Tôi cũng muốn lơ là việc học lắm chứ, nhưng mi có cho tôi cơ hội lựa chọn đâu! Trừ hai mục đầu tiên ra, những thứ phía sau hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát của tôi!
Khoan đã. Minami Yuuki ngồi bật dậy, vuốt cằm. Chẳng lẽ, hai lựa chọn đầu lại dẫn đến kết quả về sau?
Cậu lại bắt đầu mô phỏng lần nữa.
Những dòng chữ mở đầu vẫn y như cũ, cậu lướt nhanh qua rồi nhìn vào lựa chọn đầu tiên.
Bỏ qua lựa chọn thứ tư, ba lựa chọn còn lại thực chất đại diện cho ba khu vực hoạt động. Một là trường học, hai là nhà, và ba là đường phố.
Theo như lời nhận xét, vấn đề là cậu đã không để ý đến sự tồn tại của Asano Nao. Điều đó có nghĩa là, trước hết cậu phải tìm ra Asano Nao.
Đầu tiên, loại trừ lựa chọn thứ hai, ở nhà thì làm sao mà tìm được người. So với đường phố, đến trường tìm người vẫn đáng tin hơn, có lẽ Asano Nao là học sinh cùng trường.
Cậu tiếp tục chọn mục một.
[Bạn nhận ra chỉ còn 15 phút nữa, sắp muộn học, bạn vội vã rửa mặt qua loa, khoác đồng phục lên rồi chạy đến trường. Bạn bước vào lớp ngay khi tiếng chuông vừa dứt.]
Cốt truyện thay đổi rồi! Rõ ràng là chọn cùng một mục, vậy mà cốt truyện lại khác đi.
Minami Yuuki cầm điện thoại lên xem giờ, bây giờ là 8:16, không ngờ trình mô phỏng này lại vận hành theo thời gian thực.
Cậu đọc tiếp.
[Giáo viên đã đứng trên bục giảng, chờ bạn ngồi xuống rồi bắt đầu giảng bài. Bạn cố gắng tập trung nghe giảng, nhưng cơn đói khiến bạn không tài nào học nổi.]
[Bạn chọn...]
[Một, liếc trộm các bạn nữ; Hai, liếc trộm các bạn nam; Ba, lén dùng điện thoại; Bốn, mô phỏng tự do]
Thời gian không chỉ ảnh hưởng đến cốt truyện, mà còn ảnh hưởng cả các lựa chọn! Vì không đủ thời gian, nhân vật trong mô phỏng đã không ăn sáng, dẫn đến đói bụng, và kéo theo đó là lựa chọn "tập trung nghe giảng" cũng biến mất.
Minami Yuuki nhìn vào bảng điều khiển, thầm nghĩ, nếu trình mô phỏng này là mô phỏng thời gian thực và tuân thủ nghiêm ngặt thế giới hiện thực, vậy có phải điều đó chứng tỏ một điều — trình mô phỏng có thể dự đoán tương lai không?
Cậu có thể dùng trình mô phỏng này để biết trước tương lai?
Tạm thời chưa có bằng chứng, Minami Yuuki gác lại suy đoán này và nhìn vào các lựa chọn.
Nếu đã muốn tìm Asano Nao, thì đương nhiên phải chọn mục một!
[Để xua đi cơn đói, bạn lén liếc nhìn các nữ sinh trong lớp. Bạn nghĩ đến Asano Nao được nhắc tới trong Máy mô phỏng Yêu đương, liệu Asano Nao có đang trà trộn giữa các bạn cùng lớp không?]
[Điều đó đương nhiên là không thể. Bạn chỉ là một người mờ nhạt, chứ không lập dị. Bạn nhớ tên tất cả bạn học trong lớp, và trong số đó không có ai tên Asano Nao.]
Minami Yuuki ngạc nhiên, trong thế giới mô phỏng mà cậu ta còn nhớ cả chuyện về máy mô phỏng sao?
[Bạn đã ngắm Ichinose Shiori suốt cả ngày. Cô gái có thân hình mảnh mai, mái tóc dài đen nhánh càng tôn lên làn da trắng ngần. Cô ấy là đối tượng cậu trai chủ nhân cơ thể trước yêu thầm, bạn thấy gu của cậu ta cũng không tệ.]
Làm ơn tìm Asano Nao cho nghiêm túc vào đi!
[Tan học, trong lúc vẫn còn tơ tưởng đến vùng đùi tuyệt mỹ của Ichinose Shiori, bạn vẫn không quên tìm kiếm Asano Nao. Bạn suy ngẫm, có lẽ Asano Nao học lớp khác, hoặc khối khác.]
[So với vẻ nhút nhát của chủ nhân cơ thể trước, hành động của bạn táo bạo hơn nhiều. Bạn chọn...]
[Một, đứng dưới khu học xá hét lớn: "Asano Nao, tôi thích cậu!"; Hai, xông vào văn phòng giáo viên, tìm kiếm Asano Nao trong danh sách học sinh; Ba, đăng bài trên diễn đàn trường để nhờ dân mạng giúp đỡ; Bốn, mô phỏng tự do]
Tay phải của Minami Yuuki bất giác giơ lên, ngón trỏ duỗi ra, chuẩn bị nhấn vào lựa chọn một!
Cậu dùng tay trái giữ chặt tay phải lại.
"Không thể làm kẻ đùa dai được, người mô phỏng cũng là mày đấy!" cậu lo lắng khuyên can.
Tay phải đã nghe lời, tay trái vội vàng nhấn vào mục ba.
Tuy lựa chọn hai, xông vào văn phòng giáo viên tra danh sách là hiệu quả nhất, nhưng đăng bài trên diễn đàn vẫn an toàn hơn, ít nhất sẽ không bị thầy cô tóm được.
[Bạn về nhà, tìm kiếm một lô những câu chuyện sến sẩm trên mạng, nghiêm túc nghiên cứu và chắt lọc tinh hoa. Sau đó, bạn đăng nhập vào diễn đàn trường và soạn một bài đăng — "Asano Nao, cô đã dám làm chuyện như vậy thì đừng có trốn tránh nữa!"]
[Vì lo cho danh tiếng của Asano Nao, bạn đã không thể phát huy hết công lực sến sẩm của mình, chỉ bịa ra một câu chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên.]
Minami Yuuki nhìn những dòng chữ, trong đầu hình dung ra cảnh mình ngồi trước bàn, hai tay lướt trên bàn phím để soạn bài.
"Trước hết, tôi xin lỗi vì đã dùng tiêu đề này để thu hút mọi người. Tôi thực sự hết cách rồi, mọi người có thể giúp tôi tìm Asano Nao được không? Cô ấy là một kẻ trộm, — kẻ đã đánh cắp trái tim tôi."
"Tháng trước, khi tôi đang đợi người ở trạm xe buýt trước cổng trường, cô ấy và một người bạn đi ngang qua. Tôi chỉ vô tình liếc nhìn, thế là sập bẫy của cô ấy. Người cô ấy như tẩm một thứ độc dược kỳ diệu, có thể theo ánh mắt tôi mà ngấm sâu vào tim. Cô ấy khiến tôi toàn thân nóng ran, tim đập thình thịch, mắt không sao rời khỏi cô ấy được."
"Đến khi tôi định thần lại, cô ấy đã đi mất, nhưng tôi nghe bạn cô ấy gọi tên 'Asano Nao'. Có ai trong số các bạn biết cái tên này không?"
"Đã một tháng rồi, ăn tôi cũng nghĩ đến cô ấy, ngủ tôi cũng nghĩ đến cô ấy, đi học tôi cũng nghĩ đến cô ấy, ngay cả khi nói chuyện với bạn bè, tôi còn gọi nhầm tên bạn thành tên cô ấy."
"Làm ơn, giúp tôi với!"
Minami Yuuki rùng mình, nội dung bài đăng sến đến nổi da gà.
[Bài đăng được gửi đi, vô số cư dân mạng đã cảm động trước tấm chân tình của bạn. Họ thảo luận và chia sẻ bài đăng khắp trường, phát động một chiến dịch rầm rộ — Tìm kiếm Asano Nao.]
[Asano Nao không phải học sinh trong trường, chiến dịch kéo dài vài ngày mà không có kết quả. Sức nóng của chủ đề cũng nhanh chóng hạ nhiệt.]
Thế này mà cũng không tìm được à? Chẳng lẽ phải đăng lên diễn đàn thành phố? Nhưng mấy diễn đàn lớn như vậy, đâu phải cứ viết một bài sướt mướt là tạo sóng được. Hơn nữa, ở thời đại này, con người ít kết nối với nhau, tìm một người là chuyện vô cùng khó.
Minami Yuuki cảm thấy hơi khó xử.
[Bạn chờ một tuần, bài đăng không còn ai trả lời nữa. Bạn chọn...]
[Một, bỏ cuộc; Hai, đăng lệnh truy nã trên dark web; Ba, thay đổi khu vực tìm kiếm; Bốn, mô phỏng tự do]
Đăng lệnh truy nã là cái quái gì thế!
Nhưng, có vẻ đây cũng là một cách. Minami Yuuki vuốt cằm.
Cậu giơ tay, chọn mục ba. Dù treo thưởng trên dark web có tỷ lệ thành công cao, nhưng cậu không có nhiều tiền đến thế. Chỉ còn cách chọn mục ba.
[Bạn đã loại bỏ trường học khỏi danh sách điều tra.]
[Không phải người trong trường thì có thể là ở đâu được? Chẳng lẽ là người ở quê? Bạn gọi cho em gái, nhờ em hỏi bố mẹ về cái tên Asano Nao. Em gái hỏi mối quan hệ giữa bạn và cô gái này là gì, bạn trả lời cho qua chuyện.]
[Một giờ sau, em gái gọi lại. Cô bé đã hỏi sơ qua những người quen biết, không ai biết Asano Nao cả. Em gái lại gặng hỏi Asano Nao là ai, lần này bạn không thể lảng tránh được nữa, đối mặt với sự truy hỏi không ngừng của em gái, bạn dập máy luôn. Em gái rất tức giận.]
[Asano Nao không phải người ở quê? Bạn lại rơi vào bối rối.]
[Bạn phân tích: không phải người ở trường, không phải người ở quê, vậy thì chỉ còn lại người ngoài xã hội. Nhưng chủ nhân cơ thể trước của mình vốn sống khép kín, đến cửa hàng tiện lợi cũng ít khi đi, vậy cậu ta đã gặp Asano Nao ở đâu?]
[Bạn quyết định thử vận may. Bạn chọn...]
[Một, đến đồn cảnh sát báo án Asano Nao đã quấy rối bạn, nhờ cảnh sát giúp đỡ; Hai, điều tra cửa hàng tiện lợi hay lui tới; Ba, điều tra tòa chung cư; Bốn, mô phỏng tự do]
Minami Yuuki nắm chặt tay phải, cố nhịn, không thể chọn mục một được! Lựa chọn này chắc chắn sẽ dẫn đến kết cục bi thảm!
Cậu nhanh chóng nhấn vào mục ba.
[Bạn suy ngẫm, nhân viên ở cửa hàng tiện lợi trông khá bình thường, không đáp ứng được yêu cầu về "nữ giới chất lượng cao" của máy mô phỏng. Bạn thường đến cửa hàng tiện lợi vào đêm khuya, hiếm khi gặp khách hàng khác, nên nơi bạn và Asano Nao chạm mặt nhau không thể là ở đó.]
[Bạn nhớ ra, còn một nơi bạn thường lui tới, đó là — tòa chung cư.]
[Bạn đang ở trong một tòa chung cư mới xây, có 13 tầng, mỗi tầng 9 căn hộ. Với bao nhiêu căn hộ và cư dân như vậy, điều tra từng người một sẽ rất phiền phức. Cách tiện lợi và hiệu quả nhất là lấy danh sách cư dân từ người quản lý. Nhưng người quản lý chắc chắn sẽ không tiết lộ thông tin cư dân, bạn từng gặp ông ta rồi, là một người khó tính.]
[Bỏ qua phương án này, bạn tìm thấy một lối tắt có thể dẫn đến câu trả lời — điều tra các biển tên (hyōsatsu). Ở Nhật Bản, người ta thường treo một tấm biển ghi họ của gia đình trước cửa nhà. Bạn chỉ cần xem có nhà nào họ Asano hay không là được.]
[Bạn lập tức hành động, đầu tiên kiểm tra các biển tên trên những lối bạn hay đi, sau đó là toàn bộ tòa nhà. Vẫn công cốc, không có bất kỳ cửa nhà nào treo biển họ Asano.]
Đọc những dòng chữ này, Minami Yuuki cảm giác như mình thật sự đã trải qua toàn bộ quá trình. Lúc mới bắt đầu, cậu nghĩ chiến thắng đã ở ngay trước mắt, lòng đầy hứng khởi. Sau khi kiểm tra những căn hộ quen thuộc mà không thấy biển tên Asano, sự phấn khích tan biến, thay vào đó là mệt mỏi. Khi đã rà soát hết tất cả các căn hộ, đôi chân mỏi nhừ và trái tim thất vọng cùng lúc ập đến.
Minami Yuuki thở dài, quả nhiên không đơn giản như vậy.
[Bạn không nản lòng, hướng đi tìm biển tên không sai. Bạn mở rộng phạm vi tìm kiếm, và cuối cùng, tại khu nhà riêng lẻ ngay cạnh tòa chung cư, bạn đã tìm thấy nhà Asano.]
[Nhà Asano là một căn nhà gỗ hai tầng. Bạn đi một vòng quanh nhà và phát hiện ra cửa sổ ở phía sau, nhìn thẳng ra con hẻm mà bạn đi học mỗi ngày.]
Cuối cùng cũng tìm thấy!
Minami Yuuki nắm chặt tay, vô cùng phấn khích. Cảm giác này giống hệt như khi bị kẹt ở một màn giải đố rất lâu, và cuối cùng cũng tìm ra lời giải.
Cậu đọc lại những dòng chữ, bất giác chậc lưỡi.
"Cửa sổ phía sau nhà Asano, nhìn thẳng ra con hẻm mình đi học mỗi ngày." Cậu không nhịn được cười, "Thế này thì giải thích được tại sao mình không có chút ký ức nào về Asano Nao, trong khi cô ấy lại biết và thầm thích mình rồi."
"Sự thật chỉ có một, Asano Nao là một—kẻ nhìn trộm!"
"Cô ta nhìn trộm mình đi học mỗi ngày qua cửa sổ, và việc nhìn trộm này còn phát triển thành tình đơn phương. Chậc chậc, mình còn chẳng biết cô ta là ai, đúng là một người phụ nữ biến thái!"
Cậu càng thêm phấn khích.
"Cốt truyện tiếp theo sẽ thế nào nhỉ? Đã là kẻ nhìn trộm, thì có thể sẽ thành kẻ theo dõi, rồi thành kẻ uy hiếp, kẻ bắt cóc! Bản thể mô phỏng của mình đến gần nhà cô ta, liệu cô ta có phát hiện không? Nếu có, cô ta có làm gì đó mang tính tấn công cực mạnh không?"
"Ví dụ, vào một đêm không trăng không sao, cô ta mặc áo hoodie, chặn mình trong một con hẻm đầy rác, kề dao rọc giấy vào cổ họng, bắt mình phải nghe lời!"
"Hoặc ghê hơn, cô ta mai phục trên đường mình hay đi, dùng khăn tay tẩm thuốc mê bịt miệng mình, đánh ngất rồi nhét vào vali mang về nhà. Sau đó nhốt mình trong một tầng hầm tối om chỉ có một bóng đèn sợi đốt, rồi mỗi ngày thỏa mãn những dục vọng xấu xa của cô ta trên người mình!"
Chỉ nghĩ thôi, Minami Yuuki đã kích động đến mức vỗ đùi đen đét!
Tuy ngoài đời mà gặp phải loại biến thái này thì đáng sợ thật, nhưng đây chỉ là mô phỏng thôi mà!
Đau khổ của người khác chẳng bao giờ cảm nhận được, với một kẻ thích xem kịch vui như Minami Yuuki, cậu rất mong bản thể mô phỏng của mình sẽ rơi vào một tình cảnh éo le nhưng hả hê.
Dù sao cũng chỉ là mô phỏng, chứ đâu phải đời thực!
Khoan đã.
Nụ cười trên mặt Minami Yuuki tắt dần. Cậu sờ lên mặt, cảm giác từ những ngón tay giúp cậu bình tĩnh lại. Cậu chống cằm suy tư.
Hình như... trình mô phỏng này hoạt động dựa trên thực tế thì phải?
Nghĩa là, ngoài đời thực, đang có một kẻ nhìn trộm biến thái thực sự nhắm vào mình?
Toi rồi, toi rồi, toi rồi, nguy to rồi!
Cậu không muốn bị dao rọc giấy kề cổ, cũng chẳng muốn bị nhốt trong tầng hầm chỉ có một bóng đèn sợi đốt đâu!
Sakuta =)))