Đã một ngày kể từ trận đấu với Eda, tuy chả nhiều lắm nhưng không khí đã bắt đầu có sự chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn.
Không hẳn là về vấn đề lương lậu, mà chủ yếu là về tập luyện. Eda giờ đây luôn thể hiện thái độ thù hằn đối với cậu, hẳn là vẫn còn cay vụ hôm đó, cũng vì vậy nên từ giờ Manaka sẽ được chỉ định là bạn tập của mới của cậu.
Neito giờ chỉ cần có vậy.
“Sai, sai rồi,cậu có nghe không vậy? Gậy Xoắn Dái sẽ phóng điện, bất kể cậu có chọc vào đâu đi nữa, không nhất thiết phải vung lấy lực như vậy. Dí nhẹ vào đối thủ thôi cũng đủ làm chúng ngã vật ra rồi.”
“Đừng nghĩ không có sức thì cứ dùng súng là xong chuyện, tay không chắc, súng nó giật cho sml. Lúc nào rảnh nhớ luyện cơ với lại nhảy dây.”
“Cố gắng hết sức đừng để bị rơi vào thảm cảnh tay không đánh giặc, không có vũ khí thì với đại tất cả những thứ gì có thể dùng được. Kể cả sỏi.”
Quả thực là một đống lời khuyên hữu ích. Neito đã học được nhiều hơn hẳn từ Manaka so với tên Eda, một vài kĩ thuật anh ta hướng dẫn cậu giao chiến khá hiệu quả.
Tất nhiên, để làm quen được thì vẫn cần có thời gian, cậu cũng chả phải người có tinh thần thể dục thể thao. Nhưng, cho dù một đống các kĩ năng chiến đấu như vậy, Manaka chưa dậy cậu một chút gì về phân tích đánh giá tình hình, hay phản ứng trước các tình huống bất ngờ cả.
Không tìm được câu trả lời hợp lý, Neito thử hỏi.
“Chú không cần mấy cái đó. Gặp mấy tình huống như vậy, cứ hành động theo bản năng thôi, đánh nhau mà.”
“Ah ~ mà còn cái này nữa. Trong tổ chức, chúng ta thuộc chân sai vặt, nhưng … cậu cũng nên bắt đầu nghĩ về những thứ như, Metallica nên làm gì với thế giới, và những điều cậu muốn tự tay cậu làm, miễn sao phù hợp với tinh thần thay đổi thế giới”
Anh ta nói vậy, và cậu vẫn không hiểu. Nhưng vì lý do nào đó, biểu hiện trên mặt Manaka rất nghiêm túc, nên cậu gật đầu một cách chân thành, và kể từ đó, thi thoảng nghĩ vẩn nghĩ vơ về những thứ đại loại như vậy.
Thống trị thế giới? Một quá trình dài, không hẳn là một mục tiêu
“Cái đó nghe đơn giản vậy thôi nhưng cũng phải nghĩ nhiều đó. Nhưng cứ cố gắng nghĩ đi. Nếunghĩ ra được, tôi chắc chắn cậu sẽ… ”
Manaka ngừng ở đó, những lời nói nặng nề.
Dù thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng là người đáng tin cậy, một đàn anh tại nơi cậu làm. Với một mối quan hệ như vậy, và những buổi tập luôn được anh ta tận tình chỉ dẫn, Neito cảm thấy thế thôi cũng đã là tốt lắm rồi.
Ngoài làm những công việc lặt vặt mỗi ngày, cậu cũng tích cực đến đổ mồ hôi khi luyện tập. Lần đầu tiên cậu được trải nghiệm một thứ như vậy, tất nhiên, mệt thì mệt thật, nhưng cảm giác mới mẻ cậu có được qua những buổi tập qủa là đáng công đáng sức.
Giờ đây, vào mỗi sáng, cậu thậm chí còn bắt đầu tự mình tập luyện ở bờ sông.
Nội dung đào tạo có nói đến một số bài tập như: “Xuất hiện một cách ngầu lòi, hứng đòn cũng phải mang đầy thần thái”, “Bám đuôi thầm lặng và úp sọt kẻ địch từ phía sau”, “Luyện tập né tránh bằng phương pháp lăn lộn”, “Luyện tập ném áo khoác để che mắt địch”,…..vân vân và vân vân. Cậu luyện tập hăng say, đến mức người đi đường phải nán lại, nhìn cậu bằng con mắt ‘Khổ thân cháu nó bị điên’; nhưng riết rồi thì cậu cũng quen.
Cậu thậm chí còn được trải nghiệm một số giao dịch kinh doanh thực tế.
Cậu không thể hỏi cụ thể, nhưng Neito là một phần của đội vận chuyển một kiện hàng bí ẩn đến cảng, anh cũng đảm bảo an ninh cho một sòng bạc quy mô lớn, cùng với nhiều thứ khác nữa.
Chỉ một lần, anh đã trải qua trận chiến. Thông tin về một trong những tổ chức nghiên cứu của Metallica đã bị rò rỉ cho bọn Vệ Binh, lũ đó thì chân lúc nào cũng chỉ chờ đạp cửa vào để điều tra. Cơ sở đó có quy mô nhỏ, và không mấy gì đặc biệt, nhưng dù vậy, họ không thể để dữ liệu ở đây rò rỉ ra bên ngoài, vì vậy nhóm của Neito được gửi đến một điểm gần đó.
Về cơ bản, trong khi một nhóm khác nhau đang bận xử lý, tiêu hủy tất cả các dữ liệu, Nhóm của Neito phải ở ngoài để cầm chân Vệ Binh. Có năm tên, và đó cũng là là lần đầu Neito từng trang bị chiến phục của Bộ Hỗn Độn, bộ quần áo đặc dụng của họ.
Chiến phục có kết cấu sợi màu đen, nổi bật lên bởi các đai bảo vệ màu đỏ được gắn xung quanh, kèm với bộ đó là mặt nạ bảo hộ có gắn kính.
Thành thật mà nói, khi lần đầu tiên mặc bộ đồ ngay trước trận chiến, độ căng thẳng của Neito có tăng lên một chút.
“Vãi đái thật, cứ như ai mặc bộ này vào cũng trông giống như một tên xấu xa khó nhằn vậy. Trông vừa ngầu lòi vừa đáng sợ, không hổ danh là Metallica.”
Đó là ấn tượng của cậu. Nhân tiện, bộ đồ đó không giống như bộ đồ được cường hóa của phần lớn những tên Rock mặc. Nó không sở hữu khả năng gì đặc biệt hay có bất cứ thứ gì giúp tăng cường khả năng thể chất của cơ thể, và nó không làm người ta thấy tự tin hơn.
Nó chỉ hơi chắc chắn, tương đối nhẹ so với độ bền của nó, có vậy thôi.
Nhưng cảm giác chơi một phần đã có một số hấp dẫn đối với nó.
Ồ, trận đánh nhau đó, nó không thực sự đặc biệt. Neito được giao nhiệm vụ bọc hậu cho đội hình, và tung lưới trấn áp kẻ thù đang tấn công.
Trong giờ nghỉ và sau giờ làm việc, anh thường đi ăn nhậu, thường là đi với Manaka.
“Ah ~mệt vật vã. Mà bia ngon vỡi. ”
“Tôi cho là vậy.”
“Em tự hỏi hôm nay có hàng hóa gì không?”
“Tất nhiên rồi, hàng nóng, hàng cấm, hàng 18+,súng ống,….lúc nào cũng vậy mà.”
“Rõ ràng là bất hợp pháp mà.”
“Chứ còn sao nữa? Một ly shochu nữa chứ? ”
“Chắc chắn rồi.”
“Hôm nay của Gars chắc chắn là yếu.”
“Không phải là tôi đã làm bất cứ điều gì.”
“Không, không, cho đến giờ, cậu vẫn đang rất ổn.”
“Không ~. Ah, tôi gọi thêm negima nhé? ”
“Ồ,
cứ tự nhiên đê.”
(TL: Negima là một món cá ngừ ăn kèm hành tây, thường là xiên nướng , hoặc hầm)
“Này, chú có bạn gái không?”
“…”
“Này?”
“Có những điều đừng bao giờ hỏi, anh Manaka; vậy để em hỏi lại nhé, anh nghĩ em có không?”
“…À, K-không, ý anh là…”
“Em là một tên NEET mãi cho đến gần đây, nghèo kiết xác, không bảnh trai, và là một tên otaku, giờ thì là một tên nhân viên què quặt lương thấp cho một tổ chức tà ác.”
“…anh rất tiếc.”
“mà thôi, đừng bận tâm…”
“Hay thế thì sao? Một cô gái mà chú quan tâm, hay là một người bạn thân thiết với …? ”
“…À thì… có cô gái này, tên là Mayuzumi-san cũng cùng làm ở đây đó, có điều…”
“Oho !!Nói rõ hơn tý xem nào!? ”
“Em tự hỏi cô ấy đang làm gì lúc này….”
“Oy, oy!”
Quan hệ giữa mình và cô ấy cũng chả có gì gọi là đáng kể. Hơn nữa, cậu đã quá mệt mỏi bởi những buổi huấn luyện, Trải qua nhiều khó khăn trong một cái môi trường làm việc chẳng thể gọi là tốt lành gì, nhưng…
Neito dường như thấy nó cũng không quá khắc nghiệt.
Những ngày như vậy tiếp tục trôi qua.
Những thay đổi thường đến mà không báo trước. Hai tháng sau đó, các thành viên khác của đội Neito, Manaka, và Eda, được người giám sát triệu tập, hỗ trợ một số các giao dịch.
“Ngày mai, lúc 17:00, chúng ta sẽ đóng ở Khu B-37 chờ mệnh lệnh.Dựa trên tình hình hiện nay thì giao tranh là hoàn toàn có thể. ”
Đối với một nhiệm vụ đơn giản như này, khuôn mặt của người giám sát có chút gì đó hơi quá căng thẳng.
“Phân loại được đưa ra bởi cấp trên là『 R 』.”
Theo lời anh ta.
“!!…”
Các thành viên của bộ hỗn độn gần như đã bị sốc ngay tức khắc. Bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt hơn.
Cậu đã làm ở đây đủ lâu, Neito biết nó có ý nghĩa gì.
Phân loại R, là thứ mà không ai muốn vướng vào, một nhiệm vụ mà thứ duy nhất bạn có thể mong đợi là một cuộc đối đầu với Rocks.
Rocks. Tất cả bắt đầu với tên『Dylan』, xuất hiện hai mươi năm trước. Đồng minh của công lý không rõ nguồn gốc.
Một số người trong số họ sở hữu năng lực đặc biệt, những người khác mặc áo giáp mang công nghệ tối tân , và một số thậm chí còn thừa hưởng khả năng siêu nhiên từ những nền văn minh cổ đại; những Anh hùng.
Sức mạnh của họ vững vàng như núi đá, cùng với sự tồn tại cao-hơn-phàm-nhân đó, họ được gọi chung là Rock.
Đối với người thường, họ là hình mẫu, là mục tiêu của sự ngưỡng mộ, nhưng đối với các tổ chức tội ác như với Metallica, họ là một nỗi ám ảnh muôn thủa.
“Để tôi giải thích chi tiết.”
Với sự tập trung gấp đôi như thường lệ, họ lắng nghe tiếng nói của người giám sát.
Neito cảm thấy mọi người trong phòng đều đang nín thở.
_______________________________________________________
Chính xác anh chàng đó đang làm gì vậy?
Mia có thói quen dắt con chó yêu quý của mình đi dạo một lúc trước khiđến trường. Trước luồng không khí buổi sáng trong lành, cô nhàn nhã tản bộ xuống gần bờ sông.
Kéo căng dây xích khi nó vẫy đuôi, cục lông nhỏ tinh nghịch này là một phần quan trọng trong cuộc sống thường ngày cho Mia, một cô bé có làm những điều hơi bất thường (?) so với một học sinh trung học bình thường.
Một hôm, khi đang dắt con chó của mình như mọi khi, cô phát hiện ra một người kìa lạ.
Chếch một chút khỏi con đường đi bộ của cô, bên dưới chiếc kè gần sông, là một người đàn ông lặp lại một động tác, một cách khá lạ lùng.
Từ sau hôm đó, anh ta cứ đều đặn tập ở đó mỗi ngày, không nghỉ một hôm nào.
Anh ta buông mình xuống đất và bắt đầu lăn lộn. Cởi áo khoác, vung qua vung lại rồi ném về phía trước.
Một con người có đôi chút lạ kì? Cô nghĩ, nhưng điều đó dường như không đúng lắm.Thi thoảng, anh ta sẽ dừng lại như thể để xác nhận điều gì đó, viết nguệch ngoạc vào trong sổ ghi chép.
Ồ, tôi hiểu rồi. Anh ấy hẳn đang luyện tập. Hay là cô sẽ lấy nó. Bên cạnh tất cả những điều kỳ lạ anh ấy đang làm, mặt anh ấy đang có biểu hiện khá nghiêm túc. Hay anh ta đang tập diễn kịch?
Nhìn anh ta lảo đảo, lăn lộn với vẻ mặt nghiêm túc, cô chẳng thể làm gì khác ngoài bật cười.
Pfff…! Chỉ một chút thôi.
Giờ thì, bằng cách nào đó, việc được nhìn thấy anh ta ở đó mỗi ngày đã trở thành trò tiêu khiển mói của cô.
Hey, có vẻ như anh ấy đã trở nên khá giỏi trong việc diễn tuồng đó.
Mia nhận được khá nhiều sự chú ý từ các nam sinh, cả trong và ngoài trường.
Nhận được một lời tỏ tình không còn là thứ gì đó quá đặc biệt đối với cô nữa.
Nhưng, đối với cô, người đàn ông kìa lạ bên bờ sông là một tuýp mới mẻ, kiểu người mà cô chưa từng để ý đến.
Anh ấy không ngầu, cũng chẳng có chút gì là bảnh trai, vì vậy không thể làm cô ấy nảy sinh chút tình cảm nào, nhưng cô ấy vẫn bị hấp dẫn đôi chút.
Hôm nay anh ấy có đến không~? Cô luôn nghĩ như vậy khi qua đoạn bờ sông đó mỗi sáng.
Chỉ một chút thôi, nhưng chuyến đi dạo buổi sáng của cô ấy đã trở nên thú vị hơn một chút so với trước đây.
Shinigamilnteam.com
Trans: Duy Dinh
Edit: Miya