Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

77 166

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

870 3394

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

432 2834

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

482 1803

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

29 5

Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

(Đang ra)

Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

LeonarD

Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng loại độc trong người lại có ảnh hưởng “kỳ lạ” đến những mỹ nhân mà cậu gặp trên đường!

12 46

Volume 1 - Bonus Truyện Ngắn 3

Hồi Ức Của Một Fangirl: Hai Người Đó Và Kẻ Thứ Ba Mặt Dày

Ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào trường cấp ba Eichou, tôi đã có một cuộc gặp gỡ khiến tôi tin chắc rằng số phận là có thật. Một cuộc gặp gỡ đẹp đến mức ngôn từ trở nên bất lực—một cuộc gặp gỡ đã làm đảo lộn toàn bộ thế giới quan của tôi.

“Thôiiii mà, Rinka~! Chỉ một miếng thôi! Làm ơnnnn~?”

“Rồi, rồi, chịu thua luôn... Thiệt tình, Yuna à—cậu không biết từ ‘không’ nghĩa là gì à?”

Đó là một chàng hoàng tử nở nụ cười bất lực, nâng viên thịt bằng đôi đũa lên và đưa nó đến trước mặt công chúa đang háo hức chờ đợi.

“Rồi, nào, há miệng ra đi.”

“Á—aaa~!”

Thế là, theo lời thúc giục của công chúa, hoàng tử đưa viên thịt vào miệng nàng một cách thuần thục đến mức khiến người ta tự hỏi liệu đây có phải là lần đầu tiên họ làm vậy hay không.

“Mmm~! Ngon quá trời luôn á!”

“Nghe cậu nói vậy là tôi yên tâm rồi.”

Công chúa nở một nụ cười rạng rỡ, và hoàng tử cũng mỉm cười gật đầu rồi quay lại tiếp tục ăn, vẫn dùng đúng đôi đũa đó như thể chuyện vừa xảy ra là điều bình thường nhất trên đời.

Những khoảnh khắc như thế không hề hiếm. Trái lại, lớp chúng tôi được chứng kiến những cảnh tượng kiểu này gần như mỗi ngày—và tôi luôn thầm cảm tạ trời cao vì đã ban cho tôi đặc ân được hiện diện nơi đây. Họ là niềm tự hào của ngôi trường này—đôi bạn nữ xinh đẹp, hoàn hảo, và tỏa sáng như hai đóa bách hợp tinh khôi nhất trần gian: The Sacrosanct. Là bạn cùng lớp của họ, tôi được tận mắt nhìn thấy tình cảm ấy nảy nở mỗi ngày. Bao công sức học hành vất vả để đậu vào đây đúng là không uổng chút nào... chỉ có điều—có một vấn đề.

“A, Yotsuba! Cậu về rồi à!”

“Chào cậu, Yotsuba.”

“H-Hêy! Mình về rồi nè!”

Con nhỏ đó. Nó là cái gì vậy trời? Là đứa đã giẫm bừa vào không gian thiêng liêng của The Sacrosanct—nơi mà tất cả chúng tôi đều tôn trọng và giữ gìn từ xa suốt bao lâu nay. Một đứa không hề có sự tinh tế hay tự giác gì hết: Yotsuba Hazama.

Nó là đứa đạt điểm thấp nhất lớp trong mọi kỳ thi. Hoàn toàn vô vọng khi vận động. Không có lấy một điểm mạnh nào cho ra hồn—vậy mà bằng cách nào đó, nó lại làm bạn với The Sacrosanct... nghe đã thấy vô lý hết sức! Nếu là tôi, chắc chắn tôi đã biết điều mà tự rút lui khỏi vòng tròn xã giao của họ ngay từ đầu! Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt tôi là minh chứng rõ ràng—Yotsuba chỉ vừa đi vệ sinh về thôi, mà chuyện gì đã xảy ra ngay sau đó?

“Nè Yotsuba, viên thịt trong hộp cơm của Rinka hôm nay xuất sắc lắm luôn đó!”

“Tôi cũng chẳng hiểu sao Yuna lại tự hào thay tôi nữa, nhưng nếu cậu muốn nếm thử thì tôi sẵn sàng chia cho đấy.”

Và điều tồi tệ nhất—thứ khiến tôi bực bội hơn tất cả—là... dù tôi thật sự không muốn thừa nhận điều này... nhưng tôi có cảm giác rằng mỗi khi họ nói chuyện với con nhỏ phá đám đó, cả hai đều có vẻ vui hơn so với lúc họ nói chuyện với nhau.

Không không không! Làm gì có chuyện đó! Một đứa bình thường tẻ nhạt như Yotsuba Hazama làm sao có thể quan trọng hơn đối với họ được?! Tôi còn thấy việc lợn biết bay đáng tin hơn đấy!

Tuy nhiên... tôi không thể phủ nhận rằng một số thành viên trong fanclub Sacrosanct mà tôi thuộc về cũng xem Hazama là một mối nguy hiểm. Họ nghĩ rằng con bé có thể khiến mối quan hệ của The Sacrosanct tan vỡ... dù ít ra, phó chủ tịch câu lạc bộ lại có vẻ nghĩ khác.

Tôi lắc đầu. Không hiểu sao, tôi lại suy nghĩ về con bé đó quá nhiều. Không được! Tôi đến trường là để tận hưởng ánh hào quang tỏa ra từ The Sacrosanct, chứ không phải để dằn vặt vì một kẻ thứ ba!

Muốn xốc lại tinh thần, tôi đứng dậy và bước ra hành lang định đi vệ sinh. Không nghi ngờ gì nữa—bất kể là trai hay gái, chen vào giữa một cặp đôi yuri cũng nên bị coi là tội hình sự, tôi nghĩ thầm khi bước đi... cho đến khi có ai đó gọi tôi lại từ phía sau.

“U-Um, ê này!”

“Hả?” Tôi quay phắt lại. Không phải ai cũng gọi tôi bằng giọng rụt rè thế này, nên tôi lập tức cảnh giác... và thấy người đang đứng đó chẳng ai khác ngoài Yotsuba Hazama!

“C-Cậu muốn gì?!” tôi hỏi, càng cảnh giác hơn. Nó không phát hiện tôi đang nhìn nó đấy chứ? Nhìn vẻ ngoài thì có vẻ vô hại, nhưng biết đâu nó là một cao thủ ngầm thì sao?! Lẽ nào nó định bắt cóc tôi, kéo tôi vào rừng rồi đánh đập tôi không thương tiếc?!

“C-Cậu... cậu làm rơi cái này nè!”

“Hử?”

Hazama đưa tôi một cái móc treo điện thoại nhỏ, cũ kỹ và xấu xí đến mức ai không biết có khi tưởng là rác thật. Nhưng đúng là của tôi. Sợi dây của nó đã sờn từ lâu, và chắc nó vừa rơi ra khỏi máy lúc nào đó.

“Làm sao cậu...?”

“À, umm... mình thấy nó rơi ra từ điện thoại cậu, nên... À! Không, không phải là mình rình mò gì đâu nha! Mình chỉ tình cờ thấy bằng khóe mắt thôi, thiệt đó!”

“Không phải ý tôi là vậy!” tôi gắt lên. Đây là lần đầu tiên tôi có một cuộc trò chuyện thực sự với nó. Có khả năng cao là nó còn không biết tên tôi. Nghe hơi bực mình, nhưng từ góc nhìn của nó, chắc tôi chỉ là một nhân vật nền không tên tuổi.

“Lúc đó mình nghĩ, ‘Chắc cái này quan trọng với Kida lắm!’ nên mình mới chạy theo. Vì... nó cũ quá trời, nên chắc là đồ cậu dùng lâu rồi đúng không...? Mình nghĩ nếu cậu bị mất chắc buồn lắm, cho nên... Mình biết là cậu không thích mình đâu, nhưng...”

Câu cuối nó nói nhỏ đến mức tôi suýt không nghe thấy. Chắc nó nghĩ tôi không nghe được, nhưng tôi đứng ngay trước mặt mà, nên tôi nghe rõ từng chữ. Nó mỉm cười với tôi—một nụ cười không tự nhiên, như thể có chút gì đó ngượng ngùng và buồn buồn. Tôi không biết nên nói gì, chỉ biết đứng đơ người như tượng.

“À, umm... mình về lớp đây! Gặp cậu sau nha!” Hazama nói rồi lật đật chạy mất.

Tôi chỉ đứng đó nhìn theo, và trong đầu vang lên một suy nghĩ:

Vậy ra nó biết tên mình thật.

Sau cuộc gặp đó, không có gì thay đổi cả. Không có gì thay đổi với tôi, với The Sacrosanct, hay với cuộc sống thường nhật của tôi. Tôi vẫn tiếp tục ngày qua ngày lườm nguýt con nhỏ mặt dày đó vì tội chen ngang giữa cặp đôi hoàn hảo.

Nếu có điều gì thay đổi...

“Gặp lại sau nhé,” nó đã nói vậy. Nhưng “sau” là khi nào mới được chứ...?

...thì đó là việc, thỉnh thoảng, ánh mắt tôi lại vô thức dõi theo —thay vì là dõi theo The Sacrosanct như mọi khi.

Gaaahhh! Cái con nhỏ đó—tôi chịu hết nổi rồi!!