Yêu đương phải chờ mô phỏng xong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi và những cô nàng cô đơn

(Đang ra)

Tôi và những cô nàng cô đơn

中高下零郎

Một câu chuyện tình yêu với mô típ kinh điển mà mọi người thích, nhân vật chính lần lượt cưa đổ những cô nàng tuy dễ thương nhưng lại cô đơn.

24 151

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

917 3569

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

102 2299

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

83 64

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

55 122

Toàn văn - Chương 7: Hôn lễ của hai người đã xảy ra sự cố

[Tình cảm giữa bạn và Asano Nao ngày càng sâu đậm.]

[Bạn càng thấu hiểu Asano Nao hơn, cô ấy là một người hay ngại ngùng, dù hai người đã thân thuộc đến từng tấc da thịt, cô vẫn sẽ đỏ mặt như một thiếu nữ lần đầu gặp gỡ.]

[Đồng thời, bạn cũng nhận thức rõ ràng nỗi sợ của Asano Nao đối với xã hội và người lạ.]

[Cô ấy không bao giờ đặt đồ ăn bên ngoài. Thực phẩm và nhu yếu phẩm hàng ngày đều được giao đến tận nhà, cô nhờ người giao hàng đặt trước thềm cửa, đợi họ đi rồi, đến khi đêm khuya tĩnh lặng mới ra lấy. Hơn nữa, cô sẽ cố gắng hết sức để giảm số lần giao hàng, mỗi lần đều mua một lượng lớn đồ về tích trữ.]

[Vào một buổi tối khác, bạn kể cho Asano Nao nghe chuyện đã xảy ra trong kỳ nghỉ hè và lời hứa của mình với bố mẹ. Dưới sự giám sát của cô, mỗi ngày bạn đều dành ra hai tiếng để học.]

[Học kỳ hai, thành tích của bạn chỉ ở mức trung bình-thấp trong lớp, bố mẹ bạn cũng yên tâm.]

[Sau khi tốt nghiệp, bạn vào một trường đại học bình thường.]

[Khi không còn sự giám sát của Asano Nao, cũng chẳng còn lý do để học, bạn nhanh chóng bỏ học đại học và dọn đến ở nhà Asano. Cô Tanaka đã đoán đúng, Asano Nao có một khoản tiết kiệm lớn, nếu chi tiêu hợp lý, số tiền này đủ để hai người sống thoải mái cả đời.]

[Năm 22 tuổi, bạn và Asano Nao nộp đơn đăng ký kết hôn, hai người chính thức trở thành vợ chồng. Không có hôn lễ, chỉ có một bữa tối gia đình giản dị. Những người tham dự bữa tối chỉ có bố mẹ, em gái bạn, và bà của Asano Nao.]

[Đáng lẽ là một ngày vui, nhưng không khí lại chẳng có mấy phần hân hoan. Bố mẹ bạn không thích Asano Nao, chê cô là một NEET. Họ lờ mờ cảm nhận được rằng, nguyên nhân bạn sa sút học tập ở trung học và bỏ học đại học đều là vì Asano Nao, điều này càng khiến họ có thành kiến với cô hơn.]

[Trước khi kết hôn, họ đã khuyên bạn rất nhiều lần, mong bạn trở về tỉnh Ino và cưới một người phụ nữ bình thường. Bạn đã kiên quyết từ chối.]

[Em gái bạn cũng không thích người chị dâu này. Cô bé không có ác cảm với bản thân Asano Nao, nhưng lại rất tức giận vì cô đã làm hư anh trai mình.]

[Trên bàn ăn, bố, mẹ và em gái bạn cố gắng gượng cười, nhưng nụ cười của họ cứng đờ, diễn xuất vụng về, chẳng thể qua mắt được ai.]

[Bà của Asano Nao thì lúng túng không biết làm sao. Bà rất quý bạn, và cũng cho rằng chính cháu gái mình đã làm liên lụy đến bạn. Bà dùng đôi tay gầy guộc, khoa chân múa tay, cố gắng khuấy động không khí. Với giọng nói khàn đặc, bà vắt óc kể những câu chuyện quê mùa cũ rích, rồi cất lên những tiếng cười khô khốc.]

[Bạn vận dụng tài ăn nói của mình để dẫn dắt câu chuyện trên bàn ăn. Dưới những lời lẽ dí dỏm của bạn, tiếng cười dần trở nên chân thật hơn. Bạn thêm thắt, dùng đủ mọi kỹ năng, chắt lọc những mẩu chuyện vui vẻ, lạc quan từ cuộc sống thường ngày của hai vợ chồng để kể cho mọi người nghe.]

[Em gái bạn là người thả lỏng đầu tiên và bật cười vui vẻ, sau đó đến mẹ bạn, và cuối cùng, ngay cả bố bạn cũng mỉm cười. Bố uống cạn ly rượu sake, và theo ánh mắt ra hiệu của bạn, Asano Nao cầm bình rượu đến rót cho ông. Bố bạn do dự một chút rồi mỉm cười với cô.]

[Không khí dần trở nên náo nhiệt, tiếng cười vang vọng khắp phòng khách. Asano Nao lấy hết can đảm bắt chuyện với bố mẹ và em gái bạn. Vẻ mặt cô vẫn còn hoang mang, giọng nói vẫn lí nhí, nhưng so với lúc đầu đã tiến bộ hơn rất nhiều. Khi nói chuyện với cô, giọng điệu và nét mặt của bố mẹ và em gái bạn cũng dần trở nên dịu dàng hơn.]

[Thấy không khí ấm lại, bà Asano nở một nụ cười rạng rỡ. Bà nâng ly, muốn thi thố tửu lượng với bố bạn.]

[Chỉ sau ba ly, bà ngã gục xuống sàn, cơ thể co giật.]

[Phòng khách trở nên hỗn loạn. Bố bạn lập tức quỳ xuống kiểm tra cho bà Asano. Bạn vội vàng gọi xe cấp cứu.]

[Xe cứu thương đến đưa bà Asano đi. Bạn, bố, mẹ và em gái bạn bước ra khỏi nhà, định cùng đến bệnh viện.]

[Asano Nao không bước đi, cô đứng sững lại trước cửa. Bên ngoài, rất đông người đã tụ tập vì xe cứu thương. Cô nhìn đám đông, hai chân run lẩy bẩy.]

[Bạn vòng tay qua eo, ôm đầu cô vào vai mình và nói rằng chỉ cần nhắm mắt lại rồi đi theo bạn là được.]

[Asano Nao bước đi. Nhưng đã quá muộn. Cả bạn và cô ấy đều nhận ra tia thất vọng lướt qua trên gương mặt gia đình bạn. Sự thân thiết vừa nhen nhóm đã tan biến.]

[Bà Asano không có gì đáng ngại, chỉ là do quá xúc động và có men rượu nên bị ngất đi. Bên giường bệnh, bác sĩ dặn dò vài điều cần lưu ý rồi rời đi.]

[Bố, mẹ và em gái bạn chào tạm biệt để trở về tỉnh Ino. Asano Nao chào họ, nhưng chỉ có mẹ bạn đáp lời.]

[Bạn xuống lầu đóng viện phí. Khi quay lại, bà Asano đã tỉnh. Bà lão còng lưng ngồi ở đầu giường, nhìn bạn với ánh mắt áy náy. Asano Nao không có ở đó. Bạn tìm thấy cô trong nhà vệ sinh của phòng bệnh, rồi ôm lấy đôi vai đang thổn thức của cô.]

[Bà cần ở lại bệnh viện một ngày để theo dõi, bạn và Asano Nao trở về nhà. Asano Nao xin lỗi bạn, bạn chỉ biết an ủi cô.]

Ký ức hiện về.

Phòng ngủ tối om, chỉ có chút ánh sáng mờ ảo lọt qua khe rèm. Đêm nay không trăng, đó là ánh đèn đường.

Trên chiếc giường đôi, Minami Yuuki đang ôm Asano Nao trong lòng. Cô vùi mặt vào ngực cậu, và cậu cảm nhận được hai dòng lệ lạnh buốt thấm trên vai mình.

"Em xin lỗi." Asano Nao nức nở.

"Không phải lỗi của em đâu." Minami Yuuki vuốt ve lưng cô, dịu dàng an ủi.

"Là tại em."

"Không phải tại em."

"Là tại em. Rõ ràng cậu đã sắp xếp mọi thứ rất ổn thỏa, nếu em có thể bước ra ngoài, bố mẹ anh đã không ghét em..."

"Mặc kệ họ đi. Đám cưới là chuyện của hai chúng ta, cuộc sống sau này cũng là của hai chúng ta."

Minami Yuuki nâng khuôn mặt của Asano Nao, à không, phải là Minami Nao lên. Họ đã kết hôn, Nao đã từ bỏ họ Asano để theo họ Minami của cậu.

Nao không đáp lời. Cô gạt tay cậu ra, úp mặt xuống chiếc gối bên cạnh.

"Ngủ đi," Minami Yuuki vỗ nhẹ lên lưng cô. "Mai còn phải đi đón bà về, em phải an ủi bà, bảo bà đừng bận tâm."

Trong bóng tối, rất lâu sau vẫn không có tiếng trả lời.

Cả hai đều không tài nào ngủ được.

Không biết bao lâu sau, giọng Nao đột nhiên vang lên.

"Anh không nên cưới em."

"Em hối hận rồi à? Muộn rồi nhé!" Minami Yuuki cố tình nói bằng giọng trêu chọc.

Nao chống người dậy, hai tay đặt hai bên người Minami Yuuki. Trong bóng tối, khuôn mặt cô khuất sau mái tóc đen dày.

Cô nói: "Anh vốn không nên dính dáng gì đến em."

Minami Yuuki đưa tay muốn chạm vào mặt cô, nhưng cô đột ngột quay đi, lọn tóc quất nhẹ vào mu bàn tay cậu.

"Hồi trung học thành tích của anh rất tốt. Nếu không phải vì em, anh đã có thể vào một trường đại học danh tiếng, làm việc cho một công ty lớn, rồi... rồi có một người vợ ưu tú."

Cô nhìn thẳng vào mắt Minami Yuuki. Mái tóc rũ xuống như một tấm rèm, bao bọc cậu trong một gian phòng xưng tội chật hẹp chỉ có riêng cô, lắng nghe lời thú tội của cô.

"Chẳng lẽ em không phải là một người vợ ưu tú sao? Ưu tú đến mức đêm nào anh cũng không kìm lòng được, cơ thể này xem chừng ngày càng yếu đi rồi đây." Minami Yuuki vòng tay ôm eo Nao. "Với lại, anh chỉ học giỏi ở quê thôi, lên Misaki thì cũng thường thôi."

"Em không nói về chuyện đó, ý em là... sự ưu tú về mặt tinh thần. Ít nhất cũng không đến nỗi thấy đông người là không dám ra khỏi cửa! Cũng không đến nỗi vì đông khách mà không dám tổ chức đám cưới!" Giọng Nao gần như là một tiếng thét khe khẽ.

Cô cúi gằm mặt, những lọn tóc lạnh buốt lòa xòa trên mặt Minami Yuuki, nước mắt theo đó chảy xuống, lướt qua môi cậu.

Minami Yuuki nhận ra rằng, người vợ mới cưới của mình đang rất nghiêm túc.

Trước một Nao nghiêm túc thế này, mọi lời an ủi đều trở nên sáo rỗng. Cô đã suy nghĩ về điều này từ rất lâu, có thể là vài giờ, vài ngày, vài tháng, hoặc thậm chí là vài năm.

Ý niệm về sự sám hối của cô đã chín muồi, đã trở nên hoàn hảo, không gì có thể lay chuyển, không gì có thể phá vỡ.

Chỉ có thể dùng một sự thật còn gây sốc hơn để lật đổ chính nền tảng của ý niệm đó.

Và trong tay Minami Yuuki, lại vừa hay có một sự thật như vậy.

"Có lẽ, người phải nói lời xin lỗi là anh mới đúng." Cậu vén những lọn tóc trên mặt, nhìn vào khuôn mặt người vợ đang ẩn sau đó.

Ánh sáng lọt qua rèm cửa rất yếu, cậu chỉ có thể nhìn thấy đường nét trên gương mặt Nao. Nhưng qua tiếng nấc đã ngừng lại trong bóng tối, cậu biết cô đang kinh ngạc nhìn mình.

"Em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Em nghĩ rằng, anh lúc đó, thật sự chỉ đến để mượn manga và game của em thôi sao?" Minami Yuuki từ tốn nói.