Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6826

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19583

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 882

Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về - Chương 2: Chuyển Giao Di chúc

Đó là một giấc mơ mà tôi đã mơ từ lúc nào không rõ.

Bỏ lại tất cả những người đã ngã xuống phía sau, tôi tiến vào căn phòng quyết chiến và thấy Anh hùng cùng Ma vương.

Anh hùng đâm kiếm vào ngực Ma vương, Ma vương kinh hoàng tột độ khi bị kiếm đâm.

Chẳng mấy chốc, Anh hùng đã kề kiếm vào cổ Ma vương đang gục ngã.

「Ơ ơ, khoan đã. Ngươi đang làm gì…」

「…Vĩnh biệt.」

Và rồi máu phun ra từ cổ gã, cả thế giới sụp đổ,

và tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

* * *

「Lại là giấc mơ đó sao…」

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Ma vương và Anh hùng chết.

Trong thời gian đó, Hoàng đế đã dốc toàn lực để che giấu tin tức về cái chết của Anh hùng, còn các đồng đội của cậu ta… không hiểu vì lý do gì, mặt mày ai nấy cũng tái mét rồi phân tán đi khắp nơi.

Mà, dù sao thì với một kẻ sắp trở về thế giới cũ như tôi, chuyện đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Một tên khuân vác mà đi xía vào mấy chuyện đó thì cũng thật kỳ cục.

-Cốc. Cốc. Cốc.

Đúng lúc tôi đang nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng gõ cửa vang lên từ phía cửa chính.

Thứ âm thanh đánh thức tâm trí mơ màng của tôi. Cơn buồn ngủ còn sót lại bay biến trước tiếng gõ cửa vang vọng khắp căn phòng tĩnh lặng.

Khi tôi tiến lại gần cửa để đón khách, một giọng nói vang lên từ phía bên kia bức tường.

[Ngài Flan. Bệ hạ truyền ngài đến tiếp kiến ạ.]

「Phiền ngươi nhắn lại rằng câu trả lời của ta vẫn như cũ.」

[…]

Ta không muốn dính dáng gì đến thế giới này nữa, nên cho đến khi việc chuẩn bị để trở về hoàn tất, đừng ai tìm ta. Đó là những lời tôi đã nói thêm khi báo cáo cái chết của Ma vương và Anh hùng cho Hoàng đế.

Để thể hiện ý chí cứng rắn đó, suốt ba ngày qua, tôi đã tự giam mình trong phòng khách quý của hoàng cung.

Lý do tôi có thể giữ thái độ cao ngạo như vậy ngay cả khi có lệnh triệu tập của Hoàng đế, người được coi là thiên tử, là vì tôi là một thành viên của đội Anh hùng. Dù chỉ là một tên khuân vác, nhưng giờ đây khi đã mất đi Anh hùng, người duy nhất có thể tuân theo lời tiên tri của Nữ thần chỉ còn lại tôi, nên bọn họ sẽ không dám đối xử với tôi một cách tùy tiện.

[…Nếu câu trả lời của ngài vẫn như cũ, Bệ hạ có dặn thần nhắn thêm một câu. ‘Ta đã giải mã được di thư mà ngươi đưa rồi, hãy mau đến đây. Ta sẽ chỉ nói về chuyện liên quan đến di thư thôi nên đừng lo lắng.’]

「…Ha. Nói với ông ta là 10 phút nữa ta sẽ xuất phát, và nếu có bất kỳ lời nào khác ngoài chuyện di thư thì ta sẽ quay về ngay.」

[Vâng. Thần đã rõ.]

Cạch, cạch. Tiếng giày cao gót xa dần, và một tiếng thở dài bật ra khỏi miệng tôi.

Cảm giác khó chịu khi phải dính líu một lần nữa với cái thế giới mà tôi không muốn đối mặt.

Cứ ngỡ sẽ chẳng còn duyên nợ gì nữa, vậy mà nó lại không chịu buông tha cho tôi dễ dàng như vậy.

Thế giới khác trong tưởng tượng của tôi là một nơi tuyệt vời với kiếm và ma thuật, tràn ngập những chủng tộc xinh đẹp.

Nhưng cái thân xác này lại không phù hợp để chiến đấu, gã đi cùng thì cứ cười hềnh hệch một cách vô dụng, còn đám phụ nữ trong đội thì toàn là những kẻ nhân cách thối nát, coi thường và khinh rẻ Anh hùng, người đã chịu bao nhiêu khổ cực. Tất cả đều không giống với hình ảnh một thế giới lý tưởng mà tôi đã mường tượng.

Vì vậy, sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi đã định sẽ không kết giao với bất kỳ ai và trở về thế giới của mình ngay lập tức.

Mà, kết quả là ngay cả mối duyên với Anh hùng tôi cũng không cắt đứt được, nên có lẽ mọi thứ đều vô nghĩa cả rồi.

「Nhưng mà di thư của bạn mình thì…」

Phải đến đọc thôi. Như vậy cũng tự nhiên hơn, và cậu ta cũng là một trong số ít những người bạn của tôi.

Tôi thay bộ quần áo vắt bừa trên đầu giường và rửa mặt bằng nước lạnh. Chỉnh lại bộ râu mọc lung tung, rồi vuốt lại quần áo cho ngay ngắn.

-Cốc. Cốc.

Khi tôi đang xoay mặt qua lại trước gương, tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa.

[Thưa ngài Flan. Thần đến để hộ tống ngài.]

「Ta ra ngay đây.」

Trước khi rời phòng, tôi thu dọn hành lý một cách đơn giản lần cuối. Chẳng hiểu sao nhưng tôi có cảm giác một khi đã rời khỏi phòng, tôi sẽ không thể quay lại trong một thời gian khá dài.

Tôi nhét vội những món đồ có thể cần dùng vào túi rồi mở cửa phòng.

Mong là sẽ không có chuyện gì phiền phức xảy ra.

Nghĩ vậy, tôi đi theo cô hầu gái đã đến đón mình đến phòng tiếp kiến.

Bầu không khí trong hoàng cung không có gì thay đổi. Đội cận vệ với vẻ mặt nghiêm nghị. Những cô hầu gái với nụ cười rạng rỡ. Và một vài người hầu dù biết Anh hùng đã chết nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình thường.

Có lẽ là do họ đã cố sống cố chết che giấu tin tức về cái chết của Anh hùng. Bầu không khí trong hoàng cung vẫn yên ắng như trước.

Thỉnh thoảng có tiếng khóc thút thít văng vẳng bên tai, nhưng đó không phải là điều quan trọng lúc này. Dù sao thì tôi cũng chỉ là một tên khuân vác, không phải là Anh hùng đã hy sinh vì mọi người. Tôi không thể trao cho ai những lời an ủi ấm áp được.

Mà ngay từ đầu, tôi cũng không chắc liệu lời an ủi của một tên khuân vác có được truyền đạt đúng nghĩa hay không.

「Ngài Flan. Chúng ta đã đến nơi.」

Chưa đầy 5 phút sau khi rời khỏi phòng, tôi đã đến trước phòng tiếp kiến.

「Ừ, cảm ơn vì đã dẫn đường.」

「…Cầu cho ngài mọi sự bình an.」

-Kétttt.

Cánh cửa đóng chặt kêu lên một tiếng ken két rồi mở ra. Cô hầu gái dẫn đường cho tôi đã biến mất từ lúc nào không hay.

Khi cánh cửa mở ra, thứ hiện ra là hai chiếc ghế sofa và một chiếc ghế đơn giản nhưng sang trọng. Đối với phòng tiếp kiến của một đế quốc chiếm phần lớn lục địa, trông nó khá là giản dị, nhưng tôi lại thích điểm đó.

Nhưng mà lão già chết tiệt đó làm gì có lý do để chu đáo đến mức này. Chẳng lẽ có thay đổi tâm trạng gì sao.

「Yo Flan. À không… sắp về rồi nên gọi là Jun-ho thì đúng hơn nhỉ?」

Ngay khi tôi bước một chân vào phòng tiếp kiến, một mùi rượu nồng nặc xộc đến. Quay lại nhìn, tôi thấy Hoàng đế của đế quốc đang vuốt ve bộ râu lún phún và đặt tay lên vai tôi.

「… Bệ hạ.」

Tôi nhẹ nhàng gạt tay Hoàng đế khỏi vai mình và thực hiện nghi thức chào hỏi đặc trưng của đế quốc.

Tay trái che miệng, tay phải đặt lên tim, sau đó quỳ một gối và cúi đầu. Lần đầu làm thì thấy không quen, nhưng giờ thì nó đã ngấm vào người rồi.

「Giữa chúng ta đâu cần phải cứng nhắc như vậy~」

「Thần không nghĩ chúng ta thân thiết đến mức đó. Xin người hãy nhanh chóng nói về nội dung liên quan đến di thư đi ạ.」

「Chậc… Khó chịu thật đấy. Ta ghét cái không khí này.」

Hoàng đế vừa bông đùa vừa ngồi xuống chiếc ghế duy nhất, nhưng vẻ mặt của ông ta lại u ám trái ngược với lời nói. Vừa phải che giấu sự thật rằng Anh hùng đã chết, vừa phải tỏ ra không có chuyện gì, chắc hẳn ông ta đã phải khổ tâm lắm.

Hoàng đế cứ mấp máy môi, ngập ngừng không biết nên bắt đầu câu chuyện như thế nào.

Tôi đã đợi một lúc lâu mà cuộc trò chuyện vẫn không có dấu hiệu bắt đầu, ngay khi tôi định đứng dậy, Hoàng đế với vẻ mặt như đã quyết tâm điều gì đó, lấy ra chín lá thư từ trong lòng và trải chúng ra.

Những lá thư đủ màu sắc. Dù vậy, chỉ riêng con dấu niêm phong trên thư đã cho thấy người viết chúng là Anh hùng.

Hình như có nhiều thư hơn tờ giấy tôi thu hồi lúc đầu. Nghĩ vậy, tôi cầm một lá thư lên và nhìn về phía Hoàng đế.

「Tất cả những thứ này đều là di thư sao? Nhiều hơn những gì thần đã thấy.」

「Tạm thời thì phải coi là vậy. Và vì nó ở dạng thư nên số lượng cũng nhiều.」

「Thôi, sao cũng được. Xin người hãy đưa cho thần nội dung viết cho thần.」

「Thực ra thì, chuyện là thế này…」

Hoàng đế vừa vuốt cằm vừa cầm một lá thư lên. Ngay khoảnh khắc ông ta định mở lá thư, một ngọn lửa nhỏ bùng lên từ lá thư và cháy trong giây lát.

Nhìn bàn tay bị cháy xém, Hoàng đế liền nói với vẻ mặt khá nghiêm túc.

「Những lá thư này chỉ có thể được xác nhận khi một người cụ thể thỏa mãn một điều kiện nhất định. Nếu không thì như ngươi thấy đấy… sẽ có một chút hành vi phòng vệ xảy ra.」

「Thần chưa từng thấy lá thư nào chứa đựng sức mạnh của Nữ thần.」

「Ta cũng là lần đầu tiên.」

「Vậy… lá thư gửi cho thần ở đâu ạ?」

Vẻ mặt ông ta trông có vẻ thiếu tự tin một cách kỳ lạ. Tôi chán ngấy việc phải nói chuyện thêm với một lão già có bộ mặt như vậy rồi. Mong là ông ta sẽ vào thẳng vấn đề chính.

Có lẽ suy nghĩ đó đã lộ rõ trên mặt tôi, Hoàng đế liếc nhìn tôi rồi đổi chủ đề.

「Như ngươi cũng biết, hiện tại hầu hết các anh hùng trong đội Anh hùng đều đã suy sụp… Ta nghĩ nếu họ xác nhận được những lá thư này, tình hình sẽ khá hơn.」

Dù có cố gắng che giấu cái chết của Anh hùng đến đâu, nếu các đồng đội của cậu ta cứ mang bộ mặt đau buồn như vậy thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Dù là Hoàng đế cũng không thể bịt miệng được tất cả mọi người.

「Vì vậy, ta muốn ngươi nhân tiện đi giải phong ấn những lá thư này và chuyển chúng cho họ. Cũng là vì những cô gái đang đau buồn trước cái chết của Anh hùng.」

Rốt cuộc đây mới là mục đích của ông ta, lão già chết tiệt.

「Tại sao người lại giao việc này cho thần? Hoàng đế, người thừa kế của Dũng sĩ diệt rồng và là người cai trị đế quốc, có gì đáng sợ mà lại đùn đẩy công việc cho thần chứ? Hơn nữa, thần và họ cũng không có quan hệ thân thiết gì. Thần có đến cũng không khiến tình hình khá hơn đâu.」

「…Thứ nhất, vì ngươi là thành viên của đội Anh hùng, nên ta nghĩ nếu có nói chuyện thì để một người trẻ tuổi như ngươi đưa sẽ tốt hơn một lão già như ta. Thứ hai, chẳng phải ngươi cũng cần giải tỏa những tâm sự tích tụ hay sao?」

「Nếu vì những lý do đó thì thần sẽ không làm.」

「Thứ ba, để trở về thế giới ban đầu, cần phải đưa sức mạnh của Anh hùng hoặc Phước lành của Nữ thần vào Ma pháp trận, nhưng Anh hùng đã chết rồi còn gì? Phước lành hiện đang nằm trong những lá thư này. Muốn đưa Phước lành vào Ma pháp trận thì phải thu hồi chúng.」

「Đây là lời đe dọa sao?」

「Đó không phải là tất cả, thực ra đây mới là điều quan trọng nhất. Trong lá thư để lại cho ta, cậu ta đã viết rằng hãy nhờ chính tay ngươi chuyển những lá thư này cho họ. Nếu ngươi thực sự không muốn làm thì cũng không sao… cả.」

Để chắc chắn trở về, mình phải làm cái công việc đưa thư phiền phức này sao? Lại còn tạo ra một tình huống khiến mình không thể không đi nữa chứ.

Con khốn Nữ thần chết tiệt, đến cuối cùng vẫn gây phiền phức.

「Thôi được, nếu vậy thì thần sẽ chỉ chuyển thư như một lời tạm biệt, phòng khi có chuyện gì xảy ra. Xin người hãy đảm bảo Ma pháp trận được hoàn thành trong vòng 2 tuần như kế hoạch. Thần sẽ trở lại trước đó.」

Tôi thu dọn 8 lá thư, nhét vào lòng và đứng dậy. Tuy có chút rắc rối, nhưng chắc sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra đâu.

Ngay khoảnh khắc tôi định mở cửa ra,

「Trước khi đi, ngươi có thể nghe ta nhờ một việc cuối cùng được không?」

Ông ta nói như đang than thở, với đôi mắt hơi hoe hoe và bộ mặt thảm hại thỉnh thoảng mới thấy.

「…Hãy đến gặp con gái ta sau cùng nhé.」

「Nếu có thể…, thần sẽ làm vậy.」

「Ừm… Cảm ơn ngươi.」

Tôi đáp lại Hoàng đế một cách ngắn gọn rồi bước ra khỏi phòng tiếp kiến.

Thôi thì, một lời nhờ vả thôi mà, nghe theo cũng chẳng mất gì.

8 lá thư. Trừ của mình ra là 7. Trước tiên phải đến nơi gần nhất đã.

Mà người ở gần đây nhất là ai nhỉ. Người có thể ở gần đây…

…Là Công chúa.