10000 Ngày Làm Cô Dâu Bên Những Thiên Thần Thuở Ấu Thơ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 97

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 114

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5948

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Toàn Tập - Chương 2.5: Lời hẹn ước

Ngày thứ 699 – Bạn thuở nhỏ

(Keisuke 13 tuổi – Kaori 4 tuổi)

* * *

Không gian yên tĩnh đến lạ thường.

Trên mái nhà, nơi bị bóng tối hoàn toàn bao phủ, Kaori đang ngồi một mình, ôm gối, vùi mặt giữa hai đầu gối bé nhỏ.

“Kaori…”

Keisuke khẽ gọi.

Nhưng không có lời đáp.

Cô vẫn cúi gằm, gương mặt nhỏ nhắn không hề ngẩng lên.

Chỉ có thân hình nhỏ bé ấy đang run rẩy lặng lẽ.

Keisuke lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.

Nhưng Kaori vẫn im lặng như trước.

Không biết đã bao lâu trôi qua…

“…Anh Keisuke cũng sẽ…”

Kaori bỗng thì thầm lên tiếng, nhỏ như tiếng gió đêm.

“Anh Keisuke… cũng sẽ… rời đi một ngày nào đó phải không…?”

“Hả…?”

“Dù bây giờ anh đang ngồi cạnh em thế này… nhưng đến một lúc nào đó, khi em quay lại… anh sẽ đột ngột biến mất… để em lại một mình…”

Giọng cô bé mong manh như sắp tan biến trong gió.

Không còn chút ánh sáng rực rỡ nào thường thấy ở cô — như thể hoa hướng dương rạng rỡ thường ngày đã rũ mình giữa đêm đen.

Và Keisuke đã trả lời rõ ràng, không chút do dự:

“Không đâu! Tuyệt đối không như vậy!”

“Hả…?”

“Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh vẫn sẽ luôn bên Kaori. Anh sẽ ở cạnh em, nói chuyện với em, chơi cùng em… và sẽ không bao giờ rời xa em.”

“Thật… vậy sao…?”

“Ừ. Anh hứa. Chắc chắn.”

“Chắc chắn…”

Kaori lặp lại lời anh như đang tự khắc ghi vào tim.

Rồi cô chớp mắt vài cái, như đang gom hết can đảm để hỏi điều gì đó.

“…Vậy thì… có nghĩa là… mình ‘kết hôn’ đúng không?”

“Hể…?”

“Ba em có nói nè…

Khi hai người thật sự yêu thương nhau và hứa sẽ mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ rời xa… thì đó gọi là ‘kết hôn’.

Nên… nếu anh Keisuke hứa sẽ ở bên em hoài hoài…

Thì… nghĩa là anh… sẽ kết hôn với em, đúng không…?”

Kaori không đùa, không cười — đó là một lời hỏi rất nghiêm túc.

Có lẽ điều cô thực sự mong muốn lúc ấy… không phải là một đám cưới.

Mà là một lời hứa — một sự đảm bảo rằng, người mà cô yêu quý nhất sẽ không bao giờ biến mất khỏi thế giới của mình.

Vì vậy, Keisuke gật đầu.

“Ừ. Đúng rồi đó.”

“…A…”

“Anh thích Kaori. Anh muốn luôn ở cạnh em.

Nên nếu… sau này khi em lớn lên, và nếu em vẫn còn cảm thấy giống vậy… thì anh…”

“Anh Keisuke… em… đồng ý…!”

Kaori gật đầu thật mạnh, mắt ngân ngấn nước.

Đó là một lời hứa chân thành.

Dù còn nhỏ, nhưng giữa hai người đã có một sự đồng thuận rõ ràng.

Và cho dù tương lai sau này có thay đổi thế nào đi nữa… chỉ cần lời hứa ấy có thể giúp Kaori thấy yên tâm, thấy được yêu thương — thì đối với Keisuke, nó đã có ý nghĩa vô cùng lớn rồi.