"... Vậy cô muốn nói gì với ta?"
Nhân lúc Mio đang đưa lũ trẻ đi ngủ, Alice muốn nói chuyện riêng với tôi và gọi tôi ra phòng khách.
Bọn tôi ngồi sát bên nhau trên một chiếc ghế sofa kiểu cũ.
"Dạ là, tôi đã tra tấn chúng theo chỉ dẫn của ngài rồi khiến chúng phải nôn sạch mọi nguồn thông tin ra. Chuyện là thế ạ."
“…”
Tôi chưa đưa ra loại chỉ thị đó bao giờ luôn ấy...
Sao cô ấy lại có thể hiểu ra lời của tôi là đi tra tấn bọn chúng?
Tôi bắt đầu cảm thấy bất an về chuyện này rồi đấy.
"... Cô chưa giết chúng đâu đúng không?"
"Ngài chớ lo. Chúng đóng vai trò rất quan trọng trong việc chỉ đường cho ta tới sào huyệt của đồng bọn chúng mà."
Đó đâu phải là điều mà ta đang lo lắng...
Ta cần có người để tìm ra đầu mối.
Nếu chúng hẹo sớm quá thì sẽ rất khó để ta quản lý mọi việc.
Tôi đã định đưa chúng vào với hy vọng có thể đàm phán với chúng trong yên bình cơ...
Thôi kệ đi, chuyện cũng đã qua rồi.
Dù sao thì Alice cũng đã hành động vì lợi ích tốt nhất dành cho tôi mà.
Thật ra, cô ấy đã định là sẽ tự mình tấn công vào sào huyệt bọn chúng cơ. Cứ xem như là cô ấy đã tiến bộ hơn khi không giết ai đi.
Tôi thở dài rồi nhìn lên trần nhà. Tôi ngả lưng vào chiếc sofa và hỏi Alice.
"Cô đã lấy được thông tin gì từ bọn chúng?"
"Chúng nhắm đến nơi này vì chúng muốn xây một đấu trường ngầm tại Inevent ạ."
"Ý cô là xây một cái giống như ở Woshua mà cô từng hoạt động sao?"
"Vâng. Nói đúng hơn thì chúng chính là đám tàn dư của cái bọn ở nơi đó."
"Hình như cô đã xử sạch tất cả bọn chúng rồi mà đúng không? Cô để sót tên nào chạy sổng à?"
"Không ạ, không thể thế được. Ai không tham dự vào các trận đấu sẽ được nghỉ ngơi. Đám gây rối lần này hẳn là những kẻ may mắn được nghỉ ở nhà vào ngày hôm đó."
"... Ra vậy."
Á khoan, chẳng phải đó là do chúng ta sao?
Khi bọn tôi càn quét cả khu đấu trường ngầm tại Woshua, hẳn là những tên nghỉ ở nhà vào ngày hôm đó đã nhắm Inevent làm cứ điểm hoạt động mới cho mình.
Inevent và Woshua là hai thị trấn lân cận nhau.
Nhờ phạm vi kiểm soát của đám Cảnh vệ Hoàng gia không bao quát quá xa nên nơi đây đã trở thành địa bàn lý tưởng để đám loi nhoi kia hoạt động trở lại.
"Dù trước đây, kể cả khi mức độ an ninh tại Woshua đã rớt xuống mức chạm đáy thì rất nhiều người đã bắt đầu rời khỏi Inevent rồi. Điều này đã khiến cho các hoạt động phi pháp của bọn chúng trở nên thuận lợi hơn bao giờ hết. - Có chuyện gì vậy Ouga-sama?"
"... Không có gì, ta chỉ đang nghĩ vẩn vơ chút thôi."
Đây đúng chuẩn là hiện tượng vừa phá vừa sửa mà!
Tôi vừa ăn những món được nấu bởi những người phải chịu khổ vì bọn tôi sao?
Cái đệt... Sao bụng mình đột nhiên đau dữ dội thế này...
Đây không phải là kiểu ác nhân mà tôi nhắm đến, kiểu ác khiến lòng người người quặn thắt!
Ngay cả ác nhân cũng phải có cho mình quy chuẩn đạo đức riêng.
Ví dụ đi, tôi sẽ làm mọi thứ nếu chúng có thể mang lại lợi ích cho tôi, nhưng tôi sẽ không dính líu tới bất kỳ điều gì khác.
Tôi muốn có một dàn harem với toàn những cô gái dễ thương, được ăn món ngon, sống một cuộc đời êm đẹp và vô lo vô nghĩ trên những đồng thuế của người dân.
Thế nên việc bám sát vào kế hoạch cùng các dự định và sự kiên nhẫn mới thú vị.
Nhưng còn cái kiểu bừa bãi, loạn xì ngầu này á? Tôi chẳng muốn tí nào.
... Tôi quyết định rồi. Lần này, tôi sẽ chịu trách nhiệm và theo đuổi vụ này đến cùng.
Một khi tôi còn sống, tôi sẽ bảo đảm cho sự an nguy của cả cái trại trẻ - à không, phải là cả Inevent này mới đúng.
Để làm được chuyện đó, tôi cần phải... lên kế hoạch cụ thể trong đầu mình.
"Alice này. Trong cuộc tấn công sắp tới đây, tuyệt đối không được giết ai nhé. Đánh tàn phế cũng không được nốt."
"... Sao lại thế ạ?"
Ta sẽ giải thích cặn kẽ cho cô hiểu nên đừng tỏ ra bất mãn như thế chứ.
Áp lực cô toả ra dư sức khiến người thường phải tá hoả nhập ma rồi đấy.
"Ta sẽ dùng đến chúng nhằm thực thi công lý tàn bạo của ta."
"Ra là vậy. Ngài có kế hoạch rồi sao?"
"Dĩ nhiên rồi. Bộ cô nghĩ ta là ai hả?"
"Ngài là vị 'cứu tinh' sẽ cứu rỗi tất cả mọi người."
Cô ấy có thật sự ngưỡng mộ mình không thế?
Đang nghĩ đến chuyện này thì tiếng gõ cửa vang lên cộc cộc.
"Xin lỗi vì đã làm phiền. Là tôi, Mio đây. Tôi vào trong được không ạ?"
Alice đưa mắt tỏ ý chấp thuận nên tôi gật đầu.
"Cô vào đi."
"Cảm ơn ngài. Tôi mong là mình không phá đám hai người."
Mio, người vừa cho lũ trẻ lên giường ngủ, cúi đầu bước vào phòng.
Trong tay cô ấy là một túi vải màu trắng.
"Bọn ta chỉ vừa mới bàn chuyện xong thôi. Lũ trẻ sao rồi?"
"Không đứa nào tỏ ra sợ sệt hết. Chúng thiếp đi nhanh lắm, chắc là do mệt đây mà...hoặc có lẽ là nhờ có Vellet-sama chơi cùng với chúng đấy."
“Haha…”
Chắc do tôi hơi quá phấn khích so với tuổi của mình rồi...
Nhưng đó vẫn là khoảng thời gian hết sức đáng giá.
Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu được cảm giác của lũ trẻ.
"Nhưng sao cô lại đến đây vào giờ này? Lo lắng quá nên không chợp mắt được à?"
"Không, không phải vì thế ạ... Tôi đến đây là để đưa thứ này cho Vellet-sama."
Cô ấy đưa cho tôi cái túi vải màu trắng, thứ mà tôi vẫn luôn tò mò từ nãy đến giờ.
Tôi nhận lấy nó, mở nó ra và nhìn thấy mười xu bạc bên trong.
Một xu bạc có thể bao được khẩu phần ăn cho lũ trẻ trong vòng nửa tháng.
Với cô ấy, đây không phải là món tiền nhỏ.
"Tôi hiểu chừng này chẳng đáng là bao với một Công tước như Vellet-sama đây, nhưng... đây là toàn bộ những gì tôi có, và... ừm..."
Mặt Mio đỏ bừng, hai đầu ngón chân cọ cọ vào nhau.
"Nếu... nếu chừng đó vẫn chưa đủ, tôi... tôi sẽ làm mọi thứ vì ngài, nên... xin ngài... xin ngài hãy bảo vệ chúng tôi!"
À. Với tôi, vài xu bạc này cũng chỉ là vài đồng lẻ đối với tôi thôi.
... Mọi thứ à?
"... Alice này. Cô còn nhớ chúng ta đã viết những gì trong tờ đơn xin rời học viện qua đêm trước khi khởi hành không?"
"Có ạ. Tôi nhớ mình đã viết là 'đi làm thiện nguyện'."
"Ừ ha. Đi làm thiện nguyên mà nhận tiền công thì đúng là điên thật Alice nhỉ?"
"Hể...?"
Mio, người vẫn đang cúi gằm mặt từ nãy đến giờ bỗng ngẩng đầu lên.
Tôi đến đây với ý định giúp Alice nên ngay từ đầu tôi đã không có ý định nhận thưởng hay quà cáp rồi.
Vả lại, nhận tiền công từ những người phải chịu đựng hậu quả do tôi gây nên là hành vi quá sức tàn nhẫn.
Có thể tôi là một ác nhân nhưng không phải là loại cặn bã.
Bên cạnh đó, tôi gần như đã đạt được những gì mà tôi muốn làm khi đặt chân đến đây rồi.
"Nên là thôi. Tôi xin gửi thứ này lại cho cô. Bọn này không cần tiền công hay thưởng thọt gì đâu."
Tôi nắm lấy tay cô ấy và đặt lại cái túi vải màu trắng vào đó.
Sau khi đứng nhìn chằm chằm được một lúc, những giọt nước mắt bắt đầu rơi từ khoé mắt cô ấy.
"Cảm ơn ngài... rất nhiều...!"
"Thấy chưa? Tôi đã bảo với cô rồi mà? Ouga-sama sẽ không đòi tiền thường từ cô đâu."
Alice đến bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng xoa lưng cô ấy với biểu cảm dịu dàng.
Bộ cô đã nói trước chuyện này với cô ấy rồi à?
Xin cô đừng tự ý giăng mấy cái bẫy nhỏ này mà không để ta biết nữa được không?
Pha vừa rồi suýt soát thật đấy.
Nếu tôi chấp nhận số tiền thưởng đó, vị thế của tôi trong mắt Alice và Mio sẽ rơi xuống đáy xã hội mất...
"Alice này. Chúng ta sẽ bắt đầu tấn công vào sào huyệt của bọn chúng vào nửa đêm nên ta đi chợp mắt chút đây, nên hãy thức dậy trước ta chút để chuẩn bị mọi thứ nha."
"Như ý ngài ạ."
"Hai cô hẳn là vẫn còn nhiều chuyện để bàn lắm. Cứ từ từ thôi nhé."
"À, ừm...!"
"...Sao thế?"
"Ở đây vẫn còn khá nhiều phòng trống nên ngài cứ thoải mái dùng phòng nào không có người nằm nhé..."
"Được thôi."
Tôi cảm ơn cô ấy và rời khỏi phòng."
Bước qua dãy hành lang, tôi có thể nghe thấy được tiếng thở đều đều của lũ trẻ khi tôi tiến vào một căn phòng trống ngẫu nhiên nào đó.
"... Ừm, thế này là được rồi."
Những gì còn lại phải làm là san phẳng sào huyệt của bọn chúng và kết thúc chuyện này thôi.
Sau khi xử lý thêm một vài việc riêng còn dang dở, tôi gục xuống giường rồi lịm đi.
Hai tiếng sau...
"Vellet-sama à... Có lẽ cơ thể của em không được quyến rũ cho lắm, nhưng... ngài cứ sử dụng nó thật thoả thích nhé."
Mio đã lẻn vào giường của tôi.
... Quãi đạn gì vậy?
Quá bạo