Bất Ngờ Thay, Hướng Dẫn Thi Cử của Hikigaya Hachiman Lại Rất Trúng Trọng Tâm.
Tác Giả: Tanaka Romeo
Minh Họa: Tobe Shuku
Dịch Thuật: Valvrare Team
Mùa thi cử đang đến gần.
Dĩ nhiên là của Komachi, chứ không phải của tôi.
…À không, kỳ thi của tôi cũng đang đến gần đấy, nhưng dù sao tôi cũng mới chỉ là học sinh năm hai, lại còn đang là tháng Mười nữa, nên chưa đến mức phải cuống cuồng lên. Tôi vẫn đang đi học thêm, thành tích cũng vẫn duy trì tốt. Chuẩn bị đâu ra đấy cả rồi. Nhưng thi cử là thứ khó lường. Nếu nói là không lo lắng chút nào thì đúng là nói dối.
Nhưng tôi của tương lai, tôi của năm ba, nhất định sẽ xoay sở được thôi…!!
Thế nên ngày ngày tôi vẫn cứ sống cuộc đời ung dung tự tại như vậy. Ít nhất là bây giờ. Tôi của tương lai ơi, nhờ cả vào ngươi đấy nhé!
Nhưng Komachi là học sinh năm ba. Là người trong cuộc. Mức độ khẩn trương khác hẳn.
“…………”
Komachi giờ đang ngẩn ngơ nhìn ra vườn. Điều đáng kinh ngạc là, đôi mắt con bé đờ đẫn như mắt cá chết.
Tôi rùng mình.
Chẳng lẽ mắt cá chết không phải là đặc quyền của riêng tôi sao? Không lẽ đây là di truyền? Tổ tiên chúng tôi là loài cá ư? Thảo nào mỗi lần chụp ảnh tập thể mắt tôi đều sưng húp như mắt cá! Mọi bí ẩn đã được giải đáp!
…Chuỗi bi kịch này phải được chấm dứt thôi.
Muốn vậy thì không thể để Komachi sinh con đẻ cái được. Dù sao trong nhà này, chỉ có Komachi là có khả năng sinh con thôi mà.
Cụ thể là, mỗi khi có ứng cử viên bạn trai nào của Komachi xuất hiện, tôi nhất định sẽ tổ chức phỏng vấn áp lực, dồn nó vào trầm cảm tình yêu. Ông bố cưng chiều Komachi như điếu đổ chắc chắn sẽ hợp tác toàn diện với tôi.
Nhưng trong cái mảnh vườn bé tí tẹo này, rốt cuộc con bé đang tìm thấy cái thú đìu hiu, tịch mịch gì vậy nhỉ? Đang thắc mắc thì Komachi lẩm bẩm.
“…Kiến ơi. Cứ việc sống cuộc đời nhỏ bé của mày cho tốt vào…”
Hóa ra nó đang nhìn lũ kiến bé nhỏ cần cù làm việc để tìm thấy sự yên bình trong tâm hồn.
Ôi chao, em gái tích tụ stress giỏi thật, đúng là sĩ tử có khác.
Ông anh đây đây cũng hay quan sát lũ người chẳng khác gì sâu bọ để giữ vững tinh thần lắm đấy. Anh em mình đúng là có tướng giống nhau nhỉ.
Hiếm khi thấy Komachi toát ra cái aura tiêu cực đến thế này. Là anh trai, tôi muốn làm gì đó cho con bé để khuây khỏa. Nhưng mà thi cử là cuộc chiến của riêng mỗi người, chẳng giúp được gì. Cùng lắm thì chỉ có thể dạy cho con bé học, mà Komachi thì khác gì cái xô thủng đáy. Đổ bao nhiêu kiến thức vào cũng trôi tuột hết. Haizz, ngốc nghếch đến đáng yêu. Hay là mình lại làm bài tập hộ con bé nhỉ?
Khoan khoan, đừng có dại dột. Như thế chỉ là nuông chiều chứ chẳng giúp gì cho Komachi đâu. Quá bao bọc rồi đấy. Nhưng mà biết sao được, tại Komachi đáng yêu quá mà.
“…Thôi, em phải quay lại ôn thi đây!”
Komachi thay đôi mắt cá chết thành đôi mắt hình nấm Shiitake, rồi đứng dậy. Tiện thể làm cái miệng hình hạt dẻ nữa thì anh đây cũng duyệt luôn. Kawaii là lẽ phải!1
Nhưng mà rõ ràng là con bé đang gồng mình quá rồi.
“Này, hay là anh chỉ cho em vài mẹo học hay nhé?”
Xoẹt!!
Komachi phản ứng dữ dội với câu nói vu vơ của tôi.
Cứ như mấy kẻ nguy hiểm trong tranh của Hirano-sensei[] ấy, khi mà chúng nó nhận ra đồng loại nguy hiểm vậy. Mặt cũng kiểu đó luôn. Một thằng nửa người cá như tôi thì chỉ biết giật mình thon thót. Này này, khác thể loại rồi đấy, khác thể loại…
Chỉ tác phẩm “Hellsing” của họa sĩ manga Hirano Kouta.
“Không lẽ đã đến lúc Onii-chan truyền thụ bí kíp của “Lò luyện thi Sasaki” trường Tsudanuma cho Komachi rồi sao!?”
“Không, cái đó dành cho thi đại học thôi. Thi cấp ba không dùng được đâu.”
“Xìu…”
Komachi xìu cả người luôn. Đáng yêu ma mãnh.
“Onii-chan chịu dạy, Komachi vui lắm, nhưng mà cơn gió nào chợt thổi vậy?”
“À, thì là, Komachi em hơi… hơi bị “A” đúng không? Nên là mấy phương pháp học bình thường có vẻ “B” quá. Thế nên anh nghĩ, nếu mà dạy Komachi thì chỉ có “C” là hợp lý thôi.”
“…Hãy trả lời nội dung của ABC. 5 điểm x 3.”
Sao lại hỏi cái đó chứ. Khốn thật, hết cách rồi…
“A là ngốc, B là khó hiểu, C là phương pháp học mà đồ ngốc cũng hiểu.”
“Hu hu! Ví dụ toàn lời mắng nhiếc không vậy!”
“Anh cũng đâu muốn nói những lời cay đắng thế này đâu…”
Đúng là hay có cái kiểu, cứ bắt người ta nói thật lòng, vừa nghe xong thì nổi điên lên.
“…Nhưng Onii-chan nói đúng. Komachi thừa nhận. Komachi học không vô. Komachi là đồ ngốc!”
“Không cần phải nói thẳng đến thế đâu…”
Hình như em dạo này căng thẳng lắm đấy nhỉ?
“Vậy, phương pháp học mà đồ ngốc cũng hiểu được ấy là gì cơ?”
“Ồ, cũng không ghê gớm gì đâu. Trước giờ em toàn đem những chỗ không hiểu ra hỏi riêng anh đúng không? Rồi anh cũng giải thích riêng cho em, nhưng anh nghĩ cách đó có lẽ không ổn.”
“Vậy… ý anh là sao hả? Nói nhanh lên đi mà, Onii-chan!”
“À… ờ…”
Em hăng hái quá làm anh hơi sợ đấy.
“Phương pháp học cho từng môn khác nhau mà, đúng không? Ví dụ như môn Toán, nếu chưa hiểu hoàn toàn trang đầu tiên thì tuyệt đối không được học tiếp. Ban đầu mình học kiến thức cơ bản, rồi dùng nó để giải bài tập nâng cao.”
“Đúng vậy. Nhưng khi bài vở trên lớp dồn lại, em chỉ kịp lướt qua một lượt, chẳng còn thời gian ôn lại kiến thức cơ bản nữa.”
“Dù thế nào đi nữa, mình vẫn phải bắt đầu từ nền tảng. Ngược lại, với môn Lịch sử Thế giới hay Ngữ văn, em có thể học từ những phần mình làm được trước. Mỗi môn đều có bí quyết riêng.”
“Ồ… ra là vậy, ra là vậy…”
Komachi hơi nóng vội. Và điều này đã gây ra ảnh hưởng không tốt, khiến con bé không học được cách học đúng đắn.
“Tuy giờ anh không còn học mấy môn tự nhiên nữa, nhưng hồi thi cử anh cũng cố gắng lắm đấy, hôm nay anh sẽ chính thức truyền lại cho em cách ôn thi các môn tự nhiên.”
“Ồ ồ ồ…”
Đôi mắt hình nấm Shiitake của Komachi bắt đầu lấp lánh rực rỡ. Nó đã vượt qua cả nấm Shiitake rồi, đúng là mắt nấm Matsutake mà.
“Nếu phương pháp học của anh hay đến vậy, em mời các bạn trong lớp em đến cùng được không?”
“Ể? Tại sao?”
“Lớp em dạo này không khí thi cử căng thẳng lắm. Chắc tại vậy mà cứ học ở lớp là em lại cảm thấy áp lực, chẳng thể tập trung học hành được. Nên em nghĩ phương pháp học của người đã thi đỗ trường Soubu sẽ rất hữu ích.”
“Chẳng lẽ em muốn anh dạy cả bọn nó à?”
“Không được sao?”
Thật lòng mà nói, tôi không hào hứng lắm. Thành thật mà nói, chỉ cần có cô em gái dễ thương này là đủ rồi. Nhưng dạo này, không hiểu sao tôi cũng hay mời bạn bè về nhà, nên khó mà từ chối được.
“Anh hiểu rồi. Anh không hợp làm giảng viên, nhưng anh sẽ thử.”
“Tuyệt vời! Em gọi họ đến ngay đây!”
Komachi lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin cho một nhóm chat nào đó.
…Quả nhiên là kẻ cô độc theo thế hệ mới. Nhỏ gọn và hiệu quả. Thích ở một mình, nhưng vẫn duy trì được các mối quan hệ xã hội. Cái kiểu Onii-chan cỡ lớn này không được rồi. Em gái giỏi hơn anh trai, đúng là có thật.
“Onii-chan ơi, hình như có khoảng mười người đến đấy!”
“Đông quá! Hay là mình học ở phòng khách thay vì phòng riêng nhỉ…”
“À, phải rồi… Em phải nói trước chuyện này. Mấy bạn cùng lớp em á, nói chung là toàn dân quẩy thứ thiệt đó.”
“Cái… gì cơ?”
Linh áp của tôi tắt ngúm.
“Mà còn thuộc loại ‘quẩy lên nóc’ nữa chứ.”
Linh áp của tôi hấp hối.
“Dân ‘quẩy lên nóc’ chẳng khác nào hiện thân của ác quỷ! Anh và bố sẽ không bao giờ chấp nhận cho em giao du với lũ đó đâu!”
“Em có chọn được bạn cùng lớp đâu, Onii-chan.”
“Vậy sao em còn nhắn trong nhóm chat?”
“Tuy là dân quẩy, nhưng các bạn ấy không phải người xấu đâu… Chỉ là có lẽ anh sẽ cảm thấy hơi… lạc lõng một chút thôi…”
Thấy phiền phức quá đi mất. Hay là mình chào hỏi qua loa rồi chuồn luôn cho êm, dù hơi áy náy với Komachi?
Nhưng làm thế thì con bé sẽ mất mặt mất. Thôi dẹp đi.
“…Được thôi, anh chiều em. Gọi hết bọn ‘dân quẩy’ đó đến đây đi.”
“Cảm ơn anh. Em thật sự biết ơn anh lắm.”
Komachi chắp tay thành kính, cúi đầu áy náy.
Và thế là, vào một buổi chiều cuối tuần, một buổi học nhóm khẩn cấp đã được quyết định tổ chức.
× × ×
“Giới thiệu với mọi người nha! Đây là các bạn cùng lớp của em! Mọi người, đây là anh trai của tớ!”
Giới thiệu gì mà sơ sài vậy! Như này đâu gọi là giới thiệu chứ…
“Chào… (Tên từng người)… Rất mong được anh giúp đỡ hôm nay ạ…”
Từng người một tự giới thiệu bản thân một cách máy móc như thể đã được lập trình sẵn.
Bên này cũng qua loa quá. Tên ai mà nhớ cho nổi, mà thôi kệ đi. Mặt mũi có khi đến tối còn chả nhớ được ấy chứ.
Tóm lại là sáu nam, năm nữ… cộng thêm Komachi nữa, vị chi là mười hai học sinh. Ôi chao, mình đây chẳng khác nào một gia sư có sức hút đặc biệt ấy nhỉ.
…Không, chắc chắn là không thể trở thành một gia sư ‘hot’ được rồi. Đám nhóc cấp hai chắc chắn đang nghĩ những điều khiếm nhã như “Ủa, sao lại là một người khó gần như vậy?”, “Ánh mắt như tội phạm ấy…”, “Mà hai người này có vẻ chẳng có quan hệ huyết thống gì thì phải?” (chắc chắn là đang nghĩ như vậy).
Ấn tượng ban đầu tệ hại là chuyện thường ngày ở huyện rồi, nhưng bọn nhóc này đúng là trẻ con, biểu cảm lộ hết cả ra ngoài.
“Xin hỏi! Onii-chan-sama đây, có phải là học sinh cao trung Soubu chính hiệu không vậy?”
Cô bé đeo kính, trông có vẻ là lớp trưởng, dứt khoát giơ tay và hỏi.
“Ừ, năm hai Soubu. Mà, nếu cần giới thiệu bản thân, thì thành tích của anh (chỉ môn quốc ngữ thôi nhé) là hạng ba toàn trường.”
ỒỒ~, một tràng thanh âm đồng loạt vang lên. Đôi mắt nghi ngờ ban nãy đồng loạt bừng sáng, cứ như một ruộng nấm shiitake vậy.
Quả đúng là sĩ tử. Vô điều kiện sùng bái những người có thành tích tốt.
Nhưng mà, bọn này là dân quẩy á? Thuộc hệ “bung nóc” á?
Vẻ bất an hằn rõ trên mặt, lưng thì còng, vai thì rũ xuống. Còn nhiều đứa tóc tai dựng ngược vì ngủ quên chưa kịp chải chuốt. Tóc chẻ ngọn cũng thấy rõ mồn một, nói chung là tàn tạ hết chỗ nói. Âm u. Quá âm u rồi.
Nếu so với lớp 3-4 trong một bộ anime quốc dân[], thì chúng nó giống Fujiki-kun và Noguchi-san hơn. Dân quẩy phải là kiểu Ono-kun hay Jogasaki-san chứ. Chuyện này là sao đây?
Chỉ “Chibi Maruko-chan” (Nhóc Maruko).
Komachi lên tiếng.
“…Ngày xưa mọi người cũng năng động lắm, nhưng bị áp lực thi cử đè bẹp nên giờ thành ra thế này đó.”
Bị dồn ép đến mức đó luôn sao. Lẽ ra phải gạt phăng mấy thứ đó mới đúng là dân quẩy chứ.
Nhưng nếu là như vậy thì tôi lại thấy dễ xử lý hơn.
“Chao~ xìn! Chao~ xìn Onii-chan-sama! Hôm nay em xin chào anh một tràng thật dài! Em vào thẳng vấn đề luôn nè, học hành làm tụt mood quá, mình tám chuyện yêu đương được không ạ!?”
“Ể~?! Onii-chan-sama là người cô độc ở trường hả~?! Học giỏi mà vậy thì “toang” rồi còn gì?! Anh có biết người không biết tỏa sáng là không có nhân quyền không ạ?!”
Nếu chúng mà nói chuyện với tôi kiểu đó, thì sát khí trong tôi sẽ bùng nổ mất.
“…À, vâng… hôm nay… ạ…”
“…Xin lỗi… chỗ này… em… ờm… không hiểu lắm…”
Kiểu này thì tôi thấy ấn tượng tốt hẳn. Thậm chí là thích luôn ấy chứ. Tiêu chuẩn của thiên hạ chắc ngược lại với tôi rồi.
Đối diện với đám này, tôi sẽ gắng gượng giữ được bình tĩnh.
“Mọi người, đây là nghi lễ tiếp nhận bí kíp luyện thi từ học sinh cao trung Soubu chính hiệu! Tập trung tinh thần vào!”
Komachi hô hào, đám nhóc cấp hai yếu ớt đáp “…Ô~” và giơ nắm đấm lên khoảng mười centimet.
Phải giơ cao lên ba mươi centimet chứ, nếu là dân quẩy thì phải thế chứ.
× × ×
Tôi dẫn tất cả vào phòng khách, buổi học bắt đầu ngay lập tức.
Thế là, tôi phải giảng bài cho tất cả. Với số lượng người đông như vậy, không thể dạy những thứ quá cao siêu ngay được. Tôi chỉ nhẹ nhàng kể về những điều tôi chú ý khi thi, và những điều tôi cảm thấy “thật may vì đã làm” sau khi đỗ.
Ngẫm đi ngẫm lại, kể về những chuyện hồi đó mà thôi cũng mất đến ba mươi phút.
“Thật đáng để tham khảo…”
“Phải viết lại kế hoạch học tập dài hạn mới được…”
“À, ra là mình có thể bỏ qua những môn không giỏi…”
Trường Soubu là một trường trung học có thành tích đậu đại học khá cao, nhưng chưa đến mức là một trường siêu nổi tiếng đại diện cho Nhật Bản. Vì vậy, không cần phải đặt mục tiêu hoàn hảo, chỉ cần học tập hiệu quả, vượt qua điểm chuẩn không phải là điều khó khăn.
“Vậy thì chúng ta hãy nghe theo lời dạy của Onii-chan-sama, bắt tay vào học ngay thôi nào!”
Cô bé đeo kính hô hào mọi người.
Chuyện xưng hô thì cũng chẳng quan trọng, nhưng mà đừng gọi tôi là Onii-chan-sama nữa được không… Cảm giác cứ như đang chế giễu tôi ấy.
Mười hai học sinh cấp hai bắt đầu lao vào học tập một cách hăng say.
Soạt soạt, sột soạt.
Tiếng bút chì lướt trên trang giấy, nhưng khi nhiều người cùng viết thì âm thanh cũng khá lớn. Đúng là Mode của kỳ thi.
Hồi đó mình cũng thế này nhỉ.
Thỉnh thoảng có ai đó gặp khó khăn, người khác biết liền xúm vào giúp đỡ. Tinh thần học tập thật tích cực. Dù tôi chỉ là gia sư bất đắc dĩ thôi, nhưng mà mấy câu hỏi về khoa học tự nhiên đã trở thành di sản trong não tôi rồi, nên cũng đỡ phải trả lời.
Bọn nhóc này học hành nghiêm túc phết đấy chứ.
Tại sao chúng có thể chăm chỉ học hành như vậy, mà vẫn cứ thấp tha thấp thỏm thế nhỉ?
Lý do thì chẳng mấy chốc sẽ rõ thôi.
× × ×
“Phù…”
Tôi nhận ra ngay, trong số những người đang trong Mode tập trung học có một người bắt đầu lơ là.
Hóa ra cảm giác của một gia sư là như thế này, thật mới mẻ.
Cậu bạn kia rời mắt khỏi trang vở, mệt mỏi xoa bóp cổ. Tôi cứ tưởng cậu ta sẽ quay lại học, ai dè cậu ta lôi điện thoại ra từ dưới bàn, bắt đầu lướt lia lịa.
…Tôi phân vân không biết có nên nhắc nhở không, nhưng lại nghĩ tự học mà quản lý chặt chẽ quá thì cũng không hay, nên im lặng. Tôi tin là cậu ta sẽ tự giác quay lại học thôi.
Nhưng cậu bạn đó cứ dán mắt vào điện thoại suốt.
Hả? Đang làm gì vậy? Raid Boss à!? Này này, cậu là thí sinh dự thi đấy, trước hết phải Raid Boss mang tên “bản thân” chứ? Thật không thể tin nổi.
Trong lúc tôi còn đang run sợ, thì lại có thêm một người nữa.
“Phù…”
Kẻ lười biếng thứ hai đã xuất hiện.
Vẫn là điệp khúc quen thuộc: vứt bút chì kim, vươn vai ngáp ngắn ngáp dài, rồi lén lút rút điện thoại dưới gầm bàn, ngón tay thoăn thoắt lướt phím lia lịa.
Tưởng là qua mắt được mọi người, nhưng từ trên bục giảng này, tôi thấy rõ mồn một đấy. Ừm… Nếu tôi là giáo viên, và đây là lớp học thật sự, thì chắc chắn phải nhắc nhở ngay mới được. Bỏ qua chuyện này là tắc trách nhiệm vụ rồi. Nhưng… có đáng để tôi phải nhúng tay vào không nhỉ?
Thế nên, dù linh tính mách bảo điều chẳng lành, tôi vẫn im lặng quan sát.
Dần dà, sự lười biếng bắt đầu lan tỏa từ hai kẻ trốn việc kia ra xung quanh.
“Ư~m.”, “Muu.”, “Oofu…”
Lây nhiễm. Sự căng thẳng đứt gánh, tạo điều kiện cho không khí lười biếng lây lan. Epidemic (dịch bệnh).
Cả phòng khách chìm trong bầu không khí “Phù” uể oải, đến giờ chỉ còn hai người là vẫn miệt mài cặm cụi.
Hai người đã hoàn toàn buông bỏ việc học. Không phải tám người cùng lười biếng, nhưng ai nấy đều mất tập trung, trì trệ. Hiệu quả học tập của cả nhóm tụt dốc không phanh.
Thật đáng kinh ngạc. Không ngờ sự lười biếng lại có thể lan truyền trong một tập thể rõ ràng đến thế.
“Onii-chan, à này…”
Komachi gọi tôi ra hành lang. Ở đây sẽ không ai nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Mới học được có ba mươi phút mà mọi người đã bắt đầu uể oải rồi.”
“Anh nhận ra rồi à? Đúng vậy đó. Lúc nào cũng thế hết. Ngay cả khi tự học ở lớp, ban đầu mọi người cũng rất chăm chỉ, nhưng dần dần lại xìu xuống.”
“Vậy là, tiến độ không được bao nhiêu, mà sự sốt ruột thì cứ tăng lên, khiến cả lớp căng thẳng, đúng không?”
“Đúng vậy đó. Em cứ nghĩ học cùng học sinh cấp ba ở nhà thì mọi người sẽ giữ được sự tập trung… nhưng cuối cùng lại y như cũ.”
Komachi ôm đầu than thở.
“Nhìn một hồi anh mới nhận ra, hễ trong cùng một không gian có người lười biếng, thì nó sẽ lây sang cả những người xung quanh.”
“Giá mà mọi người lười biếng một chút, rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó quay lại học tiếp thì tốt biết mấy.”
“Cái này tùy người mà. Nhưng mà không trụ nổi đến ba mươi phút thì đúng là quá ngắn rồi.”
“Đúng không? Phải làm sao đây, cứ thế này thì chẳng khác gì mọi khi cả.”
Chết tiệt, đám sâu lười kia. Dám làm em gái ta buồn.
“Nếu em không chê, anh có thể huấn luyện mọi người theo cách của anh, bao gồm cả việc này… nhưng mà…”
Komachi bám lấy tôi như cá sấu vồ mồi.
“Thật á!? Tuyệt vời luôn, Onii-chan-sama!”
“Đừng có gọi anh là ‘sama’ nữa. Mà này, huấn luyện của anh có hơi…khắc nghiệt đấy nhé.”
“Em không ngại đâu! Kỹ năng giải quyết vấn đề được rèn luyện ở Câu Lạc Bộ Tình Nguyện của Onii-chan, cứ phát huy hết đi! Nếu cần, Komachi sẽ giúp anh huấn luyện! Mình cùng ‘Komaching’ nào!”
Cái kiểu hướng dẫn đáng yêu bí ẩn đó là gì vậy trời. Em định nhuộm cả thế giới bằng Komachi hả? Thôi đi Komachi, để anh là người duy nhất được em nhuộm thôi.
“…Hiểu rồi. Vậy anh sẽ cố hết sức. Anh sẽ cho mấy tên ngây thơ đó thấy, thế nào là địa ngục tự học.”
Nhìn thấy nụ cười nhếch mép của tôi, Komachi thoáng chút lo lắng “Liệu có ổn không đây?”.
× × ×
“Cậu kia, theo anh ra đây một chút được không?”
“Ể, em á!?”
Tôi vỗ vai hai tên nhóc dán mắt vào điện thoại dưới gầm bàn. Tất nhiên là vỗ vai theo nghĩa…chuyển giao sang thế giới bên kia. Cứ run rẩy đi là vừa.
“Đi theo anh.”
“A-anh định đưa bọn em đi đâu vậy?” “Bọn em…bị xử đẹp hả!?”
“Cứ đi theo anh là biết.”
Tôi dẫn hai kẻ chây lười kia đến phòng mình.
“Chào mừng đến với lớp học tự chịu trách nhiệm.”
“Wow, phòng anh toàn light novel thế này!”
“manga cũng có đủ bộ! Mà toàn là những tác phẩm dân cuồng thích! Onii-chan-sama, Nhìn bộ sưu tập này, anh cả đúng là người sành!”
“Hai em rất xuất sắc. Vì vậy, anh cho phép hai em tự học ở môi trường tốt hơn, chính là căn phòng này. Cứ coi như là được thăng hạng đi.”
Vừa nói xong, mặt hai đứa sáng bừng lên.
“Thật á! Em bình thường phải ở chung phòng với em trai nên rất ao ước có phòng riêng như này!”
“Ở phòng này chắc chắn việc học sẽ hiệu quả hơn!”
“Cứ tập trung hết mình đi. Anh tin hai em làm được. Em biết mà. Anh, một học sinh năm ba trường Soubu đây biết.”
“Onii-chan-sama!” “Chan-sama-senpai! Bọn em nhất định sẽ làm được!”
Thực ra là cách ly thôi.
Trong thùng quýt, chỉ cần một quả bị hỏng sẽ gây ảnh hưởng đến toàn bộ. Quýt hỏng phải loại bỏ. Căn phòng của tôi, cùng đôi mắt có thể nhìn thấu sự thối nát của tôi, chính là nơi thích hợp nhất cho những quả quýt đó.
“Vậy nhé, anh tôn trọng tinh thần tự giác của các em, anh xuống xem đám nhóc luyện thi bậc dưới thế nào. Sách với tài liệu ở đây cứ thoải mái dùng nhé.”
“Ơn cảm!” “Rất nhiều!”
Cái kiểu cảm ơn gì mà chẳng ra đầu ra đũa thế hả?
“Onii-chan à, cái vụ xử lý này… chẳng lẽ…?”
Komachi đang đợi tôi dưới chân cầu thang. Con bé nhận ra việc tôi đã làm rồi.
“Ừ, tiếc thật, đúng là như em nghĩ đấy. Em đã loại bỏ mấy kẻ lười biếng khỏi cuộc chơi rồi.”
“Ể~, làm thế có ổn không ạ?”
“Komachi, không thể cứu vớt tất cả mọi người được đâu. Việc anh có thể làm chỉ là đảm bảo những người có chí tiến thủ không bị ảnh hưởng thôi. Tình hình ở phòng khách thế nào rồi?”
“Dạ, vâng. Nhờ anh mà mọi người lại tươi tỉnh như rau mầm rồi ấy ạ.”
“Vậy thì tốt rồi. Em sẽ nói chuyện với hai người kia trước khi họ về. Bảo họ nên có chút ý thức về nguy cơ đi.”
“Vâng, cứ vậy đi ạ. Hai người đó đang nhắm đến Đại học Tokyo đấy.”
Vô vọng thôi! Nhìn cái thái độ học tập kia là biết không có cửa rồi. Ai đó trong lớp nên nói cho họ biết sự thật đi. Như thế này còn tàn nhẫn hơn đấy.
Loại bỏ hai kẻ lười biếng trong số mười hai người, chỉ giữ lại những thí sinh chăm chỉ. Như vậy, sự thiêng liêng của buổi học nhóm mới được bảo toàn.
…Đáng lẽ là vậy.
× × ×
“Onii-chan ơi, lại có chuyện rồi ạ.”
Vừa ghé ra cửa hàng tiện lợi mua đồ rồi quay lại, tôi đã được Komachi phiên bản mặt mày nhăn nhó đón tiếp, tự dưng thấy vui lây. Muốn chụp lại khoảnh khắc này để lưu giữ quá. Mà thôi, không phải lúc.
“Đừng bảo là mấy thằng nhóc Quýt lại mò xuống đấy nhé?”
“Anh gọi người ta như thế trong lòng à… Không phải vậy đâu, anh ra xem là biết ngay mà.”
Tôi liếc nhìn vào phòng khách qua ô cửa kính trên cánh cửa.
“…Trời ạ, lại có người chây lười nữa hả?”
Cứ hễ không có tôi và Komachi là hai cô nàng kia lại ngang nhiên nghịch điện thoại. Một người thì nhắn tin, một người thì chơi game. Sao hai người này cứ thích lao đầu vào mấy con Raid Boss trong game thế nhỉ? Đến giờ tôi vẫn dùng điện thoại nắp gập nên hoàn toàn chẳng hiểu nổi.
Và sự lười biếng của hai người đó lại lan truyền ra xung quanh như lần trước.
Một người, rồi lại một người nữa lôi điện thoại ra, buổi học nhóm biến thành buổi hội điện thoại lúc nào không hay.
“Xuống đâu đây? Thăm dò tình hình ở gần trước đã nhé?”
“Lần này chọn làng chài có ổn không nhỉ?”
Đến cả lũ lêu lổng ngoài đồng hoang cũng có nữa là.
Sao mà bê tha dữ vậy trời! Đừng có ai cho đám sĩ tử dùng smartphone nữa!!…Thật lòng đấy. Cái thứ máy móc cám dỗ kia mà rơi vào tay lũ học sinh vào mùa thi thì đừng hòng mà tập trung được. Khác nào nước chảy chỗ trũng, lũ nhóc chỉ chực lao đầu vào khoái lạc thôi.
“P-phải làm sao đây, Onii-chan, cứ thế này thì ai cũng rớt Đại học Tokyo mất!”
“Bộ cả lũ đều nhắm tới Đại học Tokyo hết hả! Còn thời gian mà vuốt vuốt điện thoại à! Ý thức tụi nó thấp quá thể…?”
“Tại bữa trường nói chuyện định hướng nghề nghiệp, thế là cả lớp hứng lên, hơn nửa lớp đòi thi Đại học Tokyo cho bằng được ấy mà.”
“Nghe cứ như dân quẩy thứ thiệt ấy nhỉ.”
Ban đầu vì tụi nó quá u ám nên tôi còn bán tín bán nghi, giờ thì tôi tin sái cổ rồi.
“Mà hai đứa con gái đang chây lười kia, bình thường là dạng người như nào?”
“Kiểu như Mood Maker của lớp ấy.”
“Còn hai thằng con trai bị cách ly lúc nãy?”
“Cũng là Mood Maker của lớp luôn.”
“Lớp em toàn Mood Maker không đấy hả?”
Cái lớp gì mà toàn đầu óc trên mây thế không biết. Tôi chắc chắn là chịu không nổi đâu. Nhưng nghĩ lại thì, Komachi đây cũng có thể làm Mood Maker được mà, chỉ là không thích làm thôi.
Đúng là mấy đứa đó, xu hướng chung là thiếu tập trung hay sao ấy nhỉ?
“Phải làm sao đây ta…”
“Hết cách rồi. Lần tới cho anh mượn phòng Komachi được không?”
“Ể? Chẳng lẽ…”
“Ừ, quýt ngọt cho vào trại giam hết. Komachi, dụ hai đứa kia vào phòng đi. Không cần phải nói thật lý do đâu. Cứ bảo là tụi nó chăm chỉ nên được đặc cách vào lớp chọn là được.”
“Ư, đen tối quá… đen tối quá…”
Komachi vừa lẩm bẩm vừa đi gọi hai cô nàng khởi nguồn của sự bê tha.
Thế này thì bảy người còn lại trong phòng khách có lẽ sẽ tập trung trở lại được thôi.
“… Phù, thắng rồi. Gahaha!”
Hãy chiêm ngưỡng năng lực che giấu và cách ly tuyệt đối mà lò luyện thi Hikigaya tự hào đi!
× × ×
“Onii-chan-sama, em có một câu hỏi ạ!”
Cô nàng kính cận quen thuộc gọi tôi lại.
“Ừ, được thôi… Môn gì thế?”
“Toán ạ!”
“Hừm, toán à…”
Không chỉ không phải môn tủ, mà còn là đỉnh cao của sự dốt nát. Mỗi lần thi chỉ được điểm một con số.
Nhưng thế cũng tốt. Tôi dồn toàn bộ sức lực mình có vào những môn sở trường. Như kiểu một unit “max chỉ số” trong game ấy. Cứ nửa vời cái gì cũng học thì chỉ tổ “khéo ăn vụng, hay làm biếng” thôi, mà lại còn có nguy cơ không đủ sức đánh trùm nữa chứ.
Nói tóm lại, tôi là dân “phá đảo”. Vì ngày chinh phục cuộc đời, tôi không ngần ngại xây dựng nhân vật theo hướng “max chỉ số”.
“Vậy nên có ai giỏi toán không nhỉ?”
“Sao anh lại hỏi vậy ạ?”
“Không, tại vì em trông thông minh thế kia, chắc câu hỏi cũng thuộc hàng cao siêu lắm.”
“Trông thông minh… ạ?”
Cô nàng kính cận bắt đầu có những hành động kỳ lạ.
Ánh mắt con bé lảng tránh, mặt đỏ bừng, nhịp thở trở nên gấp gáp. Nếu tôi mà có thái độ như vậy ngoài đường, chắc chắn sẽ bị cảnh sát hỏi thăm ngay lập tức.
Con bé đang ngại ngùng sao? Vì sao chứ?
“Không phải em khoe khoang đâu ạ,” cô nàng kính cận hắng giọng. “Hồi lớp sáu, em đã nhận được giải ‘Học sinh chăm chỉ học tập nhất lớp’ đấy ạ.”
“Thế thì còn gì ngoài khoe khoang nữa chứ!”
Nhưng đúng là hồi tiểu học có cái giải với cái tên dài ngoằng ấy thật. Thay tên đổi họ, trao giải cho cả lớp là trào lưu bây giờ mà. Nhưng mấy cái giải kiểu đấy nhận chả thấy vui gì cả, cơ mà giá trị quan của mỗi người mỗi khác nhỉ.
“Để anh xác nhận lại đã. Chỗ nào em không hiểu?”
“Em không hiểu phương trình bậc hai ạ.”
“Cái gì cơ?”
Khoan đã, phương trình bậc hai học khi nào nhỉ?
Lớp 8? Hay lớp 9 nhỉ?
Dù gì thì nó cũng là “món chính” của toán cấp hai mà. Hình như mình học nó trong một khoảng thời gian khá dài thì phải.
Bây giờ là tháng mấy rồi nhỉ? Thi cử á? Hả? Có gì đó sai sai thì phải?
“Em không hiểu chỗ nào của phương trình bậc hai?”
“Em thấy nó cứ mờ mờ ảo ảo thế nào ấy ạ. Ngay từ đầu, cái ‘bậc hai’ trong phương trình bậc hai là cái gì, em tìm hiểu mãi mà vẫn không rõ.”
Này này này này! Đứa trẻ này có ổn không đấy!
Không phải giờ này mới đặt câu hỏi đó thì hơi muộn rồi sao!?
“À, thì, nó là phương trình của một biểu thức bậc hai, mà…”
“Em hiểu cụm ‘biểu thức bậc hai’ đấy ạ, nhưng nó cứ trôi tuột qua đầu em thôi, em không tài nào nắm bắt được…”
“x bình phương là bậc 2 đúng không? Nếu chỉ có y thôi thì là bậc 1. Phương trình mà bậc cao nhất là 2 thì gọi là phương trình bậc hai, hiểu chưa?”
Thật ra, nhắc đến mấy bài toán ứng dụng của phương trình bậc hai là tôi bắt đầu thấy run rồi, nếu bị hỏi sâu hơn nữa thì tôi không tự tin trả lời được đâu.
Cô bé đeo kính đang nhăn mặt suy tư.
“…Vậy, nó có ý nghĩa gì ạ? Em không hiểu nổi cái khái niệm này.”
Lại còn hỏi ý nghĩa nữa cơ đấy.
“Ý nghĩa à… Cái này thì… anh cũng chịu. Phương trình bậc hai dùng để làm gì trong thực tế, anh cũng không hình dung ra được.”
“V, vậy ạ? Người lớn cũng không biết sao ạ?”
“Em thuộc kiểu người không hiểu rõ bản chất thì không giải phương trình một cách máy móc được, đúng không?”
“Có lẽ vậy…”
“Vậy thì bỏ phần ứng dụng đi. Nghe anh đi, trước mắt cứ tập trung vào kiến thức cơ bản thôi. Chỉ cần vậy thôi là em cũng kiếm được kha khá điểm rồi.”
“… Ể ể ể ể!”
Trông con bé có vẻ bị đả kích ghê gớm.
“Nếu môn Toán đã vậy thì em phải cố gắng nhiều ở những môn khác. Thay vì vậy, em nên dồn sức vào môn tủ của mình thì thực tế hơn. Hãy đi theo con đường văn chương như anh này.”
“…Dạ.”
Nguy hiểm thật.
Thấy con bé có vẻ thông minh nên tôi hiểu lầm, hóa ra con bé cũng ngốc nghếch chẳng kém gì Komachi.
Nhiệt tình đến thế mà vẫn không được, đời đúng là không ai nói trước được điều gì.
“Quyết tâm thi vào Đại học Cambridge, hãy bắt đầu lại từ kiến thức cơ bản nào!”
Vừa nghe thấy một câu không thể làm ngơ được, nhưng thôi, tôi quyết định lờ đi.
…Đáng sợ quá. Đây là hang động của quỷ dữ sao?
× × ×
Tôi đi xem tình hình nhóm cách ly ở tầng hai.
Trước tiên, tôi lén nhìn vào phòng mình.
“Hự! Hự! Hự!”
“Ôi má ơi, cuốn truyện này hay vãi!”
Đúng như tôi dự đoán, chúng đang quẩy banh nóc.
Rõ ràng tôi mới đưa chúng đến đây chưa bao lâu, mà trên bàn đã chất đống light novel với manga, bỏ xó hết cả vở ghi chép lẫn sách giáo khoa.
Hai thằng con trai không hiểu sao cởi trần, vừa mở video nhảy nhót trên điện thoại, vừa cầm manga và light novel trên tay, điên cuồng nhảy múa.
Ê khoan, tụi bây đọc hiểu được hả? Chữ nhòe nhoẹt thế kia thì làm sao mà theo kịp cốt truyện được chứ.
…Xem ra áp lực thi cử đã khiến tinh thần chúng nó suy sụp rồi.
Mấy tên này hết thuốc chữa rồi. Cách ly là quyết định đúng đắn.
Tiếp theo là phòng của Komachi.
Đừng nói là bên này cũng cởi đồ đấy nhé. Nếu mà tôi bắt gặp cảnh tượng đó thì xác định là toang luôn. Cái đặc quyền xông vào phòng con gái đang thay đồ mà được tha thứ chỉ dành cho mấy anh main đào hoa trong manga thôi.
Tôi cảnh giác cao độ, cố gắng xem xét tình hình bên trong.
“Lén lút nhìn trộm là không được đâu nha~.”
Komachi tàng hình xuất hiện từ phía sau, làm tôi giật mình muốn nhảy dựng lên.
“…E-em! Anh suýt nữa thì hét toáng lên rồi đấy!”
Đúng là em gái tôi. Kỹ năng sống ẩn dật cũng được trau dồi kỹ càng ghê.
“Anh lén la lén lút cái gì đấy?”
“Anh đang kiểm tra tình hình của mấy đứa quýt.”
“Sao anh không đường đường chính chính vào luôn đi?”
Vừa nói, Komachi vừa mở cửa (phòng của con bé mà, đương nhiên con bé có quyền), thậm chí còn chẳng thèm gõ cửa.
“Hai người, vẫn ổn chứ?”
“À, Komachi-chan. Không, tụi tớ đang nghỉ ngơi thôi.”
“Komachi-chan, hay nghỉ ngơi ở đây cùng bọn tớ luôn đi?”
May mắn thay, cả hai đứa vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề. Tuy nhiên, chúng vừa dán mắt vào điện thoại vừa ngấu nghiến socola một cách ngon lành.
“Ê này, đây là buổi học nhóm đó nha. Nếu không giải quyết những chỗ không hiểu thì sau này mệt lắm đó biết không?”
“Ừ, biết rồi mà. Tớ sẽ làm, một lát nữa tớ làm liền.”
“Cái bánh này ngon lắm luôn á. Món mới ra đó!”
Hachiman biết tỏng. Kiểu này thì cuối cùng cũng chẳng thèm học gì cho xem.
“Chơi vừa vừa thôi đó. Tớ lát nữa sẽ quay lại.”
Chúng tôi rời khỏi phòng Komachi.
“…Sao tự nhiên thấy buổi học nhóm này nó kỳ kỳ sao ấy. Cứ như cả đám kéo đến nhà Komachi rồi chia nhau ra chơi vậy.”
“Em xin lỗi Onii-chan. Tự nhiên mọi chuyện thành ra thế này.”
“Không phải tự nhiên nó thành ra thế này đâu, mà là tụi em vốn dĩ đã kỳ quặc rồi.”
“Mấy bạn ấy tốt bụng lắm đó! Tuy là dân quẩy mà bị stress vì thi cử, nhưng mà họ tốt bụng thiệt! Ấn tượng ban đầu có thể không tốt, nhưng mà chơi thân rồi thì thấy họ cũng thoải mái lắm, giống như Hanawa-kun vậy, là một nhân tài hiếm có đó nha!”
“…Ừ, đúng là ban đầu, anh cũng thấy Hanawa-kun là một nhân vật kênh kiệu khó ưa thật.”
Phần lớn là do Suneo mà ra cả.[]
Hanawa là nhân vật trong nhóc Maruko, Suneo là nhân vật trong Doraemon.
“Rồi, giờ chỉ cần trông nom bảy đứa còn lại nữa thôi là xong việc. À, tính cả em là tám đứa nhỉ.”
Hoàn thành nhiệm vụ ư, kết quả này vẫn còn chút gì đó vướng mắc. Nhưng dù sao thì mình cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Tôi có xu hướng là một người cuồng công việc nhỉ. Rõ ràng ghét làm việc đến vậy, nếu tôi trở thành nhân viên văn phòng, có lẽ sẽ biến thành nô lệ của công ty mất, thật đáng sợ.
× × ×
Tôi quay trở lại phòng khách.
Tám người, tính cả Komachi. Những tinh anh đã sống sót qua cuộc tuyển chọn khắc nghiệt, hướng đến cánh cổng hẹp của Đại học Tokyo. Ừm, quá sức rồi. Với cái tình trạng không thể ngồi yên trước bàn học quá ba tiếng đồng hồ như thế này, thì sẽ có chuyện lớn mất. Chỉ cần lơ là một chút là sẽ lạc lối và rơi xuống đáy xã hội cho xem.
Ít nhất, tôi muốn giúp những đứa còn lại đậu vào nguyện vọng hai. Nghĩ vậy, tôi quyết định ngồi xuống và trở thành một cố vấn tận tâm.
Mấy môn tự nhiên thì hơi lơ mơ, chứ mấy môn khác thì quá dễ.
Rào rạo, soàn soạt. (Kokori kori)
Tám người tạo ra những âm thanh viết lách như một cặp gây hài[], tham lam hấp thụ kiến thức. Thật tập trung. Quả là kết quả xứng đáng sau khi đã cách ly bốn thành viên của “Đội Quýt”.
Chỉ nhóm nghệ sĩ hài Nhật Bản Kokoriko, từ tượng thanh mô phỏng tiếng viết chữ là Kokorikori.
Tính đến nay cũng đã được khoảng một tiếng đồng hồ, chúng vùi đầu vào học, không hề liếc ngang liếc dọc hay nói chuyện riêng. So với cái cảnh lười biếng chỉ được một lúc trước đây, thì có cảm giác như chúng đã cố gắng rất nhiều rồi.
Cảm giác từ bi e rằng cũng phải nảy mầm mất thôi.
“Mọi người có khát không? Uống gì nhé?”
“A, để ý mới thấy cổ họng khô ran cả rồi…” “Vậy có gì ngọt ngọt để uống thì hay quá…” “Ừ, thèm ngọt ghê…” “Não tớ sắp khô héo đến nơi rồi…” “Xin anh đấy, Onii-chan-sama…”
“OK OK. Mong muốn đó của mấy đứa, anh hoàn toàn có thể đáp ứng.”
Đồ uống ngọt à?
Với yêu cầu đó thì chỉ có một đáp án duy nhất thôi.
Câu trả lời hoàn hảo đến bất ngờ, cứ như thể tôi đã lường trước chuyện này… à không, vì tôi cô độc nên làm sao đoán được chuyện này cơ chứ… là do tôi tự mua cả thùng để dành thôi.
“A, ngọt… cái gì thế này?” “Ơ, cà phê? Sữa cà phê?” “Ư… hơi, hơi bị ngọt quá thì phải…”
Đúng vậy, chính là MAX Coffee đấy. Đến nhà tôi mà đòi đồ uống ngọt thì việc được chiêu đãi thứ này cũng hiển nhiên như táo rụng vậy. Thậm chí còn có thể táo rơi trúng đầu con trai, rồi có mũi tên cắm vào nữa cơ.[]
Trong truyền thuyết dân gian Thụy Sĩ, anh hùng William Tell khi bị bắt, tổng đốc lúc bấy giờ yêu cầu ông phải dùng tên bắn trúng quả táo đặt trên đầu con trai mình thì mới chịu thả họ.
“Uống quen rồi sẽ nghiện đấy, mà bổ sung đường thì khỏi chê. Với lại, học sinh Soubu ai mà chẳng uống cái này.”
“V…vậy hả! Thông tin hữu ích ghê…” “Vậy thì cố gắng uống vậy…” “Nghĩ vậy thấy ngon hơn hẳn á…” “Tự nhiên lại muốn uống thêm nữa này.”
Phù, lại truyền đạo thành công rồi.
Ước gì những tích lũy nho nhỏ này sẽ dẫn đến một phép màu tuyệt vời, kiểu như tôi được hãng tặng cả năm MAX Coffee miễn phí ấy.
“Nào mọi người, bổ sung đường xong rồi, quẩy tung lên, tăng vù vù 10 điểm học lực nào!”
Theo hiệu lệnh của Komachi, cả bảy người đồng thanh “Ô~!” rồi giơ nắm đấm lên cao khoảng hai mươi centimet. Nhìn phấn khích hơn lúc mới đến rồi kìa. Quả nhiên học hành suôn sẻ thì tinh thần cũng ổn định hơn hẳn.
Các sĩ tử lại cắm cúi viết lia lịa bằng bút chì.
Mọi thứ đều đang rất tốt đẹp. Năng lực phục vụ của mình có vẻ đã tăng tiến đáng kể.
Ai ngờ đâu, đời không như là mơ.
“Phù…”
Kẻ vừa thở dài thườn thượt rồi sa đọa vào việc nghịch điện thoại lại chính là con bé mọt sách đeo kính đang nhăm nhe vào Cambridge kia kìa! Oaaaaaaa!? Cái vẻ nghiêm túc ban nãy bay đi đâu mất tiêu rồi?
Hình như con nhỏ này từng đoạt giải “Người có tố chất làm lớp trưởng nhất lớp” thì phải? Hoặc không thì cũng tương tự thế. Sao một kẻ đứng trên đỉnh cao của thế giới nghiêm túc như vậy lại dễ dàng bỏ cuộc chỉ sau chút xíu học hành thế hả?
“Phù…”
Còn cả Komachi nữa.
Chậc chậc, chậc chậc chậc.
Này này Komachi-san ơi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy hả?
“Này này, Komachi-san, gió nào thổi cô đến đây vậy?”
Tôi nghĩ sự chân thành là điều tuyệt vời của gia đình. Tôi gọi Komachi ra hành lang, chẳng hề úp mở, nói toẹt ra những gì mình nghĩ.
“Ư… từ bên trái có một luồng sóng mơ hồ lan tỏa… Em cứ để mặc bản thân cuốn theo nó nên mất tập trung mất rồi. Kỳ lạ thật!”
“Đấy là sự đáng sợ của ‘sóng lười biếng’ đấy. Một khi đã cưỡi lên con sóng lớn đó thì không còn chuyện thi cử gì nữa đâu.”
“Em xin lỗi…”
“Mà sao lớp em lúc nào cũng có một số người chây lười thế hả? Chuyện đó mới kỳ lạ chứ.”
“Ư… em không biết nữa, nhưng chuyện đó xảy ra từ lâu rồi.”
Chẳng lẽ đó là bản chất chung của các bạn cùng lớp Komachi? Dù có loại bỏ bao nhiêu “con mọt” lười biếng, vẫn sẽ có người khác chây lười. Như vậy thì việc cách ly chẳng có nghĩa lý gì.
“Tại sao lại xảy ra chuyện này?”
“Có lẽ vì các bạn ấy là ‘dân quẩy’, nên dễ bị ảnh hưởng bởi không khí xung quanh.”
“Hmm…”
Lý lẽ này nghe chẳng thuyết phục chút nào, nhưng có ép Komachi cũng vô ích, nên tôi đành im lặng.
Nếu lớp con bé dễ bị ảnh hưởng bởi không khí xung quanh, thì khi mọi người đang tập trung, chúng sẽ không chây lười một mình. Ngay cả khi không muốn, chúng cũng sẽ phải học theo. Nếu coi trọng không khí xung quanh.
Đến nước này, tôi thậm chí còn nghi ngờ liệu chúng có đang lười biếng theo bản năng hay không.
Bản năng… và rồi tôi chợt hiểu ra.
“À, anh hiểu rồi. Bọn em là kiến!”
“Hả?”
“Mấy đứa là kiến!”
Komachi trợn tròn mắt giống như cái đĩa. Khi thì là cá, khi thì là nấm Shiitake, khi thì là nấm Matsutake, khi thì là cái đĩa, em bận rộn thật đấy.
× × ×
Tôi ngay lập tức thay đổi cách chia nhóm học tập.
Tôi chia mười hai “chú kiến” sĩ tử thành ba nhóm, mỗi nhóm bốn người. Nhóm A ở phòng tôi, nhóm B ở phòng Komachi, nhóm C ở phòng khách.
“Chia ra xong rồi, nhưng việc này có ý nghĩa gì ạ?”
“Để giải thích điều đó, chúng ta phải nói về quy luật của loài kiến.”
“K-kiến?”
“Em biết không, kiến cũng giống như con người, là loài vật xây dựng xã hội đấy. Nhưng không phải con kiến nào cũng chăm chỉ làm việc trong xã hội đâu. Vẫn có kiến lười biếng đấy.”
“Em cứ tưởng chỉ có ve sầu mới lười biếng thôi chứ.”
“Ối chà, oan ức cho ve sầu quá đấy. Nhưng mà này Komachi, ve sầu thực tế không hề lười biếng đâu. Nó rất cảnh giác và sống hết mình trong từng khoảnh khắc đấy.”
“…Ồ. Onii-chan cũng am hiểu về côn trùng quá nhỉ.”
“Việc anh sở hữu một cuốn từ điển côn trùng đắt tiền không quan trọng! Điều quan trọng là kiến kìa. Nghe này, người ta nói rằng chỉ có hai mươi phần trăm số kiến là làm việc hết mình thôi.”
“Hai mươi phần trăm chăm chỉ…”
“Hai mươi phần trăm đó có thể gọi là ‘trâu cày’ của giới kiến đấy. Bọn chúng làm việc hùng hục và gánh vác hầu hết mọi việc.”
“Vậy những con kiến còn lại thì sao?”
“Trong số còn lại, sáu mươi phần trăm là kiến tầm thường. Chúng cũng làm việc đấy, nhưng coi trọng cuộc sống riêng tư hơn công việc, thuộc tuýp người làm hết giờ là về đúng giờ. Công việc chỉ ở mức tối thiểu thôi.”
“Ồ, kiểu người tỏa ra aura ‘đừng làm phiền’ ấy nhỉ…”
Nếu chẳng may phải đi làm ở công ty nào đó, tôi cũng muốn được như vậy.
“Hai mươi phần trăm chăm chỉ, sáu mươi phần trăm năng suất kém, vậy còn hai mươi phần trăm còn lại… Bọn này hoàn toàn không làm gì cả. Xu hướng này xuất hiện ở mọi bầy kiến, nên người ta gọi đó là quy luật kiến thợ.”
“Thế giới của kiến cũng có vấn đề về NEET à.”
“Không, hai mươi phần trăm lười biếng này sẽ làm việc điên cuồng khi có chuyện xảy ra. Về mặt sinh học, nó có vẻ như là một loại bảo hiểm. Nếu tất cả cùng làm việc đồng thời, năng suất có thể tăng lên trong một thời gian, nhưng đồng thời cũng kiệt sức, khiến xã hội suy yếu. Hai mươi phần trăm lười biếng có vai trò ngăn chặn điều đó đấy.”
“…Haa. Thật là được thiết kế tốt nhỉ.”
Khi biết được điều này, tôi đã vô cùng cảm động.
Cuộc sống cô độc của mình cũng có tính chính đáng về mặt xã hội! Yeah, mình đã làm được! …Chỉ là. Bình tĩnh mà nói, khi có chuyện xảy ra thì tôi sẽ bị lợi dụng gấp bội, coi như lấy lại vốn, hoặc là bình thường thì thoải mái nhưng lúc khó khăn thì địa ngục, không phải là một vị trí tốt đẹp gì cho cam.
Nhưng mà, khi mọi người cùng nhau làm việc điên cuồng hướng tới một mục tiêu, tôi không muốn dính vào. Tôi ghét cái bầu không khí kiểu “mọi người vì một người, một người vì mọi người.” Nếu là “mọi người vì một người mà khổ, một người vì mọi người mà khổ” thì tôi thấy hoàn toàn hợp lý vì đó là thực tế mà tôi biết.
Dù sao đi nữa, nếu chuyện đó xảy ra, chắc chắn cô Hiratsuka sẽ chỉ đích danh tôi và mang đến những yêu cầu vô lý. Tất nhiên là lao động cưỡng bức rồi. Câu lạc bộ đen tối. Tôi, kẻ thuộc về đó, là trâu cày của câu lạc bộ. Hết cứu.
“Này này, nếu chỉ tập hợp hai mươi phần trăm số kiến ưu tú đó lại thì sẽ tuyệt vời lắm đúng không? Mười phần trăm đều là kiến tài giỏi. Đại thắng lợi luôn.”
Komachi nói ra một điều mà người ta vẫn hay nói.
Nhưng thực tế không hề ngọt ngào như vậy.
“Ngay cả trong trường hợp đó, tỷ lệ vẫn sẽ hội tụ về hai mươi phần trăm, sáu mươi phần trăm và hai mươi phần trăm. Nghĩa là dù có tập hợp mười phần trăm kiến ưu tú lại, thì hai mươi phần trăm trong số đó sẽ tự động trở nên lười biếng.”
“Không thể nào!”
“Tâm lý đám đông là như vậy mà.”
“…Con người thật đáng sợ.”
“Ôi dào, từ thuở có lịch sử đến giờ, có bao giờ con người không đáng sợ đâu. Cứ đọc sách giáo khoa lịch sử thế giới mà xem. Gần như trang nào cũng nhuốm máu.”
“Vậy thì việc mọi người cùng nhau đỗ Đại học Tokyo là bất khả thi rồi…”
“Lớp của em, xem ra giống như là lớp học đội sổ chứ không phải là cô gái đội sổ nữa rồi.”[]
Câu nói bắt nguồn từ tiểu thuyết “Câu chuyện về cô gái đội sổ cuối cùng đã thi đậu Đại học Tokyo trong năm đó”.)
Ngay cả biểu tượng tri thức của lớp (hoặc có lẽ không phải) cũng đã như thế rồi.
“Nhưng này, nếu như quy luật kiến thợ đang vận hành trong lớp của Komachi, thì đây không còn là vấn đề cá nhân nữa. Mà nếu vậy, vẫn còn tia hy vọng giải quyết.”
“Ý anh là việc chia nhóm này sao?”
“Đúng vậy. Thế thì, anh sẽ đi tuần tra các nhóm, làm một việc. Hôm nay mọi người học đến mấy giờ?”
“Đã thống nhất là đến sáu giờ, vậy là còn khoảng bốn tiếng nữa.”
“Bốn tiếng nhỉ. OK. Hãy quan sát kỹ xem liệu chiến thuật này có hiệu quả không nhé. Nếu thành công, có lẽ có thể áp dụng ở trường luôn đấy.”
“Ư, ưm. Vậy để em báo mọi người là anh sẽ đi vòng vòng các phòng, để mọi người khỏi hoảng sợ nhé?”
“Không, tốt hơn là cứ để họ hoảng sợ đi, không cần báo đâu.”
“…Ể, anh định làm gì vậy?”
Liệu cuộc thử nghiệm này có thành công hay không đây?
× × ×
Tất cả các nhóm đều được chia đều, hai nam hai nữ.
Trước tiên, tôi sẽ đến phòng mình. Nhóm A đang… không hề học.
“Phư! Phư! Phư!”
“Hai! Hai! Hai! Hai!”
Manga và light novel, bánh kẹo và điện thoại. Thêm cả phòng riêng để không phải lo lắng về ánh mắt của bố mẹ.
Một môi trường sa đọa tuyệt vời nhất mà một học sinh cấp hai có thể mong muốn.
Vậy nên cái cảnh tượng nhảy nhót hoan lạc này cũng là điều dễ hiểu… Sao lại thế chứ!
“Xin chào mọi người~. Gia sư-sama đến rồi đâyyy!”
Vừa xông vào phòng mà không thèm gõ cửa, bốn người lập tức giấu điện thoại và ngồi ngay ngắn.
Nhưng không kịp giấu manga và light novel, dấu vết chây lười không thể nào chối cãi.
“À, không sao đâu mà. Đừng bận tâm. Anh cũng phải làm bài tập đây, nên đừng để ý tới anh nhé.”
“À, ừm… Anh không giận ạ?”
Cậu bạn rụt rè lên tiếng hỏi.
“Tự giác học mà, có lý do gì để giận chứ. Với lại, sĩ tử thì nghỉ ngơi cũng quan trọng mà. Cứ học theo tốc độ của mình thôi.”
Nói rồi, tôi ngồi xuống bàn học. Và bắt tay vào làm bài tập thật.
Mấy “chú kiến” sĩ tử kia trông có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhưng có lẽ thấy tôi cắm cúi làm bài khí thế quá, nên cũng không dám tiếp tục “phư phư” nữa. Một đứa đề nghị, “Vậy… vậy chúng ta nên tiếp tục học thôi,” và cả bọn chậm rãi mở sách vở ra.
Tiếp tục cái gì chứ, phải là bắt đầu mới đúng. Tôi chỉ thầm nghĩ trong bụng. Rồi lại tự nhủ.
… Từ giờ trở đi, mấy đứa không còn là sĩ tử nữa, mà là những tù nhân. Và trong ba nhà ngục này, mấy đứa sẽ bị ép học một cách máy móc, không theo ý muốn của bản thân.
Khoảng mười phút trôi qua.
Cả năm người, kể cả tôi, vẫn miệt mài viết bút chì.
Nhưng con mắt liếc ngang của tôi đã nhận ra một cô bé bắt đầu ngọ nguậy khó chịu. Sự tập trung đã bắt đầu lung lay rồi. Thời cơ đến rồi. Quyết định vậy thôi.
“…… Oáp~!”
Tôi cố tình ngáp một tiếng thật to.
Bốn người giật mình đồng loạt, trông buồn cười thật.
“Aaa, chán quá, không muốn làm nữa. Nghỉ một lát thôi!”
Vừa nói, tôi vừa ném mình xuống giường.
Bốn người trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào hành động kỳ quặc của tôi.
“À, xin lỗi. Cho anh mượn cuốn manga kia đọc được không?”
Tôi chỉ bừa vào một cuốn.
“Dạ, mời anh ạ…”
Cô bé đưa cuốn manga cho tôi.
“Mấy cái bánh kẹo kia trông ngon quá. Cho anh xin một ít được không?”
Không cần xin phép, tôi tự tiện ném một cái bánh vào miệng.
Bốn cô cậu học sinh cấp hai, trước những hành động ngang ngược liên tiếp của tôi, dù chẳng thân thiết gì, đã quên cả chớp mắt, đơ người ra.
“Aaa, mệt quá! Thật sự mệt mỏi. Bài tập gì mà chán thế không biết. Phải không?”
Tôi tiện thể hỏi ý kiến một cô bé vừa chạm mắt mình.
“K-không, không hề… Em nghĩ anh nên làm bài tập thì hơn ạ…”
Cô bé lắc đầu nguầy nguậy.
Tôi nhếch mép cười khẩy, cố tình trưng ra bộ mặt suy đồi hết cỡ.
Cô bé nhìn tôi với ánh mắt kiểu “Cái người này… hết thuốc chữa rồi!”. Đúng vậy, cứ kinh ngạc đi. Hãy khắc sâu vào tâm trí sự lười biếng ở một đẳng cấp cao hơn của tôi đi. Như vậy, cái ghế “con kiến lười” trong căn phòng này sẽ thuộc về tôi.
Có lẽ không muốn dính dáng gì đến tôi, bốn người còn lại nhìn nhau rồi vội vàng cắm đầu vào học. Cái này, có phải gọi là trốn tránh thực tại không nhỉ?
Dù là kiến hay người, cũng chia thành tinh anh - bình thường - vô dụng theo tỉ lệ hai - sáu - hai. Vì vậy, cứ tạo một phòng bốn người, rồi mình tôi cố tình phá hoại, thì cái “vị trí vô dụng” sẽ chỉ mình tôi chiếm trọn.
Vừa giải quyết được vấn đề, vừa có thể lười biếng. Đúng là nhất cử lưỡng tiện, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Tôi tha hồ lười biếng một hồi, và nhận đủ những ánh mắt khinh bỉ.
Tiếp theo là phòng của Komachi, tôi ghé qua nhóm B.
“Xin lỗi nha Komachi. Đột ngột quá, nhưng anh xin phép làm bài tập ở đây nhé.”
Trong phòng này có Komachi và một cô bé đeo kính.
“Ừ, ừm. Onii-chan, đương nhiên là được rồi. Việc anh trai đột nhiên đến phòng em gái để làm bài tập, hoàn toàn là một hành động tự nhiên mà. Anh cứ dùng bàn học của em nhé.”
Buổi bàn bạc trước đó không có kịch bản chuẩn bị trước, nên lời thoại của Komachi cứng đờ như khúc gỗ. Rõ ràng là có vấn đề, nhưng tôi quyết định cứ “nhắm mắt làm ngơ” mà tiếp tục.
“Ờ, anh mượn nhé. Xin lỗi mọi người. Cứ tự nhiên học bài đi.”
Ba người còn lại ngoài Komachi, mắt tròn mắt dẹt vì sự việc quá bất ngờ.
Rồi giống như lúc nãy, tôi bắt đầu làm bài tập. Chờ khoảng mười phút. Nhóm B vẫn chưa có dấu hiệu thư giãn, tôi liền kích hoạt chế độ “bung xõa”.
“Oải quá đi… mệt mỏi quá đi… hết cả hứng thú rồi…”
Tôi nhào lên giường của Komachi.
“Muu, Onii-chan đúng là người vô dụng mà!”
“Komachi, cho anh mượn cuốn manga nào hay nhất trong phòng này đọc với.”
“Đừng đọc manga nữa, đi làm bài tập đi mà.”
“Kệ bài tập đi, làm qua loa là được rồi. Quan trọng là manga!”
Tôi tiện tay rút một cuốn từ trên giá sách xuống.
Nó không phải manga mà có vẻ là một cuốn sách nhập môn về cái gì đó.
“Bí Quyết Tạo Mắt Shiitake Quyến Rũ Chỉ Với 5 Phút Luyện Tập Mỗi Ngày!”
Em… em đọc cái này á? Hóa ra vẻ long lanh kia là do nhân tạo à? Có cái thứ này, tôi không tin bất cứ dáng vẻ đáng yêu nào của con gái nữa… Trong lòng tôi cảm thấy kinh hãi, nhưng bỏ nó lại thì hơi kỳ, nên tôi cứ thong thả mà đọc tiếp.
… Cũng thú vị đấy chứ. Hình như tôi cũng làm được. Ra là mấu chốt nằm ở cách điều khiển tuyến lệ… Hửm. Ôi chết, phải toát ra cái vẻ biếng nhác mới được.
Vừa đọc, tôi vừa phóng thích khí chất của một kẻ vô dụng ra toàn thân. Đến đẳng cấp của tôi thì việc điều khiển “khí vô dụng” đã đạt đến cảnh giới thượng thừa. Nói là “damekke” nghe có vẻ đáng yêu, nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn trái ngược. Nếu dùng tượng thanh để miêu tả thì phải là: nhớp nháp, trơn tuột, bù xù.
“Ư…?” “Cái, cái gì thế này…?” “Gì vậy? Cái khí này là…?”
Quả nhiên là lũ dễ bị ảnh hưởng. Xem ra chúng nó đọc được khí của tôi. Chắc đã hiểu ra tôi là gã đàn ông vô dụng nhất trong phòng này rồi nhỉ.
Không ngờ chiêu này hiệu quả ghê gớm thật. Thành công mỹ mãn đến nỗi tôi không nhịn được mà tủm tỉm cười. Cái thái độ đó càng khiến tôi trở nên khả nghi, hai thằng con trai trong nhóm xanh mặt.
Tôi lên tiếng với hai đứa:
“Thi trượt cấp ba thì thảm lắm đấy. Bởi vì tụi bây sẽ còn tệ hơn cả anh nữa cơ.”
“A a a…”
Đám con trai run rẩy, lấy tôi làm tấm gương phản diện, bắt đầu học hành nghiêm túc trở lại.
Cuối cùng là nhóm C. Đến lần thứ ba thì tôi cũng quen rồi.
Lần này tôi cũng lười biếng một cách xuất sắc. Kỹ năng lười biếng của tôi đã được nâng cao, chỉ cần năm phút từ lúc bước vào phòng là đủ để tôi trở nên biếng nhác. Hơn nữa, nó còn tự nhiên đến mức đáng kinh ngạc, chắc chắn tôi có tài năng lười biếng bẩm sinh rồi.
Nhóm C ý thức được sự tồn tại của một kẻ bỏ học như tôi, và để không trở thành giống tôi, chúng nó đã cố gắng khơi dậy động lực học tập.
Hoan hô hoan hô.
Nhưng mà lũ này nhẫn nại kém lắm. Một vòng thôi thì chưa giải quyết được hết đâu.
“Chào các sĩ tử, hẹn gặp lại nhé.”
“Ơ, lại nữa ạ!?”
Nhóm A, đột kích. Đối thủ của mấy cậu không phải là cái điện thoại đâu, mà là ta đây này. Ta là Raid Boss đấy!
Và thế là tôi cứ lặp lại việc này đến sáu giờ.
× × ×
“Komachi-san, hôm nay cảm ơn cậu nhé. Tớ thấy mình tập trung hơn hẳn bình thường.”
“…À, ừm. Không có gì đâu mà. Chỉ cần nó giúp mọi người học hiệu quả hơn là được.”
“Tớ học được nhiều lắm. Thế này chắc chắn sẽ đỗ trường mình mong muốn.”
Cô bé đeo kính cúi chào, những người còn lại cũng chậm rãi vụng về cúi đầu theo.
“Cảm ơn Hikigaya-san nhiều! Nhờ anh mà em thấy có hy vọng đỗ Đại Học Tokyo rồi!” “Hikigaya-san, thật sự thank you!” “…Onii-chan-sama nữa, cảm ơn anh.” “…À ừm, chà, cảm ơn nhé.”
Này này, nghe cái cách chúng nó cảm ơn anh em nhà Hikigaya mà thấy rõ sự khác biệt một trời một vực luôn. Ít ra cũng phải giấu cái suy nghĩ thật lòng đi chứ.
Mà thôi, chắc đám nhóc đó coi tôi là gia sư bất thường chứ chẳng phải gia sư bán thời gian[] gì, phản ứng vậy cũng phải.
Chơi chữ, gia sư bất thường (非常識講師 - Phi thường thức giảng viên) và giảng viên bán thời gian (非常勤講師 - Phi thường cần giảng viên)
“Mấy đứa nhớ đấy, sau này đừng có học nhóm quá bốn người.”
“Ơ? Sao lại bốn người ạ?” “…Sao biết được?”
Đám học sinh cấp hai nghiêng đầu khó hiểu rồi lũ lượt kéo nhau về.
“Vậy là xong nhiệm vụ rồi nhỉ.”
“Ừ thì xong thật, nhưng mà… em thấy thế nào ấy. Chắc mọi người đều nghĩ Onii-chan là người kỳ quặc mất.”
“Chắc gì đã gặp lại chúng nó, kệ thôi. Với lại, để chúng nó tập trung thì chỉ có cách này thôi.”
“Em biết mà. Anh giải quyết vấn đề giúp em thì đúng là, ừm, em cảm ơn. Nhưng mà mọi người trong lớp hiểu lầm anh thì em thấy hơi có lỗi.”
“Thế là được rồi. Đời ai cho hoàn hảo hết. Mà em là em gái-sama của anh đấy, ngoan ngoãn cảm ơn anh đi. Chỉ cần vậy thôi là khác biệt lắm rồi đấy.”
“Khác… khác ở chỗ nào cơ ạ?”
Tôi không trả lời. Bởi nói nói ra thì hơi sáo rỗng.
Nhưng mà thật sự khác mà. Khác hoàn toàn so với những việc tôi làm ở Câu Lạc Bộ Tình Nguyện. Tôi chẳng hề cảm thấy tôi hy sinh gì cả. Ấn tượng về đám học sinh cấp hai kia cũng không tệ. Thậm chí còn thấy thương cảm cho chúng. Vì chắc chắn chúng sẽ trượt nguyện vọng một cho xem…
Tại sao lại khác nhỉ?
Chắc chắn, có lẽ là vì, Komachi đối với tôi là một gia đình thật sự, không hề giả tạo.
Đúng là không thể nói ra những lời này được. Ảnh hưởng đến sĩ diện của anh trai.
Nhưng Komachi dường như đã đoán ra được.
“Cảm ơn Onii-chan.”
“…Ừ.”
Thấy chưa, chỉ cần vậy thôi là đủ rồi.
“Em cảm ơn, nhưng mà… theo đánh giá của Komachi thì không được cộng điểm đâu.”
“…Đừng có chốt hạ như thế chứ.”
Komachi nở một nụ cười hồn nhiên và rạng rỡ.