Tham Vọng của Yoshiteru - Bản Toàn Quốc
Tác giả: Date Yasushi
Minh họa: Benio
Dịch Thuật: Valvrare Team
Ta tên là Zaimokuza Yoshiteru.
Người ta hay nhầm lẫn thành “Mokuzaiza (ghế gỗ)” hay “Zaimokuya (Tiệm Gỗ)”, nhưng tên ta là Zaimokuza.
Có khi tệ hơn, người ta còn bảo “À, cái người có cái tên giống mấy cửa hàng gia dụng ấy nhỉ?”, nhưng ta là Zaimokuza.
Nhân tiện, ta đã thử tra cứu các chòm sao, nhưng không có chòm sao nào tên là Zaimokuza cả. Cũng chẳng còn cách nào khác. Giả sử có đi nữa, thì Thánh Y chắc hẳn cũng bằng gỗ. Gặp phải chiêu thức hệ lửa thì coi như xong.
…Việc chân danh của ta không được nhận biết đúng đắn như vậy, ắt hẳn có lý do.
Bởi vì Zaimokuza Yoshiteru này là kẻ cô độc. Là một con sói đơn độc không thích kết bè đảng.
Trong lớp học, ta hầu như không giao tiếp với ai. …Ta có hơi phô trương rồi. Gần như là không có. …Ta lại phô trương nữa rồi. Hoàn toàn không có, tuyệt đối không có.
Có lẽ vì hào quang hung mãnh của ta, một Kiếm Hào Tướng Quân, mà các học sinh bình thường cảm thấy một nỗi sợ hãi theo bản năng.
Nó gần giống với năng lực niệm “En”, phạm vi bao trùm đến bán kính bốn mét. Không biết khi nào tập mới của bộ manga kia[] mới ra nhỉ.
Chỉ manga “Hunter x Hunter”, tập mới nhất bản tiếng Nhật được phát hành vào ngày 9 tháng 10 năm 2018.
Vì vậy, không ai dám đến gần ta. Tuyệt nhiên không ai dám. Đến mức ta còn nghe thấy những lời xì xào “Cái cửa hàng gia dụng kia, chắc sắp đóng cửa đến nơi rồi?”.
Nhưng tất cả đều vô nghĩa.
Ta là Kiếm Hào Tướng Quân tái sinh ở thế giới hiện tại. Kẻ mang trong mình sức mạnh quá lớn, gánh vác số mệnh chiến đấu không ngừng.
Mọi người cứ hưởng thụ cuộc sống bình yên đi là được. Ta sẽ bảo vệ thế giới, cho đến khi chém gục lũ ma quái hữu hình vô hình kia. Sắp đủ vàng rồi, phải mua Khiên Thủy Kính[] thôi.
Trang bị trong game “Dragon Quest”, tên tiếng Anh là Silver Shield.
Ừm, thì là như vậy đó.
Ta đây sống những ngày tháng cao thượng thế này, dĩ nhiên cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ.
Trên đường đến trường, giờ giải lao, bữa trưa… Hễ là chuyện gì liên quan đến cuộc sống học đường, ta đều buộc phải “solo”. Làm gì cũng chỉ có một mình đơn độc xông pha.
Nhưng khổ sở nhất, có lẽ là giờ thể dục.
Nghe có vẻ lạ, nhưng ta rất dễ đổ mồ hôi. Chức năng bài tiết mồ hôi của ta vượt trội hơn người thường. Hơi thở cũng nhanh hơn, nhưng đó là vì ta phải hao tổn thể lực để kiềm chế luồng hào quang đang tuôn trào từ cánh tay phải.
À, thôi bỏ chuyện đó đi.
Cái khó khăn ở giờ thể dục không phải là thể lực, mà là tinh thần cơ…
“Được rồi, giờ thì các em tự chọn bạn để bắt cặp đi!”
Lời chỉ thị vô tình của thầy giáo thể dục, đối với ta mà nói, chẳng khác nào một cơn ác mộng.
Không phải ta khoe khoang, nhưng trong những tình huống thế này, chín phần mười ta sẽ bị bỏ rơi. Một phần mười còn lại là phải ghép cặp với thầy giáo. Ừm, không phải khoe khoang mà là tự ngược thì đúng hơn.
Lẽ nào hôm nay, sẽ có ai đó nổi hứng mà bắt chuyện với mình? Lần nào ta cũng hy vọng như vậy, nhưng trớ trêu thay, chẳng có vị cứu tinh nào xuất hiện cả. Đời đúng là đen bạc, thế thái nhân tình quả là cay nghiệt.
“Cái phong tục quái quỷ này, chẳng lẽ không có cách nào giải quyết sao?”
Trong khi mọi người nô nức bắt cặp, thậm chí vượt qua cả ranh giới giữa các lớp, ta vẫn lặng lẽ đứng một mình với trái tim nguội lạnh, một chiến binh thầm lặng. Đúng vậy, chính là ta.
Trong lúc ta đứng đó, cô độc như ngọn lửa chập chờn trong bóng tối, thì phần lớn các cặp đã được hình thành. Bỏ mặc cả vị Kiếm Hào Tướng Quân này.
“Hmm… còn lại khoảng mười người nữa thôi sao?”
Đúng vậy. Giai đoạn tinh thần bị bào mòn thực sự bắt đầu từ đây.
Những kẻ ế ẩm này, chẳng khác nào bị đem ra bêu rếu. Tự mình tuyên bố “Tôi không có bạn” vậy. Đối với đám thanh thiếu niên đang tuổi dậy thì, đó là một điều đáng xấu hổ.
Vì vậy, những kẻ bị bỏ rơi cuống cuồng, ra sức tìm kiếm bạn cặp. Họ thỏa hiệp hết lần này đến lần khác, rồi gượng ép bắt cặp với một đối tượng nào đó.
Cảnh tượng đó chẳng khác nào những vong linh sa vào ngạ quỷ đạo[]. Đến nước này rồi mà vẫn không ai ngó ngàng đến ta là sao? Chẳng lẽ ta đáng sợ đến vậy sao?
Ngạ quỷ đạo - một trong lục đạo luân hồi trong Phật giáo
“Thật là, lũ các ngươi ai nấy đều nông cạn. Ghét cô đơn đến thế cơ à? Sao không noi gương Hiratsuka-sensei kia?”
Các ngươi không có lòng tự trọng à?
Không, có lẽ chính vì có lòng tự trọng nên mới ghét sự cô độc đến vậy? Đến mức phải bán rẻ bản thân mình?
Dù thế nào đi nữa, đến giai đoạn này thì cái ý nghĩa “bắt cặp với người mình thích” đã hoàn toàn biến mất. Nếu ngay từ đầu chỉ thị là “chia cặp theo số báo danh” thì đã chẳng ai phải tổn thương rồi.
“Suy cho cùng, trên đời này đâu phải cứ thích ai là sẽ đến được với người đó. Chẳng phải vì thế mà thể loại NTR mới được ưa chuộng đến vậy sao?”
Ta vừa buột miệng thốt ra lời nguyền rủa đó thì…
Ánh mắt sắc sảo của ta bỗng dừng lại trên một bóng hình.
Hắn ta, cũng giống như ta, vẫn đơn độc đứng đó. Chẳng buồn tìm kiếm bạn cặp, cứ như một linh hồn vất vưởng, tỏa ra thứ hào quang tiêu cực đến não nề.
“Hừm, một kẻ cô độc đến tận xương tủy. Thật đáng thương…”
Hắn cũng là một nạn nhân của cái phong tục quái gở trong tiết thể dục này. Không bạn bè thân thiết, không đối thủ đáng gờm, không quen biết, ngay cả một người để gật đầu chào hỏi cũng chẳng có. Một quý tộc độc thân đích thực.
“Không, nhìn cái vẻ ngoài tẻ nhạt kia thì chỉ là một thường dân độc thân thôi. Làm bạn cặp với ta, một vị tướng quân, có lẽ là quá sức với hắn. Nhưng đây cũng là duyên phận. Ta sẽ ban cho hắn chút lòng từ bi.”
Để chìa bàn tay cứu rỗi cho con cừu lạc lối, ta âm thầm tiến lại gần hắn.
Dù không muốn, nhưng ta không thể bỏ mặc kẻ yếu. Ta sẽ trở thành vị cứu tinh của ngươi. Vậy nên cứ đứng đó mà đợi đi! Đừng bắt cặp với ai cả! Bắt cặp là ta khóc đó! Xin hãy thương xót ta!
Có lẽ lời cầu nguyện của ta đã linh ứng, kẻ cô độc vẫn cứ cô độc. Và chẳng bao lâu sau, hắn dường như đã nhận ra sự hiện diện đang đến gần của ta.
“…………”
“…………”
Kẻ cô độc nhìn ta với ánh mắt nghi hoặc khi ta dừng lại ở khoảng cách hai mét.
Điều gây ấn tượng nhất là đôi mắt đục ngầu đến lạ thường của hắn. Hệt như mắt cá chết. Con cá mè om tương ta ăn tối qua cũng có đôi mắt như thế này.
“…………”
“…………”
Một sự im lặng kéo dài vài giây, khi cả hai đối diện nhau như thể chuẩn bị cho một trận đấu sinh tử.
Cả hai đều im lặng. Hắn chắc hẳn đã đoán được lý do ta đến gần, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Ta đã đến tận đây rồi, lẽ ra ngươi phải đưa ra lời đề nghị chứ!
“…………”
“…………”
Cuộc đấu mắt tưởng chừng kéo dài vô tận, thêm khoảng ba giây nữa trôi qua.
Đối phương vẫn im lặng. Ta cũng im lặng. Nếu vậy thì đây là một cuộc chiến của sự kiên nhẫn.
Hay là chúng ta bắt cặp nhé? …Cả hai đều từ chối nói ra câu đó. Cảm giác như ai nói ra trước sẽ là người thua cuộc.
“…………”
“…………”
Nhận thấy rằng tình hình này không thể giải quyết được, ta quyết định ra tay trước.
Ta từ từ thu hẹp khoảng cách bằng những bước chân lướt nhẹ, gây áp lực lên đối thủ. Bất giác, ta lẩm bẩm trong lòng “Kabaddi, kabaddi, kabaddi…”[]
Kabaddi, một môn thể thao bắt nguồn từ Ấn Độ, tương tự trò chơi “Rồng rắn lên mây”, bên tấn công phải liên tục hô vang “Kabaddi!”.
Nhưng kẻ địch vẫn không sập bẫy. Hắn lùi lại, giữ nguyên khoảng cách, hệt như một ảo ảnh phù du.
…Gã này, không phải dạng vừa.
Vậy mà dám thách thức ta bằng đấu trí, thật là nực cười! Tưởng dân đen có thể thắng được tướng quân sao?
Vậy thì… Ta khẽ hắng giọng, liếc nhìn xung quanh, buông lời công kích tinh thần: “Nhìn xem, ai cũng có đôi có cặp rồi kìa? Hình như chỉ còn mỗi chúng ta thôi đấy?”
Nhưng đối thủ cũng chẳng phải tay mơ. Hắn thản nhiên ngồi xuống, bắt đầu buộc lại dây giày, một chiêu trò quá lộ liễu. Này, thôi cái trò giả tạo đi, giày có tuột đâu chứ!
…Cái tên cô độc này, không sợ cô đơn sao?
Nếu đúng là vậy thì quả là một tinh thần đáng kinh ngạc. Đúng là bậc thầy cô đơn. Nếu như hắn là cao thủ Kabaddi thì sẽ thế nào nhỉ?
Nhưng ta đây là Kiếm Hào Tướng Quân, không thể để truyền thuyết bất bại bị vấy bẩn. Thế nên, ta dùng ánh mắt sắc bén nhất để đả kích thẳng vào đôi mắt thối rữa của hắn.
──Hỡi kẻ cô độc, đừng phí công vô ích nữa. Ngươi không còn thời gian đâu.
──Chẳng phải ngươi cũng vậy sao?
──Nói đi. Ngươi muốn ghép cặp mà. Đừng có mà kén cá chọn canh nữa!
──Thì, chẳng phải ngươi cũng vậy sao?
──Đừng cố chấp nữa! Hãy giải thoát đi! Ngươi đã chiến đấu hết mình rồi!
──Sao lại có cái thứ phiền phức này lảng vảng quanh đây vậy…
Có lẽ, trong mắt người ngoài, chúng ta chỉ là hai kẻ ế ẩm đang ấp a ấp úng với nhau.
Nhưng thực chất, giữa chúng ta đang diễn ra một cuộc giao tranh bằng thần giao cách cảm. Có lẽ vậy.
Cuộc thăm dò thận trọng như giẫm trên lớp băng mỏng kéo dài thêm khoảng năm giây nữa thì kết thúc một cách bất ngờ.
“Hai người kia, đừng có lề mề nữa. Hai người ghép cặp với nhau đi.”
Vị giáo viên thể dục mất kiên nhẫn đã giải quyết tình hình một cách gọn lẹ.
Đáng ghét, giáo viên thể dục! Nguyên nhân là do ông cả đấy chứ! Vậy mà còn nhúng tay vào cuộc chiến của ta! Sao không ra tay sớm hơn đi!
Thế là ta, đành ngậm ngùi ghép cặp với tên cô độc có đôi mắt thối rữa này.
Tên hắn là Hikigaya Hachiman.
Kẻ mà sau này ta sẽ cùng trải qua vô số địa ngục thể dục…
“Hôm nay bạn của ta nghỉ học. Ta chỉ là, một cách ngẫu nhiên, tình cờ, kỳ tích bị dư ra mà thôi.”
Ta nhớ rằng, câu đầu tiên ta nói với hắn là một lời biện bạch đầy vẻ ngụy tạo như vậy.
Dù sao ta cũng là Kiếm Hào Tướng Quân, không thể để đám dân đen khinh nhờn được! Không, cái gan không hề sợ sự cô độc của hắn… lẽ nào hắn là võ sĩ? Có lẽ chỉ là một võ sĩ cấp thấp.
“À, không cần đâu mà. Không cần phải biện minh thế đâu.”
Nhưng đối phương chỉ không hề hứng thú đáp lại bằng một câu vô lễ như vậy. Đôi mắt vẫn thối rữa như thường. Ba hôm trước ta ăn một cái bánh Taiyaki cũng có đôi mắt như thế.
Được chỉ thị phải tập thể dục dẻo dai theo cặp, chúng ta cũng lười biếng bắt đầu giãn cơ theo những người xung quanh. Đầu tiên, ta ngồi dạng chân, để tên cô độc kia ấn lưng cho ta.
“Ê, người cứng đờ vậy? Không nhúc nhích gì hết trơn.”
“Bụng ta hơi vướng víu thôi. Đừng để ý, thể dục và chiến đấu là hai chuyện khác nhau. Chuyên môn của ta là cái thứ hai kia.”
“Chiến đấu mà cái bụng đó cũng vướng víu lắm đó.”
Trước cái miệng lưỡi không ngừng của tên võ sĩ cấp thấp, ta không khỏi “Muu” một tiếng. Một lát sau, chúng ta đổi lượt, lần này ta ấn lưng cho hắn.
“Này, ta thấy ngươi hẳn là một tên cô độc có tiếng tăm đấy nhỉ?”
“Thôi đi. Nổi tiếng vì cô độc thì còn gì tệ hơn?”
“Thật là thất lễ. Tên ta là Zaibokuza Yoshiteru. Ta là người thừa hưởng linh hồn của Tướng Quân đời thứ mười ba của Mạc Phủ Muromachi, Ashikaga Yoshiteru!”
Trước lời giới thiệu của ta, tên cô độc kia thốt lên một tiếng kinh ngạc “Hả?”.
“Ashikaga Yoshiteru? Hình như từng xuất hiện trong ‘Tham Vọng của Nobunaga’ thì phải.”
“Ồ, ngươi biết sao? Ta chính là người thừa hưởng linh hồn của ngài ấy.”
“Kế thừa luôn rồi cơ à.”
“Đúng vậy.”
“Ra vậy… mờ ám là vậy mà, quả nhiên là loại người đó rồi.”
Sau khi kết thúc giãn cơ, tên cô độc đứng dậy, khẽ cười gượng. Tiếp đó, hắn vỗ nhẹ vai ta.
“Ngươi, ngươi làm gì vậy? Cái ánh mắt như nhìn một con chó hoang bị bỏ rơi dưới mưa đó là sao?”
“Thì cũng tốt mà? Tên giống nhau mà.”
Ánh mắt hắn như muốn nói, “Có lẽ có mối liên hệ gì đó, tôi hiểu mà, tôi hiểu mà…”
“Thôi đi! Đừng nhìn ta bằng ánh mắt buồn bã, thối rữa như thế!”
“Thối rữa là thừa rồi đó.”
Thật là một tên cô độc vô lễ, dám đối xử với Tướng Quân như vậy! Ta chỉ thương tình mới bắt cặp với ngươi thôi đó! Ai cũng được hết đó! Nhưng… cảm ơn vì đã bắt cặp với ta.
“Dù sao thì ta cũng đã xưng tên rồi. Đến lượt ngươi xưng tên đi chứ.”
“Hikigaya Hachiman. Không cần nhớ đâu.”
Câu nói cộc lốc ấy khiến ta lập tức trợn tròn mắt, giận dữ bừng bừng.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng đằng nào ta cũng sẽ sớm lìa đời, đằng nào cũng sẽ bị ngươi đánh bại, nên không cần tốn công nhớ tên ta ư?!”
“Không, không phải vậy… thôi kệ đi.”
“Mà tên ngươi là Hachiman ư? Hachiman Daibosatsu (Bát Phiên Đại Bồ Tát), vị thần chiến tranh được người đời tôn kính! Kukukuku, ra là vậy, thì ra mọi chuyện là như thế!”
Ta cười khẽ, vung mạnh một cánh tay làm vạt áo khoác tung bay. Ngay sau đó, ta chợt nhớ ra mình đang mặc đồ thể dục và đã cởi áo khoác từ đời nào rồi.
“Cái ‘vậy’ của cậu là ‘vậy’ gì cơ?”
“Ngươi đã chuyển sinh đến thế giới này để cùng ta chinh chiến, đúng không?”
“Không, làm gì có.”
“Ta đã lầm khi nghĩ ngươi chỉ là một thường dân. Xin lỗi, mắt ta đã mờ.”
“Không, tớ là thường dân mà.”
“Ta, ký ức xa xưa bỗng trỗi dậy! Đúng vậy, ta nhớ hình như ngươi đã luôn ở bên cạnh ta. Thanh ái đao Daibannya Nagamitsu của ta… đó chính là tiền kiếp của ngươi!”
“Ít nhất thì cũng cho làm người ở kiếp trước đi chứ.”
“Nào, hỡi cộng sự của ta! Chúng ta hãy cùng nhau nắm lấy thiên hạ một lần nữa, như thuở ban đầu! Cùng với Kiếm Hào Tướng Quân này! Fuhahahaha!”
Hachiman Daibosatsu lạnh lùng nhìn ta đang cất tiếng cười vang vọng. Ánh mắt ấy chẳng giống một vị Bồ Tát chút nào, mà như thể đang nhìn một con giun sán.
“… Đúng là Ashikaga Yoshiteru được người đời gọi là Kiếm Hào Tướng Quân. Việc cậu lấy đó làm nền tảng cũng không tệ.”
“Hửm?”
“Nhưng nói ngược lại, cậu đang trốn tránh việc tạo ra một thiết lập gốc để cạnh tranh. Dù sao thì mượn tài liệu lịch sử cũng dễ dàng và nhanh chóng hơn mà.”
“Goramu goramu!”
Hikigaya Hachiman vẫn tiếp tục, mặc kệ ta đang ho sặc sụa.
“Mà thanh Daibannya Nagamitsu mà Ashikaga Yoshiteru từng sở hữu, giờ vẫn đang được trưng bày ở bảo tàng Tokyo đó. Vậy thiết lập tiền kiếp của tớ thì sao?”
“Gomora gomora!”
“Thêm thiết lập Hachiman Daibosatsu vào nữa, chẳng phải là loạn hết cả lên rồi sao?”
“Zetton zetton!”
“Tiếng ho gì kỳ quặc vậy?”
Ấy thế mà, vừa gặp mặt đã bị chê bai không thương tiếc. Ta… ta có chút tổn thương đấy.
Cái tên này rốt cuộc là ai vậy? Khả năng giao tiếp của hắn là có hay không có? Trên đời này lại có người vô lễ đến mức này sao? Lại dám vô tư chỉ trích cái bụng phệ của ta nữa chứ?
“Dám… dám lộng hành khi ta còn đang im lặng lắng nghe…!”
“Có im lặng đâu. Vừa nãy còn gào tên quái vật[] ầm ĩ đấy thôi.”
Gollum (Goramu) là nhân vật trong “Chúa tể những chiếc nhẫn”, còn Gomora và Zetton đều là quái vật trong “Ultraman”.
“Mau mau xin lỗi ta ngay! Xin lỗi ta, Yoshiteru này! Và xin lỗi cả Yoshiteru kia nữa!”
“Rắc rối thật đấy.”
“Hừ! Ăn trọn chiêu này của ta, ‘Lôi Thần Toái Bá Quyền (Mjolnir Break)’!”
“Ái chà chà, đau quá đau quá. Mà còn sến súa nữa chứ.”
Còn chưa kịp lãnh trọn chiêu thức mà hắn đã buông lời bình phẩm, rồi bỏ ta lại một mình mà lững thững bước đi. Lúc nào không hay, giáo viên thể dục đã ra hiệu tập trung rồi.
Sau đó, tiết học bóng chuyền hôm nay bắt đầu ngay lập tức, và từ đó trở đi, chúng ta không hề nói chuyện với nhau cho đến khi chuông reo.
Khi tiết học kết thúc, hắn chỉ vỏn vẹn “Chào nhé” rồi nhanh chóng quay trở lại trường học. Ta chỉ còn biết đứng nhìn bóng lưng hắn khuất dần, với vẻ mặt “gununu” như Ana-chan[] mà thôi.
Ana Coppola trong “Strawberry Marshmallow” làm vẻ mặt phát ra tiếng gununu mỗi khi bị ai đó gọi bằng cái tên “Anakopura” (âm gần giống “Coppola”).
“Hikigaya Hachiman… Không ngờ ở trường Soubu này lại có một người như vậy.”
Tiếng lẩm bẩm vô thức của ta vang lên, khản đặc vì chơi bóng chuyền. Bộ đồ thể dục cũng ướt đẫm mồ hôi.
Gã là một kẻ kỳ lạ, nhưng có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa. À không, tiết thể dục vẫn còn mà, có lẽ sẽ gặp lại bình thường thôi.
“Cái tên đó, chỉ toàn bắt ta chạy đi nhặt bóng…”
── Đó chính là cuộc gặp gỡ giữa ta và Hikigaya Hachiman.
Vài ngày sau, tiết thể dục lại đến.
“Hôm nay bạn ta lại nghỉ rồi. Tình cờ, ngẫu nhiên, kỳ diệu thay, ta lại bị lẻ ra.”
Trò đùa của số phận chăng, ta và Hikigaya Hachiman lại một lần nữa phải ghép cặp. Như thường lệ, chúng ta đang từ từ tiến lại gần nhau và lườm nguýt nhau trong môn Kabaddi thì giáo viên thể dục hạ phán quyết.
“Thôi đi, đừng có ngụy biện nữa.”
“Kukukuku, Hikigaya Hachiman… Quả nhiên giữa ta và ngươi có túc duyên. Nào, hãy giúp ta khởi động đi! Ta giao tấm lưng này cho ngươi đấy!”
Ta ngồi bệt xuống đất, hai chân dang rộng, Hikigaya Hachiman thở dài. Ta có cảm giác như mình vừa nghe thấy tiếng lẩm bẩm “Phiền phức” đâu đó, nhưng có lẽ chỉ là ảo giác thôi.
“Rufu. Thật tuyệt vời khi được tùy tùng chăm sóc chu đáo như thế này. Ngươi cũng nhớ lại những ngày tháng đó rồi chứ? Những ngày xa xưa, khi ngươi dâng hiến tất cả cho lòng trung thành với chủ nhân và chiến đấu không ngừng nghỉ?”
“Đến lượt rồi. Giờ đến lượt ngươi chăm sóc ta đi, tùy tùng.”
“Rufu.”
Ta vừa định cho hắn toại nguyện bằng một nhát seppuku, nhưng thôi, đành phải giúp hắn khởi động vậy. Mới có lần thứ hai mà cái tên này đã chẳng biết khách khí là gì rồi.
Sau đó, cả hai im lặng tập giãn cơ rồi vào giờ học. Hôm nay vẫn là bóng chuyền.
“Ta đây không giỏi cái môn bóng chuyền này đâu. Lỡ mà dốc toàn lực đập một phát thì có khi nát cả mặt đất mất. Khó điều khiển lực lắm cơ.”
“Ờ, khổ thân nhỉ.”
“Môn đá bóng không phải sở trường của ta. Lỡ mà tung một cú sút hết cỡ thì có khi thủ môn tan thành nguyên tử luôn ấy chứ. Uy lực nó thế đấy.”
“Cố lên nhé, World Cup.”
“Môn quần vợt cũng không phải là hay ho gì. Lỡ mà kích hoạt Zaimokuza Zone thì một hai con Kabaji…”
“Đừng đếm Kabaji[] bằng đơn vị ‘con’!”
Một nhân vật trong manga “Hoàng tử Tennis”.
Trong lúc quan sát những người khác thi đấu, ta và Hikigaya Hachiman cứ thế tán gẫu linh tinh.
…Giờ ta mới nhận ra, hắn ta chẳng bao giờ chủ động bắt chuyện với ta cả.
Ít ra thì hắn cũng đáp lại lời ta, dù có hơi nhạt nhẽo. Nhưng hắn tuyệt đối không bao giờ là người khởi xướng câu chuyện.
Đây chính là bản chất của kẻ cô độc sao? Dù không liên quan, ta vẫn thấy lo lắng cho tương lai của hắn. Cái hào quang “cấm tiệt người sống” của hắn, có khi còn hơn cả ta ấy chứ.
“Ngươi lúc nào cũng thế à? Thế thì chắc sống khó khăn lắm nhỉ?”
“Không sao. Chỉ có mình cậu là bị tớ đối xử cẩu thả thế này thôi.”
“Mofu? Sao ngươi cứ xấc xược với ta thế? Ngươi thích bắt nạt những tướng quân đáng chú ý à? Không cần phải e dè, cứ nói lý do xem nào.”
“Chính vì cái kiểu của cậu đấy.”
“Mofu.”
“Bớt bớt cái bệnh Chuunibyou lại đi.”
“Mofufun.”
Tuy mới quen biết chưa lâu, nhưng ta đã nhận ra một điều.
Cái gã Hikigaya Hachiman này… chẳng lẽ đang mắc bệnh Kounibyou?[]
Chuunibyou (Trung nhị bệnh): bệnh học sinh trung học năm hai. Kounibyou (Cao nhị bệnh): bệnh học sinh cao trung năm hai.
Hắn bảo ta mắc bệnh Chuunibyou. Cái bệnh mà người ta mơ mộng về những năng lực siêu nhiên trong manga, anime, game, và hành xử như thể mình cũng có những năng lực đó.
Còn bệnh Kounibyou, chủ yếu là sau khi thoát khỏi bệnh Chuunibyou, người ta trở nên thực tế hơn mức cần thiết như một phản ứng. Họ ghét bỏ bản thân trong quá khứ, và luôn nhìn người khác bằng con mắt bề trên.
Nếu vậy thì thật ngu ngốc.
Kẻ cô độc thì vẫn là kẻ cô độc thôi. Ta và ngươi, có gì khác nhau? Chỉ là một người thì tiếp tục mắc kẹt trong căn bệnh cũ, còn một người thì mắc phải một căn bệnh mới mà thôi! Ta thực sự là Kiếm Hào Tướng Quân đấy nhé!
“Khư khư khư, Hikigaya Hachiman… Ta đã nhìn thấu ngươi rồi! Với thứ đó mà đòi nắm thiên hạ sao! Không lùi bước! Không luồn cúi! Không hối hận! Tướng quân là phải như thế!”
“Cái đó là Thánh Đế[] chứ tướng quân gì…”
“Không lùi bước! Không luồn cúi! Không hối hận” là câu thoại bất hủ của Thánh Đế Souther trong “Hokuto no Ken”.
Ta hăng say diễn thuyết, đổi lại chỉ là bộ mặt ngán ngẩm của tên cô độc này. Bảo sao mãi ế!
“Ta nói lại lần nữa! Tướng quân không bao giờ lùi bước!”
“Đúng hơn là bị người ta đẩy lùi ấy.”
“Không luồn cúi!”
“Cậu có luồn cúi cũng vô dụng thôi. Càng thêm ghê tởm.”
“Không hối hận!”
“Làm ơn hối hận đi mà. Thật sự đấy.”
“Ngươi… Ngươi, tên đồ đệ ngu ngốc này!” []
Câu thoại kinh điển của Master Asia trong “Mobile Fighter G Gundam”.
Ta vừa trừng mắt nhìn tên bệnh Kounibyou vừa buông lời vô lễ kia, với ánh mắt có thể hóa đá hắn ngay lập tức.
Bỗng, một quả bóng chuyền nện thẳng vào thái dương ta. Cảm giác như mặt mình vừa nổ tung.
“Hidebu!” []
Tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của Heart trong “Hokuto no Ken”.
Vừa nghe thấy tiếng ai đó nói “A, xin lỗi”, ta vừa ngã vật ra đất, nằm dài như chữ đại. Ta có khoảng trăm điều hối tiếc về cuộc đời này.[]
Chế từ câu thoại nổi tiếng của Raoh trong “Hokuto no Ken”: “Ta không hối tiếc về cuộc đời này!”.
Xem ra cú đập hết sức trong trận đấu đã bay lạc hướng. Cái lũ tay thối này! Đừng có coi như không có chuyện gì xảy ra rồi tiếp tục trận đấu chứ!
Ta vừa cảm nhận cơn đau rát trên má, vừa ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời trong xanh.
“Ê, còn sống không đấy?”
Hikigaya Hachiman cúi xuống nhìn, dùng cành cây chọc chọc ta. Dám coi thường Kiếm Hào Tướng Quân vô song thiên hạ như vậy hả!
“Hừ, sơ suất rồi… Ta không còn nhìn thấy gì nữa… Gương mặt của ngươi, cũng vậy…”
“Chẳng phải tại kính văng đi rồi sao?”
“Ta không còn sức để đứng dậy nữa rồi…”
“Chẳng phải tại bụng cậu vướng víu sao?”
“Ta không còn ngẩng đầu lên được nữa… Ơ? Thật sự không ngẩng lên được.”
“À, tớ đạp phải tóc sau của cậu. Đã nuôi dài vô ích rồi còn buộc lại nữa chứ.”
“Ngươi đang giở trò gì vậy hả?!”
Mặc kệ ta gào thét giận dữ khi vừa ngồi bật dậy, hắn ta thản nhiên bước về phía thầy giáo thể dục.
Sau dăm ba câu nói chuyện chóng vánh, Hikigaya Hachiman quay trở lại chỗ ta, kẻ vẫn còn ngồi bệt dưới đất. Thật bất ngờ, hắn chìa tay ra.
“Này, đứng lên nổi không? Thầy bảo có thể đến phòng y tế đấy.”
“Ồ, ngươi… hóa ra trong thâm tâm cũng lo lắng cho ta sao? Muhahaha, ai ngờ ngươi lại “tsundere” theo kiểu này. Dù chẳng đáng yêu chút nào, ta cũng miễn cưỡng tha thứ cho ngươi vậy.”
“Nhờ có cậu mà tớ có cớ để trốn học rồi.”
…Tuyệt đối không thể tha thứ.
Sau đó, ta vịn vai Hikigaya Hachiman rời khỏi sân tập. Vừa vào đến hành lang trường, hắn đã vội vã buông ta ra, và nói: “Tự đi được chứ? Dù không đi được cũng phải cố mà đi.”
Hóa ra con người này không chỉ thối tha ở đôi mắt mà đến cả tâm can cũng mục nát rồi. Nếu chơi game đối kháng, chắc chắn hắn sẽ dùng “hack” để bắt nạt người mới chơi.
Nhưng đồng thời, ta cũng bắt đầu nảy sinh một sự hứng thú khó tả đối với gã đàn ông mang tên Hikigaya Hachiman này.
Linh cảm của một vị Kiếm Hào Tướng Quân mách bảo ta. Chắc chắn hắn là đồng loại của ta. Là người có thể hiểu được những trò đùa của ta, là người cùng “phe” với ta.
Việc hắn biết về Thánh Đế, từng chơi ‘Tham Vọng của Nobunaga’, thậm chí còn biết đến cả Kabaji, là bằng chứng hùng hồn nhất.
Nếu gã này thực sự là Kounibyou, thì rất có thể trước đây hắn từng là Chuunibyou. Rất có thể hắn còn là một “otaku” chìm đắm trong tiểu văn hóa nữa.
Liệu ngươi có thể tìm lại con người năm xưa ấy một lần nữa không?
Liệu ngươi có thể tìm lại con người thuần khiết, ngây thơ, đã từng trăn trở suốt ba ngày ba đêm chỉ để chọn giữa Bianca và Flora[], một lần nữa không?
Cả hai đều là nhân vật nữ trong “Dragon Quest V”.
Nếu điều đó thành hiện thực… có lẽ chúng ta có thể trở thành những người bạn.
Có lẽ đây mới thực sự là “tsundere” của hắn.
Nếu điều đó xảy ra, thì việc nảy sinh những cuộc trò chuyện ngoài giờ thể dục cũng không phải là không thể. “Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?”
Ta cũng không thích thân thiết quá mức, nhưng trong trường học, cũng nên có ít nhất một người để cùng ta bàn luận về sức quyến rũ của những “waifu” trong anime mùa này. Ta mong là vậy.
Vì lẽ đó, có lẽ ta nên quan sát gã này thêm một thời gian nữa… Ta quyết tâm như vậy trên hành lang dẫn đến phòng y tế.
Bất chợt, ta liếc nhìn tấm kính cửa sổ bên cạnh và thấy hình ảnh phản chiếu của mình.
Trên mặt vẫn còn hằn dấu bóng chuyền.
x x x
Vài ngày sau. Giờ thể dục lại đến.
Ngay khi thầy giáo thể dục vừa hô “Chia cặp đi!”, ta lập tức sử dụng “Kabaddi tốc độ cao” để tiếp cận Hikigaya Hachiman.
Hắn ta hoảng hốt nhìn xung quanh tìm kiếm một người khác để ghép cặp, nhưng đã quá muộn. Hắn đã bị ta “tóm gọn”.
“Kukuku, thật trùng hợp nhỉ, Hikigaya Hachiman. Hôm nay bạn của ta cũng vừa hay nghỉ học…”
“Bạn của cậu á, chắc đến lúc tốt nghiệp cũng chẳng thấy mặt đâu.”
Có lẽ đã chấp nhận số phận, Hachiman thở dài thườn thượt rồi hất cằm, ra hiệu cho tôi dạng chân ngồi xuống.
Nhân lúc luyện tập giãn cơ, ta quyết định thăm dò hắn một phen.
Điều quan trọng nhất là phải biết gã này am hiểu manga, anime và game đến mức nào…
“Này, Hachiman…”
Mạnh dạn gọi thẳng tên hắn, ai ngờ bị bơ đẹp. Muu, có lẽ ta hơi vội vàng rồi.
“Khi nghe đến cái tên Rei, trong đầu ngươi hiện lên ai? Kẻ đến từ Nam Đẩu? Người của Eva? Hay là người sao Hỏa?”
“Người của Amuro.”[]
Lần lượt chỉ Rei trong “Hokuto no Ken”, Ayanami Rei trong “Neon Genesis Evangelion”, Hino Rei trong “Sailor Moon”, Amuro Ray trong “Mobile Suit Gundam”.
“Vậy khi nghe đến cái tên Rin, ngươi nghĩ đến ai? Người của bầu trời sao? Người của Shibuya? Hay là Tohsaka?”
“Thôi cứ Krillin[] là được rồi.”
Nhân vật Krillin trong Dragon Ball.
“Vậy khi nghe đến cái tên Kabaji, ngươi nghĩ đến ai? Người của tennis? Người của Hyotei? Hay là kẻ sao chép chiêu thức?”
“Chẳng phải đều là Kabaji sao?”
Quả nhiên như ta dự đoán, hắn chịu trả lời câu hỏi của ta. Tận dụng cơ hội này, ta sẽ từ từ lái câu chuyện đi sâu hơn.
“Chắc chắn ngôi vương của Dengeki vẫn sẽ tiếp tục trị vì.”
“Tớ thì tin rằng một ngày nào đó Gagaga sẽ lên ngôi.”
“Ồ. Ra ngươi cũng đọc light novel à. Vậy hãy chọn ra ba họa sĩ mà ngươi chú ý nhất và trả lời ta xem nào. Nhân tiện, ta thì—”
“Ê, tập hợp kìa.”
Vừa nói đến đó, Hachiman đã phũ phàng bỏ đi.
Đúng là một gã phòng thủ kín kẽ. Ít nhất nếu biết được tác phẩm yêu thích của hắn, ta có thể dồn dập tấn công một hơi. Thôi thì cứ xem việc hắn thích Gagaga là một thành công vậy.
Gì chứ, tiết thể dục vẫn còn dài. Thời gian còn nhiều… nhưng đúng lúc này, một vấn đề nảy sinh.
Hôm nay không phải là bóng chuyền, mà là chạy điền kinh. Hơn nữa lại còn là chạy marathon nữa chứ!
Không phải khoe khoang gì, nhưng ta rất dở chạy đường dài. Chạy đường ngắn cũng dở nốt. Nếu được thì ta còn chẳng muốn đi bộ cơ. Cầu thang mà có trên năm bậc là ta thấy tối tăm mặt mũi rồi.
Cái tên giáo viên thể dục kia. Cứ nhất định phải phá đám kế hoạch của ta! Chạy marathon thì không cần ghép cặp nên không thể nói chuyện được! Chắc chắn tên đó sẽ bỏ ta lại cho xem!
Quả nhiên như ta lo sợ, Hachiman đã bỏ ta lại thật.
Lúc đầu còn chạy cùng nhau, nhưng dần dần ta bắt đầu tụt lại phía sau, và khi ta nói “Ngươi cứ đi trước đi! Tuyệt đối đừng quay đầu lại!”, hắn đã làm đúng như vậy. Hắn tuyệt đối không hề ngoảnh đầu lại.
Đồ vô tình! Nếu có một light novel mà ngươi là nhân vật chính, ta cá là nó chẳng bao giờ nổi tiếng được. Đừng hòng mà sánh được với những tác phẩm dưới trướng nhà Gagaga!
Vừa lẩm bẩm những lời cay độc trong lòng, ta suýt chút nữa đã định bỏ cuộc việc nghiên cứu Hachiman ngày hôm nay.
Nhưng rồi, bóng lưng của Hachiman, người mà ta tưởng đã khuất dạng, lại hiện ra phía trước. Có vẻ như hắn đã giảm tốc độ đáng kể. Tốt lắm, thế này thì ta đuổi kịp được! Yoshiteru Turbo, gỡ bỏ giới hạn!
Vừa ôm bụng đang rung lắc dữ dội, ta cố gắng chạy song song với Hachiman. Hắn chỉ liếc nhìn ta một cái, rồi chẳng nói chẳng rằng. Thật là vô tình!
“Phộc… Hachiman, sao thế? Phộc… Chẳng phải ta bảo ngươi cứ việc đi tiếp sao?”
“Ai thèm cố gắng trong mấy trò chạy marathon này chứ.”
“Phụt, ra vậy. Phụt, vậy thì cùng nhau đi thôi. Phụt phù!”
“Cậu đang phát ra mấy âm thanh kỳ quái đấy.”
“Đừng bận tâm. Đây là tác dụng phụ của Yoshiteru Turbo thôi. Phụt phù phù!”
“Cậu làm tớ thấy ghê gấp ba lần bình thường đấy.”
Dù cảm thấy thể lực đã đến giới hạn như Chiyonofuji[], ta vẫn không nản chí mà tiếp tục việc nghiên cứu Hachiman.
Một đô vật sumo, khi tuyên bố giải nghệ đã nói: “Thể lực của tôi đã đến giới hạn”.
Để xác nhận sở thích của hắn, lần này ta thử khơi gợi chủ đề về game hẹn hò. Trong suốt thời gian đó, tác dụng phụ của Turbo vẫn không hề thuyên giảm. Phụt…
“…Và thế là ta đã đường hoàng chinh phục được nữ chính. Đến lễ tốt nghiệp trong ending, nàng còn chủ động tỏ tình với ta đấy!”
“Ước gì cậu cũng tốt nghiệp được khỏi cái game hẹn hò đó.”
“Ngươi không chơi thể loại này à? Ngươi thừa biết là có những tác phẩm thuộc hàng kinh điển đấy.”
“Đến một ngày, tớ chợt nhận ra. Rốt cuộc thì, nhân vật chính trong game đâu phải là tớ.”
“Phụt?”
“Dù có tăng chỉ số học lực, thể lực hay mị lực trong game lên thì chỉ số của tớ cũng có tăng đâu. Mấy nhân vật nữ chính đó mê mẩn, cũng là mê mẩn nhân vật chính chứ đâu phải tớ.”
“Phụt phù?”
“Đừng có trả lời bằng tiếng Turbo nữa.”
Trong khi bị những học sinh khác bỏ xa, ta và Hachiman vẫn ì ạch chạy. Gần như chỉ còn là đi bộ nhanh mà thôi.
“Ngoài đời thực, làm gì có cô gái nào tốt bụng như trong game. Mà không, có khi gái trong game cũng thế thôi? Cái cô nàng tỏ tình với cậu ấy, có khi cũng tỏ tình với những người chơi khác đấy?”
“Ngươi… Ngươi hãy xin lỗi tất cả các nữ chính trong game hẹn hò đi! Trước hết là xin lỗi Fujisaki Shiori đại nhân[] đi!”
Nữ chính trong game hẹn hò “Tokimeki Memorial”.
“Vậy thì bảo cô ấy cứ đợi tớ dưới gốc cây huyền thoại đi.”
“Đừng hòng mà toan tính chuyện thành đôi nhé!”
“Này nhé, việc phải đi tỏ tình với cậu đúng là hình phạt đối với nữ chính đó biết không?”
“Cấm phân biệt đối xử với Tướng Quân! Nuuu! Ăn trọn chiêu này: ‘Đại Thần Phạt - Tai Diệt Chưởng Kích (Nemesis Bolt)’!”
“Đấy, tớ đã bảo bớt bớt cái bệnh Chuunibyou đi mà.”
Rồi Hachiman nhìn ta, vẻ mặt khác lạ hẳn. Đôi mắt vẫn đục ngầu như thường, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên hắn ta thực sự nhìn vào mặt ta mà nói chuyện.
“Zaimokuza, cuộc đời và thiết lập nhân vật, thống nhất đi, thống nhất đi chứ!”
“Phụt?”
Nói xong câu đó, Hachiman tăng tốc rồi bỏ chạy mất hút.
Đáng tiếc thay, ta không thể đuổi theo. Bộ tăng tốc của ta đã vượt quá giới hạn, chết máy rồi.
“Cuộc đời và thiết lập nhân vật, thống nhất ư?”
Lẩm bẩm nhai lại câu nói đó, ta dõi theo bóng lưng hắn ta nhỏ dần. Chẳng mấy chốc, Hachiman biến mất khỏi tầm mắt.
Không phải là hắn ta đã lẫn vào đám đông đang chạy marathon.
Chỉ là vì hơi nóng khiến kính ta mờ đi thôi.
Kể từ đó, mỗi khi có tiết thể dục, ta và Hachiman lại thành một cặp.
Dù vậy, không thể nói là chúng ta trở nên thân thiết hơn. Hắn ta vẫn đối xử với ta một cách cẩu thả, hở ra là muốn đem ta đi trao đổi. Hắn ta còn bảo sẽ trả phí chuyển nhượng, tối đa là hai trăm yên.
Qua những lần nghiên cứu về Hachiman, ta phát hiện ra hắn ta am hiểu manga, anime và light novel hơn ta tưởng. Đặc biệt là hắn ta rất thích nhà xuất bản Gagaga Bunko.
Sau này ta mới biết, hóa ra hắn ta đứng thứ ba toàn khối trong bài kiểm tra năng lực quốc ngữ.
Thật đáng kinh ngạc. Hóa ra đọc Gagaga Bunko có thể cải thiện thành tích môn quốc ngữ.
“…Hachiman à. Ta biết nói chuyện này với ngươi cũng vô ích.”
Hôm đó. Thật may mắn, tiết thể dục lại là bóng chuyền.
Ta vừa xem trận đấu, vừa nói chuyện với Hachiman đứng cạnh. Hắn ta thậm chí còn không thèm nhìn ta, chỉ ậm ừ cho qua.
“Hôm trước, ta nhận được một món quà từ một người phụ nữ lạ mặt ở trước nhà ga. Có lẽ đó là người vợ của ta ở kiếp trước. Vượt qua bao nhiêu tinh tú, bao nhiêu sương giá, chúng ta lại trùng phùng…”
“Món quà đó là khăn giấy bỏ túi đúng không?”
“Sao ngươi biết?”
“Ít nhất thì cũng nghĩ ra một cái kết bất ngờ hơn đi chứ.”
“Ta kể cho ngươi nghe chuyện này nữa. Hôm trước, ta được một người phụ nữ lạ mặt ở trước nhà ga nói: ‘Xin hãy cho phép tôi cầu nguyện cho hạnh phúc của bạn.’ Chắc chắn đó là người vợ của ta ở kiếp trước…”
“Hết cả nước chấm rồi à?”
“Vậy thế này thì sao? Hôm trước, Hiratsuka-sensei bên tổ quản lý học sinh có bảo ta rằng ‘Cậu cũng là một trong những thành phần cá biệt nhỉ’. Hay là, biết đâu chừng, nàng chính là thê tử của ta ở kiếp trước…”
“Làm gì có chuyện đó. Cho dù là kiếp trước đi chăng nữa, tớ cũng không nghĩ cái người đó lấy được chồng đâu.”
“Á à, ngươi muốn bị giết hả?”
Đúng lúc đó đến lượt đội của chúng ta vào sân, nên tạm thời ngưng cuộc tán dóc vô thưởng vô phạt này.
Định bụng làm cho xong chuyện rồi tiếp tục công cuộc nghiên cứu Hachiman… Thế nhưng, toan tính của ta đã tan thành mây khói theo một cách không ai ngờ tới.
Chẳng hiểu vì lý do gì, đối thủ lại chơi hăng máu đến thế. Như bị lây, phe ta cũng bắt đầu nhập tâm vào trận bóng chuyền.
“Oshi, nhất định phải thắng!”
“Yosha, lâu lâu bung hết sức xem sao!”
“So với chạy marathon thì đây chẳng khác nào thiên đường so với địa ngục!”
Tiếng hô hào vang vọng, trận đấu càng lúc càng trở nên gay cấn.
Với cái đà này, ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc phải cố gắng. Nếu dám lười biếng, chắc chắn sẽ bị ăn một cú đá vào mông. Danh dự của một vị tướng quân không cho phép điều đó.
“Phụt, phụt…”
Mỗi lần bật nhảy để chắn bóng, bụng ta lại phập phồng rung rinh. Chưa bao giờ ta hối hận vì không phải là một cô gái xinh đẹp ngực khủng như hôm nay.
Đã vậy, quả giao bóng của đồng đội còn nổ tung ngay sau gáy ta, đúng là một âm mưu phản nghịch. Kẻ gây ra chuyện đó không ai khác chính là Hachiman.
Đến khi trận đấu kết thúc, ta đã mệt mỏi rã rời, kiệt sức hoàn toàn.
Vừa bước ra khỏi sân, ta đã đổ ầm xuống đất thành hình chữ đại, miệng há hốc như cá chép. Kẻ thản nhiên cúi xuống nhìn ta không ai khác chính là tên mưu phản cô độc kia.
“À, xin lỗi xin lỗi. Tay tớ lỡ trượt thôi mà.”
“Ng-ngươi… Ta không tha cho ngươi đâu… Phựt…”
“Tiếc thật đấy. Cứ tưởng may mắn thì lại được vào phòng y tế rồi.”
Ta muốn giết hắn ngay lập tức, nhưng đến sức để làm việc đó cũng không còn.
Thôi được rồi. Bề dưới lật đổ bề trên là chuyện thường tình ở đời, nên ta sẽ dùng tấm lòng bao dung mà bỏ qua cho ngươi. Coi như ngươi nợ ta một ân huệ. Nhưng mà ta tủi thân quá đi, ta là tướng quân mà.
Vài phút sau. Sau khi cố gắng lắm mới ngồi dậy được, ta chợt hỏi Hachiman.
“Này Hachiman. Chuyện ngươi nói trước đây ấy mà…”
“Chuyện gì?”
“Phải thống nhất giữa đời thực và thiết lập nhân vật… ngươi nói với ta như vậy, nhưng ý tứ là gì?”
“À, cái đó à. Chẳng phải cậu là Kiếm Hào Tướng Quân kế thừa linh hồn của Ashikaga Yoshiteru sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng thực tế thì, cậu chỉ là tên Zaimokuza Yoshiteru cô độc, mắc bệnh Chuunibyou thôi mà?”
Bị hắn ta, cái tên cô độc này, gọi là “cô độc” khiến ta bực bội gấp ba lần bình thường. Cứ như bị ngài Heart mắng “Đi giảm cân đi, đồ hói này!” vậy.
“Tớ chỉ nghĩ là cậu nên dung hòa giữa con người thật và hình tượng lý tưởng của mình thôi. Đừng để tâm, không có ý gì sâu xa đâu.”
“Con người thật và hình tượng lý tưởng…”
Quả thật, ta là một Kiếm Hào Tướng Quân vô song thiên hạ, nhưng lại thở hổn hển vì mấy trò bóng chuyền, chạy marathon. Ta còn cày ero game đến khuya, thích lui tới quán cà phê hầu gái nữa chứ.
Chắc hẳn Ashikaga Yoshiteru công tước cũng phải than thở vì điều này. Có lẽ ngài đang nghiến răng ken két như khi bị Miyoshi Nagayoshi đuổi khỏi kinh thành vậy.
Nhưng, dù vậy thì ta phải làm gì đây?
Ta là Kiếm Hào Tướng Quân Zaimokuza Yoshiteru – hình tượng này giờ không thể thay đổi được nữa rồi. À không, không phải hình tượng, mà ta thực sự là Kiếm Hào Tướng Quân mà!
Ta luôn tâm niệm tinh thần “Thường trực chiến trường”. Vậy thì lẽ ra, ta phải rèn luyện thân thể cường tráng như thép mới phải. Thế mà cái thân hình mũm mĩm này… Ta chán ghét sự lười biếng của bản thân. Thậm chí còn thấy bản thân mình thật… béo ú.
Cứ thế ta lạc vào mê cung suy tư, hoàn toàn im lặng.
Ta hoàn toàn quên mất việc nói chuyện với Hachiman cho đến khi hết giờ học. Khi nhận ra thì bóng dáng hắn đã biến mất. Thật sơ suất, sơ suất quá! Mải mê suy nghĩ đến quên cả trời đất.
Các học sinh khác vẫn còn ở xung quanh, nhưng không hiểu sao toàn là những gương mặt xa lạ.
Đến lúc này ta mới nhận ra. Bọn họ là học sinh của tiết thể dục tiếp theo.
Hóa ra không chỉ giờ học mà ngay cả giờ ra chơi cũng sắp kết thúc rồi.
“Ít nhất cũng phải nói một tiếng chứ! Cái tên vô tình cô độc kia!”
Ta dốc hết chút sức lực cuối cùng, tức tốc rút lui về phía khu nhà trường.
Kể từ sau khi bị Hikigaya Hachiman răn dạy một cách khó hiểu.
Ta bắt đầu chìm đắm trong suy tư nhiều hơn. Không hiểu vì sao lời nói của hắn cứ ám ảnh trong đầu ta mãi không thôi.
Thống nhất giữa đời thực và hình tượng nhân vật. Rốt cuộc là ý gì?
Con người thật của ta khác xa so với Kiếm Hào Tướng Quân… lời chỉ trích đó ta hiểu. Ngay cả kiếm Nhật ta còn chưa từng cầm bao giờ. Chẳng khác nào Kabaji chưa từng cầm vợt tennis.
Đương nhiên, ta cũng chưa từng chiến đấu với kẻ thù xấu xa nào. Tất cả chỉ là trong game. Nói cách khác, ta cũng chỉ là Kabaji với kinh nghiệm thi đấu duy nhất là trong Mario Tennis.
Phải chăng ta sẽ cứ thế hưởng thụ cuộc sống bình yên này mãi mãi? Sẽ rời khỏi trường Soubu này mà không cần dùng đến mười hai món thần khí ta sở hữu?
Cứ nghĩ đến điều đó, ta lại cảm thấy một nỗi nôn nóng khó tả. Mông ngứa ngáy khó chịu.
…Kể từ sau chuyện kia, trong giờ thể dục, ta vẫn tiếp tục ghép cặp với Hachiman.
Nhưng số lượng cuộc trò chuyện đã giảm đi đáng kể. Trừ khi ta chủ động bắt chuyện, nếu không sẽ chẳng có cuộc đối thoại nào xảy ra giữa ta và hắn. Cái thái độ chẳng mấy bận tâm đến chuyện đó, đúng là một kẻ cô độc khó ưa.
“Ta, với tư cách là một Kiếm Hào Tướng Quân, có thể làm gì trong thế giới hiện thực này đây…?”
Ngay cả trong lớp học, ta cũng khoanh tay trầm ngâm, suy tư không ngừng.
Chắc hẳn cũng có không ít nữ sinh xao xuyến trước vẻ mặt u sầu của ta, nhưng chẳng ai dám đến tỏ tình. Có vẻ như họ định chờ đến tận lễ tốt nghiệp mới hành động.
Vẫn còn đang mải miết bứt rứt, giờ thể dục lại đến.
Như một lẽ đương nhiên, ta lại ghép cặp với Hachiman, bắt đầu những bài tập khởi động quen thuộc. Dạo gần đây ít nói chuyện, hay là mình kiếm chuyện gì đó để tán gẫu nhỉ.
“Hachiman. Ngươi có biết quán ramen tên “Houraiken” không? Đó là một quán ramen ở Niigata, nước súp thanh đạm ở đó ngon tuyệt cú mèo đấy.”
“Hể, để sau này ăn thử xem.”
Nếu ta mở lời, Hachiman sẽ đáp lại một cách bình thường. Nhưng tuyệt đối sẽ không rủ rê “Vậy đi cùng đi.” Mà ta cũng không phải vì mục đích đó mà nói với hắn.
Không phải là không có khả năng một tương lai như vậy sẽ xảy ra, nhưng hiện tại, ta và hắn không phải là bạn bè.
Một mối quan hệ tương hỗ để không bị lẻ loi trong giờ thể dục… Ta và Hachiman chỉ có mối quan hệ đó thôi. Chỉ đơn thuần là dính lấy nhau mà thôi.
“Hachiman này. Hiện thực quả là… tẻ nhạt.”
Vừa được hắn đè lưng, ta bất giác than thở một câu ngu ngốc.
“Hả? Tự nhiên lảm nhảm gì vậy?”
“Trong thời đại này, chẳng có vai diễn nào cho Kiếm Hào Tướng Quân như ta cả. Những kẻ biết đến sự chuyển sinh của ta, và tìm cách thủ tiêu ta… vẫn chưa từng xuất hiện.”
“Đương nhiên là thế rồi.”
“Cuộc sống học đường mà ta mong muốn, không phải là như thế này. Chẳng lẽ không có ai sao? Một cô gái xinh đẹp ban đầu thì tsundere, nhưng dần dần vụng về trở nên dere hơn khi tiếp xúc với ta.”
“Loại thần thú trong truyền thuyết đó không tồn tại đâu.”
“Chẳng lẽ không có ai sao? Một cô gái ngực to, và có thiện cảm với ta ngay từ đầu.”
“Loại di sản văn hóa hữu hình đó không tồn tại đâu.”
“Chẳng lẽ không có ai sao? Một thiếu niên giả gái đáng yêu đến mức ta phải dụi mắt nghi ngờ ‘Ê, thật sự có cái đó hả? Chắc là đồ giả thôi?’.”
“Cậu đang nói cái quái gì vậy.”
Hikigaya Hachiman liếc nhìn ta bằng ánh mắt như nhìn vào bã kẹo cao su dính dưới đế giày. Ánh mắt đó như muốn thốt lên “Chết đi”, nhưng những lời mắng nhiếc như vậy không có tác dụng với ta. Ta đã miễn nhiễm rồi.
Thật ra, ta cũng định bụng bụng giãi bày những muộn phiền mấy ngày nay, nhưng rồi lại thôi.
Hắn ta lúc nào cũng toàn nói là “không có ý nghĩa gì sâu xa”, chắc cũng chẳng có đáp án nào đâu. Hơn nữa, việc một Kiếm Hào Tướng Quân như ta phải thỉnh giáo gã thì còn ra thể thống gì!
Ta là kẻ cô độc. Từ trước đến giờ vẫn luôn sống như vậy.
Dù cùng cảnh ngộ cô đơn, nhưng ta tuyệt không thể làm cái trò hề đi cầu xin sự khai sáng từ người khác… Ta tự nhủ với lòng như thế.
“Zaimokuza. Cái tật ảo tưởng của cậu, nếu dùng vào việc có ích thì tốt biết mấy.”
── Câu nói vu vơ của Hachiman khiến ta giật mình.
Đó chẳng khác nào lời khai sáng từ một vị đại Bồ Tát!
“Hachiman… Ngươi vừa nói gì?”
“Hả? À, về chuyện đi ăn thử ramen à?”
“Không phải câu cũ rích đó! Ta hỏi ngươi vừa mới nói gì!”
“À, chuyện chẳng có em gái xinh đẹp nào dere à?”
“Không phải! Ta hỏi câu ngay trước đó cơ!”
“À, chết đi à?”
“Ngươi làm gì có nói câu đó! Ngươi chỉ có nhìn ta bằng ánh mắt như vậy thôi!”
Thôi được rồi. Ta sẽ không hỏi cái tên thối nát này nữa. Không cần xác nhận, câu nói hắn vừa thốt ra đã khắc sâu trong tâm trí ta rồi.
“Ra vậy… Ra là thế sao…!”
“Ể?”
“Ra là thế sao, Hachiman!”
“Chuyện gì cơ?”
“Thì ra là như vậy, Hachiman!”
“Ít nhất cũng nghe lời người khác nói đi chứ!”
“Là vậy! Thì ra!”
“Cái kiểu đảo ngữ quái quỷ gì vậy!”
Bỏ ngoài tai lời Hachiman, ta đứng phắt dậy. Rồi ta cất tiếng cười vang. Cảm giác như màn sương mù trong đầu tan biến trong chớp mắt.
“Hahaha! Hachiman! Ta nghĩ ngươi có lẽ hợp với công việc giải quyết rắc rối cho người khác đấy!”
“Chẳng hiểu cái mẹ gì cả…”
“Ta đã tìm thấy con đường mình phải đi! Lời nói của ngươi! Cái lối nhìn đời thực dụng vô vị đó! Việc ngươi là kẻ ái mộ Gagaga Bunko! Tất cả đã mang đến cho ta một tia sáng!”
Bỏ mặc Hachiman đang ngơ ngác, ta xoay người một vòng. Rồi sải bước về phía khu dạy học.
Không thể chần chừ được nữa. Việc hôm nay chớ để ngày mai, phải hành động ngay lập tức.
Tìm thấy rồi. Ta đã tìm thấy rồi. Cách để vị Kiếm Hào Tướng Quân này thống lĩnh thiên hạ trong thời đại hiện tại! Phương pháp để dung hòa giữa thực tế và lý tưởng!
“Khục khục khục… Ta có thể mường tượng ra cảnh tượng mọi người quỳ rạp trước mặt Zaimokuza Yoshiteru này rồi.”
Với bước chân tràn đầy tự tin, ta hiên ngang bước ra khỏi sân trường.
Nhưng chỉ vài giây sau, cổ áo ta đã bị giáo viên thể dục tóm lấy. Vì tội dám ngang nhiên trốn tiết, ta đã phải hứng chịu một trận lôi đình chưa từng có.
Khốn kiếp giáo viên thể dục. Dám làm Kiếm Hào Tướng Quân này phải rơm rớm nước mắt.
Thậm chí còn tuyên án tử hình “Hôm nay chỉ mình cậu phải chạy marathon” nữa chứ.
Ta hướng ánh mắt cầu cứu về phía Hachiman. Đáp lại ta là ánh nhìn như muốn nói “Chết đi.”
Kể từ ngày đó, ta không còn lạc lối nữa.
──Zaimokuza, thống nhất cuộc đời và thiết lập nhân vật đi, thống nhất đi──
Câu nói trước đây của Hikigaya Hachiman. Ta đã tìm ra câu trả lời rõ ràng cho đòn tấn công tinh thần khiến ta vô cùng bối rối đó.
“Đáng lẽ ta phải nhận ra sớm hơn mới phải. Đúng vậy, ta… ta nên trở thành tác giả light novel.”
Không phải khoe khoang, nhưng ta có thừa tự tin vào khả năng mộng mơ của mình.
Trên đường đến trường, giờ giải lao, giờ ăn trưa… thậm chí ngay cả trong giờ học hay khi đi ngủ, ta vẫn luôn đắm mình trong thế giới tưởng tượng. Ta chưa từng làm gì khác ngoài việc đó cả.
Trận chiến sắp tới sẽ như thế nào đây?
Kẻ thù là ai, và chúng có mục đích gì?
Ta sẽ thể hiện bản lĩnh của mình như thế nào trong trận chiến đó?
Những cô gái xinh đẹp tranh giành ta sẽ thuộc những kiểu người nào đây?
Ta sẽ gặp phải những tình huống “sàm sỡ may mắn” như thế nào đây?
Khi nào, ở đâu, và với ai ta sẽ gặp phải những tình huống “sàm sỡ may mắn” đó?
Sau những trận chiến khốc liệt, sẽ có những tình huống “sàm sỡ may mắn” nào đang chờ đợi ta?
Mặc dù phần lớn là những mộng tưởng về “sàm sỡ may mắn”, nhưng trong nghề tác giả light novel, ngay cả điều đó cũng là một vũ khí. Thậm chí có thể nói đó là một kỹ năng bắt buộc.
“Nếu như những cốt truyện ngổn ngang trong đầu ta có thể trở thành một nghề, lẽ nào không phải là cuộc đời đã mỉm cười với ta rồi sao?”
Đây chính là sự dung hòa giữa thực tế và hình mẫu lý tưởng của bản thân.
Nếu đã là một tác giả light novel, việc ta tiếp tục là một vị Kiếm Hào Tướng Quân cũng chẳng có gì lạ. Chắc hẳn, giới tác giả light novel toàn những kẻ như vậy cả thôi.
…Thật ra mà nói, ta cũng không phải chưa từng nghĩ đến con đường này.
Hồi tiểu học, ta mơ ước trở thành họa sĩ truyện tranh. Nhưng ta nhanh chóng nhận ra giới hạn của khả năng vẽ vời của mình.
Hồi trung học, ta mơ ước trở thành nhà văn. Tuy nhiên, thay vì viết truyện, ta chỉ mải mê nghĩ về những thiết lập. Đến khi bắt tay vào viết thì lại thấy nản, thấy phiền, thấy lười, và rồi bỏ dở chỉ sau vài trang.
Ngẫm lại, ta đã thiếu đi sự quyết tâm.
Ta đã không đủ nghiêm túc với việc “sáng tạo ra một câu chuyện”.
Lời nhắc nhở của Hachiman trước đây rằng ta đã trốn tránh việc đối đầu bằng những thiết lập nguyên bản… quả thật, có lẽ hắn đã đúng.
Có lẽ ta đã quá dựa dẫm vào lịch sử. À không, cũng không trách được, dù sao ta cũng là một vị Kiếm Hào Tướng Quân mà.
Vậy nên, ít nhất với light novel, ta phải chiến đấu bằng những ý tưởng nguyên bản.
Nếu không, tướng quân Yoshiteru Ashikaga chắc chắn sẽ nổi giận. Chắc hẳn ngài sẽ giận dữ như cái ngày bị Hisahide Matsunaga tấn công vậy.
“Hãy viết đi! Viết nên một trận chiến dị năng hoành tráng khiến máu ta sôi sục! Viết nên một light novel dễ thương với những cô nàng ngực khủng!”
Thế là ta dốc hết tâm trí vào việc viết lách. Ta trút bỏ hết những mộng tưởng tràn trề trong đầu.
Bối cảnh là thời hiện đại, một thành phố địa phương nào đó ở Nhật Bản. Nơi những tổ chức bí mật và những người sở hữu năng lực ẩn mình. Nhân vật chính thức tỉnh sức mạnh tiềm ẩn và dũng cảm đối đầu với họ… Nền tảng là như vậy.
“Được, ổn đấy. Nghe có vẻ hơi quen quen, nhưng chắc là do ta tưởng tượng thôi. Chắc là vì nó đi theo lối mòn kinh điển.”
Hầu hết một tuần, ta chỉ nghĩ về tiểu thuyết. Không nghĩ đến chuyện gì khác. Cùng lắm là lời phát biểu khi lên nhận giải.
…Điều khiến ta ngạc nhiên nhất là ngòi bút của ta không hề dừng lại.
Thậm chí, mỗi khi ta viết tiếp, tâm trạng của ta lại càng phấn chấn hơn. Đây chính là hiện tượng “lên đồng” trong viết lách sao? Có lẽ ta có tài năng thật thì sao? Có khi nào ta sẽ đoạt giải Akutagawa không?
“Vui quá… vui quá đi! Viết tiểu thuyết, hóa ra lại thú vị đến thế!”
Viết lách là niềm vui. Đây có lẽ là phẩm chất lớn nhất của một nhà văn. Tiện thể, ta vừa tra cứu thì “itookashi” có nghĩa là “rất thú vị”. May mà ta đã biết điều này trước khi trở thành chuyên nghiệp.
Kể từ khi bắt tay vào viết, mỗi ngày của ta đều trở nên vô cùng ý nghĩa.
Ta dành thời gian trong giờ thể dục để nghiền ngẫm cốt truyện. Vì vậy, dù rất áy náy, nhưng ta đã không thể dành nhiều thời gian cho Hachiman. Xin lỗi nhé, người bạn của ta.
Nhưng Hachiman không hề bận tâm và vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Sau này ta mới biết, vào khoảng thời gian đó, hắn đã bị ép tham gia một câu lạc bộ có tên là “Câu Lạc Bộ Tình Nguyện”.
…Và rồi, không lâu sau đó.
Cuối cùng ta cũng hoàn thành cuốn tiểu thuyết! Cảm giác thành tựu dâng trào, khó tả xiết!
“Tuyệt tác… Không ngờ tác phẩm đầu tay lại có thể trở thành đỉnh cao sự nghiệp!”
Có thể viết ra được thứ này, quả nhiên ta là thiên tài! Ta vừa là Kiếm Hào Tướng Quân, vừa là văn hào tướng quân ư? Một tác phẩm đầy sức nặng, tràn đầy tự tin, một siêu phẩm!
Ta muốn lập tức gửi nó đi dự thi! Nhưng phải kiềm chế, kiềm chế sự nôn nóng này lại, hỡi bậc cô Zaimokuza Yoshiteru! Dục tốc bất đạt!
Trước mắt, có lẽ nên cho ai đó đọc thử tác phẩm này.
Nhưng tuyệt đối không được đưa lên mạng! Bọn chúng chẳng hề nương tay đâu. Dù ta có tự tin đến đâu, đây vẫn là lần đầu tiên ta cho ai đó xem tác phẩm của mình. Ta cần một người dịu dàng. Xin đừng thô bạo với ta.
“Nghĩ một cách đơn giản, bạn bè thân thiết là lựa chọn tốt nhất.”
Vấn đề là, ta lại chẳng có người bạn nào cả. Không ngờ sự cô độc của một con sói đơn độc lại gây ra rắc rối đến vậy.
Phải làm sao đây? Hay là nhờ người vợ kiếp trước đã phát khăn giấy cho ta trước ga? Hoặc người vợ kiếp trước đã cầu chúc hạnh phúc cho ta…? Ta đã trăn trở với những suy nghĩ ấy suốt mấy ngày trời.
“Chờ đã, Zaimokuza. Đó có phải là bản thảo tiểu thuyết của em không?”
Một buổi trưa nọ. Ta đang đi dọc hành lang, tìm một nơi yên tĩnh để đọc lại đứa con tinh thần của mình, thì một người gọi ta từ phía sau.
Là Hiratsuka-sensei, giáo viên phụ trách giáo dục lối sống. Người vợ thứ ba của ta ở kiếp trước. À không, người này thì không thể là vợ ta được. Lòng kiêu hãnh của một vị tướng quân không cho phép ta trở thành nạn nhân của bạo lực gia đình!
“À, ừm… cái đó…”
Ta ấp úng trả lời Hiratsuka-sensei, người đang nhìn chăm chăm vào tập bản thảo trong tay ta. Cứ như một nạn nhân của bạo lực gia đình, ta run rẩy.
“Ồ, ra em có sở thích này à. Thật ra, thời còn đi học, cô cũng đã thử viết vài cuốn tiểu thuyết. Dĩ nhiên, chúng là thứ không ai được phép đọc.”
Chắc hẳn đó là câu chuyện về một nhân vật chính cuồng S, ra sức ngược đãi những kẻ yếu thế.
Nhưng thật bất ngờ, ánh mắt Hiratsuka-sensei nhìn ta lại dịu dàng đến lạ. Ta cứ tưởng mình sẽ bị cô ấy mắng cho một trận vì “có thời gian viết tiểu thuyết mà không lo học hành!”, xem ra ta thoát nạn rồi.
“Vậy, em đã cho ai đọc thử chưa?”
“Dạ, chưa ạ…”
Kết quả là, ta đành phải thú thật mọi chuyện. Khi biết ta đang tìm người đọc thử, Hiratsuka-sensei gật gù suy nghĩ.
“…Được rồi, cô giao cho em một nhiệm vụ. Hãy đến Câu Lạc Bộ Tình Nguyện.”
“Câu lạc bộ… Tình nguyện?”
“Ở đó có một người có triệu chứng giống em. Hikigaya ở lớp 2F.”
Đó chẳng phải là câu lạc bộ mà cộng sự của ta đang tham gia sao?
Nghe nói đó là nơi để lắng nghe những tâm sự của học sinh đang gặp rắc rối. Hơn nữa, thành viên còn có Hachiman, ta cảm thấy như đây là duyên phận vậy.
──Chỉ còn cách đến đó thôi.
Không ai xứng đáng hơn hắn để đọc cuốn tiểu thuyết của ta đầu tiên. Chính gã đã khai mở con đường này cho ta, không ai khác ngoài gã cả.
Nghĩ lại, có lẽ sâu thẳm trong tim ta đã mong chờ điều này. Ta muốn thấy khuôn mặt gã run rẩy vì xúc động. Ta muốn gã phải dùng kính ngữ với ta từ nay về sau.
Được, xuất chinh thôi! Thời cơ đến rồi! Chỉ có vậy thôi!
Ngay sau giờ học, ta lập tức tiến về Câu Lạc Bộ Tình Nguyện nằm ở khu nhà được sử dụng đặc biệt.
Có vẻ ta đến hơi sớm, trong phòng vẫn chưa có ai. Đành vậy, ta cứ chờ một lát.
Đã là câu lạc bộ, chắc hẳn không chỉ có một mình Hachiman.
Liệu có cả nữ sinh không nhỉ? Nếu họ đọc tác phẩm của ta, chẳng phải sẽ mê mẩn ta mất sao? Ôi chao, thật là rắc rối. Sao không đợi đến khi chỉ có hai người rồi hãy làm nũng với ta cơ chứ.
Ta cứ mải mê suy nghĩ vẩn vơ, tủm tỉm cười một mình.
Bất chợt, cánh cửa bật mở. Người bước vào quả nhiên là gã bạn thân quen thuộc của ta, với đôi mắt thối nát.
Ngay khoảnh khắc đó, một cơn gió từ cửa sổ ùa vào, cuốn tung bản thảo của ta bay tứ tung. Tựa như những con chim bồ câu trắng muốt vọt ra từ chiếc mũ ảo thuật.
“Khư khư khư, thật bất ngờ khi gặp ngươi ở đây. ──Ta đã chờ đợi ngươi từ lâu rồi, Hikigaya Hachiman.”
Giữa những tờ giấy trắng bay lả tả, ta khoanh tay, nở một nụ cười ngạo nghễ. Oai phong lẫm liệt như một vị Kiếm Hào Tướng Quân.
……Nào, Hikigaya Hachiman. Hãy để ta làm ngươi chấn động!
Ta sẽ cho ngươi chiêm ngưỡng thế giới mà ta đã vẽ nên, chân trời của light novel mà ta đã tạo ra!
Fuhahahaha! Grahhahabababa!
──Và thế là ta đã nắm giữ thiên hạ.
Những thành viên Câu Lạc Bộ Tình Nguyện sau khi đọc tiểu thuyết của ta đã cảm động rơi lệ, xin chữ ký và đồng thanh ca ngợi ta là “thiên tài”. Sau khi tốt nghiệp, ta sẽ thống trị đỉnh cao của giới tác giả light novel, và mười tác phẩm của ta sẽ được chuyển thể thành anime──
“Này, Zaimokuza. Cậu đang làm cái quái gì vậy?”
Đúng lúc đó. Ta giật mình dừng bút khi nghe thấy một giọng nói từ phía sau.
Người đứng đó không ai khác chính là Hikigaya Hachiman. Kẻ bề tôi, thanh ái kiếm, và cũng là cộng sự của ta.
“Đừng làm phiền ta, Hachiman. Ta đang biên soạn hồi ký cho cuốn tự truyện sẽ được xuất bản trong tương lai.”
“Đừng có làm cái trò này trong phòng Câu Lạc Bộ Tình Nguyện chứ.”
Vừa nói, Hachiman vừa cầm lấy bản thảo của ta. Sau khi lướt qua một lượt, gã nhìn ta bằng ánh mắt như nhìn vật ô uế. Một ánh mắt như muốn khử trùng ta ngay lập tức.
“……Cậu bịa đặt quá đáng đấy. Lần đầu chúng ta gặp nhau có phải thế này đâu?”
“Chuyện đời vốn dĩ nên thêm mắm dặm muối mà.”
“Nói thật, cái cuốn tiểu thuyết đó bị chửi lên bờ xuống ruộng, ai nấy đều…”
“Câm miệng! Cấm kỵ! Cấm kỵ! Không được thốt ra!”
“Cậu sốc đến trợn ngược cả mắt kìa…”
“Im đi! Tướng quân ta không hề ngoái đầu! Quá khứ ta không màng!”
“Thế thì đừng có mà viết hồi ký làm gì.”
Ta tên là Zaimokuza Yoshiteru.
Là Kiếm Hào Tướng Quân thiên hạ vô song, đồng thời cũng là một tác giả light novel đầy hoài bão.
Hiện đang tuyển thêm bạn bè bốn phương.