Dường như quá sửng sốt trước việc bị một lão trung niên đến khiêu khích, lũ Vệ Binh có hơi do dự một chút.
“Ôn..ông là ai?! Địn..định làm gì bọn này cơ?!?”
Dường như chuyện đã là cơm bữa; Manaka nhếch mép, nở một nụ cười đầy khiêu khích, trả lời như thể mấy tên đang đứng trước mặt ông đây là lũ gà, vừa đủ để dãn gân cốt.
“Chúng mày thấy rồi đấy, tao là Metallica, mày nghĩ bọn tao cần lí do để tẩn chúng mày à?”
Cái dell gì vậy?!? Bọn Vệ Binh kia dù có ngạc nhiên đến mấy thì cũng không thể ngạc nhiên bằng cậu lúc này được. Không đời nào cậu có thể tự nhận mình là thành viên của tổ chức mà Ai-cũng-biết-ấy trước lực lượng hành pháp dễ dàng như thế được.
“Lão thử nói lại xem nào? Tụi này nghe chưa thủng lắm.”
Đám Vệ Binh lấy lại được bình tĩnh, tay nắm chặt lấy dùi cui, nhanh chóng lập đội hình, thận trọng tiến lại gần. Đây không phải là lũ tay mơ, liệu một thành viên cấp thấp của tổ chức, Manaka, có thể đánh lại được không đây?
Với Neito, anh ta chẳng gì khác ngoài là một đồng nghiệp mới quen; nhưng cậu không thể ngừng lo lắng cho Manaka được. Chân cậu không thể ngừng run lên. Anh ta không phải người xấu. Không, có thể không phải là như vậy, nhưng cậu không thể nghĩ về anh ta như vậy được. Dù sao thì….!
“Bọn chó chúng mày sủa cũng vui tai phết, định cắn tao thì lao vào đây hết một lượt đi xem nào?”
Trái ngược hẳn với những lo lắng của Neito, dường như cậu đã đánh giá thấp Manaka rồi.
“Bắt lấy hắn!!!”
Quả nhiên, cả ba tên đồng loạt xông lên. Cứ đà này, không có gì lạ khi nghĩ anh ta sẽ lập tức bị trấn áp….nhưng có lẽ, cái danh hiệu chiến sĩ Metallica không chỉ là để trưng chơi.
“Cái đìn địt..!? Mắt tao!!”
Manaka khơi màn trận đấu, tung hết lực chân của mình vào đụn cát. Nhân lúc hỗn loạn, Manaka tranh thủ vặn cổ, bẻ tay, khởi động một chút, rồi nhanh tay tóm lấy một tên Vệ Binh.
“Cái đ…?!”
“Ô nào, đừng có manh động, tao vặn cái là tên này đầu-thân li biệt luôn đó nha”
Hai tên còn lại họng như cứng lại.
“Đồ khốn nạn, hết cát rồi lại đến con tin, thằ…thằng hèn!!”
“Tụi mày bị ngu à? Tao đã nói từ đầu rồi….”
“TAO LÀ KẺ XẤU MÀ”
Vừa nói, anh ta đẩy tên đang bị ghìm cổ vào hai tên còn lại, rồi bất chợt bồi thêm cho chúng vài chưởng vào lưng .Âm thanh chắc nịch
“Anh ta, khỏe thật…mà…”
Một tên bẩn tưởi. Cậu nghĩ vậy, nhưng không nói ra. Đúng, hèn nhát, xấu xa, nhưng thế thì đã sao?
“Mấy thằng trẻ trâu vừa ra trường mà đòi động vào hòn dái 20 năm chinh chiến của tao á?!”
Nói rồi, anh ta mặc lũ Vệ Binh nằm sõng soài trên đất, rồi tiến lại chỗ lão vô gia cư.
“Xi…xin hãy tha cho tôi!!”
Tất nhiên là họ sợ, họ quỳ mọp xuống đất, run rẩy.
“Ngậm miệng lại đi. Còn sức để xin xỏ thì lết đến xe oden đằng kia mà lấy cái gì đấy bỏ vào mồm, chả báu gì mấy cái món rẻ rách nhạt toẹt, nhưng ít ra ních đầy được cái bụng.”
“…sa..sa…sao…?”
Lão do dự, không biết phải nói gì trước một tên tội phạm và câu nói sai lệch của hắn, một cử chỉ không mấy gian ác. Neito không nghĩ lung tung gì nữa về Manaka sau khi chứng kiến cảnh đấy.
“…Manaka…-san…ah!”
Cậu định hét lên, nhưng họng cậu cứng lại vì căng thẳng, một tên Vệ Binh đang ôm đầu, vừa loạng choạng đứng dậy, tay vừa rút khẩu súng ra khỏi bao.
Nòng súng hướng về phía Manaka.
“U….u….uwaaaaaaaaaah!!!!”
Chân nhanh hơn não, cậu ba chân bốn cẳng chạy.
Chống đối lại Vệ Binh, dĩ nhiên, không phải một điều mà một tên đầu óc bình thường sẽ làm, hơn nữa hắn còn mang súng. Một người bình thường sẽ không bao giờ dám nghĩ đến chuyện đó. Đó là hiện thân của Công Lý, ngoại trừ là một kẻ ngoài vòng pháp luật với đầy rẫy những kinh nghiệm, còn không thì đừng mơ chống lại họ. Đúng, đúng, đó là tại sao cậu đang chạy, đúng vậy, phải chạy…
…..
Nhưng vấn đề là cái não bò sát của cậu đang thúc chân cậu lao thẳng đến tên Vệ Binh.
“Waaaaaaaaaah!!!”
Cậu húc, một cú húc chả qua bất cứ khóa huấn luyện lý thuyết hay thực chiến nào, hoàn toàn theo bản năng. Nhưng đối với một tên đang gắng gượng để đứng dậy thì cú đó cũng giúp hắn bay được kha khá trước khi sấp mặt xuống đường.
Một trải nghiệm mới lạ, bởi đây là lần đầu cậu hạ gục được ai đó. Neito cũng sõng xoài.
Manaka nhanh chóng tiến lại, đỡ cậu dậy.
“Đó, cậu cũng đâu phải lũ gà mờ đâu, tẩn nhau cũng khá đấy chứ. Cậu vừa cứu tôi đấy, cảm ơn nhé. Quả đúng là cậu tà ác hơn vẻ bề ngoài đấy.”
Vừa nói, Manaka vừa khúc khích miệng cười.
“Hehe”
Vào đêm đó, hai tên phản diện đã đánh bại hiện thân của công lý. Neito cảm thấy hơi lạ một chút, nhưng cuối cùng cậu cũng cười. Có lẽ…. dù chỉ một thời gian nữa thôi, cậu sẽ cố gắng và ở lại với công việc này, với Metallica.
Ngay ngày hôm sau, đợt huấn luyện của cậu bắt đầu. Hiện tại, cậu đang trong giai đoạn đấu tập với Eda.
Người mà cậu đã coi như bạn bè đêm đó, Manaka, thường cho anh lời khuyên trong giờ nghỉ trưa và bất cứ khi nào anh ta rảnh và những giờ nghỉ khác. Tất nhiên, chỉ có vậy thôi cái óc nho của cậu cũng chả ngấm được tý võ thuật nào cả, cả cậu và Manaka đều hiểu rõ như vậy, Vậy nên anh ta chỉ dạy cậu mấy trò vặt để đỡ đòn hoặc đánh trả vài ba phát.
Manaka nhắc nhở Neito rằng Eda là một cựu võ sư sumo, mặc dù cũng không phải là loại có số có má gì lắm trong làng võ, nhưng thế cũng đủ để làm Neito xoắn dái.
Không đời cậu thắng được Eda bằng mấy đòn vớ vẩn này.
“Đừng có bi quan vậy chứ, cứ nỗ lực hết sức đi xem nào. Thua một hay hai lần thì cùng lắm vào viện thôi chứ không ai sa thải được cậu đâu, luyện tập thôi mà, cứ tin tôi đi.”
_
Manaka đến gọi cậu đi tập trong giờ nghỉ trưa, nhưng…
“Làm sao đây, làm sao đây, làm sao bây giờ, thủ dao trong người rồi đâm bất ngờ…..hay dùng độc?….không, không…phải có cách gì khác, phải có cách khác chứ?”
“Oy nầy, Neito.”
“Ah”
“Xin lỗi, em mải nghĩ quá.Sao ạ?”
“À không. Không có gì,”
“?”
Vì lí do nào đó, Manaka nhìn chằm chằm vào mặt Neito. Anh trông hơi ngạc nhiên.
“Sao ạ?”
“Này,cậu chưa từng tham gia một băng nhóm hay tổ chức nào khác sao? Cậu có hồ sơ tội phạm không vậy? ”
Anh ta nói cái dell gì vậy? Tôi? Một người chưa từng làm hại một con giòi, chưa từng vi phạm nội quy, toàn bị đánh cho sấp mặt lại trông giống một tên gian ác lắm sao?
“Chắc anh đang đùa, có cố hộc mặt ra tôi cũng không có thứ như vậy đâu. Quan trọng hơn, Manaka, anh có thể nói tôi thêm một chút về Eda không? ”
“À ừ, nếu chú muốn”
Neito bắt đầu thay đổi phương pháp luyện tập của mình, chuẩn bị kĩ càng nhất có thể cho trận đấu. Hiện tại, đó là tất cả những gì anh có thể làm.
Cứ như thế, chẳng mấy chốc đã đến ngày lâm trận. Vũ khí và chất độc bị cấm. Chỉ cần làm đối thủ cạp đất một lần sẽ được coi là người thắng cuộc. Không giết người. Trong một trận đấu tập của Metallica, đó là những luật cần được làm rõ.
“Neito… cậu có làm được không?”
Manaka khá lo lắng. Nhưng có mấy cũng không thể bằng hai hòn bi đang xoắn đến cực đại của Neito được.
“Ê này! Thịt tươi! Anh hy vọng chú đã biết được mấy đòn cơ bản. Anh đây sẽ nhẹ tay với chú, cơ mà nếu chú yếu quá thì anh cũng chịu thôi. Cố gắng đừng làm xấu mặt người phụ trách huấn luyện chú là anh đây nhé.”
Vừa nói, miệng vừa chóp chép nhai kẹo cao su với vẻ mặt khinh khỉnh bố đời. Một gã chết dẫm.
Cái thứ duy nhất mà cậu học được từ hắn là sự đa dạng của các loại nước trái cây trong mấy cái máy bán hàng tự động trên phố. Bị tiểu đường rồi chết đi thằng khốn. Một nửa trong cậu đang ngập tràn tức giận.
Mà thôi, suy nghĩ thực tế một chút xem nào, nếu núi mỡ đó lao vào người cậu, cậu chắc chắn sẽ thăng thiên. Trọng lượng giữa cậu và tên bị thịt kia quá khác nhau. Nói trắng ra thì nửa còn lại trong cảm xúc của cậu là sự sợ hãi.
Cậu đã chuẩn bị kỹ. Nhưng liệu cậu có làm được không đây?
“Ô kìa? Có cần đi vệ sinh không? Chắc cậu không muốn vãi ra quần khi tôi tung chiêu đầu tiên đâu nhỉ?”
Một giọng cười thô tục.
Tên khốn này … mà thôi, đúng là mình sắp vãi ra thật rồi.
“Trận đấu bắt đầu!”
Giữa lúc cậu đang ngập trong dòng suy nghĩ hỗn độn đó. Trận đấu đã bắt đầu. Lời tuyên bố rõng rạc đến từ trọng tài, người mà cậu không bao giờ có thể thực sự biết liệu anh ta có ở đó hay không, hoặc nếu anh ta còn có tồn tại, nhưng giọng nói của anh ta đúng là chứa đầy sự ngạc nhiên.
“Orah!”
Cùi chỏ của Eda….. cậu không tài nào né được. Đối với một tên bị thịt hắn quá nhanh! Hơn nữa, với tâm lý do dự của Neito, một cú húc là quá đủ đối với cậu
“… Uuh… kuh…!”
“Này, này.”
Những cú thúc cứ nối tiếp nhau, Neito không còn sức để nâng một cánh tay nữa. Neito chẳng mấy chốc đã bầm da tím mặt, cậu hiểu cậu có thể quỵ xuống bất cứ lúc nào.
“Tôi sẽ không… tôi không muốn thua…! Tôi … không muốn … thua !!”
Nhưng sự khác biệt về trình độ thật quá tàn nhẫn. Ngay cả khi cậu có phô hết độ gan lỳ ra thì cũng khó có thể thắng được! Neito đã lĩnh được đủ sát thương mà ngay cả chính bản thân cậu cũng ngạc nhiên là cậu vẫn còn đứng vững, nhưng cậu vẫn không ngã.
Nó không còn giống như một trận đấu nữa, mà chỉ đơn giản là bạo lực hành hung. Chỉ có một người đứng xem, Manaka, có vẻ như anh ta vẫn đang chờ đợi thứ gì đó khi nhìn vào Neito.
“Thôi, đủ rồi. Chú vẫn còn yếu quá. Thôi thì anh đây ra đòn kết liễu luôn nhé.”
Có lẽ anh ta không được trời ban cho độ lì đòn, chỉ trong một giây bất chợt Eda lao đến, vồ lấy Neito. Đó là đòn gấu ôm. Nhưng anh ta sẽ ép với tất cả sức lực của mình, trong một nỗ lực để vật đấu thủ xuống. Chỉ đơn giản là vậy đâu, nhưng đây là một chiêu điển hình của Eda.
Khoảnh khắc trước khi Neito bị tóm lấy. Tâm trí mơ hồ của cậu đột ngột nhớ lại những dòng câu hỏi trong quảng cáo tuyển dụng.
Bạn có muốn thay đổi thế giới? CÓ
Tiếp tục, cậu hồi tưởng lại buổi phỏng vấn
Ngay cả khi điều đó sẽ hủy diệt thế giới hiện tại này?
‘ĐÚNG’
Cậu đã trả lời có cho tất cả những câu hỏi đó. Hay cậu đã quá coi nhẹ chúng? Quá coi nhẹ hệ quả? Tất nhiên, lúc đầu cậu hơi coi nhẹ nó, nhưng từ đó đến giờ cậu cũng đã không ít lần ngẫm lại; kể từ lúc cậu trả lời câu hỏi trên mạng. Cả vào lúc cuộc phỏng vấn đó diễn ra, cậu có thể đưa ra câu trả lời khá bình thường. Nhưng đó là những suy nghĩ thực sự của cậu. Đó là những gì cậu muốn tin. Cuộc sống của cậu, từ đó cho đến bây giờ, và cả xã hội hiện tại. Cậu tuyệt nhiên muốn thay đổi nó, và nó sẽ thay đổi. Đó là những gì tôi trả lời. Vậy mà ai đó sẽ nghĩ tất cả những điều đó sẽ kết thúc như thế này sao?
Không.Nó vẫn đã luôn như vậy, cậu rất yếu, và thế giới này khắc nghiệt. Tự thân cậu không thay đổi. Vì vậy cậu vẫn tiếp tục chạy, mong một ngày sẽ trốn tránh được thực tại nhưng thế giới vẫn không thay đổi. Thế giới đã dồn cậu vào chân tường. Đó là lý do tại sao cậu lại là một tên NEET. Không có bất kỳ nguyện vọng hay ước muốn nào, đơn giản chỉ là một tên NEET.
Nhưng không phải lúc này. Cậu đã cảm thấy có điều gì đó đặc biệt, ngay tại đây, tại đây trong Metallica. Cậu chưa rõ, chưa hiểu cái thứ đặc biệt đó là cái gì; nhưng cậu sẽ không để nó phải kết thúc ở đây.
Nếu cậu đã nói là cậu muốn thay đổi thế giới, mà dẹp nó sang một bên đã, điều đó sẽ có ý nghĩ gì nếu cậu thậm chí không thể hạ gục được thằng béo vênh váo đang đứng trước mặt cậu đây?
Tôi … tôi … tôi … tôi … !!!!
Cậu cảm thấy một thứ gì đó rất lạ đang chảy về lồng ngực của cậu, một cái gì đó….rất lạ….rất….tà ác.
Bỗng chốc, tên béo trước mặt cậu giờ như đang hoàn toàn nằm dưới tầm kiểm soát của cậu, một khoảnh khắc quen thuộc, báo hiệu một điều gì đó rất không ổn sắp diễn ra. Neito mở miệng, nói với Eda bằng một giọng trầm.
“Hey, Eda”
*I see dead people*
https://shinigamilnteam.com/
Trans: Duy Dinh
Edit: Miya