Ibuki Kanami, họa sỹ cừ khôi, và người hầu cận, Sasaki Shinya.
----
Lên càng cao sẽ thấy càng cao,
nhưng một khi lên đến đỉnh, chẳng còn gì ngoài dốc đứng.
1
Đó là một cảnh tượng kinh hãi.
Nếu tôi có thể so sánh nó với cái gì, để xem, yeah, oke. Bức tranh Dòng sông của Gruber Norbert. Cũng có một dòng sông đáng sợ, màu cẩm thạch như thế đang chảy giữa phòng tranh của Kanami, chia căn phòng thành hai nửa.
Dường như do ảnh hưởng của trận động đất đêm qua, những lọ màu đã văng tung tóe khắp sàn, và cả cái giá đựng bằng sắt cũng đã đổ rạp. Trận động đất đã làm nghiêng giá đỡ, những lọ màu ở khắp mọi nơi, và do màu bên trong đã đổ ra sàn, kết quả được tạo ta là cái "dòng sông" này. Nó là một giả thuyết hợp lý và không nghi ngờ gì nếu chuyện đã thực sự xảy ra như vậy.
Nhưng trong khi "dòng sông" này đã tạo nên một cảnh tượng đủ quái dị, vấn đề thực sự nằm ở phía bên kia "bờ sông." Nó vượt qua mọi tưởng tượng lẫn trù tính, và không thể nào là do động đất gây ra. Một trận động đất mà làm được thế này sẽ không được tìm thấy trên quả Địa Cầu.
Cơ thể nằm úp của một người trên sàn nhà, với một sự "trống rỗng" từ phần cổ trở lên.
Một cái xác không đầu.
Một cái xác bị chặt đầu.
Bạn chọn kiểu nào để mô tả nó cũng được, nhưng mà nó là vậy.
Cái cơ thể mất đầu này đang mặc bộ váy giống như cái của Kanami-san đã mặc ngày hôm trước. Bộ váy trang nhã mà Kanami-san đã khoe rằng chưa từng bị vấy bẩn khi cô ấy đang vẽ, giờ đã nhuốm màu đỏ sẫm của máu tươi. Không còn thể mặc được nữa.
Đúng hơn là, không còn ai để mặc nó nữa.
Hoặc là hãy nói cho chi tiết hơn.
Người mặc nó không còn sống trên đời này.
"Thật là... kinh dị," tôi thốt lên theo phản xạ. Nó rõ ràng đến mức chẳng cần phải nói ra, nhưng từ ngữ trôi tuột như vậy.
Cả căn phòng đầy mùi dung môi pha màu.
Nằm cạnh cơ thể ngã quỵ của Kanami-san là một chiếc xe lăn lật ngửa và một bức tranh duy nhất. Trông từ xa không rõ, nhưng hình như nó là chân dung của tôi.
Nó rất đẹp, như một kiệt tác. Cho dù đứng ở khoảng cách này, bị ngăn cách bởi dòng chảy lai láng, tôi vẫn có thể nói vậy. Cơ thể tôi bị sốc, chứ không phải tâm trí. Bằng cách nào đó mà nó làm tôi thấy khó chịu hơn cả cảnh tượng của xác chết không đầu kia.
Tôi nhớ lại những gì Kanami-san đã nói ngày hôm trước. Nghệ thuật không phải thứ cậu chọn được khán giả.
Cộng điểm. Với bức tranh này, tôi không thể phàn nàn.
Không nghi ngờ gì nữa, Ibuki Kanami là một thiên tài.
Đến mức khiến tôi run rẩy.
Và điều này làm cái chết của cô ấy bàng hoàng hơn nữa. Đã từ lâu lắm rồi tôi chưa cảm thấy bị bàng hoàng bởi điều gì, nhưng lần này tôi thực sự bị bàng hoàng.
Bởi cái chết của Kanami-san.
Cái chết của Ibuki Kanami.
"Tại sao?"
Đúng vậy, Ibuki Kanami đã chết.
Ý tôi là, ai mà còn sống được sau khi họ bị chặt đầu? Kể cả Rasputin cũng không thể sống sót qua một vụ chặt đầu. Và Kanami-san thì là người trần mắt thịt.
"Mà, tôi nghĩ ta không nên để cô ấy như thế này," tôi nói, phá vỡ sự im lặng. Tôi nhìn Kunagisa. Môi dưới cô ấy bĩu ra một cách nghi ngờ, như thể cô ấy đã nhận ra điều gì kỳ lạ. Nhưng giờ không phải là lúc để nghĩ về những thứ như vậy. Nếu tôi phải đưa ra lý do cho mỗi và mọi hành động nhỏ nhặt của Kunagisa, chắc hẳn là tôi sẽ băng hà.
Khi tôi vừa bước chân lên phía trước, cô ấy túm tay tôi.
"Ii-chan, chờ một chút."
"Hả? Tại sao?"
"Màu ở đây chưa khô hết."
"Hử? À, đúng."
Ngồi xổm xuống và kiểm tra nó với đầu ngón tay, tôi thấy là cô ấy đã đúng. Ngón giữa của tôi đã chuyển sang màu cẩm thạch.
"Nhưng giờ không phải là lúc để lo về mấy điều như thế."
Có một cái xác bị cắt phăng ngay trước mắt chúng tôi. Lo lắng rằng mình sẽ làm bẩn giày vào lúc này là không hề bình thường.
"Này, tôi đã bảo chờ mà!" cô ấy nói. Rồi trước khi tôi hiểu ra, cô ấy đã cởi chiếc áo choàng của mình và tung nó ra giữa dòng sông màu. Nó như kiểu hòn đá bạn giẫm lên để qua sông.
"Không phải cậu quý cái áo choàng lắm sao?"
"Thời điểm của nó đã đến."
Tôi muốn lên tiếng về việc cô ấy quẳng vật kỷ niệm đi như nó chẳng là gì, nhưng như cô ấy đã nói, giờ đang có một vấn đề lớn hơn. Mà hơn nữa, chuyện qua thì cũng đã qua rồi. Lấy đà nhe, tôi nhảy lên chiếc áo choàng, rồi qua phía bên kia dòng sông.
Tôi rên rỉ.
Đã từ lâu tôi mới lại thấy một cái xác không đầu. Tôi cởi chiếc áo thun của mình và trùm nó lên trên cơ thể Kanami-san.
Tôi nhìn về phía cánh cửa, nơi tất cả đang đứng, và lắc đầu chậm rãi.
Dùng từ ngữ bây giờ là vô ích.
"Mọi người," Iria cuối cùng cũng lên tiếng, "mọi người có thể tập hợp trong phòng ăn giúp tôi không? Tôi nghĩ chúng ta cần bàn luận về điều gì sẽ phải làm tiếp theo."
Nói xong, cô ta đi ra ngoài hành lang. Bốn hầu gái Rei-san, Akari-san, Hikari-san, and Teruko-san -- nhanh chóng bước theo sau. Cuối cùng, những vị khách cũng bắt đầu tản đi, hai, ba người một lúc.
Những người cuối cùng còn nán lại trong căn phòng là Kunagisa, tôi và Shinya-san.
"Shinya-san..." bước lên chiếc áo choàng, tôi quay trở lại phía bên kia. "Đi thôi, chúng ta chẳng thể làm gì được ở đây nữa." Vô cùng khó khăn để nói ra câu này.
"À... phải. Đúng."
Linh hồn anh ta đã bay đến một nơi khác. Mặc dù đã trả lời như vậy, anh ta vẫn không di chuyển. Anh ta đứng đó, cứng ngắc như một tảng đá, không thể hiểu, từ chối phải hiểu cảnh tượng trước mắt.
Tôi hiểu cảm giác ấy.
Nếu điều tương tự mà xảy ra với Kunagisa, chắc hẳn tôi cũng trở nên như vậy. Không, không đúng. Có lẽ tôi đã gục xuống đau khổ và gào thét cuồng loạn. Tôi biết là khó để tưởng tượng ra rằng một thằng như tôi, như Maki-san nói, một kẻ đã "tê liệt với cảm xúc," sẽ làm như vậy, nhưng mà có thể nói đó là điều sẽ xảy ra.
Nghĩ như thế, thì Shinya-san thực sự đáng khâm phục
Anh ta nhìn không ổn chút nào, nhưng ít nhất không bị mất kiểm soát. Anh ta vẫn còn nói được. Tâm lý của anh ta vẫn giữ được sự ổn định, mặc dù chỉ suýt soát.
Đó là điều giúp phân định sự khác nhau giữa giữa anh ta và tôi. Tôi chỉ là một đứa trẻ.
Shinya-san là người trưởng thành.
Tôi không biết mối quan hệ giữa Shinya-san và Kanami-san là như thế nào, liệu anh ta chỉ là người chăm nom cô ấy, hay còn gì khác nữa.
Nhưng mà...
Biểu cảm buồn bã của anh ta vào tối hôm trước...
Trông thấy anh ta như bây giờ, tôi lại nhớ lại.
"Ii-chan, đi thôi," Kunagisa nói, vừa kéo tay tôi.
"Ừ."
Và đó là kết thúc cho cuộc sống êm đềm của chúng tôi trên hòn đảo này.
Và đó là khởi đầu cho chương tiếp theo.
2
Buổi sáng thứ tư của chúng tôi trên hòn đảo bắt đầu một cách cực kỳ bình thường. Thật vậy, cực kỳ bình thường.
Tôi tỉnh giấc như mọi ngày. Khi tôi vừa mới đến phòng Kunagisa, cô ấy đã tỉnh giấc và đang ngồi máy tính. Vừa nói, vừa kiểm tra email. "Buộc tóc cho tôi," cô ấy nói, không còn nữa câu "chào buổi sáng." Tôi cột tóc trên đỉnh đầu thành hai lọn, cái mà người ta hay gọi là "tóc hai bím." Chắc là lần này cô ấy sẽ tự tháo nó ra được.
"Hôm nay tôi muốn ăn sáng," cô ấy nói, và chúng tôi hướng đến phòng ăn. Ngó qua phòng khách, tôi thấy Maki-san và Shinya-san vẫn đang ngồi đó uống rượu vang. Họ chắc hẳn đã uống ở đêm. "Không để ý đến tuổi tác của mình hay sao," tôi nghĩ thế, nhưng mà tất nhiên là tôi đã im lặng.
Vì phép lịch sự, tôi mời họ đi ăn sáng và họ đồng ý. Cả bốn chúng tôi bước vào phòng ăn. Ngồi ở đó đã có Akane-san và, sự xuất hiện hiếm hoi, Iria-san.
"Ồ, sự kiện không ngờ đây," Iria-san nói. "Để tất cả mọi người tụ tập đông đủ thế này vào buổi sáng... vậy, tôi nghĩ là không thể khác được. Tôi gọi những người khác nữa nhé. Chúng ta sẽ ăn sáng cùng nhau."
Cô ta cho gọi Akari-san đứng gần và bảo cô ấy đi kiếm Yayoi-san, người chắc chắn đang ở dưới bếp, và cả những hầu gái khác nữa.
"Vậy, tôi sẽ đi gọi Kanami-san," Shinya-san nói. "Có lẽ giờ cô ấy đã vẽ xong rồi. Hmm, không biết cô ấy còn ngủ không nhỉ. Ê mà, cô ấy không cáu kỉnh vào buổi sáng đâu, mặc cho cái tính cách kệch cỡm như vậy."
Anh ta cười vào trò đùa của chính mình và nhìn tôi. "Hi vọng cậu vẫn đang mong chờ để được xem bức tranh đó," anh ta nói, rồi rời phòng ăn.
Đáng ra đây là lần đầu tiên Kunagisa và tôi đã ăn sáng cùng với tất cả mọi người, nhưng chuyện đó đã không bao giờ xảy ra.
Khi Shinya-san đã quay trở lại phòng ăn, thứ anh ta đem đến là tin về cái chết Kanami-san.
"Kanami đã bị... sát hại."
Anh ta nói như vậy, nhưng giờ tôi biết đây chỉ là nói giảm. Chẳng đời nào cô ấy mất vì ốm đau hay tai nạn, kể cả tự tử -- cô ấy đã bị chặt đầu.
Mà dù sao.
Đây là một vụ giết người.
Mà không chỉ là giết, nhưng...
...
"Tôi? Tôi đã... đúng. Sau bữa tối, tôi đã ở cùng với Kunagisa cả buổi. Tôi tắm trong phòng cô ấy, rồi sau đó cô ấy kêu đói, và chúng tôi đến phòng khách. Trên đường đi chúng tôi có gặp Akari-san nữa. Đúng không nhỉ? Đúng rồi. Trong phòng ăn chúng tôi gặp Hikari-san, Maki-san, và Shinya-san và rồi... động đất. Có một trận động đất, phải không? Chúng tôi đã ở trong phòng khách cho đến khi trận động đất xuất hiện. Rồi sau đó, tôi đưa Kunagisa quay về phòng cô ấy, và rồi... đúng, tôi đi ngủ. Tôi thức dậy lúc sáu giờ sáng, và tôi đã ở với Kunagisa kể từ lúc đó." Tôi cố gắng hết sức để nói bình thường, kể cả trước ánh nhìn chằm chằm của tất cả mọi người.
Kiểm tra chứng cứ ngoại phạm.
Tại sao người đầu tiên lại là tôi, tôi chẳng biết, nhưng Iria-san đã yêu cầu vậy, nên không còn cách nào. Dường như cô ta xem tôi như đối tượng tình nghi chủ yếu.
Căn phòng ăn.
Tôi ăn nhẹ nhàng bữa sáng đang dần nguội.
Không ai dường như có thể ăn nữa sau khi đã nhìn thấy cái xác không đầu ấy, và quả thực chính tôi cũng đang thấy nôn nao, nhưng mà đồ ăn Yayoi-san quá ngon. Tôi không thể bỏ phí.
Chiếc bàn tròn. Iria-san, Teruko-san, Rei-san, Yayoi-san, Shinya-san, Kunagisa Tomo, và tôi. Tất cả đang ngồi trên ghế được đánh dấu sẵn, và chỉ với ghế của Kanami, ở hướng năm giờ, là trống. Nó sẽ không bao giờ được ngồi vào nữa.
Iria-san nghiêng đầu nhìn tôi sau lời khai. Rồi cô ấy nhìn sang Hikari-san ở hướng mười giờ. "Hikari, có đúng thế không?"
"Vâng," cô ấy gật đầu. "Mãi đến khi trận động đất xuất hiện, um... một giờ, nhỉ? Vâng, là một giờ. Cả năm người bọn tôi vẫn đang nói chuyện suốt lúc đó. Tôi cam đoan là vậy."
"Liệu có ai đứng dậy và rời khỏi phòng hay không?"
"Không," Hikari nói, hơi do dự. "Tôi không nghĩ vậy, mặc dù tôi cũng không chắc lắm."
"Không ai rời cả," Kunagisa nói, giải cứu cho Hikari. "Trí nhớ của tôi hoàn hảo. Không có ai rời khỏi phòng khách."
"Vậy sao?" Iria cụp mắt lại. " Nếu vậy thì cậu và Kunagisa-san, Sasaki-san, Himena-san và Hikari có thể làm chứng cho nhau cho đến trận động đất, phải không? Vậy còn sau đó thì sao?"
"Tôi ngủ một mình, nên tôi nghĩ mình không có chứng cớ ngoại phạm."
"Cảm ơn. Vậy giờ, tôi nên đưa ra chứng cớ ngoại phạm của mình tiếp theo. Tối hôm qua tôi nói chuyện cùng cùng Rei và Sashirono-san trong phòng mình. Bữa ăn tối ngon hơn thường lệ, nên tôi hỏi cô ấy về công thức. Có phải không, Sashirono-san?"
Có lẽ do bị bất ngờ nhắc đến, Yayoi-san trông hơi hoảng hốt. "Đúng vậy," cô ấy gật đầu mau lẹ.
Rei-san nhún vai, nhưng không nói gì. Cô ấy thực sự là kiểu người với cái đầu lạnh. Tất nhiên Teruko-san vẫn ít nói như vậy từ trước đến giờ, nhưng Rei-san im lặng hơn bạn có thể tưởng tượng. Cho dù là cô ấy chỉ đang tỏ ra trung thành với chủ hay đó là nhân cách bẩm sinh, tôi cũng không nói được.
"Trận động đất đã xảy ra, và... sau đó tôi quyết định quay về phòng mình," cô ấy nói như thể đang vật lộn với trí nhớ.
"Đúng thế," Iria-san nói. "Sau đó, Rei và tôi thức cả đêm nói chuyện. Kunagisa-san sẽ rời đi sớm, nên chúng tôi đã bàn bạc về việc nên tổ chức một sự kiện hay ho,... mọi người biết đấy, như kiểu một bữa tiệc chia tay. Đó là truyền thống ở đây. Mà dù sao, chúng tôi đã không ngủ và đi thẳng đến đây ăn sáng."
Nói cách khác, Iria-san và Rei-san có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo. Yayoi-san, như Kunagisa và tôi, chỉ có chứng cứ ngoại phạm cho đến khi trận động đất xảy ra.
"Shinya-san và tôi cũng có chứng cứ ngoại phạm như vậy," Maki-san nói. "Kunagisa-chan và những người còn lại có thể xác nhận điều đó cho tới trận động đất, và sau đó thì Shinya-san lẫn tôi đều có thể làm chứng cho nhau được. Chộ ôi, rượu cồn quả là tuyệt."
Lời khai của một con bợm rượu có đáng tin hay không? Maki-san chắc hẳn đã biết tôi nghĩ vậy, và cô ta lườm tôi. Nhưng không đợi tôi lên tiếng, cô ta lại quay lại với Shinya-san. "Có phải không?" cô ta hỏi.
"À, ừ, đúng," anh ta trả lời lơ đãng.
"Hmm... Hikari, chị làm gì sau trận động đất?"
"Tôi quay trở về phòng mình. Akari và Teruko cũng ở đó. Sau đó tôi đi ngủ. Tôi thức dậy lúc năm giờ sáng, rồi lại quay trở lại để..."
"Thế còn Akari và Teruko thì sao? Akari, trả lời đi."
"Sau bữa tối, bọn tôi không còn gì để làm, vậy nên..." cô ấy ngừng lại, một tay vịn má và cố nhớ lại. "Teruko và tôi cùng ở trong phòng khách suốt. Sau khi trận động đất xảy ra, Hikari trở lại ngay. Và lúc đó chúng tôi đã quyết định đi ngủ."
"Cả ba người dùng chung một phòng sao?" Tôi hỏi. Akari-san đảo mắt sang chỗ tôi, như thế không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ lên tiếng.
"Vâng, cả ba người bọn tôi dùng chung một phòng. Chuyện đó có sao không?"
"Ồ không, không có gì?"
Chỉ tò mò thôi. Tôi cúi đầu. Tôi vẫn còn muốn hỏi là họ có xài chung cả futon nữa hay không, nhưng mà tôi quyết định im.
Hmm...
Vậy nghĩa là Akari-san và Teruko-san cũng có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng cho đến khi trận động đất xảy ra. Sau đó họ đều lên gường đi ngủ, cho nên họ không thể làm chứng cho nhau.
Teruko-san gật đầu nhẹ sau khi nghe lời khai của Akari, nhưng sau cùng cũng không nói gì. Một cử chỉ đơn giản, nhưng có hơi khó hiểu.
"Chuyện này đang trở nên phức tạp rồi đây." Iria-san nhìn về phía đối tượng cuối cùng, Sonoyama Akane-san. Còn cô thì sao?" cô ta hỏi. "Cô đang làm gì vào tối qua?"
Akane-san, người đang quan sát suốt từ đầu với hay tay khoanh lại và miệng im bặt,thở dài. "Nhìn nãy giờ chưa có ai nhắc đến tên tôi, giờ thì rõ ràng rồi, nhưng mà, đúng, tối qua tôi không ở với ai cả."
" Cô ấy nói không do dự. "Ăn tối xong, tôi quay về phòng và ngồi máy tính. Tôi có vài việc phải làm với mô hình thiết kế, mà, tôi sẽ bỏ qua đoạn nhàm chán đó. Có lịch sử làm việc trên máy, cô có thể kiểm tra, nhưng tôi nghĩ cái đó có thể làm giả được. Có lẽ không thể gọi nó là chứng cứ ngoại phạm."
"Tôi không biết gì nhiều về máy tính. Cô nghĩ gì, Kunagisa-san?"
"Hử?" Kunagisa bật phắt dậy ( đúng là thời điểm hợp lý để nằm mơ). "À. Với trình độ tay mơ, người ta có thể sửa lịch sử làm việc dễ như ăn kẹo. Akane-chan, chị am hiểu về máy tính đến đâu?"
Akane-san nhoẻn miệng. "Có lẽ tôi không cần phải trả lời câu đó."
"Ồ, oke," Kunagisa gật đầu. "Yeah, tôi nghĩ chị đúng. Với công cụ đơn giản, kể cả kẻ nghiệp dư cũng thay đổi được lịch sử làm việc. Chẳng có gì khó khăn cả. Phần mềm như thế tìm thấy ở khắp mọi nơi."
"Không phải là có cách để xem xem liệu lịch sử có bị thay đổi không hay sao?" tôi hỏi.
"Có thì có, nhưng mà nó cũng có thể bị làm giả. Máy tính có thể làm được mọi thứ, cậu thấy không, nên khó mà dùng nó làm chứng cứ ngoại phạm."
Kunagisa Tomo. Được mời đến hòn đảo với tư cách lãnh đạo của cái "nhóm đó." Cô ấy là vô đối trong lĩnh vực của mình, nên không thể nào nói sai được. Có nghĩa là, Akane-san không có chứng cứ ngoại phạm.
Akane-san lại thở dài. "Nhưng tôi nghĩ mình phải tự bào chữa thôi, nếu không thì tôi sẽ bị đóng đinh lên cây thánh giá mất. Tôi sẽ nói luôn: tôi không làm chuyện đó. Chắc chắn là tôi ghét họa sỹ, nhưng tôi không nghĩ họ đáng để giết. Họ đã chết khi họ còn sống. Tôi chẳng có gì cả."
Có lẽ ý cô ấy là, "tôi chẳng liên quan gì cả," nhưng dù sao thì, cũng không phải như cô ấy đang phét lác hay làm kiêu gì, mà cũng không giống giả bộ nữa.
"Được rồi, tất cả mọi người xin chờ một chút. Tôi cần nghĩ cho thông chuyện này."
"À, trước đó thì, xin chờ đã," tôi nói với Iria-san. Cuộc hôi thoại đang rối hết cả lên. 'Xin chờ' trước khi 'xin chờ' hả? "À, Iria-san này, chính xác thì cô đang muốn làm gì?"
"Gì cơ?"
"Chỉ là tôi cảm thấy lạ, và... tất nhiên là, đây là hòn đảo của cô, dinh thự của cô, nên tôi biết là không nên nói gì, vả lại tôi cũng không phải là khách, nhưng tôi vẫn sẽ hỏi. Chính xác thì cô định làm gì?"
"Thì. Tôi đang cố gắng giải quyết cặn kẽ vụ việc này, tất nhiên," cô ta cười nhẹ. "Rõ ràng là vậy," cô ta nói tiếp, "Ibuki-san bị ai đó sát hại. Nói cụ thể, cô ấy bị sát hại bởi một người trong căn phòng này. Như cậu đã nói, đây là đảo của tôi, dinh thự của tôi. Một trong những vị khách tôi mời đến đây đã bị giết, và kẻ sát nhân đang ngồi ngay đây. Cậu thực sự nghĩ là tôi nên để yên như vậy sao?
Cô ta liếc nhìn đám đông với một nụ cười mỉa mai.
Thực vậy, cô ta đúng. Đây là một hòn đảo xa bờ. Một hòn đảo hoang vu, hoàn toàn bị cô lập.
Đảo Lông Quạ Ướt.
Nếu có mười hai người trên hòn đảo và một người đã bị giết, kẻ sát nhân chắc hẳn phải nằm trong số mười một người còn lại. Kể cả học sinh tiểu học cũng làm được cái phép tính này.
"Trời ạ, lại nữa," Iria-san vừa nói vừa thở dài.
Nữa? Cô ta vừa nói "lại nữa" à?
"Mà lại là một vụ chặt đầu. Có khi nào hòn đảo này bị nguyền rủa không? Nói xem, Himena-chan, cô thấy thế nào?"
"Cô mới là người bị nguyền rủa," Maki-san trả lời. "Một hòn đảo chỉ là một hòn đảo. Nếu có cái gì bị nguyền, thì chỉ có cô."
Cũng nản lòng chẳng kém câu nói trên, Iria san đáp lại với một nụ cười kỳ quái. "Có lẽ."
A, hóa ra là thế. Trước giờ tôi vẫn thấy lạ, là cho dù tính cách của cô ta như vậy, Maki-san có thể hòa thuận được với tất cả mọi người trên đảo ngoại trừ tôi, nhưng giờ tôi đã hiểu. Không ai trên hòn đảo này quan tâm đến điều người khác nói về họ.
"Mmm, nhưng trường hợp lần này khá đơn giản. Có lẽ không cần phải tra hỏi như thế này nữa. Thời điểm xảy ra vụ việc được bày ra trước mắt ta rồi."
"Vậy hả?"
"Vậy đấy. Cô cũng thấy mà, phải không? Tất cả đống sơn màu đó bị trận động đất đánh đổ, và cơ thể Ibuki-san nằm ở phía bên kia. Cô nghĩ dòng sông màu đó rộng bao nhiêu?"
Không ai đưa ra câu trả lời, nên tôi lên tiếng. "Nhìn thoáng qua, tôi đoán là khoảng ba mét."
"Đúng vậy, nó không quá rộng nhưng cũng không hề nhỏ để nhảy qua. Vậy nên tôi đoán rằng vụ việc này xảy ra trước trận động đất."
Cái giá đã bị đổ do ảnh hưởng của rung chấn, tạo nên dòng sông màu cẩm thạch đó. Thật ra là thế nào? Trận động đất có cường độ mạnh hơn tôi tưởng, nhưng đó không phải là tất cả.
Dòng sông màu đó thật ra là thế nào?
"Chờ đã," Akane xen ngang. Cô ấy hơi lo lắng. "Cuộc thảo luận này không hay cho tôi. Biết tại sao không?"
Tại sao?
Tất cả mọi người ngoại trừ Akane-san có chứng cứ ngoại phạm trước thời điểm vụ động đất.
Tôi ở với Kunagisa cả tối. Cũng như Hikari-san, Maki-san và Shinya-san. Akari-san và Teruko-san vậy. Và tất nhiên có cả Iria-san, Rei-san và Yayoi-san. Tất cả mọi người đều có chứng cứ ngoại phạm và có thể làm cam đoan cho nhau.
Iria-san nói đúng. Không ai có thể nhảy qua dòng sông màu sau trận động đất đó. Cũng tương tự, không có cách nào để vượt qua nó mà không giẫm lên màu và để lại dấu chân.
"Iria-san," cô ấy giật cục. "Tôi sẽ hỏi cô thẳng thế này. Cô có nghĩ là tôi làm không?" Hỏi rất thẳng.
"Có," Iria-san cũng thừa nhận thẳng thừng không kém. "Ý tôi là, còn ai được nữa?"
Akane-san ngắt ánh nhìn khỏi Iria-san và không nói gì. Cô ấy đã để thua một lời lập luận mặc dù là người sở hữu trí óc của một trong Thất Ngu Nhân. Cảm thấy như có một sợi dây liên kết, tôi muốn nhảy ra và cứu cô ấy, nhưng nếu một thành viên của Thất Ngu Nhân mà còn không thể đáp trả, không đời nào một đứa bỏ học có thể làm được.
Sự bối rối tràn ngập trong bầu không khí lúc này, nhưng Kunagisa phã vỡ bầu không khí ấy.
"Sai rồi," cô ấy nói. "Tôi không nghĩ cái logic ấy hoàn toàn chính xác, Iria-chan."
"Ồ? Tại sao lại thế?" Iria-chan dường như thích thú kỳ lạ. "À, tôi hiểu. Cô đang nói đến khả năng tồn tại một đồng phạm. Tôi nghĩ là có khả năng đó. Nếu vậy thì độ tin cậy vào chứng cứ ngoại phạm của mọi người sẽ bị lung lay."
"Không, không phải thế. Cho dù không tính đến đồng phạm, cô vẫn đang thiếu gì đó. Phải không, Ii-chan?"
"Ha?" Tôi buột miệng, hoàn toàn bất ngờ vì bị kéo vào vụ này.
"Thôi nào, Ii-chan, nói cô ấy biết đi. Về chuyện xảy ra tối hôm qua."
"Tối qua... chuyện gì xảy ra?"
Trông khá bực mình, Kunagisa ậm ị. Chẳng mấy khi thấy cô ấy thế này.
"Tôi nói gì được? Không giống cậu, tôi có trí nhớ tồi."
"Geez, cậu không nhớ thật à? Trí nhớ cậu không phải tệ, mà là không tồn tại! Sao cậu toàn quên những chuyện quan trọng vậy hả? Sau trận động đất. Shinya-chan gọi cho Kanami-chan, nhớ không?"
"Ồ. Ồ. Ồ!"
Hikari-san và Shinya-san ngước lên một cách ngạc nhiên.
Đúng vậy. Shinya-san đã gọi cho Kanami-san sau trận động đất và xác nhận rằng cô ấy vẫn ổn. Xác nhận rằng không có chuyện gì xảy ra với cô ấy.
Wow, chuyện đó đúng là quan trọng, như Kunagisa đã nói. Nhưng mà thế nghĩa là sao? Giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra?
"Nói cách khác, Kanami-chan chắc hẳn đã bị giết sau trận động đất."
"Chờ đã," Iri-san nói với chút hoang mang. "Nhưng có cái dòng sông màu đó..."
"Vậy, Iria-chan này, điều đó có nghĩa là..." cô ấy ngưng. "Phòng tranh đã bị khóa."
Tất cả mọi người nhìn nhau trong giây lát.
Dòng sông màu này chắc chắn không thể nhảy qua được. Nó rộng ba mét. Có lẽ là được nếu bạn là một vận động viên nhảy xa, nhưng kể cả thế, không có đủ khoảng trống để chạy lấy đà. Như vậy, vụ sát hại chắc hẳn đã xảy trước cơn động đất, như Iria-san nói, nhưng nếu thế cuộc điện thoại của Shinya-san sẽ trở thành vô lý. Ngay lập tức sau cơn động đất, Kanami-san vẫn chưa bị giết hay làm hại.
"Sasaki-san," Iria-san nói, "đó có đúng là giọng của Ibuki-san không?"
Anh ta tái nhợt hơn, với một biểu cảm rối loạn trên khuôn mặt. Cuối cùng, anh ta gật đầu. "Đúng, đích thực là Kanami. Không nhầm được. Cô ấy nói mình bận, và đống màu đổ làm mọi thứ trở nên lộn xộn. Cô ấy chắc hẳn vẫn còn sống sau trận động dất."
"Tôi cũng nghe thấy Sasaki-san đang nói chuyện điện thoại nữa," Hikari-san nói với cô chủ của mình. "Anh ấy bảo tôi rằng liệu anh ấy có thể dùng điện thoại bàn hay không và... tôi nghĩ Ibuki-san vẫn còn sống cho đến tận lúc ấy."
"Đúng, cô ấy vẫn còn... anh ta ôm đầu trong đau khổ. "Nếu mà tôi đã đến phòng tranh thay vì lơ là trách nhiệm của mình. Chết tiệt! Tôi là cặn bã! Chẳng là gì ngoài cặn bã!"
Chẳng nói được gì nhiều về chuyện đó. Sau cùng, không phải là động đất, bão tuyết hay lửa cháy đáng sợ.
Dường như người ta tìm thấy niềm an ủi trong nỗi hối tiếc.
Nó là một sự giải thoát khỏi thực tế trước mắt. Bạn đẩy tất cả những điều tồi tệ đã làm cho "con người cũ" của mình. Khó mà nói được rằng đây là sự tự-lên-án.
Khi bạn hối tiếc điều gì đó, cơ bản là bạn trở thành người tốt.
Tôi không bảo rằng Shinya-san là một con quỷ. Người ta vốn đã như thế. Nếu có ai mà là quỷ, thì đó là tôi, vì tôi chỉ làm được việc duy nhất là suy xét lỗi lầm của người khác vào lúc như thế này.
"Chuyện này lạ rồi đây," Akane-san nói, vuốt cằm. "Nếu đúng như Shinya-san, Hikari-san và Kunagisa-san đã nói, vụ sát hại chắc hẳn đã phải xảy ra sau trận động đất. Nhưng sau trận động đất, thì dòng sông màu kia đã được tạo ra rồi, nếu vậy thì không ai có thể giết cô ấy. Như thế..."
"Đúng vậy, Akane-chan." Kunagisa chen ngang. Cô ấy có cái nhìn như thể sắp tìm thấy điều gì thú vị. "Vụ việc này quá kỳ lạ."
"Khi cô nói căn phòng tranh đó bị khóa, ý cô là..." Iria-san gật đầu, có vẻ bị thuyết phục. "Hmm. Thật vậy, cho đến bây giờ, sơn vẫn chưa khô, hử? Có cách nào để trèo vào phòng từ trên cao không? Nói đi, Akari, chiếc điện thoại bàn trong phòng tranh của Ibuki-san nằm ở đâu?"
"Bên cạnh cửa sổ, trên một chiếc giá đỡ điện thoại," Akari-san trả lời quả quyết.
Iria-san dang tay và nói. "Kunagisa-san, cô là người tạo ra câu hỏi này, nhưng không biết cô có câu trả lời hay chưa? Cô có biết thủ phạm là ai không?"
"Không," Kunagisa trả lời, tự tin kỳ lạ.
Tất nhiên, tôi cũng không biết.
Không ai biết.
"Thế còn cửa sổ thì sao? Kẻ đó có thể trèo vào qua cửa sổ hay không?" Shinya-san hỏi.
Hikari-san trả lời. "Nhưng đây là tầng hai. Tôi nghĩ là không thể. Vả lại tôi chắc chắn là cửa sổ ấy bị khóa từ trong, vậy nên --"
"Vậy là nó không thể bị mở thì bên ngoài?"
"Có lẽ vậy," Hikari-san trả lời.
Chuẩn. Cửa sổ thì không thể được, cửa chính cũng vậy. Nó không thể xảy ra trước trận động đất lẫn sau trận động đất, vậy thì...
Oke.
Chúng ta đang đi vào ngõ cụt.
Tất cả lại chìm vào im lặng. Và sau đó, những đôi mắt lại dồn về phía Akane-san.
"Hả?" cô ấy hơi ngạc nhiên. "Này, tôi nghĩ là tôi đã chứng mình trong sạch rồi."
"Có lẽ là chưa," Iria-san nói, dọn dẹp đống sơn đổ đó là không thể, phải không? Vậy, sau cùng thì, chắc hẳn phải là trước trận động đất."
"Vậy còn những gì Shinya-san nói thì sao?"
"Anh ta có thể đã bị lừa. Có thể đó là ảo giác âm thanh hay đại loại vậy."
Ảo giác âm thanh? Nhảm nhí. Quá nhảm nhí. Tôi phải nói gì đó.
"Tôi nghĩ đó chỉ là bản thân cô muốn tin như vậy," tôi nói.
"Tôi không nghĩ thế," Iria-san nói, không bị câu hỏi của tôi làm phiền. "Cho dù nó không phải là ảo giác âm thanh, nó vẫn có thể là một sự hiểu sai nào đó. Không ai đi qua dòng sông màu đó được, đấy là điều chắc chắn. Hơn nữa, giả dụ rằng vụ việc xảy ra trước trận động đất là hoàn toàn hợp logic, có nghĩ là thủ phạm không ai khác ngoài Akane-san."
"Thế này không hay chút nào," Akane-san nói, thực sự lo lắng. "Tôi biết là nói cái này sẽ chẳng giúp gì cho tôi cả, nhưng tôi không thể không cảm thấy chứng cứ ngoại phạm của Akari-san và Teruko-san có sự mờ ám. Ý tôi là, thành viên trong gia đình làm chứng cho nhau sao? Nếu đây mà là một phiên tòa thì chẳng bao giờ có chuyện."
"Đây không phải là một phiên tòa," Iria-san trả lời thẳng thừng.
"Tôi không nghĩ vậy," Akane-san nói như thể cô ấy đã đoán trước câu trả lời. "Mà, quyết định thủ phạm qua quá trình loại trừ không có ý nghĩa gì cả. Nó ngu ngốc. Và tôi sẽ không gọi việc đơn thuần lờ đi bằng chứng của Sasaki-san là suy nghĩ logic. Nó là suy nghĩ tuyển lọc."
"Suy nghĩ tuyển lọc?"
Akane-san nhìn sang tôi, như thế muốn nói, "Cậu có thể giải thích không?"
"Một sự thiên vị có xác đoán," tôi thốt ra, bỗng nhiên nhớ ra chương trình huấn luyện của mình dạy rằng, không bao giờ để lộ sự ngu ngốc của bản thân cho một "đàn chị." "Nói cách khác, điều đó có nghĩa là khi cô chỉ xem xét đến những bằng chứng và chứng cứ phù hợp với ý kiến của bản thân và xua đi tất cả nhưng bằng chứng cho ra điều ngược lại. Thực sự là, họ nói đến cái đó trong thí nghiệm khả năng siêu nhiên, họ" -- mắt tôi đảo sang Maki-san -- "họ dùng nó rất nhiều. 'Dry Love,' phải không? Họ sở hữu mọi bằng chứng cho rằng khả năng của họ tồn tại trong khi lơ đi những bằng chứng cho rằng chúng không tồn tại. Nó là cách giúp họ đạt được kết quả như ý muốn, tôi đoán vậy."
"Tôi không hiểu cậu vừa nói cái gì."
Tôi đã cố gắng hết mình để nhớ mấy thứ đó, và Iria-san đây còn chẳng thèm nghe. Thật là tốn hơi.
Akane-san thở dài.
"Tôi biết là quan hệ giữa Ibuki-san và tôi khá tồi tệ, nhưng dù vây..."
Tôi nhớ lại trận cãi nhau chí chóe của họ vào bữa ăn tối hôm đó. Chuyện này không có lợi cho cô ấy chút nào. Chắc chắn không chỉ là vì Akane-san thiếu chứng cứ ngoại phạm mà Iria-san nghi ngờ cô đến vậy, mà còn do cả chuyện đó nữa.
Tất nhiên, không phải là tôi không hiểu cảm giác của Iria-san. Nhưng nếu bạn tính đến bằng chứng Shinya-san đưa ra, kể cả Akane-san cũng không thể là thủ phạm.
Đây là một vụ phạm tội không thể thực hiện được. Không có kẻ tình nghi. Chỉ có một nạn nhân và không có kẻ tình nghi. Tình huống thật vô lý. Và để sửa nó...
"Bằng chứng của Sasaki-san sau cùng cũng hơi đáng nghi," Iria-san nói, nhìn thẳng vào anh ta. "Cho dù nó không phải là một lời nói dối, thì cũng là nhầm lẫn hay mơ ngủ mà thôi."
"Nhưng tôi có nghe thấy anh ấy nói chuyện điện thoại," Hikari-san nói
Iria-san lắc đầu. "Nhưng chị đâu có nghe thấy giọng Ibuki-san, phải không? Sasaki-san là người duy nhất nghe được trực tiếp giọng cô ấy, có nghĩa là..."
"Thôi nào, thế thì --" Shinya-san bắt đầu phản đối, nhưng như thể nhận ra mình không có cơ sở tranh luận, anh ta im lặng.
"Hmm. Vậy thì thế đi, cũng chẳng có lựa chọn nào ngoài nghi ngờ tôi. Dù sao đó cũng là một cách xem xét sự việc," Akane-san nói, nhưng không như cô ấy đang nói dối hay giả bộ gì. Sonoyama Akane, Hệ thống ER3, Thất Ngu Nhân. Dường như cô ấy đã quá quen với cái sự hỗn loạn này rồi. "Nhưng để nói thêm, cô không có bằng chứng nào cả. Iria-san, cho dù cô có là bà chủ của hòn đảo và dinh thự này, cô cũng không thể đối xử với tôi như tội phạm mà không có bằng chứng, có phải không? Đây có thể không phải là tòa án, như cô nói, nhưng nó cũng không phải là cuốn tiểu thuyết trinh thám cũ rích đâu, nhỉ? Cô không thể giả sử tôi là tội phạm chỉ bằng phép loại trừ và suy nghĩ tuyển lọc phản toán học ấy. Không ai làm như vậy được."
"Nhưng Sonoyama-san, cô cũng không thể chứng minh rằng mình không phải là tội phạm."
"Cô không thể bảo một người vô tội chứng minh sự vô tội của họ. Cô không thể chứng minh được điều không thể chứng minh. Tôi vẫn sẽ vô tội cho tới khi bị chứng minh là có tội."
"Cô lại nói về luật nữa rồi."
Akane-san chùn vai. "Vậy, ý cô là gì, Iria-san? Ừ thì tôi là kẻ tình nghi chính. Ổn thôi. Hoàn toàn ổn. Tôi là người duy nhất không có chứng cứ ngoại phạm trước cơn động đất. Không ai có thể vào phòng tranh sau cơn động đất. Đúng rồi, tôi cũng đồng tình với cô về điểm đó. Thế nên, chứng cứ của Sasaki-san trở nên đáng nghi. Cũng đúng luôn. Giờ thì sao?"
Vậy...
Giờ thì sao?
"Chúng ta nên làm gì?" Iria-san nhìn quanh bàn với một biểu cảm hỗn loạn. Có vẻ như cô ta chưa nghĩ đến chuyện này. Thật là tụt hết cảm xúc.
"Ném tôi cho cảnh sát hoặc sao cũng được," Akane-san nói, gạt tóc mái sang bên.
Akane-san của Thất Ngu Nhân bị tống đến đồn cảnh sát?
"Tôi ghét cảnh sát," Iria-san nói, nhìn lên trần nhà bối rối. "Ôi, làm gì đây?"
Không khí nặng nề trôi khắp phòng.
Tôi thì thầm với Kunagisa. "Này, Tomo."
"Gì đấy, Ii-chan?"
"Có cách nào để dừng trò săn phù thủy này lại không?"
"Có."
"Có?"
"Có, nhưng mà" -- cô ấy nhìn tôi -- "cậu phải làm, chứ không phải tôi."
"Yeah, oke," tôi gật đầu, rồi giơ tay.
Iria-san gọi tôi với biểu cảm lẫn lộn. "Được, cậu." A, tốt. Thật tốt là không bị làm ngơ nữa.
"Tôi có một đề nghị."
"À?"
"Dùng căn phòng mà tôi đang ở thì sao? Cô chỉ có thể khóa và mở khóa nó từ bên ngoài. Nếu chúng ta giữ Akane-san ở đó một thời gian thì sao?"
"Giữ cô ấy ở đó?" Cô ta nhìn tôi hồ nghi. "Ý cậu là giam?"
"Giam là không chính xác. Không phải là giam, chỉ là... một thời gian cách ly ngắn. Iria-san, tôi nghĩ điều đáng lo sợ nhất hiện nay là vụ việc này có thể trở thành giết người hàng loạt. Kanami-san đã bị giết. Oke, chuyện đó đã kết thúc. Tôi ghét phải nói thật, nhưng chuyện gì đã qua thì cho qua. Nhưng quan trọng hơn, chúng ta không thể ai bị giết thêm nữa. Cách nhanh nhất để giải quyết vấn đề này là biệt lập nghi phạm chính. Nếu Akane-san thực sự là kẻ sát nhân, tất nhiên là cô ấy sẽ không thể phạm tội thêm nữa. Nếu, ngược lại, có ai đó đã sử dụng thủ đoạn để vào được phòng và sát hại Kanami-san sau trận động đất, hắn sẽ phải dừng lại. Suy cho cùng, nếu kẻ đó có bất cứ động tĩnh gì, điều đó cũng sẽ chứng minh sự vô tội của Akane-san."
Tôi nhìn quanh một lần để xem hồi đáp của mọi người.
"Nói cách khác, tạo ra một môi trường đối kháng, để kẻ sát nhân không thể làm gì được nữa. Đó là bao gồm Akane-san và kể cả những người khác. Căn phòng tranh có thể đã bị khóa, nhưng cửa có khóa được tạo ra để bị mở. Điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là chúng ta cũng không thể biết rõ. Akane-san có thể đã làm chuyện này. Ai đó có thể đã làm. Kể cả tôi. Cũng có thể không. Nên tôi nghĩ tốt nhất bây giờ là tạo ra thế tiến thoái lưỡng nan cầm chân kẻ sát nhân."
"À, tôi hiểu rồi," Yayoi-san lên tiếng, làm tôi hơi ngạc nhiên. "Rất có lý. Tôi phải đồng ý như vậy. Tôi nghĩ là nghi ngờ mỗi Akane-san là không có cơ sở chắc chắn. Lời giải thích của Iria-san hình như hơi định kiến."
Iria-san nhìn cô ấy khó hiểu. Dù vậy, Yayoi-san vẫn tiếp tục.
"Tôi không nghĩ đây là ý tưởng tệ đâu. Nhưng cậu không định nhốt cô ấy mãi, phải không? Chẳng phải căn phòng đó tồi tệ lắm sao?"
Này, tôi phải ngủ trong căn phòng tồi tệ đó đấy, khốn kiếp.
Đồ tư sản đê tiện.
"Vậy, hãy đợi cho đến khi cảnh sát tới. Hòn đảo này là tư hữu, chỉ cần một, hai ngày là sẽ có nhân viên điều tra đến đây."
"Tôi sẽ không gọi cảnh sát," Iria-san nói, khiến tôi sững sờ hoàn toàn.
Ế? Xin lỗi, thưa quý bà, bà vừa phun ra cái điều kinh khủng gì vậy?
"Ý tôi là, vậy thì có ích gì, phải không? Kể cả chúng ta có gọi cảnh sát, họ cũng sẽ biết Sonoyama-san là thủ phạm và mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy. Cảnh sát không làm gì được ở đây hết."
Chẳng phải lời của Iria-san đáng ngờ, mà là cái mặt cô ta. Cảnh sát sẽ không làm gì? Tại sao cô ta lại nói thế với bộ mặt nghiêm nghị như vậy?
"Nhưng chúng ta không thể không gọi cảnh sát. Nếu không, nhốt cô ấy lại thì có ích gì?"
"Không cần thiết. Chúng ta chỉ cần xâu chuỗi sự kiện lại trong khi cô ấy ở đó. Chúng ta sẽ lần ra thủ phạm thực sự với đầy đủ bằng chứng và lý do. Nói vậy cậu còn chưa hiểu hay sao?"
"Vậy cô sẽ là người điều tra vụ này hay sao, Iria-san?"
Có gì đó về cái "lý do" của Iria-san không làm tôi yên tâm. Nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, cô ta lắc đầu.
"Không, không phải tôi, tất nhiên. Cậu không nhớ sao? Tôi đã nói với cậu ngày hôm qua, phải không? Trong một tuần - không, sáu ngày - con người tuyệt vời, diệu kỳ đó sẽ đến hòn đảo này."
Thám tử của cuốn tiểu thuyết trinh thám này. Nhân vật yêu thích của Iria-san.
Anh hùng của Iria-san.
"Chắc chắn là Aikawa-san sẽ đập tan chuyện này ra từng mảnh vụn."
Mảnh vụn. Diễn tả hay thật. Và trông cũng không giống như cô ta đang cường điệu hóa.
"Sáu ngày nữa, hả?" Akane-san nói một cách hoài nghi, tay thõng xuống. "Mà, sao cũng được. Được được được. Tôi biết là tôi vô tội, nhưng nếu phải làm thế này mới thuyết phục được cô, thì còn thế nào nữa? Giả sử là chúng ta có thể tin được cái người Aikawa-san này?
"Được. Tất nhiên." Iria-san gật đầu tự tin. Bạn có thể cảm nhận được niềm tin mãnh liệt vào vị anh hùng của cô ta chỉ bằng biểu cảm.
Akane-san lại thở dài. "Ổn thôi. Làm vậy đi."
"Không biết tôi làm vậy có đúng không," tôi vừa nói vừa nghịch tóc Kunagisa. Cô ấy nói buộc lên như thế cao quá làm nặng đầu và muốn tôi buộc lại. Tôi đã nghĩ như vậy thì mới dễ thương, nhưng nếu cô ấy không thích, thì chẳng còn cách nào.
3
Tất cả mọi người đều đã chia ra, còn hai đứa chúng tôi trở về phòng của Kunagisa.
"Tôi nghĩ là ổn thôi. Mọi chuyện cũng đúng như tôi đã mong. Akane-chan chắc cũng thoải mái, nhỉ? Dù sao cũng tốt hơn nhiều là tiếp tục cãi nhau vô bổ."
"Hmm, chẳng biết được..."
Là người nêu ra ý tưởng này, tôi không nghĩ Akane-san sẽ thấy vui vẻ lắm. Tôi cảm thấy hơi tội lỗi. Có lẽ đó là phương án duy nhất, nhưng tôi vẫn băn khoăn liệu có cách nào khác hay không.
"Xong rồi."
"Sankyuu." Cô ấy bò ra chỗ để máy tính và ngồi dựa lưng vào tôi. Rồi cô ấy bật màn hình lên và tiếp tục gõ phím.
"Chỉ là... tôi cảm thấy chúng ta đã bất công với Akane-san."
"Có thể. Nhưng điều đó không thể tránh được, Ii-chan?"
Sau bữa ăn sáng, Akane-san đã tự đến phòng tôi. Akari-san và những người khác sẽ mang đồ ăn đến trực tiếp cho cô ấy, và cô ấy phải gọi cho họ qua điện thoại nếu muốn dùng phòng tắm. Akane-san chỉ xin một chiếc đèn đọc sách để cô ấy có thể dùng sáu ngày tiếp theo đọc hết đống sách mà cô ấy đã mang.
Sáu ngày, nói một cách chủ quan, căn phòng đó không tệ cho lắm. Nhưng cánh cửa không thể mở từ bên trong và cửa sổ quá cao -- gần như không có cách nào để thoát ra. Hiểu theo ý khác, thì đây là sự giam cầm thực sự.
Sáu ngày.
Bị nhốt lại như vậy là quá lâu.
"Nếu mà Iria-san gọi cảnh sát, chúng ta đã chẳng cần phải làm thế này. Cứ như cô ta đang cố che giấu vụ việc vậy."
"Nhưng Iria-san cũng đúng mà, phải không? Nếu cô ấy gọi cảnh sát, có thể họ sẽ truy cứu Akane-chan và khép lại vụ án ở đây. Hoặc cho dù họ chưa thể kết án cô ấy, cô ấy vẫn sẽ là kẻ tình nghi. Ý tôi là, không phải cậu muốn tránh điều đó sao? Một thành viên của Thất Ngu Nhân trở thành đối tượng giết người?"
"Cậu có biết nhiều về ER3 không, Tomo?"
"Tôi có một vài người quen ở đó. Nhưng chắc chắn cậu biết nhiều hơn tôi."
"Nói đến Thất Ngu Nhân, Akane-san không có quyền miễn trừ phạm tội hay bất cứ thứ gì tương tự đúng không?
"Nhưng trường hợp này sẽ còn tệ hơn, chưa kể là Yayoi-chan và Maki-san đều là những người nhận được nhiều sự tôn trọng. Không ai muốn một sự việc thế này xảy ra cả. Tất nhiên Iria-chan cũng vậy. Cho cên cô ấy không gọi cảnh sát cũng là điều tự nhiên."
"Tự nhiên, hử?"
Có lẽ bản thân cái hòn đảo này đã chẳng có gì tự nhiên. Nhưng xem xét cử chỉ của Iria-san thì, tôi cảm thấy còn có chuyện gì đó nữa. Như là còn vài lý do nữa khiến cô ta không muốn gọi cảnh sát.
"Cậu có nghĩ là Iria-san ghét cảnh sát vì lý do đặc biệt gì không?"
"Vậy, hỏi cô ấy thì sao?"
"Không chắc là cô ta sẽ nói."
"Đúng, cũng có thể. Mà dù sao, lo lắng về chuyện đó làm gì? Một khi cái nhân vật Aikawa mà Iria-chan yêu phát cuồng phát điên này đến đảo, mọi chuyện sẽ được giải quyết hết. Chỉ sáu ngày nữa thôi."
"Ừ, nhưng mà..."
Iria-san là chủ nhân của hòn đảo, nên nếu cô ta nói không gọi cảnh sát, tức là không ai được phản đối. Ít ra thì, sẽ không có thêm án mạng nào nữa khi Akane-san còn bị nhốt. Nhưng dù thế thì...
"Nói xem, Tomo."
"Gì cơ, Ii-chan?"
"Tôi muốn nhờ cậu một việc."
"Đồng ý. Việc gì thế?"
"Cậu có thể làm gì với cái cửa bị khóa không?"
"Tôi không biết, nhưng vì cậu, tôi sẽ cố vậy."
Không cần phải dành ra sáu ngày trời ngồi không. Đằng nào tôi cũng là người đã đề ra biện pháp này, thế nên tôi cần phải suy nghĩ một cách cẩn thận.
"Nếu chúng ta giải quyết nhanh vụ này, thì sẽ không cần giữ Akane-san lại trong đó nữa, cho dù cô ấy có làm nó hay không."
Cô ấy xoay ghế lại đối diện với tôi. Vẫy vẫy cái tay bảo tôi đến gần. "Đây, đây." Tôi bước đến chỗ mấy cái máy tính như được bảo.
"Bây giờ, tôi đánh tạm ra chứng cứ ngoại phạm của mọi người như thế này."
Ibuki Kanami (đã bị sát hại)
----
Sonoyama Akane
Trước động đất: X
Sau động đất: X
----
Kunagisa Tomo
Trước động đất: O (Ii-chan, Hikari, Maki, Shinya)
Sau động đất: X
----
Sashirono Yayoi
Trước động đất: O (Iria, Rei)
Sau động đất: X
----
Chiga Akari
Trước động đất: Δ (Teruko)
Sau động đất: X
----
Chiga Hikari
Trước động đất: O (Ii-chan, Tomo, Maki, Shinya)
Sau động đất: X
----
Chiga Teruko
Trước động đất: Δ (Akari)
Sau động đất: X
----
Sakaki Shinya
Trước động đất: O (Ii-chan, Tomo, Maki, Hikari)
Sau động đất: O (Maki)
----
Handa Rei
Trước động đất: O (Iria, Yayoi)
Sau động đất: Δ (Iria)
----
Himena Maki
Trước động đất: O (Ii-chan, Tomo, Hikari, Shinya)
Sau động đất: O (Shinya)
----
Akagami Iria
Trước động đất: O (Rei, Yayoi)
Sau động đất: Δ (Rei)
"Nhìn có đúng không?"
"Tôi hiểu O với X rồi, nhưng cái hình tam giác là sao?"
"Akane-chan nói đúng về chuyện thành viên gia tộc. Iria-chan, Rei-chan, Akari-chan, Hikari-chan và Teruko-chan tập hợp lại một nhóm quá đông, thế nên bây giờ, họ phải bị kiểm tra. Chỉ là, ừm, chứng cứ ngoại phạm của họ hơi yếu."
Cô ấy kéo màn hình xuống và kiểm tra lại bảng chứng cứ ngoại phạm một lần nữa
"Bây giờ hãy bỏ qua khả năng có kẻ đồng phạm," tôi nói. "Và cái mối quan hệ gia tộc đó. Nếu chúng ta coi như vậy, có thể bỏ Shinya-san và Maki-san khỏi danh sách tình nghi. Ồ, cả Rei-san và Iria-san nữa."
Còn bốn người.
Bảy người còn lại.
"Nếu chứng cứ của Shinya-san là chính xác, thì căn phòng bị khóa với dòng sông màu sẽ trở thành vấn đề khó. Nhưng nếu nó là giả, thì có nghĩa Akane-san sẽ là kẻ phạm tội."
"Dù tôi không thể nghĩ ra được là Shinya-san nói dối để làm gì?"
"Đó có thể là hiểu lầm hay gì đó hơn là lời nói dối."
À, nếu thế thì sao.
Tôi nói nghe cứ như Iria-san.
"Nhưng mà này, nói một cách khách quan, Akane-san thực sự là đối tượng tình nghi số một ở đây."
"Ừ, không thể không nghĩ như vậy khi nhìn vào cái bảng này. Không quan trọng là cậu công bằng hay đồng cảm thế nào, sự thật vẫn không thay đổi, cô ấy là người duy nhất ở đây không hề có một mẩu chứng cứ ngoại phạm nào. Nếu không vì lý do đó, cô ấy đã chẳng chấp nhận cái vụ cách ly biệt lập này."
"Đúng thế. Vậy Tomo, cậu có nghĩ là Akane-san đã làm chuyện đó không?"
"Không thể nói vậy được. Như cô ấy đã bảo, không có bằng chứng gì cả. Cậu không thể biến người khác thành tội phạm chỉ với quá trình loại trừ. Chúng ta cũng chưa khám nghiệm cơ thể của Kanami-chan nữa."
"À, mà sự thật là căn phòng vẫn bị khóa."
"Nhưng nếu cậu tính cả chuyện đó vào, không có ai có thể phạm tội cả. Ii-chan, cậu có ý kiến gì không?"
"Có một vài rồi," tôi vừa nói vừa ngẫm nghĩ. "Chắc sau này tôi sẽ nghĩ ra điều gì đó. Cậu thì sao, Tomo?"
"Tôi có cả đống," cô ấy nói. "Chỉ cần động não một chút là tất cả sẽ đâu vào đấy. À mà, Ii-chan? Cho dù chứng cứ của Shinya-san có đúng hay không, tôi vẫn nghĩ là vụ án xảy ra sau trận động đất."
"Hả? Tại sao?"
"Bức tranh chân dung của cậu. Cậu thực sự nghĩ là cô ấy có thể hoàn thành một bức tranh như vậy trước trận động đất à? Tôi không nghĩ vậy đâu."
"Vậy..."
Cũng khó nói. Kanami-san vẽ nhanh thần kỳ. Nhưng nếu điều Kunagisa nói là đúng, vậy chắc chắn căn phòng đã bị khóa. Diễn biến như vậy không giúp ích gì cả.
"Và còn có một cái xác không đầu nữa."
Tôi gật đầu.
Chưa nói đến ai đã sát hại cô ấy, nhưng tại sao lại chặt đầu?
"Người ta nói phải cảnh giác với danh tính bị xáo trộn khi có một cái xác mất đầu, nhưng tôi nghĩ là không cần thiết trong trường hợp này. Có mười hai người, một người bị chặt đầu, và giờ còn mười một. Chúng ta biết chính xác danh tính mười một người còn lại."
"Nếu mà là một trong ba chị em hầu gái bị giết, thì lúc đó mới là vấn đề thực sự, nhỉ." Kunagisa nói. "Nhưng với Kanami-chan, chuyện chỉ có thế. Đó là nếu không còn người nào khác trên đảo này, nhưng mà cậu biết đấy."
"Cũng không cần tính đến đó. Nếu ta giả sử có một số X người khác ở trên hòn đảo, tất cả những việc thu hẹp đối tượng tình nghi rồi chứng cứ ngoại phạm này sẽ thành công cốc hết. Tôi không biết cái vị "thám tử" sắp đến đây trong sáu ngày tới sẽ nói gì về chuyện này, nhưng bây giờ hãy cứ lo về mười một người chúng ta biết đi đã."
"Như cậu nói," cô ấy trả lời, ngước lên trần nhà. "Giờ, nếu cậu xem đến khả năng kẻ sát nhân có đồng phạm hoặc đây là một thủ đoạn được điều khiển từ xa nào đó, chỉ có cậu và tôi có thể được loại khỏi danh sách tình nghi."
"Tại sao lại cả tôi nữa?" tôi hỏi.
"Vì tôi tin cậu," cô ấy trả lời điềm tĩnh. "Nhưng mà, tại sao lại phải chặt đầu? Hoán đổi cơ thể là lý do duy nhất mà tôi nghĩ đến. Nhưng mà tôi vẫn phân vân... có khi đó không phải là nguyên nhân cô ấy chết."
"Ừ. Nếu thế, không thể nào chỉ có ít máu như vậy. Mà sẽ là sông máu. Nhưng nhìn qua, cũng không có vết đâm hay vết thương nào, nên có thể cô ấy bị đầu độc hoặc là bị thắt cổ. Mà chỉ là suy đoán của tôi."
"Không biết kẻ đó có hạ gục cô ấy dễ dàng hay không."
"Rất có thể. Cô ấy không đi lại được, và mặc dù thị giác đã hồi phục, nhưng chắc chắn là chưa hoàn toàn. Một khi áp sát được, hành động hạ sát cô ấy không phải là quá khó. Sau đó việc chặt đầu thì không nói làm gì."
Chỉ cần bạn không do dự, việc đó chẳng cần đến vài phút.
"Không có động cơ gây án rõ ràng nữa. Tại sao Kanami-san lại phải bị giết?"
"Không có ai phải bị giết cả. Nhưng đúng, tôi cũng tự hỏi. Ngoài Shinya-chan, tất mọi người ở đây đều chỉ mới gặp Kanami-san thôi, đúng không? Hmm, có thể không phải. Có thể ai đó đã từng có mối liên hệ với cô ấy trước khi đến đảo cũng nên. Nếu thế thật thì cũng không lạ."
"Tôi nghĩ là cậu có thể giả sử mọi tình huống xảy ra trong chuyện này."
Thật vậy, mọi điều giả sử bây giờ chỉ là vô nghĩa.
Kunagisa rên rỉ.
"Mà, đầu tiên nên lo về những chi tiết khác, để chuyện ai biết ai sau đi."
"Ta sẽ làm thế nào?"
"Cậu nghĩ cậu đang nói chuyện với ai?" Cô ấy nhe răng cười toe toét.
Tất nhiên rồi.
Cô gái với mái tóc xanh dương này dù sao là đứa cũng có "số má".
"Giờ thì, khám nghiệm hiện trường thôi nhỉ?" Cô ấy tóm lấy cái máy ảnh kỹ thuật số.
4
Trên đường đến phòng Kanami-san, chúng tôi bắt gặp Yayoi-san. Tôi định chào, nhưng lúc đó cô ấy trông rất khó gần, và tôi lỡ mất cơ hội. Cô ấy tiếp tục đi theo hướng ngược lại. Dù chúng tôi đi ngang qua nhau, cứ như thể cô ấy không nhận ra sự tồn tại của bọn tôi.
"Không biết cô ấy đang nghĩ gì nhỉ," Kunagisa nói. "Có gì trông đó rất lạ."
"Cô ấy nhìn như đang lo lắng về điều gì vậy. Hoặc cũng có thể chỉ là đang suy tư."
"Hmph. Hình như cô ấy mới xem qua phòng Kanami-chan. Ý tưởng trùng hợp chăng. Giải quyết xong vụ này để tất cả có thể về nhà."
"Hmm, tôi không chắc. Cô ấy ở đây lâu nhất, phải không? Tự nhiên lại muốn xắp đồ và rời đi có vẻ không đúng lắm."
"Ế, có thể. Nhưng mà cá nhân tôi ghét mấy hòn đảo mà xảy ra án mạng lắm."
"Tôi thực sự phân vân về điều đó."
Ngay trước khi tất cả rời phòng ăn, Iria-san đã đặt ra một quy định. "Cho đến khi Aikawa-san đến nơi này trong sáu ngày tới, không ai được phép rời khỏi đảo. Tất cả chúng ta đều là nghi phạm, kể cả tôi."
Nói cách khác, Akane-san không chỉ là người duy nhất bị giam cầm. Và cũng không chỉ vì tò mò đơn thuần thúc đẩy Kunagisa điều tra vụ này. Chị ta chỉ muốn về nhà cho sớm theo kế hoạch. Đã lười thì chẳng, chị ta cũng rất khốn nạn về ba cái vụ kế hoạch này.
"Mà, thế nào cũng được. Nếu Yayoi-san giải quyết vụ này cho chúng ta thì cũng chẳng sao."
"Tôi không nghĩ cô ấy đang tính vậy. Cái không khí u sầu, ủ rũ này bao trùm cô ấy. Có khi cô ấy đang ngấm ngầm phá hủy vật chứng cũng nên."
"Nếu vậy thì tiêu," Kunagisa nói, nhìn tôi qua chiếc máy ảnh kỹ thuật số. "Nhanh lên và kiểm tra xem nào."
Cửa phòng Kanami-san để mở. Bạn có thể nhìn vào trong phòng. Không có ai cả. Không tự hỏi không biết những người còn lại đang làm gì, ngoại trừ Akane-san, người ở trong căn phòng kho. Nhưng lúc này tôi quyết định gạt chuyện đó sang một bên. Người ta sẽ làm điều mình muốn, chỉ cần đó là điều được cho phép. Nó đúng với hòn đảo này, và cũng đúng ở bất cứ nơi đâu.
Căn phòng có mùi dung môi pha màu, như thường lệ, nhưng màu sơn lúc này dường như đã khô. Cơ thể của Kanami-san vẫn ở chỗ cũ như lúc sáng, và nhìn cũng không khác gì.
"Kiểm tra nào..."
Có điều gì đó thực sự... lố bịch về một cách xác không đầu. Điều làm xác chết thật sởn gai ốc và đáng kinh hãi là do biểu cảm vô hồn trên gương mặt của nó, nhưng với một cái xác thiếu đi cái đó, sự ghê tởm và hãi hùng ấy bị biến thành sự hài hước. Như thể bạn đang nhìn vào một nỗ lực tồi tàn nhằm dựng model nhựa hay gì vậy.
Dòng sông cẩm thạch. Kunagisa đã tung cái áo khoác ra giữa.
"Mà này, về cái áo choàng đó. Nó giá bao nhiêu?"
"Bộ này có hai mảnh, kể cả cái áo thì đáng giá hai mươi ngàn, tôi nghĩ vậy."
"Dollar?"
"Không, yen."
Wow, giá cũng bình thường. Tôi hơi ngạc nhiên.
"Vậy, đi vào trong thôi nhỉ." Tôi định bước lên cái áo choàng, nhưng cô ấy giật cổ tay áo tôi y như lúc sáng. "Gì nữa?"
"Thử nhảy xem."
"Hả?"
"Nào. Thì nghiệm đấy. Chạy lấy đà một ít ở đây để xem cậu có nhảy qua được dòng sông màu đó không. Kỹ năng điền kinh của cậu không tệ, phải không?"
"Cũng không phải là giỏi."
"Thử đi."
"Được rồi."
Tôi khởi động một chút và nhảy hết cỡ, nhưng như đã đoán, tôi không thể vượt qua. Tôi tiếp đất bằng cả hai chân, chỉ qua đoạn trung tâm một chút.
"Chỉ được thế thôi."
"Hmm." Kunagisa đi qua, bước lên cái áo choàng. "Nếu cả cậu cũng không làm được, thì Shinya-san là người duy nhất ở đây có thể. Anh ta cũng là nam giới duy nhất ở đây ngoài cậu."
"Yeah, nhưng mà thực sự, mấy cô hầu gái đó trông cũng rất khỏe mạnh. Ý tôi là, họ mang vác được hành lý của cậu, kể cả mấy cái PC và máy trạm đó. Chúng không nhẹ chút nào."
"Ừ, nhưng mà họ cũng mảnh dẻ. Vấn đề ở đây chỉ là khoảng cách. Hmm, dù sao, người ta luôn nói vấn đề khả năng luôn đi kèm với sự thiết thực. Mà tôi nghĩ chi tiết này hơi nhập nhằng. Giờ, xem chuyện gì xảy ra với Kanami-san đã." Cô ấy tiến đến cơ thể của Kanami, tay cầm máy ảnh.
Cô ấy dường như đặc biệt quan tâm đến việc khám nghiệm cái xác, trong khi tôi thì để ý hơn về mấy bức tranh của Kanami-san. Có vài bức nằm trên sàn, có bức hoa anh đào mà cô ấy đã đập, và cả bức vẽ lại. Tôi đã phải rùng mình trước nó. Kể cả tôi, người không có một chút am thích về nghệ thuật hay cái đẹp, cũng không thể chối bỏ rằng tôi đang chiêm ngưỡng một vẻ đẹp tinh anh, tuyệt đối.
Và rồi có bức tranh mà tôi làm mẫu. Kanami-san đã hứa sẽ tặng nó cho tôi, nhưng mà tôi không thể nhận nó được nữa. Thần kinh tôi không phải sắt thép.
"Mình chỉ đang lảm nhảm, nhưng mà..."
Khi tôi định nâng bức tranh lên, tôi đã tự ngưng mình. Sẽ không hay ho gì nếu tôi sẽ để lại dấu vân tay. Nhưng mà, chắc cũng chẳng quan trọng.
Hử?
"Này, Tomo."
"Ừ?"
"Hình như có gì đó hơi lạ về bức tranh này phải không?"
"Bức chân dung của cậu á? Hmm? Lạ cái gì? Nó chỉ là một bức tranh bình thường thôi mà."
Chắc chắn khiếu thẩm mỹ của Kunagisa không phải là tầm thường nhất thế giới, nhưng mà không chỉ có thế. Có gì đó không đúng về bức tranh này, và nó quỷ quyệt đến khó chịu. Không chỉ hình ảnh mà nó mô tả, mà còn cái cảm giác quái đản mà nó đem lại.
"Mà dù sao, lại dây chụp cái tranh này một phát đi, được không? Nó có gì đó làm tôi hơi khó chịu."
"Hiểu rồi. Hmm, tôi chẳng thấy điều gì bất thường ở đây."
Cô ấy đang kiểm tra cơ thể của Kanami-san.
"Vậy sao?" Tôi hỏi, đến gần cô ấy.
"Ừ. Dù tôi chẳng phải chuyên gia hay gì. Nguyên nhân tử vong vẫn là bí ẩn, và tôi cũng không thể tìm ra thời điểm cô ấy chết. Nếu không có chuyên viên nghiệp vụ ở đây thì, không thể. Giá mà Iria-san đã mời một thần y đến đây. Cậu biết không, như bác sỹ quái dị Black Jack ấy. Vả lại, kể cả mà có chuyên viên đi nữa, khám nghiệm một cái xác mất đầu là không dễ dàng."
"Tôi đoán là không thu thập được thêm gì ở đây nữa."
"Yep." Cô ấy nâng cái xác lên dưới khửu tay. Sau bao nhiê năm cô ấy vẫn chẳng sợ đụng vào xác chết. "Làm tôi nhớ lại, cậu biết không? Giống như ngày xưa."
"Ừ, cậu đúng, nhưng mà... với tôi nó không như vậy. Lúc nào tôi cũng có cảm giác mình đang nhìn thấy xác người lần đầu. Tôi thấy khó hiểu từ lâu rồi.
Có cái cảm giác khó nói, lộn xộn này. Như khi bạn tìm thấy một cái sẹo trên người mình mà bạn không nhớ mình có lúc nào.
"Nó là jamais vu."
"Nó là cái gì cơ?"
"Ngược với déjà vu. Có nghĩa là cậu cảm thấy mình đang làm điều gì đó lần đầu, mặc dù cậu đã làm nó nhiều lần trước đó rồi. Hình như nó xảy ra khi tri giác của cậu bị đóng băng."
Vậy thì tri giác của tôi chắc hẳn đã đóng băng từ lâu rồi.
Đã có nhiều chuyện xảy ra.
"Mà dù sao," Kunagisa nói. "Không có vết đâm. Nên chắc là bị thắt cổ. Rồi để giấu vết bầm, kẻ đó chặt đầu cô ấy."
"Nghe điên thật, nhưng mà... có chỗ này tôi không hiểu. Cho dù là tên sát nhân dùng cái gì để chặt đầu -- dao, rìu, rựa, cho dù nó là cái gì -- sao hắn không dùng cái đó để giết cô ấy luôn?
"Có thể hắn đã làm vậy. Không có vết đâm, nhưng chỉ là trên phần thân. Có thể hắn đâm vào đầu cô ấy."
"Ờ, đúng, có thể," tôi nói. "Nói đến chuyện đó, cậu nghĩ là cái đầu đâu rồi? Tôi tự hỏi tên giết người ấy mang nó đi đâu. Ý tôi là, nếu hắn đã lấy nó."
"Nửa hòn đảo này là rừng. Có thể hắn chôn nó ở đâu đó ngoài kia. Cũng có thể đã vứt xuống biển. Phi tang vật chứng không phải là vấn đề."
"Vậy thì lại câu hỏi này, tại sao tên sát nhân lại chặt đầu?"
"Tôi còn có một câu hỏi nữa, Ii-chan. Nhìn này. Cái đầu bị cắt từ phần sát đế cổ, phải không? Tại sao lại cắt nó như thế? Cậu không nghĩ là để cặt đầu ai đó, bình thường họ sẽ chặt ở phần giữa cổ sao?"
Vị trí vết chặt quả thực rất thấp, nhưng tôi đã không nghĩ chuyện này quan trọng đến vậy.
Tôi khoanh tay lại và nghĩ. Điều tra hiện trường vụ án không cho nhiều manh mối. Cùng lắm, chúng tôi mới chỉ xác nhận được là dòng sông màu kia không thể bị nhảy qua. Và đó như là một bước lùi trong quá trình điều tra thì đúng hơn.
Kunagisa đi đến cái giá điện thoại bên cuwarsoor và cầm ống nghe lên.
"Hmm, cũng không có gì lạ ở đây."
"Cậu tưởng là có sao?"
"Tôi đã nghĩ là phải có một sợi dây dẫn luồn vào đây để cuộc gọi đến sẽ bị chuyển sang một máy khác. Nhưng dường như không có gì cả. Cũng không có vẻ là nó bị hàn lại."
"Điện thoại, hử? Nói xem, nó như thế nào ấy nhỉ? Kanami-san đã nói gì với Shinya-san?"
"Màu đã đổ, tôi đang bận làm việc nên đừng làm phiền, đại loại như vậy. Nhưng Shinya-san đáng lẽ phải đi kiểm tra cô ấy cho dù bị bảo không được. Cô ấy nghe rất nghiêm ngặt, nhưng đó là nhiệm vụ của anh ta, của một người chăm sóc."
"Cậu đúng về việc đó. Nhưng có nói lại cũng chẳng ich gì."
Mà dù sao, trước giờ Shinya-san đã phải chịu gánh nặng ấy một mình. Chúng tôi không có quyền gì để mà đổ tội cho anh ta, và cũng không cần phải làm vậy. Thế giới này điên dại, nhưng nó cũng là một thế giới mà chúng ta phải chịu trách nhiệm cho mọi hành động của bản thân. Và đôi khi chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm của chính mình vì đã không hành động.
"Liệu có khi nào hắn đã có thể sửa chiếc điện thoại về như cũ không?"
"À, tôi sẽ không bảo chuyện đó là hoàn toàn không thể, nhưng thực tiễn mà nói thì không. Chuyện này không đơn giản như là tháo và cởi một cái nút thắt."
"Ừ, có lý. Có lẽ là phải xem xét những khả năng khác. Như cái cửa bị khóa."
"Cậu nghĩ tôi nói dối sao?"
Bỗng nhiên tôi nghe thấy giọng Shinya-san từ phía sau, nên tôi quay người lại. Anh ta đứng trước cửa với một cái túi màu vàng gì đó trên tay.
"Nhưng tôi chắc chắn đã nghe thấy giọng Kanami. Đó không phải là lời dối trá."
Nghe từ giọng anh ta, dường anh ta như khá mệt mỏi. Mà chẳng cần phải nói ra.
"Tôi không nói là anh dối trá, Shinya-san. Chúng ta không thể chắc chắn về điều gì cả. Nhưng có khi nào mà giọng nói anh nghe thấy không phải là của cô ấy không?"
"Không," anh ta trả lời. "Tôi đã biết Kanami một thời gian dài. Chẳng đời nào tôi lại nghe nhầm giọng cô ấy. Cậu nghi ngờ tôi sao?"
"Không phải như vậy. Anh cũng không có lý do gì để sát hại cô ấy cả."
"Chẳng biết được, có lẽ chúng tôi không phải là những người thân thiết nhất." Anh ta cười nhẹ. Rồi sau đó bước qua đống màu đã khô và đến chỗ chúng tôi. Nhìn kỹ lại thì mới rõ cái túi vàng vàng kia là gì. Nó là một cái túi ngủ. Anh ta nhìn lên tôi. "Chúng ta không thể để cô ấy ở đây được, phải không?" anh ta nói "Iria-san đã cho phép tôi. Tôi đã quyết định chôn cô ấy trên ngọn núi phía sau. Iria-san sẽ không cho cảnh sát đến bây giờ, vả lại tất cả ở đây đều là tài sản của cô ấy. Chôn Kanami là tất cả những gì tôi làm được lúc này."
"Bọn tôi sẽ giúp anh," tôi nói. Anh ta cố nghĩ ra một lời từ chối phù hợp, nhưng như nhận ra rằng có hai người thêm nữa cũng tốt, anh ta không nói gì.
Cùng nhau cũng tôi nâng cơ thể Kanami-san lên và lặng lẽ đặt nó vào chiếc túi ngủ. Tôi biết là không cần phải nói ra, nhưng cơ thể cô ấy đã không còn chút hơi ấm nào nữa.
"Shinya-san, anh có cái gì để đào không?"
"Có một cái xẻng lớn ở lối ra. Kunagisa-chan, cô cầm nó cho bọn tôi được không? Hmm, nói xem, đó có phải là một cái máy ảnh kỹ thuật số không?"
"Yup." Kunagisa gật đầu. "Bọn tôi phải ghi lại cảnh hiện trường cho đến khi Ngài Thám Tử xuất hiện. Tôi không nghĩ là chụp ảnh cái xác thì yêu cầu quyền công khai đâu, đúng không?"
Cô ấy nói theo cách tồi tệ nhất có thể, nhưng mà Shinya-san chỉ gật đầu đáp và cười mỉm. "Tôi hiểu rồi. Chúng ta đi thôi."
"Um, Shinya-san này? Về bức tranh nay..."
"Hmm? À, bức tranh của Kanami. Đẹp, phải không? Đó là bức tranh cuối cùng cô ấy vẽ, nhưng cô ấy đã định tặng nó cho cậu, nên xin hay nhận nó."
"Có ổn không?"
"Tôi muốn trân trọng ước nguyện cuối cùng của cô ấy."
Ước nguyện cuối cùng.
Đúng, cô ấy đã chết rồi. Không còn nguyện vọng gì để thực hiện nữa.
"Nắm chân cô ấy, được không? Tôi sẽ nâng phần đầu, và --" Anh ta tự ngắt lời, như thể đã nhận ra chẳng còn đầu nào để mà nâng nữa. Không nói thêm lời nào, tôi nâng phần chân lên.
Anh ta không nghi ngờ gì là muốn chôn phần đầu cùng với cả cơ thể, nhưng giờ nó ở chốn nào, chẳng ai biết. Cho dù là kẻ sát nhân đã giấu nó ở đâu, đã bị ném vào rừng, hay quăng xuống biển rồi, như Kunagisa đã nói.
Giữ phần chân, tôi mới nhận ra cơ thể này nặng đến mức nào. Nó nặng hơn bạn tưởng. Có lẽ một người nâng không phải là không thể, nhưng có hai người thì chắc chắn là dễ hơn nhiều.
Từ lúc đó, không ai trong chúng tôi nói nữa. Trong im lặng chúng tôi nâng cơ thể cô ấy lên và rời dinh thự; trong im lặng chúng tôi hướng về phía ngọn núi ở phía sau dinh thự; và trong im lặng chúng tôi đào một cái hố.
Dùng cái túi ngủ chứa cơ thể cô ấy làm một vật thay thế rẻ tiền cho cỗ quan tài, tôi không khỏi thấy nó lố bịch. Vào lúc đó, tôi cảm thấy cái chết của con người thật chẳng là gì ngoài một trò đùa quái ác.
Người ta chết đi. Đó là điều mà tôi hiểu rất rõ, đến mức mà nó làm tôi khó thở, đến mức nó khiến tôi muốn nôn ọe, và Kunagisa cũng hiểu điều đó. Shinya-san, một người trưởng thành chín chắn, chắc chắn cũng từng bị lay động mạnh mẽ bởi những cái chết trong quá khứ.
Đó là lý do tại sao chúng tôi đều im lặng.
Cuối cùng, Shinya-san lên tiếng. "Hai người có thể quay trở về được rồi," anh ta nói. "Tôi muốn ở đây thêm một chút nữa."
Tôi muốn nói gì đó, nhưng đã ngưng lại. Kunagisa kéo tay tôi, và chúng tôi rời đi không nói một từ. Có lẽ Shinya-san sẽ khóc. Cũng có thể không. Mà dù sao, chúng tôi không có lý do gì để nấn ná lại đó.
Sau cùng, chúng tôi chỉ là những kẻ xa lạ.
"Tôi tự hỏi bọn mình mang cô ấy đi chôn liệu có ổn không," Kunagisa nói.
"Tôi nghĩ vậy. Shinya-san dường như là người thân duy nhất của cô ấy, và đó là điều anh ta muốn làm. Và chúng ta cũng không thể bỏ cô ấy lại trong căn phòng đó suốt một tuần."
"Đúng. Đúng, nhưng..."
"Nói xem, Tomo. Bỏ mặc một cái xác là tội lớn cỡ nào?"
"Chắc là cậu sẽ phải chịu một bản án ba năm tù. Nhưng mà cậu có thể thoát bằng cách hứa hẹn nữa. Vả lại cả cậu lẫn tôi đều là vị thành niên, nên không cần lo. Không quan trọng điều gì xảy ra, bọn mình cũng có thể thoát tội với một ít tiền."
Thật là một cuộc nói chuyện nhạt nhẽo.
Không phải là tôi muốn nó phải hay ho hay gì.
"Thật là vô nghĩa (zaregoto)..."
Kunagisa nhìn tôi một cách khôi hài.