Ánh Sáng Cuối Con Đường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 262

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 14

Tập 11: Định Mệnh - Chương 478: (Chapter 478)

Chương 478: Bờ vực Chân trời

ARTHUR LEYWIN

Dù không có mắt nhưng khuôn mặt được tạo thành từ những đường nét đan xen của sinh vật vàng rực ấy vẫn nhìn thẳng vào tôi, xuyên thấu tới tận xương tủy. Tâm trí tôi trống rỗng, không một chút chủ đích hay suy nghĩ có ý thức. Tôi có thể cảm nhận những sợi chỉ vàng đang đan dệt qua tâm trí và ký ức của mình, quá khứ, hiện tại và tương lai. Cảm giác này làm tôi kinh hoàng đến tận gốc rễ.

“Ngươi là ai?” Giọng tôi trầm, khẽ và rỗng tuếch, tiếng vọng trầm bị nuốt chửng bởi khoảng không và cả sự nghi hoặc của chính tôi.

“Ngươi đã nói rồi mà.” Những sợi chỉ rung lên bần bật khi thực thể cất tiếng. “Ta là Vận Mệnh. Hay… một khía cạnh của Vận Mệnh. Cái miệng.”

Khi tôi cố gắng nghĩ ra điều gì khác để nói, tôi liều lĩnh tìm kiếm khoảng không aetheric rộng lớn bao quanh chúng tôi. Đặc điểm hữu hình duy nhất của khoảng không rộng lớn màu đen tím là cánh cổng. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi cố gắng trốn thoát trở lại qua nó.

Không, đây là lý do chúng ta ở đây, tôi tự nhủ, cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi bất thường đang cướp đi các giác quan của mình. “Chuyện gì đã xảy ra ở đó? Haneul ư? Shadow Claws và các bộ tộc khác? Tại sao lại phải diễn trò?”

Những sợi chỉ vàng bung ra, rung rinh trong không khí, rồi cuộn mình trở lại thành hình người ở bên trái chúng tôi, đặt chúng tôi ở giữa Vận Mệnh và cánh cổng. Sylvie và Regis xoay quanh tôi để cả ba chúng tôi đều đối mặt với Vận Mệnh.

“Ta đã chọn một hình dáng trong ký ức của ngươi mà ta nghĩ sẽ khiến ngươi thấy thoải mái để cuộc trò chuyện này dễ dàng hơn.” Một lần nữa, những sợi chỉ rung lên bần bật, một chút gợi ý xuyên qua giọng nói vang vọng, phi nhân tính của khía cạnh Vận Mệnh. “Ngươi mang theo hàng trăm giờ hồi ức từ người tên Haneul, tạo nên vẻ ngoài cực kỳ quan trọng.” Một tiếng giống như tiếng cười rung lên trong cơ thể, tạo ra những gợn sóng dọc theo hàng trăm sợi chỉ vàng tỏa ra từ nó. “Có lẽ không phải sự thoải mái mà ngươi cần để bước vào cuộc trò chuyện này, mà là sự bối rối.”

Tôi liếc nhìn Sylvie, cô ấy nhìn lại tôi với một bên lông mày nhướng lên. ‘Đây… không hẳn là điều tớ mong đợi.’

Regis nghiêng đầu, bối rối. ‘Tớ cũng thế.’

“Kỳ vọng của các ngươi chỉ có thể sai lệch,” hình dáng đó đáp lại, như thể nó có thể nghe thấy suy nghĩ của chúng tôi. “Các ngươi biết rất ít, nhưng sự thấu suốt của các ngươi đã đưa các ngươi đến ngưỡng cửa của sự hiểu biết sâu sắc hơn. Đến bờ vực chân trời. Sự phát triển, sức mạnh của các ngươi — những thành công và thất bại của các ngươi — đã chuẩn bị cho các ngươi một điều, và chỉ một điều duy nhất.”

“Để sử dụng khía cạnh aether được gọi là Vận Mệnh?” Tôi hỏi lớn, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

“Không.” Từ đó lơ lửng trong không khí, dường như vang lên từ mỗi và mọi sợi dây tạo nên hình dạng vật lý của thực thể. “Nhưng sự hiểu lầm của ngươi rất… con người.”

Trước khi tôi kịp trả lời, màu sắc tràn ngập khoảng không, xoáy vào và hòa quyện vào nhau tạo thành bầu trời xanh đầy mây, một cánh đồng xanh tươi tốt và một đại dương rộng lớn đang cuộn sóng, mỗi ngọn sóng trắng xóa lấp lánh như vô số viên kim cương dưới ánh mặt trời vàng. Khi sự tập trung của tôi trở lại với khía cạnh Vận Mệnh, nó đã lại tự bao bọc mình trong người djinn da xanh, mắt hồng, Haneul.

Tôi thử bước một bước; mặt đất dưới chân tôi có vẻ vững chắc. Cúi xuống, tôi lướt lòng bàn tay trên những ngọn cỏ, cảm nhận từng ngọn cong xuống rồi lại bật trở lại vị trí cũ. Có điều gì đó trong khung cảnh này thật quen thuộc. “Chúng ta đang ở đâu?”

“Điều đó phụ thuộc vào thời điểm ngươi đang ở,” Haneul trả lời. Anh ấy tiến đến mép một vách đá cao dựng đứng lên từ một bãi biển rộng bên dưới. Bóng tối đột ngột tràn qua khung cảnh, và những tòa nhà bắt đầu mọc lên từ cát. Những hình người đen tối di chuyển trên bãi biển như hàng ngàn con kiến. “Những bóng ma là những người đầu tiên xây dựng ở đây. Cách đây rất, rất lâu rồi.”

Một thành phố vĩ đại mọc lên trước mắt chúng tôi, sống động với những hình bóng tối nhỏ xuất hiện rồi biến mất quá nhanh khiến tôi không thể nhận ra. Thành phố nuốt chửng bờ biển và vách đá, trải dài đến tận chân trời về mọi hướng. Rồi những hình bóng khác xuất hiện. Những cái bóng trắng, rồi xanh lam, rồi đỏ và nâu, tất cả đều đổ dồn vào thành phố. Mặc dù khung cảnh xa xăm thiếu chi tiết, nhưng rõ ràng là một trận chiến kinh hoàng đang diễn ra. Cả hai bên đều chịu tổn thất nặng nề, và khi trận chiến kết thúc, cảnh quan đã trở lại trạng thái ban đầu. Không còn lại gì của thành phố.

Tôi nhớ lại những gì Kezess đã nói với tôi về nhánh asura cổ đại được gọi là những bóng ma. “Chúng ta vừa thấy tất cả các asura khác cùng nhau chống lại những bóng ma hiếu chiến, phải không?” Tôi nói, chủ yếu là nói với chính mình.

Chẳng mấy chốc, những hình bóng trắng ồ ạt đổ ra bãi biển và, giống như những hình bóng tối đại diện cho những bóng ma đã làm trước đó, bắt đầu xây dựng một thành phố vĩ đại. Chỉ là, trước khi thành phố hoàn thành, tất cả những vệt trắng đều biến mất. Tôi cau mày nhìn xuống thành phố ma đang xây dở trong vài khoảnh khắc dài. Ngay khi tôi định quay sang Haneul hỏi chuyện gì đã xảy ra, mặt đất mở ra và nuốt chửng toàn bộ thành phố.

“Khi những con rồng chiếm Epheotus từ thế giới này, chúng đã xóa sạch mọi dấu vết của nền văn minh của mình khỏi vùng đất để những người sau này không biết gì về chúng.” Haneul buồn bã nhìn xuống bãi biển trống. Việc xây dựng và sụp đổ của hai thành phố đã khiến cảnh quan trở nên gồ ghề và một phần vách đá bị xẻ đi. “Nó luôn ở đây. Nơi này kêu gọi mọi nền văn minh phát triển từ mảnh đất này.”

“Ý ngươi là—”

Tôi im lặng khi một tộc người mới trải khắp bãi biển. Sự phát triển của họ chậm hơn so với những bóng ma hay những con rồng. Bắt đầu với những túp lều nhỏ, họ phát triển ngôi làng thành một thị trấn, rồi thành một thành phố nhỏ dựa vào vách đá. Đất xung quanh chúng tôi được cày xới và xới thành đất nâu để trồng trọt. Khói dày bắt đầu bốc ra từ ống khói của một số tòa nhà, giờ được làm bằng gạch thay vì đất sét hoặc gỗ. Bến tàu vươn ra đại dương, và những chiếc thuyền buồm nhỏ xuất hiện. Sự phát triển của họ dường như dừng lại một thời gian, và sau đó…

Những vệt trắng trút những ngọn lửa trắng xuống, và thành phố bị xóa sổ trong chớp mắt.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là về người djinn, nhưng tôi đã nhìn thấy một thành phố của người djinn rồi. Cái này trông không giống. Nhưng, như trước, những hình thù màu trắng là những con rồng…

Một ý nghĩ ớn lạnh làm tối sầm tâm trí tôi, và tôi quay sang Haneul để xác nhận. Đôi mắt hồng của anh ấy vẫn dán chặt vào bãi biển.

Không lâu sau, một nhóm người khác xuất hiện. Giống như trước đây, họ từ từ xây dựng vùng đất, vượt qua nền văn minh trước đó khi những công trình kiến trúc cao chót vót trở thành xương sống của một thành phố có tường bao quanh trải dài theo bờ biển về mỗi hướng. Sau đó, những hình thù màu trắng mờ lại đến, và các tòa nhà sụp đổ. Đến khi những con rồng rời đi, tất cả dấu hiệu của thành phố đã bị xóa sạch.

Sylvie rên lên một tiếng đau đớn khẽ khàng, ánh mắt cô không chớp khi nhìn cảnh tượng tàn phá đầy bóng tối diễn ra trước mắt chúng tôi.

“Đây chỉ là một góc nhỏ của một lục địa nhỏ của thế giới này, trong một khoảng thời gian hẹp,” Haneul nói, giọng anh trống rỗng một cách kỳ lạ. “Ngươi cần phải thấy điều này để hiểu. Chỉ khi nào ngươi hiểu, ngươi mới có thể thấy.”

Thời gian tiếp tục trôi đi như một cơn lũ, và thêm vài thành phố nữa mọc lên rồi bị phá hủy, mỗi thành phố đại diện cho một nền văn minh, một dân tộc hoàn toàn mới. Sau đó, một thành phố mà tôi nhận ra đã mọc lên.

“Thành phố của người djinn. Cái mà tôi đã thấy trong thử thách. Zhoroa.”

Chúng tôi đang đứng gần đài vọng cảnh nhìn ra thành phố, ngay bên cạnh thác nước nhỏ. Kỷ nguyên hòa bình của người djinn dường như kéo dài hơn các nền văn minh khác, nhưng tôi biết điều gì sẽ xảy ra. Khi nó đến, tôi quay mặt đi. Tôi đã nhìn thấy sự kết thúc của Zhoroa rồi; tôi không cần phải trải qua nó một lần nữa.

Khi tôi ngước nhìn lại, thành phố của người djinn đã biến mất. Không còn một mảnh vụn hay một đốm nào sót lại, không một bức tường đổ nát hay một nền móng. Không còn gì cả. “Tôi đã thấy, nhưng tôi không hiểu,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng.

“Ta biết,” Haneul nói.

Chẳng bao lâu sau, mọi người lại quay lại. Tuy nhiên, lần này, tôi có thể nhận ra một vài người trong số họ. Họ đang xây dựng trên đỉnh vách đá, nơi đã bị mòn đi theo thời gian để tạo ra một con dốc. Thay vì một dải bờ biển bằng phẳng, những phần lớn của bãi biển rộng đã bị phá hủy bởi sự tàn phá trước đó, tạo ra một vịnh quen thuộc.

“Ồ… thật khốn kiếp,” Regis thốt lên khi nhận ra. “Đó là nơi Etistin bây giờ.”

Cảnh tượng tan biến, mặt đất tan chảy dưới chân tôi, bầu trời vỡ ra thành những dải màu mỏng. Chúng tôi một lần nữa lơ lửng trong cõi aetheric bên cạnh cánh cổng. Haneul đã biến mất, và thay vào đó là khía cạnh của Vận Mệnh quay trở lại, cơ thể bằng lụa phát sáng của nó chiếu ánh sáng khắp tôi và những người bạn đồng hành của tôi.

“Chuyện đó có thật không?” Sylvie hỏi một cách hổn hển, không thể che giấu sự hoảng loạn và ghê tởm ngày càng tăng của mình khỏi kết nối của chúng tôi.

Ánh sáng xung quanh khía cạnh của Vận Mệnh mờ đi. “Có.”

“Tất cả những nền văn minh đó…” Tôi phải nuốt nước bọt, làm ẩm cổ họng khô khốc, sưng tấy của mình. “Những con rồng đã phá hủy từng cái một sao?”

“Có.”

“Không thể nào,” Sylvie nói, lắc đầu và quay đi.

Tôi không cần nhìn mặt cô ấy cũng có thể cảm nhận những giọt nước mắt đang chảy dài. Tôi đặt tay lên lưng cô ấy để an ủi. “Tôi phải rút ra sự thấu suốt nào từ chuyện này? Rằng những con rồng không chỉ xóa sổ người djinn, mà còn nhiều nền văn minh khác trước họ? Điều đó giúp tôi hiểu Vận Mệnh bằng cách nào?”

Khía cạnh đó lại bung ra, rồi tái tạo lại ngay trước mặt tôi. “Đó là nền tảng mà ngươi phải xây dựng sự hiểu biết mới của mình về aether.”

“Làm sao chúng tôi có thể tin ngươi? Làm sao chúng tôi có thể tin bất cứ điều gì ở nơi này?” Lời nói của Sylvie thốt ra sắc bén, đầy cáo buộc. “Chúng tôi đang ở trong viên chìa khóa. Ngươi có thể chỉ là một thứ hư cấu. Mọi thứ chúng tôi đã thấy – ngay cả cuộc trò chuyện này, ngay cả ngươi – tất cả đều có thể là một ảo ảnh.”

“Sylv…” tôi nói, giọng an ủi. Thông qua liên kết tinh thần, tôi kéo cô ấy về phía mình. Mặc dù cô ấy không di chuyển về mặt thể chất, nhưng ý chí của cô ấy tựa vào ý chí của tôi. Một cơn rùng mình chạy qua cô ấy, và hơi thở của cô ấy dịu lại.

Khía cạnh của Vận Mệnh lơ lửng bất động trong khoảng không. “Việc nói rằng chúng ta đang ở trong món đồ mà ngươi gọi là viên chìa khóa là không chính xác.”

Ngay khi thực thể cất tiếng, tôi cắm ngón tay vào xương ức của mình, đột nhiên nhận ra cảm giác ngứa ngáy khủng khiếp phát ra từ lõi của tôi. Tôi không trở lại cơ thể vật lý của mình, tôi vẫn có thể cảm nhận khoảng cách giữa nó và tôi, nhưng đồng thời, tôi gần như có thể cảm nhận hơi thở của mình đều đặn ra vào phổi, ngực tôi phình ra và co lại. Khi tôi tập trung, tôi thậm chí có thể nghe thấy Sylvie bên cạnh, hơi thở của cô ấy nhanh hơn, sắc nét hơn, như thể ai đó sắp bị một cơn ác mộng đánh thức.

Chúng tôi ở gần bản thân hơn, nhưng lại không hoàn toàn ở một nơi hay nơi kia.

“Điều đó là đúng, Arthur-Grey. Ngươi không hoàn toàn ở trong viên chìa khóa hay thế giới thực. Tâm trí của ngươi ở đây, với ta, trong nhà tù này.” Ánh sáng vàng chập chờn với thứ mà não sau của tôi dịch là sự tức giận. “Ba người các ngươi có thể tin điều này bằng cách đơn giản là lựa chọn làm vậy. Vận Mệnh vừa ở trong vừa ở ngoài viên chìa khóa, giống như các ngươi vậy.”

“Một nhà tù?” Tôi hỏi, chưa hoàn toàn hiểu ý của khía cạnh Vận Mệnh.

Cánh tay bằng chỉ vàng giơ lên hai bên thân hình, một cử chỉ dường như bao trùm toàn bộ cõi aetheric. “Thế giới bên ngoài, cõi lửa và đất, nước và không khí, đã không được phép phát triển theo tiến trình tự nhiên của nó. Nơi này—cõi aether như ngươi nghĩ—là một triệu chứng của việc thế giới bị kìm hãm, bị co lại. Nó không tự nhiên, sự hình thành của nó giống như một u nang trên thế giới tỉnh thức.”

Sylvie đã lùi lại vài bước. Da cô ấy tái nhợt, và cô ấy mân mê ống tay áo của chiếc váy vảy đen. “Sự hủy diệt của tất cả các nền văn minh đó…”

Những lời của ông nội cô ấy đột nhiên quay trở lại tâm trí tôi: Mọi điều ta đã làm là để giữ cho thế giới này sống sót, và sẽ khôn ngoan nếu con đặt điều đó lên hàng đầu trong bất kỳ giả định nào nữa mà con đưa ra về ta. Nhưng còn nhiều điều hơn thế nữa. Kezess đã nói về sự cân bằng và về các asura chiến đấu và hủy diệt thế giới. Tôi không thể không nghĩ rằng, có lẽ, ông ấy đã ám chỉ một điều gì đó khác ngoài sự hủy diệt vật lý.

Tôi suy ngẫm về mọi thứ tôi biết về aether: nó chứa đựng một loại ý thức, đòi hỏi những con rồng phải hợp tác với nó, dỗ dành nó vào hình dạng mà chúng mong muốn; bằng cách hấp thụ và thanh lọc aether thông qua lõi aether của chính tôi, tôi đã thay đổi mối quan hệ của mình với nó, cho phép tôi trực tiếp thao túng nó thay vì chỉ chiến đấu để tác động đến nó như cách những con rồng đã làm; aether có thể thay đổi thời gian, không gian và năng lượng sống của chính sự sống, đủ mạnh để kết nối, hoặc tách rời, bản chất tinh thần của một người ra khỏi cơ thể bằng xương bằng thịt của họ.

Mặc dù câu hỏi đầu tiên trong đầu tôi là tại sao, tại sao những con rồng và Kezess lại muốn kìm hãm sự tiến bộ của thế giới, nhưng đó không phải là câu hỏi tôi đã hỏi. “Aether thực sự là gì? Vận Mệnh là gì?”

“Aether là tất cả mọi thứ trước khi sự sống ra đời và sau khi cái chết đến,” khía cạnh đó nói. Khi nó nói, những sợi chỉ vàng quấn quanh nhau và hình dáng giống như búp bê lớn dần lên. “Aether vừa là không gian vừa là sự trống rỗng. Nó là thời gian vô tận và vô hạn. Nó là bản chất của ma thuật trong thế giới này.” Những sợi chỉ đang quấn quanh chúng tôi bây giờ, giống như chúng tôi đang ở trung tâm của một cuộn len bông. Những hình ảnh hiện lên trên sợi dây đan xen.

Tôi thấy…chính mình, đang rơi. Chỉ là, hình ảnh hiện ra trong ánh sáng bên trong hình cầu bằng chỉ vàng không tập trung vào tôi, mà vào người đàn ông bên cạnh tôi. Chúng tôi cứ rơi và rơi, rồi… chúng tôi dừng lại. Cú rơi của tôi bị chặn lại ngay trước khi va chạm với mặt đất cứng, nhưng tên cướp thì không may mắn như vậy. Cảnh tượng dường như đóng băng. Khi tôi nằm bất tỉnh, vài nhịp đập yếu ớt cuối cùng của trái tim tên cướp đã bơm máu ra đất từ hàng trăm vết thương, và một lượng nhỏ mana bám vào cơ thể hắn đã giải phóng vào bầu khí quyển.

Sau đó, một thứ khác cũng được giải phóng; một vài hạt aether nhỏ xíu, giống như những tia lửa thạch anh tím, trôi lên từ cơ thể hắn và được hấp thụ vào màn sương aether mỏng manh của khí quyển đang lấp lánh trở lại trong hình ảnh.

Bên cạnh và hơi lọt vào trong hình ảnh cái chết của tên cướp, một hình ảnh khác cũng đang diễn ra. Hình ảnh này cho thấy tôi đang nhảy xuống từ một cái cây, tay tôi bao bọc một lưỡi gió. Một đòn tấn công nhanh vào động mạch cảnh của một tên buôn nô lệ, sau đó là một cái chết nhanh chóng. Một lần nữa, sự giải phóng máu, mana, và cuối cùng, một vài hạt aether nhỏ.

Những hình ảnh khác cũng diễn ra song song với những hình ảnh này. Mỗi hình ảnh cho thấy một cảnh khác nhau, nhưng tất cả đều giống nhau: cảnh chết chóc. Và đi kèm với mỗi cái chết, một sự giải phóng các hạt aetheric.

Giữa các cảnh, tôi chú ý đến một cảnh cụ thể. “Không,” tôi nói, hay ít nhất là tôi nghĩ mình đã nói vậy. Tôi không thể nghe thấy giọng nói của chính mình vì tiếng mạch đập trong tai. Tôi không muốn nhìn, nhưng tôi không thể rời mắt.

Trong hình ảnh, thi thể cha tôi nằm tan nát giữa cảnh tàn sát của trận chiến. Tôi nghĩ ông đã… ra đi rồi, nhưng mana vẫn bám lấy ông. Môi ông đang mấp máy, chỉ một chút thôi. Tôi không thể rời mắt khỏi hình ảnh kinh hoàng đó. “Alice. Ellie. Art.” Chuyển động chậm rãi, im lặng của đôi môi ông đánh vần tên của chúng tôi. “Cha yêu các con. Cha… yêu các con. Cha…” Môi ông bất động, và lực nén của lõi ông được giải phóng. Mana đã được thanh lọc bốc lên khỏi ông như hơi nước vào một buổi sáng mùa đông lạnh giá. Và sau đó, là aether.

Tôi nhắm mắt lại. “Đủ rồi. Tôi… hiểu rồi.”

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, khía cạnh của Vận Mệnh đã trở lại hình người được tạo thành từ những sợi chỉ vàng cuộn chặt.

Sylvie đan ngón tay vào tay tôi và nắm chặt. Tôi có thể cảm nhận cô ấy đang chia sẻ một phần gánh nặng cảm xúc mà cảnh tượng đó đã trút lên vai tôi.

Ở phía bên kia, Regis lắc đầu, khiến những ngọn lửa trên bờm của cậu ấy gợn sóng như một lá cờ. “Vậy aether là… cái gì vậy? Người chết à?”

Những sợi chỉ vàng rung lên với một ánh sáng giận dữ. “Aether là năng lượng ma thuật tập trung còn sót lại của một sinh vật sống khi họ qua đời.”

“Và nó… mang một chút ý thức về ý định của họ,” tôi nói thêm, các mảnh ghép đang dần khớp lại trong tâm trí tôi. “Aether có ý thức và có thể bị ảnh hưởng… vì nó đã từng sống.”

Nước mắt lấp lánh trong mắt giao ước của tôi. “Đó là lý do tại sao nó ghi nhớ những hình dạng mà nó đã mang trước đây. Toàn bộ nền văn minh của người chết. Những người khác ngoài người djinn hẳn đã đạt đến giai đoạn mà họ có thể sử dụng aether. Những hình thức thần chú… là tiếng vọng của ý thức tập thể của họ được gắn kết vào ma thuật sống.”

Khía cạnh của Vận Mệnh run lên, và toàn bộ cõi aetheric dường như khép lại xung quanh chúng tôi. “U nang là cõi này phải vỡ ra nếu thế giới được đưa trở lại đúng quỹ đạo của nó,” khía cạnh đó nói. “Thế giới đau khổ khi không có aether, và aether đau khổ khi không có thế giới.”

Tôi hình dung linh hồn của tất cả những người đã qua đời trên thế giới này ngưng tụ lại trong cõi aetheric và không khỏi tự hỏi liệu có một phần nào đó của cha tôi cũng ở đó không. Không chỉ cha tôi, mà còn Adam, Sylvia, Rinia, nhà Eralith và Glayder, Feyrith, Cynthia… có quá nhiều người chết để kể tên. Họ có đang phải chịu đựng, bị mắc kẹt bên trong nhà tù bất thường này không?

“Cô ấy nói rằng cõi aetheric là cách mọi thứ kết thúc…” Sylvie nói, tự lắc mình một chút và rụt tay ra khỏi tay tôi. “Từ tầm nhìn của tôi, trong Hầm mộ Di vật.” Đôi mắt cô ấy nheo lại khi nhìn khía cạnh của Vận Mệnh. “Rốt cuộc thì thế giới đang bị kìm hãm bằng cách nào?”

Cái đầu không mặt quay lại nhìn Sylvie. Thay vì lời nói, những hình ảnh lóe lên trong tâm trí tập thể của chúng tôi: những cánh đồng chết chóc, aether của họ bốc lên như những bóng ma màu tím phía trên; bóng của một con rồng thổi một lỗ vào cấu trúc của thế giới; một nơi ở giữa các nơi hút các hạt năng lượng thạch anh tím như một miếng bọt biển; những làn sóng tập trung tràn ra từ một vết nứt trên bầu trời và dội lại trên bề mặt thế giới…

Những hình ảnh mờ dần, và khía cạnh của Vận Mệnh tiếp tục. “Một nắm đấm có vảy đang nắm chặt lấy thế giới. Chỉ khi nắm đấm đó bị phá vỡ, những bức tường giả làm suy đồi trật tự tự nhiên mới bị xé toạc.”

Bụng tôi thắt lại. Tôi không thể xác định chính xác cảm giác đó, nhưng có điều gì đó trong giọng điệu của sinh vật này khiến tôi khó chịu. “Điều gì xảy ra khi những ‘bức tường giả’ này sụp đổ?”

“Sự tồn tại tiếp tục. Các thế giới vẫn quay tròn. Thời gian trôi về phía trước như lẽ ra phải thế.” Với mỗi từ được nói ra, những sợi chỉ vàng lại chập chờn với ánh sáng yếu ớt.

‘Sự hỗn loạn,’ Sylvie nghĩ, từ đó cộng hưởng một cách đáng ngại bên trong tôi. ‘Trật tự tự nhiên là đi theo mũi tên thời gian. Giống như cô ấy đã nói.’

Không gian aetheric xung quanh chúng tôi cứng lại, có những đường nét rõ ràng, rồi có màu sắc, và cuối cùng là kết cấu, một cảnh của thế giới thực lại hiện ra xung quanh chúng tôi. Khung cảnh màu xanh và vàng sáng và bất động giống như đang đứng bên trong một cửa sổ kính màu. Nhưng khi tôi quay lại nhìn xung quanh, những đường nét cứng rắn thổi bay đi, chỉ như cát trong gió.

Chúng tôi đang đứng trong sa mạc. Một cơn gió mạnh thổi từ phía đông, quất cát vào mặt chúng tôi. Hình dáng bằng những sợi chỉ dệt lại một lần nữa là Haneul. Anh ấy vẫy tay, và cơn gió lắng xuống. Cát trôi đi như tuyết mịn trở lại trên sàn sa mạc. Ở phía xa, tôi có thể nhìn thấy tảng đá đứng cao đã đánh dấu hướng của nơi trú ẩn bí mật của người djinn.

Haneul khoanh tay, xỏ tay vào tay áo đối diện như một vị thiền sư già. Mắt anh ấy nhắm lại, và anh ấy quay mặt về phía mặt trời. “Hãy truyền rune mà ngươi gọi là ‘Thần Bộ.’”

Tôi do dự. Thay vì làm theo lời Haneul, tôi cúi xuống và vò cát. “Đây là thế giới thực sao?”

“Không.” Haneul không nhìn tôi mà vẫn giữ tư thế thiền định. “Chúng ta vẫn ở giữa. Những gì ngươi làm bây giờ sẽ không có tác dụng bên ngoài viên chìa khóa, nhưng nó sẽ cho phép ta chỉ cho ngươi câu trả lời cho câu hỏi của ngươi.”

‘Hãy cẩn thận, Arthur,’ Sylvie nghĩ.

Đứng thẳng người trở lại và phủi cát trên da, tôi hít một hơi thật sâu. Với một chân ở thế giới thực và một chân ở viên chìa khóa, việc truyền aether vào thần rune rất dễ dàng. Các con đường aetheric, những đường ánh sáng tím rực rỡ, kết nối mỗi điểm trong không gian với mọi điểm khác. Chỉ là các con đường không thẳng như chúng vẫn luôn như thế trước đây. Các điểm riêng lẻ đánh dấu các điểm đến có thể có của Thần Bộ phình ra, như thể có thứ gì đó đang đẩy chúng từ phía bên kia, và các con đường kết nối bị bẻ cong và biến dạng.

Haneul lại mở mắt. Đồng tử màu hồng nhạt nhuốm những hạt thạch anh tím dưới ánh mặt trời. “Ta đã đưa ngươi đến một tương lai nơi ngươi đã đánh bại kẻ thù của mình, Arthur-Grey. Ý định kìm hãm thế giới này đã được giải phóng, nhưng ngươi vẫn cần thiết. Ta sẽ dạy cho ngươi cách xẻ cái vết thương đó.”

Sylvie lo lắng đổi chân trên cát bên cạnh tôi. Regis cảnh giác nhìn Haneul.

Thay vì bước vào các con đường aetheric, tôi đã nắm lấy một con đường, giống như cách tôi đã làm với những sợi chỉ vàng đại diện cho Vận Mệnh.

“Tốt,” Haneul nói. “Bây giờ, hãy hình dung trong tâm trí ngươi cách mỗi con đường được kết nối với nhau trong một vòng lặp liên tục, giống như sợi dây của trò chơi đan dây, chạy vào và ra khỏi mỗi điểm trong không gian. Truyền sức mạnh cho rune mà ngươi gọi là Aroa’s Requiem và giật sợi dây ra.”

Trong khi vẫn tập trung vào Thần Bộ, tôi phân chia sản lượng aether của mình và truyền một luồng đến Aroa’s Requiem. Xa xa, tôi có thể cảm nhận bóng ma của các rune đang làm nóng lưng tôi. Những hạt aether màu tím sáng chạy xuống cánh tay tôi và tràn ngập bàn tay tôi. Giữ chặt đường đi, tôi kéo.

Cánh tay tôi căng phồng. Aether bản năng tràn vào chúng, và tôi kéo mạnh hơn nữa. Tôi bắt đầu run rẩy, nhưng con đường vẫn vững chắc, thậm chí không bị cong dưới sức mạnh của tôi.

“Đây không phải là một bài kiểm tra về sức mạnh thể chất thô bạo mà là về sự thấu suốt,” Haneul kiên nhẫn giải thích. “Sự thấu suốt của ngươi về rune này không hoàn chỉnh, và sự hiểu biết của ngươi về con đường aevum còn hạn chế. Nhưng ngươi lại gắn bó với một người có sự kết nối tốt hơn. Hãy chia sẻ gánh nặng này.”

Thư giãn mà không buông con đường, tôi nhìn Sylvie. Cô ấy đáp lại ánh mắt tôi bằng một cái gật đầu nghiêm túc, rồi tan vào tinh linh bạc, trôi vào lõi của tôi.

“Hãy mở lòng với nhau,” Haneul tiếp tục khi chúng tôi đã hợp nhất. “Sự thấu suốt của rồng được in sâu vào tinh thần của cô ấy, không phải là thứ học được. Cô ấy phải hoàn toàn mở lòng với ngươi thì ngươi mới thành công.”

Tôi cảm nhận Sylvie đang cố gắng phơi bày tâm trí mình, buông bỏ những rào cản mà cả hai chúng tôi đã dựng lên trong nhiều năm để bảo vệ nhau và chính mình, nhưng điều đó không hề dễ dàng. ‘Sự thấu suốt đòi hỏi rủi ro. Sự trưởng thành đòi hỏi nỗi đau,’ cô ấy nghĩ, rồi lặp lại lần nữa. ‘Tớ được tạo ra từ cậu, và cậu được tạo ra từ tớ. Tớ có thể bẻ cong mũi tên của con đường thời gian, nên cậu cũng có thể.’

Dần dần, tôi cảm nhận sự hiểu biết của Sylvie thấm vào tôi, từng tia sáng một.

Hình ảnh cơ thể cô ấy tan thành những hạt bụi vàng và oải hương đột ngột cắt ngang sự tập trung của tôi. Sylv, cậu ổn chứ?

‘Tớ ổn,’ cô ấy nghĩ lại, giọng nói của cô ấy vươn lên từ một trạng thái thiền định dữ dội. ‘Cậu có thể cảm nhận được mà, phải không? Sức hút của sự thấu suốt. Tớ đã đi xuyên qua chính thời gian, và thời gian đã đánh dấu tớ. Tớ không chắc mình đã hiểu điều đó có nghĩa là gì, trước đây. Nhưng bây giờ…’

Dần dần, tâm trí của chúng tôi hòa quyện, trở thành một. Ngay lúc đó, con đường aetheric bị biến dạng trong tay tôi di chuyển, và khi một con đường di chuyển, tất cả đều di chuyển. Hàng ngàn sợi dây chùng xuống thắt chặt lại, và toàn bộ mạng lưới các điểm và đường kết nối co lại. Tôi không hoàn toàn nhận thức được sự hiểu biết nào mà Sylvie đang chia sẻ với tôi để điều này xảy ra, nhưng Haneul đã đúng.

Từng điểm một, các điểm bắt đầu bị xé toạc.

Aether tràn qua.

Tôi tiếp tục kéo, xé toạc khe hở rộng hơn và rộng hơn cho đến khi—

Cấu trúc của thực tại sụp đổ.

Tôi tóm lấy Regis, cậu ấy tan biến và ẩn náu trong lõi của tôi cùng với Sylvie khi một vụ phun trào lực lượng aetheric mà tôi chưa từng thấy hoặc có thể tưởng tượng ra cuộn qua sa mạc. Cát bốc lên không trung khi bầu khí quyển sôi sục, nền tảng của lục địa vỡ vụn phía dưới tôi, không thể chống lại lực.

Bằng cách nào đó, tôi không bị hủy diệt mà thay vào đó lơ lửng trên mặt đất và bay lên không trung khi làn sóng tràn qua tôi một cách vô tận. Tất cả những gì tôi có thể làm là quan sát từ vị trí cao hơn của mình khi vụ nổ càn quét sa mạc và làm nứt thế giới đến tận lõi của nó. Làn sóng tím tiếp theo đã quét sạch Sapin, sau đó san bằng Dãy núi Lớn. Chẳng bao lâu, toàn bộ Dicathen đã biến mất, chìm dưới đại dương tím.

Tôi lơ lửng thoát khỏi vụ phun trào, bay lên và lên cao, nhìn aether nuốt chửng các đại dương rồi đến Alacrya trước khi tràn tự do vào khoảng không vô tận bên ngoài.

‘Sự di chuyển từ trật tự đến vô trật tự, từ hình dạng đến vô hình. Sự tan rã của cấu trúc. Sự hỗn loạn.’ Giọng nói được truyền từ tâm trí của Sylvie rỗng tuếch. ‘Sự tiến hóa tự nhiên của vạn vật.’

Haneul đã biến mất, nhưng hình dáng được dệt bằng chỉ của khía cạnh Vận Mệnh vẫn lơ lửng cùng tôi. “Đây là sự tự do. Đây là sự vắng mặt của sự ràng buộc. Đây là nơi con đường của ngươi đưa ngươi đến, Arthur-Grey. Ngươi là chìa khóa.”

Tôi quay về phía hình dáng giống như búp bê, cử động chậm rãi, vẻ mặt đầy ám ảnh. “Tất cả những khoảnh khắc ngươi chọc ngoáy và thúc đẩy tôi, đảm bảo mọi thứ diễn ra như vậy. Đây là tất cả những gì nó dành cho—những gì ngươi đang cố gắng đạt được?”

‘Arthur, kẻ hủy diệt thế giới của mình, hoặc người bảo vệ vũ trụ,’ Regis nghĩ một cách u ám. ‘Nói về quan điểm.’

Khuôn mặt trống rỗng của khía cạnh Vận Mệnh nhìn tôi vô cảm. “Gió không tìm cách quật ngã cây. Sóng đại dương không âm mưu làm xói mòn vách đá. Trạng thái hiện tại của thực tại đi ngược lại sự tiến hóa tự nhiên của thế giới này. Khoảnh khắc linh hồn của ngươi nhập vào cơ thể, ngươi đã trở thành công cụ để điều này được sửa chữa.”

Tôi vẫy tay yếu ớt xuống hành tinh đã bị phá hủy, vẫn được bao quanh bởi làn sóng aether đang mở rộng không ngừng. “Nhưng đây ư? Làm sao điều này tốt hơn những gì Kezess hay Agrona đã làm?” Tôi giơ tay lên, gần như bị nỗi tuyệt vọng lấn át. Và bên dưới nó, một cơn thịnh nộ đang dâng trào. “Không. Không, đây không phải là tương lai. Tôi phủ nhận nó. Tôi từ chối.”

“Tất nhiên,” khía cạnh của Vận Mệnh nói, ánh sáng vàng mờ nhấp nháy dọc theo những sợi chỉ buộc chặt hình dáng của nó. “Bây giờ. Nhưng đây là con đường duy nhất để tiến về phía trước. Và ngươi sẽ nhận ra điều này theo thời gian. Không có giới hạn về số lần chúng ta có thể có cuộc trò chuyện này. Cuối cùng, ngươi sẽ sống một chuỗi sự kiện hoàn hảo cho phép ngươi nhìn thấy sự thật.”

Tôi há hốc mồm nhìn hình dáng giống như búp bê. “Nếu tôi không bao giờ rời khỏi viên chìa khóa, tôi sẽ không thể hủy diệt thế giới.” Vẻ mặt của tôi cứng lại thành một cái nhìn dữ dội. “Nếu cần, tôi sẽ ở đây mãi mãi. Chiều không gian bỏ túi giam giữ tôi cuối cùng sẽ sụp đổ, và cơ thể tôi sẽ phân hủy và chết đi, hoặc Agrona sẽ tìm thấy và giết tôi.”

“Những khả năng là vô tận.” Ánh sáng lấp láy trên khuôn mặt trống rỗng của hình dáng, và tôi không khỏi nghĩ rằng nó đang mỉm cười với tôi. “Nhưng tất cả mọi kết quả cuối cùng đều dẫn đến việc phá vỡ rào cản và giải phóng aether trở lại cõi vật chất. Và trong mọi phiên bản, ngươi là ngọn giáo đâm thủng u nang.”

‘Nó không thể biết điều đó,’ Sylvie nghĩ.

“Không gian, thời gian, sự sống. Cùng nhau, những khía cạnh này của aether tạo ra Vận Mệnh. Và Vận Mệnh là hành động của sự hiểu biết, của việc sắp xếp như vậy,” khía cạnh đó trả lời. “Nếu ta biết, thì chỉ là vì không có cách nào khác để thế giới có thể tồn tại.”

Regis khịt mũi, tiếng động chạy dọc sống lưng tôi như một cơn ớn lạnh. ‘Thật là một trò vớ vẩn. Đây hoàn toàn là chuyện nhảm nhí. Có lẽ những mảnh vụn đã kết tụ thành Vận Mệnh từng sống, nhưng cái miệng này, khía cạnh Vận Mệnh này, không hiểu được sự sống,’ Regis nói thêm.

‘Nó nhìn xuyên qua không gian và thời gian như cách chúng ta nhìn qua một căn phòng,’ Sylvie nói, tiếp nối suy nghĩ của Regis. ‘Có bao nhiêu triệu — có lẽ là hàng tỷ — sinh mạng đã sống và kết thúc đã đến với nhau để tạo thành Vận Mệnh? Nó có thể nhìn về phía trước và phía sau trong thời gian để nghiên cứu nguyên nhân và kết quả, nhưng nó không hiểu động lực, và nó không thể coi trọng cá nhân. Đối với một thứ đã trải qua quá nhiều cái chết, quá nhiều mất mát, chúng ta — cả thế giới của chúng ta — chỉ là quá nhỏ bé.’

Tinh linh bạc trôi ra khỏi ngực tôi trước khi hiện hình bên cạnh tôi. “Hủy diệt tất cả sự sống của thế giới này có phải là một phần cần thiết để mọi thứ trở lại bình thường không?”

“Không, điều đó không cần thiết. Nó là tự nhiên. Nó là không thể tránh khỏi. Nó… không quan trọng.”

‘Ngươi đã thấy mọi tương lai, mọi kết quả có thể xảy ra?’ Regis hỏi, hình chiếu tinh thần của cậu ấy hướng thẳng vào khía cạnh của Vận Mệnh.

“Vận Mệnh là mọi tương lai, mọi kết quả có thể xảy ra,” nó bình tĩnh trả lời.

Bên dưới chúng tôi, thế giới đã biến mất. Bất kể kết nối nào liên kết Dicathen với Epheotus đã biến mất. Dòng aether che khuất những ngôi sao, mặt trời và mặt trăng ở phía xa, khiến bầu trời không thể phân biệt được với cõi aetheric.

“Nhưng ngươi không phải là bất khả xâm phạm,” tôi nói, giọng nói nhẹ nhàng, sự chú ý của tôi hướng vào bên trong khi tôi đấu tranh để tìm ra một luận điểm phản bác. Bất kể tôi đã nói gì, tôi không có ý định bị nhốt vĩnh viễn bên trong viên chìa khóa. “Ngươi không thể thấy mọi thứ—được rồi, có lẽ ngươi có thể, nhưng ngươi không thể hiểu mọi thứ ngươi thấy. Khi tôi đến, ngươi đã nhầm những ký ức được lưu trữ bên trong viên pha lê đó là của tôi.” Lời nói của tôi trở nên nhanh hơn khi tôi tiếp tục nói. “Ngươi nghĩ Haneul này, một người djinn cổ xưa đã chết từ rất lâu trước khi tôi tái sinh ở thế giới này, bằng cách nào đó là bạn của tôi, mặc dù tôi chưa bao giờ nhìn thấy hay nghe nói về anh ta.”

Ánh sáng nhấp nháy lẻ tẻ lên xuống cơ thể bằng chỉ. “Nhưng sự bất khả xâm phạm không phải là một thành phần cần thiết để thành công trong việc đạt đến trạng thái cân bằng tự nhiên. Thất bại trong hành động là cách thế giới phát triển, một thành phần tự nhiên của sự suy tàn hỗn loạn.”

Tôi nhắm mắt lại và ấn lòng bàn tay vào chúng trong sự thất vọng. Cuộc trò chuyện thật bực bội. Phải có một con đường phía trước, nhưng—

Tôi thở hổn hển, nhận ra điều gì đó ập đến như nước đá lạnh. Chúng tôi đang ở một nửa trong cõi vật chất, và tôi đã có thể dễ dàng chạm tới các thần rune của mình.

Aether giải phóng khỏi lõi của tôi và di chuyển dọc theo các kênh mà tôi đã rèn trong những cái hố dung nham của Hầm mộ Di vật đến lưng tôi, thấm vào rune ở đó.

Tâm trí tôi bừng tỉnh, sự tập trung của tôi phân tán thành nhiều hướng cùng một lúc. Nước Cờ của Vua. Cơn mệt mỏi và sương mù não tôi đã trải qua trước đó đã biến mất. Tôi đã đủ gần cơ thể mình để sử dụng thần rune một cách bình thường. Ngay lập tức, tâm trí tôi bắt đầu theo đuổi một vài lập luận khả thi khác nhau cùng một lúc, rũ bỏ sự tức giận, thất vọng và chán nản mà tôi đã cảm thấy và tự bao bọc mình trong sự thoải mái lạnh lùng của lý trí và bằng chứng thực tế.

Một sợi chỉ vàng duy nhất đi theo mỗi suy nghĩ. Với mỗi sự cân nhắc, Vận Mệnh đều ở đó, quan sát dòng suy nghĩ diễn ra. Bất kể tôi giữ bao nhiêu suy nghĩ cùng một lúc, những sợi chỉ của Vận Mệnh đều được dệt vào mỗi suy nghĩ.

Có một chuỗi sự kiện cần thiết, và tôi đã sắp xếp chúng theo thứ tự cần thiết khi tôi bắt đầu cố gắng giải quyết từng bước. Tuy nhiên, giống như các con đường aetheric kết nối vào và xuyên qua cả cõi vật chất và khoảng không aetheric, mỗi bước đều kết nối với bước tiếp theo trong một vòng lặp. Tôi không thể hoàn thành bất kỳ mục tiêu cá nhân nào—chẳng hạn như thoát khỏi viên chìa khóa với sự thấu suốt về Vận Mệnh—mà không biết cách hoàn thành những gì đến trước và sau.

Những sợi chỉ vàng hoạt động như một chiếc la bàn. Thay vì Vận Mệnh kiểm tra suy nghĩ của tôi, tôi đã sử dụng những sợi chỉ Vận Mệnh này để kéo từng khung hình riêng lẻ trong tâm trí bị phân mảnh của tôi về phía trước hoặc trở lại trong thời gian, không chỉ xem xét nhiều khả năng khác nhau mà còn chủ động tìm kiếm chúng bằng cách sử dụng khả năng của viên chìa khóa để tạo ra toàn bộ thế giới và dòng thời gian.

Trong nhiều tiêu điểm khác nhau trong mắt trí tuệ của tôi, tôi đã thấy hàng chục, thậm chí hàng trăm cuộc trò chuyện có thể có với Vận Mệnh diễn ra, chạy qua từng cuộc trò chuyện cùng lúc và toàn bộ. Tôi đã thể hiện tinh thần tương đương với nhiều trận chiến chống lại Agrona và Kazess, tìm kiếm một kế hoạch hiệu quả để quét sạch cả hai khỏi thế giới mà không vô tình hủy diệt nó. Tìm ra giải pháp cho vấn đề mà họ đưa ra lần lượt được yêu cầu để thậm chí xem xét hành động giải phóng áp lực của cõi aetheric và đưa thế giới của chúng ta trở lại quỹ đạo phát triển thích hợp của nó, bởi vì bất kỳ nỗ lực nào để làm như vậy đều phụ thuộc hoàn toàn vào kết quả của hai sự kiện đầu tiên. Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để khám phá các giải pháp tiềm năng cho việc giải phóng aether, nhưng kết quả của bất kỳ chuỗi nguyên nhân và kết quả cụ thể nào đều bị thay đổi đáng kể bởi cách tôi giải quyết các tình huống trước đó, tạo ra một vòng lặp hủy diệt vô tận mà ngay cả Nước Cờ của Vua cũng phải vật lộn để tìm ra ý nghĩa.

Không có cảm giác thời gian trôi qua, chỉ có sự hé lộ của vô số khả năng.

Chỉ khi một ngón tay chạm nhẹ vào mặt, tôi mới giật mình trở lại với một chút ý thức về bản thân, tách biệt khỏi chuỗi suy nghĩ rời rạc, không ngừng mở rộng, không ngừng phân nhánh của tôi.

Sylvie đang lơ lửng trong khoảng không trước mặt tôi. Cô ấy nhìn xuống bàn tay mình, vương vãi những vệt máu. Tôi liếm môi và nếm vị mặn và sắt.

“Arthur, mũi của anh…” Sylvie nói một lúc sau đó.

Tôi cố gắng tập trung aether về phía chiếc mũi đầy máu. Lõi của tôi không phản ứng.

Hàng chục nhánh suy nghĩ riêng biệt va chạm với nhau từng cái một, mỗi cú va chạm đều gửi một mũi nhọn đau đớn xuyên qua hộp sọ tôi. Thật khó khăn để tập trung đủ để nhìn vào bên trong.

Lõi của tôi trống rỗng, phần aether cuối cùng của tôi đã cháy hết làm nhiên liệu cho các thần rune của tôi, tất cả đều phát sáng ấm áp và vàng rực từ lưng tôi.

Mắt tôi chập chờn, và tôi cảm thấy mình lả đi. Một cánh tay mạnh mẽ quàng lấy tôi, giữ tôi đứng vững mặc dù chúng tôi đang lơ lửng tự do trong khoảng không.

‘Này, thủ lĩnh, anh cần hấp thụ một ít aether này,’ Regis khuyến khích tôi, tâm trí tỉnh táo và tươi sáng của cậu ấy gửi những đốm than nóng bỏng đau đớn xuống gáy tôi.

‘Anh ấy không thể…’ Nỗi sợ hãi của Sylvie gửi những cơn run rẩy dọc sống lưng tôi. ‘Lõi thật của anh ấy trống rỗng!’

Suy nghĩ của họ mờ dần rồi hiện ra. Tôi không thể xử lý chúng, không thể theo dõi suy nghĩ nào là của tôi hay của họ. Nước Cờ của Vua vẫn đang hoạt động sao? Não tôi cảm thấy như thể nó đã bị cắt thành hàng trăm mảnh, giống như những màn hình khoa học cũ trên Trái đất chỉ là những lát mỏng của một người, mỗi lớp được ép vào kính và bày ra cho thế giới xem…

Thế giới không thể nhìn thấy não tôi. Nhưng những sợi chỉ của Vận Mệnh thì có thể. Vận Mệnh đã ở cùng tôi, vướng vào mọi diễn biến được cân nhắc, mọi chuỗi sự kiện được lý thuyết hóa. Những sợi chỉ vàng đó đã được quấn qua mọi suy nghĩ phân nhánh mà tôi đã có.

Những sợi chỉ vàng không phải là la bàn, tôi nghĩ với chút ý thức cuối cùng còn sót lại. Tôi mới là la bàn.

Bóng tối bao trùm lấy tôi, nuốt chửng tâm trí và suy nghĩ của tôi, và thậm chí cả những sợi chỉ vàng vướng víu.

Xuyên qua mí mắt nhắm nghiền của tôi, bên trong khoảng không đen trống rỗng rộng lớn, một chấm sáng nhỏ xuất hiện ở phía xa. Ánh sáng đến gần hơn, sáng hơn, rồi biến thành một vệt sáng chói lòa, buộc tôi phải nhắm chặt mắt. Những âm thanh không thể nhận ra tấn công đôi tai tôi. Khi tôi cố gắng nói, lời nói thốt ra thành một tiếng khóc.

Dịch sang tiếng việt: gemini-2.5-flash