Bầu không khí trở nên tĩnh mịch vì hành động của Alice.
Alice ngồi phệt xuống, ánh mắt trông cực kỳ thoả mãn.
"Hưm, các ngươi đều đã cảm thấy run sợ trước sự hiện diện của Ouga-sama rồi chứ?"
Hoàn toàn không.
Nếu có sợ thì ắt hẳn là vì một lý do khác, vì đã đụng mặt phải một đám tâm thần.
"Ouga-sama."
Alice nhìn vào tôi với ánh mắt như thể đang mong đợi điều gì đó.
Hể? Đừng nói với tôi là cô ấy muốn tôi phải nói gì đó ngay bây giờ nha?
Cô đang đùa ta đấy à?
"... Kukuku."
Tôi cảm nhận được mọi ánh mắt đang dồn về phía mình.
Nghĩ đi nào Ouga Vellet.
Nhớ lại mục tiêu của mày đi.
Lần mày, tôi giả bộ làm người tốt hòng tiếp cận trại trẻ mồ côi này và nhận lũ trẻ kia về làm lao động.
Tôi đến đây để giành được sự ủng hộ của tất cả bọn họ.
Nhưng không đời nào một gã đàn ông độc ác đến tận xương tủy như tôi lại có thể hành xử như một tên tốt tính được.
Nếu tôi diễn xuất một cách hời hợt thì lời nói dối sẽ bị vạch trần ngay lập tức.
Đã vậy thì chỉ còn một điều duy nhất để làm thôi!
"Phải, ta là 'Cứu tinh' chuyên cứu rỗi những kẻ ác trên khắp thế gian này."
Tôi phải trở thành một gã đàn ông nguy hiểm đang say sưa diễn vai anh hùng!
"Ta sẽ tha thứ cho những hành vi ban nãy của ngươi, và nhân danh tên ta, ta sẽ cứu rỗi tất cả các ngươi.
Tôi ra dấu thánh giá trước ngực, rồi đột nhiên, mọi chuyện bắt đầu.
"Đây là dấu chấm hết cho cái ác của các ngươi."
Thế nào...?
Tôi lén liếc về phía sau.
"Vị 'cứu tinh' sẽ cứu rỗi mọi thứ sao..."
Không được rồi...!
Hầy, người phụ nữ kia đang lùi lại kìa...
Lạ lắm à? Tôi đang định cứu vớt bọn họ mà đúng không?
Khỉ thật...! Tôi đang định cứu giúp lũ trẻ một cách khôn ngoan rồi giải quyết chuyện này thật êm đẹp kia mà...!
Ấn tượng ban đầu mà như này thì kế hoạch của tôi sẽ đổ sông đổ biển mất-
"Tuyệt quá đi mất...!"
- Ôi đệt, tôi lầm to rồi! Cô ta cũng bị điên luôn kìa!
Tôi quay người lại và nhìn thấy cô ấy đang tự ôm lấy mình, ánh mắt tràn ngập khoái cảm.
"Dù họ đã phạm phải những tội lỗi tày trời, dù cơ thể này có bị làm cho ô uế đến nhường nào, ngài vẫn sẵn lòng dang tay ra chào đón mọi người ư... Ôi, tình yêu của ngài thật thiêng liêng làm sao!"
"Đúng chứ? Dưới phán quyết của Ouga-sama thì kể cả những kẻ chưa từng được phán xét cũng sẽ được trao cho cơ hội để có thể cải tà quy chính."
"Ừm... Đúng là một tâm hồn cao quý biết bao. Không hổ danh là vị quý tộc mà cô phụng sự nhỉ."
Người giống nhau thì thu hút nhau.
Nghĩ lại thì, bất cứ ai có thể làm bạn với Alice, người phụ nữ chuyên triệt phá các thế lực tà ác đều không phải là người bình thường.
"Chậc, hoá ra chỉ là trò nghịch ngợm của đám trẻ trâu."
"Ờ, ấn tượng phết."
"Chúng mày không nên gây sự với người lớn đâu biết không?"
Chúng đang buông lời chế giễu, cười cợt tôi.
Nhịn đi, phải nhịn...
Lúc này, tôi đang là một 'cứu tinh'... Một quý ông nhân từ cơ mà...
Vì mục tiêu cao cả của mình, tôi phải chịu đựng mấy lời sỉ vả kia.
"Hưm, nếu thế thì-"
Gã đàn ông bị tôi đá hồi nãy rút ra một con dao.
Hắn liếm nó rồi chĩa lưỡi dao về phía tôi.
"Sao không mau cứu bọn tao luôn đi hả 'cứu tinh'?"
"Tao sẽ giết mày!"
Tôi phi thẳng về phía trước.
"Tao nữa! Cứu tao với 'cứu tinh'!"
Tôi sẽ xử tội cô ấy sau!
"Trúng đòn này sẽ đau lắm nhãi ạ!"
"Trúng đòn thì thôi!"
Con dao lao về phía tôi.
Có lẽ hắn cho rằng tôi sẽ đờ người vì sợ hãi nhưng quá đen đủi cho hắn, tôi đã rất quen thực chiến từ khi nào rồi.
Trong những lần tập trận với Alice trước khi tôi nhập học, bọn tôi đã xài kiếm thật với nhau dù phần lưỡi đã được mài cùn.
Bởi tôi không thể sử dụng ma pháp nên kỹ năng chiến đấu tay đôi thực sự rất cần thiết đối với tôi, khiến việc luyện tập thực chiến trở nên cực kỳ quan trọng.
Nhờ vào những buổi tập như thế mà tôi đã gần như không sợ vũ khí nữa.
"Cái quái!?"
Tôi đỡ lấy cánh tay hắn từ phía bên trong một cách mượt mà.
Hướng đâm của con dao bị chệch về phía một bên và hắn ta lộ đầy những sơ hở.
"Mau suy ngẫm về hành vi của mình đi."
"Gự!?"
Tôi đấm vào hông hắn bằng tay trái rồi dùng tay phải đấm vào mặt hắn khi hắn ngã khuỵu người về phía trước.
Khi tôi đẩy gã này ra thì những tên còn lại đang chuẩn bị vũ khí.
"Vây quanh hắn!"
Thấy đồng bọn mình đã bị hạ gục, chúng không thể cười nhạo tôi nữa và bắt đầu phối hợp với nhau.
"Mau chết đi!"
"Tao sẽ xé xác mày!"
Chúng vung vũ khí của mình về phía đầu và bụng tôi.
Non thật. Có nhắm thì hãy nhắm vào chân đầu tiên chứ đừng có nhắm bụng nhé.
"Bên dưới là vùng an toàn."
Tôi khuỵu người xuống để né đòn.
Đặt tay mình lên nền đất, tôi lộn lại một vòng rồi sút thẳng vào mặt chúng.
"Gự!?"
"Hự!?"
Còn hai tên.
"Chết-chết tiệt! Có ai bảo sẽ có một tên yêu nghiệt như này mò mặt đến đây đâu! Ê tụi bây, mau chuồn thôi!"
"Gyaaaaaa!"
"Áaaaaaaa!"
Một tiếng thét kinh hãi cắt ngang lời hắn ta.
Alice đã chặn đầu rồi tẩn một tên đang định bỏ chạy bằng bộ vuốt sắt.
Tôi có thể nghe thấy tiếng xương gãy - hoàn toàn không phải là thứ âm thanh mà ta nên nghe nhiều.
"...Á...ự..."
Gã đàn ông bị cô ấy tóm sủi bọt mép rồi trợn tròn mắt.
Cô ấy quẳng gã về phía hai tên mà tôi đã đánh gục.
"... Ngươi còn định chạy nữa không?"
Alice nở nụ cười nham hiểm.
... Tôi thề là cô ấy hợp làm phản diện hơn là chính diện đấy.
Nếu là vậy thì có lẽ đây là duyên phận khi cô ấy trở thành thuộc hạ của tôi.
"Cầu mong đấng 'cứu tinh' dung thứ cho linh hồn tội lỗi của ngươi..."
Và cô ấy bắt đầu quỳ gối và cầu nguyện cho mấy gã đàn ông mà bọn tôi hạ gục - điên quá trời quá đất.
"Chúng mày là lũ quái quỷ nào thế!?"
"Cái đó phải do tao hỏi mới đúng!"
"Híc!"
Tôi tung một cú móc phải đầy sát khí vào má hắn ta.
Gã đàn ông quá sợ hãi để có thể suy nghĩ rõ ràng nên không né được rồi yếu ớt gục xuống.
Mấy tên này quá đỗi tầm thường.
Tôi không rõ cái đám này sẽ dẫn tôi tới chuyện gì nhưng trước mắt cứ trói chúng lại rồi moi thêm thông tin vậy.
"Alice."
"Tôi hiểu rồi ạ."
Alice lột đồ của mấy tên đó ra và dùng nó để trói tay và chân chúng.
... Nhắc mới nhớ, Mashiro đã lịm đi trên lưng Alice từ khi nào rồi...
... Hầy, chắc là từ khi tôi lao vào phá đám bọn chúng đây mà.
Tính ra cũng hay, sẽ tốt hơn khi không để cô ấy chứng kiến toàn bộ những gì vừa mới xảy ra.
An ủi cô ấy là một trong những việc khó khăn nhất.
"Ouga-sama à, 'phán quyết cứu rỗi' của ngài tuyệt vời thật đấy."
"Đừng nói mấy thứ kỳ lạ đó nữa."
Tôi đâu phải kiểu người đó...!
Alice chỉ đang tự tưởng tượng nên một tôi lý tưởng với hình mẫu của cô ấy thôi.
Tôi chỉ làm theo những gì mà cô ấy nói vì lúc đó quá ngượng... Sao mọi chuyện lại thành ra như này nhỉ...?
Nhưng người phụ nữ kia dường như chẳng quan tâm và bắt đầu tự giới thiệu bản thân.
"Tôi tên là Mio. Tôi chưa từng nghĩ rằng một vị quý tộc sẽ tự mình đích thân đến đây... Đúng như những gì mà Alice nói, ngài quả thật là một người giàu lòng nhân ái."
Dứt lời, cô ấy nắm chặt lấy bàn tay tôi rồi đan những ngón tay của tôi và cô ấy vào nhau.
"Tuy trại trẻ mồ côi này có hơi đơn sơ mộc mạc, nhưng vẫn luôn sẵn lòng chào đón ngài, thưa Vellet-sama."
...Dù tôi đến đây chỉ là để kiếm thêm tay chân lao động nhưng tôi cứ có cảm giác là mình sẽ phải dính líu vào một vấn đề nào đó rắc rối hơn nữa vậy.
Đó là những gì tôi rút ra được từ cuộc gặp gỡ này.
Quá mạnh, mấy em ghệ của ngài còn chưa được nắm tay lần nào mà chị này đã tiến công trước rồi