Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

64 7681

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

57 751

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

187 2851

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

78 970

Tập 11: Lẩu Sukiyaki và Phước Lành của Chiến Trận! - Chương 4-2

Chuyển cảnh: Góc nhìn của các nhà thám hiểm

Trận chiến kết thúc ngay sau khi nhóm của Mukohda rời đi. Nhóm thám hiểm tiên phong chiến thắng vẻ vang trước con nhân ngưu khổng lồ, một minh chứng rõ ràng cho lý do họ được gọi là đội mạnh nhất—mặc dù thái độ khó ưa của họ luôn khiến người khác e ngại.

"Trời ơi, tôi mệt quá rồi!" Nữ pháp sư nghiêm nghị ngồi phịch xuống đất, thở dốc, rồi lườm người cầm đại kiếm. "Mà bọn họ là ai vậy, đội trưởng?! Tôi tưởng chúng ta là người tiên phong dẫn đường trong hầm ngục này cơ mà?!"

"Đúng đấy, tôi cũng muốn một lời giải thích đây," thú nhân vạm vỡ cầm rìu lớn lên tiếng.

"Làm sao mà tôi biết được!" người đàn ông với thanh đại kiếm gắt lên, khuôn mặt cau có. "Nhưng tôi đoán được họ là ai rồi."

"Thật sao? Ai vậy?"

"Nhớ không..." người thuần thú lên tiếng, vừa vuốt ve con hổ lông đỏ bên cạnh. "Có tin đồn về một nhà thuần thú hạng S điều khiển một con Fenrir đấy."

Nhà thám hiểm mảnh khảnh cầm kiếm ngắn nhíu mày, tặc lưỡi đầy khó chịu. "Ý ông là một gã thuần thú mới vào nghề dám ngang nhiên lấn sân bọn mình à? Mơ đi! Chưa kể, mọi người trên kia cứ rùm beng nào là Fenrir thế này, Fenrir thế nọ, nhưng đã ai thấy con quái vật đó chiến đấu bao giờ chưa? Chết tiệt, trước khi gã đó xuất hiện, mấy ai còn tin là Fenrir tồn tại thật? Toàn mấy câu chuyện cổ tích hoang đường cả! Tên đó được tâng bốc quá mức, tôi nói thật!"

"Không cần cậu nhắc, tôi cũng biết điều đó," người cầm đại kiếm nói, giọng đầy bực bội. "Tôi tức giận không kém gì cậu. Tôi không đời nào để kẻ khác xông vào và cướp mất công lao của chúng ta—nhất là sau mọi thứ chúng ta đã trải qua để đến đây! Đó là lý do tôi ra lệnh chơi bẩn. Ai mà trách được chúng ta vì một mũi tên lạc giữa trận chiến cơ chứ."

"Tôi nhắm vào vai hắn, chỉ muốn khiến hắn bị thương nặng, chứ không định giết đâu. Tôi nghĩ một vết thương sâu cũng đủ khiến hắn phải quay lên mặt đất, ngay cả khi hắn có thuốc hồi phục cao cấp," nữ yêu tinh cầm cung nói, cắn môi đầy chán chường. "Nhưng có thứ gì đó chắn đường mũi tên. Chắc chắn hắn đang được bảo vệ bởi một món đồ ma pháp nào đó."

"Ồ, cái cung thần thánh của cô, làm bởi tay nghề của elf, mà không làm xước được hắn à? Nghe lạ thật đấy!" pháp sư chế nhạo.

"Thế sao cô không chịu bỏ chút công sức ra dùng ngọn lửa thần kỳ của cô để giúp, hả?" nữ yêu tinh trừng mắt, giọng đầy gai góc.

"Câm miệng hết đi!" người cầm đại kiếm quát. "Chuyện đã qua rồi, cãi nhau có ích gì đâu. Điều quan trọng là chúng ta phải đảm bảo mình là đội đầu tiên chinh phục hầm ngục này. Bằng mọi giá. Nghe rõ chưa?"

Các thành viên còn lại gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị.

...................

Góc nhìn của Mukohda

Cả ngày hôm đó, chúng tôi tập trung săn minotaur khổng lồ. Nói đúng hơn, Fel, Dora-chan và Sui làm tất cả mọi việc, còn tôi thì chỉ đi theo góp mặt. Tìm quái, hạ quái, nhặt chiến lợi phẩm, rồi lặp lại—đó là cách cả nhóm vận hành.

Dù đã thu thập được một lượng lớn thịt nhân ngưu khổng lồ, nhưng rõ ràng mấy cái bụng háu ăn vẫn chưa thỏa mãn. Theo lời Fel, [Không thể biết khi nào mới lại có cơ hội kiếm được loại thịt ngon thế này.] Vì vậy, ông ta nhất quyết săn càng nhiều càng tốt, với Dora-chan và Sui cũng hoàn toàn đồng tình và nhiệt tình hỗ trợ.

[Ôi trời, lại không có thịt à...?] Dora-chan than thở khi nạn nhân mới nhất của cậu ấy biến mất, chỉ để lại da, chùy, và một viên ma thạch.

[Sui cũng không tìm được thịt...] Sui nói, buồn bã nhảy tới với chiến lợi phẩm của mình: một chiếc sừng, ít da, và một viên đá ma pháp.

[Grr... Ta cũng chẳng nhận được gì đáng giá cả,] Fel càu nhàu, nhìn chiến lợi phẩm của mình một cách đầy thất vọng.

[Thôi nào, vui lên đi! Chúng ta vừa kiếm được một mớ thịt từ nhóm trước đó mà, đúng không?] Tôi vừa nói vừa giúp thu thập đồ. Rõ ràng, ba cái miệng tham ăn kia sẽ không hài lòng trừ khi tỷ lệ rớt thịt là 100%.

[Peh! Bọn ta tốn công săn quái, ít nhất chúng cũng phải trả công bằng thịt chứ!]

[Sui cũng nghĩ thế! Nếu con nào cũng cho thịt ngon thì tuyệt biết bao!]

[Ta đồng ý, nhưng hầm ngục vốn vận hành theo cách này rồi. Không thay đổi được đâu. Tuy nhiên, ta có thể tiếp tục săn thêm.] Fel tuyên bố rồi thong thả bước đi, không để tôi kịp trèo lên lưng.

[N-Này, chờ đã, Fel!] Tôi vội vã chạy theo. [Để tôi lên trước đã chứ!]

[Sao ngươi đi chậm vậy! Nếu ngươi định cưỡi lên lưng ta, thì mau leo lên!]

Tôi không muốn bị bỏ lại sau trên tầng này, nên vội vàng nhảy lên lưng Fel. [Chết tiệt, Fel! Tôi hiểu thịt có ý nghĩa quan trọng thế nào đối với ông, nhưng ông không thể bỏ tôi lại được! Tôi chắc chắn sẽ chết nếu phải một mình ở đây đấy!]

Không đời nào tôi dám đối đầu với một trong đám quái vật khổng lồ đó. Không, không thể nào! Tôi có thể tưởng tượng ra vô vàn cách chúng sẽ giết tôi, nhưng chẳng có cách nào tôi có thể chiến thắng được.

Fel thở dài. [Thật sự ta không thể hiểu nổi cách ngươi suy nghĩ...]

[Đúng thật! Ngươi yếu đến mức không sống nổi mà còn tự hào à?]

[Tôi không hiểu tại sao cậu lại bực mình thế! Tôi chỉ nói sự thật thôi mà!]

[Chủ nhân đừng lo, Sui sẽ bảo vệ chủ nhânn!]

Suiii, nhóc thật tuyệt vời! Tôi luôn có thể tin tưởng vào slime bé nhỏ mà tôi yêu thích để chữa lành vết thương tinh thần.

..............

Cuộc tàn sát vẫn tiếp diễn. Bộ ba siêu đẳng của tôi đã biến cả tầng này thành một lò sát sinh minotaur khổng lồ, và tôi chỉ việc đi theo, thu nhặt chiến lợi phẩm.

Chúng tôi vừa hoàn thành việc săn quái trong một căn phòng, rồi di chuyển vào một hành lang dài tìm con mồi tiếp theo. Chúng tôi nhanh chóng phát hiện một nhóm minotaur khổng lồ không xa, dường như chưa nhận ra sự có mặt của chúng tôi.

[Ta đếm được bốn con.Mong là chúng có lòng tốt mà rớt thịt.]

[Fel nói đúng!]

[Cố lên, thịt nào!]

Ừm, dù sao thì đội của Fel vẫn luôn thoải mái như mọi khi, tôi nghĩ.

[Hmm... Ngươi có nhận ra bọn chúng không, Dora-chan?]

[Ý ông là đám phía sau chúng ta à? Đương nhiên rồi, chẳng thể nào chúng không muốn làm thịt chúng ta đâu.]

[Chắc chúng định giết người nấu ăn của chúng ta trong lúc chúng ta bị phân tâm bởi cuộc săn, ta đoán vậy. Thật ranh mãnh nhưng cũng quá ngớ ngẩn.]

[Chuyện này chắc chẳng tốn mấy giây đâu. Chúng ta sẽ xử lý bọn ranh đó sau khi xong việc. Dù sao chúng cũng chẳng thể vượt qua được lá chắn của ông mà, phải không?]

[Hah! Ông giờ là người lo lắng sao?]

[Hầm ngục này nổi tiếng vì độ khó, đương nhiên một chút cẩn trọng cũng không sao. Ngươi không muốn bị tước đoạt người nấu ăn của mình giống như ta, phải không?]

[Ông nói đúng!]

[Dù sao, chúng ta chẳng cần phải đối phó với đám kẻ xấu phía sau làm gì. Chứng tỏ sức mạnh của mình với một con người, chúng sẽ lập tức chạy trốn. Khác với quái vật, con người vẫn còn một chút trí thông minh. Điểm mạnh duy nhất của chúng là biết nhận ra khi nào kẻ thù quá mạnh để có thể đối phó.]

[Làm cho chúng nản lòng bằng cách chứng minh mình mạnh hơn bọn chúng, hả? Nói thật, Fel, chiêu này còn độc ác hơn cả những gì ta nghĩ! Hahaha! Tuy vậy, ta thấy ý tưởng này khá hay, chắc ta cũng cùng hội cùng thuyền với ông rồi.]

[Haha… Chúng sẽ sớm phải trả giá cho sự hỗn láo của chúng thôi!]

Tôi lúc này chẳng biết gì về những gì đang diễn ra, nhưng tôi để ý thấy cả Fel và Dora-chan đều đang cười một cách đầy ác ý.

[Này, các cậu? Có thể giải thích cho tôi biết các cậu đang cười gì không? Tôi đã nghi ngờ chuyện này lâu rồi—chắc chắn các cậu có thần giao cách cảm gì đó với nhau đúng không? Đừng để tôi ở ngoài cuộc chứ! Tôi lo lắng lắm khi biết các cậu đang mưu tính điều gì mà tôi không thể nghe được!]

[Đừng lo. Chẳng có gì quan trọng đâu.]

[Đúng vậy.]

Cùng lúc đó, cuộc trò chuyện của chúng tôi đã kéo dài đủ lâu để một con minotaur khổng lồ cuối cùng nhận ra chúng tôi.

"Moooooouuurrr!" Nó gầm lên, làm ba con đồng bọn của nó cũng nhận ra sự hiện diện của chúng tôi. Tất cả bốn con đều hướng ánh mắt vào chúng tôi và lao về phía chúng tôi.

[Chết tiệt, bọn chúng đến rồi!] tôi kêu lên, suýt nữa là quay lại và bỏ chạy khỏi cuộc tấn công ầm ầm của chúng. Tất nhiên, các linh thú của tôi chẳng hề nao núng, cứ đứng im chờ đợi thời cơ.

[Có vẻ vậy. Dora, Sui, chúng ta sẽ kết thúc đợt săn này chỉ với một đòn. Chứng minh với bọn đang theo dõi rằng sức mạnh của chúng ta là vô song!]

[Xong ngay!]

[Sui không hiểu rõ lắm, nhưng có phải Sui chỉ cần bắn chúng thật nhanh không? Sui có thể làm được!]

"Moooooouuurrrggghhh!"

Những con minotaur khổng lồ gầm lên dữ dội khi lao vào đội hình của chúng tôi.

Pew!

Sui bắn một Acid Bullet to lớn đến mức nó giống như một viên pháo acid, xuyên thủng lồng ngực của một con quái vật.

Một cột băng vọt lên từ mặt đất, xuyên qua một con minotaur khổng lồ như một que xiên. Chắc chắn đó là công của Dora-chan.

Fwooosh!

Fel đối đầu với hai con minotaur khổng lồ còn lại, triệu hồi một cơn gió mạnh mà lúc đầu tôi chỉ nghĩ là một làn gió bình thường. Nhưng chỉ một giây sau, những con quái vật ấy sụp đổ, bắn tung tóe khắp mặt đất.

Chúng đã bị nghiền nát thành thịt vụn bởi những lưỡi kiếm sắc bén từ gió.

Cuộc chiến kết thúc chỉ trong vài giây. [Các cậu thật sự quá mạnh, biết không?] Tôi nhận xét, một lần nữa nhận ra rằng mình đang đi cùng một bộ ba hung thần diệt quái.

.................

Chuyển cảnh: Góc nhìn của các nhà thám hiểm

Nhóm sáu người chạy thục mạng qua hầm ngục, khuôn mặt họ tái mét. Những con minotaur khổng lồ đã cố gắng chặn đường họ vài lần, nhưng họ vẫn kịp tránh và tiếp tục chạy mà không dừng lại một giây nào. Họ chỉ muốn tránh xa nhà thám hiểm hạng S đó—hoặc chính xác hơn là tránh xa các linh thú của anh ta.

"Chết tiệt! Cái quái gì vừa xảy ra vậy?!" pháp sư trong nhóm hét lên.

"Những con linh thú đó chỉ cần một đòn đã hạ được một con nhân ngưu khổng lồ..." elf nói, mặt mày tái nhợt và sắp chuyển sang xanh xao.

"Không còn hy vọng nữa! Chúng ta làm sao mà đối phó với cái... cái thứ đó đây? Kẻ ngu ngốc nào bảo rằng Fenrir không mạnh như lời đồn chứ?!" pháp sư quay lại, chỉ thẳng vào người đàn ông gầy gò cầm kiếm ngắn.

"Tôi đâu có nói nó không mạnh!" anh ta đáp lại. "Tôi chỉ nói là tin đồn đã bị phóng đại thôi!"

Cơn hoảng loạn của pháp sư là hoàn toàn có cơ sở – là một người sử dụng ma pháp, cô ấy đã hiểu rõ sức mạnh khủng khiếp của Fenrir hơn bất kỳ ai trong nhóm. "Nó chẳng hề động đậy," cô thì thầm, người bắt đầu run rẩy.

"Nó không động đậy? Thì sao?" Beastman với cây rìu lớn nhướng mày hỏi.

"Vậy mà nó vẫn có thể thi triển ma pháp mạnh như vậy mà không hề chớp mắt!" pháp sư lại hoảng loạn gào lên, lại chìm vào cơn sợ hãi. "Không cần động tác, không cần niệm chú, không gì cả! Và con rồng nhỏ cũng làm được điều đó! Tôi chưa từng thấy một phép băng mạnh đến thế!"

"Không chỉ có Fenrir và con rồng," người luyện thú sư nói, mặt mày ngơ ngác. "Cái đó... không phải là một slime bình thường." Linh thú của anh ta, con hổ lông đỏ, đang đi lại lo lắng trong khu vực an toàn. Chắc chắn nó cũng cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của những con linh thú mà họ vừa chứng kiến.

"Đúng rồi," elf nói, người vẫn còn run rẩy khi nhớ lại cảnh con slime đã làm gì với những con quái vật kia. "Slime thì phải là loài yếu nhất, vậy con đó là cái quái gì...?"

"Họ không thấy chúng ta đâu, tôi chắc chắn điều đó," trưởng nhóm của họ, người đã im lặng nãy giờ, cuối cùng lên tiếng. "Nhưng khi trận chiến kết thúc, tôi thề rằng Fenrir đã quay lại nhìn chúng ta..."

Anh ta nói đúng. Tất cả bọn họ đã nhìn thấy điều đó. Họ vô tình gặp lại nhà thám hiểm hạng S lần thứ hai, và mỗi người đều nghĩ rằng mình đã tránh được sự chú ý. Họ đã quyết định tận dụng cơ hội này để giảm bớt sự cạnh tranh, và đang chuẩn bị tinh thần để ra tay thì mọi chuyện đột ngột sai lệch. Nhưng ngay khi trưởng nhóm chỉ ra rằng Fenrir đã nhìn họ, mọi thứ mới sáng tỏ. Nó đã biết họ có mặt từ trước, và màn thể hiện sức mạnh hùng mạnh mà nó vừa thực hiện chính là để cảnh cáo họ.

"Tôi... tôi không thể chiến đấu với con quái vật như vậy! Các cậu muốn ném mạng sống đi thì cứ làm, nhưng tôi bỏ cuộc!" pháp sư hét lên.

"Cậu nghĩ tôi muốn đối đầu với nó hơn cậu sao?!" elf phản bác.

Những người còn lại trong nhóm nhớ lại cảnh tượng họ vừa chứng kiến, nét mặt đầy hoảng sợ và kinh hãi. Chỉ cần tưởng tượng mình đứng ở vị trí của những con minotaur khổng lồ đó là đủ khiến họ rùng mình vì sợ.

Trưởng nhóm nhắm mắt lại và dành một lúc để suy nghĩ kỹ. Cuối cùng, anh ta đưa ra quyết định. "Thay đổi kế hoạch. Chúng ta sẽ tránh xa bốn người đó, và di chuyển xuống tầng dưới nhanh chóng nhất có thể. Chúng ta sẽ là đội đầu tiên phá đảo hầm ngục này... dù bất cứ giá nào."

Nhóm còn lại vẫn còn tái mét vì sợ, nhưng họ gật đầu đồng ý với quyết định của trưởng nhóm. Dù phải đối mặt với một hàng rào chết chóc mà không thể thắng nổi dù chỉ trong giây phút, họ vẫn chưa từng nghĩ đến việc bỏ cuộc trong việc chinh phục hầm ngục này.

Vượt qua hầm ngục khó khăn nhất đất nước, chiến thắng... Ý nghĩ về phần thưởng và danh tiếng mà họ sẽ nhận được cho chiến công này khiến cả nhóm đều phấn khích.

 ..............

Góc nhìn của Mukohda

[Này, Fel, sao chúng ta không di chuyển xuống tầng tiếp theo sớm một chút?]

[Hmm. Kho thịt của chúng ta hiện đã đủ, nhưng có lẽ ý kiến của Dora-chan có lý. Tuy nhiên, ta nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu chúng ta có một kho thịt dư dả hơn nữa.]

[Đúng vậy, nhưng nếu chúng ta cứ nghĩ như vậy, thì chúng ta sẽ ở đây mãi thôi!]

[Một quan điểm hợp lý. Ta đoán chúng ta sẽ có thời gian để bổ sung kho thịt khi di chuyển xuống tầng tiếp theo. Thôi được, vậy chúng ta sẽ đi theo con đường xuống dưới!]

Có vẻ như Fel và Dora-chan đã đạt được sự đồng thuận. Tôi gần như đã phó mặc việc di chuyển cho các linh thú. Dù sao, họ là những người chủ yếu chiến đấu mà. Tôi chỉ đơn giản là theo sau họ thôi. Dù sao, họ là những người chủ yếu chiến đấu mà. Tôi chỉ đơn giản là theo sau họ thôi.

[Nghe có vẻ như chúng ta sẽ vào phòng boss rồi?]

[Đúng vậy, và chúng ta sẽ săn hết quái vật trên đường đi. Ta tin là Dora-chan không phản đối, đúng không? Sui?]

[Một cơ hội cuối cùng để săn thịt? Ta luôn sẵn sàng! Hy vọng chúng rơi thật nhiều thịt!]

[Kết thúc rồi sao? Vậy thì Sui hy vọng chúng rơi thật nhiều thịt nữa! Sui sẽ chiến đấu hết mình!]

Cuối cùng thì, chúng tôi đã gần đến nơi. Chúng tôi tiếp tục di chuyển về phía phòng boss, cẩn thận tiêu diệt từng con minotaur khổng lồ mà chúng tôi gặp trên đường đi. Kho thịt vốn đã lớn giờ càng thêm phong phú.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy một cánh cửa khổng lồ ở nơi Fel dẫn chúng tôi tới.

[Đó là phòng boss à?]

[Đúng vậy.]

[Thế thì vào thôi!] tôi nói khi tiến đến cửa. Cửa quả thật rất lớn, đủ để phù hợp với kích thước của tầng này, vì vậy tôi dùng cả hai tay đẩy mạnh vào nó. Thật kỳ lạ, cửa không hề nhúc nhích.

[Cái gì vậy? Cửa này nặng vậy sao?] Tôi đẩy mạnh hơn, lần này dùng cả trọng lượng cơ thể vào nhưng cửa vẫn không nhúc nhích dù chỉ một chút. [Có chuyện gì vậy?]

[Này, nếu cửa không mở, có phải có ai đó ở trong đó rồi không?]

Tôi suy nghĩ một chút và nhận ra Dora-chan nói đúng. [À, đúng rồi! Còn một nhóm khác ở tầng này mà? Chúng ta có thể đã đến ngay sau khi họ vào. Xui thật đấy.]

[Chờ đã—điều đó có nghĩa là chúng ta không thể biết khi nào cửa sẽ mở đúng không?!]

[Đúng vậy, không thể biết khi nào trận đấu của họ kết thúc.]

[Cái đó chưa phải là tất cả! Chúng ta không thể chắc chắn cửa sẽ mở ngay khi họ kết thúc, đúng không?]

[Đúng rồi, điểm này hợp lý.]

Khoảng thời gian hồi phục trước khi một nhóm mới của các quái vật trong phòng boss xuất hiện đã thay đổi tùy theo từng tầng, nhưng khá nhiều trong số chúng đã có khoảng thời gian hồi phục dài. Chúng tôi không có thông tin về tầng này, vì vậy không thể nói chắc chắn, nhưng ít nhất tôi cảm thấy khá tự tin đoán rằng thời gian hồi phục sẽ không phải là ngay lập tức.

[Vậy thì, chúng ta hãy dùng cơ hội này để nghỉ ngơi, và thử thách phòng boss vào ngày mai.]

[Cái gì? Mà đã muộn rồi sao? Được, vậy thì nghe hợp lý đó.]

Chúng tôi đã săn suốt cả ngày mà không nghỉ ngơi, ngoại trừ việc ăn uống, nên tôi không phản đối ý tưởng của Fel chút nào. Tôi thực sự đã khá mệt rồi, và việc kết thúc sớm một ngày thực sự phù hợp với tôi. [Ở đây có khu vực an toàn không?]

[Có, và nó khá gần. Đi thôi.]

............

Ngay khi chúng tôi đến khu vực an toàn, cả đội quân "thần ăn" của tôi bắt đầu kêu la om sòm vì đói. Tôi lập tức bắt tay vào nấu nướng mà không kịp nghỉ ngơi một chút nào.

[Chúng ta sẽ nấu gì tối nay nhỉ... ?] tôi lẩm bẩm. Kho thực phẩm đã chuẩn bị trong ItemBox của tôi giờ đã bắt đầu cạn kiệt, nên tôi phải tiết kiệm chúng cho những lúc thực sự cần thiết. Phần lớn nó là đồ ăn tôi chuẩn bị cho chuyến đi đến Brixt, nên chẳng còn nhiều lắm.

Tôi muốn giữ phần đồ ăn đã chuẩn bị sẵn cho bữa sáng hoặc bữa trưa, khi tôi không có thời gian để làm gì từ đầu, nên tôi đành phải nấu một món mới cho bữa tối. Dù sao thì tôi cũng không có gì khác để làm trong khoảng thời gian rảnh trước khi đi ngủ, nên nấu ăn cũng chẳng mất gì.

[Có vẻ như mọi người đều muốn ăn thịt minotaur khổng lồ tối nay. Hừm...] Tôi dừng lại một lúc, suy nghĩ về các lựa chọn. [À, nghĩ lại thì lâu rồi chúng ta không ăn sukiyaki nhỉ! Mình chắc thịt nhân ngưu khổng lồ sẽ hợp với món đó lắm! Mà mình cũng đang thèm rồi... Được rồi, vậy là quyết định!]

Với công thức trong đầu, tôi mở Siêu Thị Online và mua thêm nguyên liệu. Tôi chọn hành lá, cải bắp Trung Quốc, đậu hủ nướng sẵn, và shirataki, một loại mì trong suốt dai được làm từ củ konjac. Cuối cùng, tôi mua thêm một chai sốt sukiyaki.

Để làm sukiyaki, đầu tiên tôi cắt nhỏ các loại rau, sau đó thái một ít mỡ từ thịt và đun nó trong chảo. Thịt nhân ngưu khổng lồ khá nạc, nên tôi đã phải dùng một chút thịt bò hầm ngục cho bước này. Khi mỡ đã chảy hết, tôi cho hành lá vào và xào một lúc.

Phần thịt còn lại được cho vào tiếp theo. Tôi nấu cho đến khi thịt vừa chín và hơi vàng, sau đó thêm sốt sukiyaki vào và hạ lửa xuống mức thấp. Tiếp theo, tôi cho cải bắp Trung Quốc, đậu hủ nướng và mì shirataki vào, hầm một lúc nữa là xong!

[Mùi tuyệt vời quá! Cái này thật sự không thể cưỡng lại được!] Mùi của nước tương mang theo một vị ngọt sâu khó tả. Đó là loại mùi khiến bạn không thể không thử dù không đói.

[Ngửi thấy ngon ghê!] Sui nói, đang nhảy nhót phấn khích bên cạnh tôi. Tôi khó có thể tưởng tượng là slime là người duy nhất bị lôi cuốn bởi mùi này, nhưng khi liếc nhìn qua vai, tôi thấy Fel và Dora-chan đang tụm lại khá xa.

Chắc họ lại đang có một cuộc hội thoại riêng bí mật nữa đây, tôi suy nghĩ trong đầu. Nhìn vẻ mặt gian tà của họ, tôi biết là dù họ đang bàn tính gì, chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp. Họ đang nói gì vậy?

[Này, cậu ta đang nhìn chúng ta kìa!]

[Đừng bận tâm. Có khả năng cậu ta lại nghĩ chúng ta đang làm gì xấu.]

[Làm gì xấu à? Nhưng ta đoán chúng ta đang nói về một đám vô dụng đó! Ahehehe.]

[Chúng ta chưa làm gì cả. Những rắc rối mà chúng gặp phải là do chính chúng gây ra. Dù chúng bị đánh bại hay chiến thắng, số phận của chúng không phải là mối quan tâm của chúng ta.]

[Đúng rồi. Nhưng nếu những gì chúng ta thấy thì với khả năng của chúng thì ta nghĩ tỷ lệ chúng xuống được sâu hơn tầng này không mấy cao đâu.]

[Điều đó chính chúng cũng nhận thức được, nhưng vẫn chọn vào phòng boss mặc dù thế.]

[Nhưng mà nói thật đi, Fel—nếu ông thực sự muốn, ông hoàn toàn có thể mở cửa đó mà đúng không?]

[Không thể phủ nhận, nhưng giữ riêng chuyện này giữa chúng ta thôi. Ta không muốn nghe sự than vãn của ai đó về vấn đề này. Thực tế, ta đủ khả năng để cảm nhận được dòng chảy của ma pháp, và ta có thể nhận ra rằng cửa đó yếu với sấm sét. Có khả năng ma pháp của ta có thể mở nó mà không gặp khó khăn gì.]

[Và ông không nói cho cậu ta biết, mặc dù điều đó có thể tiết kiệm thời gian cho chúng ta. Ta đoán ta biết ông thực sự muốn gì rồi.]

[Chúng đã cố giết một trong số chúng ta. Ta không cảm thấy có nghĩa vụ phải cứu chúng.]

[Không thể tranh cãi. Nếu muốn sống sót trong hầm ngục như thế này, phải chọn những tầng mà bản thân biết mình có thể xử lý được. Đoán là bây giờ chúng đang cảm nhận rất rõ điều đó, ha ha ha!]

[Chắc hẳn phải rất phiền phức khi phải lo lắng về những chuyện như vậy! Hahaha!]

Tôi nhìn Fel và Dora-chan

[Chủ nhânn, nồi đang sôi rồi!]

[Ồ! Đúng rồi, chắc món này sắp xong rồi.]

[Yay! Đến giờ ăn rồi!]

Tôi vẫn rất tò mò về cuộc trò chuyện bí mật phía sau lưng mình, nhưng món ăn thì quan trọng hơn. Tôi đập trứng vào mỗi bát của linh thú, khuấy nhẹ một chút, rồi múc sukiyaki cho vào. Phần thịt minotaur khổng lồ thì tôi cho nhiều, còn các thứ khác thì ít hơn.

[Đây nhé,] tôi nói khi đưa các bữa ăn cho họ.

[Hử? Ta biết mùi này - chúng ta đã ăn cái này rồi!]

[Đúng vậy, đó là sukiyaki. Tôi nghĩ lần trước tôi đã dùng thịt wyvern? Nhưng tôi có cảm giác thịt minotaur khổng lồ cũng sẽ hợp với món này.]

[Ôi trời, cái này ngon thật đấy! Trứng làm cho tất cả ngon hơn hẳn!]

[Vị ngọt, mặn, thịt, trứng, và thật sự ngon! Sui thích cái này lắm!]

[Ừm, thật tuyệt vời]

[Đúng không? Món này mà, tất nhiên là tuyệt vời rồi! Phải lấy một phần trước khi hết thôi.] Tôi nhanh chóng chuẩn bị một bát cho mình, có một phần cơm bên cạnh. Tôi lấy một miếng thịt, nhúng vào trứng rồi dùng miếng thịt đó để múc cơm, nhét cả vào miệng.

[Ôi mẹ ơi, ngon thật! Không phải là nói tục đâu, nhưng thật sự là ngon quá!] Nước sốt đã ngấm hoàn toàn vào thịt minotaur khổng lồ, nhưng vẫn không làm mất đi hương vị tuyệt vời của nó. Vị trứng nhẹ nhàng làm tăng thêm hương vị và cơm thì giúp kết nối tất cả lại với nhau. Quá hoàn hảo!

[Thêm nữa đi! Lần này chỉ có thịt và trứng thôi! À không, nghĩ lại thì chỉ cần thịt thôi!]

[Ôi trời, Fel!] Tôi hiểu là thịt ngon, nhưng sukiyaki chỉ có thịt là quá đà rồi!

[Ồ, nghe hay đấy! Chỉ có thịt thôi cũng được!]

[Sui chỉ muốn thịt thôi!]

[Không được, không được! Không thể để nồi còn đầy rau thế này được! Tôi sẽ cho ít rau, nhưng ít nhất phải ăn một chút chứ!]

Tôi phục vụ họ thêm một phần, có cả rau, và mặc dù họ có phản đối một chút, nhưng họ vẫn ăn với nhiệt tình như mọi khi.

[Thật sự, sao các cậu không hiểu cái món này ngon như thế nào vậy?] tôi lẩm bẩm, rồi nhai một miếng hành lá nhúng trứng. [Tôi thấy nó ngon mà!]

...............

Chuyển cảnh: Góc nhìn của Các Nhà Thám Hiểm

Trong khi nhóm của Mukohda thưởng thức món sukiyaki, nhóm khác trên tầng 37 lại có một buổi tối không hề dễ chịu.

"Cái quái gì thế này?! Sao lại có nhiều quái vật như vậy?! Tôi không ký hợp đồng để làm cái này, chết tiệt!" pháp sư hét lên, hoảng loạn. "Không còn hy vọng nữa, chúng ở khắp nơi! Chúng ta phải rút lui ngay!"

Cung thủ elf tuyệt vọng đẩy cửa mà họ đã vào, nhưng chỉ kịp kiểm tra xem có bị tấn công từ phía sau không. "Cửa không mở! Trời ơi, cửa không mở!"

"Để tôi giúp!" pháp sư nói, lần đầu tiên trong suốt hành trình, cô ta đề nghị giúp đỡ đồng đội. Họ đẩy cửa với tất cả sức lực, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích.

"Các cậu đang phí thời gian đấy!" trưởng nhóm hét lên, không rời mắt khỏi những con minotaur trước mặt dù chỉ một giây. "Cửa bị khóa, và nó sẽ không mở cho đến khi trận chiến kết thúc!"

Một chục con minotaur đang đứng trong phòng. Mỗi thành viên trong nhóm có thể đối đầu với một con quái vật, lý thuyết là như vậy, mặc dù sẽ rất mạo hiểm.

Tuy nhiên, với cả một đội quân khổng lồ chặn đường như thế này, việc vượt qua mà không có thương vong gần như là điều không thể. 

Trán trưởng nhóm toát mồ hôi lạnh. "Nếu không thể chạy trốn, chúng ta chỉ còn cách chiến đấu! Cả đội chuẩn bị sẵn sàng đi, sống chết có nhau!"

Chưa bao giờ câu "sống còn" lại mang ý nghĩa đáng sợ và thực tế đến vậy.

Mỗi thành viên trong đội đều cảm nhận rõ sự căng thẳng của cuộc đối đầu này. 

"Moooooouuurrrggghhh!"

Tiếng hét chiến đấu của một con minotaur làm rung chuyển cả căn phòng.

"Bắt đầu rồi! Để xem tôi làm gì nào!" chiến binh thú nhân hét lên, cố gắng lấy lại tinh thần khi cầm chặt cây rìu khổng lồ yêu thích.

"Chúng ta không thể chết ở đây! Chúng ta sẽ chiến thắng và nổi tiếng khắp đại lục này!" chiến binh cầm kiếm ngắn hét lên, chủ yếu là để tự cổ vũ bản thân.

"Đúng vậy—chúng ta sẽ sống sót, bất kể giá nào. Cậu sẽ giúp chúng tôi vượt qua, đúng không?" người thuần hoá hỏi thú cưng của mình. Con hổ lông đỏ đáp lại bằng một tiếng gầm kiên cường.

"Mình không muốn chết... Mình sẽ không chết... Mình từ chối chết ở cái hố xí này!" pháp sư hét lên, cắn chặt môi đến mức suýt chảy máu.

"Bình tĩnh nào... Mình sẽ ra khỏi đây, dù thế nào đi nữa," elf tự nhủ, rồi hít một hơi thật sâu. Cô nhìn xung quanh, tìm kiếm bất kỳ thứ gì có thể giúp mình vượt qua tình huống khủng khiếp này.

"Chúng ta sẽ thắng!" trưởng nhóm gầm lên. Các thành viên còn lại của nhóm đồng thanh hô theo, và trận chiến bắt đầu.

Tiếng va chạm của kim loại vào sừng, tiếng nổ của các vụ nổ, tiếng gầm thét chiến tranh của những con minotaur, và tiếng kêu la hoảng sợ của các nhà thám hiểm vang vọng suốt một thời gian dài, tưởng chừng như vô tận.

Cuối cùng, khi làn khói bụi tan đi, bốn con minotaur đứng lại một mình trong phòng.