Chiga Teruko, em út trong bộ ba hầu gái.
----
Cậu không còn việc gì để làm hay sao?
1
Hikari-san vừa mới được Iria-san giải thoát hoàn toàn khỏi mớ phận sự. "Thay vào đó, đến giúp Kunagisa-san và cái gã kia đi," cô ấy được bảo vậy. Đây là câu nói giảm cho, "Chẳng đời nào tôi lại đi giao việc nhà cho đối tượng bị tình nghi số một," hoặc ít nhất đó là một phần ý định của cô ta.
Và thế là, ba người chúng tôi nán lại cùng nhau kể cả khi bữa trưa đã kết thúc.
"Hai người cứ về trước đi nhé?" Tôi nói với hai cô gái trên lối về phòng Kunagisa. "Tôi muốn qua phòng của Iria-san một lúc. Kunagisa, cầm lấy cái này."
Tôi lôi một con dao nhỏ ra khỏi túi quần rồi đưa nó cho cô ấy.
"Cậu đi loanh quanh với cái thứ nguy hiểm thế này à?" Hikari-san nói trong sửng sốt.
"Một chàng trai trẻ luôn mang theo con dao trong trái tim anh ta."
"Một cô gái trẻ luôn đem theo cây súng ngắn," Kunagisa đùa, nhận lấy con dao. "Vậy, đi thôi, Hikari-chan."
"Nhưng..."
"Không sao, không sao. Cứ để chuyện đó cho Ii-chan," Kunagisa vừa nói vừa lôi Hikari-san đi theo. Chỉ cần họ ở cùng nhau, Kunagisa sẽ không gặp rắc rối khi lên cầu thang nữa. Đó là cũng lý do tại sao mà chúng tôi tách thành nhóm ba người.
"Mà, mình nghĩ là mình nên đi thôi nhỉ."
Tôi quay mặt lại và bắt đầu hướng tới căn phòng của Iria-san.
Đến lúc để hỏi ý kiến 'khán giả' rồi. Tôi chuẩn bị diễn văn tinh thần. Hít vào và thở ra thật sâu.
Tôi gõ lên cánh cửa dày cộp ấy, chờ lời đáp vang lên, và rồi bước vào. Bên trong căn phòng, tôi thấy Iria-san và Rei-san, cũng như Akari-san và Teruko-san, như đã biết từ trước, bởi vì họ là một nhóm. Tất cả bốn người đó đang ngồi trên ghế sofa, nhâm nhi trà đen một cách tao nhã.
Akari-san ngại ngùng lảng tránh ánh mắt của tôi, như thể đang cố chạy trốn. Cô ấy chắc hẳn là hối hận, vì đã phát rồ lên với tôi vào lúc sáng, ở trong phòng của Kunagisa. Điều đó rất tự nhiên, nhưng mà đáng ra thằng tôi mới là đứa phải bối rối vì cô ấy mở miệng với tôi đột ngột như vậy.
Môi Iria-san từ từ vênh lên thành một nụ cười.
"Có chuyện sao, Cậu... um... gì ấy nhỉ? Chính cậu là người đã đề xuất cái việc lập nhóm này, và giờ cậu đến đây một mình sao? Thế thì không được đâu, nhỉ? Hikari ở trong nhóm cậu, cậu biết đâ--"
"Iria-san," tôi xen ngang. "Vậy, cô vẫn không định liên lạc với cảnh sát, phải không?"
"Đừng mơ."
Một câu trả lời bốp chát.
Một câu trả lời hoàn toàn lạnh lùng, cộc cỡn.
Cô ta thật là tuyệt vời.
Cô thực sự quá bá cháy, Akagami Iria-san.
"Thành thực mà nói, tôi không nghĩ thế là hay," tôi nói.
"Cậu có muốn một chút trà đen không?" Đó là Rei-san. Cô ấy đứng dậy mà không đợi tôi trả lời và đến chỗ cái ấm. Iria-san lườm cô ấy một cách có ngụ ý, nhưng rồi lại nhìn tôi.
"Nếu bây giờ cảnh sát đến đây, cậu sẽ ở thế nguy đấy, cậu biết không? Akane-san bị giết cũng là do đề nghị của cậu."
"Tôi có bị đặt vào 'thế nguy' hay không cũng không còn quan trọng nữa. Cuộc đời tôi nó vốn lòng vòng. Mà điều quan trọng hơn là, cô thì sao, Iria-san? Akagami Iria-san. Cô cũng có thể bị giết đấy, cô biết không. Cô nghĩ gì về tình thế này?"
Được Rei-san mời, tôi ngồi vào chỗ trống bên cạnh Teruko trên chiếc trường kỷ. Teruko-san còn không thèm nhìn tôi. Từ đằng sau chiếc kính đen, đôi mắt trống rỗng của cô ấy phóng ra khoảng không. Như thể là tiêu cự của cô ấy bị chệch hàng hay gì vậy. Hoặc không, không phải là bị chệch, mà chỉ là không cùng một hàng với đôi mắt của tôi.
Trà đen khá ngon.
Iria-san ngưng lại một lúc lâu trước khi trả lời tôi, như thể đang cố dọa dẫm.
"Tôi nghĩ gì về nó? Về tình thế này? Nó tồi tệ. Một sự kiện tồi tệ. Tất nhiên đó chưa phải tất cả những gì tôi muốn nói, nhưng tôi hỏi cậu câu tương tự được không? Cậu nghĩ gì?"
"Đây là một tình thế nguy hiểm. Tôi không có hứng thú với việc lảng vảng bên cạnh một tên sát nhân đang ở giữa chúng ta."
Và tôi cũng không có hứng thú với việc để Kunagisa lảng vảng trong tình huống đó. Cho dù tôi không biết cô ấy cảm thấy thế nào. Tôi hoàn toàn không biết. Nhưng đối với tôi...
"Hmph. Cậu nghĩ giết người là điều tồi tệ hay sao?"
"Đúng, tôi nghĩ thế," tôi trả lời ngay lập tức. "Tôi nghĩ thế đấy. Không nghi ngờ gì cả. Cho dù là họ có lý do gì đi nữa, những kẻ giết người là những kẻ đáng khinh bỉ nhất."
"Hmm. Vậy cậu sẽ làm gì nếu cậu sắp bị giết? Ý tôi là, giữa giết hoặc bị giết, cậu sẽ chọn cái nào? Ngồi đó và chờ chết sao?"
"Có lẽ tôi sẽ giết. Tôi không phải là một vị thánh. Nhưng khi đó, tôi sẽ coi mình như giống người đáng khinh bỉ nhất. Không quan trọng hắn ta là kiểu gì... kiểu người gì.
"Cậu nghe như một người dày dặn kinh nghiệm ấy nhỉ." Iria-san cười một nụ cười đắng ngắt. Một nụ cười xấu xa, hoàn toàn thích hợp cho một người phụ nữ có quyền thế như cô ta.
Cô ta làm tôi nhớ lại ai đó
À đúng, là Kanami-san. Vẫn là cái kiểu cười "Cậu không biết à?" ấy. Nhưng tại sao một kẻ không có tài năng như Iria-san lại có nụ cười giống như Ibuki Kanami-san?
"Cậu nghĩ tội giết chóc phải bị trừng trị? Nhưng cứ thử tưởng tượng đặt một ít đồ ăn trước mặt một con chuột, và mỗi lần con chuột cố ăn, nó lại bị giật điện. Cậu nghĩ con chuột đó sẽ làm gì?"
"Chuột có khả năng học hỏi, vậy nên nó sẽ không cố ăn nữa."
"Sai. Chuột có khả năng học hỏi, nên nó sẽ ăn phần thức ăn không bị gài điện."
"Con người không phải là chuột."
"Và chuột cũng không phải con người." Cô ta chập hai tay vào nhau. " Nào, chỉ cần tiếp tục thảo luận, có lẽ cậu sẽ trả lời câu này cho tôi. Tại sao giết người là sai?"
Đây là câu hỏi mà bạn sẽ hỏi một đứa học sinh sơ trung.
Dường như cô ta không đùa.
"Bởi vì nó trái pháp luật, bởi vì sẽ dễ sống trong xã hội hơn nếu tin như vậy, bởi vì tôi không muốn bản thân bị giết."
"Tất cả những điều trên đều thiếu sức thuyết phục."
"Tôi đồng ý. Vậy nên đây là câu trả lời của tôi: chẳng có lý do gì cả. Để giết người ta cô cần có nguyên do. Như là do cô cáu giận, và cô muốn giết người hay đại loại thể, nhưng không ai giết người mà không có lý do. Vả lại nó cũng không phải thứ cô lựa chọn được, phải không? Giết hoặc là không giết? Cô không chọn được. Đó chỉ là lời xàm láp của mấy kẻ có hội chứng Hamlet phun ra. Khoảnh khắc mà cô có những hồ nghi như vậy, cô sẽ không còn là con người nữa."
Tôi phải chịu thua lũ quý tộc?
Đừng có đùa.
"Giết người là sai," tôi nói. "Đó là sự tuyệt đối. Cô không cần lý do."
"Hmm, đúng vậy sao?" Cô ta gật đầu lấy lệ. "Tôi nghĩ là mình hiểu được lời cậu nói. Nhưng nếu chúng ta biết thủ phạm là ai, vụ án này sẽ được khép lại. Một khi Aikawa-san đến đây, chúng ta sẽ tìm ra danh tính kẻ đó."
"Tôi không biết người Aikawa-san này."
"Nhưng tôi biết. Thế đã đủ chưa? Akari, nói cho cậu ta biết khi nào Aikawa-san sẽ đến."
"Trong ba ngày nữa," Akari-san trả lời, vẫn không nhìn thẳng vào tôi. "Chúng tôi đã nhờ Aikawa-san đến sớm hơn dự kiến. Vậy nên..."
"Nghe rồi đấy. Nếu chúng ta mà biết kẻ sát nhân là ai, tất nhiên cậu đã có thể trở về. Cậu ở đây trên hòn đảo này bởi vì cậu là một nghi phạm. Đó là lý do duy nhất mà một thằng nhóc bất tài, tầm thường như cậu được ở đây. Nhắc lại thì, cậu cũng không có chứng cứ ngoại phạm cả hai lần Ibuki-san và Sonoyama-san bị giết, đúng không?"
Cộc. Tôi đặt cái chén trà vẫn-còn-hơn-nửa trở lại tách, thở dài, rồi đứng lên.
"Xin thứ lỗi. Tôi nghĩ chúng ta đang nói hai ngôn ngữ hoàn toàn khác nhau."
"Thực vậy," cô ta mỉa. "Lối ra của cậu ở đằng kia."
"Teruko, đưa cậu ấy trở lại phòng," Rei-san bảo Teruko-san đang ngồi cạnh tôi. "Để cậu ấy không bị một mình. Em không có vấn đề gì với việc đó, phải không?"
Với một cái gật đầu mau lẹ, Teruko đã đứng dậy khỏi ghế sofa. Tôi không hiểu lắm lời của Rei-san và cũng chưa biết phản ứng lại như thế nào, nhưng mà Teruko đã đi ra ngoài phòng. Tôi bám theo cô ấy, bỏ lại phòng Iria-san.
Vừa lúc tôi ra đến hành lang, Teruko-san đã ở trước khá xa. Cái kiểu hộ tống gì mà lại phi ra trước cả khách? Như thường lệ, tôi không đọc được suy nghĩ cô ấy chút nào. Mà không chỉ là việc cô ấy làm mọi thứ theo ý mình. Tôi tăng tốc để bắt kịp cô ấy.
Nhưng quan trọng hơn...
Cuộc hội thoại với Iria-san thực sự đã chẳng đi đến đâu cả. Tôi ít nhiều đã tiên liệu từ trước, nhưng vẫn bị ngạc nhiên bởi làm sao mà nó kết thúc nhanh đến vậy. Có vẻ như Iria-san thực sự tin cái người Aikawa-san này. Nhưng liệu một thám tử tuyệt vời như thế có thực sự tồn tại hay không?
Tôi mong là vậy.
Tôi thành thực mong là vậy.
Không, tôi đang ước.
Đang cầu nguyện.
"Mà, tất cả cũng có thể chỉ là vô nghĩa."
Tôi lại thở dài. Chắc tôi sẽ phải thử lại lần nữa. Có vẻ như nếu không có được sự hợp tác của chủ nhân của dinh thự này, tôi sẽ chẳng đi đến đâu cả. Chẳng có gì để mà khoe khoang, nhưng mà đôi khi tôi cũng có thể rất quyết tâm. Và tôi thì là hạng loser thứ thiệt. Loại tệ nhất trong những đứa loser. Không đời nào tôi sẽ từ bỏ dễ dàng như vậy.
Huh?
Có ai đó vừa nói gì sao? Tôi thề là mình đã nghe thấy giọng ai đó. Tôi nhìn quanh hành lang, nhưng không có ai ngoài Teruko-san và tôi cả. Chắc là tưởng tượng. Cái tai nó đang chơi xỏ tôi. Hoặc là tôi sắp hóa điên rồi.
Hmm...
Không.
Đúng là một giọng nói.
Có nghĩa là...
Còn có một khả năng khác, cực kì, cực kì khó xảy ra. Tôi biết là điều đó gần như không thể, nhưng nghĩ kỹ lại, có thể là nó không? Có thể nào?
"Teruko-san, chị vừa nói gì sao?"
Có khi nào?
Cô ấy dừng lại khi nghe thấy câu hỏi của tôi.
"Tôi nói rằng tốt hơn hết là cậu phải chết đi."
Tôi nín người.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy nói chuyện, và tôi sẽ không bao giờ dám nghĩ nó sẽ là cái câu như "tốt hơn hết là cậu phải chết đi." Quá đáng. Cô ấy có phải là người thật không vậy?
Và rồi cô ấy quay lại tôi, rồi từ đằng sau cặp kính đen, nhìn tôi chằm chằm.
Nó là một ánh nhìn kết tội, và tôi thấy mình co rúm lại. Bọn tôi đứng như vậy một lúc, cô ấy vẫn đang lườm, nhưng nhận ra là mình không có đủ kiên nhẫn để chống lại, tôi quyết định làm ngơ cô ấy và đi tiếp. Khi tôi sắp vượt qua, cô ấy tóm lấy tay tôi rồi siết chặt.
Siết.
Như thể có điện giật đang chạy qua khuỷu tay tôi.
Cô ấy cứ giữ như vậy, rồi lôi tôi vào một căn phòng gần đó và đóng cửa lại. Cô ấy đẩy tôi lên ghế sofa. Từ đó cô ấy ngồi xuống mặt-đối-mặt, và tháo cặp kính đen ra.
"Cái đó chỉ để cho đẹp hay sao?"
"Để cho dễ phân biệt."
Cô ấy ngẩng mặt lên.
Giọng cô ấy không khác gì Akari-san và Hikari-san.
Giọng nói trong vắt, tuyệt đẹp ấy.
"Có thật thế không?"
"Không, tôi đang nói dối. Tôi chỉ không muốn nhìn thấy khuôn mặt cậu."
"Không, tôi vẫn đang nói dối. Tôi chỉ muốn nhìn thấy cậu làm khuôn mặt đó."
"Tôi có giúp gì được chị không?"
Không thể tìm ra ý định của cô ấy, tôi biết là cứ để bị cuốn theo thế này thì sẽ không hay, vậy nên tôi chủ động bằng cách đặt câu hỏi. Nhưng cô ấy chỉ ngồi đó nhìn xung quanh căn phòng mà không nói gì.
"Tôi sẽ cho cậu một lời khuyên," bỗng nhiên cô ấy nói, tiếp tục tảng lờ câu hỏi của tôi. Như thểcó con ma ở phía sau tôi vậy. "Tốt hơn hết là cậu nên tự thân mà sống. Khi cậu ở quanh những người khác, cậu gây rắc rối cho họ."
Phần tệ nhất là, nếu bỏ kính ra, không thể phân biệt được cô ấy với Akari-san và Hikari-san. Bị nói thẳng vào mặt như thế này không phải bởi Maki-san, mà là cô ấy, thì, thực sự, khó nghe.
Tôi cảm thấy như mình bị phản bội.
"Một kẻ mà không làm được gì ngoài làm phiền người khác thì cũng đừng nên làm người nữa. Nếu không làm được thế, thì tốt nhất là cậu nên sống một mình. Đó là điều tôi nghĩ."
"Chị nói thế này để làm gì?"
"Nhưng tôi cũng như vậy."
Một câu trả lời rõ ràng.
Biểu cảm của cô ấy vẫn vô sắc.
Không hề có cử động.
"Nhưng chị ở đây với những người khác và--"
"Chúng tôi đã ngưng làm người."
Chúng tôi.
Chính xác là ai?
"Sáng nay, Akari-san đã nổi giận với cậu. Tôi xin lỗi." Cô ấy thay đổi chủ đề xoành xoạch. Biểu cảm nhợt nhạt và âm ngữ giọng nói vẫn không thay đổi.
"Tại sao chị lại xin lỗi?"
"Đó là tôi."
"Hả?"
Cô ấy tiếp tục nói, bỏ mặc tôi trong bối rối.
"Đó không thực sự là tôi cậu thấy không, nhưng nó là cơ thể của tôi. Cả ba người bọn tôi dùng chung ba cơ thể. Ba người bọn tôi có ba tính cách riêng, và mỗi người lại có nhân cách và ký ức giống nhau. Cho nên dù người sáng nay đang hét vào cậu là Akari, nó là cơ thể của tôi."
"Chị đang lừa tôi."
"Đúng vậy."
Cô ấy vẫn giữ mặt lạnh. Cái cô này bị làm sao vậy? Cô ấy ném cho tôi toàn những điều điên rồ. Tôi cũng chẳng biết cô ấy đang muốn nói chuyện gì nữa.
"Giờ thì, tán gẫu đủ rồi."
Và cô ấy nghĩ đây chỉ là tán gẫu.
"Để tôi nói thẳng. Cứ lải nhải liên tục về cảnh sát với cô chủ là không khôn ngoan. Cô ấy có thể khá kiên nhẫn, nhưng ai cũng có điểm giới hạn của họ."
"Kể cả thế thì tại sao Iria-san lại cứng đầu về chuyện đó quá như vậy? Cô ta nói rằng làm vậy là để giữ yên hòa khí ở đây, nhưng tôi không thể tin là chỉ có vậy."
Và hòa khí đó có còn nữa không? Người như cô ta chẳng quan tâm đến hòa khí dù chỉ là một chút.
"Cậu thực sự muốn biết?"
"Tôi muốn."
Teruko-san đứng dậy.
Cô ấy đến gần tôi. Tựa vào người tôi. Bám vào tôi. Cơ thể cô ấy đã sát phía trên.
"Đó là bởi vì... không tội phạm nào thích cảnh sát cả," cô ấy nói, giọng cắt không còn một chút âm điệu. "Lý do đấy."
Tôi ngây ra trong một lát, không rõ cô ấy nói thế là ý gì.
"Chắc hẳn là cậu luôn tự hỏi tại sao cô chủ lại ở trên hòn đảo này. Cậu nghĩ là tại sao?"
"Thì, với cái tính cách đó của cô t---"
"Cô ấy đã làm hỏng hết."
Tôi chẳng biết cuộc hội thoại này sẽ đi đến đâu, vì cô ấy chẳng nói ra chi tiết gì cụ thể. Làm sao một bộ ba được nuôi dạy trong một môi trường hoàn toàn giống nhau mà lại có tính cách khác biệt quá vậy? Cứ như là rối loạn đa nhân cách.
"Hả? Ý chị 'làm hỏng' tức là thế nào?"
"Kunagisa-san không thể lên xuống theo phương thẳng đứng. Đó là lý do cậu ở đây, đúng không?"
"Yeah, đúng vậy." tôi đoán là cô ấy không thích nịnh nọt "Chuyện đó thì có gì sao?"
"Cô chủ của tôi thì ngược lại," cô ấy nói hùng hồn.
Như là cầm giấy đọc diễn văn.
Bài diễn văn thì khô khan.
"Đó là lý do mà cô ấy ở trên hòn đảo hoang này."
Cô ấy tiếp tục.
Cậu đã từng thấy cánh tay trái cô chủ chưa? Nếu cậu đã thấy sẹo khắp cổ tay cô ấy, cậu cũng sẽ hiểu."
Sẹo... trên cổ tay cô ta?
Giọng nói khô khan mà đều đều, nhưng chắc chắn là cô ấy đang nghiêm túc.
"Họ gọi nó là hội chứng lạm hành. Chắc là kể cả cậu cũng đã nghe về nói rồi?"
Hội chứng lạm hành. Ý cô ấy là hội chứng DLLR. Thực ra tôi đã từng nghe qua. Một dạng tự kỷ mà người mắc phải không thể tồn tại được nếu không tự làm hại mình hoặc người khác. Nói rõ hơn, nó là chứng tự kỷ mức độ cao. Nói gì thì nói, nó là loại rối loạn thần kinh tệ hại cá biệt, cực kỳ cay nghiệt và rất kinh khủng.
Trong thời gian tôi còn ở trong chương trình, tôi có đọc được một số tài liệu về nó, nhưng thực sự tôi chưa bao giờ chứng kiến một ca ngoài đời, mặc dù tôi biết một người từng mắc phải. Như anh ta nói, "một kẻ có khả năng giết hại người khác mà không đổ mồ hôi hay mặc cảm tội lỗi thực sự là những kẻ đáng sợ."
Thực sự thực sự đáng sợ.
Cô ấy đang nói đó là Iria-san?
Nhưng hội chứng DLLR hiếm đến nỗi sự tồn tại của nó vẫn còn được đặt trong dấu hỏi. Nó là một kiểu triệu chứng tự ép buộc, nên đúng là rất hiếm. Chưa có một ca nào như thế ở Nhật Bản, và kể cả ở Hợp chủng quốc Hoa kỳ, cũng mới chỉ có một số nhỏ, đếm trên đầu ngón tay. Nhưng tôi nghĩ đây lại là trường hợp của Luật Đại Số nữa.
"Teruko-san, chuyện đ-"
"Cũng như chị em sinh ba bọn tôi, cô chủ cũng có chị em sinh đôi, là Cô Odette."
Iliad và Odyssey.
Thế mới đúng.
"Vậy sao? Vậy cô ấy giờ ở đâu?"
"Cô ấy chết rồi."
"Chị nói thật, nhỉ?"
"Tôi nói thật," cô ấy nói. "Và người đã giết Cô Odette không ai hơn là Cô Iria. Cậu có hiểu không? Cậu có hiểu điều đó nghĩa là gì không? Đã nắm được logic ở đây chưa? Điều đó có nghĩa là cậu vừa lăng mạ cô chủ của tôi với cái miệng thối tha của cậu. 'Giết người là đáng khinh bỉ, không màng nguyên do,' huh?"
"Ý định của tôi kh-"
"Ý định của cậu chẳng quan trọng. Dù sao đi nữa, cậu đã hiểu tại sao mà cô ấy không gọi cảnh sát chưa? Nếu cậu đã hiểu ra, hãy quay về phòng. Và xin đừng có gây thêm chuyện."
Không một chút do dự nào, cô ấy đứng dậy khỏi chiếc sofa. Tôi có thể nói rằng cuộc nói chuyện này đã kết thúc.
Nhưng oi, oi Teruko-san...
"Đừng gây thêm chuyện"?
Đó là câu của tôi mới đúng.
"Teruko-san!" Tôi bật ra tự phát.
Trái ngược với suy đoán của tôi, cô ấy dừng lại bên khung cửa.
"Gì?"
"Như là..."
Như là...
Như.....
"Như là... giả sử có một đứa nhóc dành mười năm đầu trong cuộc đời nó dưới một căn hầm, mà không giao tiếp với ai cả, kể cả người thân của nó. Chị có thể tưởng tượng ra được đứa trẻ ấy lớn lên sẽ như thế nào không?"
Cô ấy không trả lời.
Tất nhiên tôi không mong chờ một câu trả lời.
Tôi chỉ muốn hỏi xem.
Cô gái này đây. Cô gái ít nói, mang khuôn mặt lạnh lùng, sống một cuộc đời trong trầm lặng này. Với tôi, cô ấy có lẽ...
"Cậu và tôi hoàn toàn khác nhau," cô ấy nói, giọng khá cay nghiệt.
Như thể cô ấy đọc được tâm trí tôi.
Cô ấy nói mà không quay người lại.
"Sao cậu dám liên hệ tôi với một đứa như cậu. Nó khó chịu và tởm lợm đến mức làm tôi muốn nôn."
"Rất tiếc phải nghe vậy."
"Cậu chẳng có lấy một thứ mà cậu thuộc về trong thế giới này. Không chỉ ở đây, mà là cả thế giới. Nếu cậu muốn tôi nói cho rõ: cậu chỉ là cái nút chai bị vứt vỏ," cô ấy nói.
"Thế là hơi quá so với điều mà tôi muốn nghe rồi, đặc biệt là từ chị."
"Tôi phải là người nói ra, bởi vì không ai sẽ nói cả." Cô ấy vẫn không nhìn lại. Cô ấy vẫn tiếp tục. "Hình như cậu vẫn cố tình không hiểu vì sao Himena-san lại trêu tức cậu nhiều đến vậy, nhưng mà lý do rất rõ ràng. Đó là bởi vì cô ấy nhìn được tâm trí cậu. Không ai muốn nhìn thấy những điều tởm lợm cả."
"Tôi đang nói cậu là đồ tởm lợm."
"Đâu cần phải nhắc lại hai lần... Tôi biết rõ điều đó."
"Ồ cậu biết rõ sao? Vậy mà cậu vẫn xoay sở để mà sống. Này, đó là nghị lực đấy. Chắc hẳn phải tốn rất nhiều quyết tâm. Rất đáng tôn trọng. Hay là cậu nghĩ sẽ có ai đó thích cậu kể cả khi cậu đã để lộ bản thân cho họ? Cậu thực sự nghĩ là sẽ có người nào đó ngoài kia lựa chọn cậu sao? Nếu vậy thì cậu đúng là cái nút chai bỏ đi."
Chẳng còn gì để nói. Lời của cô ấy cứ vang lên. Nó quá nặng nề. Như thể tôi sắp sụp đổ. Đổ thành từng mảnh vụn.
"Sao cậu dám chen chân vào cuộc sống của người khác khi mà trong bản thân cậu có một con quỷ như vậy? Cậu còn không bằng một con côn trùng. Cậu không biết hổ thẹn. Cuộc đời không có đơn giản như thế. Cậu là đồ tự phụ đáng kinh tởm. Và đó là lý do--"
Cô ấy mở cửa. Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, cô ấy quay lại nhìn tôi.
Nó là...
Biểu cảm của một người phụ nữ đang nhìn vào một thứ đồ vật mà cô ấy ghét bỏ đến tận tâm can. Nó là một ánh nhìn lạnh như băng.
"Cậu nên chết đi."
Rầm.
Một âm thanh khô khốc.
Cánh cửa đóng lại.
Năng lượng trong người tôi đã cạn hết. Đó là cảm giác khi bạn đã được tháo rời khỏi cùm gông, vậy mà vẫn không cảm thấy mình đã được phóng thích.
"Lạy chúa."
Đúng là một trò hề. Tôi thấy như mình sắp bị nghiền nát. Bị giã thành cát bụi.
"Thật là, điều này còn vô nghĩa hơn cả mọi điều vô nghĩa"
Bị bỏ lại một mình, tôi ngồi và nghĩ.
Mà thế là sao? Tôi cố nhớ lại những điều cô ấy đã nói. Không giống như cuộc hội thoại với Akane-san đêm hôm trước, lần này không có suy đoán gì cả. Không có lập luận, không có giải thích, chỉ là sự thật trơ trọi bị ném vào mặt tôi.
"Trời ạ, lần này thì quả là đau." tôi lắc đầu.
Đừng nghĩ về nó nữa. Còn có nhiều chuyện phải lo. Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa và rời căn phòng. Nhìn quanh hành lang, không còn thấy bóng Teruko-san đâu nữa. Cô ấy nhanh như gió. Có lẽ cô ấy cũng hơi giống tôi ở điểm đó.
Mà dù sao, điều quan trọng nhất bây giờ là thông tin mà Teruko đã để lại cho tôi. Những vết sẹo trên cổ tay Iria-san. "Lai lịch" của cô ta. Sự thật rằng cô ta đã giết chị em sinh đôi của mình... và do vậy bị đày tới hòn đảo này. Hội chứng lạm hành. Tự kỷ.
Nghĩ đến đây, rất rõ ràng đó là lý do là cô ta không gọi cảnh sát.
"Mà chờ đã."
Một tiết lộ. Tôi đã thấy Iria-san thay đồ ngay trước mắt mình ngày hôm qua. Lần đầu tiên cô ta cho tôi tiếp kiến. Nhưng chẳng có một vết xước nào trên cổ tay cô ta cả. Không phải là tôi ngắm nghía chân tay cô ta suốt hay gì, nhưng mà nếu có một vết sẹo nổi bật như vậy, chắc hẳn tôi đã nhìn thấy ngay.
"Chờ chờ chờ đã..." Tôi dừng suy nghĩ, gãi đầu. "Thế chuyện quái gì đây?"
Teruko-san hóa ra là một kẻ nói dối to bự.
Cũng như tôi.
2
Trên đường về phòng Kunagisa, tôi bắt gặp nhóm Maki-san, Shinya-san và Yayoi-san. Họ có lẽ đang đi ăn. Tôi hơi ghen tỵ; với Yayoi-san trong nhóm họ, họ có thể thưởng thức mọi thứ ngon lành mà họ muốn. Không phải là tôi đang phàn nàn về việc nấu nướng của Hikari-san.
"Ahaha... cậu bé. Ahahahahahahahaha. Ahahahahahahahaha... ha."
Vừa trông thấy tôi, Maki-san phá lên cười. Tôi chẳng còn thấy chuyện này khiếm nhã nữa. Nó xảy đến như là thời tiết giao mùa.
"Lần này là gì đây, Maki-san? Chị luôn tràn trề năng lượng nhỉ."
"Ahaha. Thanh niên ơi, xem ra cậu vừa bị Teruko-san làm cho một trận ra trò. Ôi, ngôi sao của tôi. Đáng đời chưa."
"Sao chị biết?"
"Cậu vẫn còn hỏi tôi câu đó à? Cảm ơn vì màn trình diễn thú vị nhé, Ngài Không Xương Sống. Cậu chẳng bao giờ biết chán là gì. Tôi thấy ghen tỵ đấy."
Đúng vậy, Maki-san chắc hẳn đã sống một cuộc đời buồn chán. Cô ta biết mọi thứ đã xảy ra, đang xảy ra và sắp xảy ra. Như thể một cuộn phim không ngừng quay mà bạn đã biết trước kết thúc. Không nghi ngờ gì, việc đó làm cuộc sống trở nên tẻ nhạt.
"Không chính xác lắm đâu," cô ta mỉa. Cô ta đang say à? Nhìn phê phê thấy lạ. Trong đầu cô ta bây giờ chắc chỉ toàn trứng cá muối mentaiko.
Á, cô ta lườm tôi.
"Cậu có nên ở một mình những lúc thế này không, ở một nơi thế này không?" Shinya-san lúc nãy nhìn hơi xanh, nhưng anh ta dường như đã dịu đi một chút, nên không còn nhợt nhạt nữa. Cho dù đôi khi nó có thể hơi phũ phàng, nhưng sau cùng, thời gian ân cần với tất cả. "Kunagisa-chan và Hikari-san chắc hẳn là đang lo lắng lắm. Họ chỉ là những thứ mảnh mai bé nhỏ. Và Hikari-san lại đang là nghi phạm số một, phải không? Kunagisa-chan yêu quý của cậu có thể đang gặp nguy hiểm đấy."
Anh ta đang nửa thật nửa đùa, nhưng rõ ràng là anh ta thực sự quan tâm đến tôi. Tôi xin cúi mình biết ơn.
"Ehehehe. Giờ cho bọn tôi qua nhé, Ngài Nửa Mùa. Đừng nghĩ sâu quá," Maki-san chọc, và rồi quay lưng lại với tôi. Shinya-san liếc nhìn cô ta.
"Nếu cậu cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm với cái chết của Sonoyama-san, tôi nghĩ cậu không nên lo về nó nữa. Cậu đã làm mọi thứ trong khả năng của mình rồi. Cậu không thể làm gì nữa. Cậu đã cố hết mình," anh ta nói với tôi.
"Cảm ơn anh rất nhiều." Tôi cúi đầu và cảm ơn anh ta.
"Vậy, gặp cậu sau." Nói xong, anh ta quay người lại và bước đi.
Yayoi-san nhìn tôi hơi lạ như có điều gì đó muốn nói, nhưng rồi cũng chỉ cúi đầu nhẹ, và đi theo hai người kia đến căn phòng ăn.
"Thế là thế nào?"
Không phải là chuyện đáng nghi cả, bạn thấy đấy, nhưng mà nó kỳ lạ.
"Eh, mà có lẽ không phải chuyện gì đáng lo cả," tôi tự nhủ.
Trở về phòng mình, tôi thấy Kunagisa đang chúi-mũi vào đống linh kiện máy tính bị đập, còn Hikari-san thì đang quét dọn. Cô ấy là một con mọt quét dọn. Mà nghĩ lại thì, lúc nào tôi cũng thấy cô ấy đang lau dọn cái gì đó. Có khi nó là một hình thái biểu hiện của chứng nghiện công việc. Sao chẳng có lấy một người bình thường trên hòn đảo này vậy?
"Này, này, Ii-chan. Đúng lúc quá."
"Đúng lúc cái gì?"
"Cột tóc tôi lên."
Hiểu rồi. Tôi đến từ phía sau. Tôi nhóm tóc cô ấy lại thành từng búi nhỏ, rồi bắt đầu buộc lại những những phần đó.
"Ahhhhh," cô ấy thở dài thỏa mãn.
"Tomo-san. Tôi dọn đống rác đi có được không?
"Đừng gọi nó là đống rác. Vẫn còn vài bộ phận có thể dùng được, nên tôi đang nhặt ra đây. Chị phải biết tái sử dụng. Tái chế, tái chế, vì Mẹ Thiên Nhiên! Tái chế quan trọng lắm, chị biết không. Mm-hmm. Nhưng mà mình nên làm gì, huh? Hay là chế vài món vũ khí bí mật để chống lại tên sát nhân nhỉ."
Cô ấy chắc chắn là biết cách giữ mình ngẩng cao đầu. Không phải là tôi muốn giống như vậy, nhưng mà bạn phải khâm phục lối suy nghĩ tích cực của cô ấy. Cho dù có phải là do cô ấy chưa từng biết đến cảm xúc tiêu cực hay không.
Tôi thở dài.
"À, phải. Hikari-san, chị có giấy nhớ hay cái gì tương tự không? Bút viết nữa?"
"Chúng ở trong ngăn tủ đằng kia. Cậu cần chúng sao?"
"Tôi muốn ghi ra một bản phác thảo tình huống hiện tại."
Chúng tôi đã làm ra một biểu đồ thông tin chứng cứ ngoại phạm ngày hôm qua, nhưng dữ liệu đã bị phá tan tành cùng với mấy chiếc máy tính.
Do đó tôi muốn tạo một biểu đồ mới, bao gồm cả những thông tin được cập nhật cho đến ngày hôm nay.
"Tôi hiểu rồi," cô ấy nói và hướng đến cái tủ.
"Ê, này. Tomo, tôi quên nói với cậu, nhưng mà cậu có nhớ cái bức tranh đó không? Tôi đã hiểu ra điều gì ở nó làm tôi thấy lạ rồi."
"Hmm? Ồ, yeah, cậu có nói về việc đó, nhỉ? Thế nó là cái gì?"
"Chiếc đồng hồ."
"Đồng hồ?"
"Đúng, đồng hồ. Khi tôi đang làm mẫu cho bức tranh trong phòng tranh của Kanami-san, tôi không đeo đồng hồ. Lúc đó nó bị hỏng, nên tôi đã mang đến nhờ cậu sửa. Thế nên trên cổ tay tôi không có gì cả."
"Vậy mà trên bức tranh, có một chiếc đồng hồ được vẽ ở đó."
Kunagisa nhìn bối rối trong giây lát, rồi sau đó lại quay trở về biểu cảm mặc định của cô ấy và hỏi chiếu lệ."Mmm. Chỉ là nhầm lẫn thôi thì sao? Tôi chẳng thấy chuyện đó có gì quan trọng cả."
"Ừ, thì, có thể, nhưng..."
"Là cái nào?"
"Chủ ngữ hay vị ngữ?"
"Cái mặt đồng hồ hiển thị ấy. Nó là lúc bị hết pin hay là lúc tôi đã sửa nó lộn ngược cho cậu?"
"À, thì, thực ra, nó quay mặt vào trong thế này này, nên không thể nói được."
"Mmm," cô ấy gật đầu. Sau một thoáng suy nghĩ, cô ấy nói, "Yeah, tôi vẫn nghĩ nó chỉ là nhầm lẫn thôi. Mà quan trọng hơn, tôi đã tìm thấy một manh mối, có thể là vậy. Vụ án của Akane-chan có cái... cái cơ thể không đầu của cô ấy hơi, errr..."
"Errr?"
"Cái tay cô ấy hơi..."
Kunagisa nghiêng đầu sang một bên và khoanh tay lại.
"À, không phải tay, mà là ngón tay cô ấy. Trông chúng không tự nhiên cho lắm, ý tôi là rất không tự nhiên, hình như vậy... Ôi, trời ạ, trí nhớ tôi nó đạt đến cực điểm rồi. Cảm giác như có một hòn gạch trong đầu vậy. Này, Hikari-chan, chị có phát hiện ra điều gì lạ về mấy ngón tay của cô ấy không?"
"Hmm..."
Hikari-san, vừa quay trở lại, ngồi xuống trên tấm thảm kế Kunagisa.
"Xin lỗi làm cậu phải chờ. Có giấy và bút đây."
"Cám ơn chị."
Tôi nhận mấy thứ đó từ cô ấy, ngẫm nghĩ về cái bảng khảo sát mà chúng tôi đã làm hôm qua, rồi điền thêm một danh sách bằng chứng ngoại phạm cho hai vụ án của Ibuki Kanami và Sonoyama Akane, tất nhiên là bao gồm tất cả những người trên hòn đảo này.
Ibuki Kanami
(đã bị giết)
----
Sonoyama Akane
Trước động đất: X
Sau động đất: X
(đã bị giết)
----
Kunagisa Tomo
Trước động đất: O (Ii-chan, Hikari, Maki, Shinya)
Sau động đất: X
(không thể đi cầu thang một mình)
----
Sashirono Yayoi
Trước động đất: O (Iria, Rei)
Sau động đất: X
X (đang ngủ)
----
Chiga Akari
Trước động đất: Δ (Teruko)
Sau động đất: X
O (ở trên đất liền)
----
Chiga Hikari
Trước động đất: O (Ii-chan, Tomo, Maki, Shinya)
Sau động đất: X
X
----
Chiga Teruko
Trước động đất: Δ (Akari)
Sau động đất: X
O (ở trên đất liền)
----
Sakaki Shinya
Trước động đất: O (Ii-chan, Tomo, Maki, Hikari)
Sau động đất: O (Maki)
O (Maki)
----
Handa Rei
Trước động đất: O (Iria, Yayoi)
Sau động đất: Δ (Iria)
Δ (Iria)
----
Himena Maki
Trước động đất: O (Ii-chan, Tomo, Hikari, Shinya)
Sau động đất: O (Shinya)
O (Shinya)
----
Akagami Iria
Trước động đất: O (Rei, Yayoi)
Sau động đất: Δ (Rei)
Δ (Rei)
----
Phù. Đại loại thế. Nhìn vào cái biểu đồ, tôi thở dài.
"Chứng cứ ngoại phạm, hử? Nhưng mà này, nó không có ý nghĩa gì mấy, đúng không? Cho đến giờ chúng ta đã loại trừ cái khả năng kẻ chủ mưu có đồng phạm, nhưng mà nếu xem xét đến nó, thì cái bảng này vứt đi. Nhất là những chứng cứ ngoại phạm gồm một nhóm hai - ba người."
Cũng có khả năng là có người khác ngoài thủ phạm đã nói dối để khỏi bị nghi ngờ, nên nếu nghĩ kỹ , thì thông tin biểu đồ khó mà áp dụng được.
Biết là vô nghĩa, nhưng tôi vẫn cứ ghi ra một bảng tóm tắt những sự việc đã xảy ra.
----
Vụ án đầu tiên
Nạn nhân:
--Ibuki Kanami
Hoàn cảnh:
--Phòng kín
--Sông màu( đã giải được)
Thời gian xảy ra:
--Buổi tối, giả sử là sau trận động đất.
Chú thích:
--Xác bị chặt đầu
--Không rõ thủ phạm
----
Vụ án thứ hai:
Nạn nhân:
--Sonoyama Akane
Hoàn cảnh:
--Phòng kín
--Cửa sổ mở ở vị trí cao (chưa giải được)
Thời gian xảy ra:
--Trong khoảng 2:00 và 9:30 sáng.
Chú thích:
--Xác bị chặt đầu
----
"Và... không rõ thủ phạm."
Tôi viết xong rôi đặt chiếc bút xuống.
"Cậu quên về vụ án thứ ba rồi, Ii-chan," Kunagisa ngay lập tức phản đối. "Vụ án của Kunagisa-chan Tội nghiệp."
"Ồ, đúng. So với hai vụ kia thì nó khá lu mờ, nhưng mà cũng được coi là bí ẩn đấy, nhỉ?"
"Đừng có nói thế! Thảm kịch này còn khủng khiếp hơn là đầu tôi bị chặt! Đã làm đến thế này rồi, sao chúng nó không chặt đầu tôi đi!"
"Oke, oke." Tôi lại cầm bút.
Vụ án thứ ba
Nạn nhân
--Kunagisa Tomo (mấy cái máy tính)
Hoàn cảnh:
--Phòng không bị khóa kín
--Cửa không có khóa, có thể bị đột nhập bởi bất cứ ai
Thời gian xảy ra:
--Giữa khoảng 10:00 giờ sáng và cuối bữa sáng.
-Tuy nhiên, tất cả mọi người đều ở cùng nhau vào thời điểm đó. Một căn phòng bị cô lập về thời gian?
Chú thích:
--Chủ đích phá hoại được cho là những tấm ảnh chụp lại hiện trường nơi Ibuki Kanami bị giết.
"Một căn phòng bị cô lập thời gian, huh?"
Vụ án đầu tiên xảy ra trong một căn phòng bị cô lập bởi dòng sông màu. Vụ thứ hai, xảy ra trong một căn phòng bị cô lập về chiều cao cửa sổ. Và vụ thứ ba có một căn phòng bị cô lập bởi thời gian.
"Chiều không gian thứ hai, thứ ba và thứ tư, huh?"
"Nghe giống như là một vụ đại án quy mô lớn. Nói xem, Hikari-san, câu hỏi này chắc sẽ làm tiêu hao mọi chứng cứ chúng ta đã có được cho đến bây giờ, nhưng mà... có khi nào vẫn còn ai khác trên hòn đảo này không?"
"Không có ai cả," cô ấy khẳng định một cách tự tin. "Chỉ có duy nhất một địa điểm mà tàu thuyền neo đậu được ở đây, nên tôi nghĩ tôi có thể nói chắc chắn."
"Tôi hiểu rồi."
Nhưng nếu điều đó là đúng, vậy thì chuyện xảy ra với mấy cái máy tính của Kunagisa là điều không thể xảy ra. Với sự nhạy bén và kiến thức đầy đủ, người ta có thể lẻn vào một chiếc máy bay đã đóng kín, hay có thể chinh phục những đỉnh núi cao nhất, nhưng thời gian luôn là một lãnh địa không thể xuyên phá bởi loài người.
"Vậy tôi nghĩ là lại có một trò mẹo trong vụ này nữa. Như là điều khiển từ xa hay đại loại thế. Mmm, nhưng mà đây rõ ràng là do bàn tay con người gây ra."
"Hikari-san, có khi nào khi chúng ta cùng nhau phát hiện ra mấy cái xác, có người đã lẻn đi khỏi đám đông hay không? Ý tôi là, có một cái xác không đầu ở ngay trước mắt chúng ta đấy. Có thể ai đó đã lợi dụng tình thế và lẻn ra khỏi hiện trường trong khi tất cả đang rối bời."
"Tôi... không nghĩ vậy..."
Hikari-san vẫn hoài nghi. Kể cả tôi cũng không thể chịu nổi mà vò đầu bứt tóc bởi cái ý tưởng ấy, và tôi chính là người đã đề ra nó. Thực tế mà nói, nếu có ai đó lẻn được ra khỏi đám đông, có lẽ chúng tôi đã nhận ra từ lâu.
"Vụ án thứ nhất. Ai cũng có thể là thủ phạm -- đó là, nếu chúng ta xem xét đến khả năng đồng phạm. Nhưng ít ra vụ đó thì chúng ta biết hắn làm thế nào rồi, và chúng ta cũng biết rằng nó không thực sự xảy ra trong phòng kín. Giờ, vụ thứ hai. Lần này, chúng ta chẳng biết hắn làm thế nào cả."
"Nhưng tôi, là ngoại lệ, vì tôi có thể đã làm được," Hikari-san nói.
Tôi gật đầu. "Rồi còn có vụ án thứ ba này. Không ai có thể làm được. Đáng lẽ nó phải là điều không thể xảy ra."
Vụ án này ngày càng phức tạp hơn so với những vụ trước. Vụ án tiếp theo xảy ra có lẽ sẽ không dễ chịu cho lắm.
"Chúa ơi, cái kiểu vòng vèo luẩn quẩn gì thế này?"
"Mà, tôi không nghĩ tất cả những chuyện ấy đã được lên kế hoạch một cách có chủ đích. Hmm, nhưng nói là trùng hợp thì cũng không ổn."
"Dù sao, ngưng nghĩ ngợi về mấy món đau đầu này đi," tôi nói. "Chứng cứ ngoại phạm, phòng kín. Thủ thuật, mưu mẹo, sắp đặt, ngụy tạo. Sao cũng được. Hãy cứ đồng tình là có lẻ đang nghĩ ra mấy trò này để lừa bịp tất cả chúng ta."
"Có thể nó là trí thông minh nhân tạo."
"Ừ, cái đó nữa."
Tôi đoán vậy.
Người ta thường nói trong mấy cuốn tiểu thuyết trinh thám cũ, rằng, tạo ra câu đố thì khó hơn là giải nó, nhưng tôi không nghĩ vậy. Tạo ra một câu đố hay một thủ thuật hoặc bất cứ cái gì cũng đều dễ hơn nhiều. Khi tạo ra một câu đố, bạn được tự do thiết lập ý tưởng từ mọi góc độ sự kiện mà bạn muốn, hoàn toàn tùy theo tình huống cá nhân của bạn. Giải câu đố, mặt khác, chỉ có thể được thực hiện qua một góc nhìn cho trước.
Cho nên bây giờ chúng ta phải bỏ vấn đề đó sang một bên.
"Nhưng cậu không nghĩ là ít nhất chúng ta nên xem xét chứng cứ ngoại phạm hay sao? Đó là tất cả những thông tin mà chúng ta có được đến thời điểm này," Hikari-san nói. "Và nếu chúng ta tranh luận một cách thiếu bình tĩnh, tất cả đều sẽ trở thành kẻ khả nghi. Ý tôi là, không phải Sonoyama-san đã trở thành tội phạm tình nghi số một sau khi Ibuki-san bị giết, chỉ vì hai người họ ghét nhau sao? Nhưng nhìn xem chuyện gì đã xảy ra."
"Yeaaah, nhưng mà --- nhưng mà nếu Akane-san mà là kẻ sát nhân, thì mọi chuyện sẽ rõ ràng."
Và giờ Akane-san cũng đã chết.
"Vậy còn khả năng là Sonoyama-san đã giết Ibuki-san, rồi có ai đó đã giết cô ấy để trả thù thì sao?"
"Nếu là như vậy, thì tôi đoán Shinya-san sẽ trở thành người có khả năng sát hại cô ấy cao nhất. Dù sao anh ta cũng là người chăm sóc và là người bạn thân thiết nhất của Kanami-san."
"Nhưng Shinya-san có chứng cứ ngoại phạm. Kể cả không có, làm sao mà anh ta biết được Akane-chan đã giết cô ấy?"
"Có thể anh ta không biết, mà chỉ là linh cảm thôi. Trả thù nhầm có thể không xảy ra hằng ngày, nhưng cũng không phải là không có. Nếu cậu nghĩ kỹ, Shinya-san với Maki-san là thế nào? Họ có chứng cứ ngoại phạm cả hai lần liên tiếp. Luôn là vào nửa đêm. Cậu không nghĩ rằng chứng cứ ngoại phạm của hai người đó khả nghi hay sao?"
"Một chút. Có thể họ đã đồng bộ hóa hai lời kể của nhau trong bí mật. Nhưng mà biết không, Himena-san không giống loại người đó."
Himena Maki. Mụ thầy bói siêu phàm với năng lực ngoại cảm ESP. Nhà độc tài chuyên chế, kẻ có thể nhìn vào tâm trí đàn ông và nghe ngóng bất cứ điều gì. Sao mà cô ta lại hơi giống giống Kunagisa. Lạ thật.
"Chuyện gì thế, Ii-chan? Cậu đổ Maki-san rồi hay sao?"
"Geez, đừng có nói linh tinh. Nhưng mà cậu biết không, một người phụ nữ thần thánh như cô ta thường không hiểu được những lẽ thường tình."
Trời ạ, tất cả thật là vô ích. Tôi cảm thấy như mình đã xem xét mọi khả năng. Như thể chúng tôi bị mắc cạn. Còn gì để mà suy nghĩ nữa?
"Cứ có vẻ như là Akane-san đã biết cô ấy sắp bị giết."
"Huh?" Hikari-san rướn mình lên, ngạc nhiên. "Ý cậu là sao?"
"Trông như vậy. Đêm qua, tôi đã nói chuyện với cô ấy qua cửa chính, và lúc đó, à, cô ấy như thể đang rất an tịnh. Còn trích dẫn cả Ryokan nữa. Không giống cô ấy chút nào."
"Hmm, tôi tự hỏi liệu cô ấy có biết kẻ giết người là ai không," Kunagisa nói.
Thực vậy, cũng có khả năng đó. Cô ấy là Sonoyama Akane của Thất Ngu Nhân ER3. Kể cả chưa điều tra gì, nếu cô ấy đã có linh cảm về danh tính thủ phạm, thì chắc chắn là cô ấy đã đoán đúng.
"Mà này, Hikari-san. Tôi vừa mới nói chuyện cùng Teruko-san--"
"Cái gì!?!" Cô ấy còn shock hơn cả lúc trước, như thể tôi vừa mới bình luận điều gì thiên thông vậy. Không, không phải là shock, không phải vậy. Đúng hơn là cô ấy đang nghĩ, "Tại sao cậu lại nói dối tôi một cách bẽ bàng như vậy?!"
"Ý cậu là... Teruko nói?"
"Đúng thế. Tôi cũng hơi bị ngạc nhiên, nhưng vấn đề chính là điều cô ấy nói cơ."
Tôi kể cho Hikari-san và Kunagisa về những điều mà tôi đã nghe từ Teruko san. Tất nhiên tôi cắt bỏ cái phần sau. Tôi không phải là đứa đi loanh quanh khoác lác về lỗi của chính mình.
"Vậy điều đó nghĩa là sao, Hikari-san? Bao nhiêu phần trăm trong số đó là thật?"
Hikari-san giờ đang có một biểu cảm hoàn toàn rối loạn, và chỉ mấp máy mơ hồ."Um," cô ấy lẩm bẩm. "Um, a, um..."
"Akari-san cũng thét lên mấy điều kỳ lạ vào sáng nay. 'Tôi phát ngấy chuyện này rồi' hoặc đại loại thế. Cô ấy nói gì thế?"
Cô ấy vẫn đang cố vấp váp ra câu trả lời. Cuối cùng, cô ấy nhìn lên tôi, dường như quả quyết. Nhưng mà mắt cô ấy vẫn đảo qua đảo lại như thể đang phân vân. Cuối cùng, cô ấy lên tiếng.
"Tất cả đều là sự thật."
Hả.
Tôi phải thừa nhận, tôi đã không mong đợi câu trả lời này.
Lần này đến lượt tôi shock không lên lời. Tất cả là thật á? Huh? Cô ấy vừa nói cái gì cơ?
"Tôi sẽ nói bởi vì đã đến nước này, và bởi vì tôi chọn tin tưởng cậu. Và bởi vì tôi nợ cậu." Hikari-san chìm vào im lặng một lần nữa, và rồi, nhìn rối bời hơn bao giờ hết, tiếp tục nói. "Đúng, cô chủ tôi chính ra là một tội phạm. Chúng tôi phụng sự cô ấy và hiểu rất rõ điều đó."
"Và đó là tại sao chị sẽ không gọi cảnh sát?"
"Chúng tôi chỉ làm việc cho cô ấy. Chúng tôi không làm gì khác nữa cả. Kể từ khi đến hòn đảo này, vô số chuyện đã xảy ra. Và đó cũng là tại sao chúng tôi gặp được Aikawa-san, người mà cậu đã nghe nói đấy."
Vô số chuyện? Vô số chuyện gì?
Sự việc xảy ra trên hòn đảo này.
Giờ nghĩ lại... Giờ ngẫm nghĩ lại, cái đêm ấy...
"Này, Tomo."
"Yeah, Ii-chan?"
"Tôi có nhớ là cậu từng nói vào đêm hôm ấy cái câu kiểu như "tôi quan tâm đến một sự việc xảy từ lâu trên hòn đảo này,' nhỉ, nhưng có khi nào đây chỉ là ảo tưởng từ cái trí nhớ tuyệt vời của tôi hay không?"
"Không."
"Thế cậu đã biết?"
"Ừ," cô ấy gật đầu cười khúc khích. "Nó là thông tin khá phổ-biến ấy. Nhiều người biết lắm, nhưng mà chẳng ai nói ra cả. Không ai muốn làm kẻ thủ với Gia tộc Akagami hết."
Vậy là, sở thích của Kunagisa vẫn chưa khác gì so với ngày xưa hết. Có lẽ thời gian năm năm trôi qua vẫn là chưa đủ để thay đổi bản chất con người cô ấy.
"Thực ra, nó nằm trong đống thông tin còn lại mà Chii-kun gửi cho tôi, nhưng mà tôi đã nghĩ là tốt hơn hết là giữ bí mật với cậu, vậy nên..."
"Tại sao?"
"Vì tôi biết là cậu sẽ làm cái mặt đó."
Aha.
Thôi nào...
Tôi kiệt sức rồi.
Xanh xao, ấp ứng, đau khổ, Hikari-san tiếp tục.
"Kể từ khi chúng tôi bắt đầu cái 'tiệm salon' này, cô chủ của tôi đã có dịu bớt đi một chút, nhưng mà... tôi có thể hiểu cảm giác bực tức của Akari-san. Nhưng cậu biết không, đây là công việc của bọn tôi."
Công việc, huh? Nếu cô ấy thực sự nghĩ vậy, thì nó quả là một tuyên bố hùng hồn. Tôi thực sự bị ấn tượng. Tôi dành sự tôn trọng cho bất cứ ai sống để hoàn thành vai trò của bản thân họ, bất kể vai trò ấy là gì. Bởi vì đó là điều tôi không thể nào làm được.
Vậy, cả Hikari-san nữa, cũng hoàn toàn ngâm mình dưới vực thẳm sâu kín của cô ấy.
"Huh, hóa ra là thế, huh?"
Nhưng mà điều đó nghĩa là sao? Nếu kẻ sát nhân đã biết tất cả nhưng điều này và cũng biết rằng Iria-san không thể gọi cảnh sát, vậy...
Vậy tất cả những sự táo tợn, dạn dĩ và trơ tráo đến phi thường của tên này từ trước đến giờ bỗng trở nên có lý.
"Được rồi, Hikari-san, à..."
Khi tôi vừa mới định hỏi chi tiết về vụ án trứ danh từng xảy ra trên hòn đảo này, một tiếng gõ cửa vang lên.
Đó là Yayoi-san.
3
"Tôi phải đi vào nhà vệ sinh." Đó là điều Yayoi-san đã nói với Maki-san và Shinya-san vào bữa trưa của họ trước khi rời nhóm và đến đây. Một lời nói dối khá thông thường và tẻ nhạt, tất nhiên là đằng nào cũng bị Maki-san đọc được, thậm chí cả Shinya-san người-cảm-thấy-không-ổn cũng có thể nhìn thấu. Nhưng nhìn vào biểu cảm xanh xao của Yayoi-san, cho dù cô ấy có khịa ra rằng, một đám quỷ cái đang trên đường đến hòn đảo bằng lưng rùa, người ta cũng sẽ chẳng bao giờ gọi cô ấy là kẻ nói dối.
Cô ấy ngồi trên sofa và không nói gì.
Cô ấy dường như cực kỳ thận trọng với Hikari-san. Có thể, cô ấy cũng nghĩ Hikari-san là kẻ giết người. Điều giả sử ấy mà có là thật thì cũng không có gì ngạc nhiên cả.
"Chị đến đây vì có chuyện gì muốn nói với bọn tôi phải không, Yayoi-san?" Chuyện này xem ra sẽ không đi đến đâu cả, nên tôi lên tiếng trước và hỏi.
"Vâng," cô ấy gật đầu nhẹ.
"Ừm, hai người đang làm cuộc điều tra gì đó, phải không?"
"Đúng thế, đó là kế hoạch. Nhưng mà, đến mức này thì nó đã trở thành vấn đề cá nhân rồi," Tôi nói, nhìn vào mấy bộ linh kiện máy tính ở góc phòng. "Có chuyện gì sao?"
"À, nếu cậu đang điều tra, thì tôi cho rằng sự thật phải chuẩn xác, đúng không?"
"Đúng, tất nhiên là vậy."
"Nếu cậu tiếp tục với thông tin không chính xác, thì vụ án thứ ba sẽ xảy ra, phải không?"
"Thứ tư."
"Đúng thế, Yayoi-san." Tôi lờ đi lời phản đối của Kunagisa. "Chuyện là như vậy. Um, Yayoi-san, tôi không thực sự hiểu chị đang muốn nói gì. Có vẻ như chị đến đây để giúp chúng tôi, nhưng có phải vậy không? Hay chị đến đây vì không muốn ở chung nhóm với Shiya-san và Maki-san?"
"Không, không phải vậy," cô ấy thầm thì. "Chỉ là... tôi- tôi đã nói ra một lời nói dối mà không thể lấy lại."
"Một lời nói dối?"
"Đúng vậy. Đêm hôm ấy... Tôi thực sự đã ở lại nói chuyện cùng Iria-san. Chỉ cho đến khi trận động đất xảy ra thôi, nhưng nó là sự thật hoàn toàn," cô ấy nói. "Nhưng còn Handa-san... Handa-san đã không ở đó."
Hikari-san cứng người.
Rei-san -- Handa-rei.
Bỗng nhiên tất cả đã rõ ràng vì sao mà Yayoi-san lại lo âu khi ở cạnh Hikari-san đến vậy và cả lý do mà cô ấy trở nên xa cách hơn từ ngày đó, nhốt mình trong phòng suốt mọi lúc.
Băng đang tan dần.
Buổi sáng hôm ấy khi chúng tôi đang kiểm tra chứng cứ ngoại phạm, Iria-san đã nói rằng cô ta, Yayoi-san và Rei-san ở cùng nhau. Tất cả đều được hỏi, từng người một, nhưng khi đến lượt của Yayoi-san, Iria-san đã nói thay cho cô ấy. Tôi đã nghĩ chuyện đó đơn thuần chỉ là vì họ đã ở cùng nhau, nhưng dường như sau cùng đó không phải là lý do,
Iria-san.
Akagami Iria đang bao che cho Handa Rei.
Yayoi-san rủ mình, đôi vai thõng xuống. Như thể cô ấy vừa mới được ân xá khỏi một gánh nặng khủng khiếp hay được giải thoát khỏi một lời nguyền vậy.
"Tại sao?"
Tại sao cô ấy lại giữ im lặng về một chi tiết quan trọng đến vậy cho tới tận bây giờ? Cái câu ấy tôi không có quyền được hỏi. Đây là đảo của Iria-san, dinh thự của Iria-san và chính Iria-san là người đã mời Yayoi-san đến đây, và cô ta, cũng là, Akagami Iria. Nếu Iria-san nói, "tôi đã ở với Yayoi-san và Rei-san, ai mà dám cãi lại? Ai mà dám gọi cô ta là kẻ nói dối?
Làm như ai cũng nói được như thế.
"Lúc đó tôi đã nghĩ nó không quan trọng lắm," Yayoi-san nói. "Tôi đã nghĩ rằng cô ấy chỉ đang lo lắng cho bản thân. Nhưng vì vậy mà, Akane-san đã trở thành người duy nhất không có chứng cứ ngoại phạm, để rồi bị nhốt lại và... bị sát hại."
Cô ấy nói như nước tràn vỡ đập. Tôi ngồi đó lắng nghe trong im lặng. Kunagisa và Hikari-san cũng tương tự.
"Và rồi tối qua, Iria-san lại nói rằng cô ấy đã ở với Rei-san một lần nữa. Cả một đêm dài. Nhưng ai mà tin điều đó được? Cô ấy nói rằng bọn họ đã thảo luận nên làm gì tiếp theo, nhưng mà thảo luận cả đêm hay sao?
"Mà, cũng có thể xảy ra."
"Tôi không nghĩ vậy. Chỉ vì ai đó nói dối lần đầu không có nghĩa là họ sẽ nói dối lần sau, nhưng khả năng là khá cao, phải không? Và Hikari-san" -- Yayoi-san lườm sang Hikari-san --"Hikari-san cũng là người trong nhóm của Iria-san, nhưng Iria-san còn không thèm che đậy cho cô ấy, đúng không? Tại sao lại thế? Tại sao cô ấy lại che giấu cho Rei-san mà không phải là Hikari-san? Có phải bởi vì cô ấy biết không cần thiết phải che giấu cho Hikari-san? Có phải không, hay là bởi vì cô ấy biết kẻ sát nhân là ai?"
"Chị muốn nói rằng Rei-san là thủ phạm?"
Tôi khá ngạc nhiên. Tôi không nghĩ cuộc hội thoại sẽ đi theo hướng này. Nhưng Yayoi-san dường như cực kỳ nghiêm túc.
"Chắc chắn chứng cứ ngoại phạm của cô ấy bây giờ không đáng tin nữa -- nếu bọn tôi có thể tin được lời chị nói."
"Đó là sự thật. Cho dù cậu có tin tôi hay không, đó là vẫn là sự thật," cô ấy nói. Hikari-san nhìn như định lên tiếng, nhưng như thể nhận ra điều gì, cô ấy lại giữ im lặng. Và cắn môi với một biểu cảm đau đớn.
"Hãy chờ một chút đã."
Nếu Rei-san không có chứng cứ ngoại phạm đêm hôm đó, thì chuyện gì sẽ thay đổi? Có thể là không nhiều lắm, nhưng sự thật rằng Iria-san đã nói dối là chuyện lớn không thể chối cãi.
Rei-san không ở trong phòng Iria-san đêm hôm ấy. Có nghĩa là họ cũng không ở cùng nhau sau trận động đất.
Tức là...
"Mmm. Này, Yayoi-chan."
"Gì vậy, Kunagisa-san?"
"Tại sao chị lại nghĩ Rei-san là kẻ giết người? Cô ấy là trưởng nhóm hầu gái. Cô ấy là người bạn tâm tình. Cô ấy là người quan trọng. Cô ấy còn gần gũi với Iria-chan hơn cả Hikari-chan và những người còn lại. Nên có lẽ việc Iria-chan che giấu cho cô ấy chỉ đơn thuần xuất phát từ tình bạn mà thôi. Và chúng ta cũng thực sự không biết cô ấy có nói dối lần thứ hai hay không, cho dù đã mắc phải lần đầu. Và nếu Rei-chan là thủ phạm, thế thì Iria-chan phải biết chứ, nhỉ? Tại sao cô ấy lại đi bao che ch-"
"Nếu Iria-san đã ra lệnh cho tên sát nhân thì sao?"
Ực, có ai đó nuốt nước bọt thành tiếng. Nếu có ai, thì đó phải là tôi.
"Tôi không nghĩ là như thế. Kanami-chan và Akane-chan đều đến đây với tư cách khách mời. Đưa người ta đến đây rồi giết họ thì có ích gì?"
"Nhưng nếu cô ấy đưa họ đến đây để giết thì sao?" Yayoi-san nhấn. "Iria-san mời người ta đến đây. Và rồi họ bị giết. Nếu cô nhìn theo cách đó, không có gì khó hiểu cả."
Nếu Iria-san dùng Rei-san để âm mưu ám sát hai người kia, cũng như người thứ ba, bốn, và năm? Suy luận khá phi thực tế, nhưng mà cũng không thể chứng minh điều ngược lại.
Yeah. Nói đến chuyện đó, chẳng phải tôi đã nghe được bằng chứng từ Teruko-san và Hikari-san rồi hay sao?
Handa Rei.
Trưởng nhóm hầu gái.
Không chỉ là chủ của Hikari-san, Akari-san và Teruko-san, cô ấy còn là người gần gũi nhất với Iria-san. Thế thì sao? Câu trả lời là gì? Tất cả dẫn đến điều gì cuối cùng?
Akagami Iria.
Bản thiên hùng ca thần thoại Hy Lạp, Iliad của Homer, mẩu chuyện kể về trận chiến thành Troy vì Helen. Tất cả những nhân vật trong câu chuyện sử thi ấy đều nghĩ rằng họ bị điểu khiển bởi thánh thần. Có thật vậy không? Nếu đó là câu trả lời...
Tôi vừa nghĩ, Yayoi-san lại tiếp tục.
"Cậu có biết vì sao tôi được mời đến đây không?"
"Bởi vì chị là một thiên tài, nhỉ?"
Cô ấy nhăn mặt.
"Này, Ibuki-san thì là một họa sỹ -- một họa sỹ cừ tài. Sonoyama-san là một học giả - oke đi. Maki-san là một nhà tiên tri - sao cũng được. Kunagisa là một kỹ sư, đúng chứ? Tuyệt vời. Nhưng mà tôi là một đầu bếp. Trừ phi cô ấy là một kẻ sành ăn sành uống đến điên dại, tại sao lại gọi một người như tôi đến đây? Tôi không nghĩ việc nấu nướng có gì đặc biệt cả."
Tôi chẳng nói gì. Nghe cô ấy như vậy, chẳng có lời đáp nào mà tôi đưa ra được.
"Và cậu có biết tại sao Ibuki-san và Sonoyama-san lại bị chặt đầu không?"
"Chủ đề thay đổi hơi đột ngột đấy."
"Không, chẳng có gì đột ngột cả," Yayoi-san nói với một biểu cảm căng cứng. "Ăn gì bổ nấy. Đó là một ý niệm trong cách nấu nướng của người Trung Quốc. Nếu gan cậu không tốt, cậu nên ăn gan. Nếu dạ dày cậu không tốt, cậu ăn dạ dày. Nói cách khác, nếu thấy bộ phận nào trên cơ thể cậu không ổn, cậu nên ăn thứ tương tự. Tôi chắc là cậu đã nghe đến chuyện này rồi chứ?"
"Chờ đã nào, Yayoi-san. Cái này..."
Khái...khái niệm này...
"Ai đã gọi Ibuki-san và Sonoyama-san đến đảo này? Ai?" Yayoi-san hét lên. Giọng cô ấy dội khắp cả căn phòng. Âm thanh ấy làm tai tôi ù lên. Nhưng đến lúc này tôi đã quá bối rối để mà quan tâm đến chuyện đó.
Chờ đã... chờ một chút, đây. Cô ấy có đang nói thứ mà tôi đang nghĩ không? Chờ một chút đã. Bình tĩnh. Tôi xin chị, cho cái não tôi nó nghĩ đã.
"Tôi sẽ nói lại một lần nữa. Không, tôi sẽ nói đi nói lại bất kể là bao nhiêu lần. Tại sao kẻ giết người lại chặt đầu bọn họ? Tại sao kẻ giết người lại lấy cái đầu đi? Lấy nó mang đi đâu? Và ai là người đã mời hai người phụ nữ đó đến đây? Ai mang những thiên tài trứ danh đó đến đây? Có cái gì trong những cái đầu mà kẻ giết người đã mang đi?"
Nếu mà trang sức bị đánh cắp sau một vụ giết người, có nghĩa là mục đích của kẻ giết người là đống trang sức. Nếu tiền bị mất cắp, hắn chắc hẳn phải muốn tiền. Những lập luận như vậy là lý thường tình.
Và trong trường hợp này, là đầu của nạn nhân bị lấy mất.
Yayoi-san tiếp tục. "Tại sao tôi được mời đến đây? Tại sao tôi, người không phải là họa sỹ không phải là học giả không phải là thầy bói cũng không phải là kỹ sư, mà chỉ là một đầu bếp, lại được mời đến đảo này? Tại sao tôi lại được đối đãi đặc biệt và được cho phép ở đây vô hạn định?" Giọng cô ấy méo xệch đi.
Đó là một giọng nói tìm kiếm sự cầu cứu.
Có lẽ đây là chuyện mà cô ấy ủ ê bấy giờ. Từ khoảnh khắc cô ấy đưa ra bằng chứng giả. Từ trước khi Sonoyama-san bị giết, và cả ngày sau cái chết của cô ấy, Yayoi-san có lẽ đã nghĩ về chuyện này không ngừng.
Yayoi-san quay sang phía Hikari-san và lại bắt đầu kêu gào trong vô vọng.
"Cái gì... Họ định bắt tôi làm cái gì?"
Ực -- ai đó nuốt nước bọt lần nữa.
Lần này dứt khoát là tôi.
Có thể không? Một quan niệm như vậy... Có thể tha thứ được không?
Nếu đó là điều đã thực sự xảy ra, tại sao lại là lúc này? Chẳng phải là cái 'tiệm salon' này bây giờ mới có. Nếu đây là trò chơi của Iria-san, cô ta đã làm từ lâu rồi.
Không, năm thiên tài trên hòn đảo bây giờ đều thuộc đẳng cấp thế giới, những chuyên gia hàng đầu trong từng lĩnh vực của riêng họ. Iria-san đã canh cho thời điểm này xảy ra sao?
"Không thể nào!" Hikari-san thét lên. Cô ấy đã phát nổ sau một thời gian kiềm chế. "Cái ý tưởng rằng cô chủ của tôi sẽ làm một chuyện vô nhân tính, vô nhân đạo như vậy vào lúc này..."
"Lúc này"?
Tôi phát ngấy với chuyện này rồi.
Quá khứ.
Vô vàn điều. Quá mệt mỏi. Lúc này. Tại sao lại lúc này? Tôi đã phát ngấy với chuyện này. Làm ơn đừng gây ra chuyện nữa. Tôi mệt mỏi lắm rồi. Mệt, quá mệt. Cho dù tôi mệt mỏi đến vậy.
Yayoi-san vẫn chẳng dịu lại.
"Tôi đã quan sát Handa-san từ sáng hôm qua," cô ấy nói. "Cô có biết rằng cô nhìn ai càng lâu, cô càng nhìn ra sự tương đồng giữa họ và cô, càng cảm thấy nhân tính của họ hay chưa? Bản chất loài người họ? Sự gần gũi. Cô biết không? Như là 'Ồ, người này giống y tôi.' Tôi cảm thấy như vậy với Iria-san. Cô ấy là con người, cũng như tôi. Cô ấy đã nói dối, nhưng cô ấy vẫn là một con người. Nhưng còn Handa-san... Người phụ nữ đó làm tôi khiếp đảm. Làm sao mà tôi có thể không sợ một kẻ, người mà cả cuộc đời cô ta chỉ là một vở diễn?"
"Điều đó --" Hikari-san xen ngang, mặt cúi gằm. "Điều đó... điều đó... điều đó..."
Dường như câu ấy không bao giờ có kết thúc. Kể cả vậy, Hikari-san vẫn cố gắng trong tuyệt vọng để bảo vệ cô chủ của mình. Đúng như phận sự của cô ấy. Nó đau nhói lòng -- đến mức có thể cười được.
"Tôi hiểu rồi. Yayoi-san, cơ bản là tôi hiểu những gì chị đang muốn nói rồi. Chị đang cố để nói ra để nói điều này, phải không?"
Tôi cố hết sức để chen mình vào cuộc hội thoại giữa bọn họ, nhưng mà vô ích. Yayoi-san tiếp tục chất vấn không ngừng.
"Akari-san và Teruko-san đến đất liền để gọi thám tử? Ai chứng minh được điều đó? Ai là người không chịu liên lạc với cảnh sát? Ai là người không cho chúng ta rời khỏi hòn đảo này? Có thể cô bị gạt ra ngoài trong kế hoạch đó, Hikari-san, nhưng bằng chứng đâu? Họ gọi cô là kẻ nghi phạm thứ yếu, phải không? Bằng chứng nào chứng minh cô không phải là một kẻ thế thân nhằm xáo tung mọi chuyện? Không, có thể cô đang móc ngoặc với Iria-san, ở đây để gây rắc rối cho Kunagisa-san và --"
"Làm ơn ngưng lại. Yayoi-san, đủ rồi," tôi nói nhẹ nhàng. "Xin hãy dừng việc sỉ nhục bạn bè tôi. Cả Kunagisa và tôi đều không muốn phải tức giận. Nhưng chúng tôi sẽ không ngại làm điều chúng tôi phải làm."
"Tôi sợ. Tôi sợ. Tôi sợ. Tôi chỉ sợ mà thôi."
"Vâng, tôi hiểu điều đó."
"Đây là một hòn đảo hoang. Không có nơi nào để chạy cả. Nếu chuyện này đúng như tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ không bị giết. Cậu không phải là một thiên tài được mời đến đảo này, nên có thể cậu cũng sẽ không bị giết. Nhưng cô bạn Kunagisa-san của cậu đang gặp nguy hiểm. Kể cả Chúa cũng không thể đảm bảo được cho vai cô ấy khỏi bị dát phẳng, nếu cậu hiểu ý tôi nói. Thời gian để mà đi dạo quanh điều tra nghiên cứu đã... ý tôi là, tôi nghĩ chúng ta cần phải làm gì đó thật nhanh. Tôi không đến đây để hú hét Hikari-san. Tôi đến đây bởi vì Kunagisa là một kỹ sư. Cô có thể chế ra một cái thuyền, bằng cách nào đó không? Nếu được, thì hãy cùng nhau chạy thoát bằng chiếc thuyền và---"
"Chờ đã." Tôi giơ tay phải lên. Cô ấy nhìn tôi với một biểu cảm rối bời. Hikari-san cũng ngó tôi tò mò. Chỉ có Kunagisa vẫn đang nhìn chằm chằm vào khoảng không, biểu cảm hơi bực bội. Có lẽ cái mặt tôi trông cũng tương tự.
Um, tôi đang làm gì? Tại sao tôi lại ngắt lời Yayoi-san?
À đúng.
"Làm ơn nói lại điều đó."
"Huh?"
"Cái điều chị vừa nói đấy. Nói lại đi."
Yayoi-san nghiêng đầu với tôi.
"Nếu được, thì hãy cùng nhau chạy thoát bằng chiếc thuyền--"
"Không phải cái đó."
" Cô có thể chế ra một cái thuyền, bằng cách nào đó không?
"Không, cũng không phải cái đó."
"Uh, tôi không đến đây để... yada yada yada?"
"Không. Không phải. Có đoạn nào đó chộp tôi một cái, nhưng vẫn không phải nó. Trước đó nữa."
"Tôi không nhớ."
"Vậy thì nhớ đi. Chị đã nói cái gì trước đó?"
"Chúng ta cần phải làm gì đó thật nhanh... Thời gian để đi dạo quanh điều tra đã --"
"Không. Bọn tôi hiểu điều đó rồi. Chúng ta cần làm gì đó thật nhanh? Đó là một câu khẩu hiệu. Tôi không quan tâm đến điều mình biết rồi. Trước đó một chút nữa đi."
"Tôi chỉ nhớ được thế thôi. Thế là xa nhất có thể rồi."
"Tomo!" Tôi nhìn sang Kunagisa. "Cậu nhớ, đúng không?"
"Nhớ," cô ấy gật đầu.
Rồi làm biểu tượng cắt cổ.
"Vai tôi sẽ bị gọt phẳng."
"Đúng rồi."
Đúng. Cái đó. Nó chộp lấy tôi. Có phải là vì nó chỉ ra điều mà tôi không nên đoán? Không. Nó không tầm thường như thế. Nó là một thứ hoàn toàn, hoàn toàn khác.
GIờ, cái này, cái này mới đúng là chìa khóa. Là Phiến đá Rosetta.
"Um..."
"Làm ơn im lặng. Tôi đang suy nghĩ. Tôi nghĩ tôi đang đi đúng đường. Nhất định là vậy. Nó còn đơn giản hơn cả địa lý Kyoto hay Sapporo. Chúng ta đã có giả thuyết và kết luận, giờ việc cần làm chỉ là chứng minh nó."
Tôi nghĩ vậy.
Kunagisa cũng nghĩ vậy.
Tất cả nguyên liệu có lẽ đã ở đó. Tôi có thể cảm nhận được. Hoặc có khi chúng ta đã có đầy đủ nguyên liệu từ lâu rồi. Chúng có lẽ được bày ra thẳng hàng, ngay trước mắt tôi, đến nỗi sẽ chẳng lạ gì nếu tôi nhận ra sự thật ngay sau khi máy tính của Kunagisa bị đập phá. Mấy cái máy tính đó không phải là chìa khóa, chúng là một nguyên liệu.
Giờ tôi đã có chìa khóa. Lần này, tôi đã có nó.
Và như bất kỳ cánh cửa nào cũng sẽ mở một khi tôi có chìa khóa, tôi cũng sẽ đi đến kết luận. Như là chơi một trò chơi ăn-hết. Như là giải một mê cung với chiến thuật đảm bảo thắng lợi. Kunagisa có lẽ cũng có nó rồi. Ngọn núi bằng cát đã sắp hoàn thành.
"Giờ điều này thật sự là vô nghĩa."
Và sau một hồi...
"Có phải thế không?" tôi lẩm bẩm.
Nhưng điều này...
"Không thể nào... không thể nào."
Không thể thế được. Làm như nó có thể vậy. Cái kiểu logic gì đây?
Nhưng cũng không có mâu thuẫn, và tất cả đều phù hợp, tất cả đều có lý -- nó đã hoàn thiện. Không còn khả năng nào nữa. Cũng không còn cát để đắp nữa.
Có điều gì đó không ổn. Điều gì đó rất lạ. Không quan trọng tôi đã kiểm soát tâm trí bao nhiêu lần, tôi vãn không thể cảm thấy hài lòng về nó, như là câu đố cuối cùng trong bài thi. Tôi nhất định không sai, nhưng luôn có điều gì đó không đúng. Nó là cái kiểu cảm giác như vậy. Tôi không thể rũ bỏ nó.
Nó là cái gì... cảm giác mơ hồ, bệnh hoạn này?
"Cậu nghĩ gì, Tomo?"
"Mmm," cô ấy rền rĩ.
"Chẳng có 'cậu nghĩ gì' ở đây cả. Chỉ có một dòng duy nghĩ hợp lý duy nhất. Vậy đó là lý do mấy ngón tay trông kỳ lạ, huh? Nhưng điều này nghĩa là..."
Dường như Kunagisa cũng có mối lo âu tương tự. Yayoi-san và Hikari-san nhìn bọn tôi chằm chằm như nhìn người Sao Hỏa. Sao Kim, có thể vậy. Tôi nghĩ điều đó không quan trọng nữa.
"Tôi đoán chỉ có thể có một khả năng, huh?" Kunagisa là người đầu tiên chịu đổ xuống trước tình huống thực tại. 'Tôi không thể nghĩ ra cái gì khác cả. Chỉ có một khả năng này thôi."
"Yeah. Nếu chỉ có một khả năng duy nhất, vậy chắc chắn nó phải đúng, cho dù nó khó tin đến thế nào đi chăng nữa."
Vậy là dường như cuối cùng bọn tôi cũng phải dựa vào suy nghĩ tuyển lọc. Nếu Akane-san mà nghe được chắc chắn cô ấy sẽ tức điên, nhưng mà chúng tôi không còn phải lo về chuyện đó nữa. Ít nhất đến bây giờ đây thực sự là một vụ án sát nhân hàng loạt được gây nên bởi một người, thì chỉ có khả năng này thôi. Một khả năng với một trăm phần trăm tỷ lệ cược.
Được thôi.
Đến lúc để chấp nhận nó rồi.
Tôi không thích như thế chút nào, như đây là thực tại, đây là thực tế. Và dù sao đây cũng chỉ là mấy lời ủy mị vô nghĩa của tôi mà thôi.
"Có vẻ như chúng ta đã đi đến đồng thuận, Ii-chan," Kunagisa nói. "Thế giờ sao?"
"Giờ sao hả, thực vậy. Hmm, nơi này hơi rộng quá đấy." Tôi tiếp tục cân nhắc. Tôi thích hợp với chuyện này hơn Kunagisa. Có lẽ tôi không giỏi chơi shogi ngoài đời thật, nhưng nếu chuyện này, cũng vậy, là một kiểu shogi, thì tôi đã ăn chắc phần thắng.
"Giờ thì, Yayoi-san, Hikari-san, tôi có thể yêu cầu ở hai người một chút hợp tác được không?"
"Huh?" Cặp đôi đáng yêu đồng thanh hỏi thốt ra.
Tôi đứng dậy. "Nửa đầu của lượt đấu đã kết thúc. Chúng ta bị thua rất nhiều điểm, nhưng đây chưa phải là trận thua sớm. Đây là lúc chúng ta sẽ loại gôn ba và tấn công ở lượt sau."
"Yayoi-chan đứng chặn gôn một. Hikari-chan ra khu giữa ngoài. Boku-sama-chan bắt bóng và Ii-chan sẽ là cầu thủ ném bóng."
Boing, Kunagisa nhảy tõm ra khỏi giường và nở một nụ cười tươi như bầu trời xanh.
"Bắt đầu phản công."