Quả nhiên High Line của Chiba Là Sai Lầm
Tác Giả: Shiratori Shirow
Minh Họa: Shirabi
Dịch Thuật: Valvrare Team
“Hachima~n!”
Bên kia cổng soát vé, một thiên thần đang vẫy tay.
…Ơ? Lạ thật?
Hôm nay mình hẹn gặp một thằng bạn cùng lớp ở đây mà… sao lại có thiên thần vậy nè?
Tôi dừng lại, dụi mắt lia lịa.
…Ơ? Lạ thật? (Vòng lặp vô tận)
“Hachima~n! Ở đây nè~! Ới~!”
Cái thiên thần kia vẫn không ngừng vẫy tay, vừa vẫy vừa nhún nhảy về phía tôi, trong khi tôi thì vẫn còn đang dụi mắt ngơ ngác. Aaa~, tim mình muốn nhảy ra ngoài luôn rồi nè~.
Khoan đã.
Không phải thiên thần đâu.
Đó là bạn cùng lớp của tôi… Totsuka Saika.
“Ối chà! Xinh gái dữ vậy…”
“Bạn gái của cái thằng có đôi mắt xấu xa kia à? Không thể tin được…”
Những người đi qua cổng soát vé đều ngạc nhiên, ngưỡng mộ, ghen tị nhìn Totsuka đang nhún nhảy vẫy tay tươi cười, rồi quay sang nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ và oán hận.
Totsuka Saika, về mặt thể xác, vẫn là nam giới.
Tất nhiên, cũng có thể là do tôi nhầm lẫn. Bằng chứng là, trong số những người đang sử dụng nhà ga này, chắc chắn không ai nghĩ Totsuka là con trai cả. Ai cũng tin sái cổ rằng cậu ấy là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần.
Nếu vậy thì… Totsuka là con gái rồi còn gì?
“Hachima~n! Đằng sau! Đằng sau kẹt cứng rồi kìa! Sao cậu cứ đứng ngây ra trước cổng soát vé vậy!? Mau lên đi!”
Hiểu rồi! Tớ tới đây! Chấp hết đi!!
Thay vì “hợp thể” ngay sau hai giây gặp mặt, tôi hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh bản thân rồi bước về phía thiên thần. Suýt nữa thì… tôi “lên đỉnh” mất rồi…
Bước qua cửa soát vé, tôi khẽ cúi đầu với Totsuka.
“Xin lỗi, đến muộn rồi.”
“Không đâu, không phải vậy. Hachiman đến đúng giờ mà. Chỉ là tớ háo hức được đi chơi với Hachiman quá nên đã bắt chuyến tàu sớm hơn thôi!”
Nói rồi, Totsuka có chút ngượng ngùng cười “ehehe” rồi cúi gằm mặt xuống.
“Ư!?”
Nguy hiểm thật…
Suýt chút nữa thì tôi đã không kiềm chế được mà ôm chầm lấy cậu ấy và thổ lộ rồi…
Để cậu ấy không nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, tôi quay mặt đi, chuyển sang chủ đề khác.
“Mà… cái đó… ga Soga hóa ra lại thành thế này à?”
“A ha ha. Dễ thương thật đấy.”
“Dễ thương” hay không thì còn tùy vào mỗi người nữa.
Ngay từ khi chưa ra khỏi cửa soát vé, cả nhà ga đã tràn ngập không khí bóng đá.
Tường NHÀ ga được trang trí bằng những lá cờ đội bóng viết đầy lời nhắn, đâu đâu cũng là màu vàng, xanh lá, đỏ, những màu sắc đại diện cho đội bóng.
Trong những ga JR[] thường thấy với màu xám vô vị, chỉ có ga Soga này là nổi bật một cách khác thường.
JR là viết tắt của từ Japan Railway - Tập đoàn Đường sắt Nhật Bản
Ngay cả bà chủ tiệm bánh trong ga cũng mặc bộ đồng phục màu vàng, hối hả tính tiền, thật tình mà nói thì chẳng “dễ thương” chút nào. Cứ cảm giác như… bị ép mặc ấy, hoặc là một sự áp đặt thì đúng hơn.
Hơn nữa, lúc nãy tôi liếc nhìn từ sân ga, thấy ở vòng xoay trước ga còn dựng cả tượng linh vật nữa. Đó là bức tượng hai chú chó đang vui vẻ đá bóng.
Totsuka ngước nhìn tôi từ dưới lên, quan sát vẻ mặt phức tạp của tôi rồi hỏi.
“Chẳng lẽ Hachiman… lần đầu xuống ga Soga sao?”
Chờ… chờ đã… cổ áo sơ mi của cậu ấy sắp hở cả ngực rồi kìa! Vừa liếc nhìn ngực Totsuka, tôi vừa quay mặt đi, trả lời có phần cộc lốc.
“Soga là ga trung chuyển mà tớ còn chẳng thèm dùng đến nữa là. Với lại vào ngày nghỉ tớ cũng hiếm khi đi tàu.”
“Tớ tham gia hoạt động câu lạc bộ nên hay đi tàu. Ngày nghỉ thỉnh thoảng cũng thấy người mặc đồng phục ở ga và trên tàu.”
“Ừm, cũng gần trường mà.”
Đúng vậy.
Ga Inagekaigan, ga gần trường Soubu, và ga Soga này chỉ cách nhau có hai ga tàu.
Hơn nữa, từ Soga đến ga Chiba chỉ mất 5 phút, đến ga Tokyo khoảng 40 phút, rất gần với khu vực thành phố lớn, đồng thời cũng là ga đầu cuối nơi có 4 tuyến đường sắt giao nhau: tuyến Uchibo, tuyến Sotobo, tuyến Keiyo và tuyến chính Rinkai của đường sắt Keiyo Rinkai.
Nhờ vị trí đắc địa đó, khu vực quanh ga Soga này được kỳ vọng sẽ tiếp tục phát triển thành trung tâm thành phố thứ ba sau thành phố mới trung tâm Chiba và thành phố mới trung tâm Makuhari. Một “thành phố mới trung tâm Chiba” thứ ba đầy tiềm năng.
… Dù nói vậy, ấn tượng hiện tại vẫn là một vùng đất buồn tẻ, trải dài những nhà máy xí nghiệp.
Lý do tôi và Totsuka đến ga Soga, nơi mà bình thường chẳng mấy khi đặt chân tới, cứ như đến nhà người thân ở gần là vì……
“Hai cậu đến rồi à, hôm nay cảm ơn hai cậu nhiều nhé!”
Nhìn thấy người xuất hiện với nụ cười tươi tắn, tôi suýt chút nữa thốt lên “Ể!”.
Hayama Hayato.
Cậu ta là đội trưởng câu lạc bộ bóng đá, và cũng chính là người đã gọi tôi và Totsuka đến ga Soga này.
Thường ngày, Hayama luôn ăn mặc đẹp dù là đồng phục hay trang phục thường ngày, đúng chuẩn “hot boy”… ấy vậy mà hôm nay cậu ta lại khoác lên mình bộ đồng phục bóng đá gần như toàn màu vàng. Trên cổ còn quàng một chiếc khăn choàng cũng màu vàng nốt.
So với ấn tượng về một Hayama thích ăn mặc giản dị, trang phục này có vẻ hơi lòe loẹt quá.
“Oa! Hayama-kun, cậu mặc đầy đủ cả áo đấu và khăn choàng luôn kìa! Ra dáng cổ động viên thật đấy. Quả là dân bóng đá có khác!”
“Áo… đấu?”
“Ý cậu ấy là áo dành cho cổ động viên mặc ấy mà.”
Sau khi trả lời một cách sảng khoái, Hayama quay sang nói với tôi lần nữa: “Hikigaya-kun, hôm nay cậu đến rồi à, cảm ơn cậu nhiều nhé!”
“À, chính tôi còn thấy bất ngờ nữa là.”
Tôi thẳng thắn đáp lại.
Đến sân vận động xem bóng đá trực tiếp là một hành động quá ư là “dân chơi”.
Mấy cái kiểu đó chẳng phải là đám “dân quẩy” (party people) tụ tập lại rồi hô hào “ô lê ô lê” [] sao? Cứ ‘Ô rê ô rê’, tự khẳng định mình thái quá rồi đấy? Hay là trò lừa đảo “Ô rê ô rê”[]? Tự luyến đến mức nào vậy trời?
Chỉ bài hát chủ đề của World Cup “Ole ole ole ole we are the champion”. “Ô rê (Ore)” trong tiếng Nhật là từ xưng hô “tôi”. Ole và ore trong tiếng Nhật phát âm gần giống nhau.
Một chiêu trò lừa đảo qua điện thoại, thường bắt đầu bằng câu “Là tôi đây, là tôi đây”.
“JR Đông Nhật Bản cũng là một trong những nhà tài trợ của Chiba đấy.”
“Hửm?”
Tôi không theo kịp sự chuyển chủ đề đột ngột này nên hỏi lại.
“Vừa nãy hai cậu nói chuyện về ga Soga đúng không?”
“Cậu nghe thấy à?”
“Không. Nhưng tớ đoán được qua thái độ của hai cậu.”
Khởi nguồn là khi tôi và Totsuka đang bàn nhau đi đâu đó chơi vào ngày nghỉ, thì không hiểu sao Hayama lại xen vào câu chuyện.
“Tôi có vé mời xem bóng đá này, lại gần trường nữa, chẳng có gì đáng sợ đâu…” – Bằng những lời lẽ ngọt ngào như rót mật vào tai, cậu ta đã thuyết phục được tôi, và thế là cái bộ ba kỳ quặc này lại lôi nhau đi chơi vào ngày nghỉ.
Thôi thì vẫn còn hơn là bị Zaimokuza hay Kawa-gì-đó-san đeo bám… Nhưng nếu được, tôi vẫn muốn đi đâu đó thật xa, chỉ có hai người thôi… Chỉ có tôi và Totsuka… Đến một nơi không có ai…
Bởi vậy nên tâm trạng tôi bây giờ thật sự rất phức tạp.
Nhưng nếu chỉ mình tôi quay về thì chẳng khác nào đẩy Totsuka vào tay Hayama… Đến lúc đó thì chắc chắn Hayama sẽ thích Totsuka mất. Trên đời này làm gì có ai mà cưỡng lại được sức hút của Totsuka khi chỉ có hai người đâu cơ chứ.
Bỏ mặc tôi đang bồn chồn không yên, Totsuka ngây thơ hỏi Hayama:
“Hayama-kun này. Sao cậu lại bảo tớ ‘mang hộp nhựa’ khi đi xem bóng đá thế?”
“Đến đó cậu sẽ biết thôi.”
Hayama nở một nụ cười bí hiểm, rồi dẫn đầu đi trước chúng tôi nửa bước, hướng về phía sân vận động.
Lẽ ra tôi phải nhận ra điều đó sớm hơn mới phải.
Rằng từ cái khoảnh khắc Hayama rủ bọn tôi đến sân vận động, cậu ta đã hơi kỳ lạ rồi.
× × ×
Nghe nói từ ga đến sân vận động đi thẳng một đường là tới, nhưng cũng khá xa nên cả ba vừa đi vừa nói chuyện.
Mà thường ngày cái bộ ba này hiếm khi đi đâu cùng nhau, cũng chẳng có chủ đề chung nào để nói.
Thế nên cuộc trò chuyện cũng gượng gạo thấy rõ. Gượng gạo như mấy đường chuyền bóng trong giờ thể dục ấy.
“…Nhân tiện, hai cậu có hay xem bóng đá không?”
Hayama gượng gạo khơi chuyện, Totsuka và tôi mỗi người đáp một câu.
“Tớ chỉ xem mấy trận của đội tuyển quốc gia thôi. World Cup thì thức khuya xem luôn!”
“Tớ thì xem Chiba Bank Cup thôi.”
Chiba Bank Cup, đúng như tên gọi, là giải đấu do tập đoàn Chiba Bank tài trợ chính, sánh ngang với FIFA World Cup và UEFA Champions League, là một trong ba giải đấu lớn nhất thế giới.
Các đội bóng Chiba và Kashiwa gần như năm nào cũng đá với nhau để xem ai là đội mạnh nhất tỉnh Chiba. Thực tế đây là trận chiến quyết định đội mạnh nhất thế giới nên việc nó được đối xử ngang hàng với World Cup cũng dễ hiểu thôi!
…Tôi vừa buột miệng nói ra câu đùa thường thấy trên mạng, Hayama nghe xong thì mắt sáng rực lên, tỏ vẻ hứng thú một cách kỳ lạ.
“Cậu xem cả Chiba Bank Cup á!? Vậy là cậu rành về cầu thủ của Chiba lắm nhỉ? Tớ hỏi cậu thích ai được không?”
“Littbarski chăng?”
“Tuyệt vời! Hikigaya-kun ủng hộ Chiba từ rất lâu rồi à?”
“Không, Littbarski là cầu thủ từ trước khi bọn mình sinh ra mà. Tớ chỉ tiện mồm nói bừa một cái tên thôi… Làm ơn nhận ra đi…”
Chà, hôm nay Hayama cứ như thể lao cả người về phía trước ấy, mấy câu móc mỉa hay pha trò của tôi cứ bị cậu ta đớp lấy một cách thẳng tuột, khó mà giữ được khoảng cách ghê.
À mà, Litbarski là cầu thủ người Đức từng chơi ở Chiba hơn hai mươi năm trước, tôi xem trên mạng hay đâu đó thấy bảo ông ấy giải nghệ ở Nhật rồi làm huấn luyện viên. Vợ hai của ông ấy là người Nhật, hình như là vợ đầu của Kenichi Hagiwara thì phải. Bản thân ông ấy cũng nói tiếng Nhật như gió. Dân Chiba ai cũng biết mấy kiến thức cơ bản này cả.
Đến nước này thì cuối cùng Hayama cũng nhận ra là tôi không mấy hào hứng với việc xem bóng đá.
“Chẳng lẽ cậu… ghét bóng đá sao?”
“Không hẳn là ghét bóng đá, mà tớ ghét cái đám người cứ hò hét ở Shibuya ấy. Tớ hiểu chuyện cầu thủ vui mừng khi đội nhà thắng trận, nhưng tớ chẳng hiểu nổi cái tâm lý của những người dưng nước lã mà cũng hò hét ầm ĩ lên vì chuyện đó, và càng không hiểu nổi cái kiểu nghĩ rằng gây phiền phức cho người khác là chuyện được phép.”
Có một bà ngộ nhận là giống Fukakyon, tự xưng là từng làm nghị sĩ quốc hội, khi cãi nhau với fan của một câu lạc bộ lớn có tiếng trong nước, bà ta đã buông ra một câu thế này:
“Đừng có đem cuộc đời mình đặt lên vai người khác!”
Chân lý thường được thốt ra từ miệng kẻ khốn.
Bởi vì nếu lỡ đồng tình với những điều kẻ khốn nói, thì sẽ càng khó phản bác khi những lời đó được thốt ra từ miệng người khác.
Tóm lại, cũng vì lẽ đó mà tôi đã cố tình nói năng hơi gai góc một chút…
“Ừm. Cậu nói đúng thật.”
Thật bất ngờ, Hayama lại đồng tình với lời tôi.
“Tớ nghĩ mỗi người có một cách tận hưởng riêng, nhưng tớ cũng không thích cái đám người hò hét bên ngoài sân vận động, gây phiền phức cho những người xung quanh, và tớ không muốn bị coi là cùng một loại cổ động viên với họ.”
“Vậy à?”
“Thật ra tớ thấy mấy người chỉ xem đội tuyển quốc gia hay mấy cầu thủ ở nước ngoài đá mà không thèm xem các trận trong nước cũng kỳ cục lắm. Chính vì có một môi trường phát triển an toàn như giải quốc nội thì người ta mới có thể thử sức mình ở nước ngoài chứ. Hikigaya-kun cũng nghĩ vậy đúng không? Hôm nay là một dịp tốt, cậu hãy tận mắt chứng kiến trình độ cao của giải quốc nội đi. Có rất nhiều cầu thủ giỏi đấy.”
“Ờ, ừm… Ra vậy. Ừ. Tớ hiểu rồi.”
Quả nhiên là khó mà giữ khoảng cách với Hayama hôm nay…
Tôi rời mắt khỏi Hayama, nhìn xung quanh thì thấy một đám người mặc đồ có màu vàng đang lũ lượt kéo nhau đi về cùng một hướng.
Cứ như thể những người hành hương đang hướng về Thánh địa Jerusalem vậy. À mà tôi chưa thấy người hành hương bao giờ, chắc là kiểu này thôi.
Vừa lơ đãng ngắm nhìn đám người đó, tôi vừa lẩm bẩm một mình.
“Màu vàng là fan của Chiba… Trong bóng đá thì gọi là supporter (cổ động viên) à?”
“Ừ. Cứ coi những người đi cùng hướng là supporter đi. Nếu không thì người ta dùng xe hơi đi lại ở khu này rồi.”
Bóng đá thì là supporter, bóng rổ thì là booster.
Theo như lời giải thích trước đó của Hayama, thì hình thức cổ vũ bóng đá chủ yếu là vỗ tay và hát những bài hát chế lời gọi là “chant” hay “call” theo nhịp trống.
Mỗi khi xem các trận đấu của đội tuyển quốc gia trên TV, tôi lại nghe thấy cái điệp khúc “Ôôô, Nippon, Niippon, Niippon, Niippon~” nghe như tụng kinh ấy, đó chính là chant đấy.
Totsuka hào hứng nói.
“Tớ đã nghe Chant trên YouTube và nhớ được chút ít rồi đó!”
“Có cả những thứ đó trên mạng nữa à?”
Tôi vừa hỏi thì Hayama đã vội vàng giải thích.
“Mấy hội cổ động viên thu âm rồi đăng lên đấy. Việc cổ vũ là hoàn toàn tự nguyện mà. Totsuka nhớ được đoạn nào rồi?”
“Ừm… hình như là… tomo ni, ayu mo… kiểu vậy.”
“À, là Amazing Grace à? Bài đó hát khi cầu thủ ra sân.”
Tôi chẳng hiểu hai người đang nói gì, nhưng được nghe Totsuka hát dù chỉ một chút thôi cũng đã thấy tuyệt vời lắm rồi.
Thật sự là giọng ca thiên thần! Ước gì cậu ấy hát quốc ca trước mỗi trận đấu.
Tuy nhiên, nếu là tôi phải hát thì lại là chuyện khác. Tôi quay sang hỏi Hayama để xác nhận.
“Vậy là bắt buộc phải hát à?”
“Tùy vào vị trí ngồi. Có những khu vực nên hát thật to, nhưng cũng có những khu vực mà hò hét lớn sẽ bị khó chịu đấy. Vì có nhiều loại khán giả đến xem mà.”
Ừm… Tôi cứ tưởng những người đến sân vận động đều ồn ào cả, hóa ra không phải vậy.
“Khu vực sau khung thành là nơi cổ vũ cuồng nhiệt nhất, nhưng ở đó thường phải đứng suốt và tầm nhìn cũng không tốt lắm, không phù hợp cho người xem lần đầu đâu.”
“Tầm nhìn không tốt? Tại sao?”
“Vì bóng đá nhìn ngang thì thấy cả hai khung thành, còn nhìn dọc chỉ thấy một bên thôi.”
À, ra là vậy.
“Mà, lúc thi đấu thì mình thường nhìn dọc nên với tớ, nhìn từ góc đó cũng giúp ích cho việc học hỏi.”
Với một người chỉ quen xem bóng đá trên TV như tôi, việc xem bóng đá từ góc độ nào thì tốt hơn thậm chí còn chưa từng nghĩ tới.
Trong khi ngắm nhìn dòng người đang tiến về sân vận động, Totsuka chợt lên tiếng.
“Hầu hết mọi người đều có đồ cổ vũ nhỉ… Liệu chúng ta có bị lạc lõng ở sân vận động không…?”
“Nếu hai cậu muốn, tớ có thể cho mượn đồ cổ vũ đấy.”
“Hả!? Thật á?”
Totsuka reo lên một tiếng, đôi mắt lấp lánh như chú cún con vui mừng vểnh tai lên.
Nhưng…
Thay vì vui mừng, tôi lại cảm thấy một sự dè chừng khó hiểu.
Có lẽ vì câu nói “Để tớ cho mượn nhé?” của Hayama nghe như tiếng vọng từ đáy vực, tựa như con sư tử đang kiên nhẫn chờ đợi con mồi sập bẫy. Có lẽ tôi đã suy diễn quá nhiều rồi.
Totsuka, vốn đã mừng rỡ như một chú cún con, bỗng chốc lộ vẻ lo lắng vì một lý do khác.
“A… nhưng nếu làm vậy, chẳng phải Hayama-kun sẽ không còn đồ để dùng sao?”
“Ừ, đúng vậy. Thôi, mượn thì không hay…”
Tôi chưa kịp dứt lời, Hayama đã vội vã lôi ra một chiếc áo đồng phục màu vàng từ trong cặp.
“Không sao đâu. Đồng phục có loại dành cho sân nhà, sân khách, cả thủ môn cũng có sân nhà và sân khách nữa, nên mỗi năm tớ mua ít nhất bốn cái. Đương nhiên rồi, phải không?”
“À, ừ… ra vậy.”
Một cái là đủ rồi chứ nhỉ?
Ý nghĩ đó suýt chút nữa bật ra khỏi cổ họng, nhưng việc chỉ trích người khác vung tiền vào sở thích cá nhân thì thật là vô duyên. Ngay cả tôi, khi Komachi ở nhà cằn nhằn “Mấy cuốn light novel Onii-chan đọc toàn bìa giống nhau, mua cùng một cuốn hoài vậy có gì vui? Hả? Mấy cuốn này khác nhau hử?” thì cũng thấy bực mình lắm chứ.
“Hơi rộng một chút… cậu thấy thế nào? Có hợp không?”
Chiếc áo đồng phục của Hayama quá khổ so với Totsuka, cậu ấy chỉ đơn giản tròng nó qua đầu, khoác lên trên chiếc áo sơ mi.
Ngay tại chỗ, Totsuka xoay một vòng tròn!
“Đẹp đấy chứ? Cậu thấy sao, Hikitani-kun?”
“Ừ… tuyệt vời!”
Con gái mà mặc áo đồng phục bóng chày rộng thùng thình đôi khi trông đáng yêu lạ thường, và Totsuka lúc này chính là như vậy. Sự dè chừng Hayama trong tôi đã bị thiêu rụi bởi ánh hào quang thánh thiện tỏa ra từ Uniform-Totsuka.
Vì Totsuka quá đáng yêu, hôm nay là ngày kỷ niệm Totsuka.
× × ×
“Oa! Mới trước trận đấu có hai tiếng thôi mà đã có nhiều người xếp hàng thế này rồi sao!?”
Vừa đặt chân đến khuôn viên sân vận động, trước mắt chúng tôi là một hàng người dài dằng dặc đến khó tin.
Thật đấy à… chắc phải cả chục ngàn người ấy chứ?
Hayama thản nhiên nói trước sự kinh ngạc của chúng tôi.
“Dù nói là trước hai tiếng, nhưng thực tế là chỉ còn một tiếng thôi, vì buổi tập làm quen sân sẽ bắt đầu trước trận đấu một tiếng.”
“???”
Bọn tôi, gồm tôi và Totsuka, thoáng bối rối trước lý lẽ nghe có vẻ hiểu nhưng lại không hiểu lắm đó, nhưng niềm tin vào Hayama mạnh mẽ hơn, nên chúng tôi không truy hỏi thêm nữa.
“Tùy sân vận động thôi, nhưng nếu muốn xem thật sự thì người ta xếp hàng từ lúc vừa sang ngày mới đấy.”
“Này, Hayama… Mình phải xếp hàng để mua á…?”
“Không cần đâu. Nếu cậu muốn xem ở hàng ghế đầu thì phải xếp hàng, nhưng hôm nay tớ muốn cậu cảm nhận trọn vẹn bầu không khí của sân vận động thôi.”
May quá… Nếu cậu ấy đồng ý chắc tôi quay đầu về nhà luôn cho rồi.
Tôi lau mồ hôi lạnh bằng chiếc khăn quàng cổ mượn của Hayama (chỉ mượn khăn thôi, áo đồng phục thì tôi từ chối thẳng) rồi đảo mắt nhìn quanh sân vận động. Hương thơm quyến rũ theo gió thoang thoảng, kích thích vị giác.
“Hai cậu. Trước khi vào sân vận động, chúng ta lót dạ trước đã nhé.”
Trước đó Hayama đã bảo “Trưa nay ăn ở sân vận động nhé” nên tôi không mang gì theo cả, nhưng thú thật tôi cũng chẳng hào hứng lắm.
“Nhưng mấy quán xá ở những chỗ thế này, thường thì giá trên trời mà đồ ăn dở tệ, đó là quy luật bất thành văn m… à…!? “
Dân Chiba, quê hương của Saizeriya với chỉ số CP[] thuộc hàng đỉnh cao, có một sự khắt khe không khoan nhượng nào đối với giá trị chi phí của đồ ăn.
Cost Performance: Giá trị trên chi phí
Nhưng, có một cuộc gặp gỡ đã làm tan chảy trái tim cứng nhắc của tôi trong khoảnh khắc.
Đó là…
“Mì Tantan Katsura! Mì Tantan Katsura đây mà!”
Một món ăn hạng B nhưng danh tiếng đã lan rộng ra cả nước, ngay cả mì Tantan Katsura cũng có mặt ở đây, quả là một điều không thể xem thường.
Dù gần đây đã có thể ăn được nó ở thành phố Chiba, nhưng đây vẫn là món mì hiếm hoi mà người ngoài Katsura ít có cơ hội thưởng thức… Tâm trạng của tôi, vốn đang hối hận vì đã đến đây, bỗng tăng vọt. Mì Tantan Katsura có tiềm năng lớn đến vậy đấy! Nếu Hiratsuka-sensei mà thấy chắc xịt máu mũi mất.
Hayama còn biết rõ từng gian hàng một.
“Quán kia là quán nướng xiên hải sản tươi sống được chuyển trực tiếp từ sông Kamogawa, còn quán kia thì bán mì xào với các đặc sản của Chiba làm nguyên liệu. Quán nào cũng là những tên tuổi thực lực từng đoạt giải trong các lễ hội ẩm thực cả đấy.”
“Tớ cứ tưởng là kiểu quán xá lề đường ở mấy lễ hội thôi chứ… Ra là xịn vậy hả?”
“Gần đây cạnh tranh trong lĩnh vực “staguru” cũng khốc liệt lắm đấy.”
Tiện thể thì “staguru” là viết tắt của “Stadium Gourmet” (Ẩm thực sân vận động).
Tôi tiến lại gần, ngó nghiêng các gian hàng.
“Oa! Dễ thương quá!”
Totsuka phát hiện ra món bánh Daiban-yaki hình mặt chó đang cười nửa miệng, cậu ấy không kìm được thốt lên.
Dễ thương… thật sao…?
“Jeffy-yaki là sản phẩm cực kỳ nổi tiếng được tạo hình theo linh vật của Chiba, có ba loại nhân là đậu đỏ, sô-cô-la và custard (kem trứng). Phải chờ một chút mới nướng xong, nên tranh thủ mua ngay bây giờ khi chưa có nhiều người xếp hàng thì hơn.”
Những lời giải thích dài dòng của Hayama, được chèn vào mọi lúc mọi nơi, được xoa dịu phần nào bởi nụ cười nửa miệng của chú chó Daiban-yaki, nên tôi cũng không thấy phiền lắm.
“Ù… ba loại à. Khó nghĩ quá…”
Totsuka cau mày suy nghĩ một hồi rồi quay sang nói với tôi.
“Hachiman thích gì? Sô-cô-la? Kem trứng?”
“Cậ… chắc là đậu đỏ đi.”
Tôi nuốt ngược câu “Người tôi thích là cậu đấy!” vào trong, đành gọi món đậu đỏ mà mình không thích lắm. Hay là mang về cho Komachi nhỉ…
“Hayama giới thiệu quán nào ngon đi?”
“Tớ chọn cái này.”
Hayama lấy một cái hộp nhựa khổng lồ từ trong túi ra, cố tình gõ bộp bộp.
Khó hiểu thật đấy?
Hayama bước nhanh đến quầy đang xào một núi xúc xích trên bếp, nhờ họ nhồi đầy xúc xích vào hộp rồi quay lại.
“Quán ‘Kisaku’ ở kia cho nhồi đến hết cỡ nếu mình mang hộp đến đấy. Tuyệt không?”
Không, nhồi thế này là quá đà rồi còn gì… chẳng khác nào cơm trắng trong hộp cơm của đội bóng chày… xúc xích nhìn như hạt gạo luôn ấy…
Đôi mắt đang híp lại vui vẻ của Totsuka khi cậu ấy nhận được chiếc bánh Daiban yaki hình chó bỗng mở to.
“Oa. Ra là vì vậy mà Hayama-kun bảo mang hộp nhựa theo à.”
“Totsuka mang hộp mà đúng không? Vậy mua đi?”
“Ừ. Nhưng tớ không ăn hết nhiều như vậy đâu…”
“Vậy còn Hikigaya-kun?”
“Không… cái đó… tớ quên mang hộp mất rồi.”
“Không nhất thiết phải là hộp đựng thức ăn chuyên dụng đâu. Nhìn kìa, có người dùng cả hộp đựng sandwich để thay thế mà.”
“Thành thạo thật đấy…”
Một người hâm mộ dày dặn kinh nghiệm mua một món ăn nhẹ trong hộp ở trung tâm mua sắm bên kia đường, nhồi xúc xích đến tràn cả hộp rỗng rồi đổ cả đống tương cà lên trên.
“Nhưng tiện đây, tớ sẽ chọn món mì Tantan Katsura đỏ rực này!”
Với câu nói đó, tôi gạt bỏ sự truy hỏi của Hayama và xếp hàng ở quầy mì Tantan.
Món mì Tantan Katsura rất nổi tiếng với giới hâm mộ bóng đá, nên ai cũng phải chờ đợi đến lượt mình.
Nhưng chỉ cần được tận hưởng hương thơm đặc trưng của dầu ớt mà mì Tantan vừng không thể nào có được… hương thơm của món súp đỏ thẫm sưởi ấm cơ thể lạnh cóng của ngư dân và các nữ thợ lặn ở thành phố cảng Katsura, thì thời gian chờ đợi cũng trôi qua rất nhanh chóng.
“Đây chính là mì Tantan Katsura sao… Thật chẳng khác nào một viên ngọc quý!”
Lớp súp ngập tràn ớt và dầu ớt, dưới ánh mặt trời rực rỡ, lấp lánh như những viên ruby đỏ thẫm.
Trước hết, phải nếm thử phần nước súp này mới được…
Chậm rãi húp thứ “ngọc quý” đang ẩn mình trong chiếc hộp nhựa rẻ tiền.
“Ớ!? Cay hơn mình tưởng tượng… nhưng ngon tuyệt!!”
Không hề có chút vị béo ngậy nào của mè. Vị cay xé lưỡi, không hề nhân nhượng. Và cùng với sự kích thích đó, vị ngon đậm đà bùng nổ!
Trong khoảnh khắc, tôi đã hoàn toàn bị mì Tantan Katsura chinh phục, cắm cúi húp lấy húp để. Cay quá nên không thể ăn một lèo được! Nhưng mà ngon quá đi!!
Đang mải mê với tô mì, bỗng xung quanh trở nên ồn ào náo nhiệt.
“……Hử?”
Ai đó đang dùng loa phóng thanh để diễn thuyết.
Nhìn về phía phát ra âm thanh, một gã trung niên tóc dài, đúng hơn là một người đàn ông đã bước vào độ tuổi xế chiều, đang đứng trên chiếc thang và nắm chặt loa, hùng hồn diễn thuyết về trận đấu hôm nay, nào là “tuyệt đối không được thua”, nào là “hãy cổ vũ hết mình”…
Gần đó còn có mấy người che kín mặt bằng mũ bảo hiểm và khăn quàng cổ, trông chẳng khác nào những nhà cách mạng.
Không khí ở khu vực này, vốn mang đậm chất lễ hội, bỗng trở nên căng thẳng lạ thường. Chẳng lẽ đây là cái bọn hooligan khét tiếng?
“Họ là những cổ động viên trung thành đấy.”
Hayama, người vừa ngốn hết một lượng xúc xích dường như vô tận với tốc độ đáng kinh ngạc, đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, cũng đang húp mì Tantan.
“Họ là những người điều hành việc cổ vũ sau khung thành. Không bạo lực gì đâu… nhưng Hikigaya-kun có vẻ không thích những kiểu người như vậy nhỉ?”
“Thẳng thắn mà nói thì đúng vậy. Tớ không thích sự ồn ào cho lắm… Với lại, cổ vũ phải là tự nguyện chứ, đâu phải thứ bị ép buộc?”
“Khắt khe thật đấy.”
Hayama cười gượng.
“Nhưng nếu nói vậy, hoạt động của Câu Lạc Bộ Tình Nguyện chẳng phải cũng tương tự sao?”
“Không giống.”
“Chỗ nào không giống?”
“Bọn tớ bị ép buộc bởi Hiratsuka-sensei, còn cậu thì làm việc này vì thích mà, đúng không?”
“Haha. Cậu thật sự… rất khắt khe đấy.”
Dù vẫn cười, nhưng ánh mắt của Hayama không còn cười như trước nữa.
Totsuka, với sự nhạy bén vốn có, khẽ chỉ tay về phía một đám đông cách đó không xa rồi cất tiếng:
“Nè, nè, Hayama-kun! Mấy người đang tụ tập đằng kia làm gì vậy!?”
“À… Họ đang chờ xe buýt.”
“Chờ xe buýt á?”
“Nghênh đón xe buýt chở các cầu thủ đến đó mà. Cổ vũ từ trước trận đấu để tăng thêm khí thế.”
Đến mức này cơ đấy.
Trong giới idol thì có thuật ngữ “demachi” (chờ đợi thần tượng đi ra) hay “irimachi” (chờ đợi thần tượng đi vào), nhưng cổ vũ từ bên ngoài xe buýt thì đây là lần đầu tôi nghe.
“Hừm. Có hiệu quả không?”
Tôi hỏi với chút ý tứ trêu chọc, nhưng Hayama lại bất ngờ giải thích cặn kẽ:
“Khi đã bước vào sân cỏ, các cầu thủ sẽ hoàn toàn tập trung vào trái bóng, nên không còn nghe thấy tiếng cổ vũ nữa. Nhưng khi còn trên xe buýt, họ vẫn có thể nhìn ra bên ngoài, nên có người cho rằng chờ xe buýt còn có hiệu quả cổ vũ hơn.”
“… Cũng phải cân nhắc nhiều thứ nhỉ.”
“Vì chỉ có thể cân nhắc thôi mà. Đó là nỗi khổ của những người hâm mộ.”
Câu nói đó khiến tôi cảm thấy có gì đó hơi không phù hợp.
Bản thân Hayama cũng chơi bóng đá, và chắc chắn là một cầu thủ khá giỏi. Dù không đến mức như Hayama, nhưng những người có kinh nghiệm chơi bóng đá thường thích lôi trải nghiệm của bản thân ra để nói. Ví dụ như Totsuka hay Tobe chẳng hạn.
Nhưng từ nãy đến giờ, Hayama luôn nói với tư cách là một người ngoài cuộc. Dù nói rất nhiều, nhưng ánh mắt cậu ta vẫn là của một người bàng quan. Điểm đó không hề thay đổi.
Cứ như thể… cậu ta đang ở vị trí giống như tôi ở trường vậy.
Chẳng mấy chốc, dường như xe buýt đã đến, tiếng hô vang của đám đông cổ động viên vang vọng như tiếng sấm từ xa vọng lại.
“Họ đang hô gì vậy?”
Trước câu hỏi của Totsuka, Hayama vẫn nhìn xa xăm và đáp lại ngắn gọn:
“WIN BY ALL”
× × ×
Bước qua cổng vào và đặt chân vào sân vận động, một thế giới hoàn toàn khác mở ra trước mắt.
“Ồ…!”
Tôi không kìm được mà thốt lên.
Sân cỏ xanh mướt rực rỡ và biển xanh bao la, hiện ra gần hơn tôi tưởng.
Sân vận động với cấu trúc hình lòng chảo khiến nơi chúng tôi đứng có cảm giác cao hơn tưởng tượng rất nhiều.
Cảm nhận rõ rệt sức ép từ cơn gió mạnh, tôi bất giác lẩm bẩm.
“… Độ dốc ở đây… dữ thật đấy?”
“Ừm… hơi… hơi sợ một chút…”
Totsuka thì thầm vào tai tôi, rồi dùng những ngón tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy ống tay áo, nở một nụ cười e lệ.
“Nhưng có Hachiman ở bên cạnh nên tớ không sao cả!”
… Bóng đá, tuyệt vời thật đấy? Hay là mua luôn vé cả mùa nhỉ?
Hayama, người đã giữ chỗ trên chiếc ghế ba người, hỏi:
“Sao nào? Cảm nhận đầu tiên của cậu về sân vận động thế nào?”
“(Totsuka) Tuyệt vời. (Totsuka) Cảm giác thật dễ chịu.”
“Cậu nói vậy tớ thấy đáng công rủ cậu đi rồi.”
Hayama có vẻ rất vui. Tốt quá! Mọi người đều hạnh phúc!
Ngồi xuống và ngắm nhìn xung quanh sân vận động, tôi nhanh chóng nhận ra một điều kỳ lạ.
“Này Hayama. Sao khán đài chính vắng tanh thế?”
“À. Chiba hơi “chặt chém” giá vé ở khán đài chính. Nên mọi người thường xem ở khán đài sau. Hôm nay còn gọi là vắng đấy.”
“Thế này á…?”
Khán đài sau, nơi chúng tôi đang ngồi, gần như chật kín người, và vẫn còn người đang tiến vào. Chẳng lẽ lại còn chen chúc hơn nữa, được gần Totsuka hơn nữa sao… Quá tuyệt vời.
“Ồ. Kia không phải Tobe và hội của cậu ta sao?”
Nhìn thấy một nhóm người mặc đồng phục quen thuộc ở góc sân, tôi nhận ra một gương mặt quen thuộc trong số đó. Hình như họ cũng đã nhận ra chúng tôi.
Tobe Kakeru. Cậu ta là thành viên của câu lạc bộ bóng đá, giống như Hayama, và cũng là một trong những người hay đi chơi cùng.
“Hayato-kuuun! Nà~y! Oâ~y!”
Tobe với vẻ ngoài bảnh bao vẫy tay về phía chúng tôi một cách phấn khích, trong khi Hayama chỉ cười trừ và khẽ vẫy tay đáp lại.
Không chỉ Tobe, mà cả những thành viên khác của câu lạc bộ bóng đá cũng vẫy tay hoặc cúi đầu chào Hayama.
“Họ là câu lạc bộ bóng đá của trường mình đúng không? Sao họ lại ở trong sân?”
Totsuka cất tiếng hỏi, và Hayama liền trả lời.
“Cầu thủ bóng đá trong tỉnh sẽ luân phiên nhau hỗ trợ điều hành trận đấu. Nhặt bóng này, khiêng cáng thương binh này.”
“Oa! Được tham gia vào trận đấu chuyên nghiệp, thích thật đó! Ước gì câu lạc bộ quần vợt cũng có những hoạt động như vậy.”
Totsuka, chính bởi vì rất miệt mài với môn quần vợt ở trường, không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ khi thấy người khác được giao lưu với giới chuyên nghiệp.
Tôi bèn hỏi điều khiến mình thắc mắc.
“Hayama, cậu không cần phải ra đó sao?”
“Tớ trải nghiệm việc này hồi cấp hai rồi. Với lại, những hoạt động như vậy nên để đàn em trải qua thì hơn. Được đứng chung sân với các cầu thủ chuyên nghiệp thường là động lực rất lớn cho câu lạc bộ.”
Câu trả lời của Hayama quả là mẫu mực.
Cứ như đã chuẩn bị từ trước, không một kẽ hở để phản bác. Sự hoàn hảo của Hayama là điều thường thấy, nhưng hôm nay, chính sự hoàn hảo ấy lại khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.
Trên sân, các cầu thủ đã kết thúc buổi tập, và những nghi thức trước trận đấu đang diễn ra.
Bài phát biểu của quan chức cấp cao trong tỉnh. Trao tặng đặc sản địa phương.
Trong phần luyện tập cổ vũ do nhân viên trẻ của công ty tài trợ dẫn dắt, toàn bộ khán đài đồng loạt vung cao khăn quàng cổ, nhuộm vàng gần như toàn bộ sân vận động. Khung cảnh thật hùng vĩ. Cả Totsuka nữa, cũng đang phấn khích vung khăn quàng.
Tiết mục nào cũng hoành tráng, náo nhiệt đến kinh ngạc.
Đến mức tôi không khỏi cảm thấy có gì đó sai sai.
Và cuối cùng, một cậu bé tầm tuổi học sinh tiểu học, được hai linh vật chó (trong trang phục thú) dắt tay, đọc lời tuyên thệ tinh thần fair-play, rồi dõng dạc nói:
“Từ khi con sinh ra đến giờ, Chiba chưa từng được thăng hạng lần nào, nên con mong năm nay Chiba sẽ thăng hạng!”
Khoảnh khắc ấy, sự náo nhiệt của sân vận động chìm vào im lặng. Lời nói ngây thơ của trẻ con luôn khoét sâu vào trái tim người lớn…
Hơn nữa, khi chứng kiến hình ảnh đứa trẻ lớn lên cùng với những năm tháng Chiba ở lại giải hạng hai, các cổ động viên dường như đã chịu tổn thương tinh thần ngay từ trước trận đấu. Khu vực khán đài của Chiba vốn hò reo khí thế bỗng trở nên trầm lắng hơn… có cảm giác như họ đã trùng xuống.
“Hayama.”
“Hửm?”
“Tại sao Chiba không thể trở lại hạng nhất?”
Tôi hỏi thẳng.
Đúng vậy. Chiba đang ở giải hạng hai, chứ không phải giải hạng nhất quốc gia.[]
Giải bóng đá chuyên nghiệp Nhật Bản chia thành các giải J1 League, J2 League, J3 League, giữa các giải có hệ thống thăng hạng và xuống hạng.
Nguồn gốc sự khó chịu của tôi là ở đó.
Tại sao một đội ở hạng hai lại có thể náo nhiệt đến vậy?
“Nếu đây chỉ là suy nghĩ chủ quan thì cho tớ xin lỗi, nhưng Chiba đã từng mạnh hơn thế này đúng không? Bây giờ lượng khán giả đến sân vẫn rất đông, và JR cũng là nhà tài trợ, chắc chắn nền tảng tài chính phải vững chắc. Ngay cả những đội ở vùng quê nghèo khó hơn, chẳng có tiền cũng lên được hạng nhất mà? Vậy mà…”
“Đúng vậy. Chiba ngày xưa cũng mạnh lắm đấy. Thậm chí còn là đội mạnh nhất giải quốc nội. Dù phần lớn là nhờ vào tài năng của một vị huấn luyện viên danh tiếng đến từ Đông Âu…”
“Hayama… Ý cậu là, cái vị đã từng dẫn dắt đội tuyển quốc gia, cái người mà…”
“……Tốt hơn là đừng nhắc đến tên vị huấn luyện viên đó. Chỉ cần nhắc đến thôi là lại nảy sinh luyến tiếc. Chiba không nên bám víu vào vinh quang quá khứ, mà phải ôm ấp niềm tự hào trong tim và tiến về phía trước…”
Ngay cả một đứa không rành bóng đá như tôi và Totsuka cũng mơ hồ đoán được Hayama đang ám chỉ ai.
Bởi vì hồi tôi còn bé… đã có một thời kỳ bóng đá ở Chiba vô cùng hưng thịnh.
Chắc cũng vì thế mà những người như Hayama, “kẻ chơi thể thao giỏi nhất trường,” hay như Tobe, “tay chơi bời số một trường,” mới đồng loạt chọn bóng đá làm hoạt động ngoại khóa.
Trong các câu lạc bộ cũng có thứ bậc.
Và bóng đá thì ngự trị trên đỉnh cao. Việc Hayama, một “công dân thượng đẳng”, tham gia câu lạc bộ này là quá hợp lý… nhưng có lẽ bản thân cậu ta chẳng quan tâm đến điều đó, đơn giản chỉ là đá bóng hợp với cậu ta thôi.
Hayama Hayato yêu bóng đá.
Vì vậy, mọi thứ liên quan đến bóng đá đều trở nên đáng để yêu và đặc biệt đối với Hayama.
Một cái tên mà tôi và Totsuka có thể dễ dàng nhắc đến, nhưng chắc hẳn đối với Hayama và những người tự xưng là cổ động viên ở đây, nó là một sự tồn tại quan trọng đến mức không thể thốt ra một cách tùy tiện. Một báu vật mà họ muốn cất giữ kín đáo trong tim.
Nó có lẽ là một thứ tình cảm, dù thời gian trôi qua bao lâu đi nữa, cũng không phai nhạt, tựa như một mối tình đầu.
Nhưng nếu vậy thì đối với tôi, Origami… ừm… cái tên đó đơn giản là tôi không muốn nhắc đến vì quá phiền phức thôi…
Thế nên tôi cũng không nhắc đến cái tên đó, mà chuyển chủ đề.
“Đối thủ hôm nay là… Gifu, phải không? Đó là một đội bóng như thế nào?”
Thậm chí tôi còn chẳng biết Gifu nằm ở đâu. À ừm… hình như là thuộc địa của tỉnh Nagoya thì phải?
“Ừm, cũng khó mà gọi là một đội mạnh được…”
Một cách diễn đạt rất Hayama, không làm tổn thương ai cả.
“Họ chưa từng được thăng hạng lên hạng nhất. Năm nào cũng tranh nhau vị trí cuối bảng ở hạng nhì, và hiện tại họ cũng đang đứng bét bảng. Nhưng họ đã từng chơi một thứ bóng đá thú vị. Có vẻ như sau khi huấn luyện viên được thay thế cách đây không lâu, họ đã chuyển sang một hướng đi thực tế hơn.”
“Yếu mà lại thú vị á?”
“Có thể diễn tả là một lối đá theo đuổi lý tưởng… tóm lại là họ chuyền bóng rất nhiều, một thứ bóng đá đúng nghĩa. Cậu xem thì chắc sẽ hiểu thôi.”
“Hừm?”
Một thứ bóng đá đúng nghĩa, sao.
“Vậy là cũng có những thứ bóng đá không đúng nghĩa à?”
“Cậu đúng là… luôn chọc đúng chỗ đau của người khác nhỉ.”
Hayama khẽ cười gượng, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười.
Rồi cậu đưa ra một ví dụ về thứ “bóng đá chẳng giống bóng đá”.
“Xếp hàng người trước khung thành, phòng thủ chặt chẽ, cướp được bóng thì nhồi thẳng lên phía khung thành đối phương. Chơi phản công. Chắc chắn xem chán chết đi được.”
“Nghe thì có vẻ hợp lý đấy chứ.”
Chắc hẳn bất kỳ ai, dù là một người ngoại đạo với bóng đá, cũng từng nghĩ đến việc xếp toàn bộ cầu thủ trước khung thành thì làm sao mà thủng lưới được, nhỉ!?
Totsuka im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn tôi hồi lâu, vừa nhai nhồm nhoàm khoai tây chiên vừa hỏi:
“Hayama-kun. Vậy Chiba sẽ dùng chiến thuật gì?”
“High line.”
“Hai…line?”
Nghe một từ ngữ lạ tai, Totsuka nghiêng đầu, “Fuee?”… Fueee… đáng yêu quá đi mất…
Khoan đã nào. High line là cái gì cơ?
“Nâng cao hàng phòng ngự. Tức là dồn toàn bộ lực lượng phòng thủ vào tấn công.”
Hừm…
Một chiến thuật dễ dàng khơi gợi trí tưởng tượng của một Chuuni. Cái tên nghe cứ như của một bậc thầy khoa học viễn tưởng vậy.
“Nhưng để sử dụng thành thạo thì cần rất nhiều điều kiện, rủi ro cũng vô cùng lớn. Có thể coi nó là một chiến thuật ảo ảnh đang bị phong ấn. Thời gian đầu khi mới bắt đầu, nó đã thu hút được rất nhiều sự chú ý, thành tích cũng rất tốt, nhưng khi bị đối phương bắt bài thì lại thường không hiệu quả.”
“Tớ không rành về chiến thuật bóng đá lắm, nhưng…”
Tôi nói một câu mở đầu, rồi buột miệng nói ra điều mình nghĩ.
“Có phải cứ đặt một gã cao kều trước khung thành đối phương thì sẽ có lợi không? Giống như bóng rổ ấy.”
“Chuyện đó thì làm rồi…”
“Làm rồi cơ à…”
Khuôn mặt Totsuka thoáng rạng rỡ, rồi lại thở dài thườn thượt.
“Cao hai mét lẻ tư. Bọn họ đã mời về từ Bắc Âu một cầu thủ ngoại quốc cao nhất lịch sử giải đấu, và cho đứng trước khung thành.”
Hơn hai mét, lại còn từ Bắc Âu, chỉ nghe thông số thôi đã thấy phấn khích rồi. Tôi nhoài người tới hỏi:
“Vậy thứ hạng năm đó thế nào?”
“Thứ sáu. Để thăng hạng thì phải lọt vào top ba…”
Theo lời giải thích của Hachiman, đội bóng ban đầu có phong độ khá tốt, nhưng một chấn thương đã khiến mọi thứ đi xuống. Sao không thử lại lần nữa?
Totsuka lên tiếng đề nghị.
“Hay là cứ giao phó cho cùng một huấn luyện viên trong vài năm đi?”
“Chuyện đó cũng thử rồi…”
“Vậy à… cũng thử rồi cơ à…”
Ánh mắt Totsuka thoáng buồn, cậu ấy cúi gằm mặt.
Chiba, vốn nổi tiếng sa thải huấn luyện viên liên tục mỗi khi thành tích đi xuống, cuối cùng cũng nhận ra điều đó là sai lầm. Họ quyết định mời một huấn luyện viên đầy triển vọng và giao cho ông ta nhiều năm để phát triển đội bóng.
“Vậy… kết quả thế nào?”
“Hạng ba -> Hạng chín -> Hạng mười một.”
“Thậm chí còn tệ hơn theo từng năm nữa à.”
“Đến giữa năm thứ ba thì huấn luyện viên bị thay thế…”
Sẵn tiện nói luôn, trong giới bóng đá có một hiện tượng kỳ lạ gọi là “hiệu ứng sau sa thải huấn luyện viên”, khi đội bóng đột nhiên chơi tốt hơn sau khi huấn luyện viên bị sa thải. Tin hay không tùy bạn.
Dù sao đi chăng nữa, nếu việc thay đổi huấn luyện viên cũng không ăn thua thì…
“Nếu đã làm đến nước này mà vẫn thất bại, hay là thay toàn bộ cầu thủ đi?”
“Hả!? H-Hachiman… dù thế nào đi nữa thì cũng quá vô lý rồi! Bóng đá là môn thể thao đồng đội mà? Làm thế thì đội bóng sẽ tan rã mất!”
“Chuyện đó cũng thử rồi…”
“Cái gì? Cũng thử luôn rồi á…”
Biểu cảm của Totsuka không chỉ là kinh ngạc, mà còn pha lẫn cả sự thương hại.
Nhưng tự mình nghĩ lại thì, nếu việc thay máu toàn bộ đội hình dễ dàng thành công như vậy thì ai cũng đã làm rồi.
“Bóng đá là môn thể thao của mười một người mà? Ngay cả bóng chày chín người cũng cần sự phối hợp. Tớ không nghĩ có thể cải thiện yếu tố đó trong thời gian ngắn đâu.”
“Đương nhiên bộ phận tăng cường cũng đã nghĩ ra biện pháp đối phó rồi.”
“Ồ? Biện pháp gì?”
“Họ kiên trì theo đuổi chính sách ‘Nếu các cầu thủ có năng lực tương đương, hãy chọn người yêu Chiba hơn’, để bù đắp cho sự thiếu phối hợp trong đội.”
“Đi rửa mặt bằng MAX cà phê rồi quay lại nói chuyện đi.”
Nếu yêu Chiba mà đá bóng giỏi được thì Jaguar-san[] cũng thành cầu thủ J-League rồi. Cố lên! Cố lên! Chiba!
Jaguar: Một nhạc sĩ Rock người Nhật, đồng thời là nghệ sĩ địa phương và doanh nhân nổi tiếng của Chiba.
Hết cách, tôi đâm ra tặc lưỡi, buông một câu có phần liều lĩnh.
“Hay là… hay là mình thử thay đổi chế độ ăn uống xem sao?”
“Cái đó thì…”
“Đã thử rồi cơ à…”
Cái vòng lặp này cứ thế tái diễn. Một vòng xoáy tiêu cực không lối thoát. Ngay cả giọng nói của Totsuka cũng chẳng còn vẻ ngạc nhiên nữa rồi.
“Rồi sao? Đổi như thế nào? Chẳng lẽ bỏ gạo ăn bánh mì à?”
“Đổi hết sang gạo lứt.”
“Định kết hôn với Shinoda Mariko hay gì?”[]
Cựu thành viên AKB48, Shinoda Mariko, và chồng đều lớn lên nhờ ăn gạo lứt.
“Hôn nhân gạo lứt” từng là một chủ đề hot cách đây không lâu.
Tôi đã sốc khi biết có những cuộc gặp gỡ bắt đầu từ gạo lứt, và đó là một cuộc hôn nhân mang đến hy vọng cho tất cả những người ăn cơm. Tôi cũng ăn cơm trắng mỗi ngày, vậy nên tôi cũng có thể kết hôn với người nổi tiếng ăn cơm trắng đúng không? Không được à? Ra vậy.
“Vậy kết quả thế nào?”
“Ừm, có vẻ có tác dụng với một số cầu thủ, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến thứ hạng, nên giờ lại quay về như cũ rồi.”
“Ra vậy… Nghe có lý hơn là một kết quả thần kỳ.”
“Việc những cầu thủ chuyển nhượng lan truyền thói quen ăn gạo lứt ở các câu lạc bộ khác, có lẽ là niềm an ủi duy nhất…”
“Chẳng phải họ chỉ đang đem chuyện đó ra làm trò cười thôi sao?”
Vị huấn luyện viên được mệnh danh là “Pháp Sư Gạo Lứt” bị sa thải sau trận đấu thứ tư của năm thứ ba, và người thay thế là huấn luyện viên đã dẫn dắt đội lúc rớt xuống hạng hai. Đó là tình hình hiện tại.
Đây là chặng đường mười năm của Chiba.
Thay huấn luyện viên, thay nhân viên quản lý, thay cầu thủ, thậm chí thay cả đồ ăn.
Nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
“Tớ… luôn suy nghĩ. Làm thế nào để Chiba có thể lấy lại những gì đã đánh mất. Nhưng mà…”
Hayama, người đang quằn quại trong đau khổ, thốt ra những lời này như thể đang vắt kiệt sức lực.
“…Cuối cùng, chúng ta lại trở về vạch xuất phát.”
Thật trùng hợp, giống như ga Soga kết nối tuyến Uchibo và Sotobo, sân vận động này dường như cũng bị chi phối bởi quy luật tuần hoàn.
× × ×
Khoảnh khắc bóng lăn trôi qua một cách hờ hững hơn tôi tưởng.
“Hả? Bắt đầu rồi sao?”
Ngay từ trước khi trận đấu bắt đầu, cổ động viên của cả hai đội đã hò reo nhảy nhót không ngừng, nên chẳng có cái cảm giác “Bắt đầu rồi!” gì cả. Chỉ thấy “À, hình như có ai đang đá bóng.”
Về khoản cổ vũ, Chiba áp đảo hoàn toàn.
Đội cổ vũ Gifu tuy ít người nhưng cũng rất cố gắng, song quả thật là một đội bóng hạng thấp ở địa phương, nên nhiều mặt còn thiếu sót thấy rõ.
Chỉ là, diễn biến chính của trận đấu thì… Chiba với Gifu cũng chẳng hơn gì nhau.
Chiba tuy cầm bóng nhiều hơn Gifu, nhưng chỉ chuyền qua chuyền lại chứ không chịu sút.
Gifu thì lại dán chặt trước khung thành, chỉ lo phòng thủ trước các đợt tấn công của Chiba. Định chơi phản công à? Nhưng mà sao cướp được bóng rồi lại lờ đờ thế kia?
Diễn biến cứ giằng co như hai thanh kiếm kề nhau, nhưng kiếm đạo thì được, chứ xem bóng đá mà cứ thấy cảnh giằng co thế này thì chán chết đi được.
Đúng là cái “môn bóng đá chẳng giống bóng đá” mà Hayama đã nói trước trận đấu đang diễn ra ngay trước mắt tôi, khiến tôi không khỏi cười gượng.
Ban đầu, Totsuka còn hào hứng reo hò “Oa!”, “Cố lên!”, nhưng dần dần cậu ta im bặt, cuối cùng chỉ dán mắt vào đám cổ động viên đang hò hét phía sau khung thành, chẳng thèm ngó ngàng gì đến trận đấu nữa.
“Mấy anh chị cổ động viên nhiệt tình ghê. Cả hai bên đều hò hét suốt… giỏi thật.”
Totsuka nói đúng, công nhận là cổ vũ nhiệt tình thật.
Không khí trên sân vận động thật tuyệt vời. Cứ như đang đi xem nhạc sống ấy.
Chỉ là, chính điều đó lại càng làm nổi bật cái sự vô vị của trận đấu. Cả hai đội cứ chuyền về liên tục, đến gần khung thành rồi cũng chẳng chịu sút.
Mấy khán giả xung quanh lúc đầu còn im lặng xem, nhưng đến phút thứ ba mươi thì bắt đầu sốt ruột, dần dần những tiếng chửi rủa và la ó thay thế cho tiếng cổ vũ.
“Cái gì thế hả!?”
“Không sút thì thắng kiểu gì được!?”
Tiếng còi kết thúc hiệp một vang lên, và những lời mắng nhiếc như mưa thu trút xuống đầu các cầu thủ khi họ lủi thủi đi vào đường hầm.
× × ×
“………Thế nào? Xem xong hiệp một rồi cậu thấy sao?”
Hayama cất tiếng hỏi, giọng nghe như phải cố gắng lắm mới nói ra được, sau khi tiếng còi kết thúc hiệp một đã vang lên được một lúc.
Các cầu thủ dự bị đã ra sân và đang khởi động để chuẩn bị vào trận.
“Ừm…”
Totsuka đang lựa lời để trả lời câu hỏi của Hayama. Chỉ thế thôi cũng đủ biết câu trả lời là gì rồi.
Tôi nói thẳng những gì mình nghĩ.
“Chán chết đi được. Thật lòng đấy.”
“H-Hachiman…”
Totsuka bối rối kìa. Thú thật, tôi chỉ muốn ngắm mãi cậu ấy thôi, còn hơn xem cái trận đấu kia. Totsuka bối rối là nhất!
“Tớ vốn không thích vừa xem thể thao vừa cằn nhằn. Cứ kêu người ta cố lên nữa đi? Vận động viên chắc chắn cố gắng hơn khán giả rồi. Muốn thấy người ta thể hiện tinh thần à? Muốn xem thể thao biểu diễn cảm xúc thì đi xem trượt băng nghệ thuật hay thể dục dụng cụ ấy. Ý tớ là vậy.”
Nói một tràng xong, tôi mới tiếp lời:
“Dù vậy, tớ vẫn thấy cả hai đội trong trận này chẳng biết mình muốn gì cả, và những pha xử lý đó không xứng đáng để người ta bỏ tiền ra xem. Sai à?”
“…Không. Tớ thấy đánh giá đó chính xác.”
Tôi biết mình đã nói lời ngạo mạn khi được xem miễn phí, nhưng Hayama đã tiếp thu những lời đó của tôi một cách chân thành.
Chắc chắn Hayama còn muốn nói nhiều hơn tôi.
Dù vậy, cậu ta vẫn cố gắng bảo vệ Chiba.
“Với Chiba, họ chịu áp lực phải thắng đối thủ đội sổ ngay trên sân nhà. Vì vậy, họ muốn nắm chắc cơ hội đến cùng, không dứt điểm cho đến thời khắc quyết định. Nhưng chính sự do dự đó lại vô tình làm mất đi cơ hội ghi bàn.”
“Thật là một vòng luẩn quẩn…”
Totsuka xị mặt rồi. Totsuka xị mặt đáng yêu hết nấc, nên việc được ngắm cậu ấy như vậy là thu hoạch duy nhất của hiệp một này.
Bình thường chỉ cần thế thôi là tôi mãn nguyện lắm rồi… Nhưng nếu được, tôi cũng muốn thấy Totsuka vui vẻ khi đội nhà chiến thắng.
“Hayama. Theo cậu thì làm thế nào để phá vỡ tình thế này?”
“Thay những cầu thủ di chuyển kém và thay đổi toàn bộ đội hình là cách nhanh nhất.”
“Ra là vậy.”
“Tuy nhiên, dù hiệp một có nhàm chán, Chiba vẫn là đội nắm thế chủ động. Vì vậy, rất khó để biết nên thay đổi chỗ nào và thay đổi như thế nào, thậm chí có nên thay đổi ngay lúc này hay không cũng là một vấn đề. Không biết huấn luyện viên hiện tại có đủ khả năng đưa ra quyết định đó không…”
Sự lo ngại của Hayama đã thành sự thật.
Đội ra tay trước lại là đối thủ, đội đã nhận ra bất lợi của mình trong hiệp một.
“Hả!? Này. Sao tự dưng thấy Gifu di chuyển tốt hẳn lên trong hiệp hai vậy?”
“Đúng là như Hachiman nói! Sao lại thế!?”
Ngay khi tiếng còi khai cuộc hiệp hai vang lên, Chiba đã phải đối mặt với nguy cơ.
Rõ ràng hiệp một còn ngang ngửa, thậm chí có phần nhỉnh hơn cơ mà…?”
Hayama, người vẫn ngồi quan sát sân cỏ, chậm rãi cất tiếng, nhưng giọng nói đầy chắc chắn đưa ra lời giải đáp.
“……Đó là vị trí.”
““Hả?””
“Gifu đã thay đổi chiến thuật trong hiệp hai rồi. Nhìn kìa, lúc nãy hàng phòng ngự cuối cùng chỉ có ba người, giờ đã là bốn người rồi, thấy không?”
Quả thật, hàng phòng ngự cuối cùng của Gifu bây giờ có bốn người, di chuyển nhịp nhàng như một đường thẳng hoàn mỹ, đoạt bóng từ tiền đạo của Chiba một cách dễ dàng đến khó tin.
Và ngay khi đoạt được bóng, họ lập tức chuyền lên tuyến trên. Quả bóng vốn chỉ lăn ngang giờ đã bắt đầu di chuyển theo chiều dọc.
“Thay đổi hàng phòng ngự… mà hàng công lại trở nên mạnh mẽ hơn sao?”
“Trong bóng đá, tấn công bắt đầu từ việc phòng ngự đoạt bóng. Cũng có cách nghĩ như vậy.”
“…Ra là vậy. Phòng thủ là bước đầu tiên của tấn công, phải không?”
Một ý tưởng thật thú vị.
Nếu vậy thì có thể hiểu tại sao cả hai đội đều không sút nhiều trong hiệp một.
Hóa ra họ đã phòng thủ ngay trên phần sân của đối phương.
Nghe Hayama giải thích, Totsuka nhíu mày lo lắng hỏi:
“Nhưng… vậy thì Chiba phải làm gì?”
“Đây là một vấn đề nan giải.”
Hayama khoanh tay, trầm ngâm.
“Cách tốt nhất là gì thì tớ cũng không biết. Nhưng điều tồi tệ nhất không được phép xảy ra là…”
Chính vào khoảnh khắc đó.
Một tiếng còi chói tai xé toạc không khí.
“Chết tiệt! Vừa nói xong thì…!”
Hayama bật dậy, hét lớn.
Có vẻ một cầu thủ Chiba đã tắc bóng từ tiền đạo của Gifu, người đã chớp lấy một khoảnh khắc sơ hở của hàng phòng ngự Chiba và lao thẳng về phía khung thành.
“Hả? Chuyện gì xảy ra vậy? Hả…?”
Totsuka đã bỏ lỡ khoảnh khắc đó vì quá tập trung vào cuộc trò chuyện với Hayama, và có vẻ như đang hơi hoảng loạn.
“Hả!? Phạm lỗi!? Chiba sao?”
“Ừ. Ngăn cản cơ hội ghi bàn… Cầu thủ Chiba đã truy cản từ phía sau tiền đạo Gifu đang tự do tiến gần khung thành. Chắc chắn sẽ có thẻ. Vấn đề là thẻ màu gì thôi.”
Sân vận động bỗng chốc im lặng đến lạ thường, như thể những ồn ào náo nhiệt trước đó chỉ là một giấc mơ.
Nhưng khi trọng tài rút thẻ, cục diện trận đấu hoàn toàn đảo lộn.
“Thẻ đỏ trực tiếp!?”
“Đùa à trọng tài!! Mắt ông để đâu vậy!?”
Khán giả trên khán đài B vốn đang ngồi xem ngoan ngoãn đồng loạt đứng dậy, la ó, huýt sáo phản đối trọng tài.
Các cầu thủ Chiba cũng vây quanh trọng tài, kịch liệt phản đối. Ngay cả huấn luyện viên cũng chỉ tay vào tấm thẻ đỏ giơ cao, gào thét với trợ lý trọng tài gần đó. Bên cạnh ông, Tobe, người lẽ ra phải phụ trách cáng thương, cũng hùa theo: “Ơ kìa! Thế này là không được rồi!?”. Này, cậu sẽ bị đuổi khỏi sân đấy!
Nhưng trọng tài hoàn toàn phớt lờ, không có vẻ gì là sẽ thay đổi quyết định.
“Chẳng lẽ trọng tài sai thật à?”
“…Không. Thẻ phạt chính đáng.”
Giọng Hayama bình tĩnh đến kinh ngạc.
“Đó là điều tối kỵ, nhưng trong tình huống đó thì tấm thẻ là cần thiết. Bởi vì nếu không làm vậy, chắc chắn bọn họ đã ghi bàn.”
“Cậu nói chuyện đáng sợ thật đấy? Coi thường luật lệ à?”
“Đó chính là bóng đá. Phạm luật cũng là một phần của luật. Cậu hiểu mà, phải không?”
“…”
Thành thật mà nói, chỉ trong ngày hôm nay, ấn tượng của tôi về Hayama đã thay đổi rất nhiều.
Đồng thời, ấn tượng của tôi về bóng đá cũng thay đổi sâu sắc.
Việc phải thông thạo luật lệ để rồi phá vỡ chúng như một chiến lược… chẳng phải chính là những gì tôi đã làm từ trước đến nay sao?
Trái ngược với tôi, người đang mang một cảm xúc khó tả, Totsuka chỉ đơn thuần lo lắng cho Chiba.
“Này này! Thẻ kìa!? Thẻ đỏ kìa!? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo vậy!?”
“Một người bị đuổi, Chiba chỉ còn mười người trên sân.”
“Thế chẳng phải bất lợi lắm sao!?”
“Bất lợi chứ. Nhưng nhờ vậy mà trận đấu có lẽ sẽ thú vị hơn đấy?”
“Ể…?”
Totsuka làm vẻ mặt khó hiểu.
Ý nghĩa thực sự trong lời nói của Hayama sẽ sớm được thể hiện ngay trên sân cỏ.
Quan sát tình hình, tôi dùng những lời này để miêu tả màn công thủ mới đang diễn ra trước mắt.
“… Hình như trận đấu này hay hơn tớ nghĩ thì phải?”
“Mất đi một người khiến toàn đội Chiba thống nhất ý thức rằng ‘chúng ta đang bất lợi’. Trước đó, trong đội còn lẫn lộn giữa ‘chúng ta đang có lợi’ và ‘ngang tài ngang sức’, nên ở khâu chuyển đổi giữa tấn công và phòng thủ không tránh khỏi việc bị trễ nhịp. Nhưng giờ thì không còn nữa.”
“Vậy tức là bọn họ coi thường Gifu à?”
“Cậu lúc nào cũng nói thẳng quá đấy.”
Hayama khẽ cười khổ, dùng lời đó để khẳng định tôi.
Nhưng mà…
“Ai mà ngờ thiếu người lại có lợi hơn chứ…”
“Thú vị không? Mười người có chung ý chí còn mạnh hơn mười một người mỗi người một ý.”
“Ừ… thú vị thật.”
Không ổn rồi. Mình càng ngày càng thích bóng đá mất thôi.
Thứ đang diễn ra trên thảm cỏ xanh mướt kia, chẳng khác nào một cuộc thí nghiệm vĩ đại. Cứ như là một ván cờ vua dùng con người làm quân vậy.
Đúng vậy. Cờ vua.
Nếu vậy thì… kết cục của trận chiến đã rõ ràng rồi. Chiba có vẻ đang chiếm ưu thế tạm thời, nhưng…
“Nhưng mà… cứ thế này thì không thắng được đâu.”
“Cậu lúc nào cũng nhìn thấu bản chất vấn đề nhanh nhất. Đúng như cậu nói… cứ thế này thì không thắng được.”
Nghe tôi và Hayama nói vậy, Totsuka lộ vẻ kinh ngạc.
“Ể?? Tại sao?”
“Bình tĩnh suy nghĩ một chút là thấy ngay, Gifu đang có lợi thế hơn.”
Một phép tính đơn giản thôi.
“Chiba mạnh lên nhờ tinh thần đoàn kết. Vậy Gifu cũng đoàn kết lại chẳng phải xong sao?”
“Đoàn kết bằng cách nào?”
“Chỉ cần hô hào lên thôi. Giống như thế kia kìa.”
Tôi chỉ tay về phía sân cỏ.
Cầu thủ đeo băng đội trưởng màu vàng trên tay đang không ngừng hô hào từ hàng phòng ngự cuối cùng.
Đội hình vốn rời rạc, thiếu gắn kết của Gifu bỗng chốc siết chặt lại. Ngay lập tức, đợt tấn công của Chiba trở nên bế tắc.
“Đúng như Hikitani-kun đã nói. Thiếu giao tiếp có thể bù đắp bằng cách đó. Nhưng không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về nhân sự.”
“Nhưng, nhưng mà Hayama! Vậy thì phải làm sao đây!?”
“…………”
Hayama im lặng, nhắm nghiền mắt như thể đang suy tư điều gì đó sâu sắc.
Rồi cậu ấy khẽ mở mắt ra, một cách chậm rãi.
Trong đôi mắt ấy ánh lên một thứ ánh sáng kỳ lạ.
“……Tớ nghĩ, bọn họ nên thử lại đội hình dâng cao một lần nữa.”
“Hayama.”
“Chẳng phải đúng sao!? Về lý thuyết, đội hình dâng cao phải là chiến thuật mạnh nhất chứ! Lẽ “tấn công là phòng thủ tốt nhất” đến trẻ con cũng hiểu được mà!?”
Quá khích, Hayama quay sang một đứa trẻ đang ngồi cùng bố mẹ ở phía sau, hỏi với vẻ mặt mất đi lý trí bình thường: “Em cũng hiểu mà, đúng không!?”
Đứa trẻ chỉ biết trố mắt kinh ngạc. Đương nhiên là vậy rồi.
“Bình tĩnh nào, Hayama!”
“Đúng đấy, Hayama! Cậu không giống chính mình chút nào…”
“Không giống chính mình ư? Cậu biết gì về tớ chứ?”
Hayama nở một nụ cười nhạt, rồi đột ngột tuôn ra những lời lẽ đầy nhiệt huyết.
“Vô lý thì sao!? Dù bị người khác phủ nhận đến đâu, việc không từ bỏ mà dấn thân vào thử thách mới là niềm tự hào của Chiba chứ!? Tinh thần mà chúng ta kế thừa từ Osim[] không phải là như vậy sao!?”
Ivica Osim, năm 2003 được mời làm huấn luyện viên cho đội JEF United Ichihara Chiba, năm 2005 dẫn dắt đội giành chức vô địch J.League Cup đầu tiên trong lịch sử.
Lỡ miệng nhắc đến Osim rồi kìa……
Hayama Hayato sở hữu mọi thứ.
Dù bản thân phủ nhận, nhưng chắc chắn Hayama có thể hoàn thành tốt mọi vai trò, dù là cầu thủ hay nhân viên hậu cần, với một trình độ trên mức trung bình.
Việc Hayama mang về một danh hiệu nữa cho Chiba cũng không phải là điều bất khả thi. Hayama Hayato có đủ khả năng để làm điều đó.
Nhưng Hayama lại không làm vậy.
Người đàn ông có thể trở thành nhân vật chính……người đàn ông không từ chối vai diễn đó, lại chọn cách hành xử như một người qua đường bình thường trên sân vận động này. Đến mức, cậu ấy kiên quyết không tham gia vào bất cứ công việc hỗ trợ vận hành đơn giản nào.
Chính vì vậy, cậu ấy mới cuồng nhiệt đến vậy. Tràn ngập mong chờ đến vậy.
Chính vì gặp phải những điều mà bản thân không thể xoay chuyển được bằng sức lực của mình, Hayama mới có thể trở nên nghiêm túc đến vậy.
Tôi bắt đầu cảm thấy… ghen tị, ghen tị với những ai tìm thấy được một đối tượng như thế cho riêng mình.
“Không… không phải. Không chỉ có Hayama…”
Vô thức, tôi đã buột miệng nói ra. Totsuka ở bên cạnh lo lắng nhìn tôi: “Hachiman…?”. Cảm giác có ánh mắt dán lên má. Cứ như có ai đó đang véo má mình, thật dễ chịu…
Việc kỳ vọng vào một ai đó ngoài bản thân.
Việc tồn tại những người hết lòng ủng hộ, hỗ trợ người khác mà không đòi hỏi bất cứ điều gì.
Tôi khẽ mong chờ, chỉ một chút thôi, rằng cái không gian sân vận động này sẽ phủ nhận cái kết luận mà tôi đã rút ra từ kinh nghiệm sống của mình.
Không.
Đây chỉ là ảo tưởng ngớ ngẩn của một kẻ lần đầu đến sân vận động như tôi. Nó chỉ là khao khát “mọi chuyện nên như thế này”. Áp đặt nó lên người khác là sai lầm. Những người đang cổ vũ nhiệt tình kia, một khi đội nhà thua trận, chắc chắn sẽ trút những lời lăng mạ lên đầu các cầu thủ. Cũng giống như đám đông tụ tập ở ngã tư Shibuya, họ chỉ tìm kiếm khoái cảm chiến thắng, mặc kệ cảm xúc của các cầu thủ, vô trách nhiệm gào thét “Nhất định phải thắng!”.
Tôi đã nghĩ như vậy, cho đến khi…
“Hm? Bài hát này…?”
Bài hát mà những cổ động viên của Chiba đã chọn khi đội nhà gặp nguy khốn nhất – không hề cuồng nhiệt, cũng chẳng hề sôi động.
Một giai điệu du dương, tĩnh lặng vang vọng đến tai tôi.
Trên đường đến sân vận động, tôi đã hỏi tên bài hát đó.
“Amazing Grace…”
Đó không phải là một bài ca chiến đấu – mà là một bài ca cầu nguyện.
Nó tựa như lời nhắn nhủ, dù con đường có chông gai, dù thời gian có khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn sẽ cùng nhau bước tiếp.
Dù tình hình hiện tại có tồi tệ đến đâu, chúng ta cũng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.
Có lẽ những gì đã dày công vun đắp về chiến thuật, về sức mạnh đều đã sụp đổ, lợi thế cũng đã tan biến.
Thậm chí, nguồn tài chính từng áp đảo ở giải hạng Nhì cũng đã cạn kiệt.
Nhưng, dù vậy.
Dù vậy, vẫn còn một thứ duy nhất, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Đó là… những kỷ niệm không thể nào quên và niềm kiêu hãnh.
Những con người cất cao tiếng hát, trên nền giai điệu êm đềm, thể hiện quyết tâm tiếp tục chiến đấu với niềm tự hào rực lửa ấy.
Sự tồn tại của họ đã là một phép màu.
Và phép màu ấy, lại tiếp tục tạo ra một phép màu khác trên sân cỏ.
“A!? Hachiman… Nhìn kìa! Hachiman!!”
“K-kia là…!? Này Hayama! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy!?”
“Hàng phòng ngự… đang dâng lên…?”
Như thể chứng kiến một điều không thể tin được, Hayama mở to mắt, lảo đảo đứng dậy.
Từng người, từng người một trong số những khán giả khác cũng đứng lên.
Totsuka và cả tôi cũng vậy, chúng tôi cùng đứng lên.
Để tận mắt chứng kiến cái gọi là “kỳ tích” vừa xuất hiện trên sân cỏ.
“Ha, Hachiman… Cái này… cái này…!!”
“Ừ. Có lẽ đây chính là… High Line!”
Không thể sai được.
Giờ đây, tôi đang chứng kiến một kỳ tích. Một chiến thuật huyền thoại tưởng chừng đã bị phong ấn.
Như một con rồng xuất hiện giữa ban ngày, hàng phòng ngự dâng cao mạnh mẽ, lấn lướt trên sân cỏ. Cứ như thể mang trong mình một sinh mệnh, di chuyển đầy ý chí.
Và hơn thế nữa, ngay cả thủ môn cũng đã rời xa khung thành mà anh ấy phải bảo vệ, tiến lên phía trước.
Vượt qua cả khu vực phạt đền, tiến gần đến vạch giữa sân.
Dù thế nào đi nữa, tiến lên như vậy là quá mạo hiểm.
Phía sau lưng thủ môn là một khoảng không gian rộng lớn, chỉ toàn cỏ xanh. Một khoảng không vô tận.
“Cái này… thật sự là bóng đá sao…?”
Totsuka vẫn chưa thể tin vào cảnh tượng trước mắt, lo lắng nắm chặt lấy áo tôi. Tôi cũng vậy, tôi cũng chưa thể tin… một người đáng yêu như vậy lại là con trai…
“WIN BY ALL!! WIN BY ALL!!”
Người dẫn đầu hô vang qua loa phóng thanh, khuấy động cuồng nhiệt phía sau khung thành, và từ tâm điểm đó, cả sân vận động rung chuyển dữ dội.
Đây là lần đầu tiên tôi biết rằng giọng nói của con người có thể tạo ra một chấn động lớn đến vậy.
Tiếng cổ vũ của người hâm mộ, làm rung chuyển.
Không gian.
Và… trái tim.
“Đúng là Chiba! Niềm tự hào của chúng ta!”
“Cùng nhau chiến đấu! Đừng sợ hãi bất cứ điều gì!”
Khán giả xung quanh cũng vô cùng phấn khích.
Vừa giơ cao chiếc khăn quàng cổ lên đầu, họ vừa đồng loạt hòa mình vào bài hát “Amazing Grace”.
Totsuka cũng cất tiếng hát, những lời Chant mới học còn bỡ ngỡ.
Hayama vừa hát vừa khóc.
Và bài hát ấy đã trở thành sức mạnh, chắp cánh cho các cầu thủ Chiba!
“Tuyệt vời quá…! Tuyệt vời thật đấy, Hachiman! Cứ như một đội bóng hoàn toàn khác so với hiệp một vậy!”
“Ừ! Chiba đang hoàn toàn áp đảo Gifu…!”
Đây chính là sức mạnh thực sự của Chiba sao?
Mặc dù quân số ít hơn đối thủ… nhưng họ lại kiểm soát bóng như thể đang chơi với số lượng áp đảo vậy. Một sự vùi dập hoàn toàn.
Hayama đã hé lộ bí mật của màn ảo thuật này.
“Thủ môn tham gia vào việc luân chuyển bóng giúp bù đắp cho sự thiếu hụt về quân số. Đây chính là tinh túy của lối chơi High Line đấy.”
“Hả…! Ra là vậy… thảo nào thủ môn lại dâng cao đến thế.”
Trước giờ tôi cứ nghĩ thủ môn là phải đứng im trước khung thành, chẳng cần di chuyển nên là vị trí nhàn hạ nhất.
Bởi vậy, mỗi khi có giờ thể dục bóng đá, tôi đều xung phong làm thủ môn… nhưng khi chứng kiến thủ môn của Chiba, mọi khái niệm trong tôi đã tan thành mây khói.
Anh ấy băng ra khỏi vòng cấm địa, không được dùng tay nên phải dùng đòn đánh đầu để cản phá bóng. Trong tình huống phạt góc, anh ấy còn dâng lên tận khung thành đối phương để tự mình ghi bàn. Anh ấy làm cả nhiệm vụ của thủ môn lẫn tiền đạo, bận rộn hơn bất kỳ ai trên sân.
Hayama nhìn tôi chăm chú, có vẻ thích thú khi thấy tôi bị cuốn hút bởi những pha bóng của thủ môn, rồi nói:
“Trước trận đấu, cậu có vẻ ngạc nhiên khi thấy tớ mang cả áo thủ môn đến nhỉ, Hikitani-kun?”
“Không, cái đó…”
“Trong bóng đá hiện đại, vị trí đòi hỏi kỹ thuật cao nhất chắc chắn là thủ môn. Chính vì có thủ môn đó, Chiba mới có thể lựa chọn lối chơi High Line.”
Khoác lên mình bộ trang phục với màu sắc khác biệt, chạy không ngừng nghỉ trên khắp mặt sân, nhìn hình ảnh ấy, tôi đã hiểu vì sao Hayama lại thèm muốn chiếc áo thủ môn đến vậy. Nếu được chọn một chiếc áo đấu, giờ đây tôi cũng sẽ chọn chiếc áo của thủ môn đó.
Trong khi đó, thủ môn người nước ngoài của Gifu vừa gào thét vừa liên tục có những pha cứu thua như quỷ thần, nhưng chỉ có thể đẩy bóng ra chứ không thể bắt dính.
Và mọi bóng bật ra đều bị Chiba giành lại, rồi lại tấn công. Cứ thế lặp đi lặp lại.
Nhưng vẫn chưa có bàn thắng nào được ghi.
Sau cú sút bị cản phá lần thứ hai mươi, Totsuka ôm đầu kêu lên.
“A! Sao mà sút nhiều thế mà vẫn không vào?!”
Hayama lẩm bẩm những lời khó tin.
“Có lời đồn rằng, trong trận đấu với Gifu, Mr.Maric[] xuất thân từ tỉnh Gifu sẽ luôn luôn dùng niệm lực từ bất cứ đâu trên đất Nhật Bản, khiến thủ môn phát huy sức mạnh vượt xa khả năng thực tế…”
Mr. Maric là một nhà ảo thuật nổi tiếng ở Nhật Bản
Sức mạnh bàn tay à!?
“Nhưng đó chỉ là mê tín thôi! Cứ lặp lại nhịp điệu này, chúng ta sẽ thắng!”
Nghe Hayama nói với vẻ quả quyết, tôi và Totsuka cùng gật đầu.
Chín mươi phút thi đấu đã trôi qua, bước vào thời gian bù giờ (nghe nói bây giờ gọi là “thời gian cộng thêm”), chúng tôi vẫn tiếp tục gào thét, tin tưởng vào chiến thắng của Chiba. Dù tiếng của mỗi người chỉ là một phần nhỏ, nhưng chúng tôi tin rằng cảm xúc của cổ động viên sẽ truyền đến sân cỏ. Cơn thôi thúc này chẳng khác nào tình yêu.
Trong những pha bóng có cơ hội, không biết từ lúc nào tôi cũng đã vung chiếc khăn quàng cổ mượn của Hayama lên trên đầu. Cảm nhận một sự đồng lòng khó tả. Tôi không hiểu việc gây náo loạn ở Shibuya có ý nghĩa gì, nhưng tôi hiểu được việc vỗ tay và cất tiếng hò reo ở sân vận động.
Đến phút cuối cùng, những đợt tấn công mãnh liệt của Chiba vẫn không dừng lại! Nhịp điệu tấn công cứ lặp đi lặp lại! Bị đẩy lùi rồi lại tiếp tục những đợt tấn công như sóng trào! Bóng cứ luẩn quẩn trước khung thành Gifu!
Rồi đối phương trong lúc bối rối đã phá bóng lên, vẽ một đường cong như cầu vồng trên sân, vượt qua đầu thủ môn Chiba đang dâng cao đến vạch giữa sân và bay thẳng vào lưới. Bàn thắng đó trở thành bàn thắng quyết định và Chiba đã thua. Hayama gục xuống ghế như một con rối bị đứt dây, và sau khi trận đấu kết thúc, cậu ấy vẫn không thể đứng dậy trong một lúc lâu.
Hàng phòng ngự mỏng như nhựa. Rõ ràng là lối đá dâng cao đã sai lầm.