Neito sẽ được chuyển giao sang trụ sở chính Metalia: cơ sở kinh doanh số hai. Tọa lạc của nó ở dưới chỗ mà anh đã làm bài kiểm tra năng lực tuyển dụng .
Nhìn sơ qua, để không gây sự chú ý thì trụ sở chính được bao bọc bởi một tòa nhà.
[Hôm nay, tôi sẽ được chuyển tới bộ phận kinh doanh này. Tên tôi là Konomi Neto và từ hôm nay tôi sẽ làm việc với mọi người. Mong mọi người chỉ bảo.]
Neito được dẫn đi tham quan lòng vòng cơ sở ngay sau đó. Mặc dù cậu đang ở dưới lòng đất, nhưng nhờ ánh sáng nhân tạo nên nơi này còn sáng hơn cả trên mặt đất.
Nói rằng đây là một tập đoàn của những kẻ phản diện, nhưng nơi đây cũng như bao văn phòng mà câu hay thấy ở các công ty khác.
Một cái tivi bự được đặt ở giữa phòng. Nó đang tường thuật những thứ đang xảy ra ở thế giới bên ngoài.
‘Đìu’ anh ấy nghĩ, ‘Công ty này nghiêm túc vậy sao… ?’
[Cậu đã chứng minh mình khi còn ở bộ phận cũ đúng không, cậu Konomi? Tôi biết cậu mới chuyển qua. Nhưng tôi muốn cậu cố gắng hết sức làm việc tại đây. Bàn làm việc của cậu ở đằng kia. Tôi tin rằng cậu sẽ phát huy hết sức mình và đừng ngại hỏi bất cứ ai.]
Trưởng phòng có vẻ là một người tốt bụng.
Không giống như trước đây, giờ cậu có một chỗ làm và cả một cái bàn riêng của mình . Sự rộng rãi của công ty đã làm cho Neito ngạc nhiên nhưng trưởng phòng là người làm cậu ấn tượng hơn cả.
Anh ấy có nói tên mình trước đó, Izumi thì phải…
Nếu như cậu nhớ đúng thì, anh ta từng xuất hiện trên tivi… Izumi là một chính trị gia giỏi, anh ấy luôn mặc những bộ quần áo đắt tiền rất hợp với mái tóc bạc của mình. Giới truyền thông thường hay gọi anh với cái tên : “Chính trị gia bạc Roman” . ( Edit: Biệt danh củ chuối vồn :v )
[Hiểu rồi… Metallica là “thể loại “ công ty đó nhỉ] Neito nghĩ.
Sau khi Izumi dẫn Neito đi tham quan lòng vòng công ty, có một số nhân viên chào cậu, vài người khác thì đã quay lại công việc của mình.
Một ông già nhìn giống như xuất thân từ tầng lớp thượng lưu, một kẻ nhìn giống như Neet và một người Châu mĩ cao to. Cho dù Neito có nhìn đi đâu, không có ai trong số đó mà cậu có thể tin tưởng. … Neito nuốt nước bọt một cách lo lắng. Có vẻ như bất cứ lúc nào, cậu cũng có thể bị đập vào mặt.
‘Mình sẽ sắp xếp việc đó bằng cách nào đó…’
Trong giây phút đó , …
[Whoa!! Cậu đây rồi, Nate!]
Giọng nói không đến từ đằng sau hay từ bất cứ đâu gần cậu. Nó vang vọng khắp cả căn phòng như tiếng thì thầm của gió.
[??]
Và cậu thấy một người phụ nữ có mái tóc màu vàng nhạt và đôi mắt xanh…
Giờ cậu mới chú ý, nhìn cô ấy không giống người nhật cho lắm… chắc là người nước ngoài.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa, mang một chiếc váy ngắn và làn da cô thì nhìn mượt như da em bé vậy. Nhìn cô có vẻ dịu dàng… và bầu ngực thì to một cách lạ thường.
Nói theo cách khác thì cô nhìn một người phụ nữ lạc quan.
[??]
Huh? Cô ấy mới gọi tên mình à? Mà cô ấy là ai thế?
Neto không hề nhận ra cô một chút nào. Hoảng loạn, cậu nhìn Izumi, mong là anh biết chuyện gì đang xảy ra.
[Oh… tôi xin lỗi Konomi–kun. Tôi sẽ giải thích sau. Bây giờ thì cậu có thể trông chừng cô ấy dùm tôi nhé… ?]
Izumi tiếp tục kiểm tra các nhân viên khác, tìm cơ hội để bắt lỗi họ.
[Hmm… Cậu nhìn khá là bình thường! Tôi cứ tưởng cậu là thể loại buff gì đó, nhưng không phải vì thế mà tôi ghét cậu đâu. (Cười)]
Người con gái trẻ ấy tiến lại gần Neito một cách tự tin và nhìn chằm chằm cậu với con mắt xanh của mình.
[Oh–Uhmm. Xin chào. Tôi tên là Komori Neito, hân hạnh được gặp mặt…]
Mặc dù cô ấy trông không giống nhưng cũng có thể là một trong những nhân viên của phòng kinh doanh…
Neito nghĩ về điều đó trong một khoảng khắc.
[Hmmm? Có chuyện gì à? Cậu đang lo lắng à?]
[Uhm… không hẳn… hah]
Tôi không biết cô là ai, nhưng làm ơn tha cho tôi! Tôi vẫn còn là trai tân…
Cho tới tận bây giờ, Neito chưa bao giờ giỏi về khoản tiếp xúc với con gái. Về Mayu, cậu xem cô ấy như đồng nghiệp và đang giúp đỡ bản thân mình.
Giờ cô gái tóc vàng này bỗng xuất hiện…
Neito không biết phải làm gì đi nữa…
Sự thật rằng trong vài tháng vừa qua, cậu chỉ tiếp xúc toàn là đàn ông ở mọi lứa tuổi. Giờ cô gái này bỗng xuất hiện và tỏ ra thân mật với cậu.
Làm cho cậu cảm thấy khó hiểu và khó xử hơn nữa.
Neito không còn cách nào khác ngoài cười một cách cay đắng.
[Anice là phụ tá của Nate. Không có gì làm cậu phải lo đâu.]
Cô ấy phát âm từ “phụ tá“ với chất giọng rất chuẩn .
‘Lạy chúa, con còn lứa tuổi trai tân.’
Neito mở đầu một cách khá là Neito có thể với bộ phận kinh doanh bằng một quyết tâm mạnh mẽ. Và giờ đây nó đang sụp đổ một cách dễ dàng với người phụ nữ này.
[Phụ tá à. Cái gì?]
Neito nhìn Izumi, người đang quay trở lại với họ
.
[Cậu đi với anh một chút được không ?]
[Tất nhiên…]
[Chuyện gì thế? Anice cũng muốn tham gia!]
[Không, phiền em… làm ơn đợi đằng kia được không?]
[Tại sao?]
Neito hơi chú ý việc Izumi nói chuyện với Anice một cách khá là một cách tôn trọng, nhưng cậu lắc đầu rồi đi qua một căn phòng khác theo chỉ thị.
[… Người phụ nữ đó là ai thế?]
[Hmmm… Thì, như Anice đã nói, cô ấy là trợ lý của cậu từ giờ trở đi… Chúng tôi sẽ lo về cô gái này sau nhưng giờ thì cứ xem như đậy là một việc làm bán thời gian của cô ấy đi.]
[Cái gì?]
Đầu cậu giờ toàn khúc mắc, cậu nói thẳng luôn mà không cần nghỉ.
Trước hết, làm thế quái nào Metallica cho phép công việc bán thời gian? Cái thứ hai là cô gái đó là ai? Và tại sao tôi là người mới vô mà đã có trợ lý? Đứng kế bên tôi là trưởng phòng kinh doanh đó, và cái thái độ của anh đối với cô ấy là thế nào?
[Cái này nói riêng giữa chúng ta thôi nhé… !!! Anice thực ra là con gái của CEO công ty Crimson…]
[Cái Gì!!!]
Con gái của một CEO? Nếu như không nhầm thì CEO là người đứng đầu một công ty thì phải…
Neito phản ứng một cách thái quá, khiến cho mọi người ở ngoài chú ý tới những âm thanh phát ra.
Crimson là công ty cũng như Metallica, được xem như là “thành phần của những tập đoàn xấu xa“. Căn cứ của họ ở California, nhưng gần đây thì các hoạt động của Crimson đều đang được đẩy mạnh ở New York.
Nếu nói Metallica mạnh về nguồn “nhân lực“ thì Crimson lại phát triển hơn về khoảng công nghệ và vũ khí. Crimson đã phát hành ra “Áo giáp khoác da“ bằng cộng nghệ cắt độc quyền và phát hành chúng ở nước ngoài. Chúng được xem như là mặt hàng phổ biến rộng ở Metallica .
Nắm quyền kiểm soát trong tay những băng đảng, những tập đoàn lớn nước ngoài, họ được xem như là mối đe dọa quốc tế. Nói cách khác là, đó là nơi mà bạn không muốn dây dưa với.
… Đó là những kiến thức thông thường mà Neito biết. Mọi dân thường đều phải biết điều đó.
[Nghe này, mặc dù chưa phải là tin chính thức nhưng Metallica và Crisom đang hợp tác làm ăn với nhau… Hãy nghĩ đó như là việc cùng chia sẻ qua lại nguồn nhân lực và tài nguyên cho nhau ấy… Về phía chúng ta thì các cấp trên đều đồng tình rằng nên xây dựng lòng tin từ bên trong nên…]
[Thế à…]
Neito không hề hiểu được biết bao nhiêu lợi nhuận mà Metallica thu được từ việc này.
[Thế còn quý cô Anice? Tôi đại khái đã nắm được vấn đề nhưng có cần phải là con gái của một CEO không? Rồi còn cả việc phụ tá nữa.]
Neito đơn giản là không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ấy mới vào công ty. Chỉ là một tên tay mơ nhưng giờ cậu đã có trợ lý riêng của mình. Tại sao cấp trên lại làm thế?
[Sau cùng thì chúng ta đang đối mặt với con gái của CEO Crimson. Nên chúng ta không thể từ chối họ và có vẻ như người ấy đã chấp thuận cái yêu cầu ích kỉ của con gái mình. Nếu cậu muốn biết thêm, thì hãy tự mình đi hỏi cô ấy xem.]
[Cái gì, có thể sao…]
[Ngoài ra, hãy nghĩ về nó trong giây lát, nếu có bất cứ điều gì xảy ra với cô ấy, dù sao đi nữa, nó sẽ gây ra một vấn đề lớn giữa chúng ta.]
Neito ngay lập tức hiểu anh ta định nói gì. Nếu có chuyện gì đó xảy ra với cô ấy. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó sẽ là Metallica đối mặt với Crimson. Một cuộc chiến mang tính xung đột toàn cầu sẽ được châm ngòi.
[Xin chào!]
Cánh cửa mở ra và đầu Anice nhìn trộm vào.
[Ồ, xin chào]
Sau khi Neito trả lời, Anice bước vào và ngay lập tức ngồi cạnh cậu.
[Anh có biết rằng cá nhân tôi yêu cầu làm trợ lý của anh không thế?]
[Có vẻ là thế rồi…]
[Cái thể loại nói chuyện gì thế? Nói thật đi, có chuyện gì thế?]
‘Ngay cả khi cô có nói thế, nếu tôi mà chọc giận sếp của bên Crimson thì cái đầu này chắc lìa khỏi cổ.’
Cô ấy khá là muốn làm phụ tá của cậu. Neito không biết phải làm gì ngoài việc cậu bắt đầu hỏi cô một cách thẳng thắn.
[Thực ra thì… Tôi có thể hỏi cô một vài điều được không?]
[Tất nhiên rồi! Chuyện gì thế?]
‘Nhìn thẳng vào mắt nhau có thể là không tốt. Nhưng mà lạy chúa!! Cái nước da trắng trẻo của cô ấy là đã không tốt cho mình rồi.’
‘Tiêu rồi. Mình không thể nhìn thẳng mặt cô ấy. Tại sao em lại nhìn tôi ánh mắt đầy ngưỡng mộ ấy? Chả phải là dân nhật bản là những người có lòng danh dự rất cao sao.’
[Tại sao cô lại muốn làm trợ lý cho tôi?]
[Không không không! Cô hiểu sai ý tôi rồi!]
[Hmm… Nhưng tôi biết anh đã chiến đấu Dylan và chiến thắng!!]
[ Tôi không chiến thắng… Cái đó chỉ là… .À thì…]
Cô ấy thậm chí có biết chi tiết cụ thể không? Chỉ vì cô ấy là con gái của Giám đốc điều hành Crimson, không có nghĩa là cô ấy có quyền biết hết những gì xảy ra trong Metallica. Câu chuyện có lẽ đã thay đổi khi nó được truyền từ người này sang người khác. Hài lòng với chiến công nhỏ của mình và biến nó thành một chiến thắng to lớn. Bộ tình báo đang làm cái quái gì vậy? Mẹ kiếp.
Không thể tránh được việc giám đốc điều hành Crimson, người mà Neito chưa bao giờ gặp mặt hứng thú với cậu.
[Bởi vì bố của tôi đã nói rằng “Người yêu của con nên mạnh mẽ và độc ác hơn ba còn không thì ba không chấp nhận nó!“ Đó là lý do tại sao tới giờ tôi vẫn chưa có một ý trung nhân của riêng mình… Nate, ba tôi có vẻ đã cộng nhận anh rồi.]
Và giờ nghe xong điều đó thì nó đáng sợ thật. Mọi chàng trai của Anice đều bị tiêu diệt vì Cha cô thấy họ quá “hiền lành“. Loại người thế nào mà lại mạnh hơn và độc ác hơn ông trùm Crimson chứ ? Neito suy nghĩ một lúc và nghĩ rằng “Trên toàn thế giới, tôi chỉ có thể nghĩ về 3 chàng trai…
Khoan!!! Cô ấy mới gọi mình là anh yêu à???
Neito nghĩ một lúc, nhưng cậu lại càng bị bối rối hơn .
[Và anh biết không? Ngay từ khi tôi còn nhỏ, tôi đã phải học rất nhiều. Thế nên tôi rất thành thạo rất nhiều thứ và khỏe nữa! Tôi nghĩ tôi sẽ không cản chân anh đâu.]
Một; anh ấy hạnh phúc. Dù tình hình của anh có phức tạp đến đâu, đây là lần đầu tiên cậu được một cô gái hâm mộ . Không đề cập đến việc cô ấy còn là một cô gái trẻ xinh đẹp, và anh thật lòng hạnh phúc vì điều đó, mặc dù nếu anh ta phá hỏng một cái gì đi nữa thì đầu bản thân sẽ lìa ra khỏi cổ lúc nào chả hay… Nhưng sau cùng có một cái gì đó.
Hai; Cậu đã nghĩ về nó được một lúc. Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên trong cả đời, cậu được gặp một người chân thành như Anice.
Có lẽ lúc này, có cô làm trợ tá không hẳn là một điều gì xấu cả…
[Thế thì. Rất vui được gặp em Anice]
Sau khi Neito nói vậy, Anice bắt đầu cười khúc khích như thể cô ấy xấu hổ vậy, nhưng đằng sau nó là cả một sự đánh giá cao.
[Vâng! Nhưng trước tiên, hãy đi xuống căn tin để ăn trưa trước cái đã!]
Với nụ cười sắc sảo và thái độ vui vẻ, Neito nhìn cô và tự nghĩ.
Có lẽ bây giờ mình đã thực sự là một kẻ xấu.