Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Tạm ngưng)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

98 2528

Web Novel (1-50) - Đang tiến hành - Chương 5 - Giai đoạn 1-5 - Cứu tinh

Tên tôi là Alice.

Tôi đã được Ouga Vellet-sama thu nhận và đã bắt đầu cuộc sống thứ hai của mình.

Ouga-sama thật sự là một 'thiên tài' đúng nghĩa.

Tại thế giới này, không có khả năng sử dụng ma pháp là một nhược điểm vô vọng, đặc biệt là đối với con của các nhà quý tộc.

Nhưng Ouga-sama không hề nản chí và vẫn tiếp tục kiên trì cố gắng.

Ngài ấy đã tự mình hoàn thiện loại sức mạnh của riêng mình và tìm ra cách để tồn tại trên cõi đời này mà không cần phải dùng đến ma pháp.

Và ngài ấy định dùng thứ sức mạnh mà mình có được cho người khác chứ không phải cho mỗi riêng mình.

Khi tôi nghe được điều này từ vợ ngài ấy, tôi đã rơi lệ rất nhiều.

Tôi thật may mắn khi được chỉ định đi theo để chăm sóc cậu chủ của mình trong suốt những năm ngài ấy theo học tại học viện, và được phép ở bên cạnh ngài ấy cả ngày lẫn đêm.

Khoá huấn luyện của người hầu trưởng tại dinh thự quá đỗi khắc nghiệt nhưng tất cả đều là vì Ouga-sama yêu dấu.

Thật không thể tưởng tượng được rằng những ngày ấy tôi vẫn còn bị ám ảnh với việc đánh nhau.

Nếu tôi của ngày trước nghe được rằng tôi của bây giờ có thể tự mình pha trà hẳn hoi thì cô ấy sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?

"Heh... Nhảm nhí vãi."

Nhưng tôi đang có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng ngay lúc này.

Ouga-sama đã yêu cầu tôi theo dõi cô Mashiro Liche.

Dù ngài ấy không nói thẳng ra thì đôi khi, một người hầu như tôi vẫn phải tự ngầm hiểu ra ý định thật sự đằng sau những lời của ngài ấy.

Ouga-sama đã nói rằng "Đừng bỏ lỡ những khoảnh khắc then chốt'.

Nói cách khác, tôi phải đi thu thập bằng chứng chứng minh rằng cô Riche đang bị ba tên khả ố kia đe doạ.

Người tinh tường như Ouga-sama hẳn đã nhận ra rằng, trên bức thư được gửi đến vào ngày hôm qua...

Đã thấm đẫm dấu vết của những giọt nước mắt.

Có lý do gì để khiến cô ấy khóc khi viết ra một bức thư cỏn con như thế?

Dựa theo tình trạng của cô Liche gần đây, tôi dễ dàng đi đến kết luận rằng ba tên nhãi kia đang ép buộc cô ấy.

Nhưng tôi không thể buộc tội đám loi nhoi đó mà không có bằng chứng, chúng sẽ dễ dàng thoát tội mất.

Thế nên tôi đã được lệnh là hãy bắt quả tang bọn nó.

"Ouga-sama..."

Điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí tôi là vẻ mặt khổ sở của Ouga-sama.

Hẳn là ngài ấy đã cảm thấy rất có lỗi khi đã khiến cô Liche khóc.

Đến giờ, cả lớp đã quay sang chế giễu Ouga-sama, hình như là bởi những tin đồn thất thiệt đã lan ra khắp nơi.

Dẫu vậy, Ouga-sama không hề tỏ ra lo lắng và vẫn rất thảnh thơi.

Ngài ấy kiên nhẫn thật đấy.

Dường như đây là một phần trong kế hoạch của Ouga-sama.

Khả năng cao là ba tên sâu bọ kia, những kẻ đã lan truyền tin đồn thất thiệt sẽ cảm thấy rất tức tối và mất kiên nhẫn trước thái độ dửng dưng và hiên ngang của Ouga-sama như hôm nào.

Nếu chuyện đó xảy ra thì chắc hẳn chúng sẽ lại tiếp cận cô Liche một lần nữa.

Ouga-sama đang tự hy sinh bản thân mình để có thể tìm ra được bằng chứng cụ thể.

"Giá như ngài ấy biết quan tâm tới bản thân mình nhiều hơn nữa... nhưng ngài ấy rồi sẽ trở thành người mang lại hoà bình cho thế giới này vào một ngày không xa nào đó mà."

Vẫn còn khá nhiều cách để ngăn chặn chuyện này lại, nhưng nếu bất chấp quá mức thì e rằng chúng chỉ tổ làm hoen ố đến danh tiếng của Ouga-sama thôi.

Diệt trừ tận gốc chỉ là giải pháp cuối cùng mà thôi.

Hơn thế nữa, nếu chủ nhân của tôi phải gánh vác chuyện này, thì với tư cách là người hầu và thanh kiếm của ngài ấy, tôi cũng phải gánh vác cùng ngài ấy.

"... Lạc lõng quá."

Suốt khoảng thời gian này, Ouga-sama không ở bên tôi bởi tôi phải tách ra khỏi ngài ấy để có thể trông chừng mọi thứ.

Tôi lấy ra một mặt dây chuyền ra khỏi ngực mình.

Mở nó ra, tôi nhìn thấy bức hình chụp về Ouga-sama vào ngày hôm kia, trông ngài ấy thật oai phong làm sao.

... Hầy, ít ra ngắm bức hình này cũng đã mình cảm thấy phấn chấn hơn chút rồi.

Mình phải tập trung quan sát cô Liche-

"-! Đó là...!"

Tôi bắt gặp cảnh ba tên sâu bọ kia đang vây quanh cô Liche hòng chặn đường thoát của cô ấy rồi định đưa cô ấy đi đến nơi nào đó.

Hướng đó là... toà nhà học cũ!

Rất may là tôi đã quen với cấu trúc của học viện này sau chuyến đi dạo khắp nơi cùng Ouga-sama vào hôm nhập học.

"... Lẽ nào ngài ấy đã tính xa đến mức này rồi sao...?"

Nếu đó là Ouga-sama đại tài và chính nghĩa thì khả năng ngài ấy đã lường trước được chuyện này là rất cao.

Nếu ngài ấy đã kiểm tra trước một lượt những nơi có khả năng xảy ra hành vi xấu xa thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn hợp lý.

"... Không, đây không phải là lúc để mình bị dao động."

Tôi khẩn trương chạy đến nơi mà tôi cảm nhận được sự hiện diện của ngài ấy.

Cô Liche à, xin cô hãy đợi thêm một chút nữa thôi.

Nhất định Ouga-sama sẽ đến cứu cô khỏi tình cảnh tuyệt vọng này.

"Vào trong đi! Mau!"

"Á!"

Tôi bị lôi đi rồi đẩy vào trong một căn phòng.

Nơi này là một căn phòng học trống nằm trong toà nhà cũ của học viện.

Tôi lườm người đã lôi mình đến chỗ này.

"Oi, thái độ đó là sao hả...? Từ khi nào mà mày trở nên ương ngạnh như thế hả?"

Luark Borbond, thủ lĩnh của bọn họ, cười khẩy nhìn tôi.

Nhà Borbond là cánh tay phải của Công tước Argantz, đại tướng của quân đội.

Nên cậu ta mới dám tỏ ra ngông cuồng và làm những hành vi sai trái một cách dễ dàng như thế.

Cậu ta cho rằng cậu ta có thể tự tay che đậy vụ việc lần này.

Đặc biệt hơn là người dính líu trong vụ việc của cậu ta chỉ là một đứa dân quèn như tôi.

"Nhưng đây đâu phải là thoả thuận giữa chúng ta...! Ngài đã nói là ngài sẽ không hãm hại Vellet-sama nếu tôi xúc phạm ngài ấy mà...!"

Vào cái ngày mà Vellet-sama ra tay cứu tôi, bọn họ chỉ giả đò bỏ chạy, nấp sẵn ở một góc chờ đến khi tôi chỉ còn một mình.

Thế rồi, bọn họ lại dồn tôi vào chân tường cùng với một "lời đề nghị" - à không, phải là một lời đe doạ mới đúng.

[Lăng mạ thằng khốn đã làm tao bẽ mặt kia đi. Không là tao sẽ dùng ma pháp hành hắn lên bờ xuống ruộng đấy.]

[Ch-chuyện đó...! Dùng ma pháp ngoài giờ học là hành vi bị cấm trong học viện mà...!]

[Thật ra có nhiều cách lắm mày ạ. Như là "vô tình" quá tay trong một trận đấu tập tay đôi chẳng hạn. Ta chỉ mới là dân năm nhất nên không đứa nào dám chỉ trích ta vì khả năng kiểm soát ma pháp kém đâu.]

[...!]

Cậu ta tự tin khẳng định rằng Vellet-sama là tên phế vật, không thể sử dụng ma pháp.

Thật không thể tin nổi. Nhưng liệu đó có phải là sự thật không...?

Dù ta có thành thạo kỹ thuật chiến đấu đến nhường nào thì ma pháp vẫn là một lĩnh vực hoàn toàn khác.

Với khoảng cách địa vị giữa cả hai, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo và chấp nhận những thoả thuận đó.

Để đổi lấy lời hứa không làm hại Vellet-sama, tôi đã làm một chuyện vô cùng tàn nhẫn.

Đó là viết một bức thư để lừa gạt Vellet-sama, và việc này đã khiến tôi khóc rất nhiều.

Thay vì báo đáp lại ân tình của ngài ấy, tôi lại buông lời sỉ vả Vellet-sama.

Chẳng có gì lạ nếu ngài ấy tỏ ra khinh bỉ tôi.

Nhưng chí ít, nếu tôi làm vậy thì Vellet-sama sẽ có được cuộc sống học đường bình yên.

Dẫu vậy, mấy người này vẫn lan truyền những tin đồn thất thiệt về ngài ấy.

Bởi bọn họ mà Vellet-sama đang bị mọi người trong học viện cô lập.

"Mày đang nói mê sảng gì thế? Tao đâu làm gì hắn đâu, phải không chúng mày? Bọn tao chỉ lượn lờ đây đó rồi trò chuyện với mọi người thôi."

Bọn họ bật cười khanh khách, chẳng có vẻ gì là hối hận hết.

"Nhưng lạ thật đấy. Bọn tao định làm hắn ta phát cáu lên rồi nện bọn tao để rồi bị đuổi học cơ! Ai dè hắn lại bơ đẹp bọn tao làm tụi này tức điên lên được. Cứ như thể là bọn tao không hề tồn tại vậy."

"..."

"Nên là, gọi hắn đến đây một lần nữa đi."

"Sao cơ...?"

"Gọi hắn đến đây. Lần này bọn tao sẽ nện hắn nhừ tử. Sau đó mày hãy làm chứng rằng hắn đã cố gắng hãm hiếp mày." 

Bị đuổi khỏi Học viện Ma pháp sao...?

Nếu chuyện đó xảy ra thì Vellet-sama coi như tàn đời mất rồi.

Cuộc đời của một người nhân từ như vậy... cứ thế mà chấm hết ư?

Với quý tộc, đám dân đen như tôi chẳng là gì sất.

Dẫu vậy, ngài ấy vẫn đã ra tay giúp tôi và nói không cần báo đáp gì hết, đơn giản là vì tôi đang gặp rắc rối.

Từ khi bước chân vào học viện này, tôi đã nhận phải hàng tá ánh nhìn tò mò và những lời gièm pha từ khắp nơi.

Nhưng Vellet-sama lại đối xử rất công bằng với tôi.

Ngài ấy đã cho tôi hy vọng rằng đâu đó ngoài kia vẫn tồn tại những người tốt bụng như ngài.

... Tôi không làm được.

Tôi không dám phản bội ngài ấy đến những hai lần đâu...!

"...Không..."

"Cái giề?"

"... Tôi không làm được...!"

"Đừng đùa với tao!"

"Á...!"

Tôi bị đẩy ngã xuống nền nhà.

Hắn ta tóm lấy đồng phục của tôi và xé toạc nó ra, làm cúc áo văng tứ tung khắp nơi khiến đồ lót và ngực tôi bị lộ ra.

Borbond liếm môi khi nhìn thấy bộ ngực phập phồng của tôi.

"Mày phải làm tao bình tĩnh lại bằng cơ thể của mày."

"Eek!"

"Ê tụi mày. Chú ý canh cửa nhé. Tao sẽ để hai đứa mày chung vui sau."

"Hê hê! Tao rất tò mò về cặp loa đó đấy!"

"Đúng là Luark nhỉ! Bọn này rõ rồi!"

Tôi không thể cử động hay chạy thoát vì bị hắn ta nằm đè lên.

Sự chênh lệnh về kích thước cơ thể cả hai đã khiến tôi không thể phản kháng được.

... Mẹ ơi, con xin lỗi...

Mẹ đã phải vất vả đến nhường ấy để gom góp đủ tiền đưa con vào học viện này, mong con đạt được ước mơ của mình...

Để họ không nhìn thấy vẻ mặt đĩ thoã của mình, tôi quyết định nhắm chặt mắt lại.

Và rồi, ký ức về ngày mà Vellet-sama cứu tôi chợt từ đâu ùa về.

"Vellet-sama..."

"Tiếc ghê. Đếch thằng nào mò mặt tới đây cứu mày đâu."

Phải. Ngài ấy sẽ không tới đây.

Tôi gạt hình ảnh ngài ấy ra khỏi tâm trí mình.

... Cảm ơn ngài, Vellet-sama.

Được gặp ngài chính là vinh dự lớn nhất đời em.

"Hầy, xơi luôn cho nóng nào-"

""Aaaa!!""

Đột nhiên, có tiếng gì đó như vật va chạm với lực rất mạnh vang lên và hai tên canh cửa gào lên thảm thiết.

"Mày-mày đang làm cái quái gì ở đây thế...!?"

Borbond run rẩy hỏi.

... Không thể nào. Không thể, không thể, không nào.

"... Cô đang làm gì ở vậy?"

Dù chưa thể tin được tình hình hiện tại, nhưng tôi vẫn nhận ra được giọng nói ấy...

"A... a..."

Sao... sao ngài lại đến đây...?

"Vellet-sama...!"

Khi tôi cất giọng gọi tên ngài ấy, Vellet-sama hướng mắt về phía tôi. Và rồi - tôi nhìn thấy ngọn lửa phẫn nộ đang bốc lên ngùn ngụt trong mắt ngài ấy.

"... Liche à, đừng lo. Một khi ta còn có mặt ở đây, ta sẽ không để hắn động tay lên người cô đâu...!"

Đoạn này eng nó dịch là wife nên mình đành dịch là vợ(nhưng main đâu có vợ). Bạn nào biết tiếng Nhật có thể vào raw tra xem giúp mình nhé