Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 2

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 3

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 2

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 479

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 539

Web Novel (1-50) - Đang tiến hành - Chương 7 - Giai đoạn 1-7 - Mãi mãi bên cậu

Tại thế giớ này, có những thực thể vô hình được gọi là tinh linh.

Bằng cách truyền ma lực tới những tinh linh đó, chúng sẽ phát huy được sức mạnh của mình và tạo nên những hiện tượng siêu nhiên - được gọi là ma pháp.

Thiên phú ma pháp là yếu tố dùng để chứng tỏ được liệu ta đang có cho mình đúng loại ma lực của các tinh linh theo đúng từng hệ hay không.

Cho dễ hiểu thì tinh linh sẽ thi triển ma pháp cho ta như lời cảm ơn ta vì đã dâng lên loại lễ vật mà nó yêu thích.

Tôi đây không có Thiên phú về ma pháp.

Ma lực của tôi có thể xem như là chất kịch độc đối với các tinh linh.

Vậy chuyện gì sẽ xảy ra khi ta cung cấp một lượng ma lực quá mức cần thiết?

Tinh linh sẽ cảm thấy đau đớn và xóa bỏ thứ ma pháp đó, khiến nó cứ như chưa từng tồn tại bao giờ vậy. 

Đó là một trong những bí thuật mà tôi đã tạo ra, [Xóa bỏ].

"Rồi, thế này là xong..."

Tôi dùng những chiếc áo đồng phục của ba tên kia để trói chúng lại.

Việc còn lại là giải chúng lên ban giám hiệu của học viện cùng những bức hình, rồi chúng sẽ bị đuổi học và trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ.

Chúng đừng hòng góp mặt lên sàn diễn của tôi thêm một lần nào nữa.

Nếu có kẻ muốn gây sự với tôi, tôi sẽ khiến chúng phải trả giá đắt. Kể cả có phải dùng đến toàn bộ sức mạnh của nhà Vellet để nghiền nát chúng. 

"Mình sẽ báo cho cha biết sau."

Mà quan trọng hơn, ngay lúc này...

"Cô có sao không?"

"…!"

Khi tôi cất giọng gọi, Liche khẽ rùng mình.

Phản ứng như vậy cũng không có gì là lạ.

Dù gì thì cô ấy cũng đã gọi tôi là đồ vô dụng mà.

Cảm thấy tội lỗi là điều đương nhiên.

"Em-em đã nói ra nhũng lời tệ bạc với ngài mất rồi, Vellet-sama..."

- Đáng tiếc thay, tôi chính là tên xấu xa đi lợi dụng cảm giác tội lỗi đó đấy.

Riche không có duyên với cánh đàn ông.

Thật quá đỗi khó khăn cho cô ấy khi phải lựa chọn giữa tôi và thằng Luark kia.

Nhưng đó không phải là điều để tôi phải đáng bận tâm.

Tôi cố tình ra vẻ tử tế.

"Không sao. Quan trọng hơn, đây, mau che thân mình lại đi."

Tôi phủ chiếc áo blazer lên người cô ấy.

Đây là cách tiếp cận kiểu cà rốt và cây gậy. Tôi sẽ từ từ làm Liche mắc ơn tôi, khiến cô ấy không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào từtôi.

Để rồi đến một ngày nào đó, cô ấy sẽ là của tôi, làm theo mọi lời tôi nói - Mashiro Liche sẽ hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay tôi!

Hê hê hê... Việc tôi có thể nảy ra âm mưu tàn độc đến thế ngay trong khoảnh khắc đúng là đáng sợ thật mà.

"... Em xin lỗi, em xin lỗi...! Em không đủ xứng đáng để nhận lấy lòng tốt của Vellet-sama đâu ạ...!"

"Cô chả cần tiêu chuẩn gì để xứng đáng với mọi người hết."

"Nhưng em đã phản bội ngài mà... Nếu em chịu tin ngài ngay từ đầu thì ngài đã không phải chịu nhiều lời miệt thị đến thế...!"

Cô nàng này... phiền phức quá đi mất...!

Tôi đã bảo không sao rồi thì cứ gật đầu chấp thuận lẹ đi.

Lẽ nào sự chênh lệch về địa vị đã khiến nhận thức của cô ấy trở nên khác biệt so với tôi? Hay bởi Liche vốn là người có trách nhiệm đến thế?

... Không, là do cả hai lý do trên đấy.

"Em... em... em cần phải bị trừng phạt..."

"Vậy thì, hãy ở bên ta và sống vì ta đi."

"... Sao ạ...?"

"Cô đã nói rồi mà đúng không? Ta là tên khờ mù mờ phế vật ấy."

Tôi nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ trên mi mắt cô ấy bằng chính chiếc khăn tay mà tôi đưa cho cô nàng vào ngày hôm ấy.

Ánh sáng đã quay lại đôi mắt của Liche, thứ vốn đã bị bóng tối vô hồn bao phủ.

"Cô phải ở bên thằng phế vật này mãi mãi. Đừng bao giờ rời xa ta. Dây dưa với đám phế vật rõ phiền mà. - Đây là hình phạt dành cho cô đấy. Cấm từ chối nha."

Tôi cắt đứt cuộc hội thoại, đứng dậy và không để cô ấy có cơ hội mở lời.

"Đi theo ta nào Mashiro! Cùng ta bước lên con đường thống trị đầy vinh quang thôi! Ha-ha-ha-ha!"

Đến tôi còn phải bất ngờ vì những lời tôi thốt ra quá đỗi trôi chảy đây này... nhưng công nhận là nghe cũng hay phết đấy nhỉ!?

Tôi hùng hồn tuyên bố "Cô là của ta", và nếu Liche đồng ý thì tôi sẽ giữ lời hứa.

Alice sẽ đứng ra làm chứng nên không đời nào Liche lại từ chối được. 

Để xem cô nàng sẽ phản ứng như nào nào.

"Vellet-sama!!"

"Whoa!?"

Trong một khoảnh khắc lơ là, tôi đã bị ôm chầm lấy và ngã vật ra sàn.

Cái-cái gì vậy!? Hành vi nổi loạn bộc phát kiểu mới à!?

Cô có định ôm ta và ép, ừm, ngực cô vào ta thì ta cũng không định kiềm chế hành vi của mình đâu!

Nhưng thôi, bởi tôi muốn tận hưởng cảm giác này thêm một lát nữa nên đành nằm yên chịu trận vậy!

"... Ouga-sama à, ngài nhân từ quá."

Hả? Nhân từ theo cách nào thế?

Ta là tên xấu xa đã tước đoạt cả cuộc sống của cô bằng cách lợi dụng điểm yếu của cô đấy...

Đầu Mashiro thật sự bị rớt mất một con ốc rồi.

Chắc suy nghĩ của cô ấy có hơi khác người một chút.

Mà kệ đi, tôi sẽ tiếp tục tận hưởng cảm giác mềm mại này cho đến khi Mashiro ngừng khóc và buông tôi ra.

Để tôi tóm tắt mọi chuyện xảy ra sau đó nhé.

Luark và đồng bọn của hắn đã bị đuổi học.

Đó là lẽ đương nhiên rồi.

Hình như nhà Borbond định nhúng tay vào để can thiệp chuyện này nhưng đã bị cha tôi ngăn lại rồi.

Ba thằng đó sẽ phải sống chung với cái biệt hiệu mang tên 'biến thái' suốt đời.

Thậm chí chúng còn có thể bị cả nhà Borbond khinh thường, như là nỗi ô nhục của cả gia tộc.

Chính chúng là bên gây chuyện trước nên chẳng ai buông lòng thông cảm cho chúng được.

Dường như Alice còn trở nên trung thành với tôi hơn nữa nên cứ suy ra là mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp đi.

Nhưng món lời béo bở nhất sau vụ này... Ầy, phải nói theo giọng tàn độc hơn mới được.

Là cô nàng ấy, hiện đang đứng đợi trước cửa ký túc xá, dùng tay nghịch tóc.

"Buổi sáng tốt lành thưa ngài... Không, ý mình là, chào buổi sáng, Ouga-kun!"

Nhận thấy tôi, Mashiro chạy ton ton tới chỗ tôi.

Tôi luôn ước có cho mình một cô bạn thuở nhỏ dễ thương.

Nên tôi đã cấm cô ấy dùng kính ngữ dưới mọi hình thức, kể cả "sama" sau tên tôi.

Dù ban đầu có hơi gượng gạo chút, nhưng dần dà rồi sẽ quen thôi. 

Tôi sẽ từ từ khiến cô ấy phải đồng ý nghe theo những ý kiến lớn hơn, bắt đầu từ những cái nhỏ.

Hê hê hê... Cô ấy mỉm cười ngây thơ thật đấy, mà đâu hay biết rằng mình đã rơi vào tầm tay của tôi.

Khoảng thời gian bình yên này sẽ kéo dài bao lâu đây...?

"Chào buổi sáng nhé. Cô chờ lâu chưa?"

"C-chưa, mình vừa mới đến thôi..."

Mình thích cuộc chuyển lần này!

Đúng vậy đúng vậy! Tuyệt vời quá đi mất!

Tôi không thể không nhếch mép cười trước những tiến triển vượt bậc mà tôi không bao có trong tiền kiếp được.

Khoảnh khắc mọi nỗ lực mà ta bỏ ra được đền đáp lại thật sự quá đỗi tuyệt vời. 

"O-Ouga-kun nè, mình muốn trả cái này lại cho cậu."

Cô ấy vừa nói vừa lấy ra chiếc khăn tay quen thuộc từ túi sách của mình.

Thấy mới nhớ... Tôi đã đưa nó cho cô ấy lúc cô ấy khóc lóc bù lu bù loa lên vào hôm nọ...

Tôi định vươn tay ra để nhận lấy nó nhưng lại thôi, rút tay về.

"O-Ouga-kun?"

"Cô cứ giữ nó luôn đi Mashiro."

"Nhưng chẳng phải chiếc khăn này là vật rất quý giá sao, nó có thêu gia huy nhà Vellet mà..."

"Chẳng sao cả. Ta muốn cô giữ nó bên mình

Mỗi lần cô ấy nhìn thấy chiếc khăn tay này, cô ấy sẽ nhớ đến vụ việc vừa rồi.

Nó sẽ khắc sâu cảm giác tội lỗi vào lòng cô ấy hàng ngày.

Thâm độc quá đi...!

"O-Ouga-kun nè..."

Mashiro ôm chặt chiếc khăn tay vào lòng mình.

"- Cảm ơn cậu nha."

Giọng cô ấy tràn ngập niềm vui, nom rất hạnh phúc.

"Mình sẽ trân trọng nó mãi mãi!"

Và nụ cười tươi như hoa nở rộ trên khuôn mặt xinh xắn của cô ấy.