Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Tạm ngưng)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

98 2528

Web Novel (1-50) - Đang tiến hành - Chương 6 - Giai đoạn 1-6 - Nỗi đau qua đi trong thoáng chốc

"Haa..."

Thoải mái ghê.

Dù lúc nào cũng bám dính bên tôi nhưng sau vụ việc xảy ra vào sáng ngày hôm nay, Alice đã không dành nhiều thời gian để kè kè bên tôi nữa.

Nhờ thế mà tôi đã có cho mình khoảng thời gian tự do để thoải mái tận hưởng cuộc sống học đường mà chẳng phải lo nghĩ bất cứ điều gì.

Dù sal thì tôi cũng cần phải ở một mình đôi hồi để còn vạch ra những dự định lẫn kế hoạch cho tương lai nữa.

"Chắc hẳn Alice đã bắt đầu hiểu được cảm giác của mình rồi... Mừng thật đấy, cô ấy đã trưởng thành và chín chắn hơn nhiều rồi."

Qua cách cư xử với tôi, tôi biết cô ấy không hề thất vọng dù chỉ một chút về tôi.

Nên tôi cứ thế mà thư giãn nhẹ nhàng rồi thoải mái hớp trà thôi...

Bởi đây là giờ nghỉ trưa nên tôi đã đi từ phòng học đến căng tin.

Rất ít học viên đi đến nơi đây bởi chỗ này vừa cách toà nhà chính một đoạn khá xa vừa còn nằm gần toà nhà học cũ nữa.

"Mình chẳng muốn bắt gặp phải mấy ánh nhìn dè bỉu đó chút nào."

Tôi không phiền khi bị gọi là phế vật bởi tôi đã quá quen với cái biệt danh đó hồi tôi còn là nhân viên công ty đen ở tiền kiếp.

Câu cửa miệng của gã quản lý phòng ban tại nơi đó là 'đồ phế vật'.

Tôi đã tự hình thành nên khả năng lờ đi những kiểu câu chê bai như thế.

Vả lại, tôi cũng chẳng buồn quan tâm đến những kẻ lạ mặt ngoài kia, những người mà thậm chí tôi còn chả biết tên nói đến mình.

"Vấn đề đáng quan tâm ở đây là Liche cơ. Làm sao để tiếp cận được cô ấy nhỉ...?"

"---Ouga-sama!"

Tiếng hét của ai đó đã phả hỏng giờ uống trà tao nhã của tôi.

"Không hổ danh là Ouga-sama. Ngài đã nhận ra rồi đúng không ạ...!"

"... Dĩ nhiên rồi. Có chuyện gì xảy ra sao...?"

Xàm đấy. Tôi chẳng biết cái vẹo gì cả.

Nhưng bởi trông cô ấy đang rất bối rối nên tôi đành hùa theo cảm xúc của cô ấy.

"Cô Liche! Cô ấy đã bị đưa đến toà nhà học cũ bởi ba tên kia rồi!"

"...! Kể chi tiết cho ta nghe trên đường đi nhé. Chỉ đường mau!"

"Lối này ạ!"

Tôi chạy theo sau Alice.

Tôi vẫn chưa nắm bắt rõ được tình hình nhưng dựa trên biểu cảm vội vã của cô ấy, hẳn là Liche đang vướng phải một rắc rối nào đó khác.

Một toà nhà học cũ bị bỏ hoang cùng ba thằng con trai đô con và một cô nàng có cặp "loa khủng".

Lẽ nào...

"Khả năng cao là họ đang làm chuyện ấy nhỉ..."

"Tôi cũng nghĩ vậy."

Không thể nào! Đ*o ổn rồi!

Kế hoạch đưa Liche vào dàn harem của tôi sẽ tan thành mây khói mất!

Tôi sẽ không để mấy thằng khốn đó động tay lên cô ấy đâu...!

"Quan sát tốt lắm, Alice."

"Không ạ, tôi chỉ tuân theo mệnh lệnh của ngài là trông chừng cô Liche kể từ vụ việc xảy ra vào ngày hôm kia thôi."

"...?"

"Tôi chỉ tuân theo lời ngài nói 'Đừng bỏ lỡ những khoảnh khắc then chốt' thôi ạ, thưa Ouga-sama."

"... Xuất sắc lắm Alice ạ. Đúng là thanh kiếm tuyệt hảo của ta mà."

... Á à! Đó là lý do mà Alice lại hay biến mất tiêu dạo gần đây sao!

Tôi không hề cố truyền đạt với cô ấy mệnh lệnh hay bất cứ thứ gì đại loại thế cho cô ấy hết...

Lúc ấy tôi chỉ định nói câu nào đó ngầu ngầu tí để xoa dịu bầu không khí thôi...

Nhưng nhờ Alice tự mình suy diễn mà tôi đã có cơ hội tiếp cận Liche rồi.

Tôi không sẽ không để đứa nào chạm tay vào cô ấy đâu.

Tôi là người đầu tiên nhắm đến cô ấy kia mà.

Một khi tôi đã muốn có cái gì thì tôi sẽ cố gắng đoạt lấy nó bằng mọi giá.

Muahahaha, thật là gian xảo làm sao - quá đỗi hoàn hảo với một kẻ đang hướng đến con đường làm ác nhân vĩ đại như tôi.

Cô ấy sẽ không thể khước từ tôi sau khi được tôi cứu đến tận hai lần.

[Hii!?]

""-!!""

Tôi nghe thấy tiếng thét của Liche.

Ngay lập tức, hai đứa bọn tôi tức tốc chạy đến nơi phát ra âm thanh.

"- Thấy cô rồi."

"Hả? Sao mày lại đến đây...!?"

Tôi chạm mắt với đám thuộc hạ của Luark đang đứng phía bên kia cánh cửa.

Tôi đạp cửa xông vào, hất văng hai tên đang đứng đờ người ở trong vào xông vào phòng.

"... Mày-mày định đến đây để làm gì...?" 

"Mấy người đang làm gì vậy?"

"Vellet-sama...!"

Đập vào mắt tôi là Luark đang bối rối, ngồi dạng chân cùng thắt lưng đã được gỡ ra, còn Liche thì đang nằm phập phồng hai quả đồi hùng vĩ của mình.

Chuyện này đâu giống như những gì tôi nghĩ... Cảm giác hoàn toàn khác biệt luôn.

Ngược lại, xét vào tình hình hiện tại, cô ấy nhìn cứ như là đang bị cưỡng ép vậy... Bộ Liche lại bị đám này bắt nạt tiếp à?

Nếu đúng là thế thì chỉ còn một điều tôi cần phải làm.

"... Liche à, đừng lo. Một khi ta còn có mặt ở đây, ta sẽ không để hắn động một ngón tay nào lên người cô đâu...!"

... Tôi quyết định rồi...

Tôi không thể phủ nhận biểu cảm hạnh phúc của Liche khi cô ấy bắt gặp tôi.

Lần này, hảo cảm cô ấy dành cho tôi đã đạt mức đỉnh nóc kịch trần rồi!

"Đ-đừng hiểu lầm! Bọn tao đều tự nguyện làm chuyện này với nhau mà!"

"... Mày tưởng ba lời viện cớ nửa mùa đó có thể thuyết phục được tao sao?"

"Đương nhiên là được rồi! Tao đến đây là vì nhỏ này đã mời tao!"

"Không, lầm rồi! Cậu ta đã đè em xuống...!"

"Cô ấy cũng đã từng nói vậy hồi nãy và tôi có bằng chứng đây."

Alice giữ chiếc máy ảnh ma pháp trên tay và dùng ngón cái chĩa vào nó.

"Mọi chuyện đã diễn ra một cách quá đỗi hoàn hảo kể từ ban đầu."

"Máy ảnh ma pháp sao!? Chết tiệt...!"

Xem ra tên Luark này cũng đã nhận ra rằng mình đã bị dồn vào chân tường rồi.

Hắn lảo đảo đứng dậy.

"Tại sao... tại sao chuyện này lại xảy đến với tao...? Tất cả đều là tại mày...!"

... Phiền rồi đây.

Tôi ra hiệu bằng tay với Alice để nhờ cô ấy chạy tới giúp Liche.

Nếu dự đoán của tôi là chính xác thì-

"Tất cả đều là tại mày!!"

- Hắn phát điên lên và sử dụng ma pháp.

Luark chắp hai lòng bàn tay lại và chĩa thẳng về phía bọn tôi.

"Hoả tinh linh à, mau thiêu rụi kẻ thù của ta thành tro bụi đi! [Hoả Tiễn]!"

Mười hai mũi tên lửa được hắn phóng ra.

Trung bình một người có thể kiểm soát tám cái cùng lúc nên tôi phải khẳng định rằng tên này quả thực là một Pháp sư mạnh mẽ.

“Vellet-sama!!”

Bởi không có năng khiếu ma thuật nên tôi không thể xài được phép nào có khả năng hoá giải đòn tấn công của tên này hết.

Hơn thế nữa, tôi không thể né hết bởi chúng quá nhiều, và toà nhà học cũ này cũng sẽ biến thành biển lửa mất.

Vậy tôi phải làm gì mới được?

"Hahaha! Chết đi!"

Tôi sẽ xoá bỏ thứ ma pháp đó từ tận gốc của nó luôn. 

"[Xoá bỏ]!"

Tôi khẽ thốt ra câu niệm của loại bí thuật mà tôi tự tay phát triển.

Tôi vừa dứt lời, đám mũi tên lửa đó đâm vào người tôi.

"Lãnh đòn trực diện luôn! Sao mày có thể đần độn đến mức đó vậy? Là do mày chống lại tao đấy nhé!"

"- Heh, có thế thôi sao?"

"... Hả?"

Luark phát ra thứ âm thanh ngớ ngẩn.

Cũng dễ hiểu thôi. Chứng kiến hiện tượng này lần đầu tiên mà phản ứng như thế thì cũng chẳng có gì là lạ.

Đến cả Alice còn phải kinh ngạc trong trận đấu tập đầu tiên với tôi nữa cơ mà.

"Làm-làm thế nào mà mày vẫn nguyên vẹn thế? Rõ-rõ ràng là tao đã cho tất cả đâm trúng mày rồi mà...!"

"Ừ, mày đánh trúng tao rồi đấy. Nhưng tao đã xoá bỏ chúng ngay lúc chúng đâm trúng tao..."

"Vô-vô lý...! Mày có dùng đến loại ma pháp loại bỏ ma pháp đâu...!"

"... Đủ rồi."

"Eek!?"

Luark rú lên một tiếng đầy thảm hại khi tôi hạ giọng xuống.

Sự tự tin vốn có trên mặt hắn đã không cánh mà bay từ bao giờ.

"Giờ ma pháp không còn hiệu nghiệm thì mày dư sức tự hiểu chuyện gì sắp sửa xảy ra mà đúng không?"

"...! Chưa-chưa hiểu! Oi! Mày không quan tâm chuyện gì sẽ xảy đến với con nhãi này sao... hả, khoan đã!? Nhỏ chạy đâu mất rồi!? Mới nằm ở đây mà... Á!?"

Alice đã đưa Liche đến nơi an toàn rồi.

"Nghĩ gì tao để con tin nằm sau lưng mày?"

"Không... không thể nào..."

Giờ mày hết bài rồi. Mau chịu thua đi.

"Mày là đứa đã bắt đầu canh bạc sống còn này đấy."

Tôi tiến lên một bước. Mỗi lần tôi tiến thêm một bước thì hắn sẽ lùi lại một bước.

"Tao dám chắc là mày cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị kẻ khác săn đuổi rồi."

Mặt hắn trắng bệnh, không còn một giọt máu. Đầu hắn lắc qua lắc lại lia lịa.

"Thật thảm hại và đáng thương, đến mức tao phải cảm thấy thương hại mày luôn đấy."

"Á!? Eek!?"

Lưng Luark chạm vào tường, hắn mất thăng bằng và ngã quỵ xuống.

Hắn đã từ kẻ luôn khinh thường người khác trở thành kẻ bị người khác khinh thường.

Tôi siết chặt nắm đấm của mình.

Không biết liệu kiểu đau đớn gì đang hiện lên trong tâm trí hắn nhỉ?

"Tao sẽ làm cho nỗi đau của mày trôi qua nhanh thôi, thằng phế vật."

"Aaaaaaa!"

Tiếng hét chói tai vang vọng khắp dãy nhà học cũ.

Luark trợn tròn mắt, sùi bọt mép rồi ngã rạp xuống.

Nắm đấm của tôi chưa hề chạm đến mặt của hắn.

Nó chỉ kịp sượt qua gò mà hắn và đâm sầm vào nền đất thôi.

Nói cách khác, hắn đã xỉu tại chỗ vì tưởng rằng mình đã bị ăn đấm.

"... Mày không đáng để tao động tay đâu, đồ cặn bã."