Hê, cảnh này cảm động phết nhỉ?
... Nhưng nói thật, pha vừa rồi tim tôi đập dữ dội quá trời quá đất.
Tôi phải thầm khen lũ trẻ này khi chúng ùa ra ngay đúng lúc đó.
Và đừng quên, nhờ có bộ não thiên tài của tôi mà mọi chuyện mới có thể xâu chuỗi lại với nhau một cách thuận lợi như thế nhé.
Thực ra, lũ trẻ đã đến gần tôi từ trước đó rồi.
Hẳn là chúng đã biết lo nghĩ cho tương lai dù đang mới ở độ tuổi đó.
Ai ngờ chúng lại sẵn lòng tự nguyện làm việc cho tôi đến thế cơ chứ? Tôi không thể đòi hỏi thêm điều gì thuận lợi hơn thế này nữa.
Dĩ nhiên là tôi đã chấp thuận không chút do dự rồi.
Nhờ thế mà Mio đã nhận ra được cảm xúc thật sự của mình. Nên chúng vẫn sẽ tiếp tục ở bên cô chị Mio yêu dấu của chúng thôi.
Còn tôi thì thu thập được nguồn lao động cực kỳ ngoan ngoãn.
Chẳng ai phải chịu bất hạnh hết - kết thúc có hậu quá đỗi hoàn hảo đúng không?
Ừm, mà ít nhất là 'hiện tại' thôi nhé.
"Oi, còn định khóc lóc tỉ tê đến giờ nào nữa hả? Khẩn trương dọn dẹp hành lý đi."
Khi chúng đã khóc lóc chán chê xong, tôi bắt đầu mở màn cho cơn ác mộng tới đây của chúng.
Ai nấy đều nhìn lên tôi với ánh mắt bối rối.
"Ý ngài là sao ạ...Vellet-sama...?"
"Còn gì nữa? Đương nhiên là các ngươi sẽ di chuyển đến lãnh thổ của ta, lãnh địa Vellet rồi."
"Đến lãnh địa Vellet ư!?"
"Ờ, ta sẽ chuẩn bị chỗ ở đàng hoàng cho các ngươi. Chỉ cần mang theo đầy đủ hành lý là được."
Tôi không tin vào mấy lời hứa.
Đó là vì sao mà tôi sẽ bắt chúng phải di chuyển đến lãnh địa Vellet để chúng không thể tìm đường chạy thoát.
"Và ta sẽ thuê gia sư nên từ giờ đừng hòng chơi bời nữa nhá. Các ngươi sẽ phải học hàng ngày. Không có kiến thức thì chẳng đạt được gì đâu."
"..."
Bọn họ há hốc mồm trước lời tuyên bố đáng sợ của tôi.
Đối với đám nhóc tì đang tuổi ăn tuổi chơi, việc mất đi sự tự do và bị ép học hàng ngày nhằm có nền tảng để làm việc cho tôi hẳn là một cực hình.
Nhưng tôi đây đã quyết định mọi chuyện rồi.
Tôi nhận thấy đám nhóc tì này chưa được giáo dục tử tế khi còn đang vui chơi thoải mái như này.
Cứ như vậy thì chúng sẽ chẳng thể mang lại lợi ích gì. Nên tôi sẽ giáo huấn chúng cho đến khi chúng trở nên hữu ích.
Nhân tiện nói thêm, nếu chúng tìm cách bỏ trốn thì người gia sư sẽ báo cáo lại cho tôi.
Mio và đám nhóc này đã hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay tôi rồi.
"Alice này, bộ ta nói gì lạ lắm sao? Yêu cầu này quá đỗi hợp lý rồi đúng không?"
"Vâng, tôi tin đây là một quyết định cực kỳ đúng đắn ạ."
Hê, xem ra lần này Alice không có ý định phản bác lại ý kiến của tôi.
Tôi đã cứu Mio và mấy đứa kia như yêu cầu của cô ấy rồi.
Nói cách khác, cô ấy đang nợ tôi một món ân tình.
Hoàn hảo ghê, mọi chuyện đều đã diễn ra theo như kế hoạch mà tôi vạch ra.
"Xe ngựa sẽ đến đón các ngươi vào tuần tới. Mau sẵn sàng đi."
"K-khoan đã, Vellet-sama à!"
"Hửm? Gì nữa?"
"Em... em nên làm gì từ bây giờ đây?"
Ừm, cô thì cứ việc đi theo mà chăm sóc lũ trẻ thôi, nhưng... để xem nào.
Có ý này này. Tôi sẽ mượn câu cửa miệng của lão sếp cũ ở tiền kiếp để nói với cô ấy.
"Tự mình tìm ra đi."
"Tự mình tìm ra... sao?"
"Ờ. Hãy nghĩ về những gì mình nên làm từ bây giờ đi."
"Em có thể làm gì... cho Vellet-sama đây..."
Hầy, tôi nghĩ là họ sẽ không phản đối tôi hay gì đâu, nhưng nếu có thì phiền vãi chưởng ra.
"Ngày mai ta có tiết rồi. Về thôi, Alice, Mashiro."
Nói xong những gì cần nói, tôi rời khỏi trại trẻ mồ côi.
Mio thì thào gì đó sau lưng tôi nhưng tôi giả bộ ngó lơ không nghe thấy.
Giờ đã quá muộn để hối hận vì đã nhờ tôi giúp rồi.
Cuối cùng thì, thứ có thể đánh bại cái ác chỉ có thể là một cái ác vĩ đại hơn thôi.
"Vậy ta nên làm gì đây Ouga-kun? Còn một hồi nữa mới đến giờ xe ngựa cập bến đấy."
"Ta sẽ đi giáo huấn tên kia. Vẫn còn nhiều chuyện phải giải quyết lắm."
"Giáo huấn ư...? Cậu định làm như nào?"
"Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?"
Tôi đập tay này vào lòng bàn tay kia của mình.
"Dĩ nhiên là bằng bạo lực rồi."
◇
"Đại ca ơi! Xin hãy để em được làm việc dưới trướng của anh!"
"""..."""
Tôi khẽ liếc mắt với hai cô gái kia.
Khi cả đám quay lại quán bar, Aliban đã tỉnh lại từ khi nào.
Và đó là những gì hắn nói ngay khi thấy mặt tôi bước vào.
"Ý ngươi là gì?"
"K-không ạ, em không có ý gì đâu! Em chỉ quá ngưỡng mộ sức mạnh của anh thôi đại ca à!"
"... Ồ?"
"Đánh với anh xong, em đã nhận ra một điều... anh là người xứng đáng được đứng ra dẫn dắt người khác!"
"Hiểu rồi hiểu rồi."
Xem ra tên này đã ngộ ra rồi.
Chính xác - tôi là ứng cử viên hoàn hảo trong việc sống một cuộc đời dễ dàng, là vị lãnh chúa tham nhũng chuyên bóc lột dân chúng mà lị.
"Nên ngươi sẽ tuân lệnh ta mà không nghi ngờ gì đúng không?"
"Dĩ nhiên rồi ạ! Mạng này là của anh mà đại ca! Em làm nô lệ cho anh còn được ấy chứ!"
Xét theo kiểu hành xử này, dường như tên này đã hoàn toàn tôn sùng tôi rồi.
Xem ra tôi không cần giáo huấn hắn rồi.
Tôi khẽ liếc nhìn Alice nhằm đảm bảo hắn đang nói thật và cô ấy gật đầu đáp lại tôi.
"Được rồi được rồi. Aliban này, ta có việc dành cho ngươi đây."
"Rõ! Cảm ơn đại ca nhiều!"
"Aliban, ta muốn ngươi... đi trừng trị đám côn đồ ở khắp mọi nơi."
"... Hả?"
Tôi giải thích rõ nhiệm vụ cho Aliban nghe.
Tóm lại thì hắn sẽ đi đến các khu phố nguy hiểm, hạ đám lưu manh rồi bắt đem bọn chúng về cho tôi.
Sẽ chẳng ai quan tâm nếu đám lưu manh đó đột nhiên biến mất đâu - thật đáng buồn làm sao.
Rồi tôi sẽ mở lại một đấu trường ngầm bằng cách đưa những tên mà mình đã thu thập được vào đó.
Với tư cách là người cầm đầu, tôi sẽ kiếm được cả bộn tiền từ đó.
Nếu đám đấu sĩ đó nằm dưới trướng tôi thì tôi có thể dàn xếp các trận đấu một cách thoả thích!
Bởi khu đấu trường vẫn chưa bị phá hủy nên gần như tôi sẽ không phải đầu tư thêm bất kỳ khoản nào nữa.
Dĩ nhiên là Alice không hề biết gì về chuyện này nên tôi sẽ luôn giữ khu đấu trường này ở trong trạng thái mơ hồ.
Tôi sẽ phải dành ra một khoảng thời gian riêng để nói chuyện này với cô ấy.
Có thể tôi sẽ phải hỏi thêm nhiều điều từ cô ấy về thứ Elixir tăng cường kia.
"Ra vậy. Về cơ bản thì em chỉ cần đi xử đám người xấu như những gì anh đã làm đúng không đại ca?"
"Chuẩn. Cứ bắt chước ta là xong."
"Nhiệm vụ được giao phó bởi đại ca sao... Nhất định em sẽ hoàn thành nó!"
Tốt lắm tốt lắm. Thật an tâm khi thấy hắn tỏ ra tràn đầy động lực đến thế.
Thế là, toàn bộ những gì cần làm đều đã xong xuôi hết cả rồi.
"Ồ, ngươi sẽ phải ở lại đây trong tuần tới."
"... Sao ạ?"
Đây là biện pháp phòng ngừa tất yếu cho đến khi Mio và lũ nhóc dọn đi hết.
Nên đừng nhìn ta với ánh mắt thất vọng như thế nữa.
Và thế là, tôi rời khỏi Inevent khi đã giải quyết hết những việc mình muốn làm.
◇
Ouga không hề biết rằng.
"Tôi tên là Aliban! Tôi đến thị trấn này dưới lệnh của Ouga Vellet-sama. Mau nói cho tôi biết đám gây rối cho các người đang ở đâu. Tôi sẽ lo liệu đám đó giúp các người."
Nhờ có Aliban đi dọn dẹp đám du côn mà an ninh trong thị trấn sẽ được cải thiện và việc hắn cứ tiếp tục khoe khoang mình là đàn em của Ouga Vellet sẽ khiến danh tiếng của cậu nâng vọt lên trời trong giới thường dân.
Ouga không hề biết rằng.
"Mọi người à, cùng dâng lên lời cầu nguyện của chúng ta nào. Tới vị 'cứu tinh' của chúng ta - Ouga Vellet-sama - người sẽ cứu rỗi tất cả chúng ta."
""" Rõ, thưa sơ Mio."""
Khi đã ngộ ra được những gì mình nên làm, Mio đã trở nên tôn thờ Ouga, cùng lũ trẻ lập nên giáo phái Ouga để rao giảng về đức tin của mình, mang ý nghĩa rằng Ouga rất xứng đáng để làm vua.
Chuyện này sẽ lan truyền khắp lãnh địa Vellet... và cả trong giới thường dân nữa.
"Hahaha! Làm việc mình muốn xong thấy thoả mãn lắm, Alice, Mashiro ạ!"
"Ngài làm tốt lắm, Ouga-sama."
"Thật sao! Cậu tuyệt quá đi Ouga-kun. Mình sẽ cố gắng hết sức để có thể trở thành người như cậu!"
Ouga vẫn đang bật cười hả hê trên chiếc xe ngựa mà không hề hay biết gì về chuyện này.