----------------------------------------------------
“Mình thích cậu. Làm ơn, hãy hẹn họ với mình.” Tôi thu hết can đảm để bày tỏ một lần nữa đến Aika, với một thái độ nghiêm túc nhất có thể - hay chí ít là tôi đã cố tỏ ra như vậy.
Không biết bao nhiêu lần rồi, cô ấy phải nghe đi nghe lại những lời này từ trước cho đến nay, thế nên đối với cô ấy, có thể nó chỉ trông như một lời chào hỏi xuồng sã. Nhấp một ngụm súp ở trong tô, tôi tranh thủ liếc xem Aika sẽ phản ứng như thế nào trong tình huống này. Nhưng mọi thứ đang nghẹn ứ lại nơi cổ họng bởi sự cẳng thẳng đến run rẩy của tôi. Xin lỗi mẹ, con lỡ xài mất hai gói súp cho vụ này rồi.
“H-Hởơơơ!? Cậu đang nói cái quái gì vậy!? Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận nó vào thời điểm này, cậu phải biết chứ!?”
Phải, tôi biết. Biết rõ là đằng khác. Thế nên mọi chuyện mới thành ra như này đây.
“Nè.... chúng ta bắt đầu gọi tên của nhau từ khi nào nhỉ?”
“Sao cậu lại đổi chủ đề nhanh tới vậy, từ câu này đến câu khác.... Tên của chúng ta? Theo tôi nhớ là từ hồi học Trung học — À còn nữa, đừng có gọi tên tôi tự nhiên như ruồi vậy, làm ơn đấy! Mọi người sẽ hiểu lầm cơ số chuyện mất!”
Đúng, điều đó là sự thật. Đến tận bây giờ, tôi vẫn chỉ biết làm phiền Aika. Tự đóng vai một người bạn trai, và là một thằng nhiễu sự không hơn không kém. Nếu để chúng bị lan truyền trên mạng xã hội hay ở ngoài đời, người chịu đau khổ duy nhất chỉ có cô ấy mà thôi.
“....Phải nhỉ.”
Đối mặt đi, đây là hiện thực tôi ơi. Trước giờ, tôi vẫn chỉ mải trốn chạy khỏi nó. Đã từ hồi còn ở Trung học, tôi chỉ mải mộng mơ với một suy nghĩ chống chế “Không thể nào nó như vậy được cả”. Nghĩ đến việc tỉnh giấc khỏi cơn mơ kéo dài ấy chỉ bởi một quá bóng đập vào bờ tường. Và mày cũng xấu tính lắm đấy, cái gương chết tiệt trong nhà vệ sinh. Tao đánh giá cao tụi mày đó.
“Mình xin lỗi về mọi chuyện, Natsukawa”
“Hình như hơi muộn để —Eh?”
Tôi vừa gọi Aika bằng họ của cô ấy, và Aika — Không, Natsukawa chứ, gương mặt ấy như thể bị đứng hình. Cũng phải thôi, Natsukawa đã kêu tôi dừng việc gọi cô ấy bằng tên hay theo đuổi cổ rất nhiều lần rồi mà, cõ lẽ vì vậy mà khi tôi làm mọi thứ theo đúng ý nguyện của Natsukawa, hiển nhiên cô ấy sẽ há hốc mồm vì bất ngờ và vui sướng rồi. Ngón tay mảnh khảnh ấy vẫn đang chỉ thẳng vào tôi, không hề nhúc nhích. Nhưng tôi không thể giữ cho mình không cười được — nói sao nhỉ, là tôi không thể giấu nó đi từ tận đáy lòng.
Có nhìn hình phản chiếu trong gương đi nữa— nhìn Natsukawa lúc này, vẫn đáng yêu như mọi khi. Nó khiến tôi muốn bản thân chỉ đứng từ xa để dõi theo, đối xử với cô ấy như một thần tượng đích thực. Mặc cho việc phải đối mặt với thực tế khốc liệt này, tôi vẫn không muốn phủ nhận những thứ đáng trân trọng đó. Cũng do vậy mà tôi chẳng thể nào tha thứ cho mọi hành động bị điều khiển bởi cái cảm xúc ích kỷ này bấy lâu nay.
“Không còn sốc sau khi bị từ chối tình cảm, quen dần với việc bị đánh, à. Nghĩ lại thì, chuyện này điên thật đấy nhỉ.”
“.....C-Cậu đang nói gì vậy.....”
“Mình muốn nói—”
“Chị về rồi đây~”
Đang chuẩn bị tiếp lời để chấm dứt mọi chuyện, cánh cửa nối lỗi vào và phòng khách mở tung cùng một âm thanh đầy uể oải. Người vừa bước vào với cái phong thái giang hồ kia là chị gái tôi, một nữ sinh cuối cấp chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học. Bả quăng túi xách lên ghế, rút ra áo lót rồi cứ thế quăng mình lên sofa mà nằm.
“Mừng về nhà, Chị Hai. Lần sau đừng có mà làm như thế nữa, nó làm em suýt thì đột quỵ đấy.”
“Chị mày đang mệt lắm rồi. Wataru, mày lấy dùm chị cái gì đó uống đượ— Clgt.”
Tên của chị tôi là Kaede. Tên bả được đặt thế đó, nhưng bả lại hoàn toàn đối nghịch, chị hai của tôi cực kỳ thô lỗ và hung tợn, bởi vậy tôi mới thở dài một hơi đầy ngờ vực về bả. Một trong những lý do tôi có tình cảm với Natsukawa, có lẽ là vì sống cùng và chứng kiến con chằn lửa này lớn lên. Trừ việc đó ra thì chẳng còn ai tác động được đến tôi cả. Nhưng vấn đề quan trọng là, lúc tôi mải nói xấu bà chị trong thâm tâm, Natsukawa đã lọt vào tầm mắt của bả mất rồi.
“W-Wataru đem bạn gái về nhà!?” *Hét*
Chị hai này, chị không có cách diễn đạt nào khác bằng lời mà nó rõ ràng hơn ư? Với lại sao phải hét lên như thế.... Rồi hàng xóm mấy nhà bên sẽ nghĩ ra sao về em và Natsukawa nếu họ nghe thấy? Lỡ đâu lại có những hiểu lầm không đứng đắn bị lan truyền sao...
Chỉ mất một vài giây sau, mẹ tôi, người vừa đón chị trở về từ trường ôn luyện phóng thẳng vào trong phòng khách. Bà ấy nhìn vội phía tôi và Natsukawa đang ngồi đối diện với nhau trên bàn ăn, và lườm một cái gay gắt sang chị Kaede. Mong là bà ấy đừng hiểu sai mọi thứ....
“Cái con ngốc này, đừng có mà khiến người ta hiểu lầm chứ!”
“Đauuuu!? N-Nhưng....!”
Quào... Đã khá lâu kể từ lần cuối tôi thấy mẹ bực mình như vậy, Sau tiếng la hét hãi hùng đó, chị hai tôi đã trở giọng về bình thường. Mẹ tôi không quên tặng kèm cái cốc đầu cho chị ấy, bà ngượng ngừng cố nở một nụ cười thân thiện.
“Ch-Chào buổi tối. Cháu là bạn của Wataru phải không?”
“Mẹ định dùng chất giọng đó để nói chuyện với một học sinh Cao trung thiệt á?”
“Con im lặng chút cho mẹ nhờ!”
Ây dà, Hôm nay có vẻ mẹ đang dễ bị xúc động thì phải. May mà một lúc sau, hai người họ cũng lấy lại được bình tĩnh, và bắt đầu dò xét Natsukawa từ gót chân đến đỉnh đầu. Họ còn chẳng thèm để ý đến thái độ của tôi. Cái kiểu gia đình gì mà lại thô lỗ đến vậy chứ? Hai người đang khiến cho Natsukawa khó xử như kiểu đó là thứ để đổi chác khi bước vào ngôi nhà này vậy!
“Uầy, em ấy xinh ghê. Bạn gái em hả? Không đời nào, nhể?”
“Đừng có thô lỗ như thế, đứa con gái ngờ nghệch này! Thử nhìn vào con bé xem!... Chả lẽ con không nhận ra, con bé quá xa tầm với của Wataru hay sao!” (Note : .-. gia đình là SỐ 1, nghe được câu này từ chính má mì chắc trầm cảm mất....)
“Chuẩn luôn. Để mà cặp với Wataru thì, phí cho em ấy quá.”
Mấy bạn biết không, tôi sẽ khá vui vì việc họ nhận ra ngay lập tức sẽ chẳng khiến tôi tốn thời gian để giải thích mọi thứ, nhưng hai người này là người nhà Sajou cơ á? Hay sự thật là tôi chỉ được nhận nuôi thôi? Bỏ qua mọi thứ đi, đằng nào nó cũng sẽ diễn biến như thế rồi, và tôi cũng chẳng cần tức giận làm gì. Mà tôi cũng muốn thể hiện cho Natsukawa thấy rằng bản thân là một người có tâm lý mạnh mẽ dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
“—Như họ đã nói, Natsukawa. Mình thậm chí còn không thể nhận ra khoảng cách ấy cho đến tận bây giờ, dù cho nó rõ mồn một ra đó.”
“Eh...?”
“Bị từ chối tình cảm sẽ khiến mình buồn bã, bị xua đuổi bằng những đòn đánh sẽ khiến mình đau lòng. Và bị cậu ghét bỏ, nghĩa là mình không nên tiếp cận cậu thêm nữa. Đó cũng là quy luật hoạt động của các mối quan hệ trong xã hội này.”
Tôi luôn biết tôi đã trải qua từng ấy cảm giác bằng nhiều cách. Tôi thích Natsukawa Aika. Nhưng trí tưởng tượng này không cho phép tôi hình dung cảnh tượng tương lai, khi mà hai đứa có thể sẽ hẹn hò. Vì đâu mà ra? Đơn giản lắm, vì tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc tôi và Natsukawa ngang hàng. Chúng tôi không hề hợp nhau. Tất cả là do tôi, là tôi đã mải miết chạy trốn khỏi thực tại để ngăn bản thân khỏi những tổn thương và xấu hổ đến tột cùng đấy.
Xã hội từ trước giờ vẫn hoạt động dựa trên sự bất bình đẳng. Có thể đó là gương mặt, là yêu cầu thể chất hay sức mạnh của tinh thần, mọi thứ đều khắc biệt rõ rệt kể từ khoảnh khắc bạn chào đời ở thế giới này. NÓ là nguyên nhân chính để tôi phải học cách đối mặt với hiện thực này — Tỉnh lại sau một cơn mê dài miên man và bắt kịp với chính tôi sau tháng ngày mà bản ngã này chỉ biết chạy trốn.
“Kể từ giờ, mình sẽ cố cẩn thận với tâm thế ‘dửng dưng’ trước đây nhiều nhất có thể. Mình sẽ cố gắng kìm nó lại, thế nên, hãy đối xử tốt với nhau sau này nhé. ”
“Đ-Đối xử tốt...? Cậu.....?”
Dù nói vậy, nhưng tôi nghĩ bản thân vẫn có thể tận hưởng thanh xuân của mình mặc cho không có một bông hoa đẹp tuyệt trần như Natsukawa, kiểu người sẽ xuất hiện ở một chương trình nào đó trên TV ở gần bên. Chỉ cần tôi vẫn biết được giá trị của mình ở mức nào, thì sẽ có thể định hình được cuộc sống của một tên học sinh cao trung sao cho phù hợp nhất. Thế nên, xin phép cho tôi được dựa dẫm vào ánh hào quang của Natsukawa thêm lần này nữa thôi.
“—Lúc ấy, phiền cậu giới thiệu một người bạn xứng đôi vừa lứa với mình được không?”
“Cá...!? ~~~!”
“H-Hơ...?”
Đôi vai nhỏ nhắn kia đang run lên từng hồi. Chẳng cần biết tôi đang xem xét theo cách nào, nhưng rõ ràng cô ấy đang rất giận dữ. Giây phút này tôi chẳng còn tí dũng cảm nào để nói thêm bất cứ điều gì cả, mà trở lại làm một tên quèn mà mình đã từng. Nhưng theo suy nghĩ của tôi, có lẽ như vậy sẽ khiến cô ấy bớt quạu đi....
“—Dòng thứ tồi tệ nhất!!”
“Úi!?”
Với tình hình hiện tại, hẳn cô ấy sẽ quăng cho tôi một cái bạt tai, vậy nên tôi mới lấy tay che mặt lại. Cơ mà cho dù tôi đã đợi chờ khá lâu, cú vả ấy vẫn chưa hề tìm đến. Trám lại vô chỗ trống đó là thứ âm thanh buồn bã đến nặng nề đè trĩu lên nơi này. Bình tĩnh và ngước lên lại lần nữa, là Natsukawa đang rời khỏi phòng khách nhà tôi, tiến thẳng đến cửa ra vào. Chẳng kịp định thần, tôi bất giác đuổi theo cô ấy.
“N-Nè, Natsukawa!”
“Im đi, tên đần!”
Tôi đã cố gắng níu kéo cô ấy, và nhận lại cái gạt ra như mọi khi. Lại một lần nữa, cảm giác quay cuồng trở lại, che lấp mất tầm nhìn của tôi. Sau tất cả, cô ấy đã khuất bóng ở góc phố kia, mọi thứ dần chìm vào đêm tối.
*
Đã một tuần trôi qua kể từ cái ngày định mệnh đó. Về phần tôi, tôi thừa nhận rằng bản thân mình đã trải qua chuỗi ngày vô dụng của cuộc đời. Tôi vẫn luôn cố làm sao để giữ khoảng cách với Natsukawa. Nhưng không hiểu vì sao mà tình cảm tôi dành cho cô ấy lại ngày một lớn hơn. Mà cũng phải cảm ơn việc tôi kịp thời tỉnh ngộ, các giáo viên không còn nhớ đến một thằng hề yêu Natsukawa một cách mù quáng. Nhưng quan trọng, là tôi vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều cơ.
Còn để đối phó với mấy đứa cùng lớp, mỗi khi họ đến hỏi chuyện giữa hai đứa, tôi lại làm ngơ và giấu nhẹm nó đi. Vì tôi biết có nói ra, tụi nó cũng chẳng hiểu được đâu...
Với mọi nỗ lực của mình, tôi đang từng bước xây dựng nên một cuộc sống Cao trung thoải mái, dễ chịu thường ngày, có vẻ tôi đã thành công được ít lâu, đó là cho đến khi một vị khách không mời mà đến xuất hiện.
“Nè, cậu là Sajou-kun, phải hem?”
Tiến triển siêu cấp khủng khiếp vippro. Chưa được chạm mông xuống ghế, một cô gái chạy đến chỗ tôi với một nụ cười tỏa nắng. Một mái tóc màu nâu nhạt, bồng bềnh trong không khí cùng sự mềm mại đầy quyến rũ, nhưng cô ấy không phải kiểu nổi loạn, dù có nhìn sao đi nữa. Sao nhỉ, cô nàng này tựa tựa như mấy người quảng cáo mỹ phẩm mỗi sáng trên truyền hình ấy. Tóm gọn cái quần lại, cô ấy dễ thương xỉu.
“Cậu có tìm nhầm người không?”
“Ahaha, mình chắc chắn là không lộn đi đâu được.”
Ủa nếu đã chắc kèo đến thế rồi, tại sao còn đi hỏi mình câu đó nhở.... Hẳn là cô ấy tiếp cận tôi để phục vụ cho mục đích gì đấy.... Tôi Không hề có năng khiếu nhìn qua vẻ ngoài của một người để biết họ nghĩ gì, nhưng với nụ cười đó thì là một câu chuyện khác, nó không hề di dịch dù chỉ một inch. Làm sao mà không khiến tôi nghĩ rằng có gì đó ẩn sau vụ này được.
“Vậy thì cậu đã tìm ra mình rồi. Đây là mình, và chỉ tồn tại duy nhất một bản thể, Sajou Wataru vô danh.”
“Gì cơ? Mình không hiểu cho lắm~”
“Sao cũng được. Vậy, cậu ở lớp nào vậy?”
Giới thiệu bản thân xong rồi, giờ thì vào chủ đề chính thôi, cũng nên để cô ấy tiết lộ thêm về thân thế của mình. Hỏi tên cô ấy luôn thì kỳ quá, thế nên tôi quyết định hỏi lớp cô ấy đang học. Có khả năng rằng cổ sẽ tự đưa thêm tên mình vào mớ thông tin đó.
“A, Ra là cậu không hề biết mình sao? Mình là Aizawa Rena ở lớp bên cạnh nè! Muốn có luôn số đo ba vòng của mình không?”
“Ờ, không hẳn.”
....Chết thiệt chớ...Cổ tính tiết lộ cả những chi tiết mà tôi không hề đề cập. Liệu đây có phải là ‘bị tự tin quá mức’ mà mọi người hay nói không? ‘Chúng’ thậm chí còn không to đến mức đáng để tự hào.... Mà, dù sao thì cũng không quá tệ. Tôi chính xác là một người đàn ông lịch lãm chẳng bao giờ phân biệt đối xử. Kích cỡ bao nhiêu không quan trọng, cứ nhào hết vào đây.
“Hình như cậu hơi bị yêu bản thân, nhỉ? Còn giờ hãy để mình nói thẳng luôn, Aizawa-san dễ thương đây muốn gì ở mình nào?”
“Dễ thương ư? Cậu khiến mình xấu hổ đó...... Chuyện là, mình đã thấy cậu mua ‘SimCat” hôm trước!”
“Eh, thiệt à?”
Vậy là cô ấy đã để ý từ hôm mình mua hết mấy tập mới được phát hành từ bộ truyện mà mình ngấu nghiến khi còn ở Trung học. Tôi không ngại việc có ai đó bắt gặp mình, nhưng khoản tiền bỏ ra cho chừng đó truyện là quá lớn, lại còn ngay trước ngày nghỉ cuối tuần nữa chứ, nó làm tôi ngượng ghê. Phải đấy, tôi không hề dành mọi ngày cuối tuần để thư giãn cùng bạn bè, ý kiến gì nữa không hả cô nương !?
“Mình cũng cực kỳ thích bộ truyện đó.... Cơ mà với phần live-action mà họ chuyển thể, nó khiến mình không thể chấp nhận được!”
“M-Mình hoàn toàn đồng ý...!”
Tôi hiểu cảm giác của Aizawa. Và rất nhiều người ngoài kia cũng vậy. Chỉ cần tụ tập đông đủ họ, tôi sẽ tự mình đóng vai nhân vật chính của ‘SimCat’ và phản đối bản chuyển thể ấy. Ơ mà khoan, vậy thì về cơ bản không phải tôi lại đang làm một thứ y hệt sao.
“Mình đã mong là sẽ có ai đó quanh đây thích chúng, và rồi mình tìm thấy cậu!”
“Nhân vật phụ mà cậu thích thú là ai?”
“Bé mèo mà Sakuya đã nuôi trong mười năm, Kuu-chan!”
“Được rồi, cậu đỗ.”
Đó là tên của con mèo được nữ chính của bộ truyện, Sakuya nuôi nấng mười năm trời. Phân cảnh mà ẻm được Sakuya bê đi giới thiệu với nam chính cùng câu “Chúng ta đã luôn ở cạnh nhau từ khi còn nhỏ” khiến cậu ta chỉ biết ú ớ “Hở? Eh?” buồn cười thực sự. Thật ra ẻm là một cô mèo máy đến từ tương lai, có thể nói chuyện sành sỏi, nhưng lại luôn tự nhận mình là một con hổ. Mặc cho việc có phần hơi nhỏ bé, em ấy vẫn là nhân vật được khai thác về chiều sâu rất kỹ.
“Không ngờ rằng lại có một người đồng điệu với mình như thế ở ngay lớp bên cạnh....”
“Mình cũng thấy vậy. Có vẻ chúng ta thật sự hợp nhau về khoản kỳ quặc này~”
“Hợp lý.”
“Ah! Chuẩn bị vào tiết rồi! Gặp cậu sau nha~!”
“Ư-Ừm, gặp lại cậu sau.”
Mới chỉ vừa đánh vào sở thích chí mạng của tôi và khơi dậy sự phấn khích, thèm muốn trò chuyện thêm, Aizawa lại rời đi một một cơn bão tìm chỗ tạm bợ để trú vậy. Theo cảm nghĩ của tôi thì Aizawa là một người năng động... Ngay lúc nãy tôi còn đang nghi ngờ cô ấy ấp ủ âm mưu gì cơ mà. Có nằm mơ tôi cũng không thể nghĩ được rằng người như Aizawa lại ngập tràn toan tính.
“-A...”
Giờ thì tôi mới nhận ra, rằng mọi người trogn lớp đang nhìn chằm chằm vào tôi bằng cặp mắt khó hiểu. Thói quen xấu tái phát, tôi tự động quay mặt sang bên trái, nơi mà Natsukawa vẫn đang chễm chệ ở đấy.
“Hmpf”
“Eh...”
Thấy tôi quay sang, Natsukawa đảo mắt tránh đi ánh nhìn của tôi với một tốc độ khủng khiếp. Phải chăng cô ấy đã chứng kiến mọi việc từ nãy đến giờ. Sự thật là tôi (đơn phương thôi nha) luôn quanh quẩn bên cô ấy mọi lúc cho đến mấy ngày gần đây, hiện tại tôi đang thấy bản thân mình thật có lỗi vì đã ung dung trò chuyện với một cô gái khác ngay trước mắt Natsukawa, hơn thế lại còn năng nổ và khá thoải mái nữa chứ. Sau đó, còn chêm vô một lời hèn gặp mới ghê, cơ mà tôi và Natsukawa còn không phải là bạn của nhau.... Phải rồi, Natsukawa Aika là nàng thơ của mọi người! (*Không được chạm vào cô ấy bất kể trường hợp nào)
Nghĩ đến đó thôi, tôi tự dưng cảm thấy mình thật may mắn. Làm sao mà tồn tại đứa con trai nào không cảm thấy hạnh phúc và vẫn giữ mình điềm tĩnh khi được trò chuyện với một cô gái dễ thương mà thân thiện đến thế. Tôi dám chắc như đinh đóng cột luôn...!
Đàn ông đúng là một lũ ngốc mà.
*
“Sajou-kun~”
“…….”
Chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa, và cô gái mà tôi vừa quen mới chỉ lúc nãy lại đến bắt chuyện với tôi. Những ngón tay đang đan vào nhau để ở sau lưng, làm cho cô ấy giống như là một nữ chính trong một bộ truyện shounen vậy.
“Ohh, đã một lúc rồi. Có chuyện gì sao?”
“Cùng dùng bữa và trò chuyện thật nhiều về SimCat nào?”
“Eh, à, ừm...” Tôi còn đang bận tỏ ra ngạc nhiên, Aizawa đã kéo một chiếc ghế trống lại gần bàn của tôi và ngồi xuống đối diện.
Tiến triển quá đỗi chóng vánh, khiến tôi không thể phản ứng lại kịp. Hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, đây chính xác mới chỉ là lần gặp thứ hai. Chả nhẽ lại có người muốn làm bạn với người khác chỉ vì người đó có cùng sở thích là một bộ truyện tranh ư? Làm sao thế được nhỉ. Tưởng tượng lúc tôi làm điều tương tự với Natsukawa, thể nào chả được đáp trả bởi một câu ‘Kinh tởm’ duy nhất. Phản xạ vô điều kiện, tôi bắt đầu liếc ngang liếc dọc ra xung quanh.
“....!”
Bỏ mịa, mọi sự chú ý đang hướng cả về đây. Vài thằng ghen ăn tức ở còn chĩa cây bút chì bấm nhọn hoắt về phía tôi. Nè nè, đừng có manh động. Tôi không hề tận hưởng nó chút nào nhé...!
“A-Aizawa... Nếu cậu muốn ăn trưa cùng mình, thì có lẽ chúng mình nên tìm chỗ khác đi? Hai ta đang được chú ý hơi quá mức thì phải.”
“Eh.....Úi! Cậu nói phải!”
Khi tôi dùng tông giọng khá nhỏ nhẹ để nói với Aizawa, cô ấy cũng nhận ra được bầu không khí này đang có vấn đề, và thì thầm đáp lại ngay lập tức. Biết mình là nguyên nhân của những ánh mắt tò mò đến chết người kia, cổ vội gói lại hộp cơm trưa của mình .... Nhưng lạ ở chổ cô ấy không hề tỏ ra ngượng nghịu hay xấu hổ chút nào.... Vậy là phản ứng của mỗi người sẽ khác nhau sao? Mà với nhiêu đó, vẫn chưa đủ để tôi nghi ngờ cô ấy được.
Bước chầm chậm trên hành lang, chúng tôi cùng thử nghĩ xem mình sẽ dùng bữa ở đâu để thay thế cho lớp học đây.
“Căn tin trường.... hẳn giờ đang chật kín rồi.”
“Vậy theo mình, mình biết một chỗ tốt lắm đó.”
Cô ấy nói thế đấy, và tôi quyết định sẽ đi theo xem sao. Có lẽ Aizawa sẽ đi tới nơi cổ luôn nghỉ ngơi và thưởng thức hộp cơm ngon lành, với bạn bè của cô ấy chăng. Hy vọng rằng đó không phải một nơi dễ bị mọi người chú ý tới, cơ mà hiện tại một cô gái dễ thương đến nhường này đang dắt tôi theo, nên dù chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ vui vẻ nghe theo mà thôi...
Cứ mặc kệ đó, tính sau.
*
“Nè, một chỗ khá tuyệt, nhỉ, nhỉ?”
“Ư-Ừm.... đúng nhờ.”
Không phải chỗ này..... Có ai ở đây không, ra mặt đi? Tôi lần theo và tìm thấy một pháo đài (túp lều) nhỏ xinh mang đậm phong cách mùa hè, ẩn sau những tán cây um tùm phía sau trường học. Bấy giờ tôi không hề biết là có tồn tại một nơi như vậy ở trường đấy. Trông nó thôi đã thấy thật thoải mái, và ánh nắng mặt trời len qua những kẽ lá chiếu đến đây dịu êm như chưa từng gay gắt, nhưng liệu chúng tôi có nên đến đây khi lúc này chỉ có một nam và một nữ? Thật không nên chút nào.
“T-Thiệt là một nơi hoàn hảo. Những tia nắng đang đan xen vào cây cỏ chốn đây .....”
“Đúng chứ đúng chứ! Mình luôn ăn trưa ở đây!”
Sẽ chẳng một ai biết về sự tồn tại của nơi này, huh. Nó nghiêm trọng đến độ “Không ai có thể biết chúng tôi đã làm gì ở đây”. Sao mà cổ dám liều mạng dắt đến đây một thằng con trai mà cổ không hề thân thiết đến một nơi như này? Không được, phải bình tĩnh lại. Có thể đây là một cái bẫy. Cô đã bố trí sẵn một người bạn đang núp đâu đó quanh đây, và sẽ chụp lại những khoảnh khắc đó, đúng chứ? Làm sao mà qua mắt nổi tôi với trò mèo này!
“..........”
“Hửm? Có gì sao~?”
“Ah, không, không có gì đâu.”
Tôi ngó ngàng xung quanh nhưng không thể nhận thấy bất cứ sự hiện diện lén lút nào. Mà nếu Aizawa có lên sẵn kế hoạch để phá bĩnh tôi, cổ chắc cũng đã tìm hiểu về tôi khá kỹ, và có được nguồn tin rằng tôi là nhân vật cũng hơi hơi nổi bật ở trong lớp. Thế nên khiến tôi trở thành kẻ thù cho cổ thì sẽ có phần hơi lỗ mãng. Vậy thì tại sao cổ phải làm mọi thứ tới nhường này.... A, tôi vừa sực nhớ ra chuyện gì đó.
“Cậu luôn ăn trưa ở đây ư? Chắc không phải ăn một mình đâu, nhỉ?”
“Ehh, Cậu ganh tỵ đó hử?”
“Cậu nói quần què gì thế.”
Mới chỉ một vài giờ kể từ lần đầu chúng tôi gặp nhau. Ai lại đi nảy sinh cái thứ cảm xúc đó với một người còn chưa thân thiết? Thêm nữa, khi rơi vào tình huống này, mấy cậu con trai chúng tôi thường sẽ chưng cái bản mặt tự nhận là bạn trai của người kia.... Aizawa nên biết về điều đó, và miễn là tôi vẫn kiểm soát được tình hình, tôi sẽ không bao giờ rơi vào cái bẫy ngớ ngẫn ấy.
“Chúng ta đang định nói về bộ truyện ấy phải không?”
“Ehhh? Đổi chủ đề đột ngột thế~”
“Nếu cậu không thể luyên thuyên về nó ở mọi nơi và mọi lúc, cậu rõ ràng không phải một fan chân chính...!”
“Cá-Cậu nói cái gì cơ...! Được rồi, vậy thì bắt đầu theo ý cậu! Nhân vật yêu thích của cậu là ai!?”
“Cô con gái của sư phụ!”
“Ehhh!? Cô ta chỉ cố tỏ vẻ dễ thương và hoàn toàn vô dụng! Vậy là gu của mấy đứa con trai rốt cục vẫn chỉ là thế thôi sao?”
Aizawa Rena – Bề ngoài là một nữ sinh thoải mái và năng động, đôi chút ngốc nghếch, nhưng có vẻ cô ấy biết cách trở nên dễ thương trước phái mày râu. Để mà kêu tôi đoán thử, thì cô ấy chắc đã hẹn hò với vô số người. Nhưng không nhé, tôi không có kỳ vọng cổ sẽ làm giống như thế với tôi đâu chỉ bởi cô ấy có hứng thú với tôi theo một kiểu cách hơi khác thường hoặc đại loại như vậy. Sau cùng thì, cuộc đời ếu phải một bộ romcom có những diễn biến điên khùng thế này xảy ra, đặc điểm của nó là : Một thực tại lạnh lẽo và vô tâm.
Hơn thế nữa, chúng tôi đang ở xa phía trường học, trong một túp kều nhỏ nhắn. Thiệt sự nó không phải là nơi để đa số các nữ sinh đến nghỉ ngơi và tận hưởng bữa ăn của họ. Lỡ mà có đi chăng nữa, thì là cổ dành thời gian cho mấy cậu con trai khác giống tôi thôi. Nếu mà đó là một cô gái, Aizawa hẳn sẽ không dắt bạn ấy đến đây. Và nếu Aizawa đưa tôi tới tận chỗ này vì một mục đích đặc biệt nào khác, tôi có khả năng phải xem xét kỹ lưỡng mối quan hệ của cô ấy với mấy cậu con trai trước đã. Lúc ấy, tôi sẽ tìm ra được sự thật ẩn giấu trong bóng tối mà cô gái đang cố tỏ ra dễ thương và vô hại này đang che đậy.
“-Này, mai cũng cùng ăn ở đây nha!”
“Chỉ đơn giản là, bởi vì cô ta hành động như thế- Khoan, cả ngày mai nữa hả!?”
“Ừa! Cả mai nữa!”
Tôi đang đứng trước cơ hội được ăn trưa cùng một cô nàng dễ thương như Aizawa một lần nữa ư? Tôi chả bận tâm việc cô ấy chỉ đang đóng kịch nữa... Chắc tôi cần trở nên thân thiết hơn với cô ấy theo một cách nào đó...? Nói thật, tôi không thể làm gì hơn ngoài việc tha thứ cho cô ấy dù cho cổ đang lừa dối tôi.
*
Hôm đó là một ngày tôi dành hết thời gian cho Aizawa. Cô ấy sẽ đến lớp học và hô vang tên của tôi. Cảm ơn nhé, vì nó mà mọi người đã kết luận tôi là một tên ‘lường gạt’, và các cô gái thì lườm tôi đầy chết chóc. Tôi không bận tâm việc trở thành tâm điểm của sự chú ý, nhưng tiếng tăm lại theo kiểu mạt hạn như thế này thì hơi không đáng, mấy bạn có nghĩ thế chứ....
Không còn nghi ngờ gì nữa, Aizawa đang khiến cho cuộc sống bình dị trên Cao trung của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Tôi cần phải dứt khỏi cô ấy ngay mới được...! Ư, mặc cho đây sẽ là nuối tiếc lớn cho tôi vì cô ấy dễ thương đến thế!
“...Hmm.”
“Sao vậy? Có gì làm cậu phiền lòng à?”
Ngày hẹn hôm sau, khi tôi đang mải suy nghĩ trong đầu, Aizawa lại đưa tôi đến đó. Liệu đây có phải là một loại phần thưởng không? Các vị thần có đang dõi theo tôi, và chốt đơn việc tôi là người tốt – Chỉ vì không theo đuổi Natsukawa nữa?
Nhưng mà nói toẹt với Aizawa rằng ‘mình đnag nghĩ đến cậu’ thì lại không ổn, chính xác là không nên, đành phải kiếm lý do khác vậy.
“Aizawa... Của cậu thực sự lớn thế ư?”
“Lớn...? Cậu đang nói - Á, nè! Cậu nhìn chỗ quái nào vậy hả!?”
“Chỗ diềm xếp kia kìa.”
“Đừng nhìn nữa mà!”
Ầu sh!t, mỗi lúc không được bình tĩnh cho lắm, đầu óc tôi cứ tự dưng tuôn ra mấy trò quấy rồi tình dục như này đây. K- Mà không, có sao đâu! Nếu Aizawa vẫn tiếp tục chuyện này sau khi đã biết nhugnwx thứ như thế, nó sẽ khiến tôi thật sự thất vọng. Vì nếu cô ấy tiếp cận tôi với một ý đồ đen tối gì đó, tôi vẫn sẽ tiếp tục như thế! Dù cho có bị quấy rối tình dục, nhưng để nhắm tới mục đích cuối cùng của mình, Aizawa cần phải cố gắng và điềm tĩnh hơn nữa, nên không thể tránh được mấy vụ này đâu...!
Cứ tiếp tục nói mấy suy nghĩ đồi bại này ở một nơi không một bóng người sẽ giúp cho tôi nhận diện được sự kích động và tâm tính thật sự của Aizawa. Nếu tôi thấy được rằng cô ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt khó tin và kinh tởm, thì tôi sẽ tự biết ý định của cô ấy khi ve vãn tôi. Căng hơn nữa thì có thể thử chút đụng chạm cơ thể xem sao.... Ấy thế mà!!
Cuối cùng tôi vẫn chẳng thể đoán được ý đồ của cô ấy.
*
Những ngày sau, tôi và Aizawa vẫn tiếp tục đi cùng nhau. Tự nhận thấy bản thân đang có một khoảng thời gian tuyệt vời, , tôi đã quyết định cứ để mình bị cuốn theo nó. Một cô gái mà bạn không quan tâm việc họ sẽ lừa dối bạn, đó là thứ đáng sợ lắm đấy, tôi nói cho các bạn nghe mà rút kinh nghiệm. Hình như Aizawa vẫn đang quá vội vàng trong kế hoạch của cô ấy... Cảm nhận rõ rệt là số lần cô ấy chạy qua từ lớp bên cạnh gọi tôi đã giảm xuống đáng kể... Hay là cô ấy đã đạt được mục đích đề ra của mình? Mình sẵn lòng trả tiền cho cậu mà, hãy cứ đến đây đi...
“—N-Này... Cậu có chút thời gian không?”
“Hửm...?”
Đã được vài ngày kể từ lúc tôi bị hiện thực tàn khốc cho ăn một cái bạt tai đau điếng, và trong những hôm Aizawa không ghé đến đây nữa, tôi tìm đến căn tin hoặc sân trường để ăn trưa. Vì ở gần bên Natsukawa chỉ làm mọi thứ trở nên kỳ quặc...
Đại loại là vào một ngày như mọi ngày, tôi về lớp sau khi chén sạch bữa trưa ở băng ghế dài có hiên che hôm bữa. Tôi đang chuẩn bị cho tiết thứ năm, thì Natsukawa hiếm khi tìm đến lại bất thình lình nói chuyện với tôi. Nguồn gốc của chuyện này là đâu? Nữ thần đáng kính, tôi cần phải làm gì để bày tỏ sự biết ơn với ân huệ này?
“C-Cậu ... Mỗi ngày đều ăn trưa cùng Aizawa-san ư?”
“Không hẳn là mọi ngày, cơ mà... về việc đó, thì đúng.”
“C-Cậu đi ăn ở bên ngoài hả? Có một cô gái đã thấy hai người đi đâu đó ra khỏi khuôn viên trường.....”
“À, phải. Chuẩn luôn.”
“....T-Tôi hiểu rồi.”
Dẫu cho câu trả lời của tôi hoàn toàn không sai lệch sự thật tí nào, Natsukawa lại nom vẻ ủ rủ, thả lòng hai bàn tay trên đùi. Có việc mà cô ấy muốn nói với tôi hay gì? Hay cô ấy chỉ đang bực dọc vì tôi tỏ ra quá thân thiết với một bạn nữ khác trong khi một tuần trước tôi vẫn dày mặt theo đuổi Natsukawa?
...Khoan, chờ khoảng chừng là vài giây. Natsukawa là một thiên thần– cũng là một nữ sinh. Mạng lưới thông tin của Natsukawa hẳn phải gấp tầm 38 lần nếu so sánh với một tên thấp cổ bé họng như tôi (*Chỉ là thành kiến tự phát.). Tôi có thể tận dụng sự am hiểu ấy vì mục đích của riêng mình, nhằm nhìn nhận tổng quan hơn về Aizawa theo cách đó.
“Vậy... Natsukawa này, Cậu có từng biết về Aizawa chưa?”
“Hả...C-Có, tôi biết? Mà có vấn đề gì?”
“Mình muốn hiểu hơn về cô ấy.”
“....... Làm như tôi sẽ nói cho cậu ấy, thứ ngu ngốc! Làm ơn đừng bám đuôi con gái nhà người ta nữa!”
“A, nè....”
Đang nói dở lý do tôi muốn biết thêm về Aizawa, Natsukawa bỗng nổi trận lôi đình với tôi. Cô ấy nghĩ tôi đang tính tán tỉnh Aizawa hả ta...? Đậu phộng, tôi còn không có ý đó lúc nói vậy... Natsukawa sẽ tha thứ cho tôi nếu tôi mua vài món đồ lưu niệm cho fan của cô ấy chăng... Lỡ mà cô ấy có bán, tôi sẽ xúc liền mấy bộ để ngồi rì viu lại, để truyền bá rộng rãi hơn và phục vụ cho nhu cầu hàng ngày... Mà cái ‘Nhu cầu hàng ngày’ có thể là gì nhỉ?
Đang tự kỷ với câu hỏi của chính mình, tôi nhận ra một bóng đen đang ngày càng gần tôi hơn.
“Một tiến triển cực kỳ tốt đẹp nhỉ, Sajochi.”
“Bà muốn gì đây, Ashida?”
“Ai mừ biết? Chắc là, xã giao với kẻ thù của phụ nữ.”
“Kẻ thù của phụ nữ...”
Dõi theo Natsukawa đang nổi giận đùng đùng đi ra khỏi lướp học, giờ đến lượt bạn của cổ, Ashida, đến nói chuyện với tôi. Với việc tham gia CLB bóng chuyền, Ashida sở hữu một chiều cao lý tưởng, và tôi không biết tôi cảm nhận thế nào về cô gái này, nhưng rõ ràng cổ đang hạ thấp tôi thì phải.
“Ông không còn thích Aichi nữa hay có gì đó khác hả, Sajochi?”
“Chắc là vậy. Vì sau cùng, nó tiến chuyển từ thích thành yêu mất rồi.”
“Tôi đang hỏi ông với giọng khá nghiêm túc rồi đấy nhá, nhưng.... sao lại là Aizawa giữa muôn vàn người, hả...”
“Tôi nãy giờ luôn nghiêm túc — Hửm? Muôn vàn người?”
Sự chú ý của tôi đã bị thu hút bởi những từ dị biệt này của Ashida. Cách Ashida nói như thể cô ấy biết rất nhiều về Aizawa. Liệu có một vài tin đồn quanh việc đó không? Thế cũng chẳng sao... Tôi dám tự tin mình đoán trúng vụ tin đồn nếu như cô ấy được xác nhận là khó trò chuyện với đám con trai! (*Sung sướng time)
“Có chuyện gì đã xảy ra à?”
“Theo như tôi biết, cô ấy luôn đi dạo trên hành lang, bám dính lấy bạn trai của mình từ lúc cổ bắt đầu học ở đây! Chẳng ai là không biết vể Aizawa cả! Ghen tỵ thật đó!”
“Bám dính.... bạn trai của cổ? Từ lúc mới vào trường...?”
“Ah, chờ chút nhé. Cậu hẳn phải ghen tỵ lắm với bạn trai cũ của cô ấy bởi vì Aizawa đã cuỗm mất sự chú ý của cậu theo hả~? Có nguồn tin nói rằng hai người họ đã hẹn hò từ năm nhất hồi còn học Trung học cơ!”
“Eh, lâu vậy rồi cơ á...?”
Mạng lưới thông tin của con gái khiến tôi rùng mình! Nhưng ít nhất hiện giờ, tôi đã biết thêm phần nào về Aizawa Rena. Cô ấy từng có bạn trai cho đến mấy ngày gần đây, và nếu họ đã hẹn hò nhau từ năm nhất trung học, đáng ra đó phải là một tình yêu bền chặt chứ. Tin thế quái nào được việc cô ấy tìm đến tôi khi vừa chia tay xong... Có vẻ tôi dần nhận ra mục đích của cổ khi tiếp cận tôi rồi.
-----------------------------------
Tuần qua điện đóm và wifi lỗi mấy ngày liền làm tôi chả buồn dịch
Giờ mới up, sr nha :')