Cách Hai Người Hiratsuka Shizuka và Hikigaya Hachiman Trải Qua Một Ngày Nghỉ Nào Đó
Tác giả: Tenshin Mukai
Minh họa: Ukami
Dịch Thuật: Valvrare Team
Tôi, Hikigaya Hachiman, tỉnh giấc khi đã quá một rưỡi chiều.
Tại sao tôi lại ngủ đến giờ này nhỉ? Để xem nào…
À phải rồi. Hôm qua lỡ tải một game vớ vẩn trên điện thoại, ai ngờ lại cuốn quá, nghĩ bụng mai được nghỉ thì chơi tới bến luôn, thế là cày đến tận sáng. Cơ mà đúng là cái cảm giác uể oải khi ngủ nướng đến trưa ngày nghỉ nó khó chịu thật sự. Cứ thấy như tôi đã lãng phí cả một ngày trời vậy.
…Mà thôi, chuyện này xảy ra như cơm bữa ấy mà. Thậm chí tuần trước tôi còn ngủ đến tận chiều, phí nguyên một ngày cơ. So với chuyện đó thì hôm nay tôi dậy sớm chán. Tuyệt! Dậy sớm được ba văn tiền. Ngủ đã đời mà còn được lộc thì còn gì bằng.
Mà nhắc mới nhớ, “ba văn” bây giờ quy ra tiền là bao nhiêu nhỉ? Tôi lấy điện thoại ra tra cứu: “ba văn, giá trị hiện tại”. Ừm…à há, tùy thời đại mà giá trị khác nhau, nhưng áng chừng khoảng…một trăm yên. Cũng ngon đấy chứ. Nghĩa là tôi tự dưng kiếm được một trăm yên à? May mắn quá còn gì. Vấn đề là một trăm yên đó giờ đang ở đâu.
Đang mải nghĩ thì bụng réo ầm ĩ. Được rồi, trước khi đi tìm lộc thì phải lấp đầy cái bụng đã. Tôi tiến về phía phòng khách.
“Nà~y, Komachi. Có đồ ăn sáng không?”
Vừa gọi tôi vừa nghĩ không biết có nên gọi đây là “bữa sáng” không, nhưng phòng khách vắng tanh không một bóng người. Hửm? Bình thường giờ này Komachi phải đang nằm dài xem TV chứ nhỉ? Lúc đó, tôi chợt nhớ lại câu nói của Komachi hôm qua ở phòng khách.
『 Mai em đi chơi với bạn ở trường rồi, anh tự kiếm gì ăn nha! Đằng nào Onii-chan cũng thức khuya đến sáng, ngủ đến trưa, thậm chí đến chiều mới dậy cho mà coi, rồi còn bảo ‘May quá!’ nữa chứ.』
Ghê vậy, con bé này là ESPER à? Hay là tôi giống cái bot chỉ biết lặp đi lặp lại một hành động duy nhất vậy? Khả năng nào cũng đáng ghét hết sức.
Tôi thầm nghĩ “Không biết cái nào đáng ghét hơn”, nhưng so với mấy chuyện vặt vãnh đó thì vấn đề cái bụng đang đói meo mới là quan trọng. Phải làm sao đây? Ừm— tôi mở tủ lạnh, không có gì ăn liền được cả. Mà tôi cũng chẳng muốn tự nấu nướng khi chỉ có một mình. Mà nếu Komachi bảo “Em muốn ăn cái này!” thì may ra tôi còn làm cho nó…
Đang loay hoay không biết làm gì, thì tôi chợt thấy một mẩu giấy nhắn trên bàn ăn, liền cầm lên xem.
“Lời nhắn! Chắc chắn anh sẽ nghĩ ‘Tự nấu mệt chết đi được, có Komachi ở nhà thì anh còn nấu cho’, Komachi để tiền ăn mẹ cho ở đây nè! Đừng có tiêu xài bậy bạ đó nha!”
Ra là vậy. Hóa ra tôi không phải là bot, mà Komachi mới là ESPER đích thực. Đến nước này thì con bé đích thị là ESPER Komachi rồi, thậm chí làm người mẫu vẽ tranh cho bố cũng chẳng có gì lạ.[]
Câu này bắt nguồn từ bộ manga “Esper Mami”. Nữ chính Mami có siêu năng lực và thường làm mẫu cho người cha là họa sĩ.
Nghĩ vẩn vơ vậy thôi, chứ tôi vẫn cầm lấy tờ một ngàn yên để bên cạnh tờ giấy nhắn. Ừm, trước mắt là nếu tôi ăn trưa dưới chín trăm yên thì đúng là có “ba văn” thật rồi.
Thế là tôi thay quần áo rồi ra ngoài. Phân vân không biết đi đâu, cuối cùng tôi quyết định đến quán ramen mới mở gần nhà ga. Đi mấy quán ăn bình dân gần nhà cũng được, nhưng tôi muốn có một ngày “hạnh phúc” trong lòng, kiểu như “Ngày nghỉ tôi đi khám phá quán mới nè!”. Tất nhiên là tôi chẳng có ý định khoe với ai về chuyện đó cả.
À mà, không chỉ vì cái ý nghĩ đó đâu, tôi phải nhắc lại lần nữa, Chiba là một chiến trường ramen khốc liệt. Nói cách khác, việc mở một quán ramen ở Chiba chẳng khác nào lao vào “Tu La Đạo” với vô vàn những quán ăn ngon khác. Tôi phải đến nếm thử cái quyết tâm đó mới được. Tất nhiên là cũng không ai bảo tôi phải làm thế cả.
Đi bộ đến nhà ga chắc mất khoảng mười phút nhỉ. Tôi vừa tản bộ vừa tiến về phía nhà ga.
Dừng đèn đỏ, tôi lôi điện thoại ra nghịch cái game hôm qua. Hừm, không hiểu sao hôm qua tôi thấy nó hay nữa. Chẳng qua chỉ là game thái rau củ quả thôi mà. Chắc là do tôi bị “high” vào ban đêm rồi. Đấy, mấy củ cải trắng với cà rốt thì dễ thái thật, nhưng mà khoan đã, đây là rau diếp và đậu que à? Đậu que bé tí thế này khó quá, phải ngắm cho kỹ mới được…Á!
…Trượt rồi. Game over. Được rồi, tôi không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được. Tôi định nhấn nút “Continue”.
Đúng lúc đó.
“Này em kia. Em làm gì ở đó vậy?”
Ngẩng mặt lên, tôi thấy một gương mặt quen thuộc đang vẫy tay ra hiệu từ cửa sổ chiếc xe hơi đậu bên lề đường, vẫn còn đeo kính râm.
Đó là Hiratsuka Shizuka. Cô ấy là giáo viên dạy văn ở trường tôi, đồng thời cũng là người phụ trách giáo dục lối sống và là người đã lôi tôi vào Câu Lạc Bộ Tình Nguyện.
“Đèn xanh lâu rồi đấy.”
Ngước lên nhìn, đèn tín hiệu đã nhấp nháy, và ngay khi tôi kịp “A!” một tiếng thì đèn đã chuyển sang đỏ.
“Hiratsuka-sensei. Cô hỏi em đang làm gì à? Thì em đang thái rau.”
“Nghe Hikigaya nói vậy, nghe cứ như là một ảo tưởng kỳ quái vậy…”
“Thế Hiratsuka-sensei đang làm gì đấy?”
“À, cô định đi ăn ramen.”
“Ể?”
Tôi bật thốt lên, Hiratsuka-sensei khựng lại một chút.
“Sao thế? Trông cô không giống người hay đi ăn ramen à?”
“Không, em cũng định đi ăn ramen nên thấy trùng hợp thôi.”
“Hikigaya cũng thế à? Ra vậy… Được rồi.”
Hiratsuka-sensei vừa nói vừa tháo kính râm, giơ ngón cái chỉ vào bên trong xe.
“Lên xe đi.”
“Ể?”
“Mục đích của cả hai ta đều là ăn ramen. Gặp nhau ở đây cũng là cái duyên, đi chung đi.”
“Ơ? Nhưng mà…”
Tôi suy nghĩ lung tung, nhưng rồi nhận ra có lẽ rắc rối sẽ nhiều hơn nên định từ chối lời mời này. Đúng rồi, tôi còn nhớ sensei giao bài tập quốc ngữ nữa mà. Ngày nghỉ quý giá mà phải nghe sensei cằn nhằn thì tôi chịu không nổi.
“À, thực ra thì, em thấy việc cô trò mình đi chung thế này… không hay lắm, nên em xin kiếu ạ.”
“Cô bao.”
“Em xin đi nhờ ạ.”
Tôi đã chọn phương án có lợi hơn: có thêm một nghìn yên trong túi, tức là lời được ba chục văn, thay vì nghe cằn nhằn.
Có lẽ vì xe không thường xuyên chở người, ghế sau chất đầy thùng carton các loại, trông chẳng giống xe của phụ nữ chút nào.
“Chỉ cần nhìn chiếc xe này là biết cô chẳng có kinh nghiệm yêu đương gì rồi.”
“Hikigaya, em dám nói những lời tày đình thế đấy. Coi chừng cô đi rêu rao khắp trường về những gì em làm đấy nhé.”
Sao người này có thể dùng giọng điệu bình thản như vậy để nói ra những lời vô lý đến thế cơ chứ. Đây rõ ràng là lạm dụng quyền lực mà.
“Vậy, Hikigaya định đi ăn ở quán ramen nào?”
“À, là cái quán mới mở ở trước ga ấy.”
“A, cái quán đó à. Ra vậy. Ra vậy. Ra là vậy…”
Hiratsuka-sensei lẩm bẩm như đang tự nhủ với chính mình.
“Sao vậy ạ?”
“Hikigaya à. Có lẽ em được thần ramen ưu ái rồi đấy.”
“Ể? Thần ramen?”
Tôi nghi hoặc nhìn cô đang lái xe.
“Ừ. Gặp tôi ở đây, hẳn là ý của thần linh rồi.”
Vừa dứt lời, Hiratsuka-sensei đột ngột bẻ lái, quay đầu xe ở ngã tư. Rồi cô lái thẳng về phía quán ramen mà tôi định đến.
“Cô ơi, ý câu vừa rồi của cô là…?”
“Đến rồi sẽ biết.”
Tôi chẳng hiểu mô tê gì, chỉ biết nhìn thẳng phía trước.
Lái xe khoảng năm phút, chúng tôi đến trước nhà ga. Hiratsuka-sensei đậu xe ở vị trí có thể nhìn thấy quán.
“Giờ ăn trưa sắp hết rồi. Em thấy chứ?”
Tôi nhìn quán mà tôi định đến. Trên tấm biển hiệu, ảnh chân dung cỡ lớn của ông chủ quán và một người trông có vẻ là sư phụ của ông ta được trưng bày nổi bật.
“Biển hiệu hoành tráng thật.”
“Đúng là vậy, nhưng cái cô muốn em nhìn là cái này. Thấy không?”
Vừa nói, Hiratsuka-sensei vừa hạ cửa kính ghế phụ mà tôi đang ngồi, tháo dây an toàn, nhoài nửa người ra ngoài xe nhìn. À ừm, cô hơi sát rồi đấy. Vòng một của cô ngay trước mặt tôi, gần đến mức ngay cả tôi cũng thấy tim đập nhanh.
“Nhìn đi kìa.”
Tôi không biết cô muốn tôi nhìn cái gì, mặt hơi nóng lên, nhưng rồi tôi nhận ra cô muốn tôi nhìn quán ramen, liền hướng mắt về phía đó. Thì ra, chính ông chủ quán đang đứng hút thuốc ngay dưới tấm biển hiệu.
“Dù đã qua giờ cao điểm buổi trưa, nhưng đây là khu vực trước nhà ga. Vậy mà ông chủ lại đứng ngoài này, nghĩa là…”
“… Ý cô là, không có khách sao?”
“Ừ, hoặc là…”
Ngay khi cô vừa nói dứt câu, một vị khách bước ra từ trong quán. Ông chủ cũng chẳng thèm chào hỏi, chỉ lẳng lặng hút thuốc và nghịch điện thoại.
“Hoặc là giao việc làm ramen cho người khác… Xem ra là vế sau rồi.”
“Nhưng có lẽ ông ấy ra ngoài sau khi đã làm xong ramen thì sao ạ?”
“Một người chủ tiệm mì mà không muốn nhìn khách ăn đến hết tô thì chẳng thể nào gọi là nhất lưu được. Bằng chứng là, ông ta còn chẳng thèm chào hỏi khách vừa rời đi nữa, đúng không?”
Quả thật, lời Hiratsuka-sensei nói có lý. Tôi cũng vậy, những thứ tôi làm ra, ví dụ như mấy món đồ lặt vặt mà tôi làm theo lời Komachi, tôi nhất định sẽ muốn xem Komachi ăn nó với vẻ mặt như thế nào, thậm chí là cả phản ứng sau khi ăn xong nữa.
“Cái kiểu treo ảnh mình với sư phụ lên biển hiệu ấy, cứ như là mượn khố của người khác để nấu nước dùng mì ramen vậy.”[]
Biến tấu của câu thành ngữ ‘Mượn khố của người khác để đi đấu Sumo’.
Không phải sumo mà là nước dùng ramen à, cô ví von hay thật. Tôi đang nghĩ thầm thì Hiratsuka-sensei đã trở lại ghế lái, thở dài một tiếng. Vẻ mặt cô ấy có chút buồn bã.
“Mặc dù cô không muốn tin vào mấy cái app chấm điểm nhà hàng cho lắm, nhưng quán này trên đó toàn điểm thấp thôi. Người ta viết ‘Vị bình thường, nhưng thái độ kiêu ngạo của ông chủ khiến mì ăn cũng dở đi’ kiểu vậy.”
“Ra vậy…”
Tôi không ngờ Hiratsuka-sensei lại quan tâm đến ramen đến thế.
Không, hồi trước đi ăn ramen với cô ấy tôi đã cảm thấy rồi, giờ mới thực sự thấm thía.
“Nói tóm lại, cô không muốn dẫn Hikigaya đến cái quán ramen đó. Em thấy sao?”
“Cô hỏi vậy… thì đúng là em cũng không muốn đi nữa thật.”
“Đúng không, đúng không?”
Hiratsuka-sensei gật gù vẻ khoái chí, nhưng tôi lại muốn trêu chọc cô ấy một chút.
“Chỉ là, em có hơi vỡ mộng một chút.”
“Vỡ mộng?”
Hiratsuka-sensei nhướn mày, lườm tôi.
“Cô đã truyền đạt hết tâm trạng, suy nghĩ của mình cho em rồi. Nhưng em thấy cô là giáo viên quốc ngữ mà chỉ dựa vào tài liệu và đánh giá trên mạng để chấm điểm một quán ăn thì không giống tác phong của cô lắm.”
Nghe vậy, Hiratsuka-sensei không lườm tôi nữa, mà nhìn ra phía trước kính chắn gió.
“Chỉ có chuyển hóa những cảm xúc có được qua trải nghiệm bản thân thành ngôn ngữ mới giống giáo viên quốc ngữ sao?”
“Ít nhất thì, em nghĩ là có một phần như vậy.”
“Hikigaya đúng là… Trăm nghe không bằng một ăn, vậy thì cậu hãy nhìn cái này đi.”
Hiratsuka-sensei lấy ví từ trong túi đeo vai ra, rồi rút một tấm thẻ.
Đó là một tấm thẻ tích điểm, có in tên quán ramen trước mặt, và đã được đóng hai dấu.
“Ể? Cái này là…”
“Tôi có thẻ tích điểm của quán đó, đương nhiên là chỉ có một ý nghĩa duy nhất.”
“Cô… cô từng đến quán đó rồi ạ?”
“Cô nghĩ trình bày bằng dữ liệu sẽ dễ lọt tai em hơn, nên mới có buổi thuyết trình thế này, nhưng nếu em muốn cô nói rõ ra thì cô cũng sẽ nói thẳng luôn.”
Hiratsuka-sensei ghé sát mặt lại.
“Quán đó… dở tệ.”
“…Rõ ạ.”
“Được, vậy tôi lái xe nhé.”
Chiếc xe khẽ lùi lại, rồi cô ấy nhanh chóng đánh lái, lao vút đi.
Và thế là, chiếc xe bon bon trên đường, hướng thẳng đến quán mà Hiratsuka-sensei muốn ăn hôm nay.
“Cô quả thực rất thích ramen đấy, Hiratsuka-sensei.”
“Hình như chúng ta từng nói chuyện này rồi thì phải.”
Đúng vậy. Tôi nhớ lúc đó là…
“Hình như là lúc cô đi đám cưới em họ…”
“À, đúng rồi đúng rồi. Hình như là lúc đám cưới, bị họ hàng thúc ép quá nên tôi trốn ra ngoài tìm nơi ẩn náu thì gặp Hachiman. Phải không nhỉ… Cũng lâu rồi nhỉ.”
Đột nhiên, Hiratsuka-sensei nhìn xa xăm. Ánh mắt gì thế này? Mang tâm trạng gì đây?
“Sau đó, con bé em họ có em bé ngay, rồi mới đây lại báo tin có bầu đứa thứ hai nữa.”
“Ra vậy ạ. Chúc mừng cô ấy.”
Nghe tôi nói xong, mắt Hiratsuka-sensei lại càng nhìn xa xăm hơn.
“Hôm trước, lúc đi giỗ người thân, cả dòng họ cứ xuýt xoa khen ‘Đứa trẻ đáng yêu thế’, rồi lại hỏi tôi là Shizuka bao giờ mới chịu lấy chồng.”
Ối chà… Tôi chưa từng rơi vào hoàn cảnh đó, nhưng chắc hẳn chẳng khác nào ngồi trên đống lửa. Sau này tốt nghiệp, nếu tôi thành NEET thì nhất định sẽ trốn tiệt những buổi họp mặt gia đình. Mà thật ra thì vốn dĩ tôi cũng hiếm khi đi mà.
“Từ hôm đó, không biết có trao đổi thông tin liên lạc hay không, mà mẹ cô cứ liên tục gửi ảnh em bé của em họ qua LINE. Không kèm một lời nào.”
“Không kèm một lời nào?”
Không kèm một lời nào mới là thông điệp lớn nhất đấy… Tôi nghĩ vậy, nhưng im lặng.
“Sự phản kháng lớn nhất mà tôi có thể làm, chính là chỉ đọc mà không trả lời những bức ảnh đó.”
Hiratsuka-sensei. Đừng nhìn xa xăm như thế, nguy hiểm lắm đấy. Ánh mắt cô như thể không còn nhìn thấy chiếc xe phía trước nữa rồi.
Tôi vội vàng tìm cách đổi chủ đề.
“Đúng rồi! Hóa ra lời hứa năm xưa lại thành hiện thực theo cách này đây.”
“Lời hứa? … À, ý em là đi ăn tiệm ramen cô giới thiệu ấy hả? Cô nhớ chứ. Nhưng lần này không tính đâu, lần này gần giống như một ngoại truyện hơn.”
“Vậy ạ?”
“Chứ sao nữa. Kế hoạch đưa Hikigaya ăn ramen sau khi em tốt nghiệp của cô đã tiến triển kha khá rồi. Nếu cả những tình huống bất ngờ như hôm nay cũng tính thì công sức của cô đổ sông đổ biển mất.”
Kế hoạch ư? Chuyện này thành dự án lớn lúc nào vậy? Đúng là mỗi khi tôi hỏi vu vơ Hiratsuka-sensei về ramen, cô ấy sẽ trả lời gấp mười, không, phải gấp trăm lần mới đúng. Hiratsuka-sensei quả là một người yêu ramen cuồng nhiệt.
“Bởi vì cô đã loại bớt, giờ chỉ còn lại bốn mươi quán tiềm năng thôi.”
“Loại bớt rồi mà vẫn còn tận bốn mươi quán á? Nhiều quá vậy!”
“Nói gì ngốc nghếch vậy. Theo số liệu thống kê, năm 2018 ở tỉnh Chiba có tận một ngàn hai trăm chín mươi tám quán ramen đấy. Cô chỉ chọn ra bốn mươi quán thôi đấy.”
“Nhưng mà…”
“Thôi nào. Tóm lại cứ chờ sau khi tốt nghiệp đi nhé.”
Nụ cười rạng rỡ của Hiratsuka-sensei khiến tôi rùng mình. Chắc chắn việc cô sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp mà vẫn ế ẩm có liên quan đến điều này.
“Dù sao thì hôm nay, như cô đã nói, chỉ là một ngoại truyện tình cờ gặp thôi. Cô chỉ là muốn đi ăn ở một quán ramen mà cô định bụng ghé qua, đừng căng thẳng quá.”
“Vâng, thế thì tốt quá.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
“Đến rồi, ở đằng kia kìa.”
Hiratsuka-sensei đỗ xe vào bãi, đi bộ một đoạn thì một quán ramen hiện ra trước mắt.
“Ơ… Cô ơi, quán đó là…”
“Đúng vậy. Quán nổi tiếng, quán đó đấy.”
Ấn tượng đầu tiên của tôi về quán là màu đỏ. Từ tường đến biển hiệu, tất cả đều một màu đỏ chói lọi. Chữ trên biển hiệu còn được tô điểm bằng màu vàng kim, quá sặc sỡ đến mức khiến người ta e dè.
Dòng chữ trên biển hiệu:
“Ramen Cay Ngon Nhất Nhật Bản – Mouko Tanmen Nakamoto Chi nhánh Funabashi.” (Mouko là Mông Cổ)
“Chỗ này là Nakamoto mà cô!”
“Cô nghĩ Hikigaya chắc chắn sẽ biết đến quán này.”
“Thì em biết chứ. Đây là quán ramen cay nổi tiếng trên TV còn gì.”
Nghe nói gần đây quán có mở chi nhánh ở Chiba, không ngờ lại là ở Funabashi.
“Cô cũng chưa đến đây bao giờ. Hôm nay cô định bụng đến thử đấy.”
“Vậy ạ? Nhưng cô ăn cay có ổn không đấy?”
Nghe tôi hỏi vậy, Hiratsuka-sensei khẽ cười khúc khích.
“À thì, chắc cũng không đến nỗi cay xé lưỡi đâu. Cô ổn.”
“Phải nhỉ.”
Dù miệng nói vậy, tôi vẫn hơi lo lắng. Xuất hiện trên TV, chẳng phải món ăn phải có độ cay “solid” đến mức đặc biệt mới được sao?
“Thôi được rồi, cứ xếp hàng đã.”
Tôi theo chân cô ấy. Hàng người không đến nỗi dài dằng dặc, nhưng cũng đã có một hàng đợi nhỏ, nên tôi di chuyển ra phía cuối.
“Nhưng mà cái hàng người này cũng đông thật đấy chứ.”
“Không không, Hiratsuka-sensei, hàng người thế này vẫn còn ít chán đấy?”
“Đồ ngốc Hachiman. Mấy giờ rồi hả?”
Nghe cô nói, tôi liếc nhìn đồng hồ. Kim chỉ quá hai giờ rưỡi chiều.
“Trong giới ramen, khung giờ từ hai đến năm giờ chiều được gọi là ‘giờ nghỉ’. Nhiều quán ramen thường đóng cửa vào khoảng thời gian này.”
Quả thật, tôi cũng có ấn tượng rằng nhiều quán ramen đóng cửa trong ba tiếng đó.
“Vậy mà giờ nghỉ này vẫn có người xếp hàng. Điều đó chứng tỏ quán này đáng tin cậy.”
“Ra là vậy ạ. Em hiểu rồi. Nhưng mà… Hiratsuka-sensei, cái này là sao ạ?”
Tôi chỉ vào tấm ảnh dán trên tường, trong đó một người đàn ông trung niên khắc khổ, có lẽ là chủ quán, mặc bộ võ phục đỏ và giơ ngón trỏ.
“Lúc nãy ở cái quán trước nhà ga, cô không phải vừa nói là hơi kì khi dán ảnh mình lên biển quảng cáo sao?”
“À, ra thế. Nhưng đây là Shirane-shachou, hình như là đời thứ hai của quán Mouko Tanmen Nakamoto này. Nên là được thôi.”
…Khoan đã, lý do đó hoàn toàn vô nghĩa mà? Vậy là được á? Cô có hơi thiên vị quán này quá không vậy?
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ vẩn vơ, hàng người đã tiến nhanh hơn tôi tưởng, và chẳng mấy chốc chúng tôi đã vào được bên trong quán.
“““KÍNH CHÀO QUÝ KHÁCH!!!”””
Nhân viên quán chào đón khách hàng bằng một giọng đầy nhiệt huyết. Nếu một thằng u ám như tôi mà đi một mình, chắc chắn tôi đã quay đầu bỏ chạy ngay từ cửa mất, một giọng chào đón đầy khí thế như vậy đấy.
Bên trong quán được trang trí chủ yếu bằng màu trắng, với quầy bar hình chữ U. Nhờ có một tấm kính lớn, quán tràn ngập ánh sáng và tạo cảm giác rất sáng sủa. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh, Hiratsuka-sensei đã đứng trước máy bán vé.
“Cô định ăn món gì ạ?”
“À, thật ra cô đang phân vân… Hình như món Hokkyoku này là đặc sản thì phải.”
Nghe vậy, tôi liếc nhìn hàng nút chọn món trên máy bán vé, và thấy dòng chữ “Mì Bắc Cực, độ cay cấp 9”.
“Sensei, độ cay cấp 9 đó… cô liệu có chịu nổi không?”
“Cứ yên tâm đi. Cấp độ cay cao nhất là 10 mà. Chắc là ổn thôi.”
“Ra là vậy ạ…”
“Một khi đã bước chân vào quán mì, phải thấu hiểu tâm hồn của quán mì, thuận theo dòng chảy… đó mới là đạo ăn mì đích thực! Ngay cả ‘Menta Beruzo’, nhà phê bình ẩm thực Ramen nổi tiếng cũng đã từng nói như vậy đấy.”
“Em có biết người nào với câu danh ngôn đó đâu chứ! Cái tên ‘Menta Beruzo’[] nghe cứ như đang đùa ấy! Ai vậy chứ!”
Phát âm gần giống câu Men wo tabe ni ikou (Đi ăn mì nào!).
“Thôi được rồi, dù sao thì cô sẽ gọi món Bắc Cực. Em thì sao?”
“Vì lời của ‘Menta Beruzo’ chưa chạm đến trái tim em… nên em sẽ chọn món Mông Cổ Tanmen cay cấp 5 này ạ.”
Nghe tôi lựa chọn, Hiratsuka-sensei bỗng chùng vai xuống.
“Sao em cứ chọn những thứ an toàn thế… Bảo sao mãi mà em chẳng thể đưa ra lựa chọn được.”
“Lựa chọn?”
“…Không có gì. Tôi lẩm bẩm một mình thôi.”
Nói rồi cô ấn nút chọn món, đưa vé cho tôi. Tôi chẳng biết phải làm gì, cứ đứng ngây người như kẻ khả nghi thì chạm mắt với nhân viên.
“Mời quý khách vào trong ạ.”
Anh nhân viên ân cần dẫn chúng tôi vào. Tôi và Hiratsuka-sensei ngồi cạnh nhau ở quầy. Khi anh nhân viên đến trước mặt, tôi và cô đưa vé cho anh ấy.
“Xin lỗi, cho tôi một Bắc Cực ‘menhan’ (nửa vắt mì).”
“Vâng, xin đợi một chút.”
“Với cả cho tôi xin thêm ‘tamasura’ (trứng chẻ) LINE nữa.”
“Vâng ạ!”
Anh nhân viên tươi cười, nhiệt tình rồi quay vào bếp.
“Giờ thì chỉ còn việc chờ thôi nhỉ.”
“Cô ơi, cô quen quán quá rồi đấy!”
Tôi thực sự kinh ngạc khi Hiratsuka-sensei thốt ra những từ ngữ mà chỉ có ở đây mới nghe thấy một cách trôi chảy đến vậy.
“Thật sự đây là lần đầu tiên cô đến quán này sao?”
“Đương nhiên là lần đầu rồi.”
“Vậy tại sao cô lại nói vanh vách như vậy?”
“Đến quán mới thì phải chuẩn bị bài trước chứ sao!”
Hiratsuka-sensei ưỡn ngực trả lời, vẻ mặt đầy tự hào.
“Chuẩn bị bài…?”
“Đúng vậy. Trước khi đến quán Nakamoto này, cô đã lặn lội lên mạng tìm hiểu. Kết quả là ‘menhan’ nghĩa là giảm một nửa lượng mì, còn ‘tamasura’ trên LINE, nghĩa là nếu cho quán thấy mình theo dõi trang chính thức của Nakamoto trên LINE, sẽ được tặng kèm một lát trứng luộc.”
Ra vậy. Thì ra là thế. Tôi chưa từng nghĩ đến việc “chuẩn bị bài” trước khi đến một quán ăn. Nhưng ngẫm lại, nếu đã chuẩn bị kỹ càng, việc cô có thể tuôn ra một tràng thông tin như vậy cũng không có gì lạ.
Tôi đảo mắt nhìn quanh quán. Trên tường dán ảnh chụp chủ tịch quán lên TV, còn có cả chữ ký của người nổi tiếng. Hóa ra đây là một quán ramen nổi tiếng, còn có cả giới truyền thông giúp quảng bá nữa.
Thế nhưng, cùng với sự kỳ vọng ngày càng tăng, trong lòng tôi lại dấy lên một ý nghĩ “Nếu quán chỉ lên truyền hình vì dễ lợi dụng thì thật đáng ghét.” Hơn nữa, giống như ông chủ quán đầu tiên, việc giao quán cho người khác trông coi khiến tôi có cảm giác “Như vậy là không ổn chút nào?”
“…Câu Lạc Bộ Tình Nguyện của em dạo này thế nào rồi?”
Bị hỏi đột ngột, tôi quay lại nhìn Hiratsuka-sensei. Cô ấy cầm bình nước trên bàn, rót vào cốc của mình.
“Mà, em cũng không biết nữa. Em nghĩ là không ổn lắm.”
“Tại sao?”
“Nếu mọi chuyện suôn sẻ, chắc em sẽ cảm thấy khó chịu hơn nhiều.”
Nghe tôi nói vậy, Hiratsuka-sensei khẽ cười, một nụ cười trưởng thành.
“Không được như ý mới là thanh xuân chứ.”
Cô ấy vui vẻ xoa đầu tôi bằng tay trái. Tôi không hiểu sao cô ấy lại phấn khích như vậy. Nếu cô ấy vui vẻ thì tôi cũng mừng, nhưng nếu khó khăn là thanh xuân, thì tôi chỉ muốn thoát khỏi giai đoạn thanh xuân này càng sớm càng tốt, để bước vào giai đoạn NEET và sống sung sướng. Được bố mẹ nuôi ngày nào hay ngày ấy.
“Đây là mì Mông Cổ Tanmen của quý khách.”
Vừa dứt lời, một nhân viên đã bưng bát ramen đến trước mặt tôi. Ể, ramen lên nhanh hơn tôi tưởng đấy?
Tôi nghĩ thầm, rồi ngẩn người nhìn bát Mông Cổ Tanmen vừa được đặt xuống bàn.
“Xin lỗi, có phải anh nhầm món rồi không? Em gọi mì Mông Cổ, còn mì Bắc Cực là của cô bên cạnh.”
“À, không nhầm đâu. Đây là Mông Cổ Tanmen đấy.”
Nhân viên mỉm cười đáp, nhưng tôi vẫn không khỏi nuốt khan. Mông Cổ Tanmen đỏ rực và cay xè đến mức tôi còn nhầm lẫn.
Nhìn kỹ thì thấy một núi đậu phụ mapo màu đỏ son, chỉ lấp ló vài cọng rau cải bắp qua khe hở.
“Trông có vẻ cay đấy… nhưng quan trọng hơn, trông ngon quá đi mất!”
Tôi cảm nhận được khoảnh khắc mùi thơm ngào ngạt lấn át màu đỏ rực. Hương vị đậm đà của miso hòa quyện với vị ngọt của rau củ, khiến tôi chỉ muốn cắm đũa vào thưởng thức ngay lập tức.
“Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu, mỳ Bắc Cực một nửa, thêm trứng lòng đào LINE đây!”
Tôi còn đang miên man suy nghĩ thì bát ramen của Hiratsuka-sensei đã được đặt lên quầy. Nhìn bát mỳ, tôi hối hận về những lời tôi vừa thốt ra.
Tôi vừa nói cái gì vậy? Đúng rồi. Đây mới chính là Bắc Cực, là đỉnh cao!
Trước mặt cô ấy là một bát mỳ với nước dùng đỏ rực, trên phủ một lớp giá đỗ trắng. Sự tương phản giữa màu trắng của giá và màu đỏ của nước dùng tạo nên một vẻ đẹp đến nao lòng, khiến cho thứ nước dùng kia càng thêm phần rực rỡ.
“Ồ, đỏ quá! Trông ngon đấy chứ.”
Hiratsuka-sensei nhìn bát ramen, bỗng dưng phấn khích lạ thường.
“Cái đó, cô có ăn nổi không đấy? Cái màu đỏ này chắc là cay lắm đó.”
Tôi dè dặt hỏi.
“Thì cứ ăn thử rồi biết thôi.”
Hiratsuka-sensei vừa nói dứt lời đã đứng dậy, lấy hai chiếc tạp dề giấy từ cạnh máy bán vé.
“Cảm ơn cô.”
“Nào, ăn thôi!”
Cả hai cùng chắp tay trước bát ramen, đồng thanh.
Tôi múc một thìa nước dùng đầu tiên. Khi cái hỗn hợp nước dùng và đậu phụ Mapo cay nồng tan chảy trong miệng, một cảm xúc duy nhất xâm chiếm tâm trí tôi.
“Ngon quá!”
Tôi đã lo lắng vì cứ nghĩ nó chỉ toàn vị cay, nhưng nỗi lo ấy tan biến trong chớp mắt. Nước dùng đậm đà, đậu phụ Mapo tuy cay nhưng vẫn giữ được vị ngọt ngào ẩn sâu bên trong, hương vị ấy thống trị cả bát mỳ.
Tiếp theo là rau. Rau được ninh nhừ trong nước dùng, mềm mại và thấm đẫm hương vị. Chắc tại hôm qua tôi cặm cụi cắt rau đến tận sáng nên mới thấy yêu rau đến vậy, và nó giúp món ăn thêm ngon chăng? Nhưng tôi chợt nhận ra, chẳng liên quan gì cả.
Và cuối cùng là mỳ.
Món ăn này không chỉ là súp rau chan đậu phụ Mapo cay xè. Điều quan trọng là sợi mỳ, nhân vật chính của món ăn, có thể tỏa sáng giữa các nguyên liệu khác hay không. Tôi không muốn một kết cục buồn thảm kiểu “Ngoài mỳ ra thì mọi thứ đều ngon”.
Tôi rụt rè gắp một đũa mỳ, đưa vào miệng. Rồi từ từ nhai.
Đây là…
Ngon đến mức không thể tin được!
Sợi mỳ dày trung bình có độ dai hoàn hảo, khi cắn đứt, hương vị lúa mì lan tỏa khắp khoang miệng. Nó hòa quyện với nước dùng, ôm trọn lấy rau, đồng thời vẫn giữ được cá tính riêng, không hề bị đậu phụ Mapo lấn át. Tôi không ngờ sợi mỳ lại hoàn hảo đến vậy.
“Sensei, cái này là cái gì vậy? Ngon kinh khủng khiếp!”
“Đúng vậy. Nakamoto thường được biết đến với vị cay, nhưng chính hương vị ramen đích thực đã làm nên thành công của quán đấy.”
Vừa dứt lời, Hiratsuka-sensei đã xì xụp húp một hơi mì đầy sảng khoái. Tôi liếc nhìn cô ấy.
Sợi mì đỏ rực được cô ấy không chút do dự đưa vào miệng. Mồ hôi lấm tấm trên trán cô, nhưng cái cách cô ấy vén tóc ra sau tai rồi ăn ngon lành khiến tôi cảm thấy có chút… quyến rũ lạ thường. Mặt tôi đỏ lên, không phải vì vị cay.
“Hửm? Sao thế?”
Có lẽ nhận thấy ánh mắt của tôi, Hiratsuka-sensei dùng khăn giấy lau miệng rồi nhìn tôi.
“À, không… không có gì.”
Tôi vội vàng lấp liếm, nhét một đũa mì Mông Cổ Tanmen đầy ụ vào miệng.
Khi ăn được khoảng nửa bát, tôi bắt đầu cảm nhận được vị cay tích tụ dần. Mapo dần tan vào nước dùng, tự nhiên biến đổi hương vị. Bát mì ngon tuyệt bỗng chốc chuyển sang một thể loại khác: cay-ngon đến tê người.
Mồ hôi túa ra, tôi vẫn say sưa húp mì, hoàn toàn đắm chìm trong hương vị tuyệt vời ấy.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Lúc tôi nhận ra thì Hiratsuka-sensei đã xử lý xong bát Bắc Cực từ bao giờ. Tôi cũng đã ăn gần hết phần của tôi, vội vàng ăn nốt rồi chắp tay cảm ơn.
“Ngon thật.”
“Mì Mông Cổ Tanmen đã cay xé lưỡi rồi mà cô ăn Bắc Cực vẫn bình thường vậy… Cho em xin một hớp nước dùng được không?”
“Được thôi.”
Tôi múc một muỗng nước dùng Bắc Cực bằng muỗng rồi đưa lên miệng. Chắc là sau khi ăn Mông Cổ Tanmen rồi thì vị giác của tôi cũng quen với vị cay rồi nhỉ, chắc không sao đâu. Đấy, cũng không đến nỗi nào mà…
Tôi vừa nghĩ vậy thì ngay lập tức, khoang miệng tôi bị vị cay xâm chiếm.
“Ca… ca… cay quá!”
“Làm quá lên đấy, Hachiman. Đến mức ấy đâu.”
“Không… không! Cay thật mà!”
Tôi vội vã uống cạn cốc nước. Nhưng vừa uống xong, một đợt cay khủng khiếp hơn cả lúc nãy ập đến như đợt sóng thứ hai.
“!@#$%^&&%$!!!”
“À, quên mất, cô ấy quên nói với em là khi ăn đồ cay mà uống nước thì sẽ càng cảm thấy cay hơn đấy, phải cẩn thận.”
“Sao cô ấy nói muộn thế!”
Mặt tôi túa mồ hôi hột ngay lập tức, tôi vội vàng chạy ra khỏi quán trước.
Tôi và Hiratsuka-sensei trở lại xe. Trên đường về, tôi vẫn chưa thể xoa dịu được vị cay trong miệng, phải thè lưỡi ra, dùng tay quạt liên tục để đón gió.
“Hachiman, xem ra em không giỏi ăn cay nhỉ.”
“Không, không phải là em không ăn được cay, nhưng cái này… cái này đúng là một đẳng cấp khác rồi.”
“Nhưng mà ngon đúng không?”
Tôi chậm rãi gật đầu trước câu hỏi đầy tự hào của Hiratsuka-sensei.
“Đúng là rất ngon. Đặc biệt là húp ngụm cuối cùng của món Bắc Cực ấy, vị cay xé lưỡi, nhưng lại cảm nhận được vị ngọt thanh của nước dùng, thật sự… khó cưỡng.”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Hiratsuka-sensei đồng tình sâu sắc.
“Ngoài vị ngon ra, em còn bất ngờ về lượng thức ăn nữa. Cái gì mà nhiều thế? No căng bụng luôn!”
“Đúng vậy đó. Mấy quán Nakamoto này lượng thức ăn nhiều lắm, có khi ăn một bữa là no cả ngày, tính ra cũng hời đấy chứ.”
“…Hiratsuka-sensei, đây thật sự là lần đầu cô ấy đến Nakamoto à?”
“Ừ, lần đầu đó. Sao thế?”
“Không, tại em thấy cô ấy rành quá thôi.”
Ha ha ha ha… Tiếng cười sang sảng của Hiratsuka-sensei vang vọng khắp xe.
“Thì tại cô tìm hiểu trước khi đi thôi mà. Em đa nghi quá đấy.”
“Thế sao.”
“Mà này, cô muốn ghé một chỗ nữa, được không?”
“À… Vâng… Dù em có nói không muốn đi thì chắc cô ấy cũng lôi em đi thôi, nên em đi cùng vậy.”
Cô ấy khẽ nhếch mép, liếc nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của tôi.
“Vậy thì đi thôi.”
“Vâng.”
Chiếc xe bật đèn xi nhan, rẽ trái, rồi nhanh chóng nhập vào đường cao tốc.
“Khoan đã, chúng ta đi xa đến vậy sao?”
“Cũng không hẳn. Chỉ là cô muốn đến đó nhanh một chút thôi.”
“Ra vậy.”
Có lẽ giọng tôi hơi lo lắng, cô ấy lại phá lên cười.
“Cô đâu có định ăn thịt em đâu mà sợ.”
“Ừm, đúng là vậy thật…”
Trên đường cao tốc vắng vẻ, chiếc xe tăng tốc.
“À phải rồi, buổi diễn hài kịch manzai mà cô nhờ em chuẩn bị trước đó thế nào rồi?”
“À, vụ đó hả? Thật sự là một trải nghiệm “khó quên” đất.”
Chuyện là, không hiểu sao dạo trước Câu Lạc Bộ Tình Nguyện của chúng tôi nhận được một yêu cầu kỳ quái: “Muốn tổ chức một buổi diễn hài trong chương trình vui chơi dành cho trẻ em địa phương do thành phố tổ chức.” Và thế là, tôi và Yukinoshita-san buộc phải diễn hài.
“Diễn có thành công không?”
“Có chứ, thành công vang dội luôn. Thật sự là thành công đến mức đáng sợ ấy chứ. Tiếng cười vang dội chưa từng có.”
“Em nói đến mức đó thì nghe lại thành ra giả tạo đấy, nhưng nếu thành công thì tốt rồi.”
Thành công thì đúng là thành công thật. Nên tôi không hề nói dối. Chỉ là, cách chúng tôi chọc cười khán giả có lẽ sẽ không được Hiratsuka-sensei chấp nhận đâu nhỉ.
“Em xin cô, đừng bắt em làm những trò vô lý như vậy nữa.”
“Không không, chuyện Câu Lạc Bộ Tình Nguyện của các em phải đối mặt với những yêu cầu vô lý là chuyện thường mà.”
Sensei có vẻ khó chịu với ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mặt, nên đã chỉnh lại chiếc kính râm.
“Vô lý mới là thanh xuân! Chỉ có tuổi trẻ mới làm được những điều đó thôi.”
“Người lớn lúc nào cũng kỳ vọng quá nhiều vào thanh xuân. Thanh xuân chẳng có gì như thế cả. Thanh xuân chỉ toàn là những trái xanh, chẳng thể nào nhuộm màu như mùa xuân được.”
Nghe thấy cái luận điệu cá nhân của tôi, Hiratsuka-sensei liếc nhìn tôi một cái lạnh lùng.
“Cái cách diễn đạt của Hikigaya, thật sự khiến cô bực mình… Bực mình… Bực mình quá đi!”
“Cô lúc nào cũng chỉ toàn bực mình thôi sao.”
“Kệ đi. Được rồi, sắp đến rồi.”
Ra khỏi đường cao tốc, chúng tôi đi thêm một đoạn ngắn rồi dừng xe ở bãi đỗ.
“Tốt, đi theo hướng này, Hikigaya.”
Tôi ngoan ngoãn đi theo Hiratsuka-sensei khoảng năm phút. Đến nơi, cô ấy quay sang nhìn tôi.
“Đến rồi đấy.”
“…Khoan đã cô. Chẳng lẽ cái ‘một nơi nữa’ mà cô ấy muốn đến là…”
“Ừ, chính là chỗ này.”
Trước mắt tôi là một cửa hàng, và cảnh tượng này quen thuộc đến kỳ lạ, cứ như tôi vừa mới thấy nó lúc nãy vậy.
Tôi liếc nhìn dòng chữ trên tấm biển hiệu.
“Mì Cay Nhất Nhật Bản - Mông Cổ Tanmen Nakamoto - Chi nhánh Kinshichou.”
“Lại là Nakamoto nữa à!”
Tôi không nhịn được mà thốt lên. Nhưng Hiratsuka-sensei vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như không hề nghe thấy.
“Ơ, chúng ta vừa mới ăn Nakamoto xong mà!”
“Hikigaya. Đúng là chúng ta đã ăn rồi, Nakamoto-san ở Funabashi.”
“Ơ? Ý cô là sao?”
“Nhưng chúng ta vẫn chưa ăn Nakamoto-san ở Kinshichou, đúng chứ?”
Tôi không hiểu cô ấy đang nói gì, hay là do tôi đang bối rối nhỉ?
“Không không, Hiratsuka-sensei. Dù sao thì đây cũng là chuỗi cửa hàng, ăn ở đâu mà chẳng giống nhau.”
“Ể? Em vừa nói gì thế, Hikigaya?”
“Ý em là, Nakamoto là chuỗi cửa hàng, nên…”
“Nakamoto-san là chuỗi cửa hàng á?”
Vẻ mặt điềm tĩnh của Hiratsuka-sensei bỗng trở nên giận dữ.
“Sensei, có chuyện gì vậy?”
“Nghe này. Nakamoto-san ấy mà, là do đích thân nhân viên xào rau trên chảo đấy. Vì thế, dù hương vị có thể tương đồng giữa các chi nhánh, nhưng vẫn có những khác biệt tinh tế. Chính những khác biệt đó mới là điều thú vị ở Nakamoto, đừng bao giờ gọi nó là chuỗi cửa hàng.”
“Ể? Không, nhưng mà…”
“Xin lỗi đi.”
“…Sensei, cái đó…”
“Xin lỗi đi.”
“… À ừm.”
“Xin lỗi đi.”
“… Em xin lỗi.”
Nghe tôi nói vậy, Hiratsuka-sensei mỉm cười rồi bước về phía cửa tiệm.
“Tốt lắm, vậy chúng ta đi thôi. Và Hikigaya có lẽ chưa biết, mỗi chi nhánh Nakamoto-san đều có những món ‘giới hạn’ riêng. Thưởng thức những món đó cũng là một thú vui khi khám phá các cửa hàng đấy.”
“Bản giới hạn…?”
Nhìn vào máy bán phiếu ăn, tôi nhận ra cách bố trí khác hẳn so với cửa hàng Funabashi lúc nãy. Liếc mắt quanh quán, tôi phát hiện ra một món không có ở Funabashi.
“Món này là bản giới hạn? Cái món ‘Núi Lửa Bắc Cực’ này ư?”
“Chính xác!”
Vừa đáp lời, Hiratsuka-sensei đã ấn nút “Núi Lửa Bắc Cực” trên máy bán phiếu.
“Cô đến đây chỉ để ăn món này?”
“Đúng vậy. Hikigayacó ăn không?”
“Dạ thôi, em no lắm rồi. Giờ mà ăn thêm đồ cay chắc em chịu không nổi đâu.”
Nghe tôi nói vậy, Hiratsuka-sensei nhìn tôi với ánh mắt thương hại tột độ.
“Con trai mà. Ăn thêm chút nữa có sao đâu.”
“Cô vừa nãy ở Funabashi chỉ ăn có nửa phần mì thôi mà! Em ăn hết sạch nên giờ no là phải rồi.”
Chúng tôi thì thầm tranh cãi trong quán.
“Chẳng phải lúc nãy trên xe cô đã nói rồi sao? Tuổi trẻ là phải liều lĩnh.”
“Dù vậy đi nữa, không ăn nổi là không ăn nổi!”
“Thì ra người mới là thế này đây… Hiểu rồi. Vậy thế này nhé.”
Cô ấy ấn nút trên máy bán phiếu rồi đưa phiếu ăn cho tôi.
“Đổi mì Tanmen nước tương lạnh, thành đậu phụ. Chắc thế này thì ăn được chứ hả? Vì là con trai mà.”
“Món này có cay không?”
“Đây là ramen ‘không cay’, nên hoàn toàn không cay. Độ cay bằng 0.”
Tôi ngạc nhiên trước con số đó.
“Còn có loại ramen này nữa sao?”
“Ở Funabashi cũng có đấy. Em không nhìn máy bán phiếu à?”
Nghe cô ấy nói, hình như là có… mà cũng có khi là không…
“Đi thôi!”
Tôi còn đang mải lục lại ký ức thì Hiratsuka-sensei đã ngồi vào ghế quầy bar rồi. Tôi vội đuổi theo, ngồi cạnh cô ấy, vừa lúc đó nhân viên quán đến nên tôi đưa phiếu ăn cho họ.
“Nhân tiện, độ cay của Núi Lửa Bắc Cực là bao nhiêu vậy?”
“Mười hai.”
“Mười hai!? Khoan đã, không phải mười là tối đa sao?”
“Chắc là có những trường hợp vượt mức, kiểu bug ấy mà.”
Không, bug là không được phép xuất hiện chứ! Vừa nghĩ vậy, tôi vừa cảm thấy những nghi ngờ ban đầu dần biến thành sự chắc chắn.
“Sensei… em có chuyện muốn hỏi.”
“Gì?”
“Sensei… cô ấy hay đến Nakamoto lắm đúng không?”
Hiratsuka-sensei khựng lại động tác đeo tạp dề giấy.
“Không, đây mới là lần thứ hai thôi.”
“Làm gì có chuyện đó! Lúc em nói Nakamoto là chuỗi cửa hàng, cái cách cô phản ứng như vậy chỉ có thể là do cô thích nó lắm thôi!”
“Không, tại tôi tra trên mạng thôi mà.”
Hiratsuka-sensei cố tình lảng tránh, tôi bị cuốn hút bởi gáy cô ấy khi cô ấy buộc tóc bằng dây chun – không biết cô ấy lấy nó từ đâu ra – nhưng giờ không phải lúc để ý đến những chi tiết đó.
“Ở cửa hàng Funabashi em cũng thấy lạ rồi. Cái cách cô đi lấy tạp dề giấy quá thành thạo. Tốc độ đó chỉ có thể là người quen thuộc mới làm được thôi.”
“Chỉ là tình cờ thấy thôi.”
Nếu nói là tình cờ thì có lẽ cũng đúng. Nhưng, điều tôi sắp nói không phải là trùng hợp. Ít nhất phải có tình cảm đặc biệt với quán này mới làm như vậy.
“Vậy thì em không nghĩ đây là tình cờ đâu, từ lúc nào đó cô bắt đầu gọi Nakamoto là Nakamoto-san. Sự kính trọng đó quá lớn luôn đấy. Rốt cuộc là sao vậy?”
“Chẳng phải đó là giống như việc dùng kính ngữ với người mới gặp thôi sao?”
Cô ấy vẫn còn chối à? Một giáo viên mà nói dối học sinh đến mức này, về mặt đạo đức có ổn không vậy?
“Cứ cho là thế đi. Vậy câu nói của cô khi em bảo là em không ăn nổi hai bát ramen thì sao! Cô ấy đã nói ‘Đúng là người mới…’ mà! Vậy có nghĩa là, cô không phải là người mới đến Nakamoto!”
Mặc cho tôi dồn dập đưa ra suy luận, Hiratsuka-sensei vẫn không hề nao núng. Rồi cô ấy lấy thứ gì đó từ trong túi xách, gọi nhân viên lại.
“Xin lỗi, cho tôi xin đóng dấu vào thẻ được không?”
“Thấy chưa, đúng là cô hay đến mà!”
Cô ấy hoàn toàn phớt lờ tôi, để nhân viên đóng dấu vào thẻ.
“Lúc chúng ta đến quán mới khai trương ở trước ga mà em định ăn! Chính cô đã nói ‘Có thẻ tích điểm tức là đã từng đến quán đó’!”
Tôi không thể nào hiểu được ý đồ trong ánh mắt dò xét của Hiratsuka-sensei.
“Hiratsuka-sensei, cô cũng nên thừa nhận đi chứ!”
Sau câu nói đó, giữa hai chúng tôi chìm vào một khoảng lặng.
“…Hay là Hikigaya-kun cũng giống như đám họ hàng của cô, cười nhạo một người phụ nữ đã đến tuổi này rồi mà vẫn tìm thấy niềm vui trong những bát mì cay xè, đáng lẽ nên dành thời gian đó để tìm kiếm cơ hội gặp gỡ người khác thì hơn? Hay là nói những câu như ‘cay thế này không biết là cay vì ớt hay cay đắng vì cuộc đời nữa’?”
“…Ể?”
“Hikigaya có nghĩ vậy không? Rằng cô nên đi tìm mối quan hệ thay vì đắm mình trong những bát mì cay, hay là chế giễu nỗi cay đắng trong cuộc đời cô?”
Gương mặt Hiratsuka-sensei tràn ngập vẻ giận dữ và cả nỗi buồn.
Đến lúc này, tôi mới vỡ lẽ. Ra là vậy. Cô ấy bị người thân chế giễu vì nghiện đồ cay, lại còn bị trách móc vì vẫn còn độc thân. Thảo nào… cô ấy lại có hành động như vậy.
Nói đúng hơn, tôi vừa giẫm phải mìn rồi. Phải làm gì đó mới được.
“À… em không chắc lắm… nhưng em nghĩ một người thẳng thắn, dám nói lên điều mình thích như Hiratsuka-sensei, là một người lớn không hề tệ chút nào đâu.”
“…Em đang ra vẻ an ủi cô đấy à?”
“Không, không phải an ủi… em nói thật lòng đấy.”
Biểu cảm trên mặt Hiratsuka-sensei thay đổi hoàn toàn. Sau vẻ ngạc nhiên ban đầu, cô ấy bỗng mỉm cười nhẹ nhàng.
“Fufu, nghe Hikigaya, người mà ai cũng nghĩ là ‘chắc chắn hay nói dối’, ‘chắc chắn không nói thật lòng’, nói vậy lại có tác dụng đấy. Cảm ơn em.”
“Không, không có gì đáng cảm ơn đâu.”
Khuôn mặt dễ khiến người ta nghĩ “chắc chắn hay nói dối”, “chắc chắn không nói thật lòng” này, lần đầu tiên khiến bầu không khí trở nên dễ chịu hơn.
“Xin lỗi vì đã làm phiền, đây là mì được thay thành đậu phụ nước tương lạnh và một phần Núi Lửa Bắc Cực!”
Trong lúc đó, nhân viên quán bưng mì ra một cách nhanh nhẹn.
Món mì được thay thành đậu phụ nước tương lạnh của tôi có nước dùng màu nâu trong veo, rau xào giòn tan vừa mới được chế biến, và bên dưới lớp nước dùng là đậu hũ. Trông chẳng khác nào một nồi lẩu mini.
Nhưng đáng chú ý hơn cả là bát mì của Hiratsuka-sensei.
Đúng như cái tên “Núi Lửa Bắc Cực”, trên bát mì là một ngọn núi giá đỗ khổng lồ, bên cạnh là đậu phụ mapo như dung nham đang tuôn trào. Trên đỉnh còn có rau mầm, tượng trưng cho sự thanh khiết của đỉnh núi. Với sự hoành tráng này, tôi hiểu vì sao độ cay lại đạt đến con số quái dị 12.
Sensei nhìn bát mì, xoay nhẹ vai phải vài vòng.
“Đúng là khi căng thẳng thì chỉ có đồ cay mới giải tỏa được thôi. Được rồi, xin phép dùng bữa.”
Vừa nói, cô ấy vừa húp một ngụm nước dùng. Tôi cũng nhanh chóng chắp tay và bắt đầu thưởng thức.
Tôi vẫn theo thứ tự cũ, nếm nước dùng rồi đến rau của món mì tương đen lạnh trước mặt. Dù không cay nhưng nước dùng vẫn đậm đà và có chiều sâu đến kinh ngạc. Và rau xào giòn tan, đúng như Hiratsuka-sensei nói trên xe, chắc chắn là do nhân viên vừa mới xào nấu trong chảo nên mới có hương vị khác biệt so với rau bình thường. Thật khó tin đây là món ăn của cùng một quán. Nếu phải tìm một điểm chung thì có lẽ là “ngon” chăng?
Lần này, xét về lượng thức ăn thì rõ ràng tôi đã ăn xong trước. Liếc nhìn Hiratsuka-sensei, cô ấy đang vui vẻ vun đống mì và giá đỗ lên, nhét đầy miệng. Cái dáng vẻ ấy, kỳ lạ thay, gợi lên cảm giác hân hoan như thể đang leo núi vậy.
Và một lát sau, cô ấy cũng ăn hết sạch.
“Cảm ơn quý khách!”
Chúng tôi rời quán, vẫn còn nghe thấy tiếng của nhân viên vọng lại phía sau.
× × ×
“Hôm nay cảm ơn cô nhiều nhé.”
“Không, cô mới là người phải cảm ơn em chứ.”
Sau đó, chúng tôi lên xe, cô ấy đưa tôi về gần nhà.
“Em thấy hôm nay vui thật đấy.”
“Fufu, một Hikigaya thẳng thắn thế này khiến cô hơi rợn người đấy.”
“Câu đó quá đáng thật đấy.”
“Thôi nào, em cứ thẳng thắn nói những gì em nghĩ đi, cô rất cảm kích đấy. Cảm ơn vì đã đi cùng cô nhé.”
Sensei trông có vẻ sảng khoái hơn, có lẽ là do vừa đổ mồ hôi chăng?
“Aa~a…”
Hiratsuka-sensei đột nhiên thở dài một tiếng rất lớn ở ghế lái.
“Sao đột nhiên lại thở dài vậy? Ngay trước thềm happy ending mà cô lại thở dài nặng nề thế này, cảm giác như sắp có chuyện gì xảy ra ấy.”
“Không, chỉ là một câu ‘giá mà’ đơn giản thôi. Cô chỉ nghĩ, giá mà có ai đó cùng thế hệ như em ở bên cạnh cô…”
“Một người lớn giống như em… Chắc chắn chẳng ra gì đâu.”
Nghe câu trả lời của tôi, Hiratsuka-sensei “phì phì phì” cười phá lên.
“Chắc chắn rồi. Ở chỗ làm thì không chịu làm việc, ở các buổi nhậu thì chỉ biết nói xấu người khác, chẳng giống người lớn chút nào.”
Hể, cô ấy không phủ nhận sao…? Có cảm giác như cô ấy đang nói xấu tôi vậy.
“Thôi được rồi, cứ như vậy cũng tốt. Không cần phải gượng ép mình trở thành người lớn đâu. Hikigaya cứ là Hikigaya thôi, cứ tiến bước về phía trước đi.”
“…Sao em thấy hôm nay cô đánh giá em ‘ngọt’[] thế?”
Từ 甘い trong tiếng Nhật có nghĩa là ‘ngọt’ nhưng cũng có nghĩa ‘dễ dãi’.
“Có lẽ là vì cô vừa ăn đồ cay xong đấy.”
Nói rồi, Hiratsuka-sensei nhìn thẳng về phía trước.
“Về món ramen sau khi em tốt nghiệp…”
“Vâng.”
“Có thể dời lại một chút được không?”
Dời lại ư? Chẳng lẽ cô ấy còn định tra xem còn quán ramen nào ngon nữa sao?
“Ramen là món ăn tuyệt đỉnh, một mình nó đã đủ sức lay động lòng người. Nhưng em không biết đâu, nó còn là món ăn kết thúc cho những buổi nhậu nữa đấy.”
“Buổi nhậu?”
“Chờ khi nào em đủ tuổi uống rượu, chúng ta cùng nhau đi ăn ramen nhé. Tạm biệt.”
Cô ấy vui vẻ vẫy tay, lái xe đi. Khoảnh khắc ấy, tôi thoáng thấy gương mặt cô ấy rạng rỡ đến lạ, nếu không có khoảng cách tuổi tác—à không, dù có khoảng cách tuổi tác đi chăng nữa, thì nụ cười ấy vẫn khiến tim tôi khẽ rung động.
Người ta nói, dậy sớm được ba văn.
Nhưng tôi không chỉ được ba văn, mà còn được nụ cười vô giá.
… Ngày mai tôi cũng dậy sớm vậy.