Trans: Hito
Edit: Ass2008
Đôi lời: Tác giả mỗi ngày ra 1 chương, Trans Eng 1 tuần 2 chương @@!! Em dịch mỗi ngày 1 chương, chắc về già vẫn còn ngồi dịch quá :V
__________________________________________________
Ngày hôm sau, Reinhardt nói rằng muốn thảo luận với Jin trước khi rời thị trấn Delead.
“Thực ra thì, phía bắc thị trấn này có tàn tích cổ đại được mệnh danh tàn tích Keuwan và rõ ràng là nơi đó có từ thời Đại Chiến Ma Thuật. Tôi chưa tận mắt thấy nơi đó nữa”
Anh ta bắt đầu nói. Jin cũng thấy hứng thú với tàn tích có từ thời đại chiến.
“Có một đường vòng nhỏ đấy, mà tôi cũng chẳng có việc chính thức nào nên chúng ta có thể đi đến đó. Tôi khá quan tâm đến việc được tận mắt chứng kiến đấy”
Reinhardt nói, và Jin cũng đồng tình.
“Được thôi, nếu là vậy, Elsa thấy sao? Em có muốn nhanh chóng trở về nhà không?”
Reinhardt hỏi Elsa, và vậy là đủ chắc rồi.
“Em cũng thấy quan tâm. Cùng đi đến đó nào”
Cô ấy trả lời. Reinhardt vỗ tay một cái.
“Được rồi, quyết định xong. Tôi sẽ để người đánh xe hướng đến đó”
Anh ta nói và rời khỏi ghế.
********
Đoàn xe rời thị trấn Delead, và dọc theo đường cao tốc đến thành phố tỉnh được gọi là Uremlin.
Ở Uremlin cũng có Công Hội, nhưng việc cung cấp công nghệ mang tên 'máy hút bụi' đã bị hoãn lại. Bởi chẳng hiểu sao họ lại cảm thấy nơi đây rất khó chịu. Jin lên kế hoạch tiết lộ sau khi đã xác nhận Công Hội đó là một nơi đáng tin cậy.
Sau khi qua đêm tại nơi đó, họ rời đi theo con đường cao tốc hướng về phương bắc. Sau nửa ngày, họ đến được thị trấn Coorz. Mà, vì vẫn dư thời gian, họ tiến xa hơn nữa về phương bắc, và đến tối, họ đến được làng Yada.
“Nơi đây là làng Yada”
Từ cỗ xe của Jin, Reinhardt bước xuống trước, rồi Jin theo sau.
“Trong xe có nghe qua rồi, giờ tận mắt thấy, đúng thật là có hầm mỏ này”
Reinhardt nói khi nhìn vào hầm mỏ nằm ở hướng tây bắc.
“Nếu em nhớ chính xác, người ta nói rằng có rất nhiều loại đá quý được khai thác tại đây”
Người cuối cùng bước xuống là Elsa. Quả là phụ nữ trẻ, cô ấy rõ ràng là có hứng thú với trang sức.
Jin ngó qua ngó lại để khảo sát tình hình ngôi làng. Rồi nói ý kiến mình ra.
“Sống động cỡ này mà chỉ được gọi là làng thôi sao”
Lượng nhà đủ để gọi là thị trấn luôn đấy và cũng có nhiều người nữa.
Người trả lời câu hỏi đầy ngờ vực của Jin tất nhiên là Reinhardt rồi.
“Là bởi ở đây không có nghề nông, nơi đây tập trung vào việc khai thác và du lịch thôi. Những người liên quan đến hầm mỏ đa phần là người từ Uremlin, tất nhiên, dân cư thì không phải là du khách rồi. Có vẻ là dân cư ban đầu là những người hiện nay đang quản lý quán trọ với lại cửa hàng nhỏ”
Nói cách khác, vì dân số ban đầu rất ít nên nơi đây mới được gọi là làng.
“Tính từ nơi đây, cứ đi theo đường núi đông bắc khoảng 20km là đến làng Keune. Tôi nghe rằng tàn tích Keuwan nằm ở nơi đó”
Reinhardt giải thích.
“Chắc chắn là làng Keune rất nhỏ, nên người ta nói rằng tốt nhất là chỉ nên qua đêm và dạo quanh nơi đó thôi”
Reinhardt nói lại lời khuyên mình nhận được ở thị trấn Delead.
“Ừm, đến đó nội trong ngày cũng dễ thôi”
Anh ta nói và nhìn vào người quản gia mà anh ta đã để đi trước.
“Claude, cảm ơn ông vì đã cố gắng”
Người quản gia Claude cúi đầu và.
“Reinhardt-sama, để thần dẫn người đến quán trọ”
Rồi cả nhóm lại lên xe và được Claude dẫn đến quán trọ mà họ sẽ qua đêm.
Quán trọ nằm ở ngoại ô làng nên khá yên tĩnh. Nơi đó là một tòa nhà 4 tầng được xây kiên cố bằng đá. Tất cả phòng dành cho khách đều hướng về phía sườn núi nên tầm nhìn khá tốt.
Cảm thấy căn phòng có hơi nhỏ, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để gọi là bất tiện đâu. Nhìn chung thì quán trọ này đủ tốt để qua đêm.
“Ồ, mình tự hỏi nhìn ra cửa sổ có thấy hầm mỏ không nhỉ”
Cửa sổ không phải là cửa kính. Mà chỉ là cửa gỗ, Jin mở và nhìn ra ngoài. Cảnh quanh vùng núi với hầm mỏ đẹp thật.
Ngẫu nhiên thay, mặt trời lặn phía sau ngọn núi có hầm mỏ ấy.
Bữa tối là súp với bánh mì, cá nước ngọt nướng, thứ gì đó trông như thịt gà được nướng, món sa-lát làm bằng rau quả dại và vài món như vậy.
Trông Elsa có vẻ chẳng buồn ăn tí nào và Jin thấy bận tâm. Rồi.
“Elsa, em không khỏe à?”
Anh ta thử hỏi. Elsa trả lời.
“Em không thích thịt Cockalisk”
Rõ ràng là thịt trông như thịt gà được gọi là Cockalisk. Sau đó, Jin.
“Nếu không thích thì em không cần phải tự ép mình ăn đâu. Em cứ nói ra là được rồi, để anh ăn phần của em cho”
Jin nói, và nhanh chóng đổ phần của Elsa vào đĩa mình, rồi ăn sạch chỉ trong 3 lần ăn.
“....Cảm ơn anh”
Elsa trông hơi xấu hổ cảm ơn anh.
“Giờ thì, về ngày mai”
Sau bữa ăn, trong khi nhâm nhi Teee, Reinhardt bắt đầu nói.
“Tôi đã hỏi người ở quán trọ rồi, và họ nói có vẻ thời tiết ngày mai không được tốt cho lắm. Ngày mốt trời mới đẹp. Do đó, ngày mai chúng ta có thể nghỉ ngơi và tận hưởng ở ngôi làng này, tôi nghĩ vậy đấy”
Dù cho cỗ xe có tốt đến đâu đi nữa thì ngồi mãi ở trổng cũng chẳng vui tí nào.
“Dường như là có hầm mỏ nhỏ dành cho du khách. Nếu may mắn thì có thể tìm được đá quý ở đó. Tôi nghĩ đến đó cũng tốt mà đi đến nhà máy chế biến đá quý cũng tốt. Rõ ràng là nơi đó bán trang sức rẻ hơn bên ngoài”
“Mm. Không sao đâu”
Do Elsa cũng đồng ý, nên họ đã quyết định rằng ngày mai sẽ đi tham quan ngôi làng này.
“Mà, họ nói ngày mốt trời trong xanh hơn và chúng ta cũng muốn đến tàn tích, nhưng chúng ta nên đi bằng xe hay chỉ cưỡi ngựa thôi? Đoạn đường đó khá là dốc đấy. Có vẻ là cỗ xe bình thường mà đi trên đoạn đường đó sẽ rất mất thời gian”
Hãy nhớ rằng, chỉ dành cho cỗ xe 'bình thường' thôi đấy nhé.
“Nếu là vậy, sao chúng ta không dùng xe tôi mà đi?”
Jin đề nghị. Cả Reinhardt lẫn Elsa đều không phản đối.
Rồi, mọi chuyện đã được quyết định, Jin, Reinhardt, Elsa, Reiko và quản gia Claude sẽ đi.
Họ cân nhắc về việc tùy vào hoàn cảnh có khi cần phải qua đêm tại làng Keune.
May thay, dạo gần đây Mine đã ít nhúng mũi vào chuyện Elsa, nên bà ấy cũng chẳng phản đối gì.
“Được rồi, ngày mai ngắm cảnh ngôi làng này nào”
Đó là quyết định mà họ đã đưa ra.
********
Làng Yada được xây dựng nhằm việc khai thác và du lịch. Ngọn núi khổng lồ có hầm mỏ và hình thành bằng đá granit. Đá granit là loại đá được tạo thành bởi quá trình hóa rắn mắc-ma sâu dưới lòng đất. Trong quá trình hóa rắn ấy, các loại khoáng chất bị phân tách ra và kết tinh lại.
[Nó được gọi là đá Pecmatit(kết tinh đá granit khổng lồ), và do có khí trộn lẫn vào nên nó có 'khoang' được gọi là tinh hốc*.
Bởi tinh hốc chứa nhiều loại khoáng chất kết tinh nên mỏ Pecmatit hình thành gần bề mặt là vị trí rất tốt để khai thác.
Trở lại vấn đề nào, nhóm Jin cùng đi ngắm hầm mỏ.
Nói chung, hầm mỏ mở cho du khách là cái đã rất cũ rồi, khoáng sản bên trong đã bị loot sạch.
Tuy nhiên, nếu may thì có thể tìm được đá quý dạng thô, và việc đi bộ trong đường hầm trải dài xuống lòng đất cũng là kinh nghiệm hiếm khi có được.
Vì lý do đó, việc ấy đã trở thành thú vui của người giàu và quý tộc.
Ở cổng vào đường hầm được dùng để tham quan.
Ngoài nhóm Jin ra, có một gia đình quý tộc đã đến đây ngắm cảnh.
Có bốn người: một người phụ nữ trung niên trông như mẹ, một cậu trai cỡ Elsa, một bé gái chắc là em gái, và một người đàn ông trông có vẻ như là quản gia.
“Chà chà, có vẻ hôm nay chúng tôi được vinh dự đi cùng các ngài rồi. Rất vui được gặp ngài. Nhóm chúng tôi là của vợ Tử Tước Secatt, người hiện đang làm trợ lý của lãnh chúa ở Desir”
“Cảm ơn vì những lời lịch sự của ngài. Nhóm chúng tôi là của nhà ngoại giao Đế quốc Shouro, Reinhardt-sama”
Người quản gia bên đó trao đổi đôi lời và quản gia Claude đáp lại.
Nhóm bốn người đó có hai hướng dẫn viên. Một người có cơ thể khổng lồ và vạm vỡ đang xách hành lý. Người kia thì lùn hơn và cỡ tuổi trung niên, chắc ông ta mới là hướng dẫn viên thật.
“Những du khách thân mến, hôm nay tôi sẽ hướng dẫn các vị. Nên xin hãy xem nơi mà mọi người sẽ đến nhé”
Cách nói của người đàn ông trung niên đó khá lạ, hay nói đúng hơn, là cách dùng từ thô tục, và ông ta bước vào đường hầm trước để dẫn cả nhóm đi tham quan.
Bên trong hơi lạnh và khá ẩm. Những tảng đá nhô ra dưới chân khiến việc đi lại khó khăn hơn.
Trên con đường như vậy, người hướng dẫn viên đó vẫn lẳng lặng bước đi. Đôi lúc nhìn lại để xác nhận tám vị khách vẫn đang theo sau.
Người đàn ông bự con kia đứng ở cuối hàng. Nhiệm vụ của anh ta chắc là đảm bảo rằng không có ai bị tụt lại hoặc khuất khỏi tầm mắt.
Cách một chút là có Ma Cụ tạo ánh sáng gắn trên tường. Nhờ vậy mà họ có thể thấy đường mà đi.
“Nếu chẳng may bị lạc, các vị có thể đi theo ánh sáng này để ra ngoài, huh”
Nhìn kỹ hơn, bên cạnh đó là những mũi tên ánh sáng đang chỉ về phía lối vào. Nếu có những mũi tên như vậy thì ngay cả khi bị lạc vẫn có thể ít nhất xoay xở để tìm đến lối vào.
Trong khi nghĩ vậy, Jin đi giữa đám đông đó.