Bậc Thầy Chế Tạo Ma Thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2386

Tập 6 - Chương 23: Tàn Tích Cổ Đại

Trans: Hito

Edit: Ass2008

BOOOOOOOOOOOOOOOOM

___________________________________________

Ngày Jin hướng đến làng Keine, từ sáng trời đã trong lành rồi.

Đúng như kế hoạch, họ rời làng Yada để đến làng Keine trên cỗ xe của Jin. Nhóm gồm Jin, Reinhardt, Elsa, và quản gia Claude.

Reiko ngồi ở ghế lái.

Y như đã nói từ trước, con đường khá tệ. Tất nhiên cũng chẳng bằng phẳng gì rồi, đôi lúc lại đột nhiên có những con dốc nữa, có vài nơi quá hẹp và những tảng đá lớn nằm rải rác.

Dù con đường tệ đến vậy, nhưng nhóm Jin vẫn đến được làng Keine trước buổi trưa.

“Chúng ta đến sớm quá nhỉ? Quả là xe Jin mà”

Reinhardt lại phê bình về cỗ xe.

“Được rồi, giờ cái chỗ được gọi là tàn tích cổ đại nằm ở đâu?”

Sau khi đậu cỗ xe ở không gian trống, Jin ngó qua ngó lại. Làng Keine có bầu không khí của một ngôi làng miền núi hoang vắng. Nơi đây tồi tàn hơn cả làng Kaina nữa.

“Có thật là nơi đây có tàn tích cổ đại không vậy?”

Nếu ở đây có thứ như di sản văn hóa thì đáng ra phải đông dân hơn chứ nhỉ, Jin nghĩ vậy.

“Này, mấy người đến để tham quan tàn tích, phải không?”

Jin ngoảnh mặt lại để đối mặt với giọng nói, và tại đó có một ông lão lưng còng đang phải chống gậy để đứng. Có vẻ là người làng này.

“Uh, ừ, tàn tích......Keuwan nhỉ? Chúng tôi nghĩ mình nên đi tham quan một chuyến”

Jin giải thích lý do mình đến đây và.

“Oh-hoh, tôi cũng nghĩ vậy. Tàn tích, eh. Mấy người có sở thích lạ đấy”

Ông lão nhẹ nhàng nói vậy kèm với nụ cười.

“Nếu là vậy, mời đi lời này. Dù gì thì tôi cũng đang rảnh nên tôi nghĩ mình nên dẫn khách đi”

Rồi họ bắt đầu đi đến ngọn núi.

Nhóm Jin trao đổi ánh nhìn.

“Anh muốn làm gì vậy?”

“Ừm, hay là chúng ta tự mình đi nhỉ?”

“Mm. Tôi nghĩ vậy cũng được”

“Có vẻ cũng chẳng có gì nguy hiểm cả. Tôi chẳng cảm thấy cơn khát máu hay sát ý từ người đó cả”

Chắc rằng hồi đó quản gia Cluade là kiếm sĩ hàng đầu và ông ta đánh giá rằng ông lão kia không phải mối nguy hiểm.

“Được rồi, nếu là vậy thì chúng ta đi chứ nhỉ? À mà, Jin, liệu cỗ xe của anh có ổn chứ?”

Reinhardt lo lắng hỏi, nhưng Jin chỉ mỉm cười và rói rằng sẽ ổn thôi.

“Tôi khóa rồi”

Hơn cả khóa luôn đấy, đội Cảnh Sát Bí Mật đang âm thầm bảo vệ cỗ xe nên Jin không cần phải lo, nhưng Jin không thể nói ra được.

“Oi, có chuyện gì sao?”

Ông lão ở đứng cuối đoạn đường quay mặt lại và nói lớn tiếng. Jin nhanh chóng lấy hành lý và.

“Được rồi, đi thôi”

Anh ta bắt đầu đi. Reinhardt và những người khác cũng vậy. Elsa để ý và thấy tò mò vì lần này Jin xách theo hành lý.

“Jin-kun, đó, là gì vậy?”

Cô ấy quan tâm và hỏi. Jin mỉm cười trả lời.

“Cái này á? Nhu yếu phẩm thôi”

Anh ta nói vậy và bắt đầu giải thích.

“Đèn, nước, thức ăn và dây thừng ở trong đây”

Sau khi làm rõ, Claude cất tiếng tán thành.

“Ôi chà, Jin-sama chuẩn bị kỹ đến vậy sao. Không như hôm qua chỉ đi tham quan hầm mỏ, tàn tích vốn có được bảo trì gì đâu. Ánh sáng với nước chắc chắn là rất cần thiết rồi”

Ông ta nói và chỉ vào hành lý mình luôn. Claude rõ ràng là cũng đã tự chuẩn bị.

Lần đầu sau một khoảng thời gian dài, Reiko đi cùng Jin và vác theo thanh 'momoka' như thể chặn những mối nguy hiểm.

“Mấy người mang theo nhiều thứ như vậy, nhưng ở đó có cần phải làm vậy đâu”

Ông lão đi trước nói theo kiểu lơ đãng.

“Eh?”

“Tàn tích có lớn lắm đâu. Chúng ta tham quan bên trong cũng nhanh thôi, xong rồi cũng kết thúc”

“Có đúng vậy không?”

Jin hỏi và ông lão gật đầu.

“Ừ. Nếu mà nơi đó đáng chút ý thêm chút nữa thì đã có nhiều người hơn rồi”

Có một sự thất vọng không hề nhẹ. Nhưng vì đã cất công xếp hành lý rồi nên họ vẫn mang nó theo.

Sau khoảng 10 phút đi bộ, họ đến trước một cái vách đá lớn.

“Vách đá ư.......?”

“Có vẻ là nó cao ít nhất là khoảng 100m”

“Cổng ở kia kìa, kiểm tra đi”

Ông lão chỉ vào vách đá hoàn toàn hình thành bằng đá granit dựng đứng đằng đó, và ở đấy có lối vào tàn tích cổ đại.

“Không có nguy hiểm gì đâu. Đôi khi vào mùa hè nóng bứt, người dân vào đó để hạ nhiệt ấy mà”

Lời giải thích của ông lão phần nào làm giảm hứng của họ, nhưng nhóm đến đây là vì nơi này, nên họ đi vào lối vào thôi.

“Có vẻ hơi bị thất vọng”

Reinhardt nói nhưng.

“Dù vậy, đây cũng là lần đầu em đến một nơi như vầy. Có lẽ cũng thú vị lắm khi chúng ta vào trong”

Elsa nói. Còn Jin thì cứ lẳng lặng bước đi. Rồi, Reiko đột nhiên dừng lại và nắm lấy tay Jin.

“Otou-sama, có người trong tàn tích này ạ”

Đúng như em ấy nói, từ lối vào duy nhất của tàn tích, có một người bước ra.

“Oh, thật tò mò. Có du khách à, eh?”

“Ồ, sư phụ. Hôm nay người cũng đi điều tra tàn tích nữa à”

Người này có vẻ quen với ông lão bởi ông lão đã gọi người này là 'sư phụ'. Người đàn ông này đã đủ tuổi để gọi là ông lão. Tóc chẳng còn cọng nào, và thay vào đó là một bộ râu trắng lộng lẫy trên cằm.

Nhưng ông ta đang đứng thẳng lưng, từ cặp mắt xám ấy, ta có thể thấy biểu hiện của một người tràn đầy sức sống. Ông ta mặc áo khoác trắng trông như áo choàng, quả thực là bầu không khí mà ông ta đang tỏa ra chẳng khác gì của một nhà nghiên cứu cả.

“Mh-hm, nếu ta không đến đây một lần mỗi ngày thì sao ta bình tĩnh được chứ”

Ông ta nói, rồi quay về phía nhóm Jin và.

“Với tư cách là nhà nghiên cứu, thấy giới trẻ quan tâm đến tàn tích cổ đại khiến tôi đây rất vui. Tôi là Rucall, nhà khảo cổ học của thị trấn này”

“Tôi là Jin. Còn đây là Reiko”

“Tôi là Reinhardt. Và đây là Elsa”

“Tên tôi là Claude và tôi là quản gia”

Tại người đàn ông tên Rucall đã tự giới thiệu thì tất nhiên nhóm Jin cũng phải giới thiệu chứ và chào ông ta.

“Tôi đã điều tra tàn tích này được 10 năm rồi, nhưng tôi vẫn còn nhiều điều không hiểu ở nơi đó. Dù vậy, mấy cô cậu có muốn tôi làm hướng dẫn viên chút không?”

Rucall đề nghị. Họ thật sự biết ơn khi được một người đang nghiên cứu tàn tích này làm hướng dẫn viên thay vì đi quanh nơi đây một cách vô định.

“Đúng vậy nhỉ, nếu được thì nhờ ông vậy”

Reinhardt đã hành động vì lợi ích của cả nhóm và nói vậy.

“Được thôi, mời đi lối này”

Rucall dẫn cả nhóm vào cửa vào tàn tích, nơi mà ông ta vừa bước ra.

Lối vào tàn tích là một vết nứt trên tường đá granit, gợi đến quá trình phong hóa rồi vỡ ra, nhưng sau khi đã bước vào trong thì ấn tượng đó cũng bị thổi bay.

“Đây.... đây là gì vậy?”

Đây là một căn phòng rộng rãi, có nhiều chiếc ghế, ghế dài, và cả giường nữa. Những mảnh vỡ nằm rải rác quanh đó.

“Hahaha, hẳn là cậu ngạc nhiên lắm nhỉ. Ban đầu nơi đây là một căn phòng trống rộng rãi, nhưng bởi nó mát mẻ vào mùa hè và ấm áp vào mùa đông, nên người dân địa phương bắt đầu sử dụng nơi này để mùa hè và mùa đông. Và bởi điều kiện đó mà căn phòng thành ra thế này”

Rucall giải thích. Có khả năng là vì lý do đó mà đèn ma thuật lắp ở khắp nơi, tuy không sáng như bên ngoài, nhưng độ sáng đó cũng đủ rồi.

“Oh, ra là vậy”

“Đột ngột vậy thành ra cũng bị bất ngờ”

Sau lời giải thích của Rucall, Reinhardt và Elsa bật cười và nói vậy, trong khi đó chỉ có Jin là đang nhăn mặt.