☆ Người bạn thuở nhỏ - Ngày thứ 1382
(Keisuke 14 tuổi – Kaori 5 tuổi)
*
Công viên giải trí.
Chỉ cần nghe đến từ ấy, ký ức hiện lên trong tôi luôn chỉ là một.
Tôi nhớ, đó là khi tôi còn chưa vào tiểu học.
Với một đứa trẻ nhỏ như tôi lúc ấy, công viên giải trí là một nơi thật rộng lớn, thật kỳ diệu.
Có vòng xoay ngựa gỗ, có nhà ma, có những nhân vật linh vật ngộ nghĩnh, có tàu lượn siêu tốc, và cả vòng đu quay mà tôi hằng mơ ước được đi thử.
Một nơi như thể bước ra từ trong mơ – nơi hiện thân hoàn hảo của thế giới phi thường.
Và chính tại nơi ấy... tôi đã bị lạc.
Lần đầu tiên đến công viên, quá hào hứng, tôi không kiểm soát được bản thân, chuyện xảy ra là điều dễ hiểu.
Khi nhận ra thì xung quanh tôi chẳng còn một khuôn mặt quen thuộc nào cả, chỉ toàn là người lạ.
Ngực tôi bỗng thắt lại.
Cảm giác như mình bị bỏ lại một mình giữa thế giới rộng lớn, trống trải, cô đơn... tôi đã suýt bật khóc.
Có lẽ vì vậy mà.
Khi người ấy xuất hiện trước vòng xoay ngựa gỗ, tôi đã không kìm được nước mắt mà lao tới ôm chầm lấy.
“Kaori-chan…!”
Khoảnh khắc ấy, cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in.
Chắc hẳn anh ấy đã tìm tôi rất vất vả. Vừa thở hổn hển, vừa đầm đìa mồ hôi, anh lao tới chỗ tôi.
Lúc đó, anh trông chẳng khác gì... một vị hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Có lẽ từ lúc ấy.
Không, phải là từ trước đó nữa, từ cái lần hai đứa hứa hẹn cùng nhau... anh đã trở thành một người thật đặc biệt đối với tôi.
Mỗi khi tôi khóc, mỗi khi tôi cần ai đó giúp đỡ, anh luôn xuất hiện đúng lúc và bảo vệ tôi.
Anh là người duy nhất, không ai thay thế được, trong trái tim tôi.
Và cảm xúc ấy, dù năm tháng có trôi qua bao lâu đi nữa, vẫn không hề thay đổi...
Không, nó còn lớn dần lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.