Tái Bút: Thức Ăn Nhanh
Hôm nay, trên đường từ trường về nhà, tôi, Momose và Aiba đã tạt vào một cửa hàng thức ăn nhanh. Quán đó thường khá đông vào tầm tan học, nhưng bằng cách nào đó, bọn tôi vẫn giành được một bàn và ngồi xuống. Như thường lệ, Momose và Aiba ngồi cạnh nhau, còn tôi thì một mình ngồi bên kia bàn.
“Cậu có cách ăn khiến mọi thứ trông ngon tuyệt vời luôn đó, Yotsuba,” Aiba nhận xét khi tôi bắt đầu ăn.
“Gì cơ? Thật á?” tôi hỏi lại.
“Thật mà!” Momose chen vào. “Trông cậu như con sóc nhỏ ấy!”
Tôi vừa ngượng vừa xấu hổ vì bị hai người họ nhìn chăm chăm, nhưng cũng không thể không ăn kiểu đó được. Tôi gọi một món bánh mì kẹp croquette đặc biệt mà cửa hàng chỉ bán theo mùa, và tôi thì mê tít nó. Bên trong croquette có nhân phô mai chảy béo ngậy và cả mì nữa—vừa mềm vừa nóng hổi, đúng kiểu ngon khó cưỡng!
“Hai cậu gọi nhiều thật đấy nhỉ?” tôi đánh trống lảng, cố tình chuyển hướng để họ không nhìn mình nữa. Mà thật ra thì hai người gọi hơi bị nhiều thật—cả hai đều gọi combo, rồi còn gọi thêm mỗi người một cái hamburger nữa. Bên phía họ nhìn chẳng khác gì một bữa tiệc mini luôn.
“Thì tụi mình có tiết thể dục hôm nay mà,” Aiba nói. “Tớ vận động xong đói rã người luôn.”
“À ha, đúng rồi. Hôm nay cậu nổi bật thiệt đó,” tôi gật gù. Hôm nay bọn tôi học bóng chuyền trong tiết thể dục, mà Aiba thì... trời ơi, đỉnh khỏi nói! Nhận bóng xong là lao thẳng lên lưới đập một cú chí mạng liền! Ngầu dã man!
“Tớ cũng vậy đó,” Momose chen vào.
“Nhưng tớ có thấy cậu vận động gì mấy đâu thì phải,” Aiba nhận xét tỉnh rụi.
“Cái gì?! Không đúng mà! Đúng không, Yotsuba?!” Momose quay sang cầu cứu tôi.
Tôi khựng lại. Thực tế thì suốt tiết thể dục, Momose chỉ đứng lấp ló ở góc nhà thi đấu với tôi, cả hai cùng trò chuyện và cố gắng đừng để ai chú ý.
“Thực ra thì, Yuna à, tớ vẫn để ý đến cậu đấy,” Aiba lên tiếng với vẻ bất lực trước khi tôi kịp trả lời.
“Hả? Cậu nói gì lạ hoắc vậy trời!” Momose giả vờ không biết, rồi vừa nhấm nháp khoai tây chiên vừa tỉnh bơ như thường. Thật là... không gì có thể khiến cậu ấy chột dạ nổi! “Thôi đổi chủ đề đi! Nè Yotsuba—cậu biết ‘fast food’ là từ tiếng Anh đúng không? Nhưng cậu biết từng từ trong đó có nghĩa là gì không?”
Và thế là Momose chuyển chủ đề còn trắng trợn hơn cả tôi! Aiba thì như quen với kiểu này rồi, chỉ khẽ thở dài bất lực. Hai người họ hiểu nhau quá đỗi tự nhiên, và điều đó khiến lòng tôi ấm áp lạ thường...
“Yotsuba~?” Momose thúc giục.
“H-Hả? À, fast food á hả? T-Tất nhiên là mình biết rồi chứ! Là tiếng Anh của ‘đồ ăn được phục vụ nhanh’ đúng không?!”
“Ồ wow,” Aiba tròn mắt ngạc nhiên.
“Còn hơi sớm để bất ngờ vì cậu ấy đấy, Rinka,” Momose nói, giọng nửa trêu nửa thật. “Nhưng thử hỏi thêm nè, Yotsuba—từ ‘fast’ nghĩa là gì?”
“Là số một chứ gì nữa!” tôi đáp ngay lập tức. Trời ơi, từ vựng cơ bản thế thì ai chả biết! “Fast food” đương nhiên là “món ăn được đưa ra đầu tiên”—nói cách khác, món ăn đến nhanh nhất!
“À à...”
Hả? Sao Aiba lại nhìn tôi kiểu kỳ lạ thế kia?
“Yotsuba,” Momose nói. “Là ‘fast food’, fast, không phải first. Hai từ đó khác nhau hoàn toàn. ‘Fast’ nghĩa là ‘nhanh’, không phải ‘đầu tiên’.”
“Hở?! Khoan, thiệt hả?!”
“Chả liên quan gì đến việc món nào được bưng ra trước cả—nó nói đến tốc độ phục vụ kìa!” Momose hăng hái giảng giải. Nói thật thì có hơi quá hăng luôn. Tôi có cảm giác rất rõ là cậu ấy đã cố tình giăng bẫy từ đầu rồi! Mà đúng thật, tôi trúng bẫy thiệt nên đâu cãi được gì!!!
“Xem như hôm nay cậu đã học được một điều mới nha, Yotsuba!” Momose nói thêm, nở nụ cười rạng rỡ.
“Chuẩn luôn!” tôi gật đầu lia lịa. Nếu đề thi tiếng Anh lần tới có câu “dịch từ ‘fast food’ sang tiếng Nhật”, tôi chắc chắn ăn điểm trọn vẹn! “Biết đâu lần này mình đậu bài kiểm tra thật thì sao?!!”
“Ừm... thì... cũng mong vậy...” Momose nói nhỏ.
“Chắc là... đừng kỳ vọng cao quá thì hơn,” Aiba thêm vào, nhìn tôi đầy ái ngại.
Ờ. Ừ ha. Cũng đúng thiệt.
Và ngày hôm sau—nói đến là đến liền—giáo viên bất ngờ cho bọn tôi làm bài kiểm tra tiếng Anh! Đáng tiếc là... tôi không được hưởng “phép màu ăn may” gì với từ “fast food” cả. Câu đó hoàn toàn không xuất hiện trong đề, và tôi thì vẫn rớt thảm hại như mọi lần.
Thôi thì... đành chịu vậy!