì đã lấy thứ gì đó đánh cậu. Nghĩ rằng cậu sẽ khôn chấp nhận tin yêu của tôi, tôi không thể kìm nén được cảm xúc của mình...”
“Đó là việc mà không thể được giải quyết chỉ bằng lời xin lỗi không thôi.”
“Để tạ lỗi, tôi đã chuẩn bị một hộp cơm cho cậu. Cậu đồng ý ăn nó chứ?”
“Điều đó thật đáng ngờ. Cậu có bỏ thuốc vào trong hộp cơm phải không?”
“Làm, làm sao mà tôi lại làm một việc như thế?”
“Đúng như dự đoán. Hãy kiểm tra trước đã. (Liếm) Đây là...thuốc mê!”
“Chết tiệt! Cậu đã phát hiện ra nó...đúng vậy! Đó là một thứ thuốc mê cực mạnh mà sẽ làm cho cậu tê lệt chỉ mới một cú liếm. Đúng như mong đợi ở George, cậu đã phát hiện ra nó!”
“Fufu, tớ đã thấy được hết những suy nghĩ của cậu rồi (bkun bkun)”
Fuu...bộ phim này thì thật chán quá...chúng tôi bắt đầu từ giữa, vì thế tôi không thật sự hiểu bộ này đang nói về gì, và cho đến giờ, nó chỉ toàn là về con trai...
“...(Gật gà gật gù).”
Khi tôi nhìn sang bên cạnh mình, Hazuki-chan có vẻ cũng thấy chán khi em ấy dựa vào tôi và thiếp đi.
“Mình cũng đã mệt vì chạy cả ngày rồi. Tôi vừa mới được tắm táp một cách ấp áp vừa nãy. Giờ tôi chỉ muốn ngủ...”
Ý thức tôi cảm thấy như thể nó đang trôi đi khi mí mắt của tôi trở nên nặng dần...
☆
“Hm? Ugh...”
A, thật tệ. Tôi đã ngủ quên đi.
Đầu óc tôi chưa thật sự tỉnh giấc, nhưng tôi vẫn đang cố tỉnh dậy, và tôi thấy—
“Ơ...à, waahh! Akihisa-kun!”
Himeji-san đang ở trước mặt tôi, trông có vẻ đầy bối rối.
“Ơ...Himeji-san, cậu đang làm gì thế?”
“Ơ, ch, chà...tớ vào trong phòng khách và thấy rằng cả hai cậu đều đang ngủ, vì thế tớ cũng muốn tham gia...”
“Nhưng mắt cậu thì tỉnh táo, chẳng phải chúng...”
“Điều, điều đó không đúng! Tớ không có nhìn chằm chằm vào mặt của Akihisa-kun đâu!”
Himeji-san giơ tay mình lên phủ nhận việc dó. Vậy sao? Tôi đoán là tôi dẵ nhầm vậy.
“Hm...baka-onii-chan?”
“A, Hazuki-chan, em dậy rồi sao?”
“Vâng...”
Dui đôi mắt mình một cách đầy ngái ngủ, Hazuki-chan ngồi thẳng dậy trên ghế sô pha. Tôi nhìn vào đồng hồ và thấy rằng kim phút đang chỉ ở giữa số ‘9’ và ‘10’.
“A, chúng ta đã ngủ quá nhiều rồi. Hazuki-chan, đến lúc phải về nhà rồi.”
“Em hiểu rồi...”
Tôi giao Hazuki-chan còn đang ngái ngủ cho Himeji-san và để cô ấy lo liệu quần áo của Hazuki-chan. Tôi đứng dậy để chuẩn bị quần áo cho ngày mưa gió để đưa Hazuki-chan về nhà của Minami.
“Xin lỗi đã để anh đợi.”
Sau khi đợi ở hành lang trong vài phút, Hazuki-chan người mà vẫn còn hơi buồn ngủ bước đến tôi với quần áo em ấy đã được thay.
“Tớ sẽ đưa em ấy về vậy, Himeji-san.”
“Tớ cũng sẽ đi...”
“Không không không. Nếu cậu làm thế, Minami sẽ biết rằng hai chúng ta đang ở cùng nhau.”
“À...đúng vậy. Tớ sẽ ở nhà và đợi Akira-san vậy.”
“Ừ, tớ giao cho cậu vậy.”
Tôi lấy hai cây dù và đẩy cánh cửa chính ở hành lang.
“Chúc ngủ ngon, Hazuki-chan.”
“Chúc ngủ ngon, chị xinh đẹp.”
Hazuki-chan vẫy tây mình và nói lời tạm biệt với Himeji-san trước khi theo tôi bước ra khỏi nhà.
Cơn mưa nặng hạt đã qua đi, tôi đoán thế. Vì trời vẫn còn lất phất, tôi nắm lấ tay của Hazuki-chan khi chúng tôi chậm rãi bước đi qua con phố đêm.
“Hazuki-chan, em vẫn còn buồn ngủ sao?”
“Một chút...”
Hazuki-chan vật lộn một chút với việc cầm cây dù khi em ấy ngáp và bước đi.
“Trong trường hợp đó, anh sẽ cho em một dịch vụ đặc biệt.”
Tôi quỳ gối xuống trước Hazuki-chan, người mà đang gật gù một cách đầy ngái ngủ, và em ấy ngay lập tức hiểu ý định của tôi.
“Cám ơn anh, onii-chan...”
Hazuki-chan nói khi em ấy leo lên lưng tôi.
“Heh!”
Tôi móc cây dù trong tay tôi vào lưng mình và cõng Hazuki-chan khi tôi tiếp tục đi. Trọng lượng đến từ đằng sau thì thật ấm áp, và điều này chắc chắn cảm thấy tuyệt. Và rồi, chúng tôi tiếp tục bước đi giữa con mưa.
“Aki! Hazuki!”
Ngay khi chúng tôi gần đến được nhà Minami, ai đó gọi tên chúng tôi.”
“À, Minami, xin lỗi vì đã đến trễ.”
“Không, tớ phải là người xin lỗi mới đúng. Tớ xin lỗi vì đã không mang em ấy về.”
Việc một cô gái đi một mình vào ban đêm thì cực kì nguy hiểm. Mặc dù Minami muốn đến nhà tôi để đón Hazuki-chan, nhưng tôi lại là người ngăn cô ấy lại, vì thế cô ấy không phải xin lỗi tôi. Minami thì cũng khá là lịch sự đấy.
“Đến lượt tớ cõng em ấy.”
“Tớ sẽ cũng em ấy đến nhà cậu luôn.”
“Ở đây được rồi. Nhà tớ thì gần đây.”
“Ừ, hiểu rồi.”
Tôi trao trọng lượng đó cho Minami. Hazuki-chan giật mình một chút, nhưng ngay sau khi biết rằng Minami là người đang cõng em ấy và quay về vùng đất mộng mơ.
“Hazuki, cám ơn Aki đi.”
Minami lắc Hazuki-chan một cách nhẹ nhàng và nhắc em ấy cám ơn tôi.
“Không cần thiết cho việc đó đâu. Em ấy vẫn còn ngủ. Cậu không cần phải lo về việc đó đâu.”
“Không được đâu. Này, Hazuki, cám ơn Aki đi.”
“U...onii-chan, cám ơn anh nhiều...”
Mặc dù em ấy gần như đã ngủ, Hazuki-chan vẫn cám ơn tôi một cách lịch sự.
“Không không, không sao mà.”
Tôi trả lời.
Và rồi—
“Xin hãy giúp Hazuki cám ơn chị xinh đẹp đó luôn...”
“Ơ? Hazuki? Em đang nói về Akira-san sao?”
Minami hỏi Hazuki, người đang đang nửa tỉnh nửa mê. Argh, cứ coi như là em ấy đang nói nó và để mặc nó như thế đi!
“Anh, anh hiểu rồi! Anh sẽ trao tình cảm của Hazuki cho chị anh!”
Tôi cố tình nhấn mạnh rằng người chị mà Hazuki-chan nói đến là chị của tôi và muốn kết thúc cái chủ đề này.
Tuy nhiên—
“Lạ thật? Tớ nhớ rằng chị xinh đẹp là dùng cho Mizuki mà...”
Minami vẫn còn chú ý đến điều đáng ngờ về việc này. Trong trường hợp đó, không thể tránh được vậy!
“Tớ sẽ không nói gì thêm vậy, Minami! Gặp lại cậu ở trường vào ngày mai!” “A! Chờ đã, Aki!”
Nếu tất cả mọi thứ khác đều thất bại, hãy rút lui! Tôi chạy nhanh nhất có thể trước khi Minami phát hiện ra thêm nữa.
German Suplexes: một chiêu vật. Ai không biết thì cứ tải ep10 Angel Beats mà coi ;))
http://tvtropes.org/pmwiki/pmwiki.php/Main/SuplexFinisher
Thường thì rồng và hổ là đối thủ của nhau. Mong sao không giống kết thúc của Toradora :v
秋茄子は嫁に食わすな, Aki nasubi wa yome ni kuwasu na
Chú ý cái tên ‘Dưới Gốc Cây Huyền Thoại’. Dưới ‘下’, cây ‘木’. Dưới cây ‘木下’ – Kinoshita.