Yume Miru Danshi wa Genjitsushugisha

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

51 113

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

(Đang ra)

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

Yui Regina

Đây là câu chuyện về 2 cô gái, 1 người là "tiểu thư héo úa" thoát khỏi số phận và nắm giữ quyền quyết định cuộc đời mình. Người còn lại là "Ác nữ vô phương cứu chữa" đã thành công chiến thắng số mệnh

23 537

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

3 13

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

204 5090

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

10 73

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

12 85

Vol 1 - Chương 6.3

Sắp lên thành phố lại rồi <3

Sắp vào học rồi ...

Sắp nới lịch dịch ra tiếp rồi :v 

--------------------

Phải công nhận đúng thật. Với nhan sắc đáng yêu đó, chị ấy hẳn phải luôn được khen ngợi hết lời, nhưng lại chưa bao giờ để nó ảnh hưởng đến đức tính tốt của bản thân, vẫn làm việc hết mình cho mọi điều cô ấy hướng tới. Những cô gái vừa dễ thương lại còn giỏi giang như vậy thường sẽ nghỉ việc khi tiến tới hôn nhân, nhỉ… Tôi nghĩ vậy.

“Tuy nhiên, có đôi khi, các thành viên có bộc lộ sự tự ti trong việc họ làm, khiến mọi thứ ngày càng trở nên tiêu cực hơn nữa. Chị cũng đã gắng động viên họ khi điều đó xảy ra. Và có một số nghĩ họ bị mất tự tin khi nhìn vào chị.”

“Em cũng đã từng thấy Senpai phát biểu ở trên sân khấu trước đây, nó khiến em không thể phủ nhận việc chị là một tấm gương sáng cho học sinh và luôn một lòng giữ gìn an ninh đạo đức trong ngôi trường. Nên là em thấy cũng dễ hiểu khi ai đó sẽ mất hết sự tự tin khi nhìn vào chị.”

“K-Khoan nào, đừng có tung hô chị thế chứ… Xấu hổ lắm đó…”

Sao lại tỏ ra dễ thương như vậy chớ? Đừng làm tim em lỡ thêm một nhịp nào nữa. Và sự xa cách giữa chị và em ở nơi này, thiệt không công bằng chút nào… Em muốn chiêm ngưỡng nhiều hơn cơ, hãy để em nhìn chị gần hơn nữa đi.

Tôi phải lấy cả hai tay che đậy lại cái mặt gợi đòn này, và hít một hơi thật sâu cái mùi pho mát toả ra từ miệng mình, để quay trở về thực tại. Không được yếu đuối chỉ vì sự dễ thương của Senpai. Hiện thân đi, một ‘Tôi’ thật cẩn trọng.

“….Em đã nắm sơ sơ được tình hình rồi, thế chị cần kiểu lời khuyên gì đây?”

“Ahhh….. thực ra, là xin để cho chị.”

“Cho chị á? Không phải cho mấy người trong uỷ ban à?”

“Ừmmm.”

Ngỡ là chị ấy sẽ hỏi tôi cách để động viên họ một cách đúng đắn. Thế mà giờ, nó lại biến thành vấn đề của chính Senpai. Tôi là tôi chả thấy kiểu vấn đề nào của chị ấy mà tôi có thể giúp rồi đó…

“Với tư cách là chủ tịch của uỷ ban an ninh, chị muốn giúp mọi thành viên của chị. Nhưng mà nhé, hễ mà chị cố gắng đưa ra lời khuyên cho họ, hay là cổ vũ tinh thần họ, chị chỉ luôn nhận được một câu trả lời duy nhất ‘Chị có thể làm vậy bởi vì chị là chủ tịch uỷ ban mà’, kiểu vậy đó.”

“Ahh…Em hiểu rồi.”

Tôi cuối cùng cũng biết được chị ấy đang cố nói ra điều gì. Lúc mà tôi vô thức nói ra suy nghĩ của mình về tình huống tương tự sẽ xảy ra khi tôi kêu tên một cô gái khác, chị ấy đã nghe được và cảm thấy từ tôi sự trầm lặng giống mấy người làm trong uỷ ban khi nói về chị ấy. Dù cho Senpai đã cổ vũ mọi người nhiều thế nào, thì nó hoàn toàn vô nghĩa bởi họ nghĩ chị ấy ở một tằng thượng uyển mà họ chẳng thể nào với tới.

“ ‘Chị chẳng thể hiểu nổi cảm giác của em đâu’ – là những điều Inatomi-senpai đã nói, nên chị đang không biết phải làm gì để xử lý vấn đề đó, phải không?”

“Ớ…. Đúng rồi á. Em cứ thẳng thừng nói mọi thứ ra thật nhỉ.”

“Và giờ chị đang nhờ một thằng đang còn năm nhất này cho lời khuyên…?”

“Chị đâu thể hỏi họ ý kiến choi việc này. Hơn nữa, như em đã nói, đúng là chị không hề, à gần như chứ, không kết bạn với mấy cậu nam sinh ở trong lớp, nên chị chỉ vớ đại em cho xong…”

“………..”

Tôi có thể chắc chắn được, là Senpai đang thèm muốn tìm hiểu về một số kiến thức, khát khao ấy mãnh liệt hơn một người bình thường rất nhiều. Không hẳn là những thứ liên quan đến việc học hành, mà là những điều đơn giản trong cuộc sống và vạn vật xung quanh. Nói cho dễ hiểu, bởi vì là chủ tịch uỷ ban an ninh, chị ấy buộc phải biết thấu hiểu cảm xúc của người khác, tiếp cận đến những học sinh là ngôi sao sáng của lớp hay là những cô cậu mờ nhạt cảm thấy lạc lõng trong chính không gian này.

“Nếu em phải so sánh mình trong chuyện này, thì chắc em sẽ ở cươngvị của Inatomi-senpai. Thế nên, không có chuyện em hiểu được hết mọi thứ ở Senpai mà em cần, dù cho chị có cố giải thích thế nào.”

“…Em nghĩ vậy thiệt à.”

“Cơ mà, em có thể nói điều mà mấy cô nàng ấy muốn chị thực hiện đó, Shinomiya-senpai.”

“! T-Thiệt hả!?” Senpai đột nhiên kề mặt lại sát tôi.

Nơi này chỉ là một căn phòng chật ních, vậy nên chị mà tiến xa thêm chút nữa, em không đảm bảo được con thú bên trong em còn yên tĩnh đâu ạ… Chị xinh quá đi, cho em thơm chị một cái nhé? À còn nữa, hơi thở của em liệu có mùi phô mai không?

…Sao cũng được, như tôi đã nói, tôi hiểu được những gì Inatomi-senpai cảm nhận. Cũng do mấy cái chỉ số về bản thân không mấy tự hào, nên tôi chỉ có thể thấy mình gần gũi hơn ‘Phía Inatomi-senpai’ chứ không phải là ‘Phía Shinomiya-senpai’ (cả hai đều quá xa vời với tôi). Dù rằng tôi biết, mình và Inatomi senpai là hai cá thể khác xa nhau.

Cách biệt của hai phía lớn đến nỗi nó có thể được sánh ngang với khác biệt văn hoá cơ đấy. Đúng là người với người có thể ở cũng một môi trường, nhưng chẳng nhất thiết bạn phải cảm thấy, hay nhìn nhận mọi thứ giống nhau, và giá trị hay chỉ số của bạn cũng không hề giống người khác.

“Đơn giản chỉ là, em không thực sự mong chị sẽ cổ vũ cho họ, và họ , có lẽ cũng nghĩ tương tự như em thôi.”

“Gì cơ….V-Vậy, chị phải làm gì bây giờ!”

“Cứ nói ngắn gọn với họ ‘Không cần bận tâm về nó đâu’, và vỗ nhẹ vào vai họ, em nghĩ họ sẽ cảm thấy ổn hơn rất nhiều.”

“Eh…”

Động chạm cơ thể một cách vô thức à, uhehehe. Chời đụ, không được không được, khoái cảm trong mình đang trỗi dậy từng hồi, phải chốt luôn lời khuyên ở đây thôi.

“Sự thật là chỉ với chức vụ chị đang có, thì về cơ bản chị đã là cấp trên của bọn họ, thế nên nếu chị cố gắng xem bản thân thuộc cùng một cấp bậc với các thành viên khác, họ sẽ chẳng vui hơn được gì khi nhận ra điều đó đâu. Để mà nói có cách nào không thì, chắc là chị không nên nói ra những lời cổ vũ động viên hay phán xét nào cả, chỉ cần dõi theo họ đã là tốt nhất rồi.”

“L-Liệu nó sẽ làm cho Yuyu và những em khác tự tin hơn chăng…?”

“Thử nghĩ đi nào, họ nhận được những cái vỗ vai kèm theo lời nhắn nhủ ‘Không cần phải bận tâm đâu’ từ một người mà họ luôn ngưỡng mộ. Nó sẽ khiến mọi người cảm thấy như vừa được bước lên nấc thang đến thiên đường ấm áp rồi.”

“Ý-ý là chị như một vị thần á!?”

“Với mấy đứa con gái, chị phải là một cái gì đó còn vip hơn cả thàn nữa cơ, nếu em đoán không nhầm.”

Bỏ mệ rồi, tưởng tượng ra hình ảnh của chủ tịch uỷ ban an ninh với nụ cười thành thiện của một người mẹ ân cần, đang khiến tôi muốn được chị ấy quyến rũ… BÌnh tĩnh lại nào tôi ơi, giữ mặt lạnh đi. Phải nhớ về những hình ảnh của Natsukawa lúc này, và – Con lợn gợi tình? Không giúp được mà còn phản tác dụng à, hehe.

“Ra đó là thứ mà mọi người luôn mong đợi ở chị à … hừm. Phải công nhận là ngượng chết mất khi được các em ấy ngưỡng mộ đến thế, và giờ chị đã thấy được cách mà Yuyu mà những người khác nghĩ về mình.”

“…. Thế là ô kê rồi phải không chị?”

“Ừm… Mà nè, chị cũng chỉ là một con người bình thường, nên cũng sẽ có những lúc chán nản như các em ấy. Lúc đó chị nên tìm ai để dựa vào đây?”

“Được thấy khía cạnh này ở một nữ chủ tịch uỷ ban an ninh khiến tụi em thấy an tâm rồi. Khá chắc kèo mọi thành viên sẽ đến giúp đỡ chị lúc ấy. Cơ mà, có thể cách làm của họ sẽ không giống nhugnwx gì chị nghĩ đâu.”

“……”

Tôi và Senpai, hai thế hệ cách nhau hai năm trên đời, nhưng chúng tôi vẫn chỉ là học sinh. Dẫu có dựa vô cái gọi là người người bình đẳng với nhau, thì khi đối chiếu với thực tế kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, mọi thứ đều sẽ thể hiện mặt vượt trội và yếu kém, ở trường của chúng tôi, có lẽ thứ khác biệt lớn nhất là khoảng cách thế hệ giữa các năm học. Có lẽ vì cái bình đẳng đó mà Shinomiya-senpai lại cứ luôn nghi rằng chị ấy cũng giống Inatomi-senpai và những người khác trong uỷ ban an ninh.

Nhưng đây lại không phải trường hợp này. Sự khác biệt này bị ảnh hưởng bởi danh hiệu mà khi học các lớp cao hơn, nó bắt đầu được phân hoá. Ai ai trong trường cũng hiểu điều này mà chẳng cần phải giải thích bằng lời hay văn bản cụ thể.

“…Sao chị không thử kiếm một anh bạn trai và được anh ấy động viên thay vì họ nhỉ?”

“Cá…Ch-Chị không thể làm những chuyện thiếu đứng đắn đó được…

”Gu bạn trai của chị như nào thế, Senpai?”

“N-Nghe chị nói đã chứ!”