10000 Ngày Làm Cô Dâu Bên Những Thiên Thần Thuở Ấu Thơ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1946

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 283

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 5

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2249

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

437 2866

Toàn Tập - Chương 6: Tiệc chào tân sinh viên cùng Kaori

Cảnh 5 - 1

Người bạn thuở nhỏ - ngày thứ 5,254

(Keisuke - 26 tuổi, Kaori - 18 tuổi, Wakana - 3X tuổi, Maika - 26 tuổi)

1

Chiều thứ Bảy hôm ấy, không khí trước hiên nhà Nanase tràn ngập sự căng thẳng.

Hương cà ri thơm nức từ nhà hàng xóm phảng phất trong gió, ngoài đường trước nhà, lũ trẻ con đang nô đùa, và đâu đó vang vọng tiếng tivi phát ra từ một căn nhà gần đó.

Khung cảnh đáng lẽ rất yên bình và quen thuộc ấy lại trở nên đầy căng thẳng khi Keisuke – với vẻ mặt nghiêm trọng – đang đối diện với Kaori, người vừa chuẩn bị xong xuôi để ra ngoài.

“Em chắc chắn vẫn định đi thật à...?”

“Ư-ừm...”

“Dù anh đã rủ em xem phim vào tối thứ Bảy cùng nhau rồi cơ mà...”

“Th- thôi mà, đừng nhìn em bằng ánh mắt như một chú chó to tội nghiệp sắp bị gửi vào khách sạn thú cưng thế chứ... Em cũng có muốn vậy đâu mà...”

Kaori nói thế, khẽ liếc đi hướng khác, tránh ánh mắt của Keisuke.

“Thật đấy, em cũng thấy áy náy lắm chứ bộ. Em muốn ngồi xem mấy phim như Gaiganic hay Tình yêu như quầy hoa ven đường với anh cơ. Nhưng đây là tiệc chào đón lớp học ngoại ngữ thứ hai, không đi thì kỳ lắm…”

“Anh hiểu... anh hiểu mà, chỉ là...”

Phải rồi, Kaori sắp đi dự buổi tiệc của lớp đại học.

Đó là buổi giao lưu giữa các bạn cùng lớp sẽ học chung suốt kỳ tới, nên Keisuke hiểu việc tham gia là cần thiết.

Thế nhưng, hiểu là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác.

Vì Keisuke biết rõ—các buổi tiệc đại học vốn chẳng khác gì... hang ổ của bầy thú hoang.

Chỉ toàn những gã trai đói khát, luôn canh chừng cơ hội tiếp cận các bạn nữ – đó là suy nghĩ đầy định kiến của anh, nhưng anh chẳng thể nào xua đi được.

Và việc để Kaori – một cô gái ngây thơ, trong sáng và dễ thương như một chú thỏ con – bước vào nơi như thế, chẳng khác nào thả cô bé vào khu sư tử trong công viên safari.

“Không được, anh vẫn thấy lo lắm. Hay là anh đi cùng em nhé—”

“Không được!”

Câu nói ấy bị Kaori cắt ngang không thương tiếc.

“Là tiệc lớp đại học mà, anh nghĩ xem, làm sao anh theo em vào đó được chứ?”

“Ư…”

Không thể phản bác gì nổi. Cô bé hoàn toàn nói đúng.

“Anh vẫn y như xưa, lúc nào cũng lo lắng quá mức. Nhưng mà… cảm ơn vì đã lo cho em nhé. Em chỉ uống nước ngọt thôi, và sẽ cố gắng về sớm.”

“...Ừm...”

“Ổn mà. Em bây giờ không thể để tâm tới ai khác ngoài anh đâu. Em đi nhé.”

Nói rồi, Kaori vẫy tay và rời khỏi nhà.

Keisuke chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng dáng cô bé khuất dần.

Tiệc tân sinh viên.

Đó là một hoạt động gần như không thể thiếu với sinh viên năm nhất – dù là của câu lạc bộ, nhóm nghiên cứu, phòng lab hay như buổi gặp mặt lớp mà Kaori vừa đi.

Hầu hết sinh viên đều tham gia ít nhất một buổi như thế trong thời gian này. Không dự gì cả mới là trường hợp hiếm, và chính Keisuke cũng từng trải qua chuyện đó hồi tám năm trước.

Tuy nhiên, như anh vừa nói – vẫn có rất nhiều điều đáng lo ngại.

Đặc biệt với những sinh viên mới, đây thường là lần đầu tiên họ tham gia một buổi tiệc uống rượu đúng nghĩa. Và không ít người cũng lần đầu biết mùi vị của cồn.

Thành ra, việc không biết tiết chế và gặp rắc rối cũng không phải hiếm.

“Aaaaaaa... lo quá đi mất...”

Nằm vật trên giường, cuộn mình như con cuốn chiếu, Keisuke khẽ lẩm bẩm.

2

“...Lâu quá rồi nhỉ...”

Vừa liếc nhìn màn hình điện thoại, Keisuke vừa lẩm bẩm.

Đã 10 giờ đêm.

Kaori nói buổi tiệc bắt đầu lúc 6 giờ, vậy là đã gần bốn tiếng trôi qua.

“Lúc này đáng lẽ cũng xong rồi mới phải chứ...”

Có lẽ họ đã đi tiếp tăng hai chăng?

Nếu đúng là như vậy thì Kaori – vốn luôn chu đáo – đáng ra cũng phải nhắn một tin báo lại rồi.

Keisuke rất muốn gọi ngay để xác nhận, nhưng lại nhớ ra lời nhắc nhở trước khi cô bé rời nhà:

“Nhớ nhé, Kei-nii, hôm nay anh phải chờ, rõ chưa? Lúc nào về em sẽ gọi. Trước đó thì chịu khó kiên nhẫn một chút, được không?”

Anh cố dằn lòng lại.

Ổn thôi… chắc thêm một tiếng nữa là em ấy sẽ về… chắc chắn sẽ về…

“…”

Anh nhìn đồng hồ – mới trôi được 5 phút.

Sao một phút lại dài như cả đời thế này...?

Không được… cứ thế này thì anh sẽ không chịu nổi mà gọi mất…

Không chịu nổi nữa, Keisuke quyết định gọi cho Maika.

『Alo alo~? Có chuyện gì thế, Keisuke~?』

『Kaori… Kaori vẫn chưa về nhà…!』

『Hả?』

『Em ấy đi dự tiệc tân sinh viên ở trường đại học rồi mãi không thấy về...』

『Tiệc tân sinh viên á...? Nhưng mới có 10 giờ mà. Tàu điện vẫn còn chạy đầy ra. Có gì phải cuống lên vậy?』

『Ừ thì… nhưng Kaori dễ thương lắm, em ấy...』

『Trời ạ… vẫn như xưa, lo quá hóa dở mất rồi...』

Giọng Maika đầy vẻ bất lực lẫn chán nản.

『Tôi hiểu là cậu quý Kaokao cỡ nào, nhưng Kaokao cũng có cuộc sống riêng chứ. Cậu mà cứ căng thẳng thái quá thế này thì không khí nặng nề như... Wolfram đấy biết không?』

『Ờ… thì…』

『Với lại, cậu lo vì là tiệc tùng à? Này, tôi cũng dễ thương chả kém gì mà khi đi tiệc lớp vẫn chẳng có gì xảy ra hết đó thôi?』

『Cậu thì khác. Lần đó cậu uống như hũ chìm rồi làm cả đám đàn anh rớt như sung luôn ấy...』

Lúc đó, Maika một mình nốc cỡ 5 lít rượu, khiến các đàn anh gục từng người một.

Kể từ hôm đó, biệt danh của cô là “Yamata no Orochi” – tên con mãng xà khổng lồ trong thần thoại Nhật.

『Ahaha~ vậy á? Tôi chẳng nhớ gì luôn á~』

『…』

『Nói chung, tôi hiểu cậu lo, nhưng giờ nên bình tĩnh chờ đã. Hãy thể hiện sự trưởng thành kiểu người lớn đi nào. Đây là lời khuyên từ chị Maika đấy nhé. Chờ phản hồi từ Kaokao rồi hãy hành động. À mà, với cái quan hệ hiện giờ của cậu và em ấy, hỏi tôi chuyện này cũng hơi sai người rồi đó nha~』

『…Ừ…』

『Thôi, tôi đi uống ở quán rượu Nhật mà tôi hay lui tới đây. Chúc may mắn nhé~』

Nói rồi Maika cúp máy.

Lời cô nói – từ đầu đến cuối – đều đúng không sai một ly.

Không có gì để phản bác cả. Đúng đến mức khiến người ta chỉ biết câm nín.

Nhưng lý trí là một chuyện, cảm xúc lại là chuyện khác – nhất là khi liên quan đến Kaori, người mà Keisuke luôn dành trọn trái tim.

Ngay lúc ấy, điện thoại rung lên.

“!”

Keisuke mừng rỡ nghĩ rằng Kaori cuối cùng cũng đã gọi.

Anh bắt máy ngay lập tức.

『Aloo~ Keisuke-kun vẫn còn thức à~?』

“…”

Giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia hoàn toàn khác với người anh mong đợi.

『Wakana-san…?』

『Chuẩn rồi~ Người chị gái xinh đẹp, hiểu biết, hiền hậu mà ai cũng yêu quý – Wakana đây~ ♪』

『…Có phải chị đang say không vậy...?』

『Không đâu~ Chị chỉ vừa nhâm nhi chút Bishonen (Mỹ thiếu niên – tên rượu sake) vừa xem lại album ảnh hồi nhỏ của Keisuke thôi mà~』

Giọng cô ấy đầy phấn khích, rõ ràng là đang say mèm.

Keisuke thở dài, cảm giác hào hứng tụt dốc không phanh.

『Có chuyện gì không vậy? Em đang chờ cuộc gọi quan trọng…』

『Ủa, em đang chờ chị gọi à? Trời ơi, tâm linh tương thông ha~』

『Không. Không phải. Chị có hiểu tiếng Nhật không vậy?』

『Không đâu, chị biết mà~ Trong sâu thẳm trái tim, Keisuke đang chờ cuộc gọi từ chị đấy. Đây là định mệnh rồi còn gì nữa? A~ tấm ảnh trong thư mục *“My Sweet Prince Keisuke-kun (12 tuổi)” số 16 kìa… dễ thương ghê luôn á~♪』

…Thôi rồi.

Bộ não cô ấy giờ đang bị cồn chiếm lĩnh toàn bộ.

『Chị uống viên giải rượu rồi đi ngủ giùm em cái. Em cúp máy đây.』

Không chờ phản ứng, Keisuke tắt máy.

Anh thừa biết – sau hơn 10 năm quen biết – rằng không nên đôi co với Wakana khi cô ấy đang say.

Nhưng chỉ vài giây sau, điện thoại lại rung lên.

『…Alo』

『Keisuke thật là tàn nhẫn~ Lỡ chị đang bị đột quỵ gọi cầu cứu thì sao?』

『Thì em sẽ gọi cấp cứu』

『Ôi lạnh lùng quá… À, em đang chơi trò gì đấy? Làm chị hồi hộp rồi hưng phấn lên ấy hả?』

『Uống nghệ rồi đi ngủ đi. Cúp máy đây.』

Lại tắt máy.

Lần này chưa đầy một giây, điện thoại tiếp tục đổ chuông.

『Alo』

『Lời nói vừa nãy tuy gắt, nhưng khiến chị tê tái luôn á~ Keisuke đúng kiểu hơi S một chút nhưng chị không ghét đâu nha…』

『Ngủ đi』

Cạch.

Thật sự chịu hết nổi.

Bình thường thì anh còn ráng nghe, nhưng giờ thì không thể.

Nếu mải lo nghe mấy lời vớ vẩn của Wakana mà bỏ lỡ cuộc gọi từ Kaori thì anh biết tự trách bản thân đến bao giờ.

Đúng lúc đó, điện thoại lại rung lên lần nữa.

Keisuke cau mày, định bụng chặn số Wakana, nhưng khi nhìn vào màn hình, cái tên hiện ra không phải là “Wakana”.

“Honjō-san”

Ngay lập tức, anh bấm nút nhận cuộc gọi.

『Alo, tôi nghe đây』

『À… Keisuke-san ạ? Xin lỗi vì gọi trễ. Tôi là Honjō đây ạ』

『Honjō-san...? Có chuyện gì vậy...?』

Honjō là người học chung đại học và cùng lớp ngoại ngữ thứ hai với Kaori – anh có nghe Kaori kể qua.

Nhưng… sao lại là Honjō gọi?

Keisuke chợt thấy bất an.

Và ngay sau câu tiếp theo vang lên từ điện thoại, anh bật dậy khỏi giường như bị điện giật.

『Thật ra… Kaori-chan đang gặp chuyện rồi ạ…!』

3

Chỉ mười lăm phút sau khi nhận cuộc gọi, Keisuke đã có mặt tại quán nhậu nơi đang diễn ra buổi tiệc tân sinh viên.

Vừa dứt điện thoại, anh lập tức lao ra khỏi nhà, chẳng kịp mang theo gì, chạy thẳng đến địa điểm.

Quán nhậu nằm trong khu phố sinh viên, không gian bên trong mang nét lộn xộn quen thuộc, càng đông đúc hơn vì là cuối tuần. Sinh viên chen chúc khắp nơi, tiếng cười nói rộn ràng.

“Kaori-chan đâu rồi…?!”

Keisuke đảo mắt tìm khuôn mặt quen thuộc giữa biển người.

Anh lia nhanh ánh nhìn từng bàn một—và rồi, thấy!

“Honjō-san!”

Anh lao tới chỗ Honjō – người đang ngồi cùng vài cô gái khác ở góc ngồi bệt kiểu Nhật.

“Ah, Keisuke-san, anh tới thật rồi. Cảm ơn anh ạ.”

“Không, tôi mới là người cần cảm ơn vì em đã gọi. Kaori-chan… em ấy đâu rồi?”

“À, vâng… ở đằng kia…”

Honjō chỉ tay về một góc.

Và ở đó là…

“Uwaa~ Kei-nii đấy à~? Sao anh lại tới đây~?”

Kaori đang tựa vào tường, đôi mắt lờ đờ, môi mỉm cười lơ đãng như trôi trên mây.

“Kaori-chan, em ổn chứ…?”

“Hả? Có gì đâu~? Em khỏe re nè~! Lúc nào em chả khỏe và lúc nào em chả yêu Kei-nii nhất mà~♪”

“Ờ… ừm…”

“Như anh thấy đấy… Em nghĩ em ấy hơi say một chút…”

Honjō nói nhỏ, ánh mắt có phần bối rối khi nhìn Kaori – lúc này đang vui vẻ giơ hai tay tạo dáng chữ V, cười như không có chuyện gì.

“Rika-chaaan, em không say tí nào đâu! Rượu ngon ghê á, cứ như nước trái cây ấy~! Yeahhh~!”

“Từ nãy tới giờ em ấy cứ như vậy đó ạ… Hình như tưởng nhầm ly chanh rượu là nước chanh thường rồi uống hết cả ly một mạch… Em ấy bảo vẫn ổn, nhưng em thật sự không nghĩ là ổn đâu…”

“Ờ… đúng là...”

Số lượng rượu Kaori uống có lẽ không quá nhiều, nhưng rõ ràng em ấy không còn là Kaori “bình thường” nữa rồi.

“Nanase-san ơi, em ổn chứ?”

“Có cần uống chút nước không?”

“Lạnh không? Có muốn đắp áo khoác không?”

Mấy cô gái xung quanh cũng lo lắng hỏi han.

Ra là Kaori… khi say lại như thế này sao...

“Kaori-chan, thử đứng dậy được không?”

Keisuke đưa tay ra, định kiểm tra xem em ấy có thể tự đứng được không—

Bộp.

Bàn tay nhỏ nhắn của Kaori đặt lên tay anh.

“...Hử?”

“Hehe~ O-te~ (bắt tay~) ♪”

“Ờ… không phải vậy, Kaori-chan, anh không định chơi đùa…”

“Kei-nii yêu quý~ Gừ gừ gừ~♪”

“K-Kaori-chan?!”

“Meow~ meow~ nyaa~n ♪”

Cô bé cất tiếng kêu mèo, rồi đột ngột ôm chầm lấy Keisuke, dụi má vào ngực anh, cười tít mắt như tan chảy.

“Waa~ ấm áp ghê~ giống như gối ôm á~ Hehe~ mùi của Kei-nii dễ chịu ghê~…”

“…”

Đáng yêu như một chú mèo con vừa được chủ vuốt ve, Kaori dụi vào người Keisuke.

Anh thầm nghĩ: Đáng yêu thật… nhưng đây là nơi công cộng mà…

Đây là quán nhậu, giữa bao người. Không thể để Kaori trong trạng thái "siêu ngọt ngào" như thế này trước bao ánh mắt dòm ngó.

Và đúng là đang có những ánh mắt ấy—các nam sinh, có vẻ là bạn cùng lớp, đang liếc nhìn từ xa với vẻ tò mò và có phần ngạc nhiên.

Thế này thì...

“Kaori-chan, thả lỏng người một chút nhé?”

“Hử? Gì cơ~?”

“...Hây…”

Keisuke luồn tay ra sau lưng và dưới chân Kaori, siết nhẹ thắt lưng—và nhấc bổng em ấy lên.

“Uwaa~ bế công chúa rồi nè~♪”

Honjō reo lên thích thú, ánh mắt lấp lánh.

“Xin lỗi nhé, Kaori-chan như vầy nên tôi đưa em ấy về trước. Tôi sẽ để lại tiền bàn, nếu không đủ cứ nhắn lại.”

“À, vâng, không sao đâu ạ. Anh cứ yên tâm.”

“Cảm ơn, em giúp anh nhiều rồi.”

Keisuke khẽ gật đầu, rồi quay người, ôm Kaori bước ra khỏi khu ngồi bệt.

Xung quanh, bao ánh mắt đổ dồn về phía họ.

Và rồi—có vẻ cuối cùng cũng có người không nhịn được, một nam sinh lên tiếng.

“Ơ, ờm… xin lỗi, cho hỏi một chút…”

“Hử?”

“À… không phải thất lễ gì đâu ạ… Nhưng… anh là anh trai của Nanase-san phải không ạ…?”

Câu hỏi hoàn toàn hợp lý.

Dù có quen Honjō, nhưng việc đột nhiên xuất hiện, bế Kaori đang say rượu rồi rời đi – nếu không biết, người ta chắc chắn sẽ hỏi “Anh là ai vậy?”

f8d8c89b-1c2a-415f-a43a-fca4381162ea.jpg

Và rồi, trước câu hỏi đó.

Keisuke đã… trả lời một cách rõ ràng, dứt khoát.

Anh đã khẳng định mối quan hệ hiện tại giữa anh và Kaori:

“Tôi là bạn trai của Kaori-chan.”

“!”

Ngay lập tức, các nam sinh xung quanh đồng loạt xôn xao.

“Là… bạn trai của Nanase-san…? Cô ấy có bạn trai á…?”

“Thật á… Không, mà nghĩ lại thì cũng đúng thôi. Dễ thương thế cơ mà…”

“Ối… sốc thật sự luôn…”

“Ờ thì… cũng hợp đôi thật đấy… Nhưng mà trông hơn tuổi nhiều ghê…”

Mỗi người một cảm xúc, một phản ứng.

Nhưng không thể phủ nhận: Keisuke và Kaori đang yêu nhau, đó là sự thật.

Chỉ khoảng một tháng trước, Kaori đã tỏ tình với Keisuke trên vòng đu quay.

Sau bao ngày trăn trở, anh cuối cùng cũng quyết định đáp lại tình cảm ấy.

“A, vậy ‘Kei-nii’ mà cô ấy nhắc suốt từ nãy giờ chính là anh…?”

“Cô ấy toàn khen là có một người anh lớn vừa đẹp trai, vừa tốt bụng, là người cô ấy yêu thương nhất trên đời…”

“Tưởng họ là anh em thôi chứ, ai ngờ…?”

“Thì ra là ý đó… trời ơi…”

Những tiếng thì thầm cùng tiếng thở dài lặng lẽ vang lên.

Nghe thấy tất cả, Kaori – lúc này vẫn đang ôm cổ Keisuke – mỉm cười tươi rói, lẩm bẩm:

“Đúng đó~ Kei-nii là bạn trai tuyệt vời của em đó nha~

Cô bé ghì chặt hơn vào cổ anh, dụi đầu như mèo con đang làm nũng.

“...Thật sự là bạn trai cô ấy rồi…”

“Chưa bao giờ thấy Nanase-san có gương mặt đáng yêu như thế…”

“Thôi xong… hôm nay tôi uống tới bến luôn…”

“Ugh… chúc hai người hạnh phúc…”

Không khí xung quanh nhóm nam sinh trở nên ảm đạm như một lễ truy điệu.

Biết là Kaori rất dễ thương nên thu hút nhiều người cũng là chuyện thường, nhưng mới nhập học được mấy hôm mà đã khiến bao trái tim tan vỡ như vậy thì đúng là “thiên thần” cũng phải chào thua.

Chẳng hề bận tâm đến bầu không khí đau thương đó, Kaori vẫn rúc đầu vào cổ Keisuke, miệng khe khẽ ngân nga:

“Nyann~ nyann~… gừ gừ~…♪”

Keisuke nhẹ nhàng vuốt tóc Kaori, đồng thời vội vàng rời khỏi quán trước khi cô bé "chế độ mèo con siêu ngọt" bị lan truyền thêm nữa.

Khoảng cách về nhà không quá xa để đi bộ, nhưng với tình trạng hiện tại của Kaori, tốt nhất là nên gọi taxi.

“Kaori-chan, anh định gọi taxi nhé. Em thấy trong người ổn chứ… hm? Kaori-chan?”

“…”

“Kaori?”

“Zzz… zzz…”

Kaori đã ngủ mất từ lúc nào.

Cô bé nằm yên trong vòng tay Keisuke, khuôn mặt bình yên, thở đều đều, dáng vẻ như thể đang rất an tâm và được che chở.

“Ưm… Kei-nii… Không phải quẹo phải đâu, người Ấn không có ở đó… tay lái… xoay lại…”

Không biết đang mơ thấy gì, nhưng khuôn mặt cô bé vẫn đầy mãn nguyện, lẩm bẩm đủ điều trong mơ.

Và rồi… Kaori thì thầm một câu cuối cùng:

“Kei-nii… em yêu anh… thật lòng đó…”

4

“Ư… Ưm…”

Kaori mở mắt dậy sau khoảng hai tiếng ngủ say.

“Hử… Đây là đâu…?”

Cô bé ngồi dậy trên giường, đưa mắt nhìn quanh với vẻ ngơ ngác.

“Phòng của anh đấy. Em có muốn uống chút nước không?”

“Phòng của Kei-nii…? Hể… Sao lại ở đây…? Em nhớ mình đang đi tiệc tân sinh viên mà…”

“À ừm… Đúng là vậy. Nhưng sau đó Honjō-san gọi cho anh… rồi anh đến đón em…”

“Đón… A—”

Chắc đã nhớ ra mọi chuyện, Kaori bật dậy như bị điện giật, úp mặt vào hai tay.

“Ể—C-chuyện đó… là thật á!? Không phải mơ sao…?”

“Ừ, là thật đó.”

“UaaaAAAAAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhh!”

Kaori ôm đầu, hét lên thảm thiết như thể trời sắp sập.

“Vậy… em đã… khoe về anh trước mặt bao người, còn bắt tay, còn làm nũng… rồi… rồi được bế kiểu công chúa về nhà thật á…!?”

Cô bé mắt ngân ngấn nước, giọng run run hỏi lại.

Keisuke gật đầu nhẹ.

Kaori ỉu xìu cúi mặt, lộ vẻ xấu hổ tột độ.

“Ư~~~… Em xin lỗi, Kei-nii…”

“Không sao mà. Anh lại thấy vui vì được chăm em lúc say đấy.”

“Nhưng mà… nhưng mà…”

“Với lại… anh cũng không phải dạng vừa đâu.”

Anh mỉm cười, nhớ về một lần chính mình uống quá đà vì công việc và đã khiến Kaori phải lo lắng. Đến giờ anh vẫn luôn lấy đó làm bài học: không bao giờ uống quá giới hạn bản thân.

Nghe vậy, Kaori càng thêm áy náy.

“À… chuyện đó… Thật ra lần đó em cũng phản ứng hơi quá… Giờ nghĩ lại thì em thấy mình nói hơi nặng lời nữa cơ. Nên vụ uống rượu hôm nay coi như huề nha? Kei-nii cũng đừng bận tâm nhiều quá.”

Một thiên thần tỉnh rượu chính hiệu—cả trong lời nói lẫn cách quan tâm người khác.

“Cảm ơn em. Vậy thì anh sẽ không để tâm nữa.”

“Ừa, thế thì tốt quá.”

“À mà… Này…”

“Hở?”

“Hồi nãy Kaori khi say dễ thương lắm… Anh cũng muốn thấy lại lần nữa đó…”

“M-Moooh!! Kei-nii đồ ngốc—!”

Kaori đỏ mặt như cà chua, tay đấm nhẹ vào người Keisuke (không đau lắm).

Cơn “tấn công” kéo dài một lúc, cho đến khi cô bé dừng tay lại và thì thầm:

“Nhưng mà…”

“Hmm?”

“Những gì em nói lúc say đó… Là thật hết đó. Em… yêu Kei-nii lắm. Thấy anh vừa tử tế, vừa ngầu… Là người yêu mà em luôn tự hào.”

“Kaori…”

Cô nói đến đó rồi trùm kín chăn, mặt đỏ như gấc.

Đáng yêu quá mức.

“Cảm ơn em. Nghe vậy… anh thật sự rất hạnh phúc.”

“Uuu….”

“À mà em tỉnh rượu hẳn chưa đấy?”

“Hể? Ừ, em ổn rồi…”

“Vậy… em có muốn xem phim với anh không?”

“A…”

Thật ra, cuối tuần này vốn là để Keisuke và Kaori cùng nhau xem phim. Anh đã tải sẵn kha khá phim để chuẩn bị.

Giờ Kaori cũng đang ở lại qua đêm, vậy nên có lẽ đã đến lúc quay lại đúng “lịch trình ban đầu”.

Kaori khẽ gật đầu.

“Ừ… Em muốn xem. Với Kei-nii.”

“Vậy quyết định nhé. Bắt đầu thôi.”

Keisuke bật TV, chuyển sang ghế sofa.

Kaori cũng đứng dậy khỏi giường… và thay vì ngồi xuống bên cạnh…

“Chụp.”

Cô bé ngồi thẳng vào lòng Keisuke, cuộn tròn như một chú mèo con.

“…”

“…”

“…Kaori-chan?”

“Em… thích chỗ này.”

“…Em vẫn còn say à?”

“K-Không có! Không say! Không phải vậy!”

“…”

“Kể cả say hay không say… Em vẫn muốn ở chỗ gần nhất bên Kei-nii!”

Cô thốt lên, tai đỏ lựng.

“Hơn nữa…”

“Hử?”

“Vì… vì cuối cùng em cũng được làm người yêu của Kei-nii… Mối quan hệ của tụi mình đã thay đổi rồi… nên em muốn làm những chuyện… giống như các cặp đôi làm với nhau…”

“Kaori…”

“C-Có được không…?”

Cô ngẩng lên nhìn Keisuke, đôi mắt ánh lên dưới ánh đèn như hai viên ngọc.

Không có lý do nào để từ chối.

“Được. Vậy cùng xem phim nào.”

“(gật đầu mạnh) Ừ!”

Kaori đỏ mặt gật đầu.

Cô bé vẫn ngồi gọn trong lòng Keisuke.

“Em muốn xem gì nào? Phim hành động? Tình cảm? Kinh dị?”

“Ừm… Trừ kinh dị ra…”

“Ơ nhưng bộ Lời Nguyền Tối Thượng này có vẻ hay đó?”

“KH-KHÔNG ĐỜI NÀO!! Chỉ nghe tên thôi đã rùng cả mình! Tên gì kỳ cục vậy trời! ai.nghĩ.ra.chắc.khùng.luôn.rồi.đó!”

“Được rồi được rồi. Vậy Mối Tình Đầu Rực Rỡ thì sao?”

“Ừm… cái đó cũng được.”

“Nhưng hình như bộ này nổi tiếng vì có nhiều cảnh tình cảm mãnh liệt đấy?”

“!? C-cảnh tình cảm…!?”

“À mà phim này dán nhãn R18, chắc còn hơi sớm với Kaori…”

“……”

“Kaori?”

“X-Xem cái đó đi!”

“Hả?”

“C-Cái Mối Tình Đầu Rực Rỡ ấy! Em xem được! Em không còn con nít nữa đâu! Với lại… em muốn xem! Thật đó!”

“…”

Ờ thì… bị bạn gái tấn công chủ động vì phim có nhiều cảnh nóng thì cũng hơi hoang mang…

Nhưng vì là yêu cầu của Kaori, Keisuke không thể từ chối.

“Được rồi. Xem cái đó vậy.”

“Ừm!”

Video bắt đầu phát—và ngay sau đó…

“Ơ!? Cái gì vậy!? Họ đang làm gì thế kia…!?”

“…”

“L-Là sumo hả!? Gì vậy trời!? Cái… gì đang xảy ra vậy!?”

“…”

“Đáng sợ quá! Da thịt… da thịt đang lao vào nhau… P-Piiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii—!!”

Tiếng hét như chim sẻ bị dí điện của Kaori vang khắp phòng.

Chỉ vài phút đầu với cảnh quá sốc, chưa tới phần cao trào của phim thì mặt Kaori đã đỏ bừng như sắp bốc khói, miệng cứ "a a a a a" không ngừng như máy lặp bị lỗi.

Và kết quả là…

“T-Tốt hơn là… mình nên bắt đầu từ phim đơn giản thôi ha. A-Ahahaha… Phim hoạt hình dễ thương thật là tốt…”

Và thế là hai người chuyển sang xem một bộ phim hoạt hình Ghibli nhẹ nhàng, có yêu tinh rừng và mèo khổng lồ cưỡi xe buýt.

Cảnh 5 - 2

Người bạn thuở nhỏ – ngày thứ 2,658

(Keisuke – 20 tuổi, Kaori – 12 tuổi, Wakana – 27 tuổi, Maika – 20 tuổi)

Hôm đó...

Là một ngày mà Keisuke sẽ không bao giờ quên, dù có bao nhiêu năm trôi qua đi chăng nữa.

Ngày mà cậu... lần đầu tiên cãi nhau với Kaori-chan.

Không, nếu nói là “cãi nhau” thì có lẽ chưa thật chính xác.

Nhưng với Keisuke, chuyện xảy ra ngày hôm đó đã in sâu vào ký ức, trở thành một điều không thể nào xóa nhòa.

Bởi vì đó là lần đầu tiên—

Lần đầu tiên cô bé Kaori, người luôn nở nụ cười như ánh mặt trời, người dịu dàng như một thiên thần,

…đã bộc lộ một cảm xúc mãnh liệt đến như vậy trước mặt cậu.

1

Hôm đó, mọi thứ diễn ra như một ngày bình thường.

Mặt trời nghiêng dần về phía tây, nhuộm cả không gian một màu cam ấm áp. Từ những ngôi nhà gần đó, mùi thơm của món thịt hầm khoai (nikujaga) bay thoang thoảng – một buổi chiều thứ Bảy điển hình, không có gì đặc biệt.

Thế nhưng, giữa khung cảnh yên bình ấy, Keisuke lại đứng chần chừ trước hiên nhà Haruno.

“Kei-nii… anh thật sự phải đi sao…?”

“Ơ…”

“Hôm nay… em đã định là sẽ ngủ lại cùng anh, trò chuyện thật nhiều, được anh xoa đầu rồi cùng ngủ cơ mà…”

Kaori ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn Keisuke.

Đôi mắt ấy… trong veo như thiên thần đang cầu nguyện.

Tim Keisuke như bị thắt lại.

“X-xin lỗi… Anh cũng muốn lắm chứ. Rất muốn ngủ lại cùng em, nhưng lần này… anh bắt buộc phải đi…”

“Vậy… là thật à…?”

“Ugh…”

Cảm giác đau nhói trong lòng lại dâng lên như bị khoét sâu thêm lần nữa.

Tối nay, Keisuke có buổi tiệc chào đón thành viên mới của lớp chuyên đề đại học – một buổi tụ họp đã được lên lịch từ cả tuần trước.

Ngay lúc anh chuẩn bị rời khỏi nhà, Kaori – với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời – bất ngờ chạy tới rủ anh cùng tổ chức một “buổi ngủ lại” với nhau.

Keisuke, tất nhiên, nghiêng hẳn về phía lời mời ấy. Trong lòng anh, buổi tiệc kia chẳng có nghĩa lý gì so với một đêm bên Kaori.

Thậm chí, anh suýt nữa đã mở điện thoại và nhắn tin xin vắng mặt ngay lập tức.

Nhưng—

Ngay khi vừa hé lộ ý định đó, anh lập tức bị MasaomiMaika, hai người bạn cùng lớp chuyên đề, kéo lại và cảnh cáo rằng:

"Buổi tiệc này cực kỳ quan trọng. Đây là nơi quyết định các mối quan hệ cho nửa sau đời sinh viên. Trừ khi có cưới hỏi hay tang lễ, còn lại tuyệt đối không được vắng mặt."

Một lý lẽ chính đáng, dẫu cho trong lòng Keisuke chẳng chút đồng tình.

“A… anh thật sự xin lỗi. Nhưng lần này… không thể từ chối được…”

“Không sao đâu… Em mới là người đột ngột rủ anh nên có lỗi ấy. Kei-nii cứ yên tâm đi vui vẻ nhé.”

Kaori khẽ mỉm cười, đôi mày hơi cụp xuống đầy tiếc nuối.

Ngay cả trong lúc thế này… cô bé vẫn dịu dàng như thiên thần.

“Anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể…!”

Nói rồi, Keisuke dứt khoát quay người chạy đi, như thể đang trốn chạy ánh nhìn buồn bã kia.

Trong lòng anh, cảm giác chẳng khác gì một nông dân xưa rời quê lên Edo làm thuê, để lại con gái nhỏ chờ đợi nơi quê nhà…

2

“Vậy thì, chúng ta chính thức bắt đầu tiệc chào đón tân thành viên lớp chuyên đề Sakino! Mọi người đã có đủ đồ uống chưa? Nào, cùng nâng ly—kanpai!”

“Kanpai!”

Những tiếng hô hào vui vẻ và tiếng ly cụng vào nhau vang lên khắp khu ngồi bệt của quán nhậu.

Keisuke cũng nâng ly cùng hai người bạn là MasaomiMaika.

“Haa… cạn ly…”

“Uầy, nghe chán đời ghê luôn. Mà thôi, cũng hiểu lý do…”

“À phải rồi, cậu bị từ chối lời mời ngủ lại của Kaokao (Kaori) đúng không? Cái cậu Keisuke mà chỉ cần một ngày không gặp Kaori là tay chân run rẩy, buồn nôn, đau đầu ấy—vậy mà cũng từ chối được ha.”

“Tại Maika với Masaomi bảo phải đi cho bằng được còn gì…”

“Ừ thì đúng là tụi này có ép thiệt. Nhưng khi nghe Kaori mời cậu thì tụi này cứ tưởng chắc chắn cậu sẽ không đến. Vậy nên… giỏi lắm~”

Maika vừa nói vừa xoa đầu Keisuke.

“...Maika, cậu say rồi à?”

“Không hề luôn. Rượu với tớ thì như nước suối ấy mà?”

Quả thật, dù đã nốc ba ly sake liền từ lúc cụng ly đến giờ, Maika trông vẫn tỉnh táo như không.

Trái ngược lại, Masaomi hình như không uống được mấy, chỉ nhấp nháp chút bia.

“Dù sao thì, đã tới rồi thì cố mà hoàn thành nhiệm vụ rồi về. Những dịp như vầy quan trọng lắm, không kết nối sớm thì sau này mệt đó nha~”

“Biết rồi mà…”

“Tốt. Vậy thì đừng ngồi rúc xó nữa, mau tới chào mấy anh chị tiền bối đi. Ở đời rồi cũng phải học cách xã giao trong bàn nhậu đó.”

“…Biết rồi, đi là được chứ gì.”

Dù lòng chẳng mấy hứng thú, nhưng lời Maika nói chẳng sai.

Keisuke cầm ly bia, hướng về phía các tiền bối đang tụ tập.

“Em là Haruno, sinh viên năm ba ngành Luật. Em rất mong được mọi người giúp đỡ.”

“Ồ, chào mừng nha.”

“Có gì khó cứ hỏi tụi anh chị, đừng ngại nhé.”

“Thôi, khó dễ gì thì để sau đi, trước mắt thì—kanpai!”

“À, dạ, kanpai ạ.”

Ly chạm ly, Keisuke uống hết bia trong ly. Vị đắng cùng bong bóng ga chạy ào qua cổ họng.

“Uầy, uống khí thế ghê!”

“Cứ uống thoải mái đi. Có đặt gói uống không giới hạn rồi mà.”

“Nè, cho cậu ly nữa này.”

“À, cảm ơn ạ.”

Thật lòng thì Keisuke không thích vị đắng của bia cho lắm, nhưng vẫn đưa ly ra theo phép lịch sự.

Sau đó, anh tiếp tục đi từ bàn này sang bàn khác để chào hỏi và cụng ly.

“Em là Haruno. Rất mong được giúp đỡ ạ…”

Lặp lại.

Keisuke hiểu, như Maika đã nói, việc xây dựng mối quan hệ là quan trọng, nhưng… những buổi tiệc như thế này thật sự khiến anh mệt mỏi.

Không phải vì tiền bối nào khó tính. Ngược lại, họ rất thân thiện và luôn cố gắng khiến tân binh cảm thấy thoải mái.

Chỉ là Keisuke vốn không quen với những chốn quá ồn ào và náo nhiệt như thế này.

Trong lúc vừa đi vừa thở dài, anh liếc qua chỗ Masaomi.

“Về điểm đó, em thiên về lập luận của học thuyết hiện hành hơn là án lệ.”

“Ồ? Tại sao em lại nghĩ vậy?”

“Vì quan điểm đó phù hợp hơn với bối cảnh xã hội hiện đại và phản ánh rõ lối sống của thế hệ Z hiện nay…”

“Thú vị đấy. Nói thêm cho thầy nghe xem nào.”

“Vâng, rất sẵn lòng ạ.”

Masaomi từ bao giờ đã yên vị bên cạnh giáo sư, đang tranh luận sôi nổi về học thuyết pháp lý.

Quả không hổ danh bạn thân lâu năm—biết chọn vị trí quá khôn. Ở gần giáo sư là tránh được hết mấy màn ép rượu từ tiền bối.

Chuyển ánh nhìn, Keisuke bắt gặp Maika đang... rất “Maika”.

“Gulp gulp gulp gulp… haaa, ngon tuyệt!”

“Ghê thật đó, Shinonome-senpai…”

“Uống từ nãy giờ không ngơi tay luôn…”

“Này đã là ly thứ tám rồi đó… không mệt à…?”

“Hả? Trời, mới khởi động thôi mà! Nào nào, mấy anh chị uống tiếp với em đi!”

“Ơ… ừm… thôi tụi anh xin…”

“Đừng thế mà~!”

“Gyaa—ớ, anh chưa uống hết ly này…”

“Thì để em uống hộ luôn! Nào nào, sake nha~!”

“Ê!? Cô ấy làm cái ly chanh đó biến mất trong 2 giây…”

“Thần tốc như ma vậy… mắt thường không thấy luôn…”

“Là… yêu quái uống rượu sao…?”

Không khí bên đó rộn ràng không tưởng, nhưng cũng khiến vài tiền bối… hoang mang cực độ.

“Hmm…?”

Bất chợt, Keisuke nảy ra một ý.

Trừ cái bàn “quái vật” của Maika, các tiền bối hầu như chỉ ép cụng ly một lần rồi thôi.

Nếu vậy, chỉ cần uống một ly với mỗi bàn để hoàn thành thủ tục xã giao, chào xong hết là có thể rút sớm mà không mất mặt!

Giờ mới chỉ hơn 8 giờ. Nếu đi đúng lộ trình này thì biết đâu—vẫn kịp về tổ chức buổi ngủ lại với Kaori!

“Được rồi… Đây là canh bạc.”

Nghĩ vậy, Keisuke nắm chặt ly bia trước mặt.

“Các anh chị ơi, cho em xin phép cụng thêm một ly thay cho lời chào ạ!”

“Ô, máu thế! Hay đấy!”

“Nào, để anh rót cho!”

“Thiếu thì lấy thêm ở bình bự đằng kia nhé!”

Keisuke bắt đầu "càn quét" từng bàn, cụng ly liên tục.

Càng uống, vị đắng của bia cũng dần trở nên nhạt nhòa.

Dù đây là lần đầu anh uống liên tục như vậy, nhưng lạ thay, không hề thấy choáng váng gì cả.

“Có lẽ… mình thuộc kiểu người uống tốt. Ba mình cũng uống được rượu mạnh mà…”

“Oa, cậu uống khá đấy nha~ Cùng bọn chị cụng một ly nào!”

“Dạ, em rất sẵn lòng!”

“Đây nè, cho em nè! Kanpai~!”

“Haha, có một cậu đẹp trai như em vào lớp mình, vui thật đó~”

“Nè nè, trao đổi LINE với nhau không~?”

“Cho chị ngồi lên đùi nha? Nhìn mềm lắm luôn ấy~”

Dù có vài tình huống khiến Keisuke lúng túng, nhưng về tổng thể mọi chuyện đang tiến triển tốt.

Hiện tại đã chào hỏi được khoảng 80% mọi người.

Nếu giữ tốc độ này, có thể 9 giờ là chuồn được.

Giấc mơ "ngủ lại cùng Kaori" đang dần trở thành hiện thực.

Trong tâm trạng lâng lâng phấn khích, Keisuke đứng dậy định đi đến bàn kế tiếp.

Nhưng đúng lúc ấy—

“Hả…?”

Đột nhiên, chân anh khuỵu xuống, như thể vừa bị ngắt điện.

Mất thăng bằng, Keisuke ngã gục tại chỗ.

“Gì vậy chứ…?”

Anh cố đứng lên… nhưng cơ thể không nghe lời.

Mọi thứ nghiêng ngả, thế giới xoay vòng.

Trần nhà trở nên xa tít, hình ảnh mờ ảo như ảo ảnh giữa sa mạc.

“Nè!? Keisuke!? Cậu ổn chứ!?”

Sao có ba Maika vậy nhỉ…? Mà… hình như cô ấy lo lắng lắm thì phải…

“Cho em xin ly nước ạ! Nè Keisuke, uống đi!”

“Này, Keisuke! Tỉnh táo lại đi!”

Tiếng Maika và Masaomi vang lên giữa làn sóng ý thức đang mờ dần…

Keisuke… gục ngã trong lần uống đầu tiên trong đời.

3

Từ đó trở đi, ký ức của tôi trở nên mờ nhạt.

Tôi chỉ nhớ mang máng rằng mình đã bước đi loạng choạng, được Masao và Maika đỡ hai bên vai rồi đưa lên taxi.

Lúc nhận thức lại… tôi đang nằm trên giường trong phòng ngủ, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.

“Ơ… chuyện gì vậy nhỉ…”

Tôi với lấy chiếc điện thoại đặt cạnh gối, thấy kim giờ chỉ đã hơn 11 giờ đêm.

Cảm giác trong người khá hơn rất nhiều.

Cơn choáng váng khó chịu vừa rồi như biến mất, đầu óc đã tỉnh táo trở lại, người cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

“Hmm…”

Tôi từ từ ngồi dậy khỏi giường.

Dù vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng ngoài ra thì hoàn toàn ổn.

Tôi rời phòng, đi xuống cầu thang.

Tiếng trò chuyện vọng ra từ phòng khách.

Khi tôi mở cửa bước vào, đập vào mắt là Kaori – cô bé trông như sắp bật khóc, cùng với Maika, Masao, và bác sĩ Wakana cũng đang có mặt.

“Anh Keisuke ơi!!”

“Kaori…”

Vừa nhìn thấy tôi, Kaori bật dậy như có lực gì đó kéo lên rồi lao thẳng vào ôm chầm lấy tôi.

“Nghe nói anh ngất xỉu rồi về nhà mà cứ lảo đảo… em lo quá…”

“Ừ, giờ anh ổn rồi. Xin lỗi đã làm em lo nhé.”

“Th… thật không? Anh không bị buồn nôn nữa? Có đau đầu không? Rồi… rồi còn…”

Vẫn bám chặt vào ngực tôi, Kaori lo lắng hỏi dồn dập, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt như sắp bật khóc đến nơi.

Thấy vậy, Maika cười nhẹ trấn an.

“Không sao đâu, Kaokao. Anh Keisuke chỉ là uống hơi nhiều một chút thôi mà.”

“Đúng đấy. Chắc anh ấy muốn gây ấn tượng với đàn anh nên hơi quá chén thôi, tự mình hại mình chứ có gì đâu. Phải không, bác sĩ Asou?”

“Ừ thì… nghe mọi người nói Keisuke lảo đảo nên tôi đến kiểm tra thử. Có lẽ chỉ là tụt huyết áp nhẹ thôi. Uống ít nước, nghỉ ngơi, đừng vận động mạnh là ổn.”

“Nhưng… nhưng mà…”

Kaori vẫn không giấu được vẻ lo lắng, trông như một chú mèo con sắp khóc, bàn tay bé nhỏ siết chặt lấy áo tôi.

Tới mức này, dù tôi biết mình chỉ là say rượu nhẹ, cũng bắt đầu thấy áy náy.

“Ừm… thật sự là anh không sao nữa đâu. Anh hiểu là em lo lắng, nhưng… không đến mức phải hoảng như vậy đâu.”

“Không đến mức…?”

“Ừ. Ý anh là em lo cho anh hơi nhiều quá đấy.”

Câu nói đó, tôi nói ra chỉ để em yên tâm.

Chuyện tôi bị say do không biết điều tiết khi uống rượu – chẳng có gì to tát để Kaori phải lo đến mức như vậy.

Thế nhưng… Kaori nhẹ nhàng lắc đầu.

“… Không phải…”

“Hả?”

“Không phải là em làm quá đâu… lúc nãy, em lay gọi cách nào anh cũng không tỉnh… giống hệt như…”

Vừa nói, nước mắt Kaori bắt đầu rơi lách tách.

“… Giống hệt ba em ngày hôm đó…”

“… Hả?”

“Giống hệt ba… khi ông ấy trông đau đớn… nhưng lại cứ nói là không sao…”

“…”

Tôi như chết lặng.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra điều Kaori đang nói.

“… Rồi ông ấy cũng rời xa em, dù cứ nói là ổn cả… nếu anh Keisuke cũng giống vậy thì…”

“Kaori… chuyện đó…”

“U… uaaahhhhhh!!”

Tiếng nấc nghẹn bật ra trước khi tôi kịp nói gì thêm. Kaori òa khóc rồi vụt chạy khỏi phòng khách như muốn trốn đi đâu đó.

“Ơ… Kaokao sao vậy nhỉ?”

“Chẳng phải mọi chuyện đều ổn sao?”

“Chắc mặt Keisuke trông đáng sợ quá chăng~?”

Maika, Masao và cả Wakana đều nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Nhưng tôi thì hiểu.

Hiểu rõ đến nhói lòng…

1ca83ea8-f20f-4bf9-aae2-410019a9cec4.jpg

“Xin lỗi, để tôi giải thích sau…!”

Nói vậy với ba người còn lại, Keisuke liền lao ra khỏi phòng khách, chạy theo sau Kaori.

4

Keisuke đoán được Kaori đã đi đâu.

Lần trước khi đến thăm trường cấp ba của anh, cũng vậy – mỗi khi có chuyện gì đó, Kaori thường tìm đến những nơi cao.

Một ngọn đồi nhỏ, trên đỉnh cầu trượt, sân thượng của chung cư gần nhà…

Và mỗi khi cô bé cảm thấy buồn bã như hôm nay… luôn có một nơi mà Kaori chọn để đến.

Và đúng là…

“Anh biết em ở đây mà.”

“…”

“Anh đoán là em sẽ lên đây.”

“…”

Trên mái nhà gia đình Haruno.

Từ mép ban công có thể trèo lên được, và tại nơi ấy… Kaori đang ngồi thu mình, gối đầu vào hai đầu gối, giấu mặt đi.

“Anh ngồi cạnh được không?”

“…”

“Anh muốn nói chuyện với em, Kaori.”

“…”

“Không được sao…?”

Khẽ khàng…

Keisuke thấy cô bé nhẹ nhàng lắc đầu, dù vẫn cúi gằm mặt.

Thế là anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh em ấy.

“…”

“…”

Cả hai đều im lặng.

Không ai nói lời nào.

Bầu trời mùa xuân bị mây che kín, không trăng không sao, chỉ có cơn gió nhẹ thoảng qua tạo nên âm thanh xào xạc rất khẽ.

Có lẽ họ đã ngồi như vậy khoảng mười phút.

Rồi cuối cùng, Keisuke cất tiếng.

“…Anh xin lỗi…”

Đôi vai nhỏ của Kaori khẽ run lên.

“Anh đã không nghĩ đến cảm xúc của em mà để em thấy anh trong tình trạng như thế. Và anh cũng không nên nói em là đang làm quá…”

Đúng vậy – anh đã sơ suất.

Maika và Masao thì còn dễ hiểu vì họ không biết chuyện, nhưng Keisuke thì đáng lẽ phải nhận ra.

Rằng Kaori đã nhìn thấy hình ảnh của người cha quá cố trong dáng vẻ lúc anh ngất đi.

“Em thật sự rất lo cho anh, đúng không? Em sợ rằng anh… sẽ trở thành người mà em phải mất thêm lần nữa, như ba em vậy…”

“…”

Keisuke biết rằng ba của Kaori – ông Orito – qua đời vì xuất huyết não.

Khoảng tám năm trước, sau bữa tối, ông nói bị đau đầu rồi nằm nghỉ trên ghế sofa… và đột ngột trở nặng.

Dù được mẹ của Kaori – chị Honami – và người thân đưa đi bệnh viện ngay lập tức… nhưng không kịp nữa.

Keisuke biết tin sau khi Kaori và mẹ cô bé trở về từ bệnh viện.

Chính tại nơi này – dưới bầu trời tối đen hôm ấy, Kaori đã âm thầm khóc một mình.

Cũng giống hệt như lúc này – thân hình bé nhỏ ấy run lên từng nhịp…

“Lúc đó, người đáng lẽ phải hiểu ra đầu tiên chính là anh. Anh không nên để em phải nói ra những lời như vậy. Cho nên… anh xin lỗi.”

Kaori vẫn im lặng lắng nghe.

Mái tóc đen mềm mại, óng ánh ngay cả trong bóng tối, nhẹ nhàng lay động theo gió.

Họ tiếp tục ngồi như vậy… không rõ là mười phút, hai mươi phút hay ít hơn.

Và rồi Kaori khẽ ngẩng mặt lên, thì thầm:

“Anh Keisuke… có phải một ngày nào đó, anh cũng sẽ biến mất không…?”

Cô bé cất lời.

“Dù bây giờ anh đang ở cạnh em như thế này… nhưng biết đâu, một ngày nào đó anh cũng đột ngột biến mất như ba, rồi em lại trở thành người ở lại một mình…”

Đó là… những lời hệt như khi ấy.

Ánh mắt lơ đãng, như đang nhìn về một nơi xa xôi nào đó, và giọng nói như sắp tan biến trong không khí…

Và vì thế, câu trả lời của Keisuke không cần nghĩ ngợi.

“Không đâu…!”

“…”

“Anh sẽ không bao giờ để em phải một mình…! Dù tương lai có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ ở bên em. Luôn ở gần em, cùng nói chuyện, cùng chơi đùa, và sẽ không bao giờ rời xa em cả…!”

Những lời đó đến từ tận đáy lòng anh.

Giống như những gì anh đã nói với Kaori ngày ấy – thậm chí lần này còn chắc chắn hơn.

Trong ánh mắt Kaori, một tia sáng nhỏ bắt đầu le lói trở lại.

“…Thật không…?”

“Ừ, thật mà.”

“Anh Keisuke sẽ không biến mất khỏi cuộc đời em chứ…? Sẽ luôn bên em chứ…?”

“Không bao giờ rời xa. Anh có thể hứa với em bao nhiêu lần cũng được.”

“…”

“Bởi vì với anh, em là gia đình – là cô em gái quan trọng nhất đời anh…”

“Ah…”

Nghe đến đó, Kaori chớp mắt nhìn Keisuke.

Gương mặt cô bé vừa như muốn khóc, vừa như đang cười – là một biểu cảm thật phức tạp.

Rồi bất ngờ, cô bé òa lên, ôm chầm lấy Keisuke thật chặt.

“Anh Keisuke…!”

“Ừ.”

“Anh sẽ luôn bên em, bất kể chuyện gì xảy ra, đúng không…? Đó là lời hứa rồi đó…!”

“Ừ, anh hứa.”

“Vậy thì… em cũng sẽ luôn bên anh. Em sẽ không bao giờ rời xa anh Keisuke mà em yêu quý nhất. Em… em sẽ cưới anh!”

Kaori ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Keisuke, tuyên bố to rõ:

“UwaaAAAAAAAAAAHHHHHHH………………!!”

Và rồi, cô bé lại òa khóc.

Nhưng lần này, đó không còn là tiếng nấc nghẹn vì lo lắng hay sợ hãi.

Đó là tiếng khóc chứa đầy cảm xúc – niềm vui, sự nhẹ nhõm, ngạc nhiên, và cả những bối rối đan xen.

Keisuke hiểu rõ điều đó.

Anh dịu dàng xoa đầu cô bé, lặng lẽ chờ cho đến khi cô dừng khóc.

Tiếng khóc vang vọng khắp mái nhà một lúc, nhưng rồi, Kaori bắt đầu nín dần trong tiếng thút thít.

Cô bé nép sát vào vòng tay Keisuke, thì thầm:

“…Cảm ơn anh, anh Keisuke.”

“…”

“Anh luôn tìm thấy em, luôn khiến em thấy an tâm. Mỗi lần em khóc, anh đều lập tức đến bên em… và nói ra đúng điều mà em mong được nghe… cứ như một hoàng tử vậy.”

“À… anh không đến mức như vậy đâu…”

Thật ra, một hoàng tử thì chắc chẳng bao giờ say khướt về nhà, lại càng không khiến công chúa của mình sợ hãi đến mức như vậy.

Nhưng Kaori lắc đầu.

“Không đâu. Anh Keisuke nhất định là hoàng tử đấy. Là hoàng tử của riêng em – người duy nhất trên thế giới này. Vì vậy…”

Cô bé ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt long lanh như pha lê trong suốt dưới ánh trăng.

“Em… em xin thề. Rằng em sẽ mãi mãi yêu anh Keisuke, chỉ mình anh thôi. Dù khi khỏe mạnh hay khi đau ốm, dù có chuyện gì xảy ra… ánh mắt em cũng sẽ luôn hướng về anh. Em sẽ luôn là công chúa của anh.”

Nói xong, cô bé lại ôm chầm lấy cổ anh.

Bầu trời giờ đây không còn mây, trăng và sao đã hiện rõ, ánh sáng dịu dàng chiếu rọi mái nhà nơi hai người đang ngồi.

Và ở đó… Kaori khẽ nở một nụ cười nhỏ – nhẹ nhàng và rạng rỡ.

5

“Vậy là, tóm lại... mọi chuyện đã ổn rồi à? Dù tớ vẫn chưa hiểu lắm…”

Vừa quay trở lại phòng khách, Maika đã hỏi như vậy.

“À, ừ. Chắc là ổn rồi,” Keisuke vừa gật đầu vừa đáp.

“Thế thì tốt... nhưng mà, tớ vẫn không hiểu sao từ lúc đó lại thành ra thế này...”

“Cô bé như thể là món đồ chơi bám dính vậy…”

“Kaori dễ thương quá đi mất~ ♪”

Maika, Masao và Wakana đều nhìn Keisuke bằng ánh mắt tò mò khó hiểu.

Bởi vì ngay lúc đó, Kaori đang bám chặt lấy Keisuke như thể dính luôn vào người anh: tay chân quấn lấy phần thân trên của Keisuke, ôm chặt không rời.

“Kaori không rời khỏi anh Keisuke đâu~ Tụi mình sẽ luôn ở bên nhau, như một cơ thể chung mà~”

Cô bé tuyên bố như thể đang… bám vào người anh trai như một con ve sầu.

“À, nếu Keisuke không phiền thì thôi. Tớ về trước đây.”

“Ừ. Nếu Keisuke ổn rồi thì bọn mình cũng không cần ở lại. Tớ về luôn đây.”

“Chị cũng về nhé~ À, nhớ uống nước và thuốc dạ dày nha~”

“À, vậy để em tiễn mọi người ra cửa.”

Ngay lúc Keisuke định đứng dậy…

“Không cần đâu, Keisuke cứ ngồi yên đấy. Dù gì cậu cũng vừa mới xỉu xong mà.”

“Đúng đó. Cứ yên tâm, bọn mình sẽ khóa cửa kỹ.”

“Kaori nhé, chăm sóc Keisuke-kun cẩn thận nhé~ ♪”

Nói xong, cả ba người rời khỏi nhà.

Chỉ còn lại Kaori – vẫn đang ôm chặt lấy Keisuke – và anh.

“…”

“…”

“…Ờm…”

“…”

“Trễ rồi, hay là Kaori cũng về nhà thôi?”

“Không. Em sẽ ở lại với anh Keisuke như thế này.”

“Hả?”

“Em sẽ không rời khỏi anh Keisuke đâu. Em muốn ở cạnh anh như thế này, ôm chặt và ngủ cùng anh.”

“Ờ… nhưng mà…”

Kế hoạch ngủ lại hôm nay đã bị hủy mà, đâu thể cứ thế này…

“Anh Keisuke nói sẽ luôn bên em, không để em một mình… đúng không? Đó là lời hứa mà… hay là không phải vậy…?”

Kaori ngước lên nhìn Keisuke, đôi mắt long lanh đầy mong chờ.

Ánh mắt đó đúng kiểu… đòn sát thương chí mạng.

Trong lúc Keisuke đang bối rối không biết trả lời sao thì… điện thoại trong túi anh rung lên.

Là một tin nhắn từ chị Honami.

Nội dung viết:

“Xin lỗi nhé, hôm nay em có thể chăm sóc Kaori được không? Nếu có thể thì cho bé ngủ lại luôn nha. Chị cảm ơn nhiều.”

“…”

Chắc là Maika đã khéo léo nhắn lại cho chị Honami.

Dù sao thì Kaori cũng thường xuyên ngủ lại nhà Keisuke, nên đồ ngủ và đồ thay đều có sẵn, không thành vấn đề.

“…”

Nghĩ lại thì hôm nay chắc là một ngày quá tệ với Kaori.

Bữa tiệc ngủ bị hoãn, người cô bé mong chờ là Keisuke thì về nhà trong tình trạng say bí tỉ, lại còn khiến cô bé nhớ về ký ức đau buồn cũ.

Gần như tất cả đều là lỗi của Keisuke.

Vậy nên, ít nhất thì… để kết thúc một ngày như thế, Kaori xứng đáng có những khoảnh khắc vui vẻ.

Thế nên…

“Ừ… anh hiểu rồi.”

“Hả?”

“Hôm nay, anh sẽ ở bên em suốt. Mình sẽ làm tất cả những gì em thích, rồi cùng nhau ngủ.”

“Ah…”

Khuôn mặt Kaori sáng bừng như mặt trời.

“Vậy… vậy, em có thể nhờ anh làm tóc cho em không? Rồi chụp ảnh cùng nhé?”

“Ừ, mình làm luôn.”

“Rồi rồi, xoa đầu nhé? Rồi… em gối đầu lên đùi anh nữa có được không?”

“Tất nhiên rồi.”

“Wa~♪”

Đôi mắt Kaori lấp lánh như sao trời.

“Tuyệt quá… như mơ vậy… Em yêu anh Keisuke nhất trên đời~ ♪”

“...Ưnya~… anh Keisuke… yêu anh…”

Ba mươi phút sau––

Kaori đã ngủ ngon lành, đầu gối lên đùi Keisuke trên sofa, hơi thở đều đều.

Cô bé đã rất quyết tâm thức đến nửa đêm, nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi sau một ngày dài, chỉ sau vài phút, cô đã ngủ thiếp đi như một chú mèo con cuộn tròn.

Trông cô bé hoàn toàn thư giãn, nhẹ nhõm.

Nhưng dù vậy, đôi tay nhỏ vẫn nắm chặt vạt áo Keisuke không buông.

“Đúng là thiên thần mà…”

Keisuke thì thầm.

Anh mong thời gian dừng lại mãi ở khoảnh khắc này.

Nhìn khuôn mặt ngủ yên của Kaori – như một thiên thần thực thụ – Keisuke không khỏi suy nghĩ.

Năm năm nữa, mười năm nữa, hai mươi năm nữa… Kaori sẽ ra sao?

Liệu khi đó, cô bé có còn ở bên anh, cười tươi như bây giờ?

Hay, mặc dù không muốn nghĩ đến––họ đã trở nên xa cách?

Có thể khi đó, Kaori đã thích một người nào đó, yêu và đến kể cho Keisuke nghe đầy hạnh phúc…

Hoặc thậm chí, có thể đã kết hôn với ai đó anh không hề biết.

Bởi vì khi ấy, Kaori sẽ là một người lớn thật sự.

Tương lai là điều không thể đoán trước.

“…Không, không thích nghĩ đến chuyện đó chút nào.”

Chỉ tưởng tượng đến việc bên cạnh Kaori là một gã đàn ông xa lạ, bụng Keisuke đã nhói lên như bị khoan bằng dụng cụ cơ khí.

Chừng nào anh còn sống, thì Kaori tuyệt đối không thể đi lấy một tên không rõ gốc gác.

Với tư cách là người anh trai duy nhất và đặc biệt nhất, đó là ranh giới anh không thể nhượng bộ.

“…”

Dù vậy, mọi thứ đó… đều còn xa lắm.

Từ giờ, Kaori sẽ tốt nghiệp tiểu học, vào trung học, rồi cấp ba, đại học… và trở thành người lớn.

Khi ấy, mối quan hệ giữa họ sẽ như thế nào?

Tương lai là điều không ai biết trước.

Tất nhiên, Keisuke luôn mong mình sẽ được ở cạnh cô bé.

Nhưng cũng phải tùy vào nhân duyên, không thể ép buộc.

Chỉ có điều…

“Anh Keisuke… mãi mãi… bên nhau…”

“Ừ, mình sẽ luôn bên nhau…”

“...Ehehe…”

Kaori mỉm cười nhẹ, trong mơ.

Keisuke khẽ xoa mái tóc mềm mại của cô bé.

Dù sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh vẫn sẽ luôn gìn giữ nụ cười này.

Nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương dưới bầu trời xanh mùa hè năm nay.

Đó là lời thề từ tận đáy lòng của Keisuke.