Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

164 4469

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

42 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

81 2794

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

(Đang ra)

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

安田 のら

Tuy nhiên những tháng ngày yên bình không kéo dài được lâu, và Akira, cậu bé không mang trong mình dấu hiệu của tinh linh kể từ khi sinh ra, quyết định bước chân lên đường phiêu lưu để hiểu rõ hơn về

1 4

Tập 05: Hải Sản Chiên Thập Cẩm Và Quái Vật Biển! - Chương 5-1: ÔNG VỪA SĂN ĐƯỢC CÁI QUÁI GÌ THẾEEEEEEEE!???

Sau bữa sáng, tôi đang thư giãn trong phòng khách với một cốc cà phê.

Nhân tiện, bữa sáng hôm nay là món thịt, theo yêu cầu của ba bé thú nhà tôi. Đó là một bát thịt heo xào gừng, và vì mùi thơm quá hấp dẫn, tôi cũng lỡ ăn một bữa sáng khá nặng bụng.

[Này, mọi người, ngày mai là tròn một tuần kể từ khi chúng ta thuê căn nhà này rồi. Mọi người thấy sao nếu gia hạn thêm ba ngày nữa?]

Tôi muốn ít nhất thêm một lần ghé chợ sáng nữa, và tôi cũng cần chuẩn bị sẵn thực phẩm cho chuyến đi sắp tới — vậy nên ba ngày có vẻ là hợp lý.

[Ừm, ba ngày? Nhưng như vậy sẽ trì hoãn chuyến thám hiểm hầm ngục đấy,] Fel nói, vẻ mặt chẳng vui chút nào.

[Quá là lâu đấy, ba ngày cơ á? Đúng là cá ở đây ngon thật, nhưng ta muốn nhanh chóng đi vào hầm ngục…]

Dora-chan cũng chẳng mấy hào hứng.

[Sui cũng muốn đi hầm ngục, nhưng Sui không sao nếu chỉ thêm một chút thời gian thôi. Những con cá ở đây thật tuyệt vời.]

Chỉ có Sui là đồng minh chân chính của tôi trong tình cảnh này... Ba ngày thôi mà, có là gì đâu chứ?

[Thôi mà, chỉ ba ngày thôi. Tôi muốn mua thêm hải sản và cũng cần nấu sẵn mấy món cho chuyến đi nữa. Chỉ ba ngày thôi, được không?]

[Được rồi. Ta hiểu rồi. Nhưng đổi lại, hôm nay bọn ta sẽ đi vào rừng. Ta đã bị nhốt trong thị trấn suốt thời gian qua rồi, muốn săn bắn một chút để giãn gân cốt,] Fel đáp.

[Ừ, săn bắn trong rừng cũng hay đấy. Ta cũng muốn đi.]

Rừng à? Tôi vẫn có thể mua được thịt heo nếu đặt trước, nhưng thịt wyvern và bò sừng máu thì đã dùng gần hết rồi nhỉ? Với tôi, thịt thì không bao giờ là đủ, nên ý tưởng vào rừng cũng không tệ.

[Vậy thì chúng ta sẽ đi vào rừng. Nhưng trước đó, tôi phải ghé qua Hội Thương Nhân để gia hạn thêm, rồi còn vài thứ cần mua ở cửa hàng tổng hợp. À, tôi cũng có chút việc ở Hội Thám Hiểm nữa, nên chúng ta ghé luôn một thể. Nếu tiện thì cũng có thể nhận thêm nhiệm vụ gì đó.]

[Được rồi. Nếu đã định đi rừng, thì cứ vậy đi.]

Mọi chuyện đã đâu vào đó, chúng tôi bắt đầu lên đường.

Về phần việc tôi cần làm ở Hội Thám Hiểm... ừm, sau chuyện hôm qua, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến Marcus và Charlotte. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định chọn đồ ngọt — và thế là tối qua, tôi đã làm thêm mấy cái bánh bông lan.

Lần trước tôi cũng làm bánh này để tặng Ugohl, nên chắc lần này cũng không sai sót gì đâu. Ngoài bánh bông lan vị truyền thống, lần này tôi còn làm thêm loại có hương trà Earl Grey. Khi lướt trang Siêu Thị Trực Tuyến, tôi ngạc nhiên khi thấy nhiều loại trà đến thế, nên tôi đã mạnh tay chi thêm ít tiền mua một hộp trà loại cao cấp. Để làm bánh trà, không cần dùng hương vani như loại thông thường, chỉ cần trộn chút lá trà đen đã nghiền nhuyễn vào bột là được. Tôi cho trà vào túi nylon rồi dùng cây lăn bột cán nát ra, rồi trộn vào hỗn hợp bột mì và bột nở.

Kết quả là bánh dậy hương trà thơm phức, đúng như mong đợi. Nếu dùng trà túi lọc thì cũng được luôn, vì lá trà bên trong đã được nghiền sẵn, chỉ việc trộn vào thôi. Tôi làm bánh bông lan để cảm ơn, mà vì cái lò nướng của tôi to nên tôi tranh thủ làm nhiều luôn thể. Giờ chỉ cần mua thêm vài cái giỏ ở cửa hàng tổng hợp để đựng bánh mang đi là xong.

Vậy thì, đầu tiên là đến Hội Thương Nhân để gia hạn thêm ba ngày nữa.

…………

Tôi bước vào Hội Thương Nhân, và việc gia hạn hợp đồng thuê nhà kết thúc nhanh gọn đến ngạc nhiên. Chỉ cần thanh toán phần còn lại là xong — tôi đưa 28 đồng vàng và mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.

Sau đó, tôi ghé qua một cửa hàng tổng hợp gần đó và mua hai chiếc giỏ tre đơn giản, rồi mới đi tới Hội Thám Hiểm.

Khi vừa đến trước quầy tiếp tân, nhân viên đã lập tức gọi trưởng hội ra cho tôi.

"Này, có chuyện gì vậy?"

[Tôi đến để cảm ơn vì hôm qua ông và Charlotte đã giúp đỡ tôi rất nhiều.]

"Thôi nào, cậu không cần khách sáo thế đâu."

[Đây, mời ông dùng thử món này. Phiền ông chuyển giúp phần còn lại cho Charlotte nhé?]

"Được, ta hiểu rồi. Cảm ơn cậu đã cất công chuẩn bị. Ta sẽ nhận với lòng cảm kích, và cũng sẽ chuyển phần của Charlotte. Mà, đồ ngọt à? Vợ ta chắc sẽ thích lắm đây," Marcus nói, nở nụ cười hiền lành.

Tôi khá bất ngờ khi một người có vẻ ngoài uy nghiêm như vậy lại có vợ — và chỉ vì buột miệng hỏi mà Marcus bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện về bà ấy. Cả những chuyện mà tôi chẳng hề hỏi đến cũng được ông ấy chia sẻ rôm rả...

4fec94e2-a82b-41da-bafd-4b6767b51a7d.jpg

Có vẻ như Marcus đã từng là một nhà thám hiểm hạng A, và trong thời gian làm thám hiểm viên, ông ấy đi khắp nơi nên không bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn. Nghe đâu đó cũng là lý do khiến phần lớn thám hiểm viên hạng cao kết hôn muộn. Vì có nhiều vấn đề chỉ người hạng cao mới xử lý được, nên họ phải không ngừng di chuyển.

"Chính vì vết thương này mà ta đã phải nghỉ hưu khi 40 tuổi để trở thành trưởng hội ở đây..."

Có vẻ như chính ở thị trấn này, ông ấy đã gặp người phụ nữ sẽ trở thành vợ mình, người đang làm việc xa quê. Vợ ông là một cô gái ở làng mà ông gặp mười năm trước trong một nhiệm vụ, và cô ấy là người nhận ra ông trước. Marcus vẫn còn nhớ rõ ngôi làng đó, và rất bất ngờ khi thấy cô gái tomboy nhất làng lại trở nên xinh đẹp đến thế, theo lời ông nói. Có vẻ như hai người đã gặp lại vài lần sau đó do duyên phận từ quá khứ.

Lúc ấy, vợ ông 22 tuổi, đang ở cái tuổi mà thiên hạ bắt đầu xì xào rằng quá trễ để lấy chồng. Cô bận rộn làm việc để nuôi cha mẹ ốm yếu, nên chẳng có thời gian nghĩ đến tình cảm. Nhưng khoảng một năm trước khi gặp lại Marcus, cha mẹ cô lần lượt qua đời, khiến cô bắt đầu nghĩ về tương lai bản thân.

"Vợ tôi, cậu biết không, cô ấy nói rằng có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ lấy chồng, nên muốn học và viết để có thể sống tự lập."

Vậy là cô ấy đã nhờ Marcus, người cô biết có thể đọc và viết, dạy giúp. Ở thế giới này, người ta thường kết hôn rất sớm, hầu hết con gái đều yên bề gia thất và có con từ năm 18 tuổi, thậm chí có người từ 15 tuổi. Những người phụ nữ lớn tuổi vẫn độc thân thì thường cảm thấy xấu hổ. Vì lẽ đó, Marcus đã rất cảm động trước sự lạc quan và nghị lực của cô gái ấy... Chuyện là như thế.

Dù cách biệt tuổi tác đủ để làm cha cô, Marcus vẫn chân thành và nỗ lực theo đuổi, cuối cùng đã chiếm được trái tim cô.

"Ta vừa có một cô con gái vào năm ngoái, biết không? Cô bé giống mẹ nó, dễ thương lắm~" Marcus nói, trông vô cùng trìu mến.

Đừng có tỏa ra cái vầng sáng hạnh phúc ấy với gương mặt hải tặc kia nữa.

Chết thật, nghĩ lại thì cái ông trông như hải tặc này... hóa ra lại là người bình thường...

"Khi ta còn là nhà thám hiểm, ta thà chết còn hơn lấy vợ, nhưng mà, cậu biết đấy, kết hôn thật tuyệt vời~" Marcus nói, gật đầu liên tục, chân thành hết mức.

"Cậu cũng là nhà thám hiểm hạng cao, đừng bỏ lỡ cơ hội của mình nhé, nghe chưa?" Marcus nói rồi vỗ mạnh vào lưng tôi.

Đừng có dùng sức mạnh khủng khiếp đó đập tôi nữa, làm ơn. Thật ra thì, nếu tôi có ai đó thì đã kết hôn lâu rồi, được chưa. Tôi không chịu nổi cái phiên bản "hạnh phúc lòe loẹt" của Marcus, cứ phun hết cảm xúc khắp nơi. Tôi phải chuồn thôi.

[Vậy thì, tôi đi xem có nhiệm vụ nào có thể nhận được không.]

Tôi tiến đến bảng nhiệm vụ.

Nhìn bảng, nhưng tình hình không khả quan lắm. Không có nhiều nhiệm vụ liên quan đến khu rừng, đúng chứ?

"Chờ đã, cậu định nhận một nhiệm vụ à?"

Ông vẫn còn ở đây sao, cái tên ''người bình thường'' đáng ghét này... *khụ* ý tôi là Marcus.

[Phải. Fel và những người khác muốn đi săn trong rừng để vận động, nên tôi nghĩ tiện thể nhận nhiệm vụ luôn.]

"Khu rừng hả? Hiện giờ không có nhiệm vụ nào cho hạng cao đâu..."

Đúng như Marcus nói, gần như chẳng có nhiệm vụ nào cho nhà thám hiểm hạng cao. Nhưng lại có khá nhiều nhiệm vụ dành cho hạng trung đến thấp...

Hmmm, nên làm gì đây... Hả? Mắt tôi dừng lại ở một yêu cầu nằm ở mép bảng.

[Marcus, cái nhiệm vụ hổ răng kiếm này là sao?]

"Ồ, cái đó hả. Đó là một nhiệm vụ treo thường xuyên thôi..."

Hóa ra có một quý tộc về hưu sống ở đây sau khi để con trai kế vị. Ông ta có sở thích sưu tầm thú nhồi bông, và chính ông là người yêu cầu con hổ răng kiếm.

[Ông ấy nói không gấp. Với lại quanh đây chẳng có hổ răng kiếm, mà phần thưởng lại hơi thấp so với cấp độ, nên hơn một năm rồi chẳng ai nhận cả.]

Phần thưởng là 70 vàng và vật liệu. Nếu tôi nhớ không nhầm, hổ răng kiếm là quái vật hạng A? Với mức thưởng đó đúng là thấp thật.

Nhưng mà... tôi đang có một con hổ răng kiếm... hình như là khi chúng tôi ở Dolan?

Dora-chan bắt được một con khi đi săn cùng Fel. Nghe nói thịt của nó rất dở, không thể ăn được, nên tôi cứ để nó trong ItemBox. Cứ để thế thì cũng phí, mang ra đây có lẽ cũng ổn.

[Ờm... tôi có một con hổ răng kiếm... Tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ nếu mang nó ra không?]

"Hả? Cậu nói là cậu có một con à?"

[Phải. Tôi có một con săn được lúc đi du hành.]

"Không phải ai cũng bắt hổ răng kiếm vì nó bất ngờ xuất hiện, nhưng là cậu... thì ta đoán cũng không có gì lạ."

[Gì? "Là cậu" là sao? Tôi chỉ là người bình thường thôi mà. Những kẻ đi săn mấy con quái hạng A như chơi là Fel, Dora-chan và Sui chứ.]

"Nếu cậu chỉ cần nộp hổ răng kiếm thì nhiệm vụ được xem là hoàn thành, vì không yêu cầu tiêu diệt tại chỗ. Những nhiệm vụ như vậy chỉ cần có vật liệu là đủ."

[À, con hổ răng kiếm có một cái lỗ lớn trên thân, có sao không?] Dora-chan đã dùng một đòn thổi thủng một lỗ to tổ bố trên nó.

"Ông ấy chỉ yêu cầu giữ nguyên phần đầu để làm tiêu bản, ta nghĩ vậy là ổn... Nhưng cũng lâu rồi ta không thấy hổ răng kiếm, để ta kiểm tra lại. Đi tới kho hàng nào."

Tôi đi theo Marcus, người bước đi rất nhanh như đang háo hức.

"Được rồi, hãy xem nào."

Tôi lấy con hổ răng kiếm ra từ ItemBox.

"Ồ, đúng là hổ răng kiếm. Đúng là có cái lỗ to thật... Nhưng chắc là được. Mà ai làm cái lỗ này vậy?"

[À thì... ờm...]

[Là ta! Ta làm đó!] Dora-chan bay vòng vòng quanh tôi.

[Dora-chan, chỉ có Fel, Sui và tôi nghe được thần giao cách cảm của cậu thôi.]

[Tch! Đúng rồi. Nhưng ta muốn mấy con người kia biết chiến công của ta cơ mà...]

Thôi nào, Dora-chan, bình tĩnh.

[Con rồng Pixie này là kẻ đã hạ gục hổ răng kiếm.]

"Thì ra con rồng nhỏ này mạnh hơn vẻ ngoài nhiều đấy."

Phải rồi. Những linh thú của tôi đều rất mạnh. À, tiện đang ở kho, nên tranh thủ luôn.

[Xin lỗi, tôi có thể nhờ các anh xẻ thịt vài con orc nữa được không? Tôi chỉ cần phần thịt, còn lại các anh cứ giữ.]

"Được thôi, orc hả? Không thành vấn đề."

Tôi lấy ra mười con orc từ ItemBox.

"Mười con orc à? Chắc là xong trong chiều nay. Đúng không các cậu?" Marcus hỏi, và các thợ mổ đồng thanh: "Đúng vậy!"

[Tôi cần trả bao nhiêu phí dịch vụ?]

"Cậu nói gì vậy? Cậu đã mang lại lợi nhuận lớn cho hội, làm sao chúng tôi có thể lấy phí từ cậu được."

[Ồ, vậy là miễn phí? Tuyệt thật.]

[Vậy thì, có thể đưa luôn tiền thưởng cho nhiệm vụ hổ răng kiếm cùng lúc với thịt được không?]

"Được, vậy thì ta sẽ chuẩn bị."

[Xong chưa? Chúng ta sẽ vào rừng.] Fel đã bước đến hỏi.

[Ừ, xong rồi. Được rồi, đi thôi. Tạm biệt Marcus, chúng tôi đi vào rừng đây.]

"Được thôi. À, nếu các cậu bắt được thứ gì to lớn, hãy mang đến đây. Ta sẽ làm miễn phí việc xử lý. Đổi lại, để chúng tôi giữ lại tất cả nguyên liệu trừ phần thịt."

[Được.] Vậy là, giờ thì... vào rừng thôi.

Thế là chúng tôi rời khỏi Berleand, tiến vào khu rừng rậm rạp phía trước.

..........

Sau khoảng một giờ cưỡi trên lưng Fel đang phóng như gió, chúng tôi dừng lại giữa một khoảng rừng vắng vẻ.

[Hm, chỗ này có vẻ ổn, không có ai xung quanh.]

[Được rồi, tôi sẽ ở đây nấu ăn để chuẩn bị thức ăn cho hành trình, vậy nên hãy dựng kết giới giùm tôi nhé.]

[Hiểu rồi. Thế thì, đi nào, Dora.]

[Được rồi!] Ngay khi Fel và Dora-chan chuẩn bị đi săn, Sui liền nhảy phóc ra khỏi túi của tôi.

[Sui cũng muốn đi nữa~!]

[Sao? Sui cũng muốn đi à?]

[Sui muốn 'pew-pew' và đánh bại mọi thứ.]

Tuy nhiên, nếu để Sui đi thì tôi sẽ ở lại một mình...

[Fel, kết giới của ông có thực sự bảo vệ được mọi thứ ở quanh đây không?]

[Đương nhiên.]

Tôi đã hiểu rõ uy lực kết giới của Fel rồi. Nếu nó đã nói chắc chắn vậy thì chắc là ổn... Hơn nữa, tôi còn có kỹ năng Phòng Thủ Toàn Diện do các vị thần ban tặng.

Ừ, chắc sẽ không sao đâu.

[Được rồi. Lần này nhóc cũng có thể đi, Sui.]

[Yaaaayyy~!] Khi tôi gật đầu đồng ý, Sui mừng rỡ nhảy tưng tưng như muốn bắn tung cả mặt đất.

[À, Fel, mang cái này đi.] Tôi cẩn thận treo túi ma pháp 'loại trung' quanh cổ Fel.

[Với lại, cuộc săn này là để lấy thêm thịt, nên hãy chắc chắn rằng các cậu mang về những thứ có thể ăn được lần này, nghe chưa?]

[Ừ, ta hiểu rồi.]

[Rồi, rồi~]

[Vânggggg~]

Tôi nhắc vậy để chắc ăn, vì nếu họ lại tha về mấy con không ăn được, tôi cũng chẳng biết làm gì ngoài nhét vào ItemBox để nó mốc meo ở đó.

[Được rồi, đi nào, Dora, Sui,] Fel nói, và cả ba liền phóng vào trong khu rừng rậm rạp.

Giờ thì, đến lúc bắt tay vào nấu nướng rồi.

………