Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

77 166

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

870 3394

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

432 2834

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

482 1803

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

29 6

Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

(Đang ra)

Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

LeonarD

Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng loại độc trong người lại có ảnh hưởng “kỳ lạ” đến những mỹ nhân mà cậu gặp trên đường!

12 46

Volume 1 - Bonus Truyện Ngắn 6

Làm Sao Để Thoát Khỏi Cơn Buồn Ngủ Mạn Tính

“Dạo gần đây tớ dậy vào buổi sáng khó cực kỳ luôn,” Momose than thở. Và thế là tất cả bắt đầu từ câu than thở vu vơ đó.

“Gì vậy trời, tự nhiên quá ha. Gió đâu thổi tới thế, Yuna?” Aiba hỏi.

“Ừ thì, tớ biết là đột ngột thật đấy... nhưng mà cậu cũng vậy mà, đúng không Rinka? Dạo này thấy cậu ngáp hoài à.”

“Thế à? Ừm, chắc cậu nói cũng có lý...” Aiba gật gù.

Tụi tôi thực ra chỉ đang tám chuyện linh tinh thôi. Mà đúng hơn là tôi ngồi bên cạnh lắng nghe hai người họ nói chuyện linh tinh với nhau, lâu lâu chỉ “ồ” hay “à” vài tiếng cho có lệ. Nhưng phải nói thật là tôi hiểu tụi họ đang nói gì—gần đây cả Momose lẫn Aiba đều có vẻ hơi đờ đẫn, mà nếu họ thiếu ngủ thật thì đúng là giải thích được mọi thứ luôn. Tôi còn thấy hai người gật gù ngủ gật trong lớp sau giờ ăn trưa cơ mà.

“Còn cậu thì sao, Yotsuba? Cậu... dạo này không có vẻ gì là buồn ngủ hết nhỉ,” Momose nhận xét.

“Công nhận,” Aiba gật đầu. “Không biết có chuyện gì khiến Yotsuba thay đổi thói quen bao giờ chưa nữa.”

“Hở? Ơm...” Tôi lúng túng trả lời. Có cảm giác như mình vừa bị đem ra trêu chọc, nhưng lại không hiểu bị trêu ở chỗ nào. Dù vậy thì họ nói đúng—tôi cơ bản lúc nào cũng ngủ như chết. Mấy lần chuyển mùa có thể làm tôi hơi lộn nhịp sinh học, nhưng bây giờ thì không phải lúc đó, nên tôi vẫn ngủ ngon lành.

“Với lại nhá, tớ biết vì sao mình mất ngủ luôn đấy.”

“Thật á? Wow, cậu lúc nào cũng hiểu rõ bản thân ghê á, Momose!” tôi reo lên.

“Lần sau nếu định nói vậy thì làm ơn nói cho giống thật một chút,” Yuna nói rồi cúi người, búng trán tôi một cái rõ đau.

“Á đau!” tôi la lên.

“Dù sao thì,” Momose tiếp tục, “lý do khiến tớ dậy không nổi vào buổi sáng quá rõ ràng: vì tớ toàn ngủ muộn!”

Hả...? Khoan đã, tức là... tự mình gây ra luôn á?! “Thế còn cậu thì sao, Aiba?” tôi quay sang hỏi.

“Ừm... Gần đây mình cũng ngủ hơi trễ hơn bình thường một chút,” Aiba cười gượng.

“À, thế thì đơn giản quá rồi còn gì!” tôi reo lên. “Chỉ cần đi ngủ sớm là—Á đau?!”

“Không dễ vậy đâu,” Momose nói rồi lại búng trán tôi thêm phát nữa! Mà tôi có làm gì sai đâu cơ chứ!

“Ừ,” Aiba đồng tình. “Cứ nghĩ vẩn vơ là trằn trọc mãi không ngủ được...”

“Cậu cũng vậy luôn hả, Rinka...?”

“‘Cũng vậy’ nghĩa là cậu cũng mắc phải đúng chuyện đó hả?” Aiba hỏi lại.

Hai người liếc nhìn nhau, rồi thở dài đồng loạt. Hình như cả hai đang lo lắng về cùng một chuyện gì đó, và nó làm rối tung giờ giấc sinh hoạt của họ. Rồi đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi!

“À há! Tớ biết rồi!” tôi hét lên. “Chỉ cần giải quyết dứt điểm chuyện đang khiến các cậu trăn trở, thì khỏi cần thức khuya nữa là xong—Á á á?!” Tôi lại bị búng trán! Mà lần này là hai cái cùng lúc luôn! Rinka cũng nhập hội! Và cả hai còn làm đồng bộ cực kỳ luôn ấy! Đúng là Thánh Nữ Song Hành của trường Eichou không bao giờ khiến người ta thất vọng!!!

“Nếu dễ vậy thì tụi này đâu vật vã tới giờ,” Momose làu bàu.

“Chuẩn không cần chỉnh,” Aiba gật gù.

“Ơ, thiệt mà... Tớ còn có thể giúp nữa nếu các cậu nói cho tớ biết đang lo gì!!!” tôi năn nỉ.

“Không được đâu,” cả hai lại đồng thanh.

“Sao hai người ăn ý dữ vậy trời?!” tôi than. Nhưng mà nếu Thánh Nữ Song Hành cùng nhau tuyên bố, thì chắc chắn không thể sai! Tôi giúp là chuyện không tưởng rồi! Tôi cũng tự biết mà—mình vô hình tới mức còn không được làm vai phụ trong câu chuyện của hai người ấy nữa là. Một đứa như tôi mà mơ mộng giải quyết rắc rối của hai nhân vật chính thì đúng là buồn cười thật.

“Cậu là người tụi này tuyệt đối không thể nói chuyện này cho biết, Yotsuba,” Momose nói.

“Chuẩn luôn. À, mà nhắc mới nhớ—tớ có một ý này, Yuna,” Aiba nói rồi ghé tai Momose thì thầm.

Gì vậy trời?! Fanservice bất ngờ à?! Cho tôi xin cái máy ảnh chụp phát coi được không?!

“Rinka... Ý tưởng đó đỉnh thiệt luôn!” Momose reo lên.

“Heh heh... Biết mà~” Aiba mỉm cười đắc ý.

“Hả? Gì vậy?!” tôi hỏi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Rinka nghĩ ra một cách để tụi tớ giải quyết vụ ngủ muộn và dậy không nổi ấy!”

“Tóm lại là... tụi tớ chỉ cần nhờ cậu gọi điện đánh thức tụi tớ mỗi sáng, Yotsuba.”

“Ơ... Gì cơ? Tớ á?”

“Ừ, cậu đó!” Momose nói. “Nghĩ mà xem—cậu lúc nào cũng dậy sớm để nấu ăn sáng cho cả nhà mà, đúng không?”

“Ừ thì... đúng là vậy thật...”

“Vậy thì trong lúc nấu, tiện tay gọi điện cho tụi tớ dậy luôn là vừa! Chắc chắn sẽ dễ chịu hơn tự lết ra khỏi giường!”

Ờm... Nghe thì có vẻ hợp lý đấy, nhưng nghĩ kỹ lại thì... cũng không hợp lý tí nào luôn! Nếu chỉ cần gọi dậy là xong thì sao không dùng báo thức? Hoặc nhờ người nhà gọi dậy? Và đó còn chưa phải điều vô lý nhất! “Gọi dậy thì liên quan gì tới chuyện khiến hai cậu không ngủ được?” tôi hỏi.

“Thì... liên quan mà! Đúng không, Rinka?”

“Đúng rồi. Vì... lý do. Rất hợp lý.”

“Ý cậu là lý do ‘mù mờ’ thì có!”

“Thử nghĩ mà xem,” Momose nói. “Nếu biết cậu sẽ gọi dậy vào sáng hôm sau, thì thức khuya suy nghĩ vẩn vơ sẽ thấy ngớ ngẩn lắm đúng không?”

“Gọi từ tớ mà có sức mạnh kỳ diệu vậy luôn hả?!”

“Chỉ cần nghe giọng cậu là tớ sẽ tỉnh như sáo liền,” Aiba thêm vào.

“Giờ giọng tớ còn có sức mạnh siêu nhiên luôn hả?!”

Tóm lại, cuối cùng tụi tôi thống nhất sẽ thử để tôi gọi điện đánh thức hai người họ mỗi sáng, coi thử có giúp gì không. Và—điều khiến tôi hoang mang nhất—là cách này lại hiệu quả thật! Momose và Aiba nhanh chóng lấy lại vẻ tỉnh táo, rạng rỡ như xưa. Tôi cũng chẳng thể nào giải thích nổi vì sao... nhưng nhờ vậy mà tôi có lý do chính đáng để gọi cho cả hai mỗi sáng mà không bị thấy kỳ cục. Nói chung, chuyện này hóa ra lại là cái kết có hậu cho tất cả, nên tôi quyết định khỏi cần suy nghĩ sâu xa thêm nữa làm gì.