Ngày Cuối Cùng Của Mối Tình Đơn Phương Mang Tên Yuna Momose
“Haaa...” Tôi thở dài, rồi ngay lập tức nhận ra hành động đó thật không giống mình chút nào.
Tôi luôn tự hào về sự lạc quan của bản thân. Tôi là kiểu người cứng đầu, sống theo ý mình, muốn gì làm nấy, và tôi hoàn toàn hài lòng với điều đó. Nghe có vẻ hơi tự mãn một chút, nhưng thú thật là tôi cũng khá thông minh. Dù lúc nào cũng bị nhỏ bạn thân từ thuở nhỏ là Rinka vượt mặt trong mấy chuyện thể thao hay vận động, nhưng thành tích đó chẳng nói lên được điều gì về tôi cả. Với lại, không phải tôi xem Rinka là đối thủ hay gì đâu. Thật đấy, tôi không có nghĩ vậy.
Nhưng từ khi vào cấp ba, mọi chuyện bắt đầu thay đổi. Trước giờ nhóm bạn thân của tôi chỉ có mình tôi và Rinka, nhưng giờ lại có thêm một người nữa—một cô gái vô cùng thú vị. Cô ấy có một điều gì đó rất đặc biệt khiến tôi cảm thấy dễ chịu khi ở cạnh, và trước khi kịp nhận ra, tôi đã bị cuốn sâu vào cái điều “đặc biệt” đó đến tận cổ. Ban đầu tôi cứ nghĩ chuyện ba đứa tụ tập chỉ là ngẫu nhiên, nhưng đến lúc nhận ra không phải thế thì việc có cô ấy bên cạnh đã trở thành một điều hiển nhiên, một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi rồi.
Tôi đã sa lầy, thật sâu, không đường thoát.
“Haaa!” Tôi lại thở dài, lần này đầy nặng nề hơn, rồi lặng lẽ chìm sâu xuống bồn tắm, như thể bản năng đang cố chạy trốn khỏi âm thanh phát ra từ chính miệng mình. Tôi ngâm mình hoàn toàn dưới nước, nín thở lâu nhất có thể cho đến khi không chịu nổi nữa phải bật lên mặt nước để hớp lấy từng ngụm không khí. Dù ở trong làn nước nóng bức và ngột ngạt đến mức đáng ra đầu óc chỉ nên nghĩ đến việc sống còn, vậy mà tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về cô ấy.
“Đồ ngốc Yotsuba,” tôi lầm bầm. Dù biết rõ cô ấy không thể nào nghe thấy được lời oán trách từ phòng tắm của tôi, nhưng tôi vẫn nói.
Tôi biết nếu tiếp tục ngâm nước nữa, tôi thể nào cũng bị sốt hoặc ngất, nên miễn cưỡng bước ra khỏi bồn tắm, thay đồ ngủ vào. Thế nhưng, cảm giác về sự hiện diện của cô ấy vẫn còn đó, lặng lẽ đọng lại ở đâu đó sâu bên trong tôi.
Không thể phủ nhận nữa: Tôi, Yuna Momose, đã yêu. Suốt mười sáu năm cuộc đời, tôi chưa từng hẹn hò một ai. Đến cả rung động cũng không có! Nói thiệt chứ tôi chưa bao giờ tưởng tượng nổi mình lại phải lòng một cô gái vừa mới thân thiết chưa được bao lâu, nhất là khi xét về ngoại hình, trí tuệ, và khí chất, tôi vốn là kiểu người gần như hoàn hảo, còn cô ấy thì... cũng không hẳn là bình thường, nhưng đơn giản, chắc vậy? Cô ấy tốt bụng, hơi ngơ ngác một chút, và có một nét dễ thương khó cưỡng khiến tôi chẳng thể nào bỏ mặc được.
Tôi lại thở dài lần nữa và khẽ thì thầm, “Mình yêu cậu...” Đúng vậy, tôi dính chưởng nặng rồi. Từ khi nhận ra cảm xúc thật sự của mình dành cho cô ấy, ngày nào tôi cũng nghĩ đến cô ấy—nghĩ về Hazama Yotsuba.
Trong một thế giới lý tưởng, tôi đã ước gì có thể thẳng thắn tỏ tình với cô ấy... nhưng ý nghĩ rằng cô ấy có thể từ chối khiến tôi chẳng dám bước tới. Ý tôi là, nếu đối thủ chỉ là mấy tên con trai tầm thường trong trường, tôi đã nhảy vô giành giật ngay, với một niềm tin mãnh liệt rằng chắc chắn tôi sẽ chiến thắng! Dù gì thì tôi cũng là đề tài nóng của cả trường mà! Tôi với Rinka lúc đi chung thì đúng là bất khả chiến bại! Người ta gọi tụi tôi là “Thánh Nữ Song Hành” đâu phải không có lý! Thậm chí tụi tôi còn có fanclub riêng nữa kìa, dù tôi luôn giả vờ không biết vì tụi nó chưa gây phiền phức gì cả.
Nhưng riêng với trường hợp của Yotsuba, đối thủ tình trường của tôi lại là người đáng sợ nhất có thể nghĩ đến. Danh tính của đối thủ ấy: Aiba Rinka, nửa còn lại của cái danh xưng “Thánh Nữ Song Hành” kia. Tôi phải nói thật—chúng tôi đã là bạn thân từ bé, lớn lên cùng nhau, rồi lại cùng thích một người? Thế là thế nào chứ?! Lại còn là con gái nữa?! Một cô gái tên Yotsuba, người mà... Bình thường thì không hẳn, nhưng—Thôi khỏi đi, đương nhiên là phải thích cô ấy rồi! Là Yotsuba mà!!! Trời ơi!!!
Nếu là mấy người khác trong trường mà dám bén mảng lại gần Yotsuba, tôi đã xử lý gọn lẹ rồi. Nhưng Rinka thì khác. Ngay cả tôi cũng phải công nhận cô ấy đáng yêu và có sức hút lắm. Thể thao thì siêu đỉnh, vừa ngầu lòi vừa có nét dịu dàng như thiếu nữ, hai mặt đối lập ấy kết hợp lại lại càng khiến người ta rung động. Cô ấy đúng kiểu thần nữ hoàn hảo—vẻ đẹp không tì vết, vóc dáng chuẩn khỏi chê, vòng một thì khủng... nhìn lại mình, vừa thấp vừa phẳng, cảm giác thua kém thấy rõ. Tôi thật sự không tự tin rằng mình có thể chiến thắng Rinka trong cuộc tình này. Tôi còn ngưỡng mộ cô ấy nữa là!
“Ugh... Không được, đừng có tiêu cực thế nữa!” Tôi tự nhủ, rồi lao lên giường, úp mặt vào gối. Tôi đang trở nên bi quan, và tôi biết mình phải thoát khỏi cái tâm trạng này ngay lập tức! Trước khi phải lòng Yotsuba, tôi có bao giờ như vậy đâu! “Nhưng mà thôi! Mai cậu ấy hứa học nhóm với mình rồi còn gì!”
Yotsuba thì—nói nhẹ nhàng là—cực kỳ dở khoản học hành luôn. Dở tệ ấy! Nhưng mà nhờ tôi giỏi đúng mảng cô ấy dở, nên tôi có thể trở thành chỗ dựa cho cô ấy, trở thành một người quan trọng trong cuộc sống của cô ấy! Rồi biết đâu đấy, một ngày nào đó, cậu ấy cũng sẽ rung động vì tôi... Heh heh heh! Mình đang nghĩ cái gì vậy trời?
“Thôi kệ! Mỗi ngày là một trận chiến, và ngày mai mình sẽ quyến rũ cậu ấy cho bằng được!” Tôi nói, tự lên tinh thần trước khi kéo chăn trùm đầu ngủ. Không thể thức khuya được—lỡ ngày mai buồn ngủ rồi gục ngay trước mặt cậu ấy thì hỏng bét!
Và thế là cơn buồn ngủ từ từ xâm chiếm, mang tôi đến với những giấc mơ ngọt ngào về một tương lai nơi tôi và Yotsuba gần gũi hơn rất, rất nhiều so với hiện tại.
“A, Aiba! Chào buổi sáng nha!” — Yotsuba reo lên khi thấy tôi đến. Cô ấy ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại và nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Trời ơi! Nụ cười đó thật nguy hiểm—chỉ cần nhìn thấy thôi là tim tôi đã đập loạn lên rồi. Gần đây tôi đành phải thừa nhận rằng mình đúng là dễ đổ thật. Mà nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là hơi đáng thương đấy... nhưng mà, thử hỏi ai có thể đứng trước nụ cười thuần khiết và ngây thơ như vậy mà không xao động cơ chứ?! Và cô ấy lúc nào cũng như vậy! Lúc nào cũng không phòng bị, lúc nào cũng đáng yêu đến mức làm tôi phải lo lắng cho cô ấy. Thật sự tôi có thể tưởng tượng ra cảnh một ngày nào đó có kẻ nào đó lừa cô ấy rồi bắt cóc đi mất. Trừ phi... tôi tự tay “bắt cóc” cô ấy trước thì lại là chuyện khác!
“Aiba? Này, cậu sao vậy?” — Yotsuba hỏi.
“Á! Không có gì đâu,” tôi giật mình trở lại thực tại, vội xua đi những ý nghĩ vừa nãy không được trong sáng cho lắm. Hy vọng là cô ấy chưa phát hiện gì. “Chỉ là mình thấy cậu chăm chú nhìn điện thoại quá nên tò mò không biết cậu đang xem gì thôi,” tôi đáp, cố gắng che giấu tâm trạng bối rối của mình và chuyển hướng cuộc trò chuyện.
“À à! Cái này nè!” — Yotsuba nói, có vẻ như hoàn toàn không hề để ý đến tâm trạng thật của tôi. Cô ấy đưa màn hình điện thoại cho tôi xem—là một tờ rơi quảng cáo giảm giá siêu thị được chụp lại. “Siêu thị gần nhà mình mai có đợt khuyến mãi, nên mình đang tính xem nên mua gì. Nếu không tính trước mà mua linh tinh rồi để hư thì phí lắm, đúng không?”
Ra là Yotsuba thuộc tuýp người hay lo mấy chuyện giống mấy bà nội trợ vậy đó. Cô ấy từng kể với tôi là bố mẹ đều đi làm suốt, nên cô ấy đảm nhận toàn bộ việc nhà. Nghe vậy thì cũng hợp lý thôi. Nghe mà thấy thích thật đấy, tôi nghĩ thầm. Tôi cũng muốn thử đồ ăn cô ấy nấu nữa... Chỉ mới tưởng tượng đến chuyện được ăn cơm cô ấy nấu mỗi ngày mà tôi đã thấy lâng lâng rồi.
“A, đúng rồi!” — Yotsuba bất ngờ nói lớn. “Này Aiba—cậu thích món gì nhất vậy?”
“Hả?” — Tôi ngơ ngác.
“Mình đang phân vân không biết nên nấu gì, nên nghĩ là... hay thử nấu món mà cậu thích nhỉ? Hì hì hì...”
C- Cô ấy dễ thương quá trời đất ơi!
“Á!” — Yotsuba hốt hoảng la lên sau đó. “Ý mình không phải là có ý gì kỳ lạ đâu nha! Chỉ là... biết đâu một ngày nào đó mình có dịp nấu cho cậu ăn thì sao, đúng không? Nên là... luyện tập trước cũng tốt mà, hihi...”
...Hả? Đó là... một lời tỏ tình vòng vo chăng? Nếu đúng là vậy thì tôi sẵn sàng đáp “vâng” ngay và luôn, không do dự! Tôi sẽ đi làm kiếm tiền, rồi mỗi ngày tan sở về nhà đều được ăn cơm cô ấy nấu—còn gì tuyệt hơn nữa chứ? Không, khoan đã, tôi đang nghĩ cái gì vậy trời?! Rõ ràng cô ấy không có ý đó! Với cô ấy, tôi vẫn chỉ là “bạn.” Mà cô ấy cũng mới vừa nói là “không có ý gì lạ” còn gì!
“Này, Aiba...? À, mình xin lỗi! Mình lảm nhảm gì vậy không biết...” — Yotsuba lúng túng nói.
“À không, cậu không cần phải xin lỗi đâu! Mình vui lắm vì cậu nghĩ đến chuyện đó đấy! Thật sự thì lúc cậu hỏi món mình thích, mình vui quá trời mà không biết nói gì luôn ấy!” — Tôi vội phân trần. Nhìn thấy cô ấy có vẻ buồn, tôi biết mình phải lập tức tìm cách trấn an. Từ chối á? Không đời nào! Miễn là do cô ấy nấu, món gì tôi cũng ăn hết!
“Vậy thì,” — Yotsuba nói — “cậu thích thịt hay cá hơn?”
“Mình đoán là... cá?” — Tôi trả lời có phần thiếu dứt khoát.
“Rồi rồi—cậu thích món Nhật hơn món Tây đúng không?”
“Ừ, đúng vậy.” Tôi trái ngược hoàn toàn với Yuna, bạn thân từ nhỏ của mình. Yuna mê thịt, mê món Tây—nhất là mấy món nêm nếm đậm đà. Còn tôi, không phải do ảnh hưởng gì đâu, nhưng tôi lại thích vị thanh nhạt hơn. Giờ nghĩ lại, phần lớn món tôi thích đều là món Nhật thật.
“Thế cậu không thích món gì?” — Yotsuba hỏi tiếp.
“Hmm... Không nghĩ ra món nào liền cả,” tôi đáp.
“Hmm hmm! Vậy chắc làm món gì đó với cá là được rồi... Mai mình tới siêu thị rồi tính tiếp!” — Yotsuba vừa gật gù vừa ghi chép gì đó vào cuốn sổ tay nhỏ luôn mang theo bên mình. “Cảm ơn nha, Aiba! Nhờ cậu mà mình giải quyết xong rồi!”
Cô ấy cười tươi như thiên thần vậy. Chỉ vì tôi nói mình thích cá và món Nhật mà cô ấy đã vui đến thế sao? Trời ơi, tôi yêu cô ấy thật rồi.
“Mình chỉ là vui vì được giúp thôi mà,” tôi đáp. Nếu để cảm xúc lấn át lý trí, chắc tôi đã ôm chầm lấy cô ấy ngay tại đó mất. Phải cố gắng lắm tôi mới kiềm lại được, còn giả vờ bình tĩnh như không có gì nữa. Như vậy là tốt rồi. Phải giữ trong lòng đã...
“Chàooo buổi sáng!” — một giọng nói vui tươi vang lên đúng lúc. “Ơ? Hai người đang nói gì đấy?”
Là Yuna Momose—bạn thân từ thuở nhỏ... và cũng là tình địch của tôi.
“À, không có gì đâu,” tôi đáp. “Đúng không, Yotsuba?”
“Hả? À, ừ.”
“Hửm...?” — Yuna nheo mắt nghi ngờ. Tôi biết thừa, nếu cô ấy nghe được nội dung cuộc trò chuyện khi nãy thì kiểu gì cũng ghen cho xem, và tôi chẳng có lý do gì để kể lại hết. Dù gì thì Yotsuba cũng đã ngỏ ý muốn nấu món tôi thích, nên lần này, tôi thấy mình có quyền giữ bí mật đó cho riêng mình.
Chúng tôi trò chuyện thêm một chút nữa cho đến khi chuông vào lớp vang lên, rồi ai về chỗ nấy. Khi vừa ngồi xuống, tôi nhận được một tin nhắn từ Yotsuba—không phải trong nhóm chat.
Yotsuba: Tớ sẽ gửi hình khi nấu xong nha!
Tôi mỉm cười, nhanh tay chụp màn hình lại để lưu giữ khoảnh khắc ấy mãi về sau.