Chiga Hikari, người thứ hai trong bộ ba hầu gái. Và Chiga Akari, chị cả của bộ ba hầu gái.
----
Sói chết, và heo cũng chết.
1
Tiếng đập cửa ồn ào làm tôi tỉnh giấc. Đầu óc vẫn còn mụ mị, nhưng tôi vẫn cố trở mình dậy và ra mở cửa, chỉ để thấy Hikari-san ập vào phòng và xốc cổ áo tôi lên.
"Thằng khốn!" cô ấy bỗng nhiên hét lên.
Không, tôi nhận ra, đây không phải là Hikari-san. Cái ngày mà Hikari-san nói "Thằng khốn!" cũng sẽ là ngày mà tôi đổi tên thành Samantha. Nói được cái câu đó và xốc cổ áo tôi lên như vậy, thì với Hikari-san, là chuyện không tưởng. Cô ấy không có khả năng. Cũng không phải là Teruko-san nữa... vậy chắc phải là... Akari-san?
"Chỉ vì mi, chuyện na --- khốn kiếp! Đồ ngu!"
Cho dù có là Akari-san thì hành động này cũng rất lạc quẻ. Cơn thịnh nộ điên cuồng đến mức như thể cô ấy sắp đấm tôi thùm thụp. Mà đúng ra, tôi đã bị đấm vào ngực vài phát rồi. Chỉ là nhìn cô ấy như vậy làm tôi quá ngạc nhiên, đến nỗi quên cả đau.
"Tôi phát ngấy rồi." Cô ấy thở dốc và run rảy. "Tôi không muốn thế này nữa... Quá kinh khủng... Quá kinh khủng. Vì sao? Tại sao?!"
"Bình tĩnh đã, Akari-san."Tôi nắm chắc vai cô ấy và rung nhẹ.
"Chuyện gì... đã xảy ra?"
Cô ấy lườm tôi. Ánh nhìn của sự phẫn uất. Sự phẫn uất đến cực điểm.
Cô ấy nhìn tôi trừng trừng.
Chẳng phải hôm qua Hikari-san đã nói về cái gì mà "Chúng tôi được huấn luyện để giữ bình tĩnh" hay sao? Không thể nào mà Hikari-san đã được huấn luyện còn Akari-san thì lại chưa. Vậy mà đây, cô ấy đã phát điên. Chuyện quái gì đã xảy ra?
Cuối cùng, cô ấy lắc đầu nhè nhẹ. "Tôi xin lỗi. Xin thứ lỗi cho tôi, hành động của tôi rất không phù hợp." Cô ấy cúi đầu trong tủi thẹn. "Đây không phải lỗi của cậu. Chuyện kinh khủng này không phải lỗi của cậu..."
"Này, đừng lo gì cả... Nhưng mà chính xác thì có chuyện gì thế?" Tôi hỏi lại. "Cho dù nó là gì, thì cũng xin nói cho tôi."
Thay vì trả lời thẳng, cô ấy quay lưng lại. "Hãy đi với tôi đến phòng kho tại tầng đầu tiên," cô ấy nói, rồi bước đi.
Tôi đơ người ra. "G-gì cơ? Nhưng mà đó là..."
Akari-san và Teruko-san đã ở trên đất liền cả đêm qua; từ khi nào mà họ đã trở lại? Nhìn vào cái đồng hồ Kunagisa đã sửa cho tôi, thì lúc này đã là mười giờ sáng (số bị đảo lộn nên hơi khó đọc). Ngủ nướng sao, không giống tôi chút nào. Thật đáng xấu hổ.
Nhưng giờ không phải là lúc để nghĩ ngợi lung tung. Vấn đề Akari-san trở về khi nào và việc tôi đã ngủ bao lâu thật là những chuyện hỡi ơi.
Quan trọng hơn...
Quan trọng hơn...
"Akari-san, chị vừa nói gì ấy nhỉ?"
Phòng kho tầng đầu tiên?
Tôi cảm thấy không hay về chuyện này. Ai ở dưới đó?
Linh cảm rất xấu.
Chuyện gì đang xảy ra trên hòn đảo?
Linh cảm cực kỳ xấu.
"Này, dậy đi. Tomo."
"Hửnnnn? Ào buổi sáng... Cột tóc tôi lên đi?"
Kunagisa ngồi dậy, vẫn còn ngái ngủ. Cái mặt nhìn trông thỏa mãn, chắc là đã có giấc mơ đẹp.
"Giờ không phải là lúc."
Cô ấy dụi mắt. "Thế cũng có nghĩa là không cần rửa mặt."
2
Một cánh cửa mở vào bên trong.
Ở bên đó, là Akane-san đang nằm úp xuống, cơ thể hướng về phía trước. Kết quả là, mặt cắt -- cũng như máu thịt và xương xẩu và gân mạch bên trong -- bày ra trước mắt chúng tôi. Một cảnh tượng gớm ghiếc như để nhắc lại rằng, con người chẳng là gì ngoài một đống cấu trúc hữu cơ bầy nhầy.
Đúng.
Lại là một cái xác không đầu nữa.
Cũng như Kanami-san, cái đầu bị cắt lìa từ phần đế cổ.
Nó mặc quần áo. Một bộ đắt tiền, màu xám. Bị hủy hoại bởi vết máu. Nhưng cho dù là không bị, cũng như với bộ váy của Kanami-san ngày hôm trước, chẳng còn ai để mặc nó nữa.
Căn phòng này tối tăm và lạnh lẽo. Tôi đã dành ba ngày ở trong đó. Còn Akane-san chưa nổi một đêm.
Nó trống trơn. Những thứ duy nhất ở trong là một chiếc ghế gỗ tựa vào tường, một cái điện thoại treo tường, một tấm futon, vài quyển sách mà Akane-san đã mang theo, và một cây đèn ngủ.
"Cánh cửa bị khóa, phải không?" Iria-san hỏi. "Có phải không, Hikari?"
"Vâng." Giọng Hikari-san run run. Cả cơ thể cô ấy đang run rảy. "Chắc chắn nó đã bị khóa. Không nhầm được."
"Vậy, thế còn cửa sổ thì sao?"
Tôi nhìn lên trên theo hướng Iria-san chỉ. Ở trên cùng của bức tường đối diện cánh cửa, nơi tất cả đang đứng, có một cái cửa sổ hình chữ nhật. Nhưng nó được dùng chỉ để lấy ánh sáng và làm lỗ thông khí. Để mà một người có thể chui vào rồi lại chui ra, thì quá là...
Nó đã bị mở.
Nó có một cái chốt có thể mở được từ phía bên trong phòng. Nếu bạn nhìn kỹ, nó đủ lớn để cho một người có thể lọt qua, chỉ cần chút cố gắng mà thôi.
Nhưng mà kể cả thế...
"Nó quá cao," tôi nói.
Nhảy từ cánh cửa đó vào chẳng khác gì lao đầu từ tầng hai xuống đất, và muốn thoát ra thì còn khó hơn. Chính vì lý do đó mà chúng tôi đã chọn căn phòng này làm phòng giam cho Akane-san.
Nói cách khác, không thể qua được cửa sổ.
Tuy nhiên.
Lối ra vào duy nhất còn lại đã bị khóa.
Đây là ngõ cụt. Một căn phòng kín nữa. Vụ chặt đầu thứ hai. Hai vụ chặt đầu, hai căn phòng kín.
Kunagisa, người đang đứng cạnh tôi, rên rỉ. Tôi đã muốn nói gì đó, nhưng sau cùng lại im lặng.
Nằm trên sàn nhà kia là cái xác không đầu của người phụ nữ mà chúng tôi đều đã nghi ngờ là kẻ sát nhân. Trong tinh huống như thế này, người ta phải nói gì?
Cái đầu đã biến mất.
Có nghĩa là cũng như Kanami-san, đột tử hay tự tử đều là không thể.
"Dù sao, xem ra chúng ta có một số thứ cần phải suy xét lại," Iria-san lên tiếng. "Tất cả mọi người có thể tập hợp lại trong phòng ăn không? Hikari, khóa phòng này lại."
Một lần nữa, Iria-san là người đầu tiên rời đi. Rei-san lặng lẽ theo sau.
"Một số thứ phải suy xét lại?" Tôi khổ não. Nhưng mà, thực vậy. Tất cả những ước tính và suy đoán mà chúng tôi đưa ra cho đến bây giờ đã trở thành công cốc. Và lại thêm một đống tình tiết nữa.
"Thế này thì là một vụ giết người hàng loạt rồi, huh?"
Nói ra được câu này quả thực là đau.
Một vụ giết người hàng loạt. Chính tôi đã nhốt Akane-san ở đây dể ngăn chặn điều đó. Và kết quả là cô ấy trở thành nạn nhân thứ hai.
Đúng, tình huống tôi tạo ra an toàn quá đi. Tôi đã nghĩ cái quái gì vậy? Tôi mong đợi gì từ một kẻ sát nhân điên loạn và đi chặt đầu người ta? Chắc là giác quan nhạy bén và suy nghĩ logic, bạn biết không, của một con người.
Tôi thả lỏng quá mức. Quá yên phận. Hoàn toàn tự hào về bản thân. Rằng tôi đã ngăn chặn được kẻ sát nhân. Tôi quá tự tin. Quá hào hứng. Kiêu căng.
Câu nói của Akane-san từ đêm hôm trước lại quay lại. Những từ cô ấy nói với với tôi.
Điều này có thể tha thứ được không?
"Tất cả chỉ là vô nghĩa, thật vậy."
Tôi quay gót và rời khỏi hiện trường
Đúng lúc đó, tôi để ý thấy Yayoi-san ở góc khuất bên mình. Mặt cô ấy hoàn toàn tái nhợt. Còn hơn cả hôm qua. Ai mà phải chứng kiến hai cái xác không đầu liên tiếp trong hai ngày thì cũng sẽ như vậy. Con người ta không phải là thịt heo hay thịt gà.
Tuy vậy, vẫn có điều gì đó -- có vẻ như Yayoi-san nhận ra ánh nhìn của tôi và đi vội đến phòng ăn, như thể đang tránh mặt tôi.
Tôi tự hỏi mình như thế là sao, trong khi Kunagisa đang bám tay.
"Ii-chan, đi thôi. Iria-san sẽ không chờ được đâu. Mọi người cũng đi hết rồi; ở lại đây không ích gì cả."
Tôi gật đầu.
Nghĩ đi nghĩ lại, rồi lại có thêm thứ phải nghĩ.
Và như thế, buổi sáng ngày thứ năm đã không thể tồi tệ hơn.
3
"Lúc đó là khoảng hai giờ sáng," Hikari-san nói.
Căn phòng ăn.
Chiếc bàn tròn.
Nhưng chỉ mới hai hôm đã ít đi hai người.
Họa sỹ kỳ tài Ibuki Kanami và thành viên của Thất Ngu Nhân Sonoyama Akane.
Không còn cãi nhau chí chóe nữa. Họ không còn sống trên đời này.
"Tôi nhận được một cú điện thoại trong phòng mình... từ Sonoyama-san. Cô ấy nói là đã để quên một quyển sách ở phòng cô ấy và muốn nhờ tôi mang đến hộ."
"Rồi sao?" Iria-san nói. "Chị đã làm theo như vậy?"
"Vâng," Hikari-san gật đầu. "Nó là một quyển bìa mềm khá cũ, đề Bakaichi , được viết bởi Mushanokoji."
"Cái đó không quan trọng. Vậy lúc đó, Akane-san vẫn còn sống, phải không? Vẫn còn đầu?"
"Vâng, thời điểm đó cô ấy vẫn còn sống," Hikari-san nói rành mạch.
Thế có nghĩa là Akane-san đã bị giết sau hai giờ sáng. Tôi cứ nghĩ mình là người cuối cùng nhìn thấy cô ấy lúc còn sống. Nhưng mà, nói 'nhìn thấy' cũng không đúng lắm, vì chúng tôi chỉ nói chuyện qua cánh cửa.
Xác cô ấy có lẽ được tìm thấy lúc chín giờ sáng. Cô ấy thường xuyên thức dậy và đi ăn sáng theo một thời gian biểu cố định, do vậy Hikari-san thấy lo khi không thấy Akane-san gọi, và thế là đã phát hiện ra cái xác.
Lúc đầu cô ấy cho rằng Akane-san chỉ đang ngủ quá giấc do không quen giường. Nhưng sự thực không phải như vậy. Dẫu sao, nếu chứng cứ của Hikari-san là đúng, thời điểm xảy ra vụ giết người có thể được giới hạn trong vòng bảy tiếng và ba mươi phút. Cái xác vẫn còn khá mới vào lúc nó được tìm thấy, nhưng có vẻ như vụ sát hại đã xảy ra từ nửa đêm.
"Được rồi," Iria-san nói, nhìn quanh bàn ăn. "Hãy bắt đầu xem xét chứng cứ ngoại phạm như chúng ta đã làm hôm qua."
Như thể cô ta đang chơi một trò chơi. Tôi sẽ không khẳng định rằng mình biết tất cả những điều ẩn chứa trong trái tim cô ta, nhưng ít nhất, cô ta dường như không biết đến đau buồn và thương cảm.
Chẳng quan trọng ai là thủ phạm, hoặc chuyện gì đã xảy ra, nó đã không xảy ra với cô ta. Chỉ thế là đủ.
"Lần này, tôi không có chứng cứ ngoại phạm." Tôi quyết định lên tiếng vì không ai nói gì cả. "Hikari-san đến phòng bọn tôi vào lúc mười hoặc mười một giờ gì đó. Tôi nghĩ vậy. Nhưng rồi cả Kunagisa và tôi đều lên giường đi ngủ."
"Hai người lên giường ngủ cùng nhau?" Iria-san ghẹo.
"Yeah, đúng. "Lên giường" là cách nói vậy thôi. Chứ tôi ngủ trên sofa."
"Nhưng nếu cả hai người đều đi ngủ, chẳng ai biết được nếu một trong hai lẻn ra vào nửa đêm."
"Ê, ê, cô có thể loại tôi ra khỏi vụ đó." Kunagisa khua khua tay. "Căn phòng kho nằm ở tầng dưới cùng, phải không? Tôi không đi cầu thang một mình được."
"Ế?" Không chỉ Iria-san, mà tất cả mọi người đều trố mắt ra nhìn Kunagisa. Mà, tất cả ngoại trừ Maki-san, người có cái biểu cảm vô cùng lãnh đạm, như thể muốn nói, "tôi đã biết tỏng rồi." Nhưng tất nhiên bạn luôn có thể loại cô ta ra trong bất cứ chuyện gì.
"Đó là lý do mà tôi luôn nhờ Ii-chan đi cùng."
Chuẩn. Tôi không đến tận hòn đảo này chỉ vì tôi buồn chán hay thích thú gì cả. Tôi có một lý do chắc nịch để tới đây, và Kunagisa cần tôi.
Kunagisa sở hữu đầy đủ những thói quen và tính cách 'độc đáo' có thể gây ra tác hại khôn lường cho sức khỏe cuộc sống hằng ngày, nhưng trong đó có ba thứ chủ yếu, và trong ba thứ đó có một điều đặc biệt: cô ấy không thể tự vận động lên xuống những khoảng cách theo phương thẳng đứng.
Đó là một nguyên tắc.
Tôi nghĩ gọi nó là một nguyên tắc cứng nhắc, ép buộc, tiềm ẩn thì sẽ đúng hơn là một "thói quen". Nếu bị đẩy đến mức phát tác, cô ấy sẽ thét lên và la hét và bạn đừng mong đặt một ngón tay lên người cô ấy. Chuyện đã kéo dài nhiều năm rồi. Tôi không biết là cô ấy bị nguyền hay làm sao, nhưng mà có lẽ nó không đơn giản như thế.
"Có thật vậy không?" Cái nhìn ngạc nhiên vẫn còn trên khuôn mặt Iria-san. "Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe về chuyện này."
"À, những chuyện thế này người ta không hay nhắc đến cho lắm. Nhưng nếu cô quan sát kỹ, cô sẽ thấy là tôi chưa bao giờ lên xuống cầu thang trong suốt thời gian ở trên hòn đảo này."
Hoặc là tôi ấy đi ăn cùng cô ấy, hoặc là cô ấy sẽ chết đói trong phòng.
Kunagisa Tomo.
"Giờ cô nhắc đến, cô luôn phải nhờ cậu kia đưa về phòng. Nhưng không có cách nào để kiểm chứng cả."
"Bọn tôi có một giấy khám sức khỏe ở đây," Tôi nói. "Có thể gọi nó là một hội chứng rối loạn thần kinh. Thế nên bây giờ chúng ta có thể xác nhận được chứng cứ ngoại phạm của Kunagisa."
Không phải của tôi.
Iria-san dường như cân nhắc một lúc, rồi chuyển hướng. "Vậy, thế còn Himena-san thì sao?"
"Tôi ở trong phòng uống rượu cả tối." Cô ta nhìn sang Shinya-san. "Cùng với quý ông lịch lãm đằng kia."
"Có phải vậy không, Sasaki-san?"
"À, tôi không biết về vụ 'quý ông lịch lãm', nhưng phần còn lại thì, đúng." Anh ta nháy mắt với Maki-san. "Tôi chỉ muốn làm phiền cô ấy một chút, nhưng lại thành ra uống rượu đêm thâu."
Vậy là hai đêm liền họ thức để uống rượu. Sức chịu đựng đáng kinh ngạc. Hoặc cũng có thể chỉ là Shinya-san không thể ngừng say xỉn vì mất đi Kanami-san.
Đối với anh ta cô ấy quan trọng như thế nào, tôi không tưởng tượng nổi. Anh ta đã dạy cô ấy vẽ tranh, thậm chí nâng đỡ cô ấy để vượt qua chính anh ta. Cô ấy là người đặc biệt. Với anh ta, sự tồn tại của cô ấy là tất cả.
"Cả hai bọn tôi đều không bị say gì, cho nên chúng tôi có thể làm chứng cho nhau được," Shinya-san nói. "Đúng, lúc đó khoảng một giờ sáng. Tôi không thể ngủ nổi... mọi người biết đấy, vì những chuyện đã xảy ra, cho nên tôi xuống phòng khách và thấy cô ấy ở đó. Cô ấy mời tôi vào phòng, rồi cả hai cứ thức thế đến sáng."
Đúng. Ý anh ta là vậy. Nhưng dù sao, thực sự hai người họ đã ở cùng phòng với nhau, cho nên họ có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng."
"Tôi ngủ suốt lúc đó," Yayoi-san lên tiếng trước cả khi được hỏi, như thế chúng tôi đang chơi game theo lượt hay gì vậy. "Tôi không có chứng cứ ngoại phạm gì cả. Nhưng ít nhất tôi nghĩ Hikari-san có thể làm chứng là tôi thức dậy vào lúc sáu giờ sáng và sau đó cô ấy giúp tôi chuẩn bị bữa sáng."
Vì lý do nào đó, cô ấy nói giọng hơi run, và rồi ngước xem biểu cảm của Iria-san. Có gì đó hơi lạ về cô ấy, và cái tính khí bất ổn của cô ấy làm tôi khó ở. Hơi khó giải thích, nhưng tôi để ý thấy vậy. Tôi chỉ không biết là chuyện gì.
"Hmm," Iria-san nói. "Còn chị thì sao, Hikari?"
"À, tôi mang sách đến cho Sonoyama-san lúc hai giờ sáng, rồi sau đó đi ngủ. Vậy nên tôi không có chứng cứ ngoại phạm cho đến tận khi thức dậy."
"Vậy sao... Ồ, tôi nghĩ rằng tôi nên đưa ra câu chuyện của mình tiếp theo. Tôi ở trong phòng nói chuyện với Rei cả tối. Chúng tôi đang thảo luận về việc sẽ làm gì tiếp theo và sẽ nói gì với Aikawa-san. Có phải không, Rei?"
Rei-san lặng lẽ gật đầu.
"Tôi đã chợp mắt lúc chiều, vậy nên đến đêm khó mà ngủ. Khi chúng tôi vừa nói chuyện xong, trời đã sáng rồi, vậy nên cũng không kịp ngủ thêm, và sau đó... những chuyện bình thường thôi, rồi cuối cùng là bữa sáng.Tôi nghĩ đó là bằng chứng ngoại phạm chắc chắn, phải không nào?"
Vì lý do gì đó, Iria-san vừa nhìn tôi vừa nói. Một ánh nhìn thách thức. Tôi nhún vai. "Đúng, chắc rồi. Vậy Teruko-san với Akari-san đã trở lại vào lúc nào?"
"Khoảng chín giờ." Đó là Akari-san, người đã nhảy bổ vào tôi trong phòng của Kunagisa. Giờ thì cô ấy đã trở lại hoàn toàn bình thường, nhưng vẫn không nhìn tôi.
"Chín giờ?"
Nhớ lại thì, cô ấy có nói gì đó hơi lạ. "Tôi phát ngấy rồi," hoặc đại loại thế. Nhưng mà "phát ngấy" cái gì mới được? Nhìn kiểu gì cũng thấy điệu bộ của cô ấy kỳ lạ.
Linh tính mách bảo tôi rằng không chỉ là vì cái chết của Kanami-san.
"Vậy, tôi nghĩ là Akari và Teruko có chứng cứ ngoại phạm, nhỉ? Có nghĩa là..." Iria-san nói. "Những người có chứng cứ ngoại phạm bây giờ là Sasaki-san và Himena-san, tôi và Rei, và sau cùng là Teruko và Akari. Và có thể là Kunagisa nữa. Đó là bảy người."
Ở bên này có tôi, Sashirono Yayoi, và Chiga Hikari. Ba người chúng tôi không có chứng cứ ngoại phạm. Nhưng cho dù vấn đề chứng cứ ngoại phạm này khá quan trọng, vẫn còn một vấn đề nữa quan trọng không kém.
"Ừm, Hikari-san?"
"Vâng?" Cô ấy nhìn về phía tôi.
"Có lẽ chỉ tôi chỉ đang tào lao thôi, nhưng liệu chị có thể nói cho tôi biết lúc chị đưa sách xuống căn phòng kho, cửa sổ có mở không?"
Cô ấy vừa nghĩ vừa nhìn mông lung một lát. "Tôi nghĩ là nó đóng," cô ấy trả lời.
"Hiểu rồi. Vậy cánh cửa ấy một người có thể mở dễ dàng?"
"Đúng. Nó được thiết kế để dùng làm thông gió, nên nếu cậu dùng cái chốt - gạt nó thế này - nó sẽ đóng mở bình thường. Nhưng phải từ bên trong. Hoàn toàn không có cách nào để mở từ bên ngoài."
"Tôi hiểu rồi."
Tiến triển có vẻ phiền hà đây. Rất phiền hà. Một cái cửa sổ cao hơn ba mét. Nếu không có thang, trèo được ra ngoài đã là chuyện không thể, mà để trèo vào thì còn vô lý hơn.
Nói cách khác, chúng ta có một bí ẩn 'phòng kín' nữa.
"Vậy, nói tôi xem, chìa khóa chị dùng như thế nào? Có chìa phụ hay gì không?"
"Tôi chỉ có một cái duy nhất. Không có bản sao hay chìa đa dụng nào cả."
Cô ấy dường như hơi lo lắng. Cũng bình thường thôi. Cuộc đối thoại này ít nhiều chỉ ra rằng người cầm khóa sẽ là người có khả năng phạm tội cao nhất. Nhìn một cách khách quan, rất có thể là như vậy.
Nhưng ý tôi không phải là như thế. Tôi không bao giờ muốn tạo ra một vụ Akane-san nào nữa.
"Ổ khóa thuộc loại gì?"
"Chỉ là loại bình thường. Cậu vặn chìa như thế này và thế là cái then sẽ mở. Tôi chỉ không biết tên gọi chính thức..."
"Và chị chắc chắn đã khóa cửa vào lúc hai giờ sáng?"
"Vâng, tôi đã khóa nó. Chắc chắn. Thậm chí tôi còn kiểm tra lại vài lần," cô ấy nói với một biểu cảm khổ nhọc. "Chắc chắn."
"Tôi hiểu rồi..."
Một cô gái trung thực.
Đến nỗi nó làm cho cuộc sống của cô ấy trở nên khó khăn.
Nhìn thấy cô ấy như thế này, khá rõ ràng với tôi là cô ấy không phải thủ phạm. Nếu cô ấy là kẻ giết người, chẳng cần phải nói ra việc được gọi đến chỗ Akane-san vào nửa đêm làm gì. Ai cũng nghĩ được như thế.
Tất nhiên, không thể loại bỏ khả năng cô ấy làm tất cả chuyện này để che mắt người khác. Nhưng cái kiểu lập luận ấy sẽ chẳng đi đến đâu.
Tôi tiếp tục hỏi.
"Và còn có ai ở trong phòng cô ấy lúc chị đến đó không? Nếu có ai đó đang lẩn trong bóng tối hay đại loại thế?"
"À, tôi không thấy ai ở trong phòng nữa cả, nhưng" -- cô ấy nghiêng đầu như thể không hiểu trọng tâm câu hỏi của tôi -- " tôi không chắc. Tôi chưa vào đến phòng. Quyển sách thì tôi đưa luôn tại cửa cho cô ấy."
"Cô không sợ sao?" Yayoi-san bất ngờ hỏi, giọng lả đi. Cô ấy tiếp tục nói vởi một biểu cảm lo âu. "Ý tôi là, lỡ Sonoyama-san mà là kẻ sát nhân thật thì sao? Và cô gặp cô ấy một mình, vào nửa đêm? Cô không sợ hay sao?"
"Không, không hề," Hikari-san trả lời sau một thoáng do dự. "Tôi không nghĩ Sonoyama-san là thủ phạm."
"Tại sao?" Vì lý do nào đó, Yayoi-san đang thúc ép Hikari-san. "Sao cô biết được?"
"À, tại..." Hikari-san nhìn sang tôi lo âu. À, đó là vì cuộc nói chuyện của chúng tôi với Kunagisa ngày hôm qua. Thực vậy, sau khi nghe cuộc hội thoại đó, chẳng có lý gì lại tình nghi mỗi Akane-san.
Vừa nghe cuộc nói chuyện giữa hai cô nàng, tôi vừa suy nghĩ. Nhưng không thể nào hiểu được. Tôi đã nghĩ là nếu có chuyện gì xảy ra, nó chắc hẳn đã phải xảy ra vào lúc hai giờ sáng, thời điểm mà Hikari-san đến đưa sách, nhưng nghe lời kể của cô ấy thì, có lẽ không phải vậy.
Giờ làm gì đây.
Tiếp tục như thế nào?
"Tôi không nghĩ là căn phòng kín hoàn toàn. Có cửa sổ mở," Iria-san nói với tôi. "Thế có nghĩa là, cậu định nghĩa nó 'kín ' là không chính xác."
"Nhưng cái cửa đó không thể dùng để ra hay vào được."
"Có một cái ghế ở trong phòng, đúng không? Cậu có thể với tới nếu đứng lên ghế chứ nhỉ?
"Tôi không nghĩ vậy. Cho dù có dãn người hết mức và nhảy cùng một lúc, cô cũng không thể với đến được. Shinya-san là người cao nhất ở đây, nhưng tôi cũng không nghĩ là anh ấy có thể với tới."
"Vậy sao? Thế là phòng của Ibuki bị cô lập bởi một dòng sông màu, còn lần này thì căn phòng bị cô lập bởi độ cao..." Iria-san duỗi tay với một tiếng thở dài bực dọc. "Và hai người phụ nữ bị chặt đầu."
Đúng, cả cái vấn đề đó nữa.
Kẻ thủ sát đã chặt đầu Kanami-san và Akane-san.
Đó vẫn còn là bí ẩn. Tráo đổi thân thể thể thì còn tin được, chứ chặt đầu để làm gì? Trò đùa quái đản nào chăng?
Hơn nữa, việc kẻ đó đã lấy đi cái đầu chẳng có ý nghĩa gì cả. Tất nhiên, cũng có khả năng là kẻ đó chặt đầu để mang đi nơi nào đó, nhưng người ta có thể làm chuyện quái gì với một cái đầu người bị chặt đứt?
Và câu hỏi đó lại dẫn đến một nghi vấn khác: tại sao hai người đó lại bị giết? Tôi không thể hiểu. Vụ này chứa đựng toàn những chuyện tôi không thể hiểu. Chỉ có vô vọng và vô nghĩa.
Khỉ thật.
Từ khi nào mà tôi trở nên đần độn như vậy?
"Hmm... nhìn vào sự việc một cách khách quan, Hikari là người đáng nghi nhất ở đây." Iria-san nói bất ngờ.
Hikari-san nao núng. "Ơ? A, ừm, tôi..."
"Hikari giữ chìa khóa, và là một trong ba người không có bằng chứng ngoại phạm. Nếu cửa sổ không thể dùng được, thì chỉ có cửa chính mà thôi, phải không? Có ba người không có bằng chứng ngoại phạm, nhưng chỉ một người có chìa khóa."
"Xin hãy chờ đã," tôi xen vào màn độc thoại của Iria-san. "Thế này không hay. Giả sử đó không công bằng."
"Giả sử? Tôi nghĩ cụm từ đúng phải là 'lập luận.' "
Hikari-san nhìn cuộc hội thoại của chúng tôi với biểu cảm lo ngại. Cô ấy không biết nói gì.
"Như Akane-san đã nói hôm qua. Đưa ra một kết luận dựa trên phương pháp loại trừ và suy nghĩ tuyển lọc là sự ngu ngốc. Có lẽ tôi sẽ không đi xa đến mức gọi nó là ngu ngốc, nhưng tôi nghĩ chúng ta đang bỏ sót vài thứ."
"Tôi chẳng biết. Có đúng thế không? Cá nhân tôi thì không nghĩ vậy."
"Chính là suy nghĩ đó đã khiến tôi nhốt Akane-san lại như tội phạm tình nghi. Và đây là kết quả. Đây là kết quả của việc đó, Iria-san. Chuyện đã qua rồi không thể lấy lại, nhưng tôi từ chối việc lặp lại sai lầm. Cô hiểu mà, phải không? Để bất cứ ai lại một mình là sẽ điều nguy hiểm."
"Vậy cậu nói tôi nghe," cô ta nở nụ cười. Nếu là trong tình huống khác, thì chắc hẳn nó đã rất đẹp. "Chẳng phải cậu là người đã đưa ra cái ý tưởng giam Akane-san --- xin lỗi, biệt lập ---cô ấy hay sao?"
"Đúng vậy. Tôi không ngồi đây để bàn về sự thật đó. Tôi là người gợi ý việc nhốt cô ấy lại, và giờ là phận sự của tôi để sửa chữa lỗi lầm. Nếu tôi phải chịu trách nhiệm về chuyện đã xảy ra, đảm bảo nó không xảy ra lần nữa cũng là trách nhiệm của tôi. Cho tới giờ, vẫn còn quá sớm để quyết định ai là kẻ thủ sát. Chúng ta đang đi lạc hướng."
Maki-san ngáp một cái rõ to. Có lẽ bởi vì cô ta chưa ngủ trong suốt hai ngày, hoặc có lẽ bởi vì cô ta đã phát chán với cuộc hội thoại. Có lẽ là cả hai.
Cô ta chỉ là người ngoài cuộc.
"Mà, tôi vẫn nghĩ Hikari là người đáng nghi nhất."
Hoàn toàn không hề có một chút đồng cảm nào cho cô người hầu, người đã sống chung một mái nhà với cô ta trong suốt những năm qua.
Cô ta hoàn toàn không có tình cảm nhân tính. Cô ta phát biểu với một giọng nói lạnh như băng của một người đang báo cáo sự thật, và cảm xúc trong giọng nói ấy không hề tồn tại.
Tôi nghĩ là tôi đã biết.
Câu trả lời cho câu hỏi của Kunagisa ngày hôm qua. Lý do người phụ nữ này bị trục xuất khỏi gia tộc Akagami.
Akagami Iria. Thế giới này đối với cô ta chẳng là gì. Tất cả đều không có giá trị gì cả. Và vậy là cô ta đi tìm kiếm một điều có giá trị; nếu không tìm được, cô ta sẽ rũ bỏ mọi thứ mà không hề do dự.
Tôi luôn tự hỏi rằng cô ta đã làm gì.
Tôi luôn cho rằng là cô ta đã gây ra chuyện.
Nhưng trong thực tế, có lẽ đó chỉ là suy đoán. Có lẽ là cô ta chưa làm điều gì sai trái cả, mà chỉ là không thể tồn tại như một thành viên của gia tộc Akagami. Hơn nữa, có khi không phải là gia tộc đã từ bỏ cô ta, mà là ngược lại. Không có gì là không thể.
Và đây tôi cứ nghĩ rằng đứng lên vì Hikari-san phải là nhiệm vụ của cô ta.
"Vậy, làm thế này đi," tôi ý kiến mà không nhìn Iria-san. "Có một sự thật là bây giờ không an toàn cho bất cứ ai ở một mình nữa. Hãy chia thành nhóm. Không có phàn nàn gì, phải không, Iria-san? Tôi không cần phải giải thích chia nhóm là thế nào nữa, nhỉ? Sẽ an toàn hơn nhiều là ở một mình. Và bằng cách đó chúng ta có thể quan sát nhau dễ dàng. Giờ, vì tôi đã nói giúp cho Hikari-san, tôi sẽ ở nhóm cô ấy. Cô ấy, Kunagisa, và tôi sẽ là team A. Nghe được không?"
"Hmm, thú vị đấy." Iria-san dường như thật sự bị ấn tượng. "Cậu thông minh hơn bề ngoài ấy, nhỉ? Mà, tất nhiên là tôi sẽ lập nhóm với Rei, Akari và Teruko. Rồi để Maki-san, Shinya-san và Yayoi-san vào team C. Shinya-san và Maki-san đã chứng minh trong sạch hai lần liên tiếp rồi, vậy Yayoi-san có thể thoải mái đi. Và cho dù Yayoi-san là kẻ giết người, cô ấy cũng sẽ phải chống lại hai người kia. Nghe thế nào?"
"Nếu tất cả mọi người cùng ở trong phòng ăn thì có được không? Chờ cho Aikawa-san đến đây?" Hikari-san nói, nhìn tôi với biểu cảm lo lắng tương tự. "Như thế không ai sẽ phải ở một mình nữa và kẻ sát nhân cũng không thể hành động."
"Chúng ta không làm vậy được. Ý chị là chôn chân trong này? Đừng ngớ ngẩn."
Tôi nói không chỉ với Hikari-san, mà còn với tất cả.
"Kunagisa và tôi còn có việc phải làm."
4
Bây giờ, chúng tôi quyết định chôn Akane-san. Cũng như với cơ thể của Kanami-san ngày hôm qua, bỏ nó ở trên sàn nhà là không thể được. Iria-san vẫn chẳng có ý định gọi cảnh sát, nên chúng tôi tự mình làm như ý muốn.
Bọn tôi cho rằng sẽ tốt nhất là dùng cái máy ảnh kỹ thuật số để chụp hiện trường vụ án như đã làm hôm trước, rồi chôn cơ thể cô ấy ở ngoài bìa rừng phía sau dinh thự, nên cả ba cùng về phòng Kunagisa. Nhưng kế hoạch ấy cuối cũng đã phải điều chỉnh lại chút ít.
"Á á á!"
Ngay khi Kunagisa bước vào phòng, cô ấy thét lên một tiếng vang dội khắp cả tòa nhà.
Tôi ngó vào nhìn và hiểu ra nguyên nhân.
"Thế này thì...wow..."
"A, chuyện quái gì đây?" Nghe chẳng giống cô ấy nữa. "Đúng là bố láo!"
Bị phá hủy.
Nó đã bị phá hủy.
Bên trong căn phòng có thể thấy sự tàn phá. Cả ba cái máy tính của cô ấy, hai cái PC và một cái máy trạm. Chúng đã bị đập nát thành từng mảnh.
"Waaaa! Tại sao chuyện này lại xảy ra?!" Cô ấy bò một cách điên cuồng đến bên đống bộ phận máy tính, giờ đã lòi hết ra, biến dạng. "Kinh khủng kinh khủng kinh khủng kinh khủng kinh khủng kinh khủng! Đây là áp bức! Quỷ dữ! Có một con quỷ trên cái đảo này! Đây là Diêm vương Diablo, Ii-chan! Một thảm kịch! Uwaaaa! Mảnh linh kiện hữu cơ bị bẻ gãy rồi! Cả màn hình cũng nát bươm! Tại sao?! Aaa, cái bàn phím này không thể chế được! Bộ nhớ toàn ký! Ôi chúa ơi, cái bo mạch chủ!!! Sao lại -- ôi trời ơi, bị đập vỡ hết cả rồi! Cái khỉ gì đây?!?!"
Cô ấy đã phát rồ. Như là chuyển công tắc. Với một đứa cà tưng vui nhộn như cô ấy, hành động thế này rất hiếm. Hoặc ít ra đây là lần đầu tiên mà tôi thấy cô ấy như thế này kể từ khi về Nhật.
"Tại sao người ta lại làm thế này? Ôi, quá hãi hùng... Ii-chan Ii-chan Ii-chan... Cậu biết gì không?"
"Kinh khủng. Cho dù mấy cái máy tính này là mối phiền toái, cũng không cần phải làm như vậy. Chúng bị đập nát đến mức này thì có thể coi như bị phá hủy hoàn toàn. Không biết kẻ đó dùng gậy sắt hay gì. Phá hoại kiểu này không được gọn gàng lắm. Có thể là rìu rựa hay gì đó."
"Tại sao chuyện này lại xảy ra? Ai đã làm thế này? Cậu có nghĩ là do tên sát nhân không? " Hikari-san nói thầm.
Tên sát nhân? Có thể kẻ đã giết Kanami-san và Akane-san đang cố để tạo dựng hỗn loạn. Nhưng để làm gì? Đập phá trang bị của Kunagisa thì có ích gì cho hắn?"
"Ôoiiii... tội nghiệp cái thân tôi. Tôi khóc đây," Kunagisa nói, như sắp khóc thật. "Ha... mà, thôi vậy. Dù sao tôi cũng đã gửi file backup về nhà. Nhưng mà, mất bao công mới chế được mấy cái kia. Ai mà biết được chuyện này sẽ xảy ra. Có lẽ là lần tới tôi sẽ làm bo mạch chủ từ chất liệu siêu cứng."
"Wow, backup cứu nguy cơ hả? Ít nhất thì mấy phần mềm cậu làm vẫn còn."
Nhưng thực ra, chẳng thể gọi là 'cứu nguy' được nữa. Máy tính của Kunagisa không phải là loại bình thường được dùng bởi chuyên gia tầm trung. Chúng đều là đồ tự chế, nên có lẽ phụ kiện bên ngoài còn đắt hơn cả máy móc bên trong.
"Giờ chúng ta cũng không thể xem ảnh và chụp hình khám nghiệm hiện trường được nữa. Máy ảnh và thẻ nhớ cũng bị đập nát cả. Ôi, kinh khủng quá. Cái tên này nghĩ là tiền mọc trên cây hay sao?"
Tôi nghĩ một lát. "Chờ đã, cậu vừa nói đấy."
Tôi búng tay. Như đã đoán, cái máy ảnh bị đập vỡ một cách có chủ đích. Có nghĩa là động cơ của thủ phạm rất rõ ràng.
"Hiểu rồi, hiểu rồi. Hoàn toàn có lý," tôi lẩm bẩm. "Đúng, quá dễ hiểu. Hắn sợ chúng ta sẽ chúi mũi vào thêm nữa."
"Ý cậu là sao?" Hikari-san hỏi. "Cậu biết là tại sao chuyện này lại xảy ra sao?"
"Yeah tôi nghĩ vậy. Chị cũng thấy nó hôm qua, phải không? Mấy bức ảnh của Kunagisa được chụp trong căn phòng tranh đã được lưu ra ổ cứng bằng cáp USB. Cho dù thủ phạm có biết điều đó hay không, hắn chắc hẳn phải hiểu được rằng mấy để mấy bức ảnh đó tồn tại thì sẽ rất bất lợi."
Cái máy trạm và thẻ nhớ điện thoại đã bị phá hủy hơn mức cần thiết.
Phòng của Kanami-san.
Những tấm ảnh đó.
"Tôi nghĩ là tôi biết vì sao xảy ra chuyện này."
Chúng tôi vẫn chưa nói cho ai biết về bức thư hay thông tin có được từ Chii-kun, nên kẻ sát nhân có lẽ cũng không biết điều đó, nhưng tất cả mọi người đều biết về mấy bức hình. Kunagisa thọng vai xuống khi nhận ra sự thật này.
"Ôi. Tôi còn không thèm nâng cấp bảo mật. Không thể nghĩ là chuyện như thế này sẽ xảy ra."
"Căn phòng này không có khóa, phải không?" Hikari-san nói. "Tôi nghĩ là em may mắn đấy."
Tôi xoa đầu Kunagisa.
"Phấn chấn lên. Tôi nghĩ là bọn mình không thể rung đùi ngồi chờ cái vị thám tử này xuất hiện nữa rồi." Tôi đặt tay lên vai cô ấy và ôm nhẹ. "Không chơi đùa nữa, nhỉ?"
Chúng tôi không biết ai là thủ phạm, và cũng không biết động cơ của hắn là gì. Nhưng có một điều mà chúng tôi biết chắc: tên khốn đó đã phá hủy thứ quý giá của Kunagisa Tomo vì sự ích kỷ của riêng hắn.
Không thể tha thứ.
"Hửm? Này. Chờ một chút," Hikari-san nói như thể nghĩ ra gì đó. "Ai đã làm thế này?"
"À, kẻ giết người, đúng không? Chúng ta chưa biết đích xác là ai."
"Nhưng lúc đó tất cả đều đang ở phòng ăn, và rồi chúng ta đi thẳng đến đây, phải không? Ai mà có thời gian để làm chuyện này?"
Whoa.
Chúng tôi vẫn ở trong căn phòng này cho tới khi Akari-san đến. Rồi sau đó đi thẳng tới phòng kho nơi vụ giết người xảy ra, nhưng mà chúng tôi đã đến cuối cùng. Tất cả đều đã ở đó. Rồi mọi người đi đến phòng ăn cùng nhau.
Nếu đúng là vậy -- hoặc đúng hơn, đúng là vậy. Nói một cách logic, không có ai ở đây làm được chuyện này.
"Đống đổ nát kia rõ ràng là bị gây ra bởi bàn tay con người, nhưng mà không ai có đủ thời gian để làm vậy cả. Chuyện quái gì nữa đây?"
Vô lý. Lại thêm bí ẩn để lo nữa. Cũng giống như căn phòng kín của Kanami-san và cái xác không đầu của Akane-san.
Không.
Chuyện này khác. Đây là một kiểu bí ẩn khác. Không chỉ đơn thuần là xem xét chứng cứ ngoại phạm và động cơ gây án. Nó còn không phải là trò mẹo gì cả. Nó đơn giản là điều không thể.
Có nghĩa là...
"Có nghĩa là đây chính là chìa khóa."
Tôi nhìn Kunagisa. Tôi nhìn Hikari-san.
Và rồi tôi nghĩ.
Nếu đây là chìa khóa...
Thì cánh cửa ở chỗ quái nào?
5
Thấy rằng mấy bộ máy đã hư hỏng không thể sửa nổi, chúng tôi quyết định tiếp tục kế hoạch hành động. Ý tôi là việc chôn cất Akane-san.
Chúng tôi đến phòng kho, đặt cơ thể cô ấy lên cái cáng dài, rồi hướng đến khu rừng ở ngọn núi phía sau dinh thự. Cái cáng được cất trong dinh thự để đề phòng trường hợp khẩn cấp, nhưng tôi đoán rằng họ cũng chẳng ngờ được chuyện khẩn cấp sẽ thành ra như thế này.
Không...
Có thể họ biết.
Lần này chúng tôi chỉ chôn mình cơ thể cô ấy, không có túi ngủ. Hikari-san khiêng đằng trước cáng còn tôi đi đằng sau. Mặc dù thân hình mảnh mai, thời gian Hikari-san làm hầu gái vẫn thể hiện rõ ràng trên sức mạnh cơ thể.
Kunagisa cầm cái xẻng theo sau tôi.
Đỡ phần sau cái cáng khiến cho cái xác sờ sờ trong tầm nhìn của tôi, cả phía trước và trung tâm. Cho dù đã quen với mấy chuyện tương tự, đây cũng không phải là trải nghiệm thoải mái nhất.
Trên đường đi, tôi nhớ ra có chuyện phải hỏi.
"Hikari-san, lúc chị mang sách đến cho Akane-san cô ấy có mặc quần áo thế giống này không?"
"Vâng, vẫn y như thế," cô ấy trả lời. "Tất nhiên, lúc đó cô ấy vẫn còn một cái đầu."
Câu đùa kiểu này sẽ không làm bạn cười. Quá khó để mà cười.
Cái máy ảnh kỹ thuật số đã bị phá đến khó mà sửa nổi, nên tất nhiên là chúng tôi không thể ghi hình lại nơi mà Akane-san bị giết nữa. Kẻ sát nhân muốn điều này.
Chắc chắn là kẻ đó đang chế giễu chúng tôi. Nhưng hắn quá xem nhẹ trí nhớ của Kunagisa.
"Hmm. Hmmmmmm. Tôi cho rằng kẻ sát nhân đập phá mọi thứ là vì hắn không muốn có một bộ lưu trữ về hiện trường nơi mà Kanami-san bị giết, nhưng chính xác là tại sao? Trong mấy tấm ảnh đó có bằng chứng cụ thể hay gì à? Tôi chẳng nhớ có cái gì như thế hết."
Trong đầu cô ấy không chỉ có hình ảnh của hiện trường vụ án hôm qua, mà còn cả cái phòng kho nơi mà chúng tôi vừa đến, cũng chuẩn và chính xác như một cái máy ảnh kỹ thuật số. Họ không gọi Kunagisa Tomo là thiên tài chỉ để cho vui.
"Cậu có ý tưởng hay ho gì không?"
"Uh-huh. Cả đống thứ hay ho. Tôi đang cố giới hạn lại. Ừm, à, đúng rồi..." Cô ấy bắt đầu lẩm nhẩm một mình. Một khi cô ấy đã bước vào trạng thái này, thì tốt hơn hết là mặc kệ. Tôi quay sang Hikari-san.
"Vậy giờ mình chôn cô ấy ở đâu đây, Hikari-san?"
"Có lẽ xa khỏi Ibuki-san là tốt nhất."
Tôi không thể đồng ý hơn.
Đi xuyên qua khu rừng trong núi, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy một địa điểm hoàn hảo cho việc mai táng, rồi quyết định đào xới. Hôm qua còn có hai người là nam giới, nhưng hôm nay thì sẽ hơi nhọc một chút. Tôi đã mong là Shinya-san sẽ giúp nữa, nhưng mà hỡi ôi, anh ta ở nhóm khác. Và, với một người bình thường, phải chôn xác của hai người thân quen chỉ trong hai ngày sẽ là hơi căng thẳng thần kinh.
Trừ phi bạn là một gã như tôi.
Nếu là thế thì chẳng có gì phải bàn.
"Thế này được rồi."
Tôi quệt tóc tai ra khỏi trán. Nếu trời mà là mùa hè, chắc hẳn tôi đã ướt như tắm. Tôi ra khỏi cái hố và đặt cơ thể của Akane-san xuống đó. Và, câu cầu nguyện ngắn ngủi, lặng lẽ. Tôi không biết liệu làm vậy có giúp được gì không, nhưng mà làm thì vẫn tốt hơn.
Bất kể là tôi chết ở đâu và bằng cách nào, hoặc ai giết tôi vì lý do gì, cậu sẽ không nghe được một lời than vãn từ tôi.
Những lời cuối cùng tôi nghe được từ Akane-san. Nhưng cô ấy có thực sự nghĩ vậy không? Cho dù là bị giết như thế này, cô ấy vẫn sẽ sang đến thế giới bên kia như một vị thánh, không một chút kêu ca?
Với tôi thì, đó là điều không thể.
"Tôi thực sự mong chúng ta đã có thể chôn cả phần đầu cô ấy nữa, nhỉ?" Hikari-san nói. "Cả Ibuki-san nữa. Mà kẻ đó chặt đầu họ đi để làm gì?"
"Câu hỏi hay nhất trong tuần. Nhưng mà chúng ta vẫn sẽ đưa ra câu trả lời tương tự."
Đó là, "tôi không biết."
Tôi dùng cái xẻng xúc một ít đất lên và bắt đầu chôn Akane-san. Ngày mai xương khớp của tôi sẽ đau như búa tạ cho xem. Tất nhiên là nếu thần kinh tôi vẫn còn cảm nhận được đau đớn.
Một vụ giết người hàng loạt.
Có lẽ nó đã kết thúc cùng với Kanami-san và Akane-san. Theo như thông tin từ đồng chí cũ của Kunagisa, Chii-kun, cặp đôi đó đã từng có mối quan hệ với nhau trong quá khứ, dù không rõ là kiểu gì, nhưng có khả năng cao là cái phép thử tội này đã kết thúc. Mặc dù có thể đó chỉ là suy nghĩ lạc quan.
Cuối cùng, cơ thể của Akane-san đã được chôn hoàn toàn.
"Hikari-san, dù sao chúng ta cũng đã ở đây rồi, chị có thể đưa bọn tôi đến nơi mà có thể nhìn thấy cửa sổ phòng kho từ bên ngoài không?"
"Chắc rồi."
Cô ấy bước đi.
Kunagisa theo sau, mái tóc xanh vung vảy. Nhớ đến đó, tôi vẫn chưa cột tóc cho cô ấy suốt ngày hôm nay. Tôi quyết định sẽ làm cho đúng một khi hai đứa về phòng.
Khi chúng tôi đang đi, Hikari-san bỗng nhiên quay sang tôi với một biểu cảm nghiêm túc. "Cảm ơn cậu rất nhiều." Không biết là vì điều gì, tôi bị ngạc nhiên.
"Bữa sáng hôm nay, cậu đã đứng lên vì tôi. Vậy nên tôi muốn cảm ơn."
"À, thì, tôi không làm thế chỉ vì chị đâu. Tôi chỉ ghét việc lặp lại sai lầm. Cho dù có bỏ qua sai lầm sang một bên, tôi vẫn ghét những hành động lặp đi lặp lại, thật đấy."
Có lẽ đó là lý do tại sao mà trí nhớ tôi tệ đến vậy.
"Nyahahaha, quả là giống cậu, Ii-chan," Kunagisa khúc khích như trẻ con. "Nhưng mà cậu làm vậy thực sự là vì Hikari-chan, phải không? Cô ấy đúng tuýp của cậu còn gì."
"Tuýp của tôi là cái gì?"
"Cô ấy lớn tuổi hơn cậu này, là nữ này, nhỏ nhắn này, tóc dài này, mảnh dẻ này, không đeo nhẫn này, và lại còn mặc tạp dề nữa."
"Tôi đã nói gì về tạp dề đâu hả."
"Cả những cô gái ở trần và chỉ mặc đồ jean phía dưới này, mấy cô thư viện đeo kính mặc đồng phục trắng này, mấy cô gothic cao hơn cậu, tóc nâu và mặc áo nịt nữa này..."
"Đừng có biến tôi thành đứa quái đản như vậy."
Chết tiệt. Miệng cô ta rộng quá.
Nhưng mà nói cho chắc, Hikari-san đúng là tít tắp trên bảng xếp hạng của tôi. Về mặt tốc độ mà nói, tôi thích kiểu thô bạo của Akari-san hơn, nhưng chắc chắn là nhẹ nhàng chậm rãi như Hikari-san thì cũng không thành vấn đề. Tôi đoán là Teruko-san là kiểu hùng hục...
Mà tôi cóc biết mình đang nói cái gì nữa.
"Ha..." Hikari-san cười mơ hồ xen lẫn xấu hổ. "Mà này, tôi vẫn muốn cảm ơn cậu. Cô chủ của tôi có hơi... khắc nghiệt trong những tình huống như vậy. Thêm nữa, không như ngày hôm qua với Kanami-san, lần này tôi nghĩ mình phải là thủ phạm. Kể cả tôi cũng không thể không nghĩ vậy. Ít nhất với Kanami-san, vẫn có yếu tố phòng kín, nên không có ai có thể là thủ phạm được. Nhưng lần này--"
"Không cần phải lo nữa, Hikari-san." Tôi hơi bực, cắt cô ấy giữa dòng."Chị đã cảm ơn tôi, đã cho thấy sự thành thật của mình rồi, nên chị không cần phải cảm ơn tôi vì mọi thứ."
"Nhưng--"
"Nếu tình huống ngược lại, chị cũng sẽ không bỏ mặc tôi đâu, phải không? Tôi chắc chắn chị cũng sẽ làm điều tương tự."
"Nhưng nếu điều đó xảy ra, cậu vẫn sẽ cảm ơn tôi mà."
Ôi tôi sẽ bị trời đánh. Cô ấy dai quá.
"Tôi nghĩ cậu ấy muốn nói rằng chị là một người bạn," Kunagisa nói. "Bọn tôi không nghi ngờ bạn bè mình. Đó là lý do tôi không nghĩ Ii-chan hay chị có thể là kẻ giết người được."
"Bạn bè?" cô ấy cúi đầu, ngập tràn cảm xúc. "Tôi chưa từng có bạn bao giờ. Tôi đã ở bên cô chủ từ lâu lắm rồi."
"Tôi cũng không có bạn nữa. Cả Ii-chan cũng vậy. Vậy nên bọn tôi sẽ rất vui nếu có chị là bạn."
Kunagisa nắm lấy tay Hikari-san.
Chỉ cần nhìn thấy khung cảnh này thôi cũng đủ để mang đến một nụ cười trên khuôn mặt bạn. Nhưng thực lòng mà nói, rất khó để mà Kunagisa và Hikari-san có thể tiếp tục tình bạn này, tôi nghĩ vậy. Từ giờ trở đi, Iria-san sẽ cần Hikari-san ở bên cạnh cô ta hơn bao giờ hết, và Kunagisa sẽ phải trở về nhà. Và một khi đã trở về, cô ấy sẽ lại tự giam mình trong ngôi nhà ấy suốt mọi lúc.
Kunagisa Tomo là một người cô độc.
Họ thường nói thiên tài là những người biết tự lập.
Nếu đúng vậy, thì Kunagisa rất phù hợp với một thiên tài.
Còn tôi, trong một tình huống còn không thể nói rõ, mới chính là kẻ cô độc nhất.
"A. Nó đây rồi. Cái cửa sổ."
Tôi nhìn quanh bối rối trong một phút. Không thấy cửa sổ nào cả.
"Ồ, là cái đó sao?" Tôi nói, chỉ tay vào khung cửa sổ duy nhất, thứ chỉ cao đến ngực tôi.
"Đúng, là nó đấy."
"Nhưng độ cao này--"
"Từ bên trong nó trông cao vậy thôi, chứ nửa tòa nhà được xây chìm vào núi, cho nên..."
Vừa nghe cô ấy nói, tôi vừa ngó vào bên trong. Tôi có thể nhìn thấy một vũng máu nhỏ, một chiếc ghế gỗ, và cánh cửa. Không nghi ngờ gì đây chính là căn phòng kho nơi mà tôi đã từng ngủ, nơi mà Akane-san bị ám hại.
Wow. Vậy là một phần dinh thự được chìm trong núi, gồm cả căn phòng này.
"Nếu là vậy, lẻn từ đây vào cũng không khó lắm, nhỉ?"
"Nhưng cậu không thể mở cửa sổ từ bên ngoài. Và cánh cửa không chỉ được cài bằng then, vậy muốn rung cửa để lay then ra là vô ích."
"Vậy còn khả năng Akane-san đã tự mình mở cánh cửa này, để kẻ sát nhân vào?" Kunagisa nói. "Có thể như là hắn đã gõ cửa để làm cô ấy mở nó. Biết không ấy, như là 'có ai ở nhà không?' "
"Khó mà tin được là Akane-san sẽ mở cửa cho tên sát nhân vào. Ý tôi là, cô ấy là Akane-san. Thêm nữa,thế này thì quá cao. Nếu cậu nhìn từ đây xuống sẽ cảm thấy rất rõ độ cao đó. Nếu là tôi thì chắc chắn tôi sẽ không muốn nhảy xuống từ cái cửa sổ này."
Khung cửa sổ là loại cánh xoay, và chỉ mở được một phần, nên sẽ không dễ để mà nhảy xuống một cách thăng bằng. Vả lại nếu bạn không tiếp đất chuẩn xác, bạn có thể ngã gãy xương, thậm chí là tử vong nếu bị đụng đầu.
"Nhưng cứ giả sử là Akane-san đã bằng cách nào đó để kẻ sát nhân lẻn vào, cô ấy cũng có thể dễ dàng kêu cứu. Chiếc điện thoại ở ngay cạnh cô ấy."
"Có thể cô ấy bị tấn công trong giấc ngủ... Ô chờ đã, tôi đúng là ngốc. Nếu cô ấy đang ngủ thì làm sao mà có thể mở được cửa sổ," Kunagisa nói.
"Và cho dù có lờ đi sự thật đó, thì làm thế nào mà tên đó trèo ra được? Kể cả một chuyên gia leo núi cũng phải bó tay với một bức tường thẳng đứng như vậy."
"Teehee! Như con tắc kè." Kunagisa cắm đầu vào cái cửa sổ rồi nhìn quanh. "Ồooo, cú nhảy này nguy hiểm quá nhỉ? Nếu kẻ giết người dùng dây thừng thì sao?"
"Dây thừng, hử? Nhưng ở xung quanh đây không có nơi nào để buộc dây cả."
Tôi nhìn quanh. Cho dù là cây đã bị chặt hết hay là nó vẫn luôn như vậy, cả nơi này chẳng có gì ngoài một đồng cỏ bao la, và cũng không có thứ gì phù hợp để buộc dây thừng.
"Và biết không, leo dây không dễ như là trong sách báo đâu. Tôi đã có trải nghiệm rồi, nhưng mà thực sự là quá khó. Da tay cậu sẽ trầy hết ra."
"Sẽ không thế nếu cậu đeo găng."
"Ừ, đúng, nhưng mà tôi vẫn nghĩ là không thể. Hắn có thể đã mang theo cái thang hay và nhét nó qua cửa sổ. Thế thì hợp lý hơn," tôi nói.
"Nhưng mà một cái thang thì làm sao lọt vừa cái khoảng bé tý thế này. Nó sẽ bị kẹt lại, và kẻ đó cũng không có đủ chỗ để leo xuống."
"Hmm, tôi không biết. Hikari-san, có cái thang nào trên hòn đảo này không?"
"À, không..."
"Thế còn khả năng có ai đó mang nó theo cùng họ đến đây?"
"Tôi không nghĩ thế. Một thứ lớn như vậy tôi đã phải nhận ra từ lâu rồi."
"Vậy còn một cái thang dây thì sao? Người ta giấu cái đó trong hành lý dễ mà, và nó cũng sẽ không bị kẹt vào khung cửa."
"Ii-chan, cậu mới nói gì mà cậu đã quên rồi sao? Nếu nó là thang dây, thì sẽ không buộc nó được vào đâu cả. Có thể dùng một kiểu móc sắt nào đó rồi gắn lên tường, nhưng mà sẽ để lại lỗ. Còn bức tường này nhìn vẫn như mới."
Đúng vậy. Đó là lẽ thường tình, và còn chẳng đáng để nêu ra. Nhưng vì muốn xác định cho rõ, chúng thôi vẫn phải thảo luận. Nó là một hình thức khác của 'sự điều hòa'.
Tôi nhìn sang Hikari-san.
"Chị có ý tưởng gì không?" Tôi hỏi. "Hoặc là có quan sát gì thôi cũng được?"
"Hmm, không có gì đặc biệt..." cô ấy vừa nói vừa tiến đến khung cửa sổ. "Nhưng mà giả sử là kẻ sát nhân đã không xông vào vào bằng cửa chính, mà cửa sổ là lối duy nhất, hử?"
"Xông vào... nhưng có thể hắn chẳng cần phải xông vào gì hết." Tôi nảy ra ý này trong thoáng chốc. "Cái ghế ở vị trí đó, tức là nơi Akane-san ngồi đọc sách. Có thể kẻ thủ sát đã bện dây thừng thành thòng lọng thế này, thả nó qua cửa sổ, rồi quấn qua cổ của Akane-san, sau đó kéo cô ấy lên. Thế là cô ấy bị thắt cổ đến chết. Cho đến khi cô ấy bị kéo ra ngoài cửa sổ, kẻ đó chặt đầu cô ấy. Thấy thế nào?"
Không thể nào, hử? Ít nhất là, sẽ không để lại lỗ nào trên tường. Hắn chắc hẳn không cần phải lẻn vào qua cửa sổ, hay thậm chí vào phòng, mà vẫn giết được cô ấy.
"Không có lỗ nào tr - ô không, chờ đã, thế không được."
"Sao không? Tôi nghĩ nó không vô lý lắm đâu," Hikari-san nói, vẻ bối rối. "Nếu mà như thế, thì ai cũng làm được."
"Cơ thể con người không có nhẹ."
Với một người phụ nữ, Akane-san không hề thấp nhỏ. Cô ấy cao hơn mức trung bình, và có lẽ nặng khoảng 50 kg. Trông cô ấy không giống 60 mà cũng không giống 40. Để nâng cô ấy lên từ đây có lẽ không chỉ cần một chiếc dây cực bền, mà còn cần cả một cánh tay lực lưỡng. Tôi thì chắc chắn không thể làm được. Để kéo một người lên từ độ cao này chỉ vởi hai cánh tay thì cần đến một sức mạnh điên rồ.
"Shinya-san có lẽ là người khỏe nhất ở đây, nhưng anh ta có chứng cứ ngoại phạm. Và cái chuyện ai khỏe nhất này cũng rất tương đối. Tôi không nghĩ là anh ta có thể tự mình kéo một người lên như vậy. Chưa kể Akane-san có thể sẽ quẫy cự nữa."
Và khi cô ấy chống cự, chiếc điện thoại cũng ở ngay bên cạnh. Chỉ cần cô ấy đá nó một cái, sẽ có người biết chuyện gì đang xảy ra. Đó không phải là cách thức khôn ngoan.
"Hơn nữa, trong trường hợp ấy, cửa sổ cũng phải mở. Chẳng lẽ cô ấy mở cửa sổ rồi tự nhiên ra ngồi dựa lưng vào tường sao? Cô ấy đâu có ngốc; trái lại là đằng khác. Cô ấy là người khá cảnh giác."
Thực vậy. Chết tiệt. Và đây tôi đã nghĩ là mình vừa khôn lên một chút, nhưng mà không phải vậy. Tôi có một cảm giác khó chịu, như thể là bị ném vào một chiều không gian vô định. Giống như là phải đi tìm góc của một vòng tròn. Có điều gì đó không đúng. Có điều gì đó đã bị xáo trộn. Tôi đã sai sót ở đoạn nào?
Tôi luôn cảm thấy vào những lúc quan trọng, mình lại đi lòng vòng.
"Mà dẫu sao, về phòng thôi. Ở đây chẳng có gì để xem nữa."
Dù có về phòng thì cũng chẳng có gì để mà xem.
Dường như chưa muốn rời đi, Kunagisa vẫn ngó nghiêng qua khung cửa sổ một lúc, nhưng sau cùng đã quay lại và đi theo tôi.
"Cậu tìm thấy cái gì sao?"
"Uh-uh, không có gì đặc biệt. Mà quan trọng hơn, tôi đói rồi."
"Ồ vậy sao?"
"Thế thì ta ăn trưa thôi," Hikari-san nói.
"Yeah," tôi gật đầu.