Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

77 166

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

870 3394

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

432 2834

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

482 1803

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

29 5

Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

(Đang ra)

Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

LeonarD

Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng loại độc trong người lại có ảnh hưởng “kỳ lạ” đến những mỹ nhân mà cậu gặp trên đường!

12 46

Volume 2 - Chương 6

Chương 6: Những Người Chị Em

“Hi hi hi! Yotsuba ơi~!”

“Này, Aoi! Chừa chút không gian riêng cho chị với chứ!”

“Như thể chị không đang bám chặt lấy chị ấy ấy, Sakura!”

Cả ba chị em vừa bước ra khỏi suối nước nóng, lau khô người, thay đồ và trở về phòng. Suốt cả quá trình đó, tôi hầu như chẳng để tâm chút nào, đến mức còn quên luôn nghi thức quen thuộc sau mỗi lần tắm suối—uống một chai sữa lạnh. Nguyên nhân khiến đầu óc tôi cứ lơ lửng: mỗi cánh tay của tôi đều đang bị một trong hai đứa em gái bám chặt, gương mặt tụi nó rạng rỡ như thể vừa giải phóng một nguồn vui đã bị kìm nén từ lâu lắm rồi.

“Ờm… Này, Sakura, Aoi…” tôi lên tiếng. “Nóng quá phải không? Bám sát chị thế này không sợ ra mồ hôi à?”

“Hi hi!” Aoi cười khúc khích. “Chắc là có đấy!”

“Nhưng mà… mới tắm xong mà…” tôi lí nhí phản đối.

“Thì lại đi tắm tiếp, có sao đâu,” Sakura tỉnh rụi đáp.

Cả hai cứ dính lấy tôi như keo dính chuột, chẳng có dấu hiệu nào định buông ra cả! P-Phải làm sao bây giờ đây?! Lòng tôi rối như tơ vò! Chuyện đang diễn ra thực sự vô cùng, vô cùng rắc rối! Ý tôi là… chính mấy đứa em gái tôi đã thổ lộ tình cảm với tôi cơ mà! Sakura còn hôn tôi nữa chứ! Chúng tôi rõ ràng đã vượt qua cái ranh giới mà trong gia đình người ta còn chẳng nên tới gần… Ấy vậy mà tôi lại không thể thấy ghê tởm hay tội lỗi gì mấy. Bởi vì… nếu tụi nó có cảm tình với tôi như vậy, thì có nghĩa là… tụi nó không ghét tôi… đúng không?

“V-Vậy, này…” tôi bắt đầu nói.

“Sao thế, chị?” Sakura hỏi lại.

“Chẳng phải... tụi em đang giận chị, hay gì đó sao?”

“Giận chị á? Ý chị là vụ yêu hai người cùng lúc ấy hả?” Giọng Sakura chợt sắc như dao, khiến tôi giật mình thon thót.

“Ừ… ừ, cái đó đó…”

Sakura trầm ngâm suy nghĩ, tay vẫn bám chặt lấy tôi như thể đang cố truyền thêm trọng lượng cho câu hỏi. Tuy nhiên, Aoi nhanh hơn, xen ngang trước khi Sakura kịp đáp.

“Này, Yotsuba—tại sao chị lại hẹn hò với cả hai người vậy?”

“Sao hả? À thì… ờm… chắc là tại… chị yêu cả hai người đó…” Tôi trả lời, giọng nhỏ dần cho đến khi gần như thì thầm. Tôi chợt nhận ra, giữa lúc đang thú nhận chuyện mình yêu hai cô gái, thì lại đang ở trước mặt hai cô gái khác cũng đang yêu mình. Cảm giác tội lỗi thiệt không sao tả nổi.

“Hmm…” Sakura chỉ đáp gọn như vậy.

“Ồ, thế à?” Aoi nói, giọng khó đoán.

Phản ứng của cả hai đứa, không ngoài dự đoán, chẳng lấy gì làm vui vẻ cho lắm. Nhưng thật sự… tôi đâu còn cách diễn đạt nào khác.

“Là ai tỏ tình trước vậy?” Sakura hỏi.

“Chị hả?” Aoi tiếp lời.

“À… k-không… Là họ tỏ tình trước,” tôi đáp.

“Hmmm…” Sakura lại ậm ừ.

“Ồ, vậy hả?” Aoi nhắc lại.

Lần này, biểu cảm hai đứa có vẻ hài lòng hơn một chút. Trước kia, tôi từng nghĩ mình hiểu tụi nó rõ như lòng bàn tay, nhưng giờ thì hoàn toàn không dám tự tin nữa. Tôi biết chắc là mình không thể đoán nổi tụi nó đang nghĩ gì. Đành im lặng, để chúng tiếp tục tra khảo vậy.

“Nói cách khác, tức là chị chưa từng nói yêu họ trước khi chính thức quen nhau,” Sakura nói.

“P-Phải rồi…”

“Thế trước đó thì sao?” Aoi hỏi tiếp. “Chị với họ là bạn đúng không?”

“Ừ… Là bạn, đúng thế. Họ là những người bạn rất tuyệt vời… tốt với chị hơn chị xứng đáng được nhận nữa.” Tôi bắt đầu kể cho hai đứa em nghe về Yuna và Rinka. Thực lòng thì tôi muốn tìm cách đánh trống lảng, chuyển chủ đề đi chỗ khác, nhưng mà mục tiêu hôm nay của tôi vốn là để nói rõ chuyện bạn gái với hai đứa em mà. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho bài diễn văn này từ trước, nên chắc cũng trình bày được trôi chảy kha khá—ít ra là theo tiêu chuẩn của tôi.

“Và… đại khái là vậy đó.” Tôi kết thúc câu chuyện, quay sang thì thấy cả hai đứa em đang ngồi im re, nhìn tôi chằm chằm, mặt không chút biểu cảm. Kiểu như… toàn bộ dấu hiệu cảm xúc con người bị rút cạn hết vậy đó! Nhìn mà phát sợ!

“Ồ, tụi em hiểu rõ rồi đó,” Sakura lên tiếng.

“Ơ… ờ, vậy thì tố—”

“Ừm! Rõ ràng là chị yêu hai người họ lắm—tụi em thấy vậy đó,” Aoi nói, giọng đều đều như lập trình.

Cách nói và biểu cảm của hai đứa cứ như mặt hồ không gợn sóng, khiến tôi lạnh sống lưng. Có lẽ tụi nó không vui gì cho cam. Hai đứa cùng siết chặt tay tôi hơn, như thể đang cố kiềm chế điều gì đó bên trong.

“Nhưng mà, em thấy họ… cũng kỳ kỳ sao ấy,” Sakura nói.

“Hả?”

“Họ là người giỏi giang, đúng không? Cả trường mê mẩn hai người đó, gọi là gì ấy nhỉ… ‘Đôi thiêng’ hay sao ấy? Họ còn có cả fanclub nữa mà?”

“Ừ… đúng rồi…”

“Vậy tại sao những người nổi bật đến thế lại đi thích chị?” Aoi hỏi thẳng.

Bịch! Cảm giác như bị đấm thẳng vào mặt vậy. Tôi biết đó là một lỗ hổng dễ thấy trong câu chuyện của mình, nhưng khi chính miệng em gái mình hỏi ra điều đó… thật sự quá sức chịu đựng.

“À, khoan đã—tụi em không có ý đó!” Sakura hoảng hốt nói khi thấy tôi lùi lại vì sốc. “Đối với tụi em, chị là người tuyệt vời nhất trên đời luôn!”

“Chỉ là, đó là tụi em nghĩ vậy thôi,” Aoi tiếp lời. “Chứ nếu xét theo chuẩn xã hội thì… có lẽ hơi khác thì phải?”

“Ừ… cũng đúng,” tôi rên rỉ. Giờ thì tôi thật sự hiểu cảm giác bị dồn vào chân tường là như thế nào. Bình thường, nếu nghe tụi nó nói mình là người tuyệt nhất thế giới, chắc tôi sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng, nhưng giờ khi biết tụi nó thật sự yêu mình thì… tôi cũng chẳng dám nhận lời khen đó một cách thản nhiên nữa.

“Em không muốn nghĩ rằng người yêu chị là kẻ xấu, nhưng mà…” Aoi nói.

“...khó mà không nghi ngờ họ đang lợi dụng chị,” Sakura nói nốt phần còn lại.

“L-Lợi dụng chị á?!” Tôi kêu lên. Không đời nào! Cách nói đó thật quá đáng! Bình thường thì chắc tôi đã nổi đóa lên rồi, nhưng lần này, tôi không cảm thấy tụi nó nói vì ghen. Mà đúng hơn, nghe như tụi nó thật sự lo lắng cho tôi… hoặc ít nhất thì, phần lớn là vậy. Với hoàn cảnh như thế, tôi không thể tức giận được.

Dù sao thì... giờ tôi nghĩ mình đã hiểu rồi. Trước đây, tôi cứ đinh ninh rằng, vì mình là người hai-timing nên mặc định sẽ bị xem là kẻ có lỗi, còn Yuna và Rinka là nạn nhân trong câu chuyện. Tôi chưa từng nghĩ tới khả năng ngược lại—rằng có người có thể cho rằng họ mới là người đang lừa dối tôi theo cách nào đó.

“Chị không muốn thấy em bị tổn thương, Yotsuba. Em lúc nào cũng tươi cười, luôn quan tâm, và luôn nghĩ cho tụi chị trước cả bản thân mình... Chị muốn em hạnh phúc!”

“Sakura...”

“Em cũng vậy! Nếu tình cảm một người là không đủ với chị... thì em với Sakura sẽ cho chị nhiều hơn nữa! Cho đến khi chị không chịu nổi nữa luôn! Yêu chị đến mức chị không còn thời gian để cô đơn hay buồn bã gì hết!”

“A-Aoi...”

Những lời đó đâm thẳng vào trái tim tôi. Tôi biết hai đứa thực sự quan tâm đến tôi… nhưng tôi vẫn không biết phải diễn đạt cảm xúc của mình thế nào mới đúng. Đương nhiên, khi nghe được rằng tụi nó quan tâm đến mình như thế thì tôi thấy rất hạnh phúc—dù gì thì tôi vẫn là chị của chúng nó mà, làm sao không cảm động cho được? Thế nhưng, dù có vui đến mấy, tôi cũng không thể đáp lại tình cảm đó. Bởi vì tôi là chị của tụi nó. Chúng tôi là ruột thịt thật sự. Không thể nào là gì khác ngoài điều đó.

“Chị thực sự rất hạnh phúc khi tụi em quan tâm chị đến vậy, nhưng...” Tôi ngập ngừng.

“‘Nhưng’ cái gì mà nhưng!” Aoi phụng phịu. “Không sao đâu, Yotsuba—chị cứ để mọi chuyện tự nhiên đi, đừng nghĩ nhiều quá! Mình có thể là nhiều hơn cả chị em mà! Rồi tụi mình có thể bên nhau mỗi ngày, tắm chung, ngủ chung, làm mọi thứ cùng nhau luôn... Hay chị thấy ghê à?”

“K-Không phải là chị thấy ghê… chỉ là...”

Tôi không thể phủ nhận rằng tất cả những điều đó nghe có vẻ thật tuyệt—và chắc chắn sẽ khiến tôi hạnh phúc. Nhưng thứ khiến tôi hạnh phúc không giống với lý do tụi nó thấy hạnh phúc. Cách chúng tôi cảm nhận về nhau khác biệt, và tôi biết sự khác biệt ấy có thể sẽ trở thành điều làm tụi nó đau lòng trong tương lai. Nếu tôi cứ giả vờ như không có gì, thì sớm muộn gì điều đó cũng sẽ quay lại làm tổn thương hai đứa.

“Nhưng biết đâu, khi ở bên nhau rồi, chị cũng sẽ dần cảm thấy giống như bọn họ thì sao?”

Một ý nghĩ thoáng qua đầu tôi—không mấy tốt đẹp cho lắm.

“Có khi Sakura với Aoi không thích làm em gái của mình đâu. Có khi chỉ mình mình là đang nghĩ quá lên. Có khi mình mới là người sai...”

Tôi cũng không rõ nữa… Có lẽ...? Dù sao thì đây cũng là mối quan hệ không thể kể với ai—nhưng mà, cái chuyện hai-timing của tôi hiện tại cũng có hơn gì đâu. Tôi đã phá một luật bất thành văn của xã hội rồi, thì phá thêm cái nữa cũng đâu khác gì mấy? Nếu nghĩ theo hướng đó… thì đúng là tôi mới là người đang cư xử kỳ cục.

Tôi nhìn sang Sakura và Aoi. Hai đứa cũng đang nhìn tôi lại. Ánh mắt tụi nó trong veo, như thể thuần khiết và vô hại đến lạ.

“Mình có thể ôm chầm lấy tụi nó và nhận lấy tình cảm ấy cho riêng mình! Có gì ngăn mình lại đâu...?”

Thật ra thì… mình hoàn toàn có thể mà, đúng không? Chỉ cần làm vậy thôi là có được tình yêu của tụi nó mãi mãi—

“Không được, Yotsuba! Không được!”

Cái gì—thiên thần trong lòng tôi á?!

“Và cô nữa—ra đây đi, con tiểu quỷ mê hoặc trốn lén trong đầu kia!”

Cả con quỷ trong lòng tôi cũng lòi ra luôn rồi à?!

“Phì! Cứ tưởng lần này lừa được cơ chứ...”

Khoan đã... Vậy là tất cả mấy suy nghĩ vừa rồi đều là do con quỷ trong tôi xúi giục? Giờ nghĩ lại mới thấy—suy nghĩ của tôi đâu có bao giờ dùng dấu ngoặc kép đâu chứ!

“Nghe cho rõ đây, Yotsuba. Đừng có nghe bất kỳ ai thì thầm vào tai em những cám dỗ dơ bẩn!”

“Ồ, nghe chị nói cứ như chưa bao giờ làm thế ấy.”

“Thiên thần thì không thì thầm! Thiên thần luôn đứng hiên ngang vì sự thật và chính nghĩa, dù cho hậu quả là gì!”

T-Tuyệt vời thật...

“Đỉnh thiệt sự...”

Whoa—con quỷ trong tôi bị lép vế luôn kìa! Chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ!

“Kệ bà chị đi. Việc tụi tôi hiện diện ở đây đã cho thấy Yotsuba đang bị cám dỗ rồi.”

“Chị không phủ nhận điều đó. Nhưng em yên tâm đi, Yotsuba—chị thề sẽ dẫn em đi đúng con đường chính nghĩa!”

“Nhân tiện, tụi chị—thiên thần và ác quỷ—đều là một phần trong suy nghĩ của Yotsuba thôi nhé! Không có thật đâu, đây chỉ là một tiểu phẩm hài nội tâm kỳ quặc thôi!”

“Với cả, tất cả những thứ này chỉ xảy ra trong chưa đầy một giây! Đừng lo là em bị đơ mặt quá lâu!”

Và giờ tụi nó bắt đầu tự phân tích meta luôn rồi!!!!!!!!!

“Nhưng nghiêm túc mà nói, lần này chắc chắn chị thắng. Nhớ hồi chị đã đánh bại nhỏ quỷ này vụ Yuna với Rinka không?”

“...Ừ thì, đúng là dạo này tôi thua hơi nhiều thật... Nhưng dù chẳng còn cửa thắng, tôi cũng không thể quay lưng với nhỏ ấy!”

Ơ! Tôi nhớ câu thoại đó! Trong bộ manga tôi mới đọc hôm qua!!!

“Khụ khụ… Tóm lại, với tư cách thiên thần, chị buộc phải nói thế này: Em phải từ chối tình cảm của hai đứa em gái.”

Ừ, tôi cũng đoán thiên thần trong tôi sẽ nói vậy mà…

“Dĩ nhiên rồi! Vì xét cho cùng, xã hội không bao giờ chấp nhận chuyện một cô gái yêu các em gái ruột của mình cả.”

“Ôi trời, lại lôi xã hội vào!”

“Dĩ nhiên phải nói rồi, vì chuyện đó quan trọng, và em biết điều đó! Chị không chỉ nói vì Yotsuba đâu—mà còn vì Sakura và Aoi nữa.”

Ừ… đúng thật.

“Nếu em bước vào một mối quan hệ lãng mạn với tụi nó, em có tin mình sẽ khiến tụi nó hạnh phúc không? Sẽ chẳng có ai ủng hộ hay chúc phúc cho một chuyện như vậy cả. Ngay cả Yuna và Rinka cũng khó mà đứng về phía em. Em thật sự muốn kéo hai đứa em gái vào một tình huống đầy bất hạnh như vậy sao?”

“Này, tụi nó tự nguyện mà! Chị ấy đâu có ép buộc ai!”

“Em nghĩ rằng cứ chiều theo tất cả những gì tụi nó muốn là tốt đẹp sao? Không hề—đó là sự kiêu ngạo trá hình đấy!”

“Vậy ý chị là nên làm tụi nó đau khổ à?! Từ chối tình cảm của họ, mặc kệ họ buồn sao?! Rồi quay về với cái mớ hai-timing hạnh phúc giả tạo đó à?! Chị nghĩ Yotsuba làm nổi chuyện đó chắc?!”

“...Chị không thể phủ nhận điều đó...”

“Chị nhớ Yotsuba đã thề thế nào khi quyết định hẹn hò với Rinka chứ? Rằng chị ấy sẽ làm người mình yêu hạnh phúc, dù cho cả thế giới có nghĩ mình là rác rưởi đi nữa! Chị ấy đã chấp nhận hai-timing Yuna và Rinka, dù biết điều đó có thể làm họ tổn thương! Vậy tại sao không thể đối xử với Sakura và Aoi theo cách tương tự?! Tại sao họ lại không xứng đáng?! Tại sao chị ấy lại không đủ can đảm để nhìn thẳng vào mắt tụi nó hả?!?!?!”

Tôi biết rất rõ rằng những lời lẽ của con quỷ trong tôi hoàn toàn dựa trên cảm xúc, trái ngược hoàn toàn với lý trí và logic. Chính thứ cảm xúc ấy đã khiến tôi hai-timing Yuna và Rinka… và nhìn lại thì, quyết định đó đã dẫn đến một mối quan hệ rất vững chắc giữa ba chúng tôi. Liệu điều đó có thể lặp lại không? Có cách nào để tạo ra một tương lai mà Sakura và Aoi cũng có thể hẹn hò với tôi, và tất cả đều hạnh phúc?

“Nhưng nếu vậy thì chị ấy sẽ thành ra hẹn hò bốn người đó!”

“Thì sao?! Người ta đã nghĩ chị ấy là đồ rác vì quen hai người rồi—thêm một hai cô nữa cũng chẳng khác gì đâu!”

“Chị vô lý quá rồi đó!”

“Vô lý á?! Kể từ lúc chúng ta bắt đầu hai-timing thì đứa nào mà chẳng vô lý?!”

Đến lúc đó thì hai cái giọng thiên thần và ác quỷ trong đầu tôi đã chuyển hẳn sang kiểu... cãi lộn vặt. Còn tôi thì vẫn đang chật vật nghĩ xem nên làm gì. Tôi có thể chọn con đường của lý trí—từ chối tình cảm của các em, giữ nguyên quan hệ chị em như cũ... nhưng nếu làm vậy, có khả năng chúng tôi sẽ chẳng bao giờ quay lại được với kiểu quan hệ thân thiết, dịu dàng như trước nữa. Còn nếu tôi mặc kệ lý trí, nghe theo cảm xúc, đồng ý hẹn hò với tụi nó... thì rõ ràng, với việc là chị ruột, lại còn đang có hai bạn gái rồi, con đường đó chắc chắn là một mớ hỗn độn khôn lường. Và không chỉ với tôi—mà là với tất cả những người liên quan.

“Yotsuba, điều em cần nghĩ tới không phải là em muốn làm gì... mà là em muốn trở thành ai.”

Muốn trở thành ai ư...?

“Em đã chuẩn bị đủ kiểu kịch bản để thuyết phục các em chấp nhận việc em đang hẹn hò với Yuna và Rinka, đúng chứ? Nhưng giờ, khi biết được tụi nó thực sự cảm thấy thế nào về em, em bắt đầu nghĩ rằng chỉ ‘chấp nhận’ thôi thì không đủ nữa. Bởi vì nếu vậy, em là người duy nhất đạt được điều mình muốn.”

“Khoan đã... Ý chị là khuyên nhỏ ấy hẹn hò với cả Sakura và Aoi, miễn là tụi nó đồng ý với quan hệ của nhỏ ấy với Yuna và Rinka sao?”

“Này, đôi khi mọi chuyện không đi theo kế hoạch đâu! Phải tùy cơ ứng biến, chọn cái gì có vẻ là tốt nhất trong hoàn cảnh hiện tại. Mà trong hoàn cảnh này, nhỏ ấy có một cơ hội để làm mọi người đều vui... Vậy thì còn lựa chọn nào khác? Chị có kế hoạch tốt hơn chắc?”

“Ugh...”

Thiên thần trong tôi hết lời. Còn tôi cũng vậy. Phải rồi—kế hoạch của con quỷ kia thực sự là con đường duy nhất để giải quyết tất cả mọi chuyện trong một cú. Nhưng... liệu nó có đúng đắn không? Liệu con đường đó có giúp chúng tôi trở thành kiểu chị em mà tôi luôn mong muốn? Liệu nó có cho phép tôi tiếp tục làm người chị gái mà tôi từng muốn là...?

Grừ...

“Ah.”

“Hở?”

“Yotsuba?”

Một âm thanh rền vang khẽ vang lên... phát ra từ bụng tôi.

“T-Tôi nghĩ là... tôi đói rồi!” Tôi ngượng ngùng thú nhận, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.

“Cũng gần đến giờ ăn tối rồi mà,” Sakura nói.

“Em cũng đói nè!” Aoi thêm vào.

May quá, cả hai đều nói thật—không phải kiểu giả vờ để tôi bớt xấu hổ vì bụng kêu to.

“Vậy thì nói chuyện này sau bữa tối đi. Nghe ổn không, Yotsuba?” Sakura hỏi, trong câu có một hàm ý rất rõ ràng: chị không được phép trốn tránh đâu đấy.

Aoi cũng gật đầu đồng tình.

“R-Ừ...” Tôi đáp lại một cách hững hờ. Tôi gần như đã bị thuyết phục rằng con quỷ trong tôi đúng, rằng cách tốt nhất là chấp nhận tình cảm của tụi nó, nhưng tôi vẫn không thể mở miệng nói điều đó ra với hai đứa... nên cái gật đầu lấp lửng ấy là tất cả những gì tôi có thể làm.

◇◇◇

Cả nhà tôi cùng nhau dùng bữa tối. Chuyện đó không có gì lạ—chúng tôi thường ăn cùng nhau mỗi khi ai cũng có mặt ở nhà vào giờ cơm. Nhưng lần này là ở khách sạn suối nước nóng, nên nó mang lại một cảm giác đặc biệt, dễ chịu lạ thường. Thêm nữa, việc được ăn ngoài nghĩa là tôi không phải lên thực đơn, không phải nấu nướng, cũng chẳng phải rửa bát! Đồ ăn thì cầu kỳ hơn hẳn mấy món tôi thường nấu! Chúng tôi đã đặt một bữa kaiseki kiểu Nhật thực sự sang trọng, và với cái bụng đói meo của tôi lúc ấy, tôi xúc động phát khóc luôn ấy chứ!

“Mmhh! Ngon quá trời luôn!” Tôi vừa ăn vừa lẩm bẩm không ngừng.

“Ha ha ha!” ba tôi cười. “Thấy con ăn ngon là ba thấy chở cả nhà đi xa thế này cũng xứng đáng rồi.”

Cái đoạn hội thoại này cũng là đặc sản gia đình tôi luôn. Dù tôi là người nấu ăn chính trong nhà họ Hazama, nhưng tôi đâu có hay xúc động vì đồ ăn mình nấu, nên cảnh tượng tôi phát cuồng vì món ăn ngon thế này đúng là khá hiếm.

“Còn hai đứa sao rồi, Sakura, Aoi? Ăn có ngon không?” mẹ tôi hỏi.

“Dạ có,” Sakura gật đầu.

“Ngon quá luôn!” Aoi bắt chước kiểu hào hứng của tôi một cách khá khéo.

Đây chính là nó. Đây là gia đình tôi. Đây là trạng thái tốt đẹp nhất của chúng tôi, và không khí lúc đó thật sự khiến tôi thấy yên lòng.

“Mẹ ấn tượng ghê,” mẹ tôi nói. “Trước đây hai đứa kén ăn lắm cơ! Vị giác giờ trưởng thành thật rồi ha?”

“Chắc vậy... Nhưng con vẫn thích đồ ăn của Yotsuba hơn,” Sakura nói.

“Em cũng thế!” Aoi nói ngay. “Chắc do lưỡi em quen với vị đó rồi!”

“Đ-Đừng có nói vậy chứ, tụi em làm đầu bếp khách sạn buồn đó!” Tôi nói lớn. Tôi chỉ là nghiệp dư thôi—so sánh món ăn của tôi với đầu bếp chuyên nghiệp thì có khác nào lấy đá chọi đá!

Nhưng tụi nó vẫn cứ nhìn tôi cười tủm tỉm—mà ba mẹ tôi cũng cười theo luôn mới đau!

“Ba hiểu mà,” ba tôi gật gù. “Chính đồ ăn của Yotsuba là thứ giúp cả nhà mình sống sót đó!”

“Con bé giúp đỡ được nhiều lắm,” mẹ tôi tiếp lời. “Nó còn luôn để ý đến ngân sách gia đình nữa chứ! Mẹ tự hào về con lắm!”

“Ba mẹ tính gì mà bí hiểm thế...?” Tôi bắt đầu nghi ngờ.

“Đâu có gì đâu!” ba mẹ tôi đồng thanh đáp. Hai người đã uống vài ly nên tâm trạng rất phấn khởi. Đây là chuyến nghỉ dưỡng mà họ chờ đợi từ lâu, và tôi rất mừng khi thấy họ được thư giãn. Nhưng... giá mà họ đừng lấy chuyện chọc cô con gái cả ra làm thú vui thì tốt biết mấy. Mặc dù… tôi cũng hơi hơi thấy vui khi được khen, thật ra là vậy.

“Dù sao thì,” mẹ tôi nói, chống cằm nhìn ba chị em tôi, “có vẻ ba đứa con gái cuối cùng cũng làm hòa rồi ha?”

“Hở?!” Tôi giật mình… mà Sakura với Aoi cũng thế. Nghe mẹ nói toạc ra như vậy làm tôi giật cả mình.

“Hở? Tụi nhỏ cãi nhau hả?” ba tôi ngơ ngác hỏi.

“Ông không nhận ra hả?” mẹ tôi liếc xéo.

“Chắc không! Ừm… ngại ghê. Tôi chẳng bao giờ tưởng tượng nổi con gái mình lại cãi nhau với nhau!” ba tôi gãi má, nhìn rõ là đang cố bào chữa cho sự thiếu nhạy cảm của mình. “Tụi nó thân nhau đến mức tụi mình còn thấy bị ra rìa nữa mà!”

“Cái đó thì đúng,” mẹ tôi gật đầu. “Bất cứ chuyện gì xảy ra, Sakura với Aoi lúc nào cũng chạy đến tìm chị hai đầu tiên! Có cảm giác tụi nó còn phụ thuộc vào chị nó hơn cả vào ba mẹ.”

“G-Gì chứ?! Không thể nào!” Sakura phản đối ngay.

“Là thật đó,” mẹ tôi quả quyết. “Con còn từng giành giật với Aoi vì sự chú ý của Yotsuba nữa mà! Không nhớ à?”

“Ugh! Dạ nhớ… nhưng mà vẫn...” Sakura lầm bầm, tay chân bắt đầu lóng ngóng, ánh mắt thì liếc sang tôi liên tục.

Chuyện đó thì, ít nhất, tôi vẫn nhớ rất rõ. Dạo gần đây tụi nhỏ không còn làm vậy nhiều nữa, nhưng hồi còn học mẫu giáo hay thậm chí là nhà trẻ, cảnh tôi bị kẹp giữa Sakura ở bên phải, một mực đòi tôi đọc sách tranh cho nghe, với Aoi ở bên trái, nằng nặc đòi tôi chơi đồ hàng cùng, diễn ra như cơm bữa.

“À mà Aoi này,” mẹ tôi tiếp tục, “Sakura cũng là chị của con đấy chứ, nhưng con chẳng bao giờ đối xử với con bé như cách con đối xử với Yotsuba cả!”

“Thì tại Sakura không giống chị gì hết á,” Aoi đáp. “Lúc nào cũng giành Yotsuba với con hết, sao mà thấy giống chị nổi!”

“H-Hồi đó thôi mà...” Sakura lầm bầm.

“Không biết nữa,” Aoi nói, “em thấy giờ chị vẫn trẻ con như thường ấy!”

“Grrr...”

Trong mắt tôi, Aoi là đứa em gái đáng yêu—đáng yêu tới mức hơi tinh ranh một tí. Nhưng trong mắt Sakura, cái kiểu đó chắc bị nhìn như đứa em hư đốn mất rồi. Sakura vốn trầm tính, trong khi Aoi lại lanh lợi, nên tôi thấy hai đứa bù trừ cho nhau khá tốt.

“Chị ấy là chị em với em thật, nhưng em thấy giống bạn thân hơn là chị gái, hiểu hôn?” Aoi vừa nói vừa gác cằm lên bàn.

“Chị cũng có thể nói y chang về em luôn,” Sakura đáp lại.

“À mà tất nhiên... chị ấy còn là tình địch của em nữa, ít nhất là về khoản Yotsuba đó!” Aoi vừa nói vừa bám lấy tay tôi.

“Wha?!” Tôi bật kêu.

Sau màn tỏ tình ở suối nước nóng, tôi vẫn còn nhạy cảm với kiểu tiếp xúc thân mật này lắm, nhưng ba mẹ tôi chẳng có vẻ gì là thấy lạ cả. Họ chỉ nhìn tụi tôi và cười tươi như thường.

“Mẹ nhớ hồi Aoi còn nhỏ hay tuyên bố là sẽ cưới Yotsuba lắm!” mẹ tôi cười nói. “Chứ chẳng nhớ gì chuyện con bé nói sẽ cưới ba nó hết trơn.”

“Tee hee.” Aoi che miệng cười khúc khích, ngượng ngùng thiệt sự.

“Nghe vậy thì chắc Yotsuba là người duy nhất từng nói sẽ cưới ba,” ba tôi tiếp lời. “Còn Sakura thì suốt ngày cứ nói sẽ cưới chị hai, phải không?”

“Hồi đó thôi mà, thật đó!” Sakura đỏ mặt nói lớn, nhưng cũng không quên lầm bầm thêm bằng giọng nhỏ đến mức chỉ mình tôi nghe được: “...Mà không chỉ hồi đó đâu.” Đòn hiểm quá trời luôn á trời!

“Ồ đúng rồi,” ba tôi nói tiếp. “Giờ là cơ hội hoàn hảo để chụp tấm hình ba đứa đó! Lại gần vô cho ba lấy hết vào khung nào!”

“Ơ?” Tôi lúng túng.

“Okaaay!” Aoi reo lên.

“Nếu ba muốn thì... được thôi,” Sakura lẩm bẩm rồi cũng nhích tới, khoác tay tôi bên còn lại.

Giờ thì tôi bị kẹp hai bên rồi, và nhịp tim bắt đầu tăng tốc thấy rõ. Liệu như thế này có quá đáng không? Ba mẹ tôi có để ý là hai đứa em tôi đang dính lấy tôi hơi quá không...?

“Ồ, có vẻ khỏi cần nhắc nhở gì cũng chịu hợp tác ha!” ba tôi nói.

“B-Ba chụp làm gì vậy?” tôi hỏi, giọng run run.

“Để lưu giữ hình ảnh tụi con lớn lên từng ngày chứ sao nữa,” ba tôi nói. “À với lại để đặt làm hình nền điện thoại, nhìn vào là có động lực tăng ca liền. Phần đó cũng quan trọng lắm đó nha.”

“Hay quá trời!” mẹ tôi reo. “Nhớ gửi cho em với nha, anh yêu.”

“Con cũng muốn nữa!” Aoi giơ tay.

“W-Well... gửi cho con luôn đi,” Sakura thêm vào, hơi bẽn lẽn.

“Không thành vấn đề! Ba sẽ gửi vào group gia đình luôn nha,” ba nói. “Rồi, nhìn vào máy ảnh nào! Mọi người, cười lên!”

Chiếc điện thoại phát ra tiếng chụp ảnh cùng với ánh flash chớp lên. Chỉ một lát sau, tôi cảm nhận thấy điện thoại mình rung lên khi ba đăng ảnh vào group chat.

“Xong xuôi trước khi ba quên mất. Ảnh này đẹp phết chứ bộ?” ba tôi khoe khoang.

“Đẹp thiệt á!” mẹ tôi gật đầu công nhận.

Tôi cũng mở ảnh lên xem. Phải công nhận là... ảnh chụp được cái thần của tụi tôi ghê. Aoi thì cười tươi như hoa đúng kiểu chuyên gia selfie, còn Sakura, tuy hơi rụt rè hơn, cũng có một nụ cười chân thành, nhẹ nhàng. Còn tôi thì bị kẹp giữa hai đứa, cười kiểu... cầu mong là nhìn không giả trân lắm. Dưới nụ cười đó là một mớ rối bời không giấu đi đâu được. Thật lòng mà nói thì trông tôi khá là... ngố, nếu không muốn nói là hết thuốc chữa.

“Á—Yotsuba dễ thương quá hà~!” Aoi ngả người qua, ghé mắt nhìn vào điện thoại tôi.

“H-Hả? D-Dễ thương hả?”

“Ừ đó! Phải không, Sakura?”

“...Phải thật. Nhìn ngố ngố đúng kiểu Yotsuba luôn á,” Sakura cười.

Tôi không chắc tụi nó đang khen tôi hay chê đây, nhưng chắc chắn là không có ý xấu. Tôi cảm nhận được rằng mọi cử chỉ của hai đứa—từ những lần chạm tay thoáng qua, sự gần gũi, ánh mắt trìu mến—tất cả đều là cách Sakura và Aoi thể hiện tình cảm với tôi. Chỉ là... tôi chưa từng nhận ra ý nghĩa thực sự của những hành động đó trước đây. Tôi cứ tưởng rằng chúng tôi chỉ là ba chị em gái thân nhau hơn bình thường một chút, và tụi nó cũng nghĩ như vậy.

“À này—Yotsuba, Sakura, Aoi?”

“Có gì vậy, mẹ?” tôi hỏi.

“Mẹ tính đi tắm suối lại sau bữa ăn nè. Ba đứa có muốn đi cùng không?”

“Umm,” Sakura đáp.

“Chị nghĩ sao, Yotsuba?” Aoi hỏi.

Cả hai đứa đều nhìn tôi, rõ ràng là đang đợi tôi quyết định.

Tôi biết mình cần phải phản hồi lại tình cảm của tụi nó—dù theo cách nào đó, tôi phải đưa ra một câu trả lời. Và chính bức ảnh mà ba vừa chụp là thứ đã giúp tôi tìm ra câu trả lời ấy.

“Con chắc là thôi ạ,” tôi nói. “No quá rồi, giờ chỉ muốn nằm thư giãn trong phòng thôi. Sáng mai mình tắm cùng nhau cũng được mà, ha?”

“Vậy hả? Nếu con nói vậy thì được rồi,” mẹ tôi gật đầu. “Còn hai đứa thì sao?” bà quay sang hỏi Sakura và Aoi.

“Dạ, ờm... chắc con cũng về phòng luôn,” Sakura đáp.

“Em cũng vậy!” Aoi nói ngay.

“Thế thì để sáng mai vậy,” mẹ tôi cười nhẹ. Tôi có cảm giác bà hiểu tụi tôi cần thời gian riêng với nhau.

Cảm ơn ba mẹ nhiều lắm, tôi thầm nghĩ, thật sự biết ơn vì họ đã chứng kiến cái bầu không khí ngập tràn ẩn ý giữa ba chị em tôi, vậy mà vẫn chọn không đả động gì đến nó. Nhưng hơn hết, tôi cảm ơn vì họ đã nhắc tôi nhớ đến một điều vô cùng quan trọng.

Và giờ thì... tôi nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Có khi sáng mai, lúc tắm chung với mẹ, tụi tôi sẽ lại khiến bà khó xử cũng nên, nhưng tôi đã sẵn sàng chấp nhận mọi hậu quả vì lựa chọn của mình lần này.

“Vậy thì,” tôi nói với ba mẹ. “Mai gặp lại nha.”

“Nghe ổn đấy,” ba tôi đáp. “Ngủ ngon nha!”

“Ngủ ngon nhé!” mẹ tôi cũng chào.

Thế là tụi tôi chia tay nhau để về phòng. Trên đường đi, tôi vẫn bị hai đứa em đeo chặt hai bên, càng lúc càng cảm nhận rõ rệt cái hơi ấm của tụi nó.

◇◇◇

Khi về đến phòng, tụi tôi thấy ba chiếc futon đã được trải sẵn cạnh nhau trên sàn. Giờ này thì đi ngủ còn hơi sớm, tất nhiên rồi. Bình thường tụi tôi sẽ bật tivi lên, tám chuyện một chút cho tới khi buồn ngủ... nhưng hôm nay thì, chẳng có gì là bình thường cả.

“Sakura, Aoi... Hai đứa có thể ngồi xuống một chút không?” tôi hỏi. Từ lúc về đến phòng—hay đúng hơn là từ trước cả khi về đến nơi—hai đứa đã bồn chồn thấy rõ.

“S-Sao cũng được!” Sakura giật mình nói.

“E-Em cũng vậy,” Aoi gật đầu, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh.

Rõ ràng là cả hai đứa đều đang rất hồi hộp—mà thành thật thì, tôi thấy tụi nó dễ thương hết biết. Tôi bước tới gần cửa sổ. Giống nhiều ryokan truyền thống khác, phòng tụi tôi có một khoảng trống rộng bên cửa sổ để ngắm cảnh thiên nhiên bên ngoài. Tôi đứng tựa vào đó. Trong sảnh có treo một tấm bảng nhỏ giải thích rằng kiểu không gian này được phân loại là engawa—dạng hiên kính khép kín, và tôi thật sự rất thích kiểu thiết kế ấy. Nó tạo nên một cảm giác rất đặc trưng của nhà trọ kiểu Nhật.

Nhưng hiện tại, bên ngoài chỉ toàn một màu đen đặc, nên thay vì phong cảnh, điều tôi thấy trong khung kính là hình phản chiếu của căn phòng—là chính tôi, và hai đứa em gái, cả ba đứa cùng mặc yukata giống hệt nhau. Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay chúng tôi là chị em. Cái nét giống nhau ấy khiến tôi cảm thấy ấm lòng—và tiếp thêm dũng khí. Biết rằng hai đứa em tôi đang ở bên mình... luôn là một điều rất đáng an tâm.

“Ờm...” tôi cất lời. “Hai đứa còn nhớ chuyện mình nói lúc nãy không? Chị đã nghĩ kỹ rồi.”

Sakura và Aoi nuốt khan. Gương mặt tụi nó là một mớ hỗn độn giữa lo lắng, căng thẳng và hy vọng chất chồng, khiến tôi cũng xao động theo. Tôi hồi hộp không kém tụi nó. Chân run, tim đập thình thịch. Nhưng—nỗi do dự từng quấy rầy tôi, lúc này đã biến mất hoàn toàn.

Đôi khi, Yotsuba à, chị cũng nên ích kỷ một chút chứ!

Sẽ ổn thôi mà! Lỡ có hỏng thì tụi mình nghĩ cách khác sau!

Những lời của những người tôi yêu thương đã cho tôi cú hích cần thiết.

Xin hãy để tôi mãi là chị gái của hai đứa.

Tôi từng cầu nguyện như vậy—nhưng giờ, nó không còn là một điều ước nữa. Tôi đã tìm ra mình muốn trở thành kiểu chị gái như thế nào. Và giờ, tôi chỉ cần nói điều đó ra. Tôi đã chạy trốn, đã mắc sai lầm. Tôi từng là một kẻ yếu đuối. Nhưng từ nay về sau...

Sakura. Aoi. Chị sẽ không quay lưng với tụi em nữa.

“Chị... không thể đáp lại tình cảm của hai đứa theo cách đó được.”

Sắc mặt của Sakura và Aoi lập tức đông cứng. Lồng ngực tôi đau thắt, khó thở vô cùng, nhưng tôi không cho phép bản thân ngoảnh mặt đi. Đây là sự ích kỷ của tôi, và tôi phải tự mình gánh lấy.

Một lúc lâu sau, Sakura mới lên tiếng. “Là vì... tụi em là em gái của chị à?”

“...Ừ,” tôi gật đầu. “Chị nghĩ vậy.”

“Ừm... Nghe cũng hợp lý thôi,” Aoi nói. “Tụi em là người thân mà... nghe chị ruột tỏ tình chắc kinh tởm lắm...”

“Không phải vậy đâu!” tôi bật thốt. “Chị có bất ngờ thật, nhưng... nhưng chị đã rất vui khi nghe hai đứa nói yêu chị. Vui vì biết tụi em quan tâm đến chị đến vậy. Chị thật sự rất vui...” Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống má Aoi, và tôi cảm thấy mắt mình cũng cay xè theo. Nhưng tôi siết chặt nắm tay, dồn sức nói tiếp. “Sakura, Aoi... Hai đứa tuyệt vời lắm! Hai đứa tốt đến mức không xứng với một người chị như chị đâu... Chị yêu tụi em. Thật lòng đó! Nếu chị nói mình chưa từng thấy lung lay, chưa từng nghĩ đến chuyện bất chấp lẽ thường và bắt đầu hẹn hò với hai đứa... thì chắc là đang nói dối.”

Dù tôi có nói gì đi nữa, rốt cuộc tôi vẫn từ chối cái mối quan hệ mà hai đứa mong chờ. Có biện minh cỡ nào thì cũng chẳng thay đổi được sự thật ấy... nhưng vậy không có nghĩa là tôi được phép im lặng. Hai đứa đã mở lòng hết cỡ với tôi, thì tôi cũng cần phải đáp lại bằng chính tình cảm của mình.

“Em biết rồi đó, chị là một đứa khá ngốc. Chị không suy nghĩ kỹ về các quy tắc của xã hội hay ánh nhìn của người khác nhiều như đáng lẽ chị nên làm. Chị cứ thấy việc gì đúng thì làm thôi... và nhờ vậy mà mới ra nông nỗi hai-timing như hiện tại. Rồi cuối cùng chị lại nghĩ, ‘Mọi người đều hạnh phúc mà, thế thì có gì sai đâu?’ Và khi chị nhìn chuyện này cũng bằng cái góc nhìn đó... chị đã bắt đầu nghĩ rằng, nếu chị hẹn hò với cả hai đứa—với em gái ruột của mình—nếu chị four-timing cả ba người thì biết đâu... biết đâu tất cả sẽ đều hạnh phúc. Chị đã nghĩ như vậy. Rằng nếu làm thế, mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp—rằng đó là cách hay nhất. Đúng là quá tệ hại, ha...?”

“Vậy thì... tại sao không làm thế?” Sakura hỏi.

“Sakura...?”

“Em hỏi là tại sao không làm?! Em yêu chị thật lòng đấy! Và nếu... nếu vẫn còn cơ hội nào đó để chị nhìn em theo cách đó, thì dù có là four-timing đi nữa, em cũng không quan tâm! Em chỉ... em chỉ không muốn mất chị... Em không muốn chị rời xa và bỏ lại tụi em phía sau...” Sakura bật khóc, gục người xuống sàn.

Tôi gần như lao ngay đến bên nó theo bản năng—nhưng Aoi đã nhanh hơn. Trước khi tôi kịp bước tới, con bé đã quỳ xuống ôm lấy chị mình.

“Chị sẽ không đi đâu hết,” tôi nói. “Chị sẽ luôn là chị gái của tụi em—từ bây giờ cho đến lúc chết. Chị biết mình ngu ngốc, biết mình tệ bạc... nhưng chị sẽ không bao giờ từ bỏ vị trí đó, dù hai đứa có thích hay không.”

“Vậy thì... tụi em mãi là em gái của chị, nhưng chị không bao giờ muốn tụi mình trở thành gì khác ngoài thế sao?” Aoi hỏi. “Chị đang nói vậy hả?”

“Không, không phải vậy,” tôi lắc đầu. “Không phải... vì chẳng có gì có thể hơn được làm chị em cả.”

Tôi dừng lại, hít một hơi thật sâu, rồi hét thật to:

“Được làm chị em với nhau là mối quan hệ tuyệt nhất trên đời này rồi!!!”

Là chị em nghĩa là mình là một gia đình! Nghĩa là mình sẽ sống cả đời bên nhau! Đó là một mối quan hệ đặc biệt đến mức... cho dù có đoạn tuyệt, cũng chẳng thể nào thật sự cắt đứt được!

“Và vì thế... chị sẽ không thua hai đứa đâu!” tôi hét tiếp.

Hai đứa lặng người.

“Hở?” cả hai cùng đồng thanh.

“Chị cũng yêu hai đứa! Yêu nhiều, nhiềuuu hơn hai đứa yêu chị! Chị là chị gái của hai đứa, và chị yêu hai đứa, hết chuyện!!!”

“C-Cái gì vậy?!” Aoi lắp bắp. “Chị mới vừa từ chối tụi em mà?!”

“T-Thì đúng là vậy đó! Chị từ chối rồi thì sao?!” tôi hét lại, hoàn toàn ý thức được sự vô lý của bản thân. Ban đầu tôi định sẽ nghiêm túc, chín chắn và điềm tĩnh mà nói chuyện này... thế mà kế hoạch đã bay sạch từ đời nào. Mọi thứ chẳng theo đúng kế hoạch gì hết—nhưng tôi là kiểu người luôn lấy đầu mà đâm xuyên qua mọi trở ngại của cuộc đời, rồi bằng một cách thần kỳ nào đó, lại tìm được lối ra! Tôi không hành động vì tuyệt vọng đâu. Chẳng qua là vì chuyện này quan trọng với tôi quá đỗi, và đó là lý do tôi phải nói theo cách của riêng mình: dốc hết tâm can!

“Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa... chị vẫn là chị gái của tụi em!!!”

0499bf27-8eb9-4a47-b228-fafd2e71e626.jpg

Tôi sẽ khiến hai đứa hiểu được cảm xúc của tôi. Dù có lúng túng, vụng về đến đâu đi nữa, tôi cũng sẽ làm cho bằng được!

“Chị gái của tụi mình...?” Sakura lặp lại.

“Đúng vậy—chị gái của hai đứa,” tôi đáp. “Việc được làm chị của tụi em... có ý nghĩa rất lớn với chị. Đó là điều duy nhất đã giữ chị khỏi việc hoàn toàn căm ghét bản thân.”

Tôi nghĩ đây là lúc thích hợp để kể lại một câu chuyện nhỏ nhặt và có phần trẻ con từ quá khứ.

Từ khi còn nhỏ, mọi người xung quanh luôn nói rằng tôi là một đứa vô vọng. Về học hành, chẳng hạn—tôi cứ tưởng mình đã hiểu bài trong lớp, thế nhưng mỗi khi đến giờ kiểm tra hoặc bị gọi trả bài, kiến thức lại biến mất khỏi đầu tôi trong tích tắc, và đến cả một câu cũng không trả lời trọn vẹn nổi. Về thể thao cũng vậy—dù cố gắng đến mấy, tôi vẫn luôn về bét trong các cuộc chạy đua, luôn dùng mặt để bắt bóng trong giờ thể dục, và luôn làm hỏng các động tác nhảy dây hay uốn dẻo mà thầy cô dạy. Bạn bè thì cười chê, còn thầy cô thì phát bực... và theo thời gian, tôi học được cách tự ghét chính mình vì những điều đó. Tôi từng tuyệt vọng đến mức chỉ muốn nghỉ học luôn, nhưng lại không muốn làm ba mẹ thất vọng. Kết cục là tôi đã khóc gần như mỗi ngày.

“Chị đã khóc ư?! Không thể nào...” Sakura thảng thốt.

“Em chưa bao giờ nhận ra,” Aoi cũng nói.

“Ừ thì... chị luôn chọn chỗ mà hai đứa không nhìn thấy để khóc mà.”

Tôi chưa từng kể cho ai nghe chuyện này trước đây. Ba mẹ tôi cũng không—mặc dù, nghĩ lại thì có thể họ đã nhận ra từ lâu rồi cũng nên. Lúc đó tôi nghĩ rằng, nếu để họ thấy mình khốn khổ như vậy, tôi sẽ làm tiêu tan những phần tình cảm cuối cùng mà họ dành cho tôi. Và cho dù họ có tỏ ra thông cảm đi nữa, thì điều đó cũng chỉ khiến tôi thấy tội lỗi thêm mà thôi. Đúng là cố chấp một cách ngốc nghếch... nhưng chính sự cố chấp đó lại dẫn tôi đến với sự cứu rỗi.

“Cứu rỗi...?” Sakura lặp lại.

“Ừ... và đó chính là hai đứa.”

“Tụi em...?” Aoi thốt lên.

Hai đứa nhìn nhau đầy ngạc nhiên, và cảm giác yêu thương trong tôi mãnh liệt đến mức tôi không kìm được mà ôm chầm lấy cả hai.

Aaa... Cảm giác này... ấm áp quá. Mùi hương quen thuộc, thân nhiệt của các em... Cứ như tôi sắp khóc ngay tại chỗ vậy. Có lẽ việc khơi lại những kỷ niệm cũ đã khiến cảm xúc tôi trào dâng.

Cuộc sống của tôi hồi đó thật sự rất khó khăn, rất đau đớn... nhưng mỗi khi tôi về đến nhà, hai đứa sẽ lại chạy đến ôm lấy tôi, hoàn toàn không hay biết gì về nỗi buồn tôi đang mang.

“Yotsuba! Chị về rồi!”

“Chơi với tụi em đi, chơi đi!”

Trong ánh mắt tụi nhỏ lúc ấy luôn rực rỡ một niềm vui thuần khiết và vô lo. Dù tôi có ghét bản thân đến đâu, tôi cũng không thể ghét nổi cái hình ảnh về mình mà tôi thấy phản chiếu trong ánh mắt của hai đứa. Tôi muốn được là người chị hoàn hảo mà hai đứa nhìn thấy. Ít nhất, khi ở trước mặt hai đứa, tôi muốn là một người như vậy. Và khi ba chị em ngồi xem TV, chơi bài hay chơi board game... điều kỳ lạ là tôi chẳng bao giờ vấp phải mấy tai nạn ngớ ngẩn thường xảy ra ở trường. Tôi có thể vui vẻ thật sự, không cần giữ kẽ gì hết.

“Em... em không hề hay biết gì cả,” Sakura nói. “Với em, chị luôn hiện hữu như một điều hiển nhiên từ khi nào không hay...”

“Hee hee, cảm ơn em, Sakura,” tôi nói, siết em thêm một chút.

“H-Hey, Yotsuba...!”

“Với em cũng vậy!” Aoi hét lên. “Em lúc nào cũng coi Sakura là đối thủ nữa... tụi em toàn tranh nhau xem ai mới là người chị yêu quý hơn...”

“Chị còn nhớ hồi đó em hay nói yêu chị suốt đấy,” tôi cười. “Nghe được như vậy... chị thật sự vui lắm. Nhờ vậy mà chị mới chống chọi được...”

Chết rồi. Không xong rồi. Mình khóc mất thôi. Nhưng là nước mắt hạnh phúc—những giọt nước mắt được gợi về từ ký ức về hai đứa em đáng yêu. Dù tôi có dở tệ thế nào đi nữa, gia đình luôn là nơi khiến tôi cảm thấy mình được thuộc về. Đó cũng là lý do tôi bắt đầu học cách giúp đỡ việc nhà. Tôi thích món ăn mẹ nấu đến nỗi nghĩ rằng, nếu có thể nấu giống mẹ, tôi cũng có thể khiến mọi người vui như vậy. Việc dọn dẹp hay giặt giũ cũng thế—ba mẹ làm việc vất vả, nên tôi muốn phụ giúp phần nào. Dù nghĩ vậy có hơi hỗn thì... cũng là lý do thật lòng.

Tôi học chậm. Nhưng từng chút một, tôi tiến bộ. Tôi biết thêm nhiều thứ. Và mỗi bước tiến nhỏ đều khiến tôi vui mừng khôn xiết. Sakura kén ăn đến mức làm mẹ tôi khổ sở, nên tôi thường giúp mẹ nghĩ ra mấy món mà con bé chịu ăn. Aoi thì bị dị ứng bụi nặng, chỉ cần nhà hơi bẩn là hắt hơi liên tục, nên tôi tập thói quen hút bụi mỗi ngày. Còn nhiều nữa lắm, nhưng chỉ cần thấy Sakura ăn hết sạch món hamburger nhồi rau củ mà khen ngon, hay thấy Aoi lăn lộn trên sàn mà không hắt hơi cái nào... thế là đủ rồi. Những điều nhỏ nhặt như vậy cũng đủ khiến tôi hạnh phúc vô bờ.

“Được làm chị của tụi em... là điều đã giúp chị bắt đầu chấp nhận bản thân. Giúp chị biết cách yêu quý chính mình. Tất cả đều là nhờ hai đứa cả.”

“N-Nhưng... nhưng tụi em có làm gì đâu mà!” Sakura lắp bắp.

“Có chứ. Hai đứa luôn ở bên chị—nói yêu chị. Thế là quá đủ rồi... không, phải nói là còn hơn cả đủ nữa. Ý nghĩa với chị hơn bất kỳ điều gì trên đời.”

“Chị yêu tụi em, và việc nghe tụi em nói yêu chị... khiến chị hạnh phúc vô cùng! Cho dù cái tình yêu đó là kiểu yêu lãng mạn đi nữa... chị cũng chẳng bao giờ giận hai đứa vì điều đó!”

Xét theo quan điểm xã hội, có thể tôi không phải một người chị tốt. Nhưng theo quan điểm của tôi, chính xã hội mới là sai. Tôi có linh cảm rằng mình sẽ không bao giờ quên được ngày hôm nay. Nó đã trở thành một kỷ niệm vô cùng đặc biệt.

“Phải là chị cảm ơn hai đứa mới đúng,” tôi nói tiếp. “Cảm ơn vì đã yêu một người như chị.”

“Một người như chị ư?! Chị đừng nói như thế chứ! Chị là người quan trọng nhất với em... Em không thể sống thiếu chị...” Sakura bật khóc nức nở.

“Ừ... Bây giờ chị hiểu rồi. Cảm ơn em, Sakura,” tôi nói, nhẹ nhàng xoa lưng em.

“Em nữa... Em cũng vậy...!” Aoi thì ôm chặt lấy tôi hết sức có thể, đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt. “Mỗi khi em cố gắng làm điều gì, em luôn biết chị sẽ khen em! Luôn biết chị sẽ xoa đầu và nói em giỏi lắm! Và mỗi khi em buồn, chị lúc nào cũng ở bên em... đôi khi chị còn khóc to hơn cả em nữa.”

“Ha ha ha,” tôi cười lúng túng.

“Chính vì vậy mà em luôn có thể cố gắng hết mình—vì chị luôn ở đó với em. Luôn dõi theo em!”

“Aoi...”

“Xin lỗi chị, Yotsuba,” Aoi tiếp lời. “Xin lỗi vì tụi em đã xa cách với chị. Chỉ là... tụi em sợ chị sẽ buồn vì vụ hai-timing đó. Tụi em không chịu nổi ý nghĩ đó... nên tụi em mới...”

“Đừng xin lỗi—không sao mà. Chị biết hai đứa chỉ lo cho chị thôi, và chị thật sự cảm kích lắm,” tôi nói, ôm hai đứa thật chặt một lần nữa. Có một khoảnh khắc tôi lo là mình đang siết tụi nhỏ quá mạnh, nhưng nỗi lo ấy nhanh chóng tan biến khi cả hai ôm lại tôi còn chặt hơn.

“Em lúc nào cũng muốn được làm người yêu của chị,” Sakura thì thầm. “Em muốn trở thành người đặc biệt của chị...”

“Ừ... Chị hiểu.”

“Nhưng có lẽ... có lẽ tụi em vốn dĩ đã đặc biệt với chị rồi, đúng không?”

“Đúng vậy... Hai đứa là em gái duy nhất của chị trên cõi đời này. Là người vô cùng đặc biệt với chị.”

“Vậy thì... dù chị có đang hẹn hò với ai đi nữa... tụi em vẫn sẽ luôn đặc biệt như vậy với chị chứ?” Aoi hỏi.

“Dĩ nhiên rồi! Vì dù thế nào đi nữa... chị vẫn mãi mãi là chị gái của hai đứa!”

Ba chị em cứ thế ôm chặt lấy nhau, vừa khóc vừa để mặc mọi cảm xúc trào ra. Tình cảm dành cho nhau quá lớn để có thể chứa đựng trong lòng, và vậy mà... tôi lại càng cảm thấy hai đứa em mình đáng yêu hơn theo từng phút trôi qua. Và trên hết, việc biết được rằng bản thân mình cũng quan trọng với tụi nhỏ như tụi nhỏ quan trọng với mình khiến tôi hạnh phúc hơn bất cứ điều gì khác.

Tình yêu có thể thay đổi cả thế giới của bạn.

Có lẽ cuốn tạp chí đó nói đúng thật. Cho đến khoảnh khắc Yuna nói rằng cô ấy yêu tôi, tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải lòng ai đó. Vậy mà giờ đây, tôi đã tìm thấy hai cô gái mà tôi yêu bằng cả trái tim mình, và dù trong quá trình đó tôi có lỡ làm tổn thương hai đứa em gái... thì không phải mọi sự thay đổi đều là điều xấu. Đôi tay mà tôi đã nắm lấy vào ngày hôm ấy ở đền thờ vẫn ấm áp như ngày nào, giờ đây lại đang ôm lấy tôi. Những giọt nước mắt mà tôi từng đổ thừa cho tuyết giờ đây lại mang đến cho tôi sự ấm áp mà tôi chưa từng tưởng tượng. Và điều ước tôi từng thầm thì... đã khiến tôi—đã khiến chúng tôi trở thành bộ ba chị em hạnh phúc nhất trần đời.

Biết đâu từ giờ mọi chuyện sẽ còn thay đổi nữa, theo muôn vàn cách khác nhau. Biết đâu chốc lát nữa thôi, khoảnh khắc này cũng sẽ hóa thành kỷ niệm xa xôi.

Nhưng kể cả có như vậy... tôi biết rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Rằng chúng tôi rồi sẽ ổn.

“Chừng nào hai đứa còn cần, thì chị sẽ mãi là chị gái của tụi em. Chính việc được làm chị của hai đứa mới tạo nên con người mà tụi em yêu thương. Nên xin hãy cho chị tiếp tục được làm như vậy,” tôi nói.

“Dĩ nhiên rồi,” Sakura nghẹn ngào.

“Tụi em cũng sẽ mãi là em gái của chị nữa! Mãi mãi luôn!” Aoi tiếp lời.

“Cảm ơn em, Sakura. Cảm ơn em, Aoi...”

Con đường tôi chọn không phải là phương án của thiên thần trong lòng, kiểu “từ chối tụi nhỏ và tình cảm của chúng,” mà cũng không phải là phương án của ác quỷ trong lòng, kiểu “cứ hẹn hò luôn với chúng đi.” Tôi đã chọn một con đường khác—một con đường cho phép cả ba chúng tôi tiếp tục bên nhau như một gia đình. Tôi không thể tự tin mà nói rằng mọi chuyện đã hoàn hảo, và tôi cũng không khỏi cảm thấy mình đã quá đặt cảm xúc của bản thân lên trên. Thật lòng mà nói... tôi đã vô cùng ích kỷ. Ấy vậy mà, hai đứa lại chấp nhận tất cả. Chấp nhận sự ích kỷ của tôi... và cả nguyện vọng tôi gửi gắm cho tương lai.

Không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra từ đây về sau. Có thể sẽ có một rào cản còn khó vượt qua hơn cả lần này. Nhưng dù có như thế, tôi tin chắc rằng ba chúng tôi vẫn sẽ vượt qua được. Bởi vì—chúng tôi là chị em, và giờ đây tôi đã tin chắc rằng, sự ấm áp mà ba người chúng tôi chia sẻ sẽ không bao giờ thay đổi, dù cho chuyện gì xảy ra đi nữa.

◇◇◇

“Á... Yotsuba, nhìn kìa!” Aoi hét lên. Con bé đã mở cửa sổ ngoài hiên và đang vẫy gọi tôi.

“Nói nhỏ thôi! Làm phiền người khác thì sao?” Sakura mắng.

“Thôi mà, đừng có cằn nhằn nữa. Nè, nhìn nè, nhanh lên!”

Tôi và Sakura liếc nhìn nhau, rồi cùng đi tới bên cửa sổ như Aoi bảo.

“Wow...” tôi thốt lên.

“Ơ, trời ơi!” Sakura tròn mắt.

Lúc trước tôi nhìn ra cửa sổ chỉ thấy một màu đen kịt... nhưng đó là bởi tôi chưa ngước lên. Khung cảnh núi non bên dưới vẫn chìm trong bóng tối, nhưng trên cao, một bầu trời đầy sao rực rỡ đến mức nghẹt thở hiện ra trước mắt chúng tôi. Đúng là kiểu bầu trời đêm hiếm khi nào được nhìn thấy trong cuộc sống thường nhật—một bầu trời phủ đầy sao lấp lánh không đếm xuể!

“Không biết có sao băng không ta?” Aoi nói.

“Ể? Sao vậy? Có điều ước gì muốn ước à?” Sakura hỏi.

“Hmm... Chắc là có đó! Ví dụ như... em muốn được hôn Yotsuba, giống như chị đã hôn chẳng hạn?”

“Eeeep?!” Sakura kêu lên như bị điện giật.

Câu nói thẳng ruột ngựa của Aoi rõ ràng đã khiến Sakura không kịp trở tay. Mà tôi cũng vậy! Đang định thưởng thức cảnh hai em gái đáng yêu đối đáp với nhau mà bị ném ngay quả bom đó thì ai mà đỡ kịp?!

“Gì—A-Aoi?!” Sakura lắp bắp.

“Chị sướng quá còn gì,” Aoi phụng phịu. “Chị cứ thế mà hôn luôn, không do dự gì hết! Em ghen tị chết đi được—em cũng muốn được hôn chị nữa!”

“N-Nhưng mà, Aoi,” tôi vội xen vào. “Dù gì thì chị em mình cũng là... chị em ruột mà...”

“Em đâu nói là muốn làm người yêu nữa đâu! Em chỉ nghĩ... chị em hôn nhau thì có sao đâu chứ?! Chuyện thường ngày ở huyện mà!”

“Th-Thật vậy ư?!” tôi hỏi.

“Thật mà! Ở nước ngoài người ta làm vậy suốt còn gì! Em nghĩ thế!”

“Ồ... nghe cũng có lý.” Tôi có nghe nói ở đâu đó người ta chào nhau bằng cách hôn má hay gì đó...?

“N-Nhưng mà, Aoi, tụi mình là người Nhật mà, và cái đó thì đâu có—”

“Ơ, chị nói vậy mà được à, Sakura?”

“Ugh! B-Biết rồi, biết rồi mà...!”

Chỉ một câu thôi mà đã khiến Sakura cứng họng! Mà, nghĩ lại thì... con bé nói đúng thật. Sakura cũng đã hôn tôi hồi nãy trong bồn tắm. Aoi muốn làm vậy cũng đâu có gì lạ? Dù gì con bé cũng đã nói là yêu tôi rồi mà. Hee hee hee...

“Được rồi, Yotsuba—hôn em đi!” Aoi nói.

“Hả?! Gì cơ? Có sao băng hả?! Em thấy hả?!”

“Hmm... chắc có chứ, ở đâu đó trên Trái Đất này!”

“Ờ thì, chắc vậy thật... nhưng mà em ước như vậy thì có hiệu nghiệm không nhỉ...?”

“Em thích nghĩ rộng, nên tầm cỡ toàn cầu là vừa xinh!” Aoi nói, khoanh tay hùng hồn.

Dễ thương quá! Không được! Không phải lúc để thấy đáng yêu đâu! “N-Nhưng mà, thật lòng mà nói, chị em mà hôn nhau thì...”

“Chỉ là chào nhau thôi mà! Hoặc... hoặc là hôn chúc ngủ ngon ấy!”

Tôi thấy thực sự bối rối, và dĩ nhiên là có rất nhiều hoài nghi về chuyện này, nhưng Aoi thì rõ ràng chẳng có ý định lùi bước. Còn Sakura thì đang ngồi nhìn chằm chằm với vẻ mặt cáu kỉnh. Nhìn như chú chó bị bảo “ngồi im” mà không cam lòng vậy. Mà đáng yêu dễ sợ luôn.

“Ồ, em hiểu rồi,” Aoi nói. “Chị đang nghĩ lệch hướng rồi, đúng không?”

“Hả?”

“Em chỉ nói là muốn hôn chị theo kiểu chị em thôi mà! Chứ chị đâu có nhìn em bằng ánh mắt chị em đâu, đúng không? Nên chị mới lưỡng lự như vậy đó!”

“K-Không có đâu! Tất nhiên là không rồi!” tôi khăng khăng. “Chị là chị gái của em, và em là cô em gái dễ thương của chị! Hết!”

“Vậy thì hôn nhau cũng không sao! Vì tụi mình là chị em mà!”

T-Tôi... chắc vậy? Nghe con bé nói riết mà thấy có lý thật?!

“Rồi nhé... Mnh!” Aoi nhắm mắt, chu môi ra.

Kia kìa! Rõ ràng là cái mặt đang chờ được hôn còn gì! B-Bây giờ tôi phải làm sao đây?! Trời ơi, bắt đầu thấy hồi hộp rồi đấy! Mà người chủ động hôn tôi hồi nãy là Sakura cơ mà...

“Yotsuba,” Aoi gọi, giọng đầy mong chờ.

“Ugh... Đ-Được rồi!” Tôi lấy hết can đảm, đặt tay lên vai em, cúi người xuống và...

Chụt!

“Ah...”

“Geh!”

Gương mặt Aoi ánh lên vẻ sung sướng ngây ngất, còn Sakura thì há hốc nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Hee hee... Thế là tụi mình hôn nhau thiệt rồi ha?” Aoi cười tủm tỉm.

“Y-Yeah... Cảm giác kỳ ghê ha?” tôi nói. “Dù tụi mình là chị em ruột, nhưng mà...”

“Không công bằng.”

“Hả? Sakura?”

“Không công bằng gì hết! Mỗi Aoi được hôn thôi á?! Chị cũng phải hôn em nữa!”

Thiệt luôn á?! Aoi chưa đủ, giờ tới lượt Sakura?!

“Chị đâu có hôn em hồi nãy—em hôn chị mà! Khác nhau đó!”

“Ơ-Ơn cái đầu chị á, Yotsuba!” Sakura quát lên, không để tôi kịp nói hết. “Hồi nãy em hôn chị vì em muốn làm người yêu chị, đúng không?! Nhưng giờ tụi mình đã quyết định sẽ chỉ là chị em thôi, đúng không?!”

“R-Right, yeah!”

“Vậy thì chị cũng phải hôn em kiểu chị em như với Aoi chứ!” Sakura hét lên, nắm chặt tay tôi và chu môi ra. “Hôn em đi!”

“Hả?!”

“Uwooo? Vậy thì em cũng muốn thêm nữa!”

“Khoan—em nữa hả, Aoi?!”

Cái này có phải hơi quá đà rồi không vậy?! Ý tôi là, tôi không hoàn toàn phản đối việc hôn hai đứa theo kiểu chị em—nếu nó đúng là vậy thì chắc cũng chẳng sao... Nhưng mà, tôi đang tiêu tốn điểm chị gái (SP—Sister Points) với tốc độ kinh hoàng rồi đó... Phải tiết kiệm chứ nhỉ?!

“H-Hẹn lần khác nha!” tôi hét lên.

“Gì chứ—sao không phải bây giờ?! Em muốn bây giờ cơ!” Sakura vùng vằng.

“Em cũng vậy!” Aoi hưởng ứng.

Hai cô em gái nhỏ của tôi đã chính thức chuyển sang chế độ nũng nịu toàn lực, và tôi thì cố gắng hết sức để chống lại chiêu sát thương vô lý của tụi nhỏ... Và, tóm lại là, cuối cùng thì ba chúng tôi lại rúc vào chung một chiếc futon và chìm vào giấc ngủ. Còn việc tôi có hôn Sakura sau đó không, hay có hôn Aoi lần nữa không á... Ừm, thì... cái đó thì... bí mật nha, cho tôi xin phép lướt qua luôn, cảm ơn rất nhiều!