Trong một căn phòng tối đen như mực.
Bởi rèm cửa đã bị kéo lại nên không một tia nắng nào có thể lọt vào bên trong căn phòng của Hội học sinh.
Tại nơi vắng vẻ và không có một bóng người này, tôi đứng nhìn chằm chằm vào một khung ảnh.
"Cậu đúng là người thú vị thật đấy, Vellet-kun."
Hình ảnh cậu nhóc mà tôi trò chuyện cùng vào ngày kia hiện lên rõ mồn một trong tâm trí tôi.
Tôi còn chuẩn bị dư thêm một số biện pháp nhằm để lại ấn tượng ban đầu thật tốt nhưng lại bị cậu ta nhìn ra ngay lập tức.
Tôi cứ nghĩ chúng sẽ có tác dụng với cậu ta bởi cậu ta là kiểu trai thích gái có ngực bự.
... Không phải là vì tôi ngực nhỏ hay gì cả.
Khi hướng mắt xuống phía dưới, tôi vẫn có thể nhìn thấy một phần lồi nhẹ ra trên người mình.
"... Hưm."
Cảm thấy khó chịu vì sự thật không thể chối bỏ này, tôi dùng ngón tay mình vuốt ve khung ảnh.
"... Ra là cậu đang thật sự che giấu nó, lời đồn về [Ma Táng]."
Chắc chắn tôi đã tiếp cận cậu ta một cách tự nhiên.
Tôi đã phải theo dõi và cúp tiết để tìm ra cơ hội tiếp cận nên tôi đã hiểu hết gần như mọi chuyện rồi.
Tôi không nghĩ mình đã để lộ ra bất cứ cảm giác khó chịu nào.
Đáng lẽ cậu ta không thể nhận ra ý đồ thật sự của tôi là nhắm đến kỹ thuật đặc biệt của mình...
Lẽ nào Vellet-kun đã lường trước được chuyện này kể từ khi giải quyết vụ quấy rối nữ học viên được Sư phụ chú ý đến?
Nhưng nếu thật sự là thế thì thái độ hiếu chiến của cậu ta lúc mới gặp tôi cũng là điều dễ hiểu.
"Mình không ngờ là cậu ta lại từ chối lời mời gia nhập Hội học sinh cơ đấy... chẳng lẽ cậu ta định che giấu bí mật ấy đến cùng luôn sao?"
Nhưng tại sao cậu ta lại dùng đến nó để đánh lại thằng đần nhà Borbond?
Khả năng cao là vì Vellet-kun muốn cứu Liche-san bằng chính sức mình, dù có phải dùng đến [Xoá bỏ Ma pháp].
Đó là cách để khiến một người đầy tài năng như cô ấy trở nên trung thành với bản thân à.
Mục tiêu của cậu ta là biến cô ấy thành loại phụ nữ chỉ biết vâng lời... hoặc đại loại thế.
Dù có mê ngực bự đến mấy thì việc gì Vellet-kun phải dùng tới con bài tẩy của mình nhằm cứu Liche-san chỉ vì cô ấy có ngực bự nhỉ?
"Cậu ta đã chơi đùa với mình, cứ làm như mình một con ngốc vậy."
Việc cô hầu gái của cậu ta xuất hiện đúng lúc như thế hẳn là cũng do cậu ta tự tay dàn dựng.
Tôi được nghe mọi người kể rằng, cô tùy tùng Alice-san kia lúc nào cũng bám dính lấy cậu ta.
Nhưng thậm chí cậu ta còn lợi dụng tôi để thăm dò ngược lại chính tôi...
"Thế giới này thật sự có thiên tài."
Cậu ta hoàn toàn khác biệt so với tôi.
Nếu cứ tiếp tục trưởng thành như thế thì cậu ta sẽ trở thành một Pháp sư đi vào lịch sử nhân loại.
Có lẽ vào một ngày nào đó, cậu ta thậm chí còn có thể trở thành một Dũng sĩ ngang hàng với 'Frone Tia chớp'.
Tôi có thể khẳng định rằng cậu ta có rất nhiều tiềm năng chỉ từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi vài hôm trước.
"Nhưng xin lỗi nhé."
Tôi thả rơi khung ảnh mà mình đang cầm trên tay.
Nó rơi xuống với một tiếng xoảng, và tôi dùng chân dẫm nát nó luôn.
"Không ai có thể thay thế Sư phụ - Frone Milfonty - lý do cho sự tồn tại của tôi đâu."
Hầy, mình phải báo cáo như thế nào cho Sư phụ sau khi người trở về đây?
Mình ghét bị mắng lắm.
"Dù mình cũng đã quen rồi với chuyện đó rồi mà nhỉ."
Bị chửi rủa. Bị đánh đập. Bị chế giễu.
"... Liệu cậu ta đang làm gì vào lúc này nhỉ?"
Tôi cầm mảnh giấy mà tôi vừa mới phê duyệt lên.
Một tờ đơn xin phép lưu trú qua đêm.
Tên của ba học viên mà tôi nhớ rõ có trong tờ đơn xin phép rời khỏi khuôn viên học viện này.
Lý do được viết trên đơn là 'đi làm thiện nguyện'.
◇
"Ouga-sama à, ngài có sao không?"
"Không sao. Ta đã quen với nhịp xóc này rồi."
"Mình-mình... cảm thấy... không được ổn cho lắm... Ự..."
"Ê ê ê..."
Tôi nhẹ nhàng xoa lưng Mashiro - người có khuôn mặt hết sức nhợt nhạt.
Vài phút đầu sau khi lên xe ngựa, cô ấy tỏ ra rất hào hứng nhưng dần dần thì cô nàng đã không thể chịu đựng được nhịp xóc đều đều.
"Rất hiếm khi ta mới có cơ hội đi xe ngựa. Tôi cũng từng như thế hồi còn bé tí."
Giống như những ngày còn là Thánh Kỵ sĩ, Alice đã bọc chiếc túi lại bằng tấm vải để tạo thành một chiếc gối đơn sơ.
"Sẽ hơi chật xíu nhưng cô cứ nằm xuống đây đi. Có lẽ cô sẽ thấy khá hơn đấy."
"Ự... cảm ơn cô nhiều..."
Mashiro, người vừa mới ngồi cạnh tôi đã loạng choạng đứng dậy và cố gắng đổi chỗ với Alice.
Tôi vừa nhìn cô ấy đổi chỗ bằng rìa mắt vừa nhìn cảnh vật trôi qua bên ô cửa sổ.
Cả đám đang đi đến Inivent.
Một thị trấn nhỏ, tầm thường, toạ lạc tại vùng ngoại ô Vương Đô, nét đặc trưng của nơi này là... chẳng có gì đặc trưng hết.
Không phải nơi nào gần Vương Đô cũng đều thịnh vượng.
Càng đi xa khỏi trung tâm Vương Đô, cảnh vật xung quanh càng trở nên thôn dã hơn.
Nói cách khác, số lượng các tuyến đường không được bảo trì cũng vì thế mà tăng theo.
"Á!"
Chiếc xe ngựa đột nhiên nảy lên nảy xuống một cách dữ dội.
Mashiro, người vẫn đang đứng, chao đảo rồi ngã nhào về phía tôi.
Mất thăng bằng, cô ấy lao đầu thẳng vào bụng tôi.
Ôi thôi xong rồi.
"... Oẹeeee!"
"Á!? Quần áo của Ouga-sama!?"
Tiếng cô bạn cùng lớp của tôi tiết ra thứ gì đó mà cô ấy không nên để trào ra và tiếng la ó của cô hầu gái vang lên ầm ĩ trong chiếc xe ngựa chật hẹp.
"Mình xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi cậu!"
"Ta đã bảo bao nhiêu lần là không sao rồi mà. Nếu cô cứ lắc lư như vậy tiếp thì..."
"... Ự..."
"Bộ cô là con ngốc à? Ta nghĩ từ giờ gọi cô là con ngốc chắc cũng được đấy."
Khi đã đến nơi, bọn tôi đi theo Alice và tiến vào thị trấn.
Nơi đây vắng người đến nỗi cứ như thể là bị bỏ hoang rồi vậy, khiến người ta tự hỏi rằng liệu nơi đây còn ai sinh sống không nữa.
"Cô Liche à, xin hãy để tôi cõng cô lên nhé..."
"Ự... Tôi xin lỗi..."
Thế là, Alice hiện đang cõng Mashiro trên lưng vì lo lắng cho cô ấy.
"... Thật sự đang có kẻ phá đám nơi này đúng không?"
"Vâng. Bạn của tôi không lừa đâu ạ."
"Ừm. Thế thì tốt."
Nhưng mục đích của bọn chúng khi làm chuyện này là gì? Thật lòng mà nói, tôi thấy nơi này chẳng có gì quá đáng giá để trục lợi.
Đem bán mảnh đất tồi tàn tại thị trấn này cũng vậy, không thể mang lại lợi nhuận gì quá cao được.
Cả đám bước đi trong bất an.
Nếu ta rẽ phải tại ngã rẽ đầu kia thì ta sẽ đến chỗ khu trại trẻ.
"Cô không nhìn bản đồ mà nhớ rõ nhỉ."
"Tôi từng đến đây vài lần rồi mà. Nhìn kìa, tôi dám chắc là họ sẽ hồ hởi ra chào đón ta-"
Cô ấy đột nhiên ngừng nói.
Bởi cảnh tượng trước mắt bọn tôi là năm gã đàn ông đang đẩy một người phụ nữ với mái tóc cam xuống.
"... Xem ra đây là lúc để chúng ta toả sáng đấy."
Tôi liền lao thẳng tới chỗ năm gã đàn ông kia và tung một cước vào một trong số chúng.
"Hự!?"
Gã đàn ông mất cảnh giác vì bị đánh lén liền ngã rạp xuống đất như khối Domino.
Alice đang đảm bảo an toàn cho người phụ nữ tóc cam, chắc đó là bạn của cô ấy.
"Cái-cái đ*o gì vậy!? Chúng mày là ai!?"
Tên du côn nhanh chóng thủ thế chiến đấu.
Để đáp lại hắn, tôi cũng tự vào thế giống hắn.
"Bọn tao đến đây để nện tụi mày một trận."
"Oi oi, câu đùa nhạt toẹt đó chỉ loè được mấy đứa trẻ con thôi nhãi ạ."
"Tao sẽ tha cho mày nên sao không mau mau cút về nhà rồi bú ngực mẹ mày đi?"
"Nhưng tao thích bú ngực mấy ả đàn bà đứng đằng kia hơn!"
Bọn lâu la cười đùa tục tĩu.
Đúng là cái đám không biết điều
Phải cho bọn này câm họng ngay tại đây và ngay lúc này thôi.
Nhưng tiếng thét dõng dạc của Alice đã thay tôi làm chuyện đó.
"Bọn khốn nạn kia! Chúng mày có biết người này là ai không!?"
Cô ấy đứng lên phía trước tôi, quỳ xuống bằng một chân rồi bắt đầu rải một mớ giấy vụn mà tôi chẳng biết là cô ấy đã chuẩn bị từ đâu và lúc nào.
Nền đất xung quanh đã chuyển sang màu hồng bởi mớ giấy vụn mà Alice rải ra.
"A-Alice-san?"
Xin cô đấy, dừng lại đi, ta sắp xấu hổ đến chết rồi đây này...
"Người sẽ xua đuổi những bóng tối tàn độc và mang lại ánh sáng chói loà cho thế giới này! Vị cứu tinh phán xét mọi tội ác và sinh mạng loài người bằng công lý!"
Cô ấy phát biểu một cách vô cùng trôi chảy, cứ như thể cô ấy đã từng làm chuyện này rất nhiều lần rồi vậy.
"Ouga Vellet-sama muôn năm!!"
Thế rồi, cô ấy tự hào lớn tiếng gọi tên tôi lên.
Alice đã làm rồi kìa.
"..."
Dừng lại đi! Tĩnh lặng như này có khỉ mới chịu được!
Đừng nhìn ta với ánh mắt cứ như thể ta là thằng dở hơi đó nữa lũ ác ôn kia!
Và cô, bạn của Alice đang đứng sau cô ấy nữa!
Chẳng phải cô thuộc về phe bọn tôi sao!?
Không, đúng rồi đấy em. Hmm, i can fix her - Ouga said Màu hồng=)))