10000 Ngày Làm Cô Dâu Bên Những Thiên Thần Thuở Ấu Thơ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 283

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 5

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2249

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

437 2866

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

502 2042

Toàn Tập - Chương 4: Một lời nhờ vả của Maika

Cảnh 4 ─ 1

Ngày thứ 1544 làm bạn thanh mai trúc mã

(Keisuke – 15 tuổi, Maika – 15 tuổi)

1

“Dậy đi, dậy đi, Keisuke ơi! Mau dậy nào!”

Giọng gọi lanh lảnh vang lên trong một căn phòng của nhà Haruno vào buổi sáng sớm.

“Lại thức khuya nữa chứ gì? Không dậy là trễ học đó nha! Rồi lại phải cắm đầu chạy hết tốc lực nữa cho coi. Tui thì không sao, chứ Keisuke thì thể lực yếu lắm, chạy xong là y như cái radio bị hư, cứ rè rè mãi thôi ấy!”

“Ư… cho tớ năm phút nữa thôi…”

“Không cho~ Giờ đến hình phạt tước chăn cưỡng chế đây!”

Soạt!

Kèm theo tiếng động mạnh là cảnh tượng chiếc chăn bị kéo phăng đi.

Và thế là Keisuke mất thăng bằng, ngã uỵch xuống sàn trong tư thế cực kỳ tả tơi.

“Ahaha! Ngã như con ếch luôn! Cười xỉu!”

“…Chào buổi sáng, Maika.”

“Ừ, chào buổi sáng! Hôm nay trời đẹp ghê á!”

Maika trong bộ đồng phục học sinh, hai tay chống hông, nở nụ cười toe toét nhìn xuống Keisuke đang nằm lăn lóc dưới sàn. Váy cô khẽ bay nhẹ theo nhịp chuyển động.

Thật chỉ biết ghen tị với cái sức sống tràn trề của cô ấy từ sáng sớm thế này.

Việc Maika, cô bạn sống ở căn nhà đối diện – sang tận phòng gọi Keisuke dậy từ sáng sớm là cảnh quen thuộc hằng ngày.

Hồi tiểu học, họ cùng nhóm đi học, nên ngày nào cũng vậy. Lên cấp 2 thì Maika bận luyện tập câu lạc bộ vào buổi sáng nên ít hơn một chút. Nhưng từ khi vào cấp 3, Maika không còn sinh hoạt sáng nữa, và lịch đánh thức buổi sáng lại trở thành chuyện thường xuyên gần như mỗi ngày.

Với Keisuke – người cực kỳ không giỏi buổi sáng – thì việc đó đúng là cứu tinh. Tuy nhiên…

“Ờ, tớ cần thay đồ… cậu ra ngoài một chút được không?”

“Ơ, sao vậy?”

“Sao là sao… Tớ ngại bị nhìn thấy.”

“Trời ơi, tới giờ còn ngại gì nữa! Tụi mình quen nhau từ hồi mẫu giáo cơ mà. Nhưng mà, nếu Keisuke ngượng thì tớ ra ngoài cũng được.”

Nói rồi Maika bật cười và rời khỏi phòng.

Keisuke vừa cởi đồ ngủ vừa nghĩ: cho dù thân nhau đến mấy, thì mấy chuyện thế này vẫn nên tế nhị một chút vẫn hơn.

Như Maika đã nói… Họ đã quen nhau hơn mười năm rồi – người bạn thân thiết lâu năm nhất của Keisuke.

Lần đầu tiên họ gặp nhau là khi Keisuke bốn tuổi. Cùng học mẫu giáo, lại học chung lớp, mà nhà còn ở đối diện, thế là hai gia đình nhanh chóng thân thiết.

Hồi đó, mẹ Keisuke vẫn còn ở nhà, nên hai nhà còn thường xuyên tổ chức mấy hoạt động chung.

Maika từ nhỏ đã là cô bé hoạt bát, năng động, luôn tràn đầy năng lượng. Giao tiếp tự nhiên, không ngại ai, không né tránh bất kỳ tình huống nào.

Ngược lại, Keisuke là kiểu người trầm tính, ít nói, không giỏi giao tiếp. Có thể nói, họ là hai thái cực đối lập.

Vậy mà chẳng hiểu sao, họ lại hợp nhau đến lạ.

Có lẽ là nhờ cái cách Maika luôn lạc quan, nhưng lại không hề áp đặt. Cô ấy biết quan tâm đến cảm xúc người khác một cách tự nhiên, nên ở cạnh cô luôn cảm thấy thoải mái.

Chính vì vậy, ngay từ khi gặp nhau, cả hai đã chẳng cảm thấy có khoảng cách, cứ thế lớn lên bên nhau như hai người bạn thân thiết, như không khí – hiện hữu mà không cần phải để ý đến.

Và đến hiện tại, mối quan hệ đó vẫn như vậy.

Maika đối với Keisuke là người bạn khác giới thân thiết nhất, gần gũi nhất, và là người mà cậu không phải giữ kẽ điều gì.

“Xong rồi đây. Đi thôi nào.”

“Ừa~ Có quên gì không? Điện thoại có mang chưa? Khăn tay với khăn giấy?”

“Ừ, mang đủ rồi. À mà, còn một việc nữa!”

“Ừ? Gì vậy?”

“Trước khi đi học, phải ghé qua nhà Kaori-chan để ‘đập tay’ chào buổi sáng cái đã. Cái đó không thể thiếu được!”

Nghe vậy, Maika hơi nhăn mặt.

“À à, biết mà. Với Keisuke thì Kaokaorin là idol số một tuyệt đối, duy nhất không ai thay thế được cơ mà. Gần như là tôn giáo luôn đó.”

“Ừ, nếu có ‘Giáo phái Kaori-chan’ thật thì chắc tớ đăng ký theo liền trong một nốt nhạc á.”

“Nhân tiện nói luôn… Tớ không có khen đâu nha?”

“Vậy hả?”

Cứ tưởng là đang được tán dương vì tình cảm anh em thiêng liêng dành cho Kaori-chan chứ.

Trước phản ứng hồn nhiên của Keisuke, mặt Maika càng thêm mệt mỏi.

“...Haaa, Keisuke đúng là lúc nào cũng như vậy đó…”

“?”

Maika thở dài, tay xoa trán.

2

Con đường đến trường sáng nay đông đúc học sinh mặc đồng phục, trông vô cùng náo nhiệt.

Ai cũng trò chuyện rôm rả, bước chân như hòa vào dòng chảy tấp nập đổ về trường học.

Một khung cảnh quá đỗi quen thuộc từ hồi tiểu học đến giờ.

Tuy nhiên, có một điểm hơi khác biệt – đó là cứ khoảng ba người đi ngang, thì sẽ có một người cất tiếng chào hoặc bắt chuyện với họ.

“Chào buổi sáng, Shinonome-san!”

“À, chào buổiiiii~ Ơ, Kana-chin đổi kiểu tóc à? Xinh đấy nha~”

“Thật không? Cảm ơn cậu nha!”

“Này này Maika-chan, video hôm qua tớ gửi cậu xem chưa?”

“Xem rồi chứ! Hay cực luôn ấy, tớ lưu vào mục yêu thích liền luôn đó! Còn video nào giống vậy nữa không?”

“Ahaha, vậy tớ gửi thêm mấy cái này cho~”

“Maika, hôm nay ăn trưa cùng nhé?”

“Ừa, ok! Hôm nay tớ định ăn cà ri heo chiên giòn ở căng-tin đó! Cho thêm cơm nữa nha!”

“Ahaha, món đó đúng là chân ái của Maika luôn!”

Người được bắt chuyện, dĩ nhiên, không phải Keisuke – mà là Maika.

Từ tiền bối, hậu bối đến bạn cùng lớp, nam nữ gì cũng hồ hởi chào hỏi, trò chuyện với Maika bằng nụ cười rạng rỡ.

Từ xưa cô ấy đã là “quái vật giao tiếp” chính hiệu. Mới vào trường được hai tuần mà đã có cả một hội bạn như thế này thì đúng là… không ai sánh kịp. Maika từng tuyên bố mơ ước có “mười nghìn người bạn”, và nhìn cô bây giờ, Keisuke nghĩ có lẽ cô ấy sẽ thật sự làm được.

“Nè, gì vậy? Nhìn tớ như thấy người ngoài hành tinh thế?”

“À, tớ chỉ nghĩ… cậu lúc nào cũng đông bạn quá ha.”

“Vậy hả? Bình thường thôi mà~”

“Tớ không nghĩ việc mới vào học được hai tuần mà đã khoác vai thân thiết với đàn chị năm ba vào mỗi sáng là chuyện… bình thường đâu á…”

“Chời, tại Yuno-senpai dễ thương quá trời luôn mà! Hôm bữa tụi mình tình cờ đi karaoke chung, rồi thân luôn từ đó đó~”

“…Ừm.”

Cái kiểu này xưa giờ vẫn vậy.

Có lần đang đi đường, cô ấy chờ đèn đỏ rồi… bỗng nhiên làm bạn với một bà cụ. Có lần khác, đang xếp hàng ở quán ramen, chưa kịp gọi món đã trao đổi số điện thoại với cô khách lạ phía trước.

Ngay ngày đầu nhập học ở cấp 2, cô ấy không chỉ kết bạn với cả lớp mình, mà còn làm quen luôn với nửa lớp bên cạnh – chuyện quá đỗi bình thường với Maika.

Với cô ấy, việc kết bạn giống như việc… hít thở vậy. Đơn giản và tự nhiên đến mức khó tin.

“Tại bạn bè càng nhiều thì cuộc sống càng vui mà, đúng không? Càng đông thì cuộc sống càng ‘có màu’ á~ À mà, đừng có chỉ nói tớ không nha. Keisuke cũng phải hoà nhập hơn đi. Cậu lại đi truyền đạo ‘Kaokao’ rồi bị người ta sợ chạy mất dép nữa hả?”

“Không… không có đâu.”

“Thật không đó~? Nghi lắm nha, nhìn kỹ nè~”

“…Tớ nghĩ là không…”

Mà… thật lòng thì, Keisuke cũng không chắc nữa.

Cậu đâu có ý làm ai sợ đâu. Chỉ là với Keisuke, Kaori-chan luôn là ưu tiên hàng đầu trong mọi hoàn cảnh. Giống như cây phải quang hợp, Keisuke cũng… không thể ngăn bản thân nói về độ dễ thương vô hạn của Kaori-chan.

Thật vậy, hôm Kaori đến trường và có bài phát biểu trước toàn trường, ngay sáng hôm sau, Keisuke vừa bước vào lớp đã bị vây quanh bởi một loạt câu hỏi:

“Hôm qua sốc thật đó nha~ Một bé tiểu học mà gọi cậu là bạn trai luôn kìa!”

“Còn cậu thì lại gọi bé đó là thiên thần nữa chứ, haha!”

“Lúc đó tớ tưởng cậu hơi bị… kỳ kỳ luôn á.”

“Nhưng hóa ra cậu chỉ đang rất quý em gái mình thôi đúng không? Jōgashima-kun có kể rồi.”

“Tớ cũng có em gái, nên hiểu cảm giác đó ghê luôn á. Dễ thương mà.”

“Ừ ừ, kiểu đẹp trai mà lại yêu em gái hết mực, nghe cũng… dễ thương kiểu khác ha~”

Chắc chắn là Masao đã tìm cách cứu nguy gì đó rồi.

Bản thân Keisuke không hề nghĩ mình làm gì kỳ cục, nhưng rõ ràng phản ứng của mọi người nói lên điều ngược lại.

Nói trắng ra, Keisuke không thể chắc chắn rằng mình không vô tình tỏa ra khí chất “cuồng em gái” cho cả trường thấy.

Và khi cậu kể lại chuyện đó cho Maika:

“Haa… Biết ngay mà. Cái đó đúng là suýt chết xã hội luôn đấy. Nếu không có Masao-kun thì cậu tiêu rồi, biết không?”

“Không phải tớ không cho cậu cưng chiều Kaokao đâu nha – thật sự nhỏ dễ thương lắm, kiểu nhìn thôi là muốn bảo vệ rồi ấy…”

“Đúng không! Kaori-chan chính là thiên thần trong số các thiên thần”

“Nhưng mà tớ chỉ mong cậu nhìn rộng hơn chút nữa thôi. Vì biết sao không, Keisuke giờ cứ như một nhân vật bí ẩn cool ngầu ấy. Thành ra tụi con gái trong lớp cứ chạy qua hỏi tớ xem cậu là người thế nào. Tớ cũng khổ lắm đó, biết không!”

“À… cái đó… xin lỗi…”

Vụ này thì đúng là không thể chối cãi.

Hồi cấp 2, rồi cả cấp 1, tình trạng này cũng từng xảy ra vài lần. Mỗi lần như vậy đều khiến Maika phải đứng ra dàn xếp giúp cậu.

“Thôi thì vì cậu là Keisuke nên tớ cũng sẵn sàng giúp. Nhưng mà… nước sông thì phải có cá chứ nhỉ~ Ý tớ là, lần tới tớ muốn được cậu đãi cái Parfait siêu to khổng lồ toàn trái cây ở tiệm Sweets Inferno nha~ liếc

“Biết rồi, tớ đãi.”

“Yayyy! Vậy tớ lại càng thích Keisuke hơn nữa đó~♪”

Vừa nói vừa cười vui vẻ, cả hai bước đến cổng trường lúc nào không hay.

Vì Maika học khác lớp, nên khi lên đến tầng ba, họ rẽ về hai hướng khác nhau dọc theo hành lang.

“Vậy gặp lại sau nha, Maika.”

“À, mà nè, Keisuke, cậu rảnh không sau giờ học hôm nay?”

Maika bất ngờ quay đầu hỏi khi cậu vừa bước đi.

“Nếu rảnh thì tớ có chuyện muốn nói một chút, được không? Cũng hơi quan trọng á.”

“Chuyện quan trọng? Gì thế?”

“Thì… để lúc đó nói. Cậu rảnh chứ?”

“Ừ, chắc là được. Kaori-chan hôm nay có học piano mà, nên tớ rảnh.”

“Vậy thì tốt quá! Cảm ơn nha~ Gặp lại sau nha~”

Nói xong, Maika chạy vèo xuống hành lang – à không, đang chạy thì bị thầy giáo nhắc “Không được chạy trong hành lang!” nên cô liền quay lại, làm dấu “teehee~” đầy tinh nghịch và tiếp tục bước đi.

“Chuyện quan trọng” là gì vậy nhỉ?

Nhìn Maika nói chuyện có vẻ nhẹ nhàng, chắc là mượn vở tiếng Anh hay gì đó thôi?

Keisuke nghĩ vậy và tiếp tục bước về lớp học của mình.

3

Giờ học trôi qua một cách yên bình, không có gì đặc biệt xảy ra.

Nếu phải kể ra một điều "không bình thường", thì chắc là việc thầy Satou say sưa nói về mức độ đáng yêu của nhân vật Sharaku-kun đến mức còn cầm folder “LOVELOVE★Sharaku-kun” và đi khoe hình cho từng học sinh xem.

Nhưng thật ra, đến nước này thì ai cũng đã quen với… cái gu kỳ lạ mê thằn lằn của thầy Satou rồi.

Và cứ thế, một ngày học kết thúc nhanh chóng, đến giờ tan trường lúc nào không hay.

Ngay sau buổi sinh hoạt cuối giờ và thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thì…

“Keisuke~ Cậu có ở đây không?”

“Maika? À, tớ ra liền.”

Keisuke đáp lại tiếng gọi của Maika – cô nàng vừa đến tận lớp tìm cậu.

Lúc đó, Masao – bạn cùng lớp tròn mắt ngạc nhiên nhìn hai người.

“Hiếm thấy ghê. Hôm nay không phải Kaori-chan mà là Shinonome-san hả?”

“Ừ, Maika bảo có chuyện muốn nói.”

“Vậy à. Tớ tính rủ cậu đi karaoke nếu rảnh…”

“Xin lỗi nhé, Maika là người hẹn trước rồi…”

“Không sao đâu. Cậu cứ đi đi.”

Masao trả lời bằng giọng trầm đều đều thường thấy.

Keisuke gật đầu chào rồi bước tới chỗ Maika đang đợi ở cửa lớp.

“À này, cậu có thể đi ra sân sau với tớ một chút không? Ở đây đông người quá, hơi bất tiện.”

“Ừ… được thôi.”

Maika mà để ý chuyện người khác nhìn, đúng là hiếm thấy thật.

Dù hơi ngạc nhiên, nhưng Keisuke cũng không có lý do để từ chối nên liền đi theo cô.

Sân sau nằm ở phía sau tòa nhà chính, vì bị che bóng nên khá tối và yên tĩnh. Không thấy bóng dáng học sinh hay thầy cô nào – một nơi thật lý tưởng nếu muốn nói chuyện riêng.

“Ừm, ở đây chắc ổn rồi.”

Maika nhìn quanh một vòng rồi gật đầu, quay sang Keisuke.

“Nè, thật ra… tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”

“Chuyện quan trọng?”

Keisuke hỏi lại – sáng nay cũng nghe nói “có chuyện”, mà đến giờ vẫn chưa biết là gì.

“Ừ, nói là chuyện… nhưng đúng hơn là nhờ vả thì đúng hơn.”

Giọng Maika dịu hẳn đi, ánh mắt hướng thẳng lên nhìn Keisuke.

Hiếm khi thấy cô nghiêm túc như vậy – không giống với hình ảnh nhí nhảnh hằng ngày.

“Là thế này nè…”

“Ừ?”

“Keisuke, nếu cậu đồng ý… thì tớ muốn cậu…”

Cô ngưng lại một nhịp, nhìn thẳng vào mắt Keisuke và nói rõ ràng:

“Tớ muốn cậu… hẹn hò với tớ được không?”

“Ể?”

Keisuke bất ngờ đến mức thốt ra một âm thanh kỳ quặc.

Giọng Maika cực kỳ nghiêm túc – hoàn toàn không giống trò đùa.

“Chuyện đó là sao…?”

“Là đúng như những gì cậu nghe đó. Tớ muốn cậu hẹn hò với tớ.”

“À… ờ…”

Đầu óc Keisuke lập tức “treo máy”.

Cậu bắt đầu tra cứu trong đầu từ tsukiau – hẹn hò, giao tiếp, kết giao…

Các nghĩa khác nhau hiện ra: đấu với, bị ám, yêu đương

Sau một vòng xử lý, não cậu dừng lại ở một nghĩa duy nhất “hẹn hò” nhưng lại thấy điều đó… chẳng liên quan gì đến Maika cả.

Keisuke… và Maika… hẹn hò?

Cảm giác như bị ai đó nhéo mạnh vào má một cú “sốc văn hóa” không nhỏ.

“Ơ, khoan… đợi đã. Cậu không hiểu nhầm gì đấy chứ?”

Maika chớp mắt vài cái, ngạc nhiên hỏi.

“À… xin lỗi xin lỗi, tớ nói không rõ lắm. Ý tớ là hẹn hò ở đây không phải kiểu yêu đương học trò gì đâu nha~”

“Không phải…?”

“Ừ ừ. Ý tớ là…”

Maika cười rạng rỡ:

“Tớ muốn rủ cậu đi đâu đó nên ý tớ là đi cùng tớ một chút, thế thôi á!”

4

“Woa~ tuyệt quá đi mất! Siêu cấp dễ thương luôn ấy!”

Tiếng Maika vui tươi vang vọng cả khu trưng bày, âm điệu đầy hào hứng như đang nảy bật trên không.

“Kia kìa, cá Kiho-bou đó! Cậu biết không? Loài này dùng cái vây ngực dài như sợi chỉ của mình để đi bộ dưới đáy biển đó nha!”

“Ồ, vậy hả?”

“Ah, còn đây là cua nhện Nhật nè! Đây là loài cua lớn nhất thế giới, tính luôn cả chiều dài chân thì có con dài tới tận bốn mét luôn đó~ Mà này, nhìn cái hoa văn trên mai con này… giống mặt Keisuke ghê á!”

“Nghe cứ như bị nguyền rủa vậy đó…”

“Ahaha~ Kiểu nếu cậu nhìn trúng mắt nó thì sẽ bị nguyền, đến lúc ăn cua thì không bao giờ gắp được thịt ra khỏi vỏ ấy!”

Trước mặt hai người là một bể kính khổng lồ, bên trong là đủ loài sinh vật biển kỳ lạ đang bơi lội chậm rãi – một thế giới xa lạ nhưng cuốn hút.

Phía trên là tấm bảng treo:

“Triển lãm sinh vật biển sâu – Những cư dân kỳ bí dưới đáy đại dương”,

đi kèm loạt tranh minh họa dễ thương của các loài cá kỳ dị.

Đó chính là nơi Keisuke và Maika đang tham quan.

“Kìa, kìa, con mực Medako! Vẫn dễ thương như mọi khi~ Đáng yêu hết phần thiên hạ luôn á!”

“Cậu vẫn thích loài này từ hồi xưa nhỉ?”

“Ừm! Đến mức tớ còn muốn đeo nó thay nơ đồng phục và mang theo mỗi ngày ấy chứ!”

“Ờ… tớ không chắc chuyện đó có khả thi…”

“Trời, dễ thương thế cơ mà! Đảm bảo hot trend luôn đó~”

Maika cười rạng rỡ, mặt đầy phấn khích.

Thật ra, cô ấy đã thích thủy cung từ bé. Hai đứa từng đi chơi ở đây rất nhiều lần, nhưng từ khi lên cấp 2, Maika bận rộn với câu lạc bộ, rồi cả hai cũng ít gặp hơn, nên Keisuke gần như đã quên mất sở thích này của cô.

“Hmmm~ cái mùi nước biển, tiếng máy lọc rì rầm, ánh sáng mờ xanh xanh… đúng là cảm giác bình yên ghê. Tớ mừng vì đã đến đây đó!”

“Cảm giác… thật thân thuộc nhỉ.”

“Ừm~ giống như được quay về nhà vậy. May là cậu đi cùng tớ hôm nay đấy, Keisuke. Triển lãm này tớ muốn đi lắm luôn, mà tuần này là hết rồi, nên nếu cậu từ chối chắc tớ buồn chết mất!”

“Ơ? Nếu cậu thích đến vậy thì… sao không rủ người khác? Bạn bè cậu thiếu gì đâu.”

Bạn Maika nhiều tới mức… chắc đếm cũng hơn số xúc tu của Medako nữa là.

Nhưng trước câu hỏi đó, Maika chỉ lắc đầu:

“Không không, cái này thì phải đi với Keisuke mới được.”

“Ể? Tại sao?”

“Vì… cái kiểu triển lãm về sinh vật biển sâu thế này ấy, đâu có phổ biến. Lạ lắm luôn á. Và người duy nhất tớ biết là có thể thật lòng thấy nó thú vị chỉ có cậu thôi. Nếu đã đi thì phải đi với người có cùng gu mới vui chứ!”

Cô lại cười toe toét.

“Cái đó thì…”

Keisuke chợt nhận ra… có lẽ Maika nói đúng.

Cậu vốn đã quen đi thủy cung cùng Maika từ nhỏ. Mà thú thật, cậu cũng thấy những loài sinh vật biển này… thực sự cuốn hút. Thủy cung luôn là nơi cậu thích – không chỉ vì Maika.

“…Với lại, nếu là chỗ mình thật sự thích, thì phải chọn đúng người để đi cùng chứ.”

“Hả?”

“Kìa, đằng kia có cá mập râu Oroshi kìa! Đi thôi Keisuke!”

“À, ừ…”

Maika vừa nói vừa kéo tay áo cậu đi, gần như lôi tuột Keisuke theo sau.

“Haa~ Thỏa mãn ghê!”

Ra khỏi khu trưng bày cuối cùng – nơi đặt xác ướp của cá vây tay (coelacanth) – Maika vừa thở dài vừa cười hớn hở.

“Phải bổ sung định kỳ lượng… cá trong người mới sống được! Cá là chân ái! DHA là chân lý!”

“…Cậu định ăn chúng thật à?”

“Ý tớ là yêu đến mức muốn ăn luôn ấy! À mà cá sống sâu dưới biển thật ra ăn được đấy, và còn ngon bất ngờ luôn!”

“…Cậu từng ăn rồi à?”

“Ừa! Nói chung là, hôm nay vui lắm luôn~ Có bạn thân hợp gu là số dzách đó nha! Keisuke đúng là bảo vật!”

Maika vui vẻ nói, nhưng thật lòng mà nói, Keisuke cũng cảm thấy như vậy.

Ở bên Maika, cậu chẳng cần phải tỏ ra gì cả. Không phải giữ ý, không cần gồng mình. Giống như ở nhà – tự nhiên, thoải mái, ấm áp.

Một cảm giác ổn định, an toàn, đáng tin cậy – không giống bất kỳ ai khác.

“Ơ kìa, khu bán đồ lưu niệm! Vào xem một chút nhé?”

“Ừ, đi thôi.”

Góc mà Maika chỉ là khu bán quà lưu niệm. Ở đó có đầy đủ đồ dễ thương lấy cảm hứng từ sinh vật biển: móc khóa, thú bông, bánh kẹo, áo thun độc quyền…

“Waa~ cái này dễ thương ghê! Vớ hình bọ biển khổng lồ nè!”

“Ồ, đầu mũi vớ có in hình bọ biển luôn.”

“Dành cho fan bọ biển như tớ thì đúng là không thể cưỡng lại~ À mà, tớ nghĩ chắc sẽ tặng cái này cho Erina nhân dịp sinh nhật!”

“Ờ… tớ nghĩ cậu không nên…”

“Ahaha~ Ờ ha, chắc bị ăn chửi luôn quá!”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi dạo quanh khu lưu niệm.

Bỗng Maika reo lên:

“Ơ kìa! Ring điện thoại hình Medako! Có cả món này luôn đó hả!?”

“Thật nè.”

“Dễ thương xỉu luôn ấy! Chỉ cần đeo cái này là mood lên cao vút cho xem!”

Chiếc ring điện thoại in hình Medako chibi đang nhìn lên đáng yêu cực kỳ. Khác với vớ bọ biển, Keisuke cũng thấy nó thật sự đẹp và… có thể dùng được.

“Đúng hông đúng hông!? Vậy thì quyết định rồi! Tớ mua liền!”

Maika tuyên bố dõng dạc rồi phóng luôn ra quầy tính tiền…

…và bị nhân viên nhắc:

“Xin lỗi, không được chạy trong khu trưng bày.”

Cô lập tức đáp lại bằng kiểu cười ngại ngùng quen thuộc:

“Ahaha, xin lỗiiii~♪”

5

Khi hai người rời khỏi thủy cung, trời đã hoàn toàn tối.

Trong thành phố đã phủ bóng đêm, đèn neon lấp lánh khắp nơi. Những người đi lại trên phố giờ phần lớn là dân văn phòng mặc vest, có lẽ vừa tan sở và đang đi ăn tối.

“Ha~ hôm nay vui thật ấy!”

Maika vừa nói vừa vươn vai một cách sảng khoái.

“Lâu lắm rồi mới được chơi thỏa thích thế này luôn. Cảm ơn Keisuke đã đi cùng tớ nha!”

“Nếu là mấy chuyện như vậy thì tớ lúc nào cũng sẵn sàng đi cùng mà.”

“Ahaha, chỉ có Keisuke mới nói được câu đó thôi đấy. Cảm ơn nha~”

Cô quay lại, nở nụ cười rạng rỡ.

“À đúng rồi, cái này.”

“Hử?”

Maika đưa cho Keisuke một chiếc túi giấy nhỏ.

Keisuke mở ra, bên trong là…

“Cái này… là chiếc ring điện thoại hình Medako lúc nãy?”

“Ừ đó! Loại khác màu một chút, nhưng là đồ đôi đó nha. Gọi là kỷ niệm hôm nay!”

“À, vậy… bao nhiêu tiền nhỉ?”

“Khoan! Không cần trả! Đây là quà tớ tặng. Gọi là lời cảm ơn vì đã đi chơi cùng hôm nay đó.”

“Ơ… nhưng mà…”

“Không sao mà! Nó cũng đâu có đắt gì, với lại Keisuke lúc nào cũng giúp đỡ tớ, và tớ còn định nhờ vả dài dài nữa kìa~ Gọi là… đặt cọc trước, hiểu không?”

Một chiếc ring Medako thay cho… tiền đặt trước cho các lần “phiền Keisuke” trong tương lai.

“Vậy à… Nếu đã vậy thì tớ xin nhận. Cảm ơn nhé.”

“Không có gì~ Nhớ dùng cẩn thận và yêu thương em nó dài lâu đó nha!”

“Ừ. Thế thì… để tớ thử gắn vào máy luôn xem.”

“Ý hay đó! Tớ cũng gắn luôn! Cho Medako đôi lên sóng nào~!”

Cả hai ngồi xuống chiếc ghế băng bên vệ đường và cùng nhau gắn ring điện thoại.

“Ừm… Hơi khó gắn nè… hmm… dính không đều thì phải…”

“Ể? Cậu phải dán sát xuống, ép kỹ để không có không khí vào, vậy mới dính chặt được.”

“À… ờ…”

“Để tớ gắn giúp nha?”

Maika cầm lấy chiếc ring màu hồng nhạt và cẩn thận dán lên điện thoại của Keisuke.

“Xong rồi!”

“Thấy chưa, dễ òm mà.”

“Ừ, cảm ơn cậu.”

“Không có gì. À mà này…”

“Hử?”

“Cảm giác… giống như đang trao nhẫn ấy nhỉ.”

“!?”

“Ý tớ là, cái ring này nhìn giống nhẫn thật mà. Mà lại còn kiểu đưa tay qua đưa lại như thế này thì…”

“…Cậu, nói mấy câu kỳ quặc gì vậy hả, Keisuke!”

“Hả?”

“‘Trao nhẫn’ nghe cứ như là… kết hôn hay gì đó… ngượng muốn chết…”

Keisuke nghiêng đầu, không hiểu mình vừa nói gì sai. Trong khi đó, Maika đỏ mặt như cà chua, rồi thở dài đánh phịch một cái

“…Aaaa, đúng rồi ha… Quên mất… Keisuke là cái dạng vô thức chuyên tung ra mấy chiêu ‘đốn tim con gái’ sát thương chí mạng mà không biết mình vừa làm gì…”

“???”

“Lâu rồi không đi chơi chung nên tớ quên béng mất. Coi như bị… chó cắn một phát vậy. Bỏ qua bỏ qua…”

f514b0cb-7644-4bf5-bc45-14b00449eacd.jpg

Keisuke hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trước bộ mặt mù mờ của cậu, Maika chỉ vẫy tay như thể để xua tan mọi thứ.

“Không sao đâu. Kiểu này thì mười năm nữa Keisuke cũng chẳng hiểu nổi đâu. Mà thôi, muộn rồi đó, về thôi. Hôm nay ăn tối ở nhà tớ đi.”

“Ơ, thôi, tớ định ghé tiện lợi mua đại cái gì đó là được rồi──”

“Không được đâu nha. Hôm qua cậu cũng làm vậy còn gì? Ăn mỗi đồ tiện lợi thì thiếu chất lắm. Hôm nay cậu đã ăn rau chưa hả?”

“Tớ có uống một chai ‘Tất cả rau cho một ngày’ rồi mà…”

Maika liếc Keisuke với ánh nhìn bất lực.

“Haa… Keisuke thật sự chẳng biết lo cho bản thân gì cả. Dù nấu ăn giỏi mà ở một mình là chả bao giờ động tay nấu. Vậy mà lại lo cho người khác đủ thứ — như với Kaokao nè…”

Cô khẽ ngừng một chút, rồi nói tiếp với giọng nghiêm túc hơn.

“…Với lại, gần đây cậu còn giúp chị Wakana dọn nhà nữa, đúng không?”

“À… ừm, cái đó…”

“Chị Wakana thì tớ biết là bận bịu chuyện công việc, không kịp lo chuyện nhà cửa là chuyện bình thường. Nhưng chị ấy là người lớn rồi mà, đâu cần cậu chăm kỹ vậy chứ… Mà khoan… đừng nói là… Keisuke mê kiểu người phụ nữ trưởng thành hả?”

“Không. Không có đâu.”

Keisuke lập tức phản bác, gần như ngắt lời cô.

“Không thể phủ nhận rằng trong quá khứ có thể… có thể thôi nhé, đã từng có chút gì đó. Nhưng đó là chuyện hồi trước. Giờ thì khác. Khác hoàn toàn! Kiểu như… hồi nhỏ ai chẳng từng mắc sởi đúng không? Giờ thì khỏi rồi! Vậy đó!”

“Vậy… vậy hả? Ủa, khoan… đã có chuyện gì xảy ra thật à…?”

“……Không bình luận.”

Keisuke nói dứt khoát rồi im lặng, khiến Maika hiểu rằng không nên đào sâu thêm nữa.

“Thôi được rồi, coi như chuyện đó để sau. Nhưng mà rõ ràng là Keisuke rất lơ là với chính bản thân mình. Chính cậu cũng nhận ra điều đó mà, đúng không?”

“Ừm… có lẽ…”

Nói thật, Keisuke cũng biết bản thân mình là kiểu người "sống vì người khác", còn bản thân thì buông xuôi. Chỉ cần Kaori cười, cả thế giới còn lại có thế nào cũng không quan trọng mấy.

Maika nhìn cậu, nét mặt trở nên dịu dàng nhưng nghiêm túc:

“Vậy nên hôm nay, ngoan ngoãn sang nhà tớ ăn cơm đi. Ba tớ còn nhờ tớ nói Keisuke cứ đến chơi thoải mái nữa kìa.”

“…Cảm ơn cậu.”

“hahaha~ Không có chi. Thôi, đi nào!”

Maika vừa cười vừa chạy lên phía trước, bước chân tung tăng.

Tóc và cặp sách đung đưa theo từng nhịp nhảy nhót, nhưng lạ lùng thay, vạt váy ngắn của cô không hề bị lệch một chút nào. Maika từng bảo là bí quyết nằm ở cách giữ trọng tâm khi di chuyển — hay đại loại thế.

“Nhanh lên nào! Mẹ tớ vừa nhắn là hôm nay ăn thịt heo xào gừng đó! Món tủ của Keisuke mà, đúng hông~~?”

“Đừng kéo tay như vậy, tớ đi mà, đi rồi đây.”

“Ahaha~ Tớ không để cậu trốn đâu nha!”

Cô vừa nói vừa kéo tay Keisuke thật chặt.

Và lúc ấy, Keisuke đã chắc chắn một điều.

Mối quan hệ bạn thanh mai trúc mã giữa cậu và Maika… sẽ vẫn tiếp tục như thế này, từ nay về sau.

Cảnh 4 - 2

Ngày thứ 4537 làm bạn thanh mai trúc mã

(Keisuke – 23 tuổi, Maika – 23 tuổi)

1

“Nè, Keisuke. Cậu rảnh không?”

“Hử?”

Hôm đó, vừa tan ca chuẩn bị ra về, Keisuke đã bị gọi với theo từ lối đi dành cho nhân viên.

Người đứng đó chính là Maika – trong bộ vest công sở, đang vẫy tay rối rít.

“Maika. Ừ, hôm nay tớ không có lịch gì.”

“Thế thì tốt quá! Đi uống với tớ một chút đi. Tớ mới phát hiện một quán ngon lắm!”

“Ơ, ừm… để tớ coi đã…”

“Đi mà đi mà~ Hôm nay là thứ Sáu rồi còn gì!”

“…Ờ, thôi cũng được.”

Sau vài giây đắn đo, Keisuke gật đầu. Cậu không có hẹn với Kaori, và cũng đang thấy mệt mỏi sau một tuần làm việc – ra ngoài thư giãn chút cũng tốt.

“Yeahhh~ Thế thì đi thôi! Nhanh lên nào!”

Maika phấn khởi dẫn Keisuke đến một quán izakaya đứng gần công ty.

Quán đông vui, nhộn nhịp từ ngoài cửa, không khí cởi mở, đồ ăn đa dạng – đúng kiểu nơi Maika hay lui tới.

Cả hai chọn ghế cạnh nhau tại quầy bar.

“Tớ gọi bia nhé. Cậu uống gì, Keisuke?”

“Vậy lấy giống cậu luôn đi.”

“Vâng ạ~ Hai ly bia tươi nhé~!”

Maika giơ tay gọi phục vụ. Chẳng mấy chốc, hai cốc bia tươi vàng óng được mang ra, đầy đến miệng ly.

“Rồi, nâng ly nào! Cạn nhé!”

“Chúc mừng cuối tuần.”

Clink — Hai chiếc ly va vào nhau.

Phaa~! Đúng là sống vì khoảnh khắc này luôn đó~!”

“Ừm… hồi xưa tớ thấy bia chả ngon gì, giờ thì bắt đầu hiểu tại sao người ta thích rồi.”

“Aa, tớ cũng vậy! Cái vị đắng này đúng kiểu… uống quen là nghiện luôn á~”

“Nghe nói vị đắng, trẻ con sẽ cảm nhận gấp ba lần người lớn đó.”

“Cái gì cơ!? Vậy thì mình cảm nhận được vị ngon của bia là… nghĩa là… mình đã lớn thật rồi á! Hehe~”

Maika bật cười, rồi lại tu thêm một ngụm.

“Ah, nhìn kìa, edamame mang lên rồi! Ăn đi nào~ Ở đây người ta luộc rồi đảo nhẹ với tỏi, thơm lắm!”

“Ừm… mùi tỏi thật, vị đậm đà.”

“Đúng không? Ngon lắm luôn á!”

“Hợp với bia ghê…”

“Chuẩn chỉnh luôn, cặp đôi hoàn hảo! …À mà Keisuke nè, đừng uống nhanh quá đó nha? Nhớ vụ tiệc chào đón hồi năm ba đại học không? Uống quá đà xong say mềm luôn á.”

“Ờ… cái đó…”

Keisuke vẫn còn nhớ rõ cái đêm "đáng quên" đó.

Cậu được Masao và Maika dìu như xác sống về đến nhà. Và tệ hơn, sau đó còn xảy ra trận cãi nhau đầu tiên với Kaori-chan nữa…

“…Tớ biết rồi. Giờ không uống kiểu đó nữa đâu.”

“Vậy thì tốt~ Nhưng mà thật ra tửu lượng Keisuke cũng khá đấy chứ, miễn là không quá đà. …Ơ, cho tớ ly nữa nhé~!”

“Maika mới là người uống nhanh đấy chứ…”

“Tớ thì ổn mà! Gọi là gì nhỉ… sức chứa như thùng không đáy ấy!”

“Ý cậu là 'zaru' (rổ lọc nước).”

Vừa uống, vừa cười, vừa nhấm nháp đồ ăn.

Món hầm gân bò được mang ra sau — vị đậm đà, mềm ngon, rất hợp với bia.

Keisuke thấy buổi uống hôm nay thật nhẹ nhàng, thoải mái. Maika vẫn vui vẻ như xưa, và bên cô ấy… cậu chẳng cần phải gồng mình làm gì.

“À mà nè, hôm nay… cậu có việc gì sao?”

“Hả?”

Vừa uống xong ly thứ hai, Keisuke hỏi.

“Cậu tới tận chỗ làm đón tớ… chắc không phải chỉ để rủ đi uống chơi nhỉ? Gửi tin nhắn thì dễ bị từ chối hơn.”

Maika chớp mắt mấy cái.

“Á, bị phát hiện rồi sao~ Đúng là Keisuke hiểu tớ quá mà!”

“Còn gì nữa. Mười mấy năm chơi chung chứ ít đâu.”

“Haha, đúng ha… Vậy thì tớ sẽ nói thẳng luôn, khỏi vòng vo.”

Maika đặt cốc xuống bàn.

Cô ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Keisuke.

Giọng nói trở nên nghiêm túc hẳn:

Keisuke, hẹn hò với tớ đi.

2

“Ờm…”

Keisuke hoàn toàn không hiểu ý nghĩa câu nói vừa rồi.

Hẹn hò với Maika?

Keisuke… và Maika… hẹn hò?

“Hẹn hò” là… nghĩa gì nhỉ?

Do đã uống chút cồn nên đầu óc Keisuke hơi trì trệ, từ “hẹn hò” bắt đầu bị… loạn nghĩa trong đầu cậu, như thể chữ nghĩa đang tan rã vì lặp đi lặp lại quá nhiều.

…Và rồi cậu sực nhớ ra.

Chẳng phải trước đây cũng từng có chuyện tương tự sao?

Lần đó là lúc đi xem triển lãm sinh vật biển sâu ở thủy cung. Hồi ấy, Maika cũng từng nói “muốn cậu đi cùng” — và cũng dùng từ “hẹn hò”.

Vậy chắc lần này cũng thế thôi. Không phải "kiểu đó".

Keisuke gật gù tự trấn an:

“À, hiểu rồi.”

“Thật hả!?”

“Ừ. Nếu chỉ vậy thì lúc nào tớ cũng sẵn lòng mà.”

“Vậy thì tốt quá~ Thiệt chứ, tớ tưởng sẽ bị từ chối cơ. Vì Keisuke lúc nào cũng như đang… hét lên tình yêu với Kaokao giữa trung tâm vũ trụ ấy!”

“Kaori-chan?”

Tự dưng Kaori lại được nhắc tới?

Dù đúng là trong lòng Keisuke, Kaori vẫn là trung tâm thế giới thật…

Trong lúc đầu óc còn chưa theo kịp mạch chuyện, Maika tiếp tục:

“Thì đó! Nếu Kaokao mà biết chuyện Keisuke làm bạn trai của ai đó, chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì đâu! Còn có thể khóc luôn á! Mà vậy mà cậu vẫn đồng ý giúp tớ… Cảm ơn cậu nhiều lắm!”

“…...Gì cơ?”

Keisuke chớp mắt liên tục.

Làm bạn trai…?

Ai của ai cơ?

Cậu cố hiểu, nhưng đầu óc cứ quay vòng vòng quanh mỗi cụm từ đó.

“Thì rõ ràng rồi còn gì.”

Maika nhìn thẳng vào mắt Keisuke, khẽ mỉm cười và nói:

“Keisuke sẽ làm bạn trai của tớ.”

“……”

“……”

“Ờm…”

Keisuke áp tay lên trán, cố gắng tổ chức lại dòng suy nghĩ.

Nhưng không. Cậu vẫn không hiểu được hoàn toàn.

“Khoan đã… Gì vậy? Tớ tưởng cậu lại muốn rủ tớ đi xem triển lãm sinh vật biển sâu gì đó nữa chứ?”

“Cái gì cơ!? Ahaha, không có đâu! Triển lãm Ryugu no Tsukai (cá rồng biển) mà câu bằng cần câu thì còn có lý hơn đấy! Hẹn hò là hẹn hò thiệt, kiểu người yêu đó~”

“….”

(Cái ví dụ đó… thực ra chính Maika đã làm được hồi tám năm trước mà…)

Keisuke suýt phản bác nhưng nuốt lại. Bây giờ không phải lúc để bắt bẻ ví dụ.

“Rồi, tớ hiểu cậu muốn nói gì. Nhưng sao đột ngột vậy? Trước giờ đâu có dấu hiệu gì là…”

…Ít nhất là theo tớ nghĩ, không có.

Giọng Maika lúc này chợt trầm xuống.

“Vậy ra… Keisuke thật sự không nhận ra gì hết ha…”

“Maika…?”

“Cũng đúng thôi. Keisuke lúc nào cũng cắm mặt vào Kaokao, kiểu như cá trích khô chỉ biết bơi một hướng… không hề nhìn ai khác. Nhưng tớ… thì khác.”

“Ơ… ờ…”

Maika nói, ánh mắt có chút long lanh khiến Keisuke cứng đờ người, chẳng biết phải phản ứng thế nào, vẫn cầm ly bia đã cạn.

“……Pff!”

“Ể…?”

“Ahahaha~ xin lỗi xin lỗi! Nhìn mặt cậu thú vị quá nên tớ chơi khăm tí thôi!”

Maika bật cười và xua tay.

“Giỡn… á?”

“Ừ, thật ra thì… tớ đúng là muốn cậu hẹn hò với tớ, nhưng không phải theo kiểu đó.”

Vậy là… theo kiểu nào?

Keisuke vẫn chưa hiểu gì.

“Chính xác thì, tớ muốn cậu giả làm bạn trai của tớ.”

“Giả làm bạn trai?”

“Ừ. Cậu giúp tớ được không?”

“…Tớ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra…”

“À, để tớ nói cho rõ nha.”

Maika bỗng nghiêng người sát lại, nói nhỏ như đang thì thầm bí mật:

“Thật ra, dạo gần đây có người tỏ tình với tớ. Một anh quen trong câu lạc bộ xã hội ngoài giờ. Tớ từ chối rồi… nhưng ảnh không chịu buông. Ảnh nghĩ là tớ đang lảng tránh vì ngại, không phải từ chối thật sự…”

“…À…”

Nghe đến đây, Keisuke dần hiểu ra.

Maika luôn là người thân thiện, dễ gần. Ngoại hình cũng nổi bật. Không lạ khi có người thích cô. Nhưng đôi lúc, chính sự cởi mở ấy khiến người khác hiểu lầm.

Thông thường Maika xử lý mấy chuyện đó rất khéo, nhưng lần này thì…

“Có vẻ lần này tớ xử lý hơi vụng rồi… Người đó kiểu như đang mơ tưởng quá mức, và… tớ thấy hơi đáng sợ nữa. Xin lỗi nha, tớ biết phiền phức lắm nhưng… giúp tớ được không!?”

Maika chắp tay, cúi đầu như đang van xin.

“Được rồi. Nếu là vậy, tớ sẽ giúp.”

“Thật không!?”

“Ừ. Tớ đâu thể bỏ mặc cậu được.”

Dù sao cô ấy cũng là người bạn thân nhất của cậu từ bé đến giờ.

Nghe vậy, Maika lập tức rạng rỡ như đèn bật sáng.

“Cảm ơn cảm ơn cảm ơn! Tớ sẽ đền ơn thật đàng hoàng luôn!”

“Không cần đâu. Mình là bạn thân mà. Mà… vậy tớ bắt đầu ‘diễn’ từ khi nào?”

“À ừm, cái đó…”

“Ừ?”

“…Thật ra…”

Maika chỉ tay về một góc khuất trong quán.

“Góc đó đó, cậu thấy người đàn ông đeo kính không?”

Keisuke nhìn theo.

Đúng là có một người đàn ông mặc vest chỉnh tề – quá nghiêm túc để xuất hiện trong một quán nhậu đứng – đang lén lút liếc về phía họ.

“Là… anh ta?”

“Ừ. Tớ mới nhận ra thôi, nhưng hình như ảnh đi theo tớ từ lúc tan làm…”

“…”

…Nửa stalker rồi còn gì.

Hiện tại chưa thấy nguy hiểm gì, nhưng rõ ràng là không ổn.

“Vậy tức là… bắt đầu từ bây giờ luôn hả? Ngay tại chỗ?”

“Chuẩn luôn. Real-time luôn nè~!”

“…Rồi rồi, hiểu rồi.”

Dù hơi bối rối, nhưng Keisuke gật đầu.

Thấy vậy, Maika nhẹ nhàng mỉm cười, rồi nghiêng người lại gần thì thầm với giọng pha chút tinh nghịch:

“Cảm ơn nhé… Darling

3

“Nhưng mà… giả làm bạn trai cụ thể là phải làm gì cơ…?”

Bị kéo vào “vai chính” ngay lập tức thế này, mà Keisuke thì hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị nào.

Maika nghe vậy liền nghiêng đầu, ra vẻ suy nghĩ “ừm…”, rồi bất ngờ ngả người sát lại gần.

“Cơ bản thì… cứ như bình thường là được rồi. Chỉ cần rút ngắn khoảng cách lại một chút, rồi làm mấy thứ mà… chỉ có người yêu mới làm với nhau ấy.”

“Chính cái đó mới là khó đây…”

“Ổn mà ổn mà! Cứ làm theo là mọi chuyện sẽ mượt thôi!”

Cô cười toe toét, giọng tươi tắn như mọi khi.

Sự lạc quan của Maika chính là một điểm mạnh… nhưng cũng là nguyên nhân của không ít rắc rối.

“À~ món tim gà chiên tiêu xanh này ngon phết nha!”

Maika đổi chủ đề như chớp, rồi vừa nếm món mới vừa cười rạng rỡ.

“Độ giòn sần sật của tim gà kết hợp với cái dai mềm của hành tươi… lại còn mùi thơm của tiêu xanh nữa chứ! Không thể cưỡng nổi luôn đó! Keisuke ăn thử không?”

“Ờ… vậy cho tớ thử miếng.”

“Rồi~ A~~n!”

“!?”

Maika đưa miếng thịt lên bằng đũa, đút thẳng về phía Keisuke.

“Thôi nào~ A~n!”

“…”

“A~~n!”

“……”

“Cái gì vậy Keisuke, đứng hình luôn rồi hả? ‘A~n’ là chiêu kinh điển của mấy cặp đang hẹn hò còn gì!?”

e0d7c6ad-5615-4331-a0ed-ba7efea6c4ba.jpg

Ừ… đúng là “đút cho ăn” là chuyện các cặp đôi hay làm thật đó… nhưng mà… đột ngột quá đi mất!

Cơ mà, hầu hết chuyện trong đời đều xảy ra đột ngột cả mà? Như là… bị gấu tấn công chẳng hạn.

Khoan! So với chuyện bị gấu táp á!?

Vậy… Nhật Bản chìm xuống biển? Hay thiên thạch đâm vào trái đất?

“Càng ngày càng tệ hại hơn á!!”

Với lại, mấy trò như vầy chẳng phải hồi mẫu giáo hai đứa cũng từng làm rồi còn gì? Bây giờ chẳng có gì là lạ đâu.

…Ừ thì, đúng là thế thật.

Nhưng mà, khác với khi còn nhỏ, lần này là đang đóng giả người yêu — cho nên khi Maika đút cho ăn, Keisuke lại thấy… kỳ lạ khó tả. Ý thức về khoảng cách gần khiến cậu hơi rối.

Dù vậy, chần chừ lúc này thì lại không ổn.

Lấy hết can đảm, Keisuke mở miệng về phía miếng tim gà trên đũa Maika đang đưa:

“A~~~n…”

“Thế nào thế nào!?”

“…Ừm… ngon thật.”

“Chứ sao! Tớ biết ngay Keisuke sẽ thích mà! …Ah, tới lượt tớ đó~ Cho tớ thử miếng hàu chiên xù của cậu nha?”

Maika chỉ vào đĩa món của Keisuke.

“Ừ, được thôi.”

“Ờm…?”

Trước mặt cậu, Maika đang hé miệng như chim non chờ mớm ăn.

Khoan, đừng nói là…!?

“A~n♪”

…Đúng như cậu nghĩ.

Thở dài…, Keisuke đành gắp một miếng hàu và đưa về phía Maika.

“Đây, đây… a, a~n.”

“Ồ, cái này cũng được đấy! Cho tớ thêm miếng nữa nha~”

Maika cười thật sự rạng rỡ. Cậu bỗng thấy như đang… cho chim ăn vậy. Keisuke vô thức nhớ lại con vẹt nhỏ “Okame” hồi bé mình từng nuôi, bất giác có chút hoài niệm…

“……?”

Lúc đó, cậu cảm thấy một ánh nhìn gay gắt từ phía xa.

Keisuke liếc mắt — và thấy người đàn ông đeo kính đang chằm chằm theo dõi hai người từ góc quán.

…Ít nhất thì kế hoạch có hiệu quả rồi.

Chứ làm tới mức này mà không có phản ứng thì đúng là “phí công đóng vai người yêu”!

“Đây nữa, ăn thêm một miếng gà chiên nè~ A~n!”

“Keisuke, mép cậu dính sốt tartar nè. Để tớ liếm giùm~ chụt.”

“Nè nè! Chúng ta gọi món salad khoai tây hai người làm chung đi! Lần đầu tiên hợp tác của cặp đôi mới yêu đó nha~”

Maika tấn công không nương tay.

Còn ánh mắt từ góc quán thì càng lúc càng nặng nề — tới mức Keisuke thấy rõ từng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Tệ hơn nữa là cậu nghe lén được tiếng lẩm bẩm phát ra từ phía đó:

“Ước gì mình được đầu thai làm đôi đũa đó…”

“Maika-tan đang thả thính… thật luôn đó…”

“Tao muốn đày thằng kia ra sa mạc Sahara…!”

Keisuke run nhẹ.

(Đừng nói là mình… sắp bị yểm lời nguyền gì đó đấy chứ…?)

Maika nghiêng người, thì thầm vào tai cậu:

“Không sao đâu, Keisuke. Có vẻ như ảnh tưởng tớ là kiểu gái ngoan thánh thiện, nhẹ nhàng, nhân hậu như nữ thần ấy…”

Trời đất, đúng là ảo tưởng cấp vũ trụ…

“Im đi, không là tớ dìm cậu xuống đáy đại dương bây giờ. Nhưng vì vậy nên… chỉ cần tớ cho ảnh thấy con người thật thì ảnh sẽ tỉnh lại thôi.”

Con người thật… kiểu gì cơ?

Ờm… kiểu như này…

Bộp.

Maika tựa đầu vào vai Keisuke.

Một cảm giác nhẹ nhàng áp vào. Mùi hương ngọt ngào, tóc mềm mại. Gần quá. Quán ồn ào là thế mà khoảnh khắc đó bỗng tĩnh lặng kỳ lạ.

“…Tớ hơi say rồi thì phải…”

“Ơ… ờm…”

“Cơ mà vai Keisuke… vẫn là nơi dễ chịu nhất~ Cảm giác yên tâm lắm luôn, như lồng ngực được sưởi ấm ấy…”

“…”

“Ừm, tớ thích mùi của Keisuke nữa… muốn như thế này mãi luôn…”

Giọng cô thỏ thẻ dịu dàng, ánh mắt ướt nhẹ vì rượu. Dù Keisuke biết chắc là đang diễn, nhưng sự gần gũi quá mức làm tim cậu bắt đầu loạn nhịp.

Sao… sao lại cảm thấy Maika khác hẳn thường ngày nhỉ?

Có lẽ do ánh sáng mờ ảo của quán, hoặc do tình huống đang đóng giả yêu nhau… nhưng dù vậy, gương mặt Maika nhìn thật khác. Như một người con gái mà Keisuke chưa từng biết.

“Nè… Keisuke…”

“Hở?”

“Thật ra thì… tớ…”

Maika thì thầm, rồi nhắm mắt, hơi ngẩng mặt lên.

“Maika…?”

“Nếu là Keisuke thì… tớ…”

Khuôn mặt Maika tiến lại gần. Rất gần.

Đôi môi màu hồng phớt nhè nhẹ run lên, gò má đỏ ửng hơn nãy.

(Gì… gì đây!? Mình phải làm gì!?)

Keisuke như hóa đá.

“Maika-tan…”

Giật mình — Keisuke quay đầu lại. Người đàn ông đeo kính đã áp sát cạnh bàn lúc nào không hay.

“!? …!!”

Gì!? Từ bao giờ!?

Cả Keisuke lẫn Maika đều cứng người.

(Chết rồi, ảnh định làm gì!? Đừng nói là mang theo ếch tế lễ thật nha!?)

Keisuke vội chắn trước Maika, cảnh giác cao độ.

“……Thật là… đáng thất vọng.”

“…Hở?”

“Maika-tan… tôi tưởng cô là nữ thần dịu dàng, cao quý, được sóng tâm linh kết nối với tôi. Nhưng hóa ra… tôi đã sai. Cô không phải định mệnh tiền kiếp của tôi.”

“À… ừm…”

“Thật sự là… tôi nhìn lầm rồi. Thật buồn, nhưng… tôi không thể tiếp tục tình cảm này. Chúng ta không còn gì để gặp lại. Vĩnh biệt.”

Nói xong, anh ta cúi đầu rất sâu, rồi quay người rời khỏi quán.

Maika và Keisuke chỉ biết đứng hình, nhìn nhau.

“…Ổn rồi nhỉ?”

“Chắc… chắc vậy… ít nhất là ảnh cũng tỉnh ra rồi…”

“Mà nè, Maika… cậu nói gặp người này trong CLB xã hội gì đó hả?”

Keisuke cũng đoán được phần nào, nhưng vẫn hỏi lại.

Maika trả lời, vẻ hơi ngượng:

“Ờ thì… nhóm kiểu tâm linh đó. Nói về ‘duyên tiền kiếp’, ‘linh hồn chuyển thế’, ‘tình yêu định mệnh xuyên thế kỷ’… Tớ đâu có hứng thú gì đâu, chỉ là bị bạn trong phòng rủ đi thử một buổi thôi mà…”

“…Ra vậy.”

Keisuke không biết nên nói gì hơn ngoài việc… gật đầu đồng cảm.

4

“Phaa~ gió mát quá trời luôn á!!”

Maika dang hai tay, hít sâu rồi reo lên.

Khi bước ra khỏi quán, không khí đêm mát mẻ tràn vào mặt khiến cả hai thấy dễ chịu hẳn – khác xa cái oi nóng ban ngày. Gió đêm nhè nhẹ thổi qua, xoa dịu những vệt nóng hừng do bia để lại.

Vừa đi bộ về hướng ga tàu, Keisuke vừa để ý xung quanh – một phần để đi dạo cho tỉnh rượu, phần khác là để chắc chắn gã kia không còn bám theo.

“Ồ, kia là vòng quay khổng lồ kìa!”

Maika chỉ tay về phía ánh sáng rực rỡ màu cầu vồng giữa các toà nhà.

“Đẹp quá~ nó lên đèn rồi kìa! Chắc là cái vòng quay ở công viên giải trí gần sân vận động mái vòm đó, ha?”

“À… ra là cái đó à.”

“Chứ sao nữa~ chẳng phải cậu từng nói có đi với Kaokao cách đây không lâu sao? À mà khoan, hình như cái vòng quay đó… ừm…”

“Hử?”

“À không, không có gì!”

Cô vội lắc đầu phủ nhận, rồi chuyển đề tài.

“Dù sao thì, hôm nay cảm ơn cậu nhiều nha~ thật sự tớ được cứu rồi, vì chịu ‘hẹn hò giả’ với tớ á!”

“Không sao mà. Chỉ là… giống như cái lần triển lãm cá sâu biển hồi xưa, cảm giác như… hơi rối rắm?”

“Ahaha, xin lỗi nha~ Tớ biết hơi gây hiểu lầm chút… Nhưng thiệt sự á, những chuyện như vậy ngoài Keisuke ra thì chẳng ai tớ nhờ được đâu!”

“Ừm… cũng phải…”

Dù có hơi phiền phức, nhưng nếu giúp được Maika lúc cô cần, thì với Keisuke — đó là lựa chọn đúng đắn.

“Còn nữa…”

Maika nói, rồi bất ngờ quay lưng lại.

Giọng cô bỗng nhỏ hẳn đi.

“…Tớ đâu có nhờ mấy chuyện thế này với người mà mình không có cảm xúc gì đâu.”

“Hửm? Cậu nói gì đó…?”

“Không có gì hết~ Tớ cố tình nói nhỏ để cậu không nghe được mà! …Trời ơi, giờ thì tớ hiểu cảm giác của Kaokao rồi đó.”

“Hả?”

“Thôi khỏi lo. Đầu gỗ Keisuke không cần hiểu đâu~ À mà này! Cho tớ chụp hình cái vòng quay nha? Đẹp quá chừng luôn~ Up Insta cho lung linh nè~”

“Ừ, cứ tự nhiên.”

“Rồi! Sống ảo lên sóng nào~”

Maika rút điện thoại ra, liên tục “tách tách” chụp hình.

Tiện thể nhắc luôn: tài khoản Insta của Maika hiện có… hơn 10.000 người theo dõi. Còn Keisuke? 5 người – bao gồm Kaokao, Maika và 3 người không rõ là ai.

Lúc đó, Keisuke vô tình nhìn thấy mặt sau điện thoại của Maika.

“Hả, cái đó là…”

“Ah…”

Trên mặt lưng điện thoại là chiếc ring giữ máy – in hình một con Medako mắt tròn vo – chính là món quà kỷ niệm họ mua hồi đi triển lãm sâu biển cùng nhau.

“Cậu… vẫn còn dùng cái đó à?”

“Ư-ừ thì… đẹp mà! Biết là hơi trẻ con thiệt, nhưng tại tớ quý nó nên không muốn đổi… c-có sao không?”

Maika đáp hơi lúng túng.

Keisuke chỉ khẽ lắc đầu.

“Không đâu. Tớ cũng còn dùng nè.”

“Hả?”

“Đây.”

Cậu lấy điện thoại từ túi ra cho cô xem — và đúng thật, phía sau là một chiếc Medako y hệt, chỉ khác màu.

“Gì vậy trời~ Cuối cùng Keisuke cũng thích nó còn gì!”

“Vì nó tiện thật mà. Mà hơn hết là…”

“Hơn hết là…?”

“Vì cậu tặng tớ. Nên đương nhiên tớ sẽ trân trọng rồi.”

“…!”

Maika bỗng giật bắn người như bị ai bắn tên trúng tim.

“Cậu, cậu lại nói mấy thứ đó bất thình lình nữa rồi! Keisuke đúng là tên… tên tên lửa phóng từ Bắc Kyushu luôn á!”

“Hả?”

“Không chịu nổi nữa luôn… Mười năm trôi qua mà cái độ ‘không tự giác sát thương con gái’ của cậu vẫn không giảm là sao chứ…”

Maika ôm mặt ngồi thụp xuống, đỏ mặt.

Cảm giác như cậu từng thấy cảnh này rồi thì phải…?

“Cậu ổn chứ? Mặt đỏ rồi kìa.”

“Ổn mà! Tớ chỉ hơi xỉn vì lâu rồi mới uống bia á, chắc vậy!”

“Ừm, vậy về thôi ha?”

“Ể? Ờ thì… không, thực ra tớ thấy mood đang lên, mình ghé thêm quán nữa đi? Có cái bar tớ muốn dẫn cậu tới á!”

“Ủa… hồi nãy còn bảo say mà?”

“Giờ hết rồi! Hết sạch luôn! Đi mà đi mà~ Lần này tớ bao hết! Dù gì cũng là tối thứ Sáu mà, đúng không!?”

Tâm trạng của Maika đúng kiểu rollercoaster.

Nhưng mà… không sao.

Trông cô không có vẻ mệt hay khó chịu, và Keisuke cũng công nhận là hồi nãy lo đối phó với gã stalker nên cũng chưa uống thoải mái lắm.

Với lại, những khoảnh khắc cùng Maika nói chuyện, cười đùa nhẹ nhàng như thế này – thật sự rất vui.

Không cần gồng, không cần đóng vai, chỉ đơn giản là chính mình – thế thôi.

Chỉ có điều, mấy hôm nay Keisuke chưa gặp Kaori nhiều như mong muốn, nên hơi thấy thiếu. Nhưng cuối tuần này, chủ nhật, hai anh em đã hẹn đi xem mèo ở tiệm mèo rồi — chắc chắn sẽ nạp lại đủ “dưỡng chất Kaori”.

“Rồi, đi. Nhưng chỉ thêm một quán thôi đó.”

“Yayyy!! Keisuke đúng là chuẩn bạn trai lý tưởng á~ Đi thôi đi thôi!”

Cô cười tít mắt, vui vẻ nắm chặt tay Keisuke kéo đi.

“Khoan, không cần lôi đâu, tớ đi mà.”

“Ahaha~ Nhưng tớ đâu có định cho cậu chạy trốn đâu nha~!”

Cả hai cười vang dưới bầu trời đêm nhè nhẹ gió thổi.

Đêm thứ Sáu mới chỉ vừa bắt đầu.