Yume Miru Danshi wa Genjitsushugisha

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Vol 1 - Chap 2.5

Đêm khuya thanh vắng, vừa nghe nhạc Mr Siro vừa edit :)) 

Update tiến độ : chưa biết nữa, hết lười đã :D 

--------------------------------------------------

“Sajou-kun~”

“…….”

Chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa, và cô gái mà tôi vừa quen mới chỉ lúc nãy lại đến bắt chuyện với tôi. Những ngón tay đang đan vào nhau để ở sau lưng, làm cho cô ấy giống như là một nữ chính trong một bộ truyện shounen vậy.

“Ohh, đã một lúc rồi. Có chuyện gì sao?”

“Cùng dùng bữa và trò chuyện thật nhiều về SimCat nào?”

“Eh, à, ừm...” Tôi còn đang bận tỏ ra ngạc nhiên, Aizawa đã kéo một chiếc ghế trống lại gần bàn của tôi và ngồi xuống đối diện.

Tiến triển quá đỗi chóng vánh, khiến tôi không thể phản ứng lại kịp. Hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, đây chính xác mới chỉ là lần gặp thứ hai. Chả nhẽ lại có người muốn làm bạn với người khác chỉ vì người đó có cùng sở thích là một bộ truyện tranh ư? Làm sao thế được nhỉ. Tưởng tượng lúc tôi làm điều tương tự với Natsukawa, thể nào chả được đáp trả bởi một câu ‘Kinh tởm’ duy nhất. Phản xạ vô điều kiện, tôi bắt đầu liếc ngang liếc dọc ra xung quanh.

“....!”

Bỏ mịa, mọi sự chú ý đang hướng cả về đây. Vài thằng ghen ăn tức ở còn chĩa cây bút chì bấm nhọn hoắt về phía tôi. Nè nè, đừng có manh động. Tôi không hề tận hưởng nó chút nào nhé...!

“A-Aizawa... Nếu cậu muốn ăn trưa cùng mình, thì có lẽ chúng mình nên tìm chỗ khác đi? Hai ta đang được chú ý hơi quá mức thì phải.”

“Eh.....Úi! Cậu nói phải!”

Khi tôi dùng tông giọng khá nhỏ nhẹ để nói với Aizawa, cô ấy cũng nhận ra được bầu không khí này đang có vấn đề, và thì thầm đáp lại ngay lập tức. Biết mình là nguyên nhân của những ánh mắt tò mò đến chết người kia, cổ vội gói lại hộp cơm trưa của mình .... Nhưng lạ ở chổ cô ấy không hề tỏ ra ngượng nghịu hay xấu hổ chút nào.... Vậy là phản ứng của mỗi người sẽ khác nhau sao? Mà với nhiêu đó, vẫn chưa đủ để tôi nghi ngờ cô ấy được.

Bước chầm chậm trên hành lang, chúng tôi cùng thử nghĩ xem mình sẽ dùng bữa ở đâu để thay thế cho lớp học đây.

“Căn tin trường.... hẳn giờ đang chật kín rồi.”

“Vậy theo mình, mình biết một chỗ tốt lắm đó.”

Cô ấy nói thế đấy, và tôi quyết định sẽ đi theo xem sao. Có lẽ Aizawa sẽ đi tới nơi cổ luôn nghỉ ngơi và thưởng thức hộp cơm ngon lành, với bạn bè của cô ấy chăng. Hy vọng rằng đó không phải một nơi dễ bị mọi người chú ý tới, cơ mà hiện tại một cô gái dễ thương đến nhường này đang dắt tôi theo, nên dù chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ vui vẻ nghe theo mà thôi...

Cứ mặc kệ đó, tính sau.

*

“Nè, một chỗ khá tuyệt, nhỉ, nhỉ?”

“Ư-Ừm.... đúng nhờ.”

Không phải chỗ này..... Có ai ở đây không, ra mặt đi? Tôi lần theo và tìm thấy một pháo đài (túp lều) nhỏ xinh mang đậm phong cách mùa hè, ẩn sau những tán cây um tùm phía sau trường học. Bấy giờ tôi không hề biết là có tồn tại một nơi như vậy ở trường đấy. Trông nó thôi đã thấy thật thoải mái, và ánh nắng mặt trời len qua những kẽ lá chiếu đến đây dịu êm như chưa từng gay gắt, nhưng liệu chúng tôi có nên đến đây khi lúc này chỉ có một nam và một nữ? Thật không nên chút nào.

“T-Thiệt là một nơi hoàn hảo. Những tia nắng đang đan xen vào cây cỏ chốn đây .....”

“Đúng chứ đúng chứ! Mình luôn ăn trưa ở đây!”

Sẽ chẳng một ai biết về sự tồn tại của nơi này, huh. Nó nghiêm trọng đến độ “Không ai có thể biết chúng tôi đã làm gì ở đây”. Sao mà cổ dám liều mạng dắt đến đây một thằng con trai mà cổ không hề thân thiết đến một nơi như này? Không được, phải bình tĩnh lại. Có thể đây là một cái bẫy. Cô đã bố trí sẵn một người bạn đang núp đâu đó quanh đây, và sẽ chụp lại những khoảnh khắc đó, đúng chứ? Làm sao mà qua mắt nổi tôi với trò mèo này!

“..........”

“Hửm? Có gì sao~?”

“Ah, không, không có gì đâu.”

Tôi ngó ngàng xung quanh nhưng không thể nhận thấy bất cứ sự hiện diện lén lút nào. Mà nếu Aizawa có lên sẵn kế hoạch để phá bĩnh tôi, cổ chắc cũng đã tìm hiểu về tôi khá kỹ, và có được nguồn tin rằng tôi là nhân vật cũng hơi hơi nổi bật ở trong lớp. Thế nên khiến tôi trở thành kẻ thù cho cổ thì sẽ có phần hơi lỗ mãng. Vậy thì tại sao cổ phải làm mọi thứ tới nhường này.... A, tôi vừa sực nhớ ra chuyện gì đó.

“Cậu luôn ăn trưa ở đây ư? Chắc không phải ăn một mình đâu, nhỉ?”

“Ehh, Cậu ganh tỵ đó hử?”

“Cậu nói quần què gì thế.”

Mới chỉ một vài giờ kể từ lần đầu chúng tôi gặp nhau. Ai lại đi nảy sinh cái thứ cảm xúc đó với một người còn chưa thân thiết? Thêm nữa, khi rơi vào tình huống này, mấy cậu con trai chúng tôi thường sẽ chưng cái bản mặt tự nhận là bạn trai của người kia.... Aizawa nên biết về điều đó, và miễn là tôi vẫn kiểm soát được tình hình, tôi sẽ không bao giờ rơi vào cái bẫy ngớ ngẫn ấy.

“Chúng ta đang định nói về bộ truyện ấy phải không?”

“Ehhh? Đổi chủ đề đột ngột thế~”

“Nếu cậu không thể luyên thuyên về nó ở mọi nơi và mọi lúc, cậu rõ ràng không phải một fan chân chính...!”

“Cá-Cậu nói cái gì cơ...! Được rồi, vậy thì bắt đầu theo ý cậu! Nhân vật yêu thích của cậu là ai!?”

“Cô con gái của sư phụ!”

“Ehhh!? Cô ta chỉ cố tỏ vẻ dễ thương và hoàn toàn vô dụng! Vậy là gu của mấy đứa con trai rốt cục vẫn chỉ là thế thôi sao?”

Aizawa Rena – Bề ngoài là một nữ sinh thoải mái và năng động, đôi chút ngốc nghếch, nhưng có vẻ cô ấy biết cách trở nên dễ thương trước phái mày râu. Để mà kêu tôi đoán thử, thì cô ấy chắc đã hẹn hò với vô số người. Nhưng không nhé, tôi không có kỳ vọng cổ sẽ làm giống như thế với tôi đâu chỉ bởi cô ấy có hứng thú với tôi theo một kiểu cách hơi khác thường hoặc đại loại như vậy. Sau cùng thì, cuộc đời ếu phải một bộ romcom có những diễn biến điên khùng thế này xảy ra, đặc điểm của nó là : Một thực tại lạnh lẽo và vô tâm.

Hơn thế nữa, chúng tôi đang ở xa phía trường học, trong một túp kều nhỏ nhắn. Thiệt sự nó không phải là nơi để đa số các nữ sinh đến nghỉ ngơi và tận hưởng bữa ăn của họ. Lỡ mà có đi chăng nữa, thì là cổ dành thời gian cho mấy cậu con trai khác giống tôi thôi. Nếu mà đó là một cô gái, Aizawa hẳn sẽ không dắt bạn ấy đến đây. Và nếu Aizawa đưa tôi tới tận chỗ này vì một mục đích đặc biệt nào khác, tôi có khả năng phải xem xét kỹ lưỡng mối quan hệ của cô ấy với mấy cậu con trai trước đã. Lúc ấy, tôi sẽ tìm ra được sự thật ẩn giấu trong bóng tối mà cô gái đang cố tỏ ra dễ thương và vô hại này đang che đậy.

“-Này, mai cũng cùng ăn ở đây nha!”

“Chỉ đơn giản là, bởi vì cô ta hành động như thế- Khoan, cả ngày mai nữa hả!?”

“Ừa! Cả mai nữa!”

Tôi đang đứng trước cơ hội được ăn trưa cùng một cô nàng dễ thương như Aizawa một lần nữa ư? Tôi chả bận tâm việc cô ấy chỉ đang đóng kịch nữa... Chắc tôi cần trở nên thân thiết hơn với cô ấy theo một cách nào đó...? Nói thật, tôi không thể làm gì hơn ngoài việc tha thứ cho cô ấy dù cho cổ đang lừa dối tôi.

*

Hôm đó là một ngày tôi dành hết thời gian cho Aizawa. Cô ấy sẽ đến lớp học và hô vang tên của tôi. Cảm ơn nhé, vì nó mà mọi người đã kết luận tôi là một tên ‘lường gạt’, và các cô gái thì lườm tôi đầy chết chóc. Tôi không bận tâm việc trở thành tâm điểm của sự chú ý, nhưng tiếng tăm lại theo kiểu mạt hạn như thế này thì hơi không đáng, mấy bạn có nghĩ thế chứ....

Không còn nghi ngờ gì nữa, Aizawa đang khiến cho cuộc sống bình dị trên Cao trung của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Tôi cần phải dứt khỏi cô ấy ngay mới được...! Ư, mặc cho đây sẽ là nuối tiếc lớn cho tôi vì cô ấy dễ thương đến thế!

“...Hmm.”

“Sao vậy? Có gì làm cậu phiền lòng à?”

Ngày hẹn hôm sau, khi tôi đang mải suy nghĩ trong đầu, Aizawa lại đưa tôi đến đó. Liệu đây có phải là một loại phần thưởng không? Các vị thần có đang dõi theo tôi, và chốt đơn việc tôi là người tốt – Chỉ vì không theo đuổi Natsukawa nữa?

Nhưng mà nói toẹt với Aizawa rằng ‘mình đnag nghĩ đến cậu’ thì lại không ổn, chính xác là không nên, đành phải kiếm lý do khác vậy.

“Aizawa... Của cậu thực sự lớn thế ư?”

 “Lớn...? Cậu đang nói - Á, nè! Cậu nhìn chỗ quái nào vậy hả!?”

“Chỗ diềm xếp kia kìa.”

“Đừng nhìn nữa mà!”

Ầu sh!t, mỗi lúc không được bình tĩnh cho lắm, đầu óc tôi cứ tự dưng tuôn ra mấy trò quấy rồi tình dục như này đây. K- Mà không, có sao đâu! Nếu Aizawa vẫn tiếp tục chuyện này sau khi đã biết nhugnwx thứ như thế, nó sẽ khiến tôi thật sự thất vọng. Vì nếu cô ấy tiếp cận tôi với một ý đồ đen tối gì đó, tôi vẫn sẽ tiếp tục như thế! Dù cho có bị quấy rối tình dục, nhưng để nhắm tới mục đích cuối cùng của mình, Aizawa cần phải cố gắng và điềm tĩnh hơn nữa, nên không thể tránh được mấy vụ này đâu...!

Cứ tiếp tục nói mấy suy nghĩ đồi bại này ở một nơi không một bóng người sẽ giúp cho tôi nhận diện được sự kích động và tâm tính thật sự của Aizawa. Nếu tôi thấy được rằng cô ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt khó tin và kinh tởm, thì tôi sẽ tự biết ý định của cô ấy khi ve vãn tôi. Căng hơn nữa thì có thể thử chút đụng chạm cơ thể xem sao.... Ấy thế mà!!

Cuối cùng tôi vẫn chẳng thể đoán được ý đồ của cô ấy.

*

Những ngày sau, tôi và Aizawa vẫn tiếp tục đi cùng nhau. Tự nhận thấy bản thân đang có một khoảng thời gian tuyệt vời, , tôi đã quyết định cứ để mình bị cuốn theo nó. Một cô gái mà bạn không quan tâm việc họ sẽ lừa dối bạn, đó là thứ đáng sợ lắm đấy, tôi nói cho các bạn nghe mà rút kinh nghiệm. Hình như Aizawa vẫn đang quá vội vàng trong kế hoạch của cô ấy... Cảm nhận rõ rệt là số lần cô ấy chạy qua từ lớp bên cạnh gọi tôi đã giảm xuống đáng kể... Hay là cô ấy đã đạt được mục đích đề ra của mình? Mình sẵn lòng trả tiền cho cậu mà, hãy cứ đến đây đi...

“—N-Này... Cậu có chút thời gian không?”

“Hửm...?”

Đã được vài ngày kể từ lúc tôi bị hiện thực tàn khốc cho ăn một cái bạt tai đau điếng, và trong những hôm Aizawa không ghé đến đây nữa, tôi tìm đến căn tin hoặc sân trường để ăn trưa. Vì ở gần bên Natsukawa chỉ làm mọi thứ trở nên kỳ quặc...

Đại loại là vào một ngày như mọi ngày, tôi về lớp sau khi chén sạch bữa trưa ở băng ghế dài có hiên che hôm bữa. Tôi đang chuẩn bị cho tiết thứ năm, thì Natsukawa hiếm khi tìm đến lại bất thình lình nói chuyện với tôi. Nguồn gốc của chuyện này là đâu? Nữ thần đáng kính, tôi cần phải làm gì để bày tỏ sự biết ơn với ân huệ này?

“C-Cậu ... Mỗi ngày đều ăn trưa cùng Aizawa-san ư?”

“Không hẳn là mọi ngày, cơ mà... về việc đó, thì đúng.”

“C-Cậu đi ăn ở bên ngoài hả? Có một cô gái đã thấy hai người đi đâu đó ra khỏi khuôn viên trường.....”

“À, phải. Chuẩn luôn.”

“....T-Tôi hiểu rồi.”

Dẫu cho câu trả lời của tôi hoàn toàn không sai lệch sự thật tí nào, Natsukawa lại nom vẻ ủ rủ, thả lòng hai bàn tay trên đùi. Có việc mà cô ấy muốn nói với tôi hay gì? Hay cô ấy chỉ đang bực dọc vì tôi tỏ ra quá thân thiết với một bạn nữ khác trong khi một tuần trước tôi vẫn dày mặt theo đuổi Natsukawa?

...Khoan, chờ khoảng chừng là vài giây. Natsukawa là một thiên thần– cũng là một nữ sinh. Mạng lưới thông tin của Natsukawa hẳn phải gấp tầm 38 lần nếu so sánh với một tên thấp cổ bé họng như tôi (*Chỉ là thành kiến tự phát.). Tôi có thể tận dụng sự am hiểu ấy vì mục đích của riêng mình, nhằm nhìn nhận tổng quan hơn về Aizawa theo cách đó.

“Vậy... Natsukawa này, Cậu có từng biết về Aizawa chưa?”

“Hả...C-Có, tôi biết? Mà có vấn đề gì?”

“Mình muốn hiểu hơn về cô ấy.”

“....... Làm như tôi sẽ nói cho cậu ấy, thứ ngu ngốc! Làm ơn đừng bám đuôi con gái nhà người ta nữa!”

“A, nè....”

Đang nói dở lý do tôi muốn biết thêm về Aizawa, Natsukawa bỗng nổi trận lôi đình với tôi. Cô ấy nghĩ tôi đang tính tán tỉnh Aizawa hả ta...? Đậu phộng, tôi còn không có ý đó lúc nói vậy... Natsukawa sẽ tha thứ cho tôi nếu tôi mua vài món đồ lưu niệm cho fan của cô ấy chăng... Lỡ mà cô ấy có bán, tôi sẽ xúc liền mấy bộ để ngồi rì viu lại, để truyền bá rộng rãi hơn và phục vụ cho nhu cầu hàng ngày... Mà cái ‘Nhu cầu hàng ngày’ có thể là gì nhỉ?

Đang tự kỷ với câu hỏi của chính mình, tôi nhận ra một bóng đen đang ngày càng gần tôi hơn.

“Một tiến triển cực kỳ tốt đẹp nhỉ, Sajochi.”

“Bà muốn gì đây, Ashida?”

“Ai mừ biết? Chắc là, xã giao với kẻ thù của phụ nữ.”

“Kẻ thù của phụ nữ...”

Dõi theo Natsukawa đang nổi giận đùng đùng đi ra khỏi lướp học, giờ đến lượt bạn của cổ, Ashida, đến nói chuyện với tôi. Với việc tham gia CLB bóng chuyền, Ashida sở hữu một chiều cao lý tưởng, và tôi không biết tôi cảm nhận thế nào về cô gái này, nhưng rõ ràng cổ đang hạ thấp tôi thì phải.

122.png

“Ông không còn thích Aichi nữa hay có gì đó khác hả, Sajochi?”

“Chắc là vậy. Vì sau cùng, nó tiến chuyển từ thích thành yêu mất rồi.”

“Tôi đang hỏi ông với giọng khá nghiêm túc rồi đấy nhá, nhưng.... sao lại là Aizawa giữa muôn vàn người, hả...”

“Tôi nãy giờ luôn nghiêm túc — Hửm? Muôn vàn người?”

Sự chú ý của tôi đã bị thu hút bởi những từ dị biệt này của Ashida. Cách Ashida nói như thể cô ấy biết rất nhiều về Aizawa. Liệu có một vài tin đồn quanh việc đó không? Thế cũng chẳng sao... Tôi dám tự tin mình đoán trúng vụ tin đồn nếu như cô ấy được xác nhận là khó trò chuyện với đám con trai! (*Sung sướng time)

“Có chuyện gì đã xảy ra à?”

“Theo như tôi biết, cô ấy luôn đi dạo trên hành lang, bám dính lấy bạn trai của mình từ lúc cổ bắt đầu học ở đây! Chẳng ai là không biết vể Aizawa cả! Ghen tỵ thật đó!”

“Bám dính.... bạn trai của cổ? Từ lúc mới vào trường...?”

“Ah, chờ chút nhé. Cậu hẳn phải ghen tỵ lắm với bạn trai cũ của cô ấy bởi vì Aizawa đã cuỗm mất sự chú ý của cậu theo hả~? Có nguồn tin nói rằng hai người họ đã hẹn hò từ năm nhất hồi còn học Trung học cơ!”

“Eh, lâu vậy rồi cơ á...?”

Mạng lưới thông tin của con gái khiến tôi rùng mình! Nhưng ít nhất hiện giờ, tôi đã biết thêm phần nào về Aizawa Rena. Cô ấy từng có bạn trai cho đến mấy ngày gần đây, và nếu họ đã hẹn hò nhau từ năm nhất trung học, đáng ra đó phải là một tình yêu bền chặt chứ. Tin thế quái nào được việc cô ấy tìm đến tôi khi vừa chia tay xong... Có vẻ tôi dần nhận ra mục đích của cổ khi tiếp cận tôi rồi.

-------------------------------------------------------------