Yêu đương phải chờ mô phỏng xong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi và những cô nàng cô đơn

(Đang ra)

Tôi và những cô nàng cô đơn

中高下零郎

Một câu chuyện tình yêu với mô típ kinh điển mà mọi người thích, nhân vật chính lần lượt cưa đổ những cô nàng tuy dễ thương nhưng lại cô đơn.

24 151

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

917 3569

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

102 2299

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

83 64

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

55 122

Toàn văn - Chương 5: Chị gái NEET

Có lẽ đã lâu không ai bấm chuông nên công tắc hơi kẹt, Minami Yuuki phải nhấn mạnh ngón tay xuống.

Kính coong——

Tiếng chuông vang lên sau cánh cửa, phá tan sự tĩnh lặng trong nhà và xua đi cả nỗi thấp thỏm trong lòng Minami Yuuki. Một khi đã hành động, cậu sẽ không dễ dàng lay chuyển.

[Cửa mãi không mở, liệu có phải Asano Nao không nghe thấy không? Bạn biết là không phải, vì bạn vừa nghe thấy tiếng bước chân sau cánh cửa.]

[Asano Nao đang ở ngay sau cửa, quan sát bạn qua mắt mèo.]

[Bạn làm ra vẻ khó hiểu, bấm chuông thêm lần nữa. Vẫn không ai đáp lại.]

Đứng trước cửa nhà Asano, vẻ mặt Minami Yuuki vẫn bình thản, nhưng trong lòng thì đã nghiến răng ken két.

Tôi đã lặn lội tới đây bấm chuông rồi mà cô còn dám không mở cửa, giả vờ không có nhà sao!

Cậu bấm chuông lần thứ ba, cảm nhận được cái lún ma sát của công tắc dưới đầu ngón tay.

Cửa vẫn không mở.

Gắng kìm nén ý định phá cửa xông vào, cậu thở dài, quay người rời đi.

[Bạn dùng kế lùi để tiến, nấp ở cạnh nhà Asano. Quả nhiên, ba phút sau, cửa nhà Asano hé mở.]

Sau cánh cửa, một cái đầu đội mũ len thò ra, ngó nghiêng trái phải.

Asano Nao hành động rất cẩn trọng, đảo mắt nhìn quanh nhanh lẹ, sau cặp kính dày cộp là đôi mắt lấp lánh như một chú thỏ hoảng hốt.

Cổ cô bỗng cứng đờ, vì cô đã thấy Minami Yuuki đang đứng ở phía bên kia cửa.

Asano Nao hoảng hốt định đóng sập cửa lại, nhưng quên rụt đầu về, thế là bị cánh cửa và khung cửa kẹp cho một cái.

"Đau." Cô ôm đầu, ngồi thụp xuống. 

Khoan, giờ không phải là lúc bận tâm đến chuyện đau đớn!

Cô vội ngẩng đầu, đưa tay định đóng cửa lại lần nữa, nhưng đã quá muộn.

Minami Yuuki đã đứng ngay trước mặt cô.

Gương mặt quen thuộc của chàng thiếu niên đang ở ngay phía trên Asano Nao. Bàn tay mà cô thường mơ thấy đang vỗ về mình – bàn tay thon dài, trắng trẻo với những đốt ngón tay rõ ràng – đang nắm chặt lấy tay nắm cửa, nắm trọn cả huyết mạch của cô, khiến cô không lối thoát.

Trời trong xanh, vầng dương rực rỡ lơ lửng sau đầu cậu thiếu niên, nhưng gương mặt cậu còn chói lòa hơn cả nắng gắt, ánh mắt cậu còn bỏng rát hơn cả tia nắng.

Bị cô cho đứng chờ mãi, nhưng chàng thiếu niên lại chẳng hề tỏ ra bực bội. Cậu mỉm cười, một nụ cười thật ấm áp.

Thế nhưng, ánh nắng ấm áp lại là liều thuốc độc đối với loài sâu bọ nơi ẩm thấp. Asano Nao cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào Minami Yuuki, cũng chẳng dám cất lời.

"Chị ở nhà thật này." Minami Yuuki nói.

"Thành thật xin lỗi!" Asano Nao lập tức cúi đầu, chỉ có câu này là cô có thể nói ra một cách trôi chảy.

"Này, tại sao chị không mở cửa thế, chị ghét tôi à?" Minami Yuuki nhìn Asano Nao đang co ro thành một cục trên mặt đất.

Asano Nao đội một chiếc mũ len màu nâu, mặc bộ đồ thể thao màu vàng đất, trên mũi còn có cặp kính gọng đen dày cộp, khiến Minami Yuuki hoàn toàn không nhìn rõ mặt cô.

Tuy vậy, nhìn vào đường cong bị ép lại giữa ngực và đầu gối, có thể thấy vóc dáng của cô rất đẹp.

"Chị?" Asano Nao lí nhí lặp lại. Tim cô đập thình thịch, hai má nóng ran, đến cả tai cũng đỏ bừng.

Cô cảm thấy cuộc đời này không còn gì hối tiếc nữa, bây giờ mà chết cũng có thể siêu thoát thành Phật ngay lập tức, tuyệt đối không vì chấp niệm mà vất vưởng chốn nhân gian.

"Chị có nghe tôi nói không?"

"Có." Asano Nao rất muốn dõng dạc trả lời Minami Yuuki, nhưng cái đầu nóng ran và dây thanh quản đã lâu không dùng tới chỉ cho phép cô phát ra một âm thanh lí nhí.

"Vậy, chị không mở cửa là vì ghét tôi sao?" Minami Yuuki hỏi dồn.

Tất nhiên là không phải! Asano Nao gào thét trong tâm trí. Câu hỏi của cậu như một nhát dao đâm vào tim cô, làm sao cô có thể ghét cậu được cơ chứ? Đây quả là một nỗi oan tựa tuyết rơi tháng sáu!

Cô muốn biện minh cho mình, nhưng chỉ việc giữ cho lý trí không sụp đổ trước mặt cậu đã ngốn hết toàn bộ năng lực xử lý của bộ não, khiến cô không tài nào nói được.

Lòng cô như lửa đốt, càng sốt ruột lại càng không thể mở miệng một cách bình thường.

Tiêu rồi! Cô nhận ra mình đã im lặng quá lâu. Cô cúi đầu, từ góc nhìn của mình chỉ thấy được đôi chân của cậu.

Đôi chân mang giày thể thao màu đen của cậu khẽ gõ gõ xuống đất, hai tiếng "cộp, cộp" như gõ vào trái tim Asano Nao. Lẽ nào cậu đã coi sự im lặng của cô là đồng ý rồi sao?

Lòng cô tro tàn. Giữa sự tuyệt vọng đó, lại nảy sinh một cảm giác an lòng. Dù sao thì mình cũng là hạng người này rồi, sao cũng được, bị Minami Yuuki hiểu lầm, bị ghét bỏ rồi thì ngược lại, mình sẽ không cần phải thấp thỏm lo âu nữa. Đó chính là bí quyết sống của cô.

Cô mím chặt môi, quyết định không nói gì nữa.

Ngay lúc đó, giọng của Minami Yuuki vang lên: "Nếu chị không nói gì, vậy chứng tỏ là không ghét tôi, đúng không?"

Làm thế nào mà cậu lại suy ra được kết luận đó vậy!

Thông thường thì im lặng nghĩa là đồng ý mà!

Khoan, lẽ nào trong những năm mình ru rú ở nhà, ý nghĩa của sự im lặng đã thay đổi rồi sao? Bây giờ ngoài xã hội, im lặng được xem là một phản ứng tích cực à?

Nói vậy là... mình vẫn chưa bị ghét?

Cảm giác an lòng có được từ sự tuyệt vọng, giờ lại vì hy vọng mà trở nên căng thẳng.

"À... ừm, cậu tìm tôi có việc gì không?" Asano Nao dốc hết sức bình sinh mới hỏi được một câu như vậy.

Cô chợt nhận ra bộ dạng của mình lúc này, mình đang ngồi xổm trên đất để nói chuyện với Minami Yuuki!

Không được, mình phải đứng dậy, phải thể hiện ra phong thái của một người bình thường!

"Tôi nghe nói chị là một NEET."

Lời nói của cậu như một mũi tên, xuyên thủng trái tim vốn đã mỏng manh của Asano Nao. Ý chí hùng tráng muốn đứng dậy lập tức tan biến, Asano Nao không còn sức để giữ thăng bằng, ngồi phịch xuống đất.

Cậu ấy biết mình là NEET rồi, lần này thì chắc chắn sẽ bị ghét!

Cô nhắm mắt, bắt đầu nghĩ xem nên chôn xác mình ở đâu.

"Vì là NEET nên chắc chắn chị có rất nhiều truyện tranh và game, đúng không? Cho tôi mượn được không? Đây là thẻ học sinh của tôi, tôi sống ở khu chung cư ngay phía sau thôi." Minami Yuuki ngồi xuống, đưa thẻ của mình ra trước mặt cô.

Tại sao cứ là NEET thì phải có nhiều truyện tranh và game chứ! Cậu có thành kiến quá lớn với NEET rồi đấy! NEET tức là một kẻ ăn bám, đã là kẻ ăn bám thì lấy đâu ra nhiều tiền mà mua truyện tranh với game!

Nhưng mà, cô đúng là có rất nhiều truyện tranh và game, chất đầy cả một căn phòng.

"Thế nào, cho tôi mượn vài cuốn truyện tranh hoặc vài thẻ game đi. Tôi có máy chơi game cầm tay, nhưng không có máy console. Nếu chị cho tôi mượn luôn cả máy console và màn hình thì tốt quá."

Minami Yuuki ra vẻ một cậu thiếu niên hoạt bát, không chút giữ kẽ mà hỏi mượn đồ của Asano Nao.

Đây chính là chiến lược tấn công của cậu. Cậu không chỉ chuyên nghiệp trong vai con mồi, mà còn là một tay thợ săn chuyên nghiệp!

Nhớ lại năm xưa, khi cậu còn ở Trái Đất... mà thôi, chuyện cũ không nhắc cũng được.

Kế hoạch lần này của cậu là giả làm một mỹ thiếu niên yêu thích ACGN (Anime, Comic, Game, Novel), vì ví tiền eo hẹp nên tìm đến chị gái NEET hàng xóm để mượn "lương thực tinh thần". Cứ thế qua lại, rồi phát triển quan hệ!

Thực ra cũng không hẳn là giả vờ, cậu đúng là có hứng thú với ACGN, và cũng có hứng thú với Asano Nao. Asano Nao là một người cô nàng chất lượng cao đã được máy mô phỏng xác nhận, rốt cuộc thì chất lượng cao đến mức nào nhỉ?

Asano Nao đã bình tĩnh lại đôi chút. Thái độ suồng sã của Minami Yuuki ngược lại khiến cô thấy dễ chịu.

Cô chống tay xuống sàn đứng dậy.

"Cậu... đợi một chút nhé." Cô nói bằng một giọng run run, rồi vịn tường đi vào nhà.

Minami Yuuki nhìn cánh cửa để ngỏ, do dự một lúc rồi quyết định không đi vào theo. Tiến triển lần này đã là một bước tiến lớn, không cần phải mạo hiểm đẩy nhanh tiến độ khiến Asano Nao sợ hãi.

[Bạn hỏi mượn Asano Nao truyện tranh và game. Thái độ và biểu cảm của bạn khiến cô ấy bớt căng thẳng. Cô ấy về nhà, đắn đo một hồi lâu, rồi bê xuống cả một thùng truyện tranh và một thùng thẻ game.]

[Bạn chỉ lấy ba cuốn truyện tranh và một thẻ game. Sau khi cảm ơn Asano Nao, bạn đến trường.]

[Giáo viên chủ nhiệm gọi bạn lên văn phòng hỏi chuyện, bạn đã đi trễ hai tiết. Bạn viện cớ ngủ quên, và cô giáo không hỏi thêm.]

[Trở lại lớp học, bạn chọn...]

[Một: Đọc truyện tranh, bồi dưỡng tâm hồn. Hai: Ngắm trộm bạn nữ, giải tỏa cơn đói. Ba: Gục mặt xuống bàn ngủ, dưỡng sức. Bốn: Mô phỏng tự do.]

Không vội lựa chọn, Minami Yuuki đang nằm trên giường khẽ xoa thái dương.

Trong khung cảnh ký ức vừa rồi, cậu dường như cảm nhận được cả những suy nghĩ trong lòng Asano Nao.

Máy mô phỏng còn có cả chức năng này sao?

Cũng phải, nếu có thể cảm nhận được nội tâm đối phương thì sẽ hiểu họ hơn, có lợi cho việc đánh giá một mối quan hệ yêu đương.

Tuy nhiên, chỉ có cậu ở thực tại, người đang dùng máy mô phỏng, mới cảm nhận được nội tâm của Asano Nao. Còn cậu ở trong mô phỏng thì không.

Một chị gái NEET mắc chứng sợ xã hội à. Minami Yuuki mỉm cười, xem ra cũng thú vị đấy chứ.