“…”
Dylan có vẻ đã nhận ra người đang mặt đối mặt với hắn là một kẻ xấu đang ngáng chân hắn. Hai cặp mắt giao nhau.
“Yo, Anh Hùng. Ối chà chà, lần đầu tận mắt thấy, trông chú ngầu lòi thật đó! Đó là áo giáp à? Hay là tự thân chú biến hình?”
“…”
“Xin lỗi nhá, nhưng lão được lệnh là ngăn cản chú đến cùng.”
“…”
Manaka đang cố gắng pha trò kéo dài thì giờ, Dylan không buồn đáp lại, chỉ chậm rãi rảo bước, tiến đến gần Manaka.
Tay hắn sáng dần lên.
…Là nó, không thể sai được. Mình đã chứng kiến nó một vài làn qua TV rồi.
“Búa Công Lý”, một chiêu cơ bản của hắn, một nắm đấm năng lượng tích tụ. Những tên Rock khác cũng sử dụng các chiêu thức tương tự, những kẻ được biết đến bởi việc sở hữu những năng lực hủy diệt có thể nghiền đá tảng thành bột mịn.
“Chậc!!”
Nếu tiến lại gần hơn nữa, nó sẽ là dấu chấm hết cho Manaka. Khẩu trung liên bắt đầu xả một cơn mưa đạn vào Dylan, nhưng hắn vẫn tiếp tục lao đến.
Chân như không chạm đất, cách hắn lao đến vượt quá sức tưởng tượng của một con người.
“….Thằng chó!”
…Như một chiếc thiết giáp, đạn 7.62 ly dễ dàng bị giáp của Dylan đánh bật, giờ thì không còn gì có thể ngăn cản được tên chết tiệt đó đè bẹp anh ta được nữa.
Và.
Ruỳnh
….Với những kẻ chứng kiến, nó là một tia sáng với vận tốc kinh hoàng.
Tiếng vang chấn động khắp nhà chứa….
…..
Khói bụi, đã lắng xuống ít nhiều. Cậu giờ đã lờ mờ nhìn thấy Manaka đang nằm sõng soài dưới chân bức tường phía sau nhà chứa, anh ta không còn cử động, dù chỉ là một chút.
Không thể nào.
Không thể nào.
Không thể nào.
Chỉ trong một phút chốc vậy thôi sao? Chỉ như vậy thôi sao? Cậu không hề nghĩ rằng cách tay công lý lại là một thứ kinh khủng đến thế này, đủ để nghiền nát một người đã chọn theo chân cái ác trong một chớp mắt ư?
Neito không thể di chuyển được. Không phải vì sự sợ hãi, mà bởi sự thật quá đỗi rõ ràng hiện ra trước mắt cậu, một sự thật quá phũ phàng khiến cậu đờ người ra.
Dylan, kẻ đem đến nỗi khiếp đảm, đơn giản chỉ bằng sự hiện diện của mình.
“…”
Không buồn đếm xỉa, Dylan nhanh chóng rời đi sau khi hạ gục Manaka.
“…! Hah! Anh Manaka!”
Cậu nâng nhẹ người anh ta lên…
“…Neito…phải không nhỉ?”
Hơi thở yếu ớt như đang hấp hối, những câu từ rời rạc, tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Cố lên nào!! Anh không thể nằm lại đây được!!!”
“…Cứ…cứ kệ tôi đi, vô….vọng…thôi..”
Ai nhìn cũng sẽ thấy vậy thôi, như cậu vẫn không thể thừa nhận.
“Đừng có vớ vẩn!! Anh không thể nằm lại đây được!… Chính miệng anh nói ra là sau vụ này anh muốn một chầu bia kia mà!?!”
“Ờ…thì xin lỗi chú nhé”
“Xin đừng…, vợ anh…con anh vẫn đang chờ…”
Vợ Manaka, chỉ vừa mới hôm kia thôi, cậu có thấy cô ấy qua lại với một người đàn ông khác cùng con gái. Cậu biết vậy, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa…
“….cậu còn đó chứ?…tốt…nghe này…”
Anh ta nắm lấy tay cậu, người đầu tiên cậu thực sự coi là đồng nghiệp đó, anh tiếp tục.
“Cậu…có tài năng…”
Neito không hề biết anh ta định nói gì, nhưng nếu đây thực là những lời cuối cùng, cậu phải nghe được chúng. Nắm chặt lấy tay Manaka, Neito nâng niu những lời cuối cùng của người đồng nghiệp.
“…nhắm lấy đỉnh cao…của Metalli…không, của cả thế giới…”
Nước mắt không ngừng ứa ra, cậu không thể nghĩ thêm được gì nữa ngoài nắm chặt lấy tay anh và gật đầu sau mỗi một câu nói ngắt quãng đó.
“…hứa đấy nhé…gặp lại tôi ở âm phủ, ta sẽ lại…..tám thật nhiều, chắc ở dưới đó cũng có quán Oden nhể….kể ch..cho..tôi…về…”
“Không. Không! KHông!! KHÔNG!!!!”
Manaka đã không thể nói hết những điều muốn nói trong phút cuối đó. Chút sức tàn của anh biến mất khỏi bàn tay mà cậu đang nắm chặt từ từ trượt khỏi tay cậu.
Manaka không còn nói được nữa.
Anh ấy đã chết, chết. Cậu đã đầu quân cho một tổ chức xấu xa bởi chẳng gì hơn là một sự tình cờ. Trong nơi làm việc không như mong đợi đó, anh ấy là người đầu tiên cậu thực sự coi là thân thiết, người duy nhất dẫn lối cậu trong tổ chức.
Chỉ có điều, anh ta không phải là một người tốt, anh ta là kẻ xấu.
Nhưng cậu quý anh ấy. Không chỉ là kĩ năng chiến đấu, người đàn ông ấy còn đã cho cậu một thứ gì đó rất quý giá.
Và người đó đã chết.
“…”
Đồng đội của cậu, tay chân của cái ác, đã bị nghiền nát bởi anh hùng công lý.
Những lời mà Manaka đã để lại cho cậu, ý nghĩa của nó, Neito vẫn chưa hiểu hết được, nhưng….
Cậu không thể đứng yên được nữa. Cậu sẽ không để mọi chuyện kết thúc như thế này được. Kể cả khi con đường trước mắt cậu rất mờ mịt, cậu vẫn sẽ bấu víu vào mọi thứ xung quanh để tiếp tục tiến bước.
Cậu đã muốn thế giới này phải thay đổi. Cậu phải tiếp tục men theo con đường tối tăm này để đạt được điều đó. Trong lúc cậu men theo con đường này, đã có rất nhiều thứ đã thay đổi xung quanh cậu.
Có thể đây là một sai lầm, nhưng…
“…Mình…”
Manaka đã để lại cho cậu một trách nhiệm to lớn đến mức quái đản, và ra đi. Và cậu sẽ phải nắm trong lòng nhiệm vụ này khi cậu tiến bước.
Nhưng tạm gác lại, hiện tại có một thứ quan trọng mà cậu cần phải làm.
“…Có chết tao cũng không để yên chuyện này đâu…”
Cậu sẽ đánh bại Anh Hùng Công Lý.
Đây không phải là trả thù, không phải vậy. Nhưng nếu cậu để hắn dửng dưng như vậy, thì Manaka và những người khác sẽ chỉ là những tồn tại mờ nhạt, không đáng làm nền cho lũ anh hùng hay thậm chí cho cả Metallica. Cậu không thể điều đó xảy ra.
Neito không được biết về mục tiêu của nhiệm vụ lần này, và tuyệt nhiên cậu cũng không biết nó sẽ có ảnh hưởng thế nào đến toàn cảnh. Có thể trong tương lai, cậu sẽ biết; nhưng hiện tại, với tư cách là một chiến sĩ, cậu sẽ không để mọi thứ phải kết thúc như thế này.
“…mình phải làm, nếu hướng đến cái xấu xa tột độ, mình phải…”
Tao sẽ đập vỡ mồm mày – anh hùng công lý.
Như lần đó vậy; mà không, sẽ còn ghê gớm hơn cái lần đó, khi cậu dùng lời nói của mình để bắt Eda đầu hàng.
Cởi sạch trang bị, trang phục chiến đấu, quăng hết chúng xuống vịnh. Trên người cậu giờ chỉ còn mặc một cái áo phông và quần kaki, dắt khẩu súng gây mê vào đai quần.
“…em sẽ lấy cái này, anh Manaka..”
Nắm chắc khẩu trung liên trong tay, giờ thì…
_____________________________________________________
“Đừ…ừng BẮN!! Xin tha mạng! Xin tha mạng!!!”
ĐOÀNG
“UWAAAAAAAAAH!!!”
Neito hét lớn, tiếng kêu la và tiếng súng của cậu vang vọng khắp khu nhà.
Máu lập tức tuôn ra từ vết đạn bắn phía tay trái của cậu, lênh lắng khắp sàn.
Đ..đau quá, đúng như cậu nghĩ; có vẻ không nghiêm trọng mấy khi viên đạn không trúng phải động mạch, nhưng bị bắn thì vẫn là bị bắn, cơn đau thấu xương bắt đầu lan ra khắp cơ thể cậu.
Kiềm chế, phải kiềm chế cơn đau.
Neito lăn lộn trên mặt đất, vừa rên rỉ vừa nắm chặt lấy tay trái của mình nhằm ngăn cản phần nào lượng máu chảy ra. Cậu cần phải giữ lấy sự tỉnh táo để đối diện với hắn…
Hắn sẽ đến, hắn chắc chắn sẽ đến, bởi hắn là Anh hùng công lý kia mà.
“…”
Cơn đau làm một vài phút kéo dài như vô tận. Cậu nghiến răng chặt đến nỗi hàm cậu có thể nát vụn bất cứ lúc nào, nhưng cậu phải nhịn.
Lại một vài phút nữa trôi qua, ý thức của cậu đang yếu dần, tầm nhìn của cậu mờ dần đi.
Nhưng cuối cùng, cuối cùng hắn cũng lộ mặt…Dylan.
Phải rồi ha, làm gì có chuyện hắn bỏ qua tiếng kêu cứu đó được chứ? Một tên anh hùng sẽ gần như chắc chắn là ở đây vào giờ này chỉ có lính của Metallica thôi. Mà vậy thì ai đã kêu cứu, một thường dân lai vãng nhầm chỗ, mấy thứ đại loại như vậy, chắc hắn sẽ nghĩ thế.
“…hah…hah…”
Tuyệt hơn nữa là máu từ vết đạn đã loang ra thành một vũng khá lớn, làm vết thương trông nghiêm trọng hơn.
“!! Tại sao…?! Anh có ổn không?!”
Dylan biến trở lại thành người thường, đúng như cậu nghĩ, không đời nào hắn sẽ dìu một người bị thương bằng cái thể trạng mang sức mạnh khủng khiếp đó đâu.
“Gắng lên..! Tại, tại sao anh lại ở đây vào giờ này cơ chứ..?”
Hờ…ngầu thật đó, vậy là dưới bộ dạng Dylan toàn năng kia là một lão già cứng cỏi hử? Cậu cứ nghĩ hắn là một tên bảnh trai trẻ trâu bố đời, nhưng cơ mà đúng ra nghĩ lại thì cũng đã 20 năm kể từ khi Dylan xuất hiện rồi nhỉ.
“…anh không thể ở đây được. Có rất…..nhiều tay chân…. của Metallica.., chúng bắn tôi…! Xin hãy cẩn thận…”
“Không sao đâu, ổn rồi, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện..”
Đôi tay đã đỡ cậu dậy, quả thực nó rất rắn rỏi, nhưng cũng không kém phần ấm áp.
Hầy, quả là vậy rồi, gã này là một người tốt. Mà tất nhiên rồi, “kẻ đã chiến đấu hết mình vì xã hội” đúng chứ?
“Đợi một lúc nữa cũng được, anh với tôi cùng vào một thể cho tiện.”
Biểu cảm của Dylan bỗng chốc thay đổi.
“Cái gì c…?!”
BANG
Không đợi hắn nói xong, cậu chớp lấy cơ hội, nhanh chóng rút khẩu súng gây mê từ trong quần ra và nổ súng.
Một cú tấn công bất ngờ từ khoảng cách tính được bằng ly, Dylan còn không kịp thủ thế. Súng gây mê tiêu chuẩn của Metallica có thể hạ gục kể cả những người cứng cỏi nhất nếu trúng trực diện.
“…! Ngư…ngươi!! là Me..tallica…?!”
Dylan loạng choạng, lùi về phía sau.
“Ờ. Đúng rồi đấy. Mà ngươi cũng trâu bò thật đấy, phát đó ru voi ngủ được đó.”
“…Ngư…ơi, ngươi không biết nhục à….?”
“Đần quá đó, nói thẳng ra thì ta đây là kẻ xấu nhé. Nghiễm nhiên là phải chơi bẩn mới qua mặt được ngươi chứ?”
Cây máu của Neito sắp cạn, cậu cảm thấy mình có thể ngất lịm đi bất cứ lúc nào. Nhưng bằng cách nào đó cậu vẫn đứng vững, không những thế còn nhoẻn miệng cười.
“…”
“Thuốc chắc cũng ngấm rồi đấy, không sao đâu cứ ngủ đi, lúc dậy sẽ có người của bọn ta săn sóc kĩ càng mà.”
Cậu vẫn phải giữ bình tĩnh, phải tỏ ra như cậu là tên ác độc xảo quyệt đã dựng lên thứ mưu hèn kế bẩn này.
“…Hự..”
Dylan vắt kiệt hết sức lực, dồn vào đôi chân của mình và chạy.
Thứ nhất, hắn vừa xơi 100mg clorofom, đủ liều để hạ một con voi 6 tấn, không lý nào hắn có thể di chuyển sau đòn vừa rồi.
Thứ hai, không những vậy, hắn vẫn phi như tên bắn.
“…vậy là…mình…không kết liễu được hắn…”
Sức chịu đựng của cậu là có giới hạn, cậu gục xuống sàn và ngất lịm đi do mất máu nghiêm trọng.
Mặt trời đã lặn rồi.
Tâm trí cậu giờ đang được thư giãn đôi chút, toàn thân cậu giờ đã rã rời.
“…anh…anh Manaka…”
Giữa một bến tàu hoang vắng, Neito thều thào, rồi ngất lịm đi.
Vào hôm đó, các quân đoàn khác của Metallica đã đánh chiếm thành công cơ sở nghiên cứu như theo kế hoạch, không có sự cản trở của Dylan.
Một tên lính mới đã một mình đối mặt với Dylan, không những sống sót, mà còn đã gần như đánh bại được hắn; và chả cần mấy thời gian để một lời đồn như vậy lan ra khắp cả tổ chức.
https://shinigamilnteam.com/
Trans : Duy Đình
Edit : Hentai-chan