Yume Miru Danshi wa Genjitsushugisha

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

271 6822

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

279 10369

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

13 67

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

13 82

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

14 123

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

9 132

Vol 1 - Chap 6 - Một kẻ tầm thường

Gộp lại thành 1 chương kẻo ăn report :') 

Có vài chỗ note mình cập nhật sau nhé

----------------------------

“Nào nào, giờ là lúc lớp mình đổi chỗ ngồi nhỉ.”

Và rồi thảm kịch cũng đã đến. Hiện tại, chỗ ngồi của tôi là ở giữa lớp học, đồng thời có Natsukawa ngồi kế bên phải. Nhờ vậy, tôi luôn có thể tận hưởng được mùi thơm và hương nước hoa ngọt ngào từ cô ấy mỗi ngày(*đúng chuẩn biến thái), nên nếu tôi bị chuyển ra một góc phòng mà nơi đó không có cô ấy bên cạnh, làm sao mà tôi tiếp tục cảm thụ đặc ân quí giá ấy nữa, rồi các giáo viên cũng sẽ ngưng gọi tên tôi trong những buổi học, tôi thì sẽ không còn là thằng hề chuyên pha trò để mọi người cười ngả nghiêng nữa—Khoan, không phải đây là điều tôi luôn mong muốn hay sao?

“Được thôi~ Tiếp theo là—À, Sajou-kun…”

“Hớ? Dạ vâng…”

Chúng tôi tổ chức buổi đổi chỗ ngồi này như kiểu xổ sổ may mắn ấy, và khi giáo viên chủ nhiệm Ootsuki-chan thầy bản mặt của tôi, tự dưng gương mặt đang hừng hực khí thế kia bay biến đi đâu mất. Hé? Sao cô lại tỏ ra chán chường thế? Liệu tôi đã làm gì có lỗi với cô ấy trước đây chăng? A, mém thì quên, tôi đi trễ, ngủ gật, thêm cả vụ cản trở lớp học nữa. Hẳn là cô ấy chẳng thể nào chịu nổi lá gan tày trời này của tôi.

“Ừmm, Sensei.”

“G-Gì đó?”

“Em sẽ cố gắng nghiêm túc nhất có thể kể từ giờ, được không ạ? Cõ lẽ là vậy.”

“Sao lại là có lẽ… Lo mà nghiêm túc theo kiểu khác dùm cô.”

Nếu sự tập trung của tôi ở mức 100%, thì đến 98% trong đó rõ ràng luôn hướng về Natsukawa. Thêm vào đó, tôi sẽ luôn bị buồn ngủ bởi vì gần như cả tối hôm trước không chợp mắt, vì mải phấn khích cho việc gặp được Natsukawa vào hôm sau.

Tôi hướng mắt lên phía bảng đen. Trò xổ số chỗ ngồi này ưu tiên mấy cô nàng trước, và tên của họ đã được viết ngay vị trí tương ứng theo chiều từ đầu lớp đến cuối lớp. Đọc một loạt tên của các bạn nữ từ góc cuối cùng bên phải lớp, tôi chợt nhìn thấy tên của Natsukawa.

Ra là ở đó… Hàng thứ hai từ dưới đếm lên, ở ngay giữa…nghĩa là chỉ còn một chỗ còn trống ở phía sau cô ấy. Nếu như bị đổi chỗ khác, liệu sẽ có gì đó mới mẻ, hay xứng đáng để mình đánh đổi không nhỉ? A- Thiệt chứ, phải giữ vững lòng tin đến cùng! Tôi chắc chắn sẽ giành được cái ghế ấy! Bởi vì tôi là fan số một của Natsukawa mà!

“Số một, hử. Được rồi, hàng đầu tiên ngay bên cạnh hành lang.”

Hình dung nào. Tôi nhìn về phía trước – Một bức tường. Tôi tiếp tục quay qua bên phải – lại một bức tường nữa. Chẳng có một mùi hương nào cả. Tôi hiện tại đang bị cô lập bởi cái góc tù túng này và chẳng có ai để trò chuyện được cả. Hình như là có một cô gái văn chương ngồi kế tôi, có vẻ cũng không quá nổi bật, cơ mà tôi cảm thấy như có một áp lực từ cô ấy – hay chính xác là cô ấy đã dựng một bức tường vô hình lên giữa hai đứa, khẳng định như đinh đóng cột với tôi rằng đừng có mà nói chuyện với cổ.

Cô nàng cạnh tôi lại chăm chăm vào cuốn sách của mình, tôi đoán là cổ hẳn rất khó chịu với việc nhóm Natsukawa(lúc có hay không có tôi) khi quái nào cũng rôm rả. Thiệt sự tôi cảm nhận được cảm giác đầy ghét bỏ từ cô ấy.

Và mọi thứ chỉ gói gọn trong từ ‘ý tôi là thôi nhé’, chứ không hoàn toàn là tôi bận tâm cho lắm. Việc chung quanh toàn là những người tôi chưa bao giờ nói chuyện, sẽ làm bật lên được con người tôi là như thế nào, và tôi sẽ tận dụng điều này để khiến mọi người chú ý đến tôi, nhỉ? Tôi chống khuỷu tay lên bàn, móc điện thoại ra và bắt đầu táy máy. Với góc nhìn của một người ngoài cuộc, nhận thức rõ ràng đầu tiên họ có ắt hẳn sẽ là ‘Ây da, thằng đó được xếp chỗ ngồi với những đứa mà nó còn chẳng quen biết kìa’, đúng ha.

Tự mình làm mình cười như thằng hâm, tôi lại nghĩ linh tinh kiểu mấy ý tưởng ngu ngốc như ‘Mình còn có thể là gì được nữa’, cùng lúc đó thì tôi ăn 2 quả hích mạnh vào bờ mông yêu dấu. Kiểu tập kích vũ bão đó ở đâu ra vậy trời !?

“Yaho, Sajocchi~”

“Ai vậy cà?”

Con mụ ngồi đằng sau, là thủ phạm đã dùng cả hai chân để sút tôi… Thứ quỷ cái trong hình dáng nữ sinh A này, sao ngươi lại dám làm thế với trẫm.

“Ỏ, hơi bị thô lỗ đó nhá! Hai chúng ta đủ thân thiết để đấu tranh vì tình yêu dành cho Aichi cơ mà, quên rồi hả!”

“Hửm, tôi không biết luôn đấy. Làm gì có chuyện Natsukawa để ý tới một người khác!”

“Cậu lôi đâu ra sự tự tin đó vậy…. Mà thôi, đừng có quá buồn vì phải ngồi quá xa cô ấy nữa.”

“Thử nhìn lại mình xem, Ashida.”

Tôi ghét phải thừa nhận, nhưng… chỉ có Ashida mới có thể là bạn thân nhất với Natsukawa, làm sao nghi ngờ điều đó được. Nếu buộc mình phải đoán, Natsukawa hẳn là đã tự mình thừa nhận chuyện này, và luôn chia sẻ bí mật với Ashida, thứ mà cô ấy chẳng bao giờ hé nửa lời với một thằng như tôi. T-Thiệt là bất công quá đi.

“Và? Cũng bị li thân rồi hả”

Sao cậu ta dám cỡn bợt tôi như thế chứ? Chả phải cậu cũng đang tức tối vì không còn được ngồi cạnh Natsukawa nữa sao? Đó là còn chưa nói tới việc dạo trước Natsukawa còn hay trò chuyện cùng tôi mà…. Hửm? Tôi chỉ có thể tìm ra từng ấy lý do để cổ ghẹo tôi thôi, chịu rồi đấy?

Nhưng nhớ cho kỹ này! Tôi không hề cô đơn hay bất kỳ thứ gì đồng nghĩa với nó! Kể cả cho bị tách khỏi idol yêu dấu Natsukawa, tôi vẫn có thể ngắm nhìn cô ấy từ đằng xa với tư cách là một fan hâm mộ đích thực! Uầy, cô ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào…!

“Mình thì chẳng hề đơn độc chút nào. Ít nhất mình có cậu ngồi cùng rồi còn chi.”

Lòng mến mộ cho một thần tượng có thể sẽ khác biệt hoàn toàn giữa các fan với nhau. Họ chỉ tập trung vào cảm nhận của riêng mình, và tự mình thể hiện lòng thành đó. Bạn có thể hoà đồng, vui vẻ với mọi người, nhưng nó không có nghĩa là bạn đang không còn hăng hái với idol của mình như trước kia. Vậy nên, hãy tỏ ra thật lịch thiếp và bày tỏ nỗi niềm, cảm xúc chân chất nhất của lòng mình.

“Ashida, nếu cậu cũng hâm mộ Natsukawa, thì—Hử? Sao cậu lại nhìn chằm chằm vào mình kiểu đấy?”

“Eh?! Ah… Không, đừng để ý!”

“Quao, sao lại la lên như thế kia chứ….”

Trước cả khi kịp nhận ra, tôi đã thấy Ashida nhìn tôi như thể một con mồi vừa bị lọt vào tầm ngắm của thợ săn ấy. Những tưởng cậu ta sẽ lại trêu chọc tôi như mọi lần, nhưng phản ứng lần này của Ashida lộ ra rằng cậu ấy thực sự bị bất ngờ. Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, những đứa náo nhiệt và ồn ào thiệt sự đều có xuất phát điểm ở CLB bóng chuyền (*Định kiến riêng)

“S-Sajocchi…Cậu thực sự…ổn kể cả là với mình…?”

“Hoạ điên ấy. Natsukawa mới là trên hết.”

Cô ấy đang nói về cái quái gì vậy? Làm sao có chuyện ai đó có thể thay thế vị trí của Natsukawa được chứ… Úi da! Sao giờ thì cậu lại đánh tôi vậy!? Đừng đánh vào lư – Úiiiiiii úiiii, đau thiệt đó!

**

Chuông reo báo hiệu giờ nghỉ trưa. Sau khi sống sót trước những đòn tấn công ác liệt từ Ashida, tôi mua cho mình vài cái bánh ngọt ở cừa hàng trong khuôn viên trường, rồi chốt kèo ăn trưa ở một nơi khác ngoài lớp học như mọi khi. Cái ánh mắt sắc lẹm của chằn lửa Ashida kia thực sự đã khiến tôi bắt đầu ê ẩm mình mẩy rồi.

Giờ thì, mình nên ăn ở đâu hôm nay đây ta? Ở đây có sân trường kèm một vài băng ghế được đặt sẵn. Dù cho là mùa ve kêu inh ỏi sắp tới, nhưng hiện tại thì bầu trời vẫn khá trong xanh và thoáng mát, nếu mà kèm với một chỗ ngồi ở trong bóng râm nữa thì tuyệt cú mèo.

“…….Hm?”

Ở hành lang dãy phòng học, đập vào mắt tôi là hình ảnh một cô gái với vóc dáng nhỏ nhắn với băng đô trên tay, đang chập choạng từng bước xiêu vẹo không ngừng. Hình như cổ đang gánh một tá hồ sơ hay tài liệu, sách vở gì đó trên tay, nó khiến tôi cảm thấy lo lắng mà vô thức dõi theo. Tôi quay bên phải, liếc bên trái, cho đến khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh, để xác nhận rằng đây không phải là một cái bẫy với tôi.

“….Um, Xin lỗi.”

“À Vângggggg!? Ủa ai vậyyyyy!?”

“….Mình thực sự xin lỗi.”

Nếu tôi đoán đúng, hình như cô gái mà tôi đang bắt chuyện có vẻ đang xem tôi là một tên xấu xa. Ác thiệt chứ. Tôi bất giác đứng lại và lùi ra xa khỏi cô ấy một chút.

“Ốiiiiiii, mình xin lỗi nha…! Mình chỉ hỏi bất ngờ vì có người đột nhiên bắt chuyện với mình…!”

Nhưng tôi đã gọi cô ấy từ ở khá xa cơ mà, không muốn khẳng định cơ mà là từ đầu bên kia của hành lang lận. Tôi đã làm gì đó quá quắt với cô ấy phải không. Tại sao lại thế này? Mặt tôi? Có phải là do bản mặt chán ngắt này không?

Cô gái tôi vừa gặp, với một mái tóc hơi quăn đang hơi rối, kèm theo một dải ruy băng đỏ khá lớn trên đó. Dễ thương quá trời luôn, cậu là gì vậy, một cô búp bê di động hả?

“Ừm, mình đã nghĩ là nó có hơi nặng với cậu, vậy nên…”

“Eh!? À, vâng!”

“…Mình có cần giúp một tay không?”

Không muốn phóng đại nhưng hình như việc tôi cố tình bắt chuyện đã khiến cậu ấy cảm thấy bị hạ thấp hay chăng. Giữa hai đứa nãy giờ, khoảng cách vẫn luôn là 5 mét. Ai nhìn vào tình huống này cũng chỉ ra được tôi là một tên đáng nghi. Cái kiểu khoảng cách lạ lùng gì đây không biết?

“U-Ưm… Mình sẽ cảm thấy tệ hơn, nên là…”

“…………Hiểu rồi.”

Tôi phải tự hỏi, tại sao nó lại khiến tôi cảm thấy như vừa bị từ chối tỏ tình như thế này? Mà cũng phải, phản ứng ấy đã được tôi tính trước rồi, chắc là vậy. Làm sao bạn có thể tỏ ra thích thú khi bỗng dưng bị gọi lại bởi một thằng con trai không rõ danh tính, nhất là khi cậu ấy còn là một cô nàng dễ thương đến thế - Túm cái quần lại, hay là vì tôi hơi bị ngầu quá đến mức cậu ấy cảm thấy lo lắng nếu có tôi lởn vởn chung quanh!? Nah, trí tưởng tượng của tôi lố quá mức cần thiết rồi.

**

HIện tại mới chỉ là sáng sớm, và cái nóng oi bức của trời hè đang dần dần chiếm lĩnh bầu không khí. Nó khiến cho giấc ngủ không còn mấy thoải mái, thậm chí đến cái mức mà tôi không thể ngủ thêm một chút nào như thường ngày vẫn hay làm, thay vào đó, tôi phải bắt mình dậy thật sớm, vào cái khung giờ mà mấy bô lão đang tập thể dục dưỡng sinh. Không phải là quá sớm sao? Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng tôi không còn chút cơn ngái ngủ nào nữa, nên là chỉ có thể sửa soạn để đến trường sớm hơn mọi khi.

Chuẩn bị bước ra khỏi cửa nhà, chị hai của tôi, Kaede lững thững từng bước từ tầng hai xuống, mái tóc rối xù chưa thèm chải, và cái áo lót mặc cũng lệch hẳn đi. Rồi bả quăng cho tôi ánh nhìn kiểu ‘Gì đây? Chỉ là một thằng nhóc tầm thường thôi mà’, đồng thời tỏ ra thất vọng. Đảm bảo chị sẽ chẳng bao giờ đưa ánh mắt ấy nếu có một anh đẹp trai đang đi cùng chị đâu, nhể.

Sao cũng được, sử dụng chỗ năng lượng cần thiết dưới mức trung bình, tôi bắt đầu đi ra khỏi nhà. Giá mà đây là trong một cuốn tiểu thuyết hay truyện tranh gì đó, thì đây là lúc nhân vật chính – là tôi, sẽ gặp được định mệnh của đời mình, một cô gái dễ thương. Thêm vào đó, nhân vật chính sẽ tự hạ thấp bản thân là một đứa bình thường có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi, nhưng trong tác phẩm của chính họ, họ lại đẹp trai vãi cả linh hồn. Và làm gì có ai bày bán mấy bộ anime hay truyện tranh mà nhân vật chính có cặp mắt hình hạt gạo như tôi chứ.

Đó là lý do tại sao họ gặp những nhân vật nữ phụ, những cô nàng thuộc trọng tâm của cốt truyện mà chẳng làm gì đặc sắc, bởi nếu họ thực sự hành động, xác suất để cưa đổ là 100%. Quan trọng này, mọi người sẽ chẳng bao giờ quan tâm câu chuyện mở đầu bằng từ *Nếu không…. thì*. Để lấy ví dụ cơ bản cho việc này thì cứ xem chính tôi của ngày hôm qua ấy, lúc mà tôi đang cố hoà mình vào câu chuyện đó.

“Hửuuuh? -- -- Ghê tởm quá đi” (Phóng đại - Ở đây là Wataru đang tự mô tả lại suy nghĩ của bạn nữ đó khi gặp mình hôm qua)

Sao nhỉ, nghe được những lời đó từ một cô gái mang vẻ ngoài hiền hậu và tốt bụng có chút gì đó hơi nhói. Thậm chí sau đó, tôi còn không thể ăn được bất kì cái bánh ngọt nào tôi đã tốn công mua ở cửa hàng, kèm theo cảm giác ớn lạnh dù rằng trông chúng khá bắt mắt và ngon miệng… Rốt cục thì tôi cũng hiểu tại sao mọi người lại bỏ tiền ra để mua chúng rồi.

“Ây này.”

Thiệt đó, nó đem lại cho tôi cảm giác rất thật. Nó làm tôi phải buộc mình nhận ra tôi chỉ đang bị mơ tưởng quá mức với mối quan hệ của mình cùng Natsukawa. Hẳn là tôi nên tự kiểm điểm lại bản thân tiếp nhỉ.

“NÀY!”

 Với việc chỗ ngồi của chúng tôi đã bị đổi như này, có thể đây sẽ là một cơ hội hoàn hảo không chừng. kể cả với tôi, chỉ có mấy thằng chúa mọt sách mới có thể hài lòng với cái chỗ ngồi tồi tệ ấy, chưa kể nó càng khó chịu hơn vì giáo viên sẽ thường xuyên xướng tên bạn lên trả lời, nhưng nếu tôi thử nghĩ tích cực hơn chút xem, tôi hoàn toàn đủ khả năng để tạo cho bản thân một ấn tượng tốt hơn, thể hiện rằng Wataru này sẽ hoàn toàn chuyển mình thành một con người khác trong cuộc đời học sinh này.

“ĐỪNG CÓ LỜ TÔI ĐI CHỨ!”

“Gư!?”

Bỗng dưng cảm nhận được nguồn cung cấp không khí của tôi như bị nghẹn lại, trời xui quỷ khiến sao tôi lại rên lên như một con nhái vừa bị dẫm lên. Thanh quản của tôi ơi (Note: nguyên văn chỗ này là My Adam’s Apple, và dịch quả táo adam của tôi thì nghe đần thiệt sự :V )… Mày sẽ làm gì nếu mày biến giọng tao cao như một giọng nữ!? Chắc là tao sẽ bắt đấu hát mấy bài như kiểu Mononoke, nhỉ…!

Mơ tưởng về màn debut như một ca sĩ thực thụ, tôi ngoảnh đầu lại phía sau. Nhờ đó, tôi đã thấy được gương mặt của Nữ thần trong lòng tôi.

“…Ah, hào quang hạnh phúc kìa.”

“Gần quá rồi!”

“Gueeh!?”

Một cái cặp được quật thẳng vào tôi. Đó là chỗ chằng chịt mớ dây thàn kinh nhạy cảm của mình, Natsukawa-san…. Trước khi quan tâm đến cơn đau đó, tôi tự hỏi liệu kiểu hành động này có đang trở nên phổ biến không vậy. Nếu mà đúng vậy thì rõ ràng đây là xu thế xấu cần phải tránh. À mà, tôi vẫn rên lên như một con nhái, lần nữa.

“Thật là một cách khác biệt để cậu bày tỏ tình cảm đó…”

“C-Cậu đang nói cái quái gì thế!? Không đời nào đó lại là -- ”

“…..À, mình quên mất.”

Theo thói quen cũ, tôi lỡ mồm nói ra những thứ mà tôi những ngày còn đang mơ tưởng sẽ luôn mồm không thôi. Cũng nhờ những lời chua chát đó của Natsukawa (một cách tiêu cực), tôi lại được trở về thực tại đau đớn này.

“…Mình nghĩ cứ đú trend cũng không sao, nhưng coi chừng vướng vô mấy cái trò tạo nghiệp đấy.”

“Cái…, sao cậu lại nói như thể tôi là kẻ xấu vậy – Mà này, chờ chút đã!”

“Hm? Cậu cần gì ư?”

Chào đón buổi sáng hôm nay, tôi nhận được những lời lẽ không được hay cho mấy, bị hắt hủi như một tên tởm lợm và bị đánh cho mấy cái đau điếng. Dù cho tôi là fan của cô ấy, tôi cũng có giới hạn của riêng mình. Trước khi nhận ra, tôi đang vô tình giữ khoảng cách với Natsukawa kèm theo một chút hững hờ. Ah, như này không phải là tệ lắm sao? Tôi vừa chọc giận cô ấy phải không…?

“…Cậu không cần phải đưa ra cái gương mặt đáng sợ đó đâu…”

“….Eh?”

Nghe được một giọng cực kỳ dễ thương đáp lời, tôi không kiếm soát được lý trí mà quay lại. Vẫn là Natsukawa đang đứng đó, nhưng cô ấy đang nhìn tôi kiểu dỗi hờn, trách móc ấy. Chu choa moạ ơi, sao lại dễ thương đến thế này chứ?

“Đấy cũng là thứ tôi muốn hỏi cậu… Mới đây thôi, cậu còn mải đi theo tôi tôi dù cho có bị sao đi chăng nữa…”

“Àaaa….”

Natsukawa cho tôi thấy được một khía cạnh, một biểu hiện cảm xúc mới mà tôi chưa từng thấy, và chỉ tập trung hoàn toàn vào mỗi tôi, nên tôi đã hơi bị bối rối đôi phần. Một tiến triển không lường trước được, đang khiến cho ngôn từ tôi muốn nói ra bị kẹt lại nơi cổ họng. Chỉ thấy tôi cứ há miệng ra rồi đóng lại trong kinh ngạc, chỉ vì Natsukawa đang đi lên phía trước tôi với một cái liếc qua ẩn chứa sự khó hiểu.

….Lạ thật. Rõ ràng tôi đã ngừng việc bám đuôi theo Natsukawa từ 2 tuần trước rồi kia mà, và cái phản ứng nhận lại từ Natsukawa, kể cả từ mọi người xung quanh tôi, không hề giống tôi mong đợi chút nào. Tôi cứ nghĩ là cô ấy đã nổi sẽ lại nổi như cồn hơn nữa, quên đi mọi muộn phiền tôi đem lại cho cô ấy và quên cả tôi đi cũng được.

“…Chẳng thể hiểu nổi.”

Thế thì tại sao cô ấy lại đuổi theo mà bắt chuyện với tôi? Không phải Natsukawa ghét tôi ư? Với góc nhìn cá nhân, khi tôi thấy một người mà tôi không thể chịu đựng nổi, tôi sẽ đi đường khác, đường vòng cũng được, miễn là tránh được họ. Dù cho phí thêm chút thời gian, vẫn hơn chán so với việc phải chạm mặt họ.

Hay là tôi hỏi thẳng luôn? Không phải là vì tôi không muốn để lộ ra những gì tôi đang nghĩ trong đầu, trái lại còn thoải mái hơn khi biết có người để ý đến tôi và nhiều điều tôi đã trải qua. Với cương vị của một thanh niên mới lớn, đoán xem liệu một cô gái đang nghĩ gì thật sự bất khả thi, nên tôi nghĩ hỏi người khác cũng là một ý hay.

**

“Tự hỏi là Natsukawa đang nghĩ gì về mình.”

“Là cậu thực sự tởm lợm đó. Trăm phần trăm luôn.”

“……..”

Ủa tôi chọn sai người để hỏi rồi sao? Rồi ai sẽ để tâm đến cảm nhận riêng của tôi sau khi nhận được ‘lời hay ý đẹp’ đó? Trung thực là rất tốt và tôi cũng thấy ok với điều đó, nhưng cái khó chịu ở đây là nó lại được thốt ra từ miệng của một khẩu súng gấy sát thương cực mạnh – Ashida đồ chết dẫm…. Không được, phải bình tĩnh lại nào, mình trưởng thành rồi cơ mà. Phải thật điềm tĩnh và làm chủ cuộc chơi này.

“…. Ờ, vậy là cô áy nghĩ mình thật kinh tởm.”

“Sajocchi… Giờ mình thật sự thấy buồn cho cậu đó.”

Vãi cả… không phải cô chính là người vừa phát ngôn ra câu đó à? Đừng có trông tôi như là một con cún đáng thương nữa …Thôi kệ vậy, quên việc đó đi. Tôi ở đây để xin một lời khuyên chân thành, nên bị phân tâm bởi những thứ lặt vặt cũng chả giúp được tôi thêm gì cả.

“Thường thường ấy, cậu sẽ méo thấy bị sao chỉ vì bị một tên kinh tởm và phiền phức tự dưng tỏ ra lạnh nhạt với cậu, phải không?”

“Hở…? Dừng khoảng chừng là hai giây. Sajocchi, hẳn là cậu đang tạo khoảng cách với Aichi chăng?”

“… Lần thứ hai là lúc chạm mặt, cô ấy đã tức giận tới mình, và dùng cặp của cổ quất vô bụng mình, và đó là lý do khiến ngay cả mình cũng khó chịu, hiểu chứ?”

“A-Ahh…” Ashida bỗng che nửa dưới gương mặt bằng một tay, như thể cậu ta vừa nhận ra điều gì đó.

RỒi cổ lảm bẩm một mình, không quên nhìn tôi nhưng lại dùng một vẻ mặt phân vân đáng ngờ. Chốt lại, Ashida vỗ hai tay ra hiệu.

“À thì, mình không nghĩ Aichi không có ý gì xấu khi làm thế đâu. Không cần phải để tâm việc đó làm gì, và …”

“Sao cung được, Mình chả bận tâm. VÌ đó là Natsukawa mà.”

“Xin phép gián đoạn chốc lát. Sao Aichi lại nhận được đặc quyền đó thế?” Ashida đổi trạng thái sang khó chịu ngay lập tức.

Giờ thì hãy khoan, cái ánh nhìn đó là sao? Chỉ đơn giản là tay của Natsukawa, đã sử dụng chiếc túi của cô ấy thôi mà. Mặt hàng được Nữ thần của chúng ta sử dụng, chúng sẽ nổi như cồn với lũ fan tụi tôi đấy.(* Một thành viên trong fanclub lên tiếng)

“Nhưng thứ làm mình không thể hiểu nổi là đoạn sau của câu chuyện kia. Mình đã đáp lại cô ấy với một giọng nói khá là lạnh lùng, trái với mọi khi, và rồi Natsukawa tỏ ra hờn dỗi trông dễ thương cựcccc kỳ luôn ấy. Cô ấy đang tính giết chết mình (bằng sự dễ thương đó) hay gì?”

“Sajocchi, cậu không nhất thiét phải liến thoắng như mấy thằng nhóc không thể che giấu sự thích thú của mình khi đứng trước các cửa hàng yêu thích đâu.”

“Về cơ bản, nếu mình ghê tởm đến mức cô ấy đánh mình, vậy thì bị mình đối xử lạnh nhạt chốc lát với Natsukawa cũng là bình thường đúng không? Nhận được từng ấy mà không hề có chút hối hận làm cho mình thấy bản thân thật chân chất và hiền hậu đó.”

“………..”

“Đồng ý chứ?” Tôi hỏi Ashida.

Lại nhưng nữa, cô ấy đưa ra một biểu cảm khó hiểu, và tiếp tục trầm tư. Và tại sao lại làm vậy trong suốt lúc nhìn chằm chằm bản mặt mình vậy? Mình chỉ muốn biết Natsukawa đang nghĩ gì thôi.

“Thế, sao cậu lại đột nhiên gọi cô ấy bằng họ như trước vậy?”

“Thì bởi mọi người sẽ hiểu lầm một số chuyện mất, và cô ấy cũng nói là nó khá phiền phức rồi nên.”

“Cậu cũng chả còn ráng bám theo Aichi một khoảng thời gian rồi, nhỉ?”

“Thì mình đã bị từ chối rồi mà.”

“Trước đây điều đó đâu có cản được cái bản tính chây lì của câu đâu?”

“Ý mình là, cứ mãi làm vậy thì cũng chả có kết quả nào cả, nhỉ. Mình không hề muốn bị từ chối liên tục như vậy, và cô ấy nữa, luôn bị một thằng mà cô ấy không hề ưa theo đuổi, rốt cục cũng chỉ khiến Natsukawa thấy phiền toái, cậu cũng thấy vậy phải không?”

“…Tự hiểu đi trời ơi.” Ashida lắng nghe câu chuyện của tôi, với cái biểu cảm như vừa đớp trúng một con trùng.

Quá là đa dạng luôn với mớ biểu cảm vô hạn của Ashida. Đó là còn chưa nói cảm xúc trên guơng mặt đó thật sự hiếm với kiểu người năng động như cô ấy. Nó khiến tôi thấy lo rồi đấy. Bản mặt này bị ghét lắm hả? Ashida quay lưng đi, kéo và vỗ vỗ má, sau đó quay lại với nụ cười thường ngày. Này này, đừng có ép bản thân phải làm vậy, được chứ?

“Mình đồng ý là Aichi đã tỏ ra không tốt, mình không hề phủ nhận điều đó, nhưng cậu cũng chả hành xử khá khẩm hơn tẹo nào.”

“T-Tại sao?”

“Cũng tại cậu cứ luôn quanh quẩn bên Aichi, nên mọi người ở trường đều đã tự kìm bản thân lại mà không tiếp cận cậu ấy, vậy nên Aichi gần như chẳng có ai khác để trò chuyện ở trên lớp hay trong trường! Mình và cậu là hai người bạn duy nhất cô ấy có, nên cậu càng không thể cứ thế mà bỏ rơi Aichi như vậy được.”

“T-Tại vì mình suốt ngày bám đuôi…?”

Từng câu từng chữ từ Ashida như một nhát dao găm thật sâu vào trái tim này. Tuy nhiên, nó lại dễ hiểu đến bất ngờ. Tôi chưa bao giờ hết lòng tin vào tương lai làm thần tượng của Natsukawa. Cơ mà, nếu trong quá trình ấy lại có tôi xuất hiện giữa chừng thì sao? Nếu mọi người nhìn nhận cách tôi thần tượng và tiếp cận cô ấy một cách mạnh mẽ quá thể, họ sẽ tự động rút lui. Dĩ nhiên là hiện tại cũng vậy, họ vẫn sẽ cảnh giác hòng không bị dụ dỗ thành một người như tôi…

Chả lẽ hình tượng Natsukawa yêu quí ở tương lai gần trong tôi đã bị phá hỏng hoàn toàn ư…? Với góc nhìn của một thằng học sinh mờ nhạt, thật sự bạn không muốn mình bị cuốn vào câu chuyện đó chút nào đâu.

“…Chờ một chút?”

“Hả? Chờ á? Để làm gì?”

Lúc này, chỗ ngồi của mình và Natsukawa đã cách xa sẵn rồi, chỉ cần mình không đến gần cô ấy nữa, những người khác sẽ không còn cần phải tạo khoảng cách với Natsukawa, nhỉ? Và nếu tôi đưa Ashida thêm vào đó nữa, không phải bầu không khí sẽ trở nên tự nhiên và thoải mái hơn sao….A, Mình-Mình biết rồi…!

“Ashida.”

“G-Gì đó…”

“Thời khắc để bắt đầu kế hoạch xây dựng hình tượng (idol) tuyệt hảo của chúng ta tới rồi…!”

“Ý là sao cơ? Ổn không đấy bạn hiền?”

**

Giờ thì, lý do Natsukawa biểu hiện cảm xúc dễ thương đến nỗi làm tôi chỉ muốn ghẹo cô ấy hoài, lại là bởi vì mọi người xung quanh không hề cố làm thân với cô ấy, thứ mà cô ấy hằng ao ước, và đó là do tôi, kẻ mà ngày trước đã không rời Natsukawa dù chỉ một chút, đã khiến cô ấy không thể có được những người bạn để tâm giao hay thực sự trò chuyện. Nó có đúng không? Hoàn toàn chính xác luôn ấy chứ.

-- Cũng có nghĩa là, việc này không cần được đảm bảo là phải có một cách nào đó thật thoải mái để giải toả cho cả đôi bên. Tất cả là vì không một ai muốn đắm chìm vào sự cô đơn, vì họ không muốn bị chỉ trích hay bị bàn tán một mình, với từng ấy lý do, luôn có hàng tá người cố chấp chọn đại cho mình một nơi để thuộc về dù không thực sự mặn mà cho lắm.

Giờ thì, hãy nghĩ về nó xem nào. Chắc chắn phải có chút phần trăm nào đó rằng Natsukawa không hề muốn bị bỏ lại một mình, sau đó đến bắt chuyện với tôi, kể cả khi cô ấy không hề muốn. Bằng không, thì tôi cũng bó tay nếu phải tìm một lý do khác cho những hành động đó của Natsukawa.

“Chỉ mãi mơ ước thôi thì thật phí phạm thời gian quá.”

Ý của câu nói đó, là tôi vẫn rất tin tưởng vào tiềm năng trở thành idol của Natsukawa. Tôi có thể tự hào gọi mình là quản lý của cô ấy, nhưng tôi chắc chắn rằng nếu tôi tránh càng xa ra khỏi cô ấy như hiện tại thì sẽ giúp cho cô ấy tự thu hút mọi người tìm đến. Cuối cùng, chỉ còn lại một việc duy nhất. Mãi giấu mình trong bóng tối, và khiến tất cả nhận ra tôi không còn bên cạnh Natsukawa nữa.

“—HIểu rồi, ra là cậu nghĩ như vậy à.”

………Hử?

Tôi đang đi trên hành lang để đến tủ đựng giày ngay ở lối vào của dãy phòng học, đáng lẽ giờ này làm gì có ai ở đây nữa nhỉ. Cơ mà, phía trước tôi, là một giọng nói quá thể nghiêm túc. Mới chỉ một giây thoáng quá, tôi cứ ngỡ mình đang được một cậu bạn hay anh giai nào đó bắt chuyện, nhưng lúc nhìn lên trong chốc lát, tôi mới biết suy đoán của mình trật lất. Hmm, quần tất đen à, naiiiiii xừ.

“Phải cậu là tên đã lởn vởn dạo gần đây và doạ nạt hậu bối của tôi cũng vào lúc này hôm qua đúng không?”

“Vâng chính là em em thật lòng xin lỗi.”

Ký ức ngắn ngỏi hiện về theo từng chữ trong câu hỏi chất vấn kia, tôi đã lập tức xin lỗi mà không mảy may suy nghĩ thêm. Thậm chí tôi còn chưa kịp ngẩng mặt lên để nhìn nhân vật đang đứng trước tôi nữa, chẳng biết người này học năm mấy rồi, nhưng họ hẳn phải là tiền bối của tôi.

‘Huuuuh? -- -- Ghê tởm’ (Tự Dejavu nhé)

Hôm qua sao – à, đó. Mà sao là lạ, tôi cảm nhận về cô gái ngày hôm đó có vẻ bình tĩnh hơn và có hơi khép nép nếu phải so sánh với người này. Cô ấy hao hao dáng dấp một người có máu bạo dâm…. Đúng như vậy đấy.

“Chị chỉ đùa thôi – Sao em lại phải xin lỗi? Con bé có hơi lo âu vì lỡ từ chối lòng tốt em đã cho đi hôm qua đó mà.”

“Là lỗi của em vì đã cố thoát khỏi vai vế của chính mình. Một người chỉ có thể gọi tên một cô bạn trẻ trung và dịu dàng ở một nơi vắng vẻ nếu bản thân là một nhân vật chính trong mấy bộ shoujo-manga. Em nghĩ em đã làm bạn ấy sợ bởi điều đấy.”

“Trẻ và dịu dàng à… EM biết đó là tiền bối của em mà, phải chứ?”

“Ô, ra là thế ạ.”

Có lẽ nhờ màu của chiếc cà vạt đang đeo, mà chị ấy có thể đoán rằng tôi là học sinh năm nhất, và đang nhìn tôi đầy chán chường. À cho em xin lỗi nhé, nhưng với cả vẻ điển trai như Takarazukai của chị, em thật sự cảm thấy mình là kẻ thua cuộc vậy.

“Hành động của em rất đáng được tuyên dương. Rõ ràng em đã không hề làm những điều vô nghĩa.”

“……Thế cơ ạ.”

Ý tôi là, chỉ có mấy người từ uỷ ban an ninh mới phần nhiều cảm thấy như vậy. Xém chút nữa là tôi nói thẳng suy nghĩ của mình ra rồi, nhưng tôi vẫn kịp ngăn nó khi nó đã tới nơi cổ họng. Cặp quần tất bó màu đen ấy đang dần tiến lại chỗ tôi. Nếu tôi cứ mải cúi đầu xuống, tôi sẽ bị đánh giá là một tên khôgn đứng đắn mất, thế nên tôi buộc phải ngước lên nhìn. Trông thấy một người tôi chưa bao giờ nói chuyện đang ở trước mặt, cảm xúc trong tôi lẫn lộn giữa hạnh phúc và thất vọng.

Shinomiya Rin. Chị ấy là chủ tịch của uỷ ban an ninh thường trực, với sự bình tĩnh và tính nghiêm túc vốn có, kèm thêm gương mặt đẹp troai vô cùng kia, chị ấy được cả nam và nữ mến mộ. Chắc đó là lí do chị ấy có thể hiểu những điều tôi vừa nói.

“Chà, nếu xong rồi thì em xin phép.”

“Khoan cái nào.”

“…”

Ừmm, em còn bữa trưa phải húp lẹ mà chị? Vẫn là cái bánh mì kẹp mì Ý/ bánh mì lasagna nữa hả trời? Chán thiệt chứ, hứa với bản thân sẽ không bao giờ đụng vô món này nữa. CŨng là lần đầu tao mua mày luôn đó. Ít ra thì mày còn được phết chút phô mai trên đó.

“’Chỉ mãi mơ ước thôi thì thật phí phạm thời gian quá.’ , hửm. Khi nghe được những từ đó từ em, chị biết là em không hề tiếp cận em ấy với âm mưu xấu xa nào cả. Chứ không thì, em đã chẳng lẩm bẩm mấy thứ quá ư thực tế như này rồi.”

“……………….”

Nghe mùi senpai tưởng tên đã bắt chuyện với chị kia là một tên khả nghi. Thế là dù đang khen ngợi tôi vì nghĩa cử cao đẹp, chị ấy vẫn chưa hoàn toàn tin tôi nhỉ? Hẳn senpai không hề để tâm đến sự sắp đặt, nhưng lại đang tỏ ra mến mộ bởi hành động của tôi. Được phết, đúng là thực tế.

“Cơ mà, chị không thể đồng tình với cái tình thế đó được. Hôm đó em ấy cư xử có hơi bất lịch sự là bởi vì ẻm vốn không biết phải nói ra sao với mấy người khác giới.”

“Em cũng cảm kích những lời tốt đẹp vừa rối chị dành cho em, nhưng không phải khẳng định chứ dù cho có là ai khác đi nữa ở trong tình huống đó, thời gian và địa điểm đó, phản ứng mà em sẽ nhận lại được từ họ cũng chẳng khác gì đâu ạ. Nói không ngoa là tiến triển vốn dĩ cho một cuộc bắt gặp tình cờ ở nơi vắng bóng người qua lại. Mà cho em đắc tội chút nhé, chứ chị có thường xuyên trò chuyện với nam sinh không đó?”

“Ờm thì….”

Chủ tịch uỷ ban an ninh Shinomiya luôn phải có chính kiến của riêng mình, tự khiến bản thân tránh xa khỏi những tên đàn ông luôn muốn tiếp cận cô ấy. Tôi dám chắc rằng, chị ấy có thể không có được cảm giác đồng cảm cho cả tôi lẫn chị gái nhút nhát kia. Hoạ mà có thì, ‘xấp tài liệu mà chị gái ấy mang hôm bữa cũng đâu có nặng lắm’. Hầy dà, tôi đoán là mình đã đi quá giới hạn cho phép rồi.

“Vậy, nếu không còn gì nữa, cho em xin phép…”

“C-Chờ chút coi nào!”

“Dạ không, thì là…”

Cô gái mang danh lạnh lùng nhất trường những cũng không kém phần xinh đẹp ấy nắm lấy tay tôi. Một thời khắc đáng nhớ nữa của tôi ở cái cuộc sống tẻ nhạt đầy thất vọng này vừa được lưu giữ. Lỡ mà có ai nhìn thấy cảnh này, họ sẽ ngay lập tức hiểu lầm chúng tôi ngay. Chắc là tôi cứ thuận gió xuôi buồm và - ừm, chị có hơi dùng quá lực cho vụ này không vậy, chị ơi?

“Chị-Chị cần vài lời khuyên.”

“Ehhhhhhhhh”

Mọi thứ vừa bị đảo lộn và có nên để như vậy không, khi chị ấy là chủ tịch uỷ ban an ninh học sinh và lắm vai trò khác? Và một thằng mới năm nhất, còn chưa thích ứng kịp nhiều thứ như tôi liệu có thể đưa ra kiểu lời khuyên nào cho một tiền bối trên cả tuyệt vời như này chứ? Tôi không nghĩ mình có thể giúp được gì với mấy chuyện rắc rối có vẻ vĩ mô của một cô gái tài sắc vẹn toàn đến nhường này.

Rốt cục, tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải giúp một tay, và bị kéo khỏi băng ghế mà tôi nhắm chừng cho bữa trưa, thay vào đó là được lôi tới phòng tư vấn dành cho học sinh ở cạnh phòng giáo viên. Ơ ơ… không còn chỗ nào tốt hơn nơi này ư? Mà nữa, ít nhất có đến 3 người trở lên đã thấy tôi bị lôi đến đây rồi. Đảm bảo họ đang bàn tán về chúng tôi ngay lúc này.

“Cứ ngồi đi. Và ăn đại thứ gì đó miễn là em thích.”

“Vâng, vậy em không khách sáo nữa.”

Căn phòng hướng đạo sinh này vừa đủ lớn để kê một chiếc bàn bốn chỗ ngồi. Cứ nghĩ mình sẽ được ở một mình với một cô nàng chủ tịch xinh đẹp đến vầy…. Tôi có hơi bị kích thích đó. Nhưng không, nghĩ đến việc chị ấy hơn tôi đến tận hai năm, mọi chuyện lại kiểu như tôi đang đối diện với một giáo viên nhiều hơn là với một nữ sinh. Có thể nói rằng với tôi chị ấy quả thực rất đáng được ngưỡng mộ và thu hút, nhất là khi tôi được quyền cư xử ngang hàng với chủ tịch như một cô gái đồng trang lứa.

Loại bánh kẹp mì ống - macarroni kiểu gì thế này…? Còn kèm thêm chút phô mai, sốt cà chua, hương vị của cái bánh mì lasagna này y chóc những gì tôi hình dung trước đó, tôi ăn chúng trong khi lắng nghe câu từ của Senpai một cách cẩn thận.

“À đúng rồi, em chắc chưa biết. cô gái mà bữa nọ em hỏi thăm – họ tên đầy đủ của ẻm là Inatomi Yuyu…”

“Ồ hô?”

Cái tên gì nghe quen thế nhở. Tôi đoán chị ấy cũng là một phần của uỷ ban an ninh đấy. Từng nghe qua loa rằng chị ấy khá nhỏ nhắn mà lại cực kỳ dễ thương. Vậy là chị ấy đang có mối liên hệ trực tiếp - dưới trướng của Shinomiya-senpai. Giờ mình hiểu tại sao chủ tịch uỷ ban lại để ý kỹ đến một cô gái nhẹ nhàng với đáng yêu thế rồi.

“Em ấy là một con ong chăm chỉ, đúng chứ. Mỗi một nhiệm vụ chị giao cho ẻm, ẻm sẽ giám sát và hoàn thành nó mới thôi, em ấy cũng khá tự hào khi là thành viên của uỷ ban an ninh thường trực. Dĩ nhiên là mọi người trong uỷ ban đều vậy cả.”

“Vậy ạ.”

Phải công nhận đúng thật. Với nhan sắc đáng yêu đó, chị ấy hẳn phải luôn được khen ngợi hết lời, nhưng lại chưa bao giờ để nó ảnh hưởng đến đức tính tốt của bản thân, vẫn làm việc hết mình cho mọi điều cô ấy hướng tới. Những cô gái vừa dễ thương lại còn giỏi giang như vậy thường sẽ nghỉ việc khi tiến tới hôn nhân, nhỉ… Tôi nghĩ vậy.

“Tuy nhiên, có đôi khi, các thành viên có bộc lộ sự tự ti trong việc họ làm, khiến mọi thứ ngày càng trở nên tiêu cực hơn nữa. Chị cũng đã gắng động viên họ khi điều đó xảy ra. Và có một số nghĩ họ bị mất tự tin khi nhìn vào chị.”

“Em cũng đã từng thấy Senpai phát biểu ở trên sân khấu trước đây, nó khiến em không thể phủ nhận việc chị là một tấm gương sáng cho học sinh và luôn một lòng giữ gìn an ninh đạo đức trong ngôi trường. Nên là em thấy cũng dễ hiểu khi ai đó sẽ mất hết sự tự tin khi nhìn vào chị.”

“K-Khoan nào, đừng có tung hô chị thế chứ… Xấu hổ lắm đó…”

Sao lại tỏ ra dễ thương như vậy chớ? Đừng làm tim em lỡ thêm một nhịp nào nữa. Và sự xa cách giữa chị và em ở nơi này, thiệt không công bằng chút nào… Em muốn chiêm ngưỡng nhiều hơn cơ, hãy để em nhìn chị gần hơn nữa đi.

Tôi phải lấy cả hai tay che đậy lại cái mặt gợi đòn này, và hít một hơi thật sâu cái mùi pho mát toả ra từ miệng mình, để quay trở về thực tại. Không được yếu đuối chỉ vì sự dễ thương của Senpai. Hiện thân đi, một ‘Tôi’ thật cẩn trọng.

“….Em đã nắm sơ sơ được tình hình rồi, thế chị cần kiểu lời khuyên gì đây?”

“Ahhh….. thực ra, là xin để cho chị.”

“Cho chị á? Không phải cho mấy người trong uỷ ban à?”

“Ừmmm.”

Ngỡ là chị ấy sẽ hỏi tôi cách để động viên họ một cách đúng đắn. Thế mà giờ, nó lại biến thành vấn đề của chính Senpai. Tôi là tôi chả thấy kiểu vấn đề nào của chị ấy mà tôi có thể giúp rồi đó…

“Với tư cách là chủ tịch của uỷ ban an ninh, chị muốn giúp mọi thành viên của chị. Nhưng mà nhé, hễ mà chị cố gắng đưa ra lời khuyên cho họ, hay là cổ vũ tinh thần họ, chị chỉ luôn nhận được một câu trả lời duy nhất ‘Chị có thể làm vậy bởi vì chị là chủ tịch uỷ ban mà’, kiểu vậy đó.”

“Ahh…Em hiểu rồi.”

Tôi cuối cùng cũng biết được chị ấy đang cố nói ra điều gì. Lúc mà tôi vô thức nói ra suy nghĩ của mình về tình huống tương tự sẽ xảy ra khi tôi kêu tên một cô gái khác, chị ấy đã nghe được và cảm thấy từ tôi sự trầm lặng giống mấy người làm trong uỷ ban khi nói về chị ấy. Dù cho Senpai đã cổ vũ mọi người nhiều thế nào, thì nó hoàn toàn vô nghĩa bởi họ nghĩ chị ấy ở một tằng thượng uyển mà họ chẳng thể nào với tới.

“ ‘Chị chẳng thể hiểu nổi cảm giác của em đâu’ – là những điều Inatomi-senpai đã nói, nên chị đang không biết phải làm gì để xử lý vấn đề đó, phải không?”

“Ớ…. Đúng rồi á. Em cứ thẳng thừng nói mọi thứ ra thật nhỉ.”

“Và giờ chị đang nhờ một thằng đang còn năm nhất này cho lời khuyên…?”

“Chị đâu thể hỏi họ ý kiến choi việc này. Hơn nữa, như em đã nói, đúng là chị không hề, à gần như chứ, không kết bạn với mấy cậu nam sinh ở trong lớp, nên chị chỉ vớ đại em cho xong…”

“………..”

Tôi có thể chắc chắn được, là Senpai đang thèm muốn tìm hiểu về một số kiến thức, khát khao ấy mãnh liệt hơn một người bình thường rất nhiều. Không hẳn là những thứ liên quan đến việc học hành, mà là những điều đơn giản trong cuộc sống và vạn vật xung quanh. Nói cho dễ hiểu, bởi vì là chủ tịch uỷ ban an ninh, chị ấy buộc phải biết thấu hiểu cảm xúc của người khác, tiếp cận đến những học sinh là ngôi sao sáng của lớp hay là những cô cậu mờ nhạt cảm thấy lạc lõng trong chính không gian này.

“Nếu em phải so sánh mình trong chuyện này, thì chắc em sẽ ở cươngvị của Inatomi-senpai. Thế nên, không có chuyện em hiểu được hết mọi thứ ở Senpai mà em cần, dù cho chị có cố giải thích thế nào.”

“…Em nghĩ vậy thiệt à.”

“Cơ mà, em có thể nói điều mà mấy cô nàng ấy muốn chị thực hiện đó, Shinomiya-senpai.”

“! T-Thiệt hả!?” Senpai đột nhiên kề mặt lại sát tôi.

Nơi này chỉ là một căn phòng chật ních, vậy nên chị mà tiến xa thêm chút nữa, em không đảm bảo được con thú bên trong em còn yên tĩnh đâu ạ… Chị xinh quá đi, cho em thơm chị một cái nhé? À còn nữa, hơi thở của em liệu có mùi phô mai không?

…Sao cũng được, như tôi đã nói, tôi hiểu được những gì Inatomi-senpai cảm nhận. Cũng do mấy cái chỉ số về bản thân không mấy tự hào, nên tôi chỉ có thể thấy mình gần gũi hơn ‘Phía Inatomi-senpai’ chứ không phải là ‘Phía Shinomiya-senpai’ (cả hai đều quá xa vời với tôi). Dù rằng tôi biết, mình và Inatomi senpai là hai cá thể khác xa nhau.

Cách biệt của hai phía lớn đến nỗi nó có thể được sánh ngang với khác biệt văn hoá cơ đấy. Đúng là người với người có thể ở cũng một môi trường, nhưng chẳng nhất thiết bạn phải cảm thấy, hay nhìn nhận mọi thứ giống nhau, và giá trị hay chỉ số của bạn cũng không hề giống người khác.

“Đơn giản chỉ là, em không thực sự mong chị sẽ cổ vũ cho họ, và họ , có lẽ cũng nghĩ tương tự như em thôi.”

“Gì cơ….V-Vậy, chị phải làm gì bây giờ!”

“Cứ nói ngắn gọn với họ ‘Không cần bận tâm về nó đâu’, và vỗ nhẹ vào vai họ, em nghĩ họ sẽ cảm thấy ổn hơn rất nhiều.”

“Eh…”

Động chạm cơ thể một cách vô thức à, uhehehe. Chời đụ, không được không được, khoái cảm trong mình đang trỗi dậy từng hồi, phải chốt luôn lời khuyên ở đây thôi.

“Sự thật là chỉ với chức vụ chị đang có, thì về cơ bản chị đã là cấp trên của bọn họ, thế nên nếu chị cố gắng xem bản thân thuộc cùng một cấp bậc với các thành viên khác, họ sẽ chẳng vui hơn được gì khi nhận ra điều đó đâu. Để mà nói có cách nào không thì, chắc là chị không nên nói ra những lời cổ vũ động viên hay phán xét nào cả, chỉ cần dõi theo họ đã là tốt nhất rồi.”

“L-Liệu nó sẽ làm cho Yuyu và những em khác tự tin hơn chăng…?”

“Thử nghĩ đi nào, họ nhận được những cái vỗ vai kèm theo lời nhắn nhủ ‘Không cần phải bận tâm đâu’ từ một người mà họ luôn ngưỡng mộ. Nó sẽ khiến mọi người cảm thấy như vừa được bước lên nấc thang đến thiên đường ấm áp rồi.”

“Ý-ý là chị như một vị thần á!?”

“Với mấy đứa con gái, chị phải là một cái gì đó còn vip hơn cả thàn nữa cơ, nếu em đoán không nhầm.”

Bỏ mệ rồi, tưởng tượng ra hình ảnh của chủ tịch uỷ ban an ninh với nụ cười thành thiện của một người mẹ ân cần, đang khiến tôi muốn được chị ấy quyến rũ… BÌnh tĩnh lại nào tôi ơi, giữ mặt lạnh đi. Phải nhớ về những hình ảnh của Natsukawa lúc này, và – Con lợn gợi tình? Không giúp được mà còn phản tác dụng à, hehe.

“Ra đó là thứ mà mọi người luôn mong đợi ở chị à … hừm. Phải công nhận là ngượng chết mất khi được các em ấy ngưỡng mộ đến thế, và giờ chị đã thấy được cách mà Yuyu mà những người khác nghĩ về mình.”

“…. Thế là ô kê rồi phải không chị?”

“Ừm… Mà nè, chị cũng chỉ là một con người bình thường, nên cũng sẽ có những lúc chán nản như các em ấy. Lúc đó chị nên tìm ai để dựa vào đây?”

“Được thấy khía cạnh này ở một nữ chủ tịch uỷ ban an ninh khiến tụi em thấy an tâm rồi. Khá chắc kèo mọi thành viên sẽ đến giúp đỡ chị lúc ấy. Cơ mà, có thể cách làm của họ sẽ không giống nhugnwx gì chị nghĩ đâu.”

“……”

Tôi và Senpai, hai thế hệ cách nhau hai năm trên đời, nhưng chúng tôi vẫn chỉ là học sinh. Dẫu có dựa vô cái gọi là người người bình đẳng với nhau, thì khi đối chiếu với thực tế kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, mọi thứ đều sẽ thể hiện mặt vượt trội và yếu kém, ở trường của chúng tôi, có lẽ thứ khác biệt lớn nhất là khoảng cách thế hệ giữa các năm học. Có lẽ vì cái bình đẳng đó mà Shinomiya-senpai lại cứ luôn nghi rằng chị ấy cũng giống Inatomi-senpai và những người khác trong uỷ ban an ninh.

Nhưng đây lại không phải trường hợp này. Sự khác biệt này bị ảnh hưởng bởi danh hiệu mà khi học các lớp cao hơn, nó bắt đầu được phân hoá. Ai ai trong trường cũng hiểu điều này mà chẳng cần phải giải thích bằng lời hay văn bản cụ thể.

“…Sao chị không thử kiếm một anh bạn trai và được anh ấy động viên thay vì họ nhỉ?”

“Cá…Ch-Chị không thể làm những chuyện thiếu đứng đắn đó được…

”Gu bạn trai của chị như nào thế, Senpai?”

“N-Nghe chị nói đã chứ!”

Tôi gần như không còn nghĩ là mình cần phải dùng những ngôn từ xã giao như trước nữa. Tôi đã cố trau chuốt câu từ của mình một cách mỹ miều để giải thích cho Senpai, nhưng nếu tôi đã chọn một kiểu nói khác đi ( thoải mái hơn), chị ấy chắc chắn sẽ đối đãi với tôi khác hơn rất nhiều. Và ở cương vị một thằng nhạt nhẽo chỉ muốn có cuộc sống bình yên, tôi phải ngăn chặn điều đó. Thở dài một cái, tôi xem lại thời gian. 

“Giờ nghỉ trưa… chuẩn bị hết mất rồi.”

“À ừ, xin lỗi vì giữ em ở đây hơi lâu.”

“Không có gì đâu ạ.”

Chúng tôi tự động rời khỏi ghế ngồi, và bước ra khỏi phòng hướng đạo sinh. Quá nhiều ánh mặt học sinh và giáo viên đổ dồn về phía chúng tôi đầy nghi hoặc, nên tôi đã tự làm một vài hành động kiểu như ‘Vừa bị mắng xong, tehe~ (kiểu cốc đầu tỏ ra đáng yêu ấy :D )’, khiến Shinomiya-senpai đập vào vai tôi một phát. Ngon luôn, lại được đụng chạm thân thể nữa này!

“Em xin phép, hẹn gặp lại ạ.”

“Ah, dừng đó đã. Chị quên hỏi tên em mất tiêu.”

“Là Yamazaki ạ.”

Phương châm số một của một người sống an yên : Những người nắm giữ chức vụ, vị trí quan trọng như giáo viên hay chủ tịch uỷ ban,… không được phép nhớ tên của bạn. Vậy nên, một cái tên giả được tôi xướng lên không hề giả trân chút nào. À phải rồi, tôi quên cài bảng tên vào túi áo ở ngực bên trái. Và tại sao nó lại có tên Yamazaki ở trên đó?

Mà, sao cũng được, hắn ta là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ, trông cũng khá điển trai, hẳn hắn sẽ vui sướng nhường nào khi được Senpai xinh đẹp như vầy đi kiếm cho xem.

“Và nhé, chị không nghĩ rằng hành động muốn giúp đỡ em ấy hôm trước của em là một thứ không cần thiết đâu.”

“….Vậy ạ.”

Đây là cột mốc cho thấy tôi và Senpai không còn chút điểm tương đồng nào nữa rồi. Giờ đây, nó là một cuộc xung đột quan điểm lẫn nhau. Giả sử giờ tôi phản bác lại ý kiến của chị ấy, nó sẽ kéo chúng tôi đến một cuộc tranh luận mà ở đó mọi người đều ngang hàng với nhau. Nhưng tôi thì đã tự chạm tới giới hạn của mình bởi lần gặp mặt của cả hai ở hành lang trường. Senpai đâu có biết, thằng nhóc trước mặt chị chỉ là một tên tầm thường quá mức kém cỏi. Cùng lúc đó, tôi cũng đang phân vân liệu mạch suy nghĩ của mình có phù hợp hay chưa.

Sở hữu những thứ không thể để bị tuột mất, cùng với quyết tâm đứng trên mọi người một cách vượt bậc, Senpai quả thực rất mạnh mẽ. còn tôi, chỉ là một đứa bình thường theo kiểu tầm thường nhất, nên biết rằng bản thân mình không hề có những chiếc răng sẵn nhọn sẵn có để đối mặt với những kẻ ngán đường.

**

Sau khi la liếm được vài món ăn vặt khá ổn từ của hàng tiện lợi, ánh nắng mặt trời cũng đã bắt đầu le lói. Phía tây đằng xa đã chuyển thành màu cam đượm buồn. Có thể nói rằng, khung cảnh hoàng hôn giờ đây thật xa vời. Còn ở quá khứ, có thể nó đã luôn rộng mở để mọi người chiêm ngưỡng chăng? Giá mà được thì, tôi muốn chính mắt mình tận hưởng khoảnh khắc đó trong thực tại này.

Ngó sang hướng đông, là bóng hình in trên mặt đất của tôi đang trải dài đến độ gần như vô tận (mặt trời sắp lặn hết). Lỡ mà có phải đưa ra lựa chọn, chắc chắn tôi sẽ chọn bên trời đông đẹp đẽ phân cách hai khoảng sáng và tối rõ rệt, nó bắt mắt và tưởng đồng với thực tế này vlin , so với phương tây là cảnh hoàng hôn lãng mạn.

“….Wataru?”

“!”

Đang đứng im nghiền ngẫm mọi thứ khi đã gần về tới nhà, giọng nói của một người phụ nữ đang gọi tên tôi vang lên. Thoáng chốc, tôi đã tưởng Natsukawa đến đây thăm mình lần nữa, nhưng sao giọng cổ nghe là lạ ta, thêm nữa là nó sẽ khiến hai đứa tôi ngượng ngùng thêm khi gọi tên nhau như vậy. Kết luận, chỉ còn một người có thể làm chủ nhân của giọng nói này.

“Chị hai? Thế còn trường luyện thi thì sao?”

“Không thích.”

Ủa, từng đó là đủ để làm một cái cớ à? Cũng chả sao, nếu chị ấy không muốn, bắt ép chị ta đi cũng như không. Nói sao nhỉ, nếu bạn không hề có động lực để ngồi vào bàn học, thì ép bản thân phải nhồi nhét chúng vào chả mấy hiệu quả đâu. Cơ mà tôi là một nhân chứng sống phản bác lại điều đó, học tập mặc kệ quy luật đó bao nhiêu năm qua, cười ẻ.

Bà chị của tôi đang nhâm nhi mấy cái bánh hấp, lướt qua tôi và đi vào nhà. Mua đồ ở cửa hàng tiện lợi chỉ để chén sạch chúng ngay sau đó, chúng tôi đúng chuẩn là chị em ruột chứ gì nữa. Mà bả cau mày kìa, chắc là đang cố quên đi mình là một trong những thí sinh sắp tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới ít nhất là cho tới hôm nay, có lẽ là vậy. Và tôi lại đang đứng ngáng đường bả, bỏ mịa rồi.

Thôi thì, thêm lần này vậy, đối đãi với bả cho đàng hoàng tí để tâm trạng bả không bị tụt dốc thêm nữa , vì đó cũng là thứ mà khiến bà chị Kaede của tôi sắp sửa biến chuyển tâm trạng đến mức tiếp theo. Thế là tôi ngoan ngoãn chạy theo ngay sau chị hai, đi vào nhà và thẳng tiến phòng khách. Dọc quãng đường, tôi có để ý đến bọc nhựa mà chị ấy đang cầm.

“Chị …. Mới vừa tậu mớ đồ này ư?”

“Không, là mấy cái tên kia, chúng…”

“Mấy tên kia…?”

“….Không có gì.”

Trước khi mở mồm ra hỏi chị ấy tính nhét hết đống đó vào bụng, tôi đã đinh ninh rằng bả sẽ đưa chúng vào khoang miệng với một tốc độ khủng khiếp mà thôi. Chị Kaede thường sẽ mang một hộp bento nhỏ nhắn đến lạ kỳ khi đến trường, nhưng trong bữa sáng và bữa tối, bả thốc đồ ăn đến mức kinh dị luôn ấy. Làm sao chị ẫn ổn với cái thói quen đó được nhỉ.

Chuẩn bị đi vào phòng khách, tự dưng chị hai dừng lại, may mà tôi kịp giữ mình không để đụng vào bả.

“Chị hai?”

“Kể coi nào… mày có nói chuyện với em gái kia sau những gì xảy ra hôm bữa không?”

“…..”

Em gái – hẳn bả đang nhắc đến Natsukawa, sau cái hôm cô ấy đến thăm nhà chúng tôi vài hôm trước. Đó cũng là lần đầu tiên chị hai tôi thực sự gặp cô ấy. Vẫn nhớ tôi đã khiến mọi chuyện lùm xùm lên vì nói từng có một cô gái khiến tôi có tình cảm, chắc chị tôi cũng phán đoán được phần nào đó là Natsukawa.

Không biết vì lý do gì, mà tôi lại đang ngập ngừng câu trả lời trong lòng. Có thứ gì đó đang cản tôi khỏi việc kể với Chị hai là hai đứa vẫn nói chuyện bình thường như trước. Và nó khiến tôi vô ý chọn một cách nói bóng gió hơn nhiều.

“Chị đã nghe tụi em nói chuyện tối hôm đó rồi đúng không? Câu trả lời đó ạ.”

“……”

Tôi vẫn nhớ như in phản ứng của cả chị hai và mẹ khi thấy Natsukawa tức tốc chạy khỏi đây. Cả gương mặt thất thần của Natsukawa nữa, khi tôi đã nói hết tất cả trong lòng mình rằng tôi không xứng để được sánh bước cùng cô ấy.

Mọi khi, chị hai sẽ bắt đầu mắng mỏ tôi thậm tệ, nhưng hôm nay chị ấy chỉ im lặng, và tiếp tục bước đi.

-----------------