Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6826

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19583

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 882

Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về - Chương 5: Công chúa và Anh Hùng (3)

Bị nhốt vào tù.

Đó là một trong những việc nằm trong danh sách cần làm trước khi chết của tôi hồi còn ở thế giới cũ. Chắc sẽ có người hỏi cái thứ của nợ đó thì có gì mà cho vào danh sách, nhưng hồi nhỏ ai mà chẳng có một hai ước mơ kỳ quái. Như là lẻn vào nhà tắm nữ chẳng hạn.

Mà, nói chung là vậy. Hồi bé, tôi đã từng nghĩ xem liệu có cách nào vào tù mà không cần phải phạm tội không. Tuy nghe nói đó là một cuộc sống bị tước đoạt tự do, bị ra lệnh như con rối và khao khát bầu trời qua song sắt, nhưng tò mò vẫn là tò mò thôi.

Và rồi, nhờ một sự may mắn trời ban, tôi đã hoàn thành được một trong vô số nguyện vọng trong danh sách của mình.

Dù chẳng phải do tôi muốn, lại còn xảy ra quá đột ngột, nhưng mà, thôi thì cứ nghĩ theo hướng tích cực đi nhỉ. Ha ha.

“Ư... Mẹ kiếp...”

Toàn thân đau nhói. Cả cơ thể không còn chỗ nào lành lặn đang gào thét vì bị đập quá mạnh vào trần nhà.

Cái miệng hại cái thân mà. Dù đã suýt bị bứt đứt cả cánh tay vì cái thói vạ miệng, vậy mà vẫn chẳng chừa.

Tôi đã nghĩ dù Alliana có hơi bất ổn, nhưng cũng không đến mức hành động bột phát như vậy, ai ngờ cô ta lại đứt phựt sợi dây lý trí mà nổi điên lên thế này.

Tôi biết cô ta sẽ hành động theo cảm tính ở một mức độ nào đó, nhưng đây là một tình huống ngoài dự đoán. Nếu đã thành ra thế này... thì chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình đưa thư cho sáu người phụ nữ còn lại đây?

…Mà khoan, làm thế nào để thoát khỏi đây bây giờ. Tình hình đang gấp rút, không có lý do gì để chần chừ ở đây cả.

Tôi nhìn quanh. Một chiếc giường cũ kỹ và những chiếc tủ ngăn kéo phủ đầy bụi. Một căn phòng đầy ắp đồ nội thất hằn rõ dấu vết thời gian. Và khung cảnh bên ngoài qua song sắt cho thấy nơi này là đỉnh của tòa lâu đài.

Tôi khẽ ló mặt ra ngoài, một cơn gió lốc lập tức táp vào mặt. Cao hơn mình tưởng. Bỏ vụ nhảy qua cửa sổ đi.

Tiếp theo là cửa phòng. Cánh cửa làm bằng sắt không hề có dấu hiệu nhúc nhích dù tôi có đẩy thế nào đi nữa. Trong cơn tức giận, tôi đã húc thêm vài lần nữa, nhưng cứ thế này thì cơ thể tôi sẽ tan nát trước, nên thôi bỏ.

…Không thể phá tường được rồi, lẽ nào cuộc sống tù đày không hẹn ngày kết thúc của mình bắt đầu từ đây sao?

Mà quan trọng hơn, mình đã bất tỉnh bao lâu rồi?

Dựa vào tình trạng cơ thể, có vẻ như tôi đã nằm thẳng cẳng ít nhất nửa ngày.

Nhưng tại sao Alliana lại giam mình lại? Nếu mục đích là bức thư, thì chỉ cần ném tôi ra ngoài cửa sau khi tôi bất tỉnh là được rồi. Có cần phải nhốt tôi lại không?

Alliana mà tôi biết sẽ không hành động như thế này. Không lẽ ‘lời khuyên’ mà cô ta không thể chịu đựng được trong giây lát lại gây ấn tượng sâu sắc đến vậy, nếu dựa trên tình hình vừa rồi mà suy ra trường hợp tệ nhất, cô ta có thể sẽ giết tôi. Dù tôi chỉ là người khuân vác, nhưng tôi cũng từng thuộc đội Anh hùng, và dù có Hoàng đế chống lưng đi nữa, thì ở nơi này cũng không ai có thể kìm hãm được Alliana.

Lẽ ra tôi nên cẩn thận hơn khi ăn nói. Thói quen đúng là đáng sợ.

Nếu đã đến nước này, có lẽ mình phải dùng đến con át chủ bài ít ỏi của mình thôi.

Nếu mục tiêu chỉ là trốn thoát và bằng cách nào đó lấy lại bức thư... thì cũng có thể làm được.

Các hiệp sĩ của lâu đài cổ bảo vệ Công chúa dù sao cũng yếu hơn các cán bộ của quân đoàn Ma Vương, và tôi cũng là một kẻ có kinh nghiệm, nên chuyện đó cũng trong tầm tay.

Tuy nhiên, vấn đề là bức thư mà Alliana đang giữ.

Để trở về nhà, tôi phải giải trừ tất cả những bức thư đang ăn mòn Phước lành của Nữ thần, nhưng nếu cô ta cứ giữ khư khư bức thư đó, việc trở về của tôi sẽ gặp trở ngại.

Nếu liên lạc riêng với Hoàng đế, liệu ngài ấy có giúp không nhỉ... Hay là sẽ dùng đại kiếm đánh chết tôi vì đã phá vỡ lời hứa chưa đầy một ngày.

…Dù là bên nào đi nữa, có vẻ như việc nhận được sự giúp đỡ của vị Hoàng đế cuồng con gái này là rất khó.

Chẳng lẽ thực sự không còn cách nào khác cho đến khi Alliana thả mình ra sao. Đúng lúc tôi đang nghĩ vậy.

Một cái lỗ nhỏ mở ra trên cánh cửa sắt đang đóng chặt, và một giọng nói vang lên từ đó.

“Hôm nay... vẫn đang ngủ à.”

Một giọng nói thô ráp và cục mịch, dù chỉ là hai câu nói ngắn gọn nhưng lại toát lên cảm giác của một người đã trải qua thời gian dài trên chiến trường.

“Gì đây, dậy từ lúc nào thế?”

Và qua khe hở, một đôi mắt xanh biếc nhìn vào mặt tôi.

“Nikola…”

Nikola Hendrix. Hiệp sĩ hộ vệ của Công chúa và là người bạn duy nhất của một tên người khuân vác tầm thường. Anh ta đã xuất hiện ở đây.

“Sao, mày quấy rối tình dục Công chúa à?”

“Tao không có tâm trạng đùa đâu, Nikola.”

“Thế thì sao, mày đánh cô ấy à? Chứ không thì làm gì có lý do gì để Alliana nhốt mày lại?”

Đúng là tôi có đánh liên hồi thật. Nhưng không phải bằng nắm đấm, mà bằng mồm.

Giá mà tôi dùng nắm đấm thì ít nhất đã không bị tống giam rồi.

“Dù sao thì, Công chúa nói rằng người sẽ không thả mày ra cho đến khi người tận mắt nhìn thấy nội dung của bức di thư đó.”

“…Mày biết đến đâu rồi?”

“Cái chết của Anh hùng?”

“Về bức thư... không, về bức di thư.”

“Tao chỉ biết là bức di thư đó đang trong trạng thái bị phong ấn thôi. Vì Công chúa đang bí mật làm gì đó.”

“Còn những người khác ngoài mày thì sao?”

“Chắc là ngoài tao ra chưa ai biết đâu. …À, mà dạo này sắc mặt người không tốt lắm nên những người hầu khác cũng thấy lạ.”

Trong cái rủi có cái may là bức di thư của Anh hùng chưa bị công khai rộng rãi sao. Tôi đã lo rằng Alliana đã đánh mất chút lý trí cuối cùng, may thật.

“Vậy sao giờ mày mới đến? Nếu ngay từ đầu mày ở cùng Alliana thì đã không có chuyện này rồi.”

“Nói thế nghe buồn đấy.”

Nikola rút mặt khỏi khe cửa, rồi ném vào vài mẩu thức ăn. Bánh mì, nước trong bi đông, hai củ khoai tây và một miếng thịt khô. Những loại lương thực bình thường, không sang trọng cũng chẳng tồi tàn.

Nếu đang đói, chắc tôi đã tống hết đống thức ăn vào bụng rồi, nhưng bây giờ chỉ hơi đói một chút nên tôi chỉ nhai miếng thịt khô và lắng nghe Nikola nói.

“Tao mới về từ một nhiệm vụ đặc biệt được bốn ngày.”

“Bốn ngày? Vậy là tao đã ở đây…”

“Tao là người lôi mày từ trên trần nhà xuống đấy. Mày đã ngủ say sưa suốt bốn ngày. Như công chúa ngủ trong rừng vậy.”

Chà, kế hoạch đưa thư trong vòng hai tuần và trở về thế giới cũ của mình coi như tan tành rồi.

Chỉ riêng việc đi tìm sáu người còn lại đã mất khoảng một tuần. Phải kéo dài thời hạn hoàn thành ma pháp trận dịch chuyển về thôi.

“Tao còn phải thay quần áo cho mày lúc mày đang ngủ say như chết... nhét cơm với nước vào cổ họng mày... rồi ngày nào cũng phải kiểm tra xem mày chết hay sống nữa chứ...”

“Rồi rồi. Cảm ơn, cảm ơn nhiều. Và vì cảm ơn nên nhờ mày thêm một việc nữa. Lôi tao ra khỏi đây đi.”

“Nếu tao cứ muốn lôi mày ra là lôi ra được, thì lần sau người bị tống vào đó chắc là tao đấy.”

“Chậc.”

Tức là không thể trái lời Công chúa sao. Đã đến nước này, thật sự phải nhờ đến Hoàng đế thôi à.

“Dù sao thì, dù bây giờ tao không thể đưa mày ra được, nhưng mày sẽ tự ra được thôi. Hình như từ hôm qua Alliana đã muốn gặp mày rồi.”

Nghe thấy lời đó, miếng thịt khô đang trôi xuống cổ họng tôi bỗng mắc nghẹn lại. Vì đó là một lời hoàn toàn bất ngờ, cổ họng tôi co giật và phun dị vật ra ngoài.

“Khụ!, khụ khụ!, khụ khụ khụ...”

“…Dù mày có khó chịu khi gặp Công chúa đến đâu thì cũng đừng tự tử chứ.”

“Tao suýt chết thật đấy...”

Cơn khó thở đột ngột khiến đầu óc tôi quay cuồng và thế giới trở nên trắng xóa. Khó khăn lắm mới sống sót thoát khỏi lâu đài Ma Vương, vậy mà suýt nữa đã kết thúc cuộc đời ở một nơi như cái ngục tối ẩm mốc này.

Chuyện suýt chết thì bỏ qua đi. Tại sao Alliana lại muốn gặp tôi? Lẽ nào, cô ta đã mở bức thư rồi sao?

Nếu là người khác thì không biết, nhưng nếu là Alliana thì hoàn toàn có thể. Trong số những cổ vật cũ của lâu đài cổ, chắc hẳn phải có một món đồ có thể gỡ bỏ Phước lành của Nữ thần. Và cũng không cần phải gỡ bỏ Phước lành của Nữ thần làm gì, chỉ cần thỏa mãn một điều kiện nào đó thì Phước lành của Nữ thần sẽ tự động được giải trừ, nên cũng có khả năng cô ta đã thỏa mãn điều kiện và giải trừ bức thư rồi.

Nếu vậy, tôi có thể đoán được lý do cô ta muốn gặp tôi.

Chắc cô ta sẽ đọc to nội dung của bức thư đã được mở, và nói rằng tất cả những lời tôi đã nói với cô ta đều vô nghĩa.

Dù không biết bên trong viết gì, nhưng tôi không nghĩ đó là những lời tốt đẹp.

Dù vậy, nếu Alliana đã tìm ra cách mở bức thư, tôi phải phục hồi lại mối quan hệ và bằng mọi giá tìm ra cách đó.

Bởi vì tôi vẫn chưa biết cách giải trừ chính xác, và bây giờ, khi đã lãng phí mất bốn ngày, thời gian đang rất cấp bách.

“Vậy mày sẽ báo cho Alliana ngay chứ?”

“Trước tiên là vì mày đã tỉnh lại rồi. Phải đi báo ngay thôi.”

Đến cả thời gian chuẩn bị tâm lý cũng không cho người ta nữa à.

Đẩy người bạn lâu ngày không gặp vào chỗ chết, đúng là không có chút tình bạn nào.

“Gì thế Flan, cái ánh mắt bất mãn đó là sao.”

“Tao đã bất tỉnh suốt bốn ngày, mà lại phải gặp Alliana ngay lập tức thì không phải là quá đáng sao?”

“Đó không phải việc của tao, thằng chó... Đợi chút đi. Tao sẽ đi mời Công chúa đến.”

Nikola cười rồi đóng cửa sắt lại và rời đi.

Khi tiếng bước chân nặng nề của anh ta mờ dần trong không gian.

Một bóng đen đổ xuống từ cửa sổ bên ngoài.

Và tôi ngay lập tức nhận ra chủ nhân của bóng đen đó là ai.

Một người có thể leo lên tòa lâu đài cổ cao vời vợi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, và có thể bay lượn trên bầu trời mà không gây ra một tiếng động nào, ít nhất ở nơi này, chỉ có một người.

Tôi quay lại nhìn, và đúng như dự đoán, đó là một người phụ nữ với mái tóc vàng óng và đôi mắt trắng như ngọc.

Là Alliana.

Tuy nhiên, dáng vẻ của cô ta khác hẳn so với thường ngày.

Mái tóc vàng óng từng kiêu hãnh khoe vẻ uy nghiêm dưới ánh mặt trời giờ đã phai màu đến mức có thể vỡ vụn nếu dùng tay vò nhẹ.

Và đôi mắt trắng như ngọc từng như nhìn thấu nội tâm người khác giờ đây run rẩy vô định và thâm quầng.

“…Hức!”

Khi nhận ra ánh mắt của tôi, cô ta giật mình một thoáng, rồi mở đôi môi đang run rẩy.

“Flan, mở nó ra giúp ta...”

Bằng một giọng nói yếu ớt và đáng thương hơn bao giờ hết.