Kể từ ngày Yui bắt đầu qua lại nhà Yuuki, một tháng đã trôi qua.
Cô bé vẫn thường xuyên ra vào phòng anh như trước, chỉ có một điều duy nhất đã thay đổi.
“Anh về rồi đây.”
Hôm nay cũng như mọi ngày, Yuuki trở về nhà vào lúc đêm khuya sau khi xong việc.
“Mừng anh đã về.”
Người mỉm cười chào đón anh chính là Kotori.
Khoảnh khắc được cô chào đón trong bộ đồ thể thao mặc ở nhà, một cảm giác thân thuộc và ấm áp lại ùa về, khiến anh thầm nghĩ: “À, mình về đến nhà rồi.”
Yuuki bước vào phòng khách sau khi đưa áo khoác cho Kotori. Trên giường, Yui đang mải mê nghịch điện thoại.
“...Mừng anh về.”
“Ừ, anh về rồi đây, Yui.”
Chào Yuuki một tiếng, Yui lại dán mắt vào màn hình điện thoại.
Cô bé không bắt chuyện gì thêm, nhưng cũng chẳng có vẻ gì là sắp sửa ra về.
Nhìn cảnh tượng ấy, Yuuki khẽ mỉm cười.
Đúng vậy, kể từ cái hôm cả ba cùng nắm tay nhau trở về, Yui không còn về nhà ngay cả khi Yuuki đã có mặt.
Dù vậy, cô bé vẫn là một đứa trẻ ngoan và tinh ý, luôn ý tứ canh đúng thời điểm trước khi đi ngủ, sau khi đã cùng Kotori tận hưởng khoảnh khắc thư thái nắm tay nhau bên giường, rồi mới trở về nhà mình.
Chẳng biết từ lúc nào, sự hiện diện của Yui trong nhà đã trở thành một điều hiển nhiên với Yuuki.
Ngoài những lúc thỉnh thoảng cùng anh chơi game, phần lớn thời gian Yui chỉ nghịch điện thoại hoặc làm bài tập. Nhờ vậy, cô bé không hề làm phiền đến việc học của anh.
Bản thân Kotori cũng thường dành nhiều thời gian để lặng lẽ làm việc nhà và học bài, nên về cơ bản, dù cả ba ở chung một phòng, mỗi người vẫn tập trung vào việc riêng của mình.
Thế nhưng, cảm giác đó lại dễ chịu đến lạ thường. Anh tin rằng Kotori và Yui cũng cảm thấy như vậy.
Dù mỗi người một việc, nhưng cả ba vẫn cảm nhận được rõ ràng rằng, họ đang ở bên nhau.
◇
Vào một buổi tối nọ.
“Mà công nhận, con bé Yui vẫn còn chật vật với việc gỡ xương cá ghê.”
“Fufu, chẳng phải lúc đầu anh cũng thế sao, Yuuki-san?”
Như thường lệ, Yuuki và Kotori đang thư giãn, tay trong tay ngay trước giường.
Yui đã về phòng được một lúc sau bữa tối của cả ba, nên giờ đây là khoảng thời gian hoàn toàn riêng tư của hai người.
Là của riêng hai người, ấy thế mà…
“À mà, hình như ngày mai Yui có chuyến dã ngoại qua đêm phải không em?”
“Vâng, hai đêm kể từ ngày mai ạ.”
“Không biết con bé ở trường thế nào nhỉ? It nói như vậy, chỉ mong là không bị ai trêu chọc hay bắt nạt.”
“Thỉnh thoảng em vẫn nghe con bé kể chuyện ở trường, có vẻ mọi thứ đều ổn cả. Anh biết đấy, Yui-chan tuy ít nói nhưng luôn bày tỏ quan điểm rất dứt khoát.”
“Ừm. Con bé đó, đến cả người lớn tuổi hơn như chúng ta mà nó còn dám nói thẳng những điều cần nói... mà lạ thật, chỉ có hai đứa mình thôi mà toàn nói chuyện về Yui.”
Đúng thế.
Dạo gần đây, ngay cả khi chỉ có hai người, chủ đề câu chuyện của họ vẫn luôn xoay quanh Yui.
“Thế này… cứ như bậc cha mẹ thực thụ vậy…”
Yuuki tự nói với chính mình, giọng có phần ngỡ ngàng.
“Fufu. Em cũng có những lúc cảm thấy Yui-chan như con gái của mình vậy đó.”
Kotori vui vẻ cười đáp.
Công nhận là dạo này, mỗi khi nhìn thấy Yui lon ton bước đến bên Kotori đang làm việc nhà, trong lòng anh lại bất giác dấy lên những suy nghĩ như “dễ thương quá” hay “mong con bé lớn lên thật khỏe mạnh”.
(Đây có phải là cái gọi là tấm lòng của bậc cha mẹ không nhỉ… mà thôi, mình cũng đã thực sự làm cha mẹ bao giờ đâu mà biết được.)
Anh nghĩ, bản thân mình thì không nói làm gì, chứ Kotori và Yui trông thực sự chẳng khác nào mẹ con.
Yuuki vẫn chưa có nhiều thời gian tiếp xúc với Yui, trong khi Kotori lại ở bên cô bé suốt buổi chiều sau giờ học.
Có lẽ vì vậy mà tình cảm của cô dành cho Yui cũng sâu sắc hơn anh.
Họ đang trò chuyện thì.
King coong.
Tiếng chuông cửa bỗng vang lên.
“Hử? Ai lại đến vào giờ này nhỉ? Anh đâu có đặt hàng gì đâu.”
Yuuki còn chưa dứt lời, Kotori đã nhanh nhẹn đứng dậy định ra mở cửa.
Anh thầm cảm phục, quả không hổ là người quán xuyến mọi việc nhà hằng ngày, phản ứng của cô ấy thật nhanh nhạy.
Nhưng.
“Để anh ra cho, Kotori. Giờ này có khi là người khả nghi đấy.”
“Ơ, à, vâng. Cảm ơn anh…”
Kotori chẳng hiểu sao lại lí nhí đáp lại với giọng ngượng ngùng.
“Sao mặt em lại đỏ thế?”
“Dạ, không có gì ạ… Chỉ là… em thấy dáng vẻ anh muốn bảo vệ em trông ngầu quá…”
“Ồ, ờ… Cảm ơn em.”
Bị nói như vậy, đến cả Yuuki cũng thấy ngượng theo.
Cố gắng làm dịu đi khuôn mặt đang nóng bừng, Yuuki bước ra cửa.
Anh nhìn qua lỗ nhìn trộm ra ngoài…
“...Hả?”
Chẳng có ai ở đó cả.
Trò đùa của ai đó sao?
Nghĩ vậy, Yuuki vẫn quyết định mở cửa.
“Ể? Chẳng phải là Yui sao?”
Hạ tầm mắt xuống, anh thấy Yui, cô bé vừa mới về phòng vài giờ trước, đang đứng gọn gàng ở đó.
Cô bé không mặc bộ đồng phục tiểu học của trường cũ Kotori mà anh thường thấy, thay vào đó là bộ pijama họa tiết chấm bi. Trên tay em là chiếc gối cũng có họa tiết tương tự.
“Sao thế em? Quên gì à?”
Yui lắc đầu, rồi thì thầm.
“...Giấc mơ.”
“Giấc mơ?”
“...Em đã mơ, một giấc mơ đáng sợ.”
Giấc mơ đáng sợ?
Chà, Yuuki thỉnh thoảng cũng gặp phải…
“Thế nên, em…”
Yui ôm chặt chiếc gối vào lòng, vẻ mặt có chút khó nói.
(...À.)
Ra là vậy.
Cuối cùng Yuuki cũng hiểu ra.
(Đúng rồi. Con bé tuy ít nói và chững chạc, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một cô bé mà thôi.)
Yuuki khẽ mỉm cười, dịu dàng nói.
“Vào nhà đi em. Kotori vẫn còn ở đây đấy.”
“...”
Yui khẽ gật đầu.
◇
“Yui-chan!?”
Thấy Yui trong bộ pijama, Kotori cất tiếng kêu đầy ngạc nhiên.
“Sao thế em, muộn thế này rồi mà?”
“Con bé gặp ác mộng, nên hôm nay muốn ngủ cùng Kotori.”
“...Hả?”
Kotori tròn mắt nhìn Yui.
“...(gật đầu)”
Yui khẽ gật đầu.
Kotori dường như ngạc nhiên hơn dự tính, cô ngồi đơ người ra một lúc.
“...Fufu, ra là vậy.”
Rồi cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười thật sự, thật sự hạnh phúc.
Cô ngồi ngay ngắn trên giường.
“Lại đây nào, Yui-chan.”
Rồi dang rộng vòng tay như thể muốn chào đón Yui.
“...Vâng.”
Yui lon ton bước tới, nép mình vào vòng tay của Kotori.
“Không sao đâu nhé. Có chị ở đây rồi mà.”
Kotori vừa nói bằng giọng dịu dàng, vừa xoa đầu Yui.
“...Vâng. Em xin lỗi, vì đã quá yếu đuối.”
“Không có chuyện đó đâu. Ai mà chẳng có những ngày như vậy.”
“Cảm ơn chị…”
Yui dụi mặt vào ngực Kotori, và được cô ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ ấy.
(…Đúng là mẹ con thật mà.)
Yuuki nghĩ vậy, với một chút ngỡ ngàng, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ấm áp lạ thường.
(Được rồi…)
Yuuki mở tủ âm tường, lấy ra một bộ chăn đệm.
Lâu lắm rồi anh mới dùng đến nó. Lần cuối cùng là trước khi Kotori chuyển đến ở cạnh nhà. Anh nhớ lại, cảm giác như mới hôm qua mà đã gần hai tháng trôi qua.
Trong lúc anh đang miên man suy nghĩ.
“...Yuuki, anh đang làm gì vậy?”
Yui ngẩng mặt lên khỏi lồng ngực Kotori và hỏi.
“Hử? Anh á, anh cũng đi ngủ nên định trải nệm. Hôm nay hai người cứ dùng giường đi.”
“...”
Yui khẽ nhíu mày. Yuuki không hiểu sự thay đổi trên nét mặt đó có ý nghĩa gì. Nhưng rồi, Yui cất tiếng.
“...Yuuki không ngủ cùng sao?”
“Hả?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Yuuki buột miệng kêu lên một tiếng ngớ ngẩn.
“...”
Yui im lặng nhìn chằm chằm vào anh.
“Cái đó thì quả là…”
Ngủ cùng Kotori, bạn gái mình, thì còn được, chứ ngủ chung với con gái nhà người ta thì phiền phức đủ đường còn gì?
“...”
Nhưng Yui vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh.
Và dường như, nét mặt cô bé thoáng chút lo âu.
“Không sao đâu mà, Yuuki-san.”
Người lên tiếng là Kotori.
“Kotori?”
“Ba người sẽ ấm hơn đấy ạ.”
Kotori nói với giọng có chút tinh nghịch.
“...(nhìn chằm chằm)”
Và Yui vẫn nhìn anh không rời mắt.
“Aizz, được rồi, anh hiểu rồi.”
Yuuki thở dài, đóng cửa tủ lại.
“Mà này, ba người có chật quá không?”
“Mình nằm sát vào nhau là được mà anh.”
Nói rồi, Kotori ngả người xuống giường và lăn đến sát tường.
“...”
Yui cũng leo lên giường, cựa quậy một lúc rồi nằm xuống cạnh Kotori.
Chỉ vào khoảng trống còn lại, Kotori mỉm cười nói.
“Mời anh, Yuuki-san.”
Yui cũng hùa theo, vẫy tay gọi anh.
“...Chà, thỉnh thoảng thế này cũng hay.”
Cuối cùng cũng chịu thua, Yuuki tắt đèn phòng. Ánh trăng lờ mờ chiếu rọi lên ba người.
Anh đã chuẩn bị xong xuôi, giờ chỉ việc ngủ thôi.
Yuuki cũng nằm xuống khoảng trống.
“Vẫn hơi chật một chút.”
“Chúng ta nằm sát vào nữa đi anh.”
“Yui có ổn không em?”
“...Vâng. Ấm hơn là được ạ.”
“Vậy à.”
Yuuki làm theo lời, xích lại gần hai người. Gương mặt Kotori kề sát bên, và hơi ấm từ cơ thể Yui lan tỏa sang anh. Ừm. Hơi chật một chút, nhưng vẫn ngủ được.
“Chỉ cần một cái chăn là đủ.”
Hơi ấm từ cơ thể người đã đủ làm không gian ấm áp. Yuuki đắp chiếc chăn mỏng lên cả ba.
Cơ thể Yui bỗng lọt thỏm trong chăn. Cô bé cựa quậy một lúc rồi chỉ ló mỗi cái đầu ra.
“...Yuuki, có chật không anh?”
“Hử? À, không sao đâu em.”
Ngay cả trong những lúc thế này mà vẫn biết quan tâm người khác, cô bé quả là một đứa trẻ tốt bụng, anh thầm nghĩ.
Yuuki quyết định hỏi thử.
“Này Yui, em hết sợ chưa?”
“...”
Nghe Yuuki hỏi, Yui lại dụi mặt vào ngực anh giống như đã làm với Kotori lúc nãy.
“...Vâng. Không sợ nữa. Ấm lắm ạ.”
“Vậy sao… Tốt quá rồi.”
Yuuki bất giác xoa mái tóc vàng óng của Yui. Yui vui vẻ nheo mắt lại.
Và rồi, như đã hoàn toàn yên tâm, cô bé từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Nhìn cảnh tượng đó, Yuuki bất giác nhận ra một điều.
(À, ra là mình làm thì con bé cũng thấy an tâm.)
Anh đã nhiều lần thấy Kotori làm như vậy với Yui.
Chỉ là vì công việc về muộn, thời gian anh tiếp xúc với cô bé không nhiều, nên anh chưa bao giờ hình dung được rằng mình cũng có thể khiến Yui cảm thấy yên lòng như thế.
…Có vẻ như, đó chỉ là những lo lắng thừa thãi.
Bằng chứng là, Yui đang thở đều trong giấc ngủ an lành ngay bên cạnh anh.
“...Hình như, mình được Yui tin tưởng hơn mình nghĩ.”
Yuuki vừa ngắm gương mặt say ngủ của Yui, vừa lẩm bẩm.
“Dĩ nhiên rồi ạ.”
Kotori, ở phía bên kia Yui, thì thầm để không đánh thức cô bé.
“Vì Yuuki-san là một người rất tốt bụng mà.”
“Tốt bụng… sao. Anh lại chẳng bao giờ nghĩ về mình như vậy.”
“Thật sao ạ?”
“Thì đấy, trước khi gặp em, anh chỉ biết có làm thêm và học, chẳng mấy khi nghĩ đến chuyện của người khác.”
“À, ra là vậy.”
Thật sự lúc đó anh không có chút thời gian thảnh thơi nào. Những ngày tháng ấy thật vô vị, như thể anh là một cỗ máy chỉ được lập trình để nỗ lực vì mục tiêu.
Thành thật mà nói, ngoài Ootani ra, anh gần như không nhớ nổi mặt ai trong lớp.
Vậy mà bây giờ, anh lại đang ngủ chung chăn với Kotori và Yui.
Cảm giác thật khó tin.
“...Nhưng mà Yuuki-san.”
Kotori nói, rồi đặt tay mình lên tay Yuuki đang xoa tóc Yui.
“Em chỉ biết một Yuuki-san ấm áp mà thôi.”
“Kotori…”
“Điều đó Yui-chan cũng cảm nhận được đấy ạ. Anh là một người tốt bụng, hãy tự tin lên nhé.”
Kotori nhìn thẳng vào mắt Yuuki và nói.
Đó là một biểu cảm dịu dàng, thực sự rất dịu dàng.
(…Ha ha, ít nhất thì về sự tốt bụng, mình làm sao mà bằng được Kotori chứ.)
Trong lúc anh đang nghĩ vậy.
“...Ư ưm.”
Một tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên. Có vẻ như Yui lại gặp ác mộng.
“Yui-chan, lại mơ thấy gì đáng sợ sao ạ?”
Lần này, đến lượt Kotori nhẹ nhàng xoa lưng Yui. Một lúc sau, cô bé lại dần ổn định trở lại.
“...Đúng là mẹ có khác.”
“Thôi mà anh, chỉ là tình cờ thôi.”
Kotori khẽ cười đáp lại lời nói đùa của Yuuki. Và rồi, Yui nói mớ một tiếng.
“...Mẹ ơi.”
Nói rồi, cô bé lại chìm vào giấc ngủ sâu.
“...”
“...”
Yuuki và Kotori nhìn nhau.
“...Mà không biết, bố mẹ của Yui là người thế nào nhỉ.”
Đến bây giờ anh mới nảy ra câu hỏi đó.
“Kotori, em có nghe chuyện gì không?”
“...Dạ không ạ.”
Kotori lắc đầu.
“Nhưng, em có nghe nói bố của cô bé đã mất rồi.”
“...Vậy sao.”
Hóa ra cô bé này, cũng giống như anh và Kotori, có một quá khứ mất đi người thân.
“...Cha mẹ à.”
Yuuki lẩm bẩm.
◇
Đối với Yuuki, cha mẹ là "những người luôn can thiệp vào mọi chuyện".
Đặc biệt là cha anh. Từ khi Yuuki còn trong bụng mẹ, cha anh đã luôn tuyên bố những điều lỗi thời như "Thằng này sau này phải trở thành cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp", và khi Yuuki ra đời, ông đã biến điều đó thành hiện thực.
Một tuổi, anh được trao cho quả bóng đồ chơi đầu tiên. Năm sau đó, anh đã vung vẩy cây gậy đồ chơi. Lên bốn, anh bị cha lôi ra công viên gần nhà và chìm trong những ngày tháng luyện tập, luyện tập và luyện tập.
Sự triệt để đến kinh ngạc của ông được thể hiện qua việc, mỗi khi Yuuki đang làm bài tập về nhà, ông sẽ nói:
“Nếu có thời gian rảnh như thế, thì đọc cái này đi.”
Rồi đưa cho anh những cuốn tự truyện của các cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp, sách kỹ thuật bóng chày và sách khoa học thể thao. Cứ như vậy, đến năm bảy tuổi khi anh gia nhập đội Little League, huấn luyện viên đã phải tròn mắt kinh ngạc trước khả năng di chuyển và sự hiểu biết sâu sắc về bóng chày của anh.
May mắn là bản thân Yuuki không ghét bóng chày, nên dù nói là vất vả thì cũng cực kỳ vất vả, nhưng không đến mức khổ sở. Nhưng nghĩ lại bây giờ, cha anh quả là một người cha phi thường.
Anh nghĩ rằng ở một số quốc gia, mức độ can thiệp quá mức này có thể bị coi là vi phạm nhân quyền của trẻ em.
Vậy còn mẹ của Yui thì sao?
Bà ấy có lẽ là một tồn tại hoàn toàn trái ngược với cha của Yuuki.
Một người mẹ không bao giờ về nhà. Một khái niệm quá xa vời đối với anh.
Vì vậy, anh không tài nào hình dung được bà là người như thế nào.
Nghe đâu, bà là giám đốc của một công ty nào đó…
Tuy nhiên, sớm hơn nhiều so với dự kiến, Yuuki đã có dịp gặp mặt mẹ của Yui.
◇
Đó là vào ngày hôm sau khi Yuuki, Kotori và Yui ngủ chung hình chữ 川.
Hôm đó là thứ Bảy, Yui đang trong chuyến dã ngoại qua đêm của trường.
Yuuki và Kotori đang cùng nhau ăn sáng như thường lệ.
Trường học được nghỉ, còn công việc của Yuuki mãi đến trưa mới bắt đầu, nên anh có thể thong thả dùng bữa với Kotori.
Ngay lúc đó.
King coong.
Tiếng chuông cửa vang lên.
“Ai thế nhỉ? Giờ này còn sớm mà.”
Yuuki đặt đũa xuống định đi ra cửa, nhưng Kotori đã đứng dậy trước cả anh.
“À, vậy nhờ em nhé.”
Kotori mỉm cười tự nhiên, gật đầu rồi bước ra phía cửa.
Giống như hôm qua khi Yui đến, những lúc thế này, Yuuki không thể nào nhanh bằng Kotori, người thường xuyên ở nhà và nhận hàng.
Việc nhà cũng một tay cô ấy lo liệu, anh có cảm giác mình đã trở thành một ông chồng gia trưởng từ lúc nào không hay.
(…Lần tới, phải mua thứ gì đó Kotori thích mới được.)
Một lựa chọn đáng buồn của một người đàn ông vừa không có thời gian vừa không có kỹ năng làm việc nhà.
Trong lúc anh đang nghĩ vậy.
— Vâng, à, vâng ạ. Bên cháu cũng vậy ạ.
Giọng nói có phần e dè của Kotori vọng vào từ ngoài cửa.
Và rồi, Kotori quay lại phòng khách, thông báo.
“Yuuki-san, là mẹ của Yui-chan ạ.”
“...Hả?”
◇
“Hello, em là Yuuki-kun nhỉ.”
Người phụ nữ tóc vàng gọi tên Yuuki bằng một chất giọng khàn nhưng đầy nội lực.
Trông cô trẻ hơn anh nghĩ, có lẽ chỉ khoảng đầu ba mươi.
“Rất vui được gặp em, chị là Horii Mina. Mong được chiếu cố nhé.”
Mẹ của Yui, Mina, vừa nói vừa chìa tay phải ra.
“Em cũng vậy ạ. Em là Yuuki Yuusuke.”
Yuuki vừa bắt tay đáp lại, vừa quan sát Mina.
(…Đây là, mẹ của Yui sao.)
Mẹ của Yui trông hoàn toàn là người nước ngoài. Vóc dáng cô cao hơn cả Yuuki, tay chân thon dài. Bộ đầm công sở màu đỏ càng tôn lên vòng một đầy đặn tương phản với vòng eo thắt lại gọn gàng, tạo nên một tỷ lệ cơ thể tựa như tác phẩm nghệ thuật. Mái tóc dài gợn sóng màu bạch kim rực rỡ.
Và trên khuôn mặt sắc sảo, thanh tú ấy toát lên vẻ hoạt bát và tự tin ngời ngời.
Đó là một vẻ ngoài vừa mang sự quyến rũ mãnh liệt, vừa toát lên một sức mạnh khiến người khác khó lòng chạm tới.
Nếu phải dùng một câu để miêu tả, thì đó chính là hình ảnh của một "nữ doanh nhân nước ngoài tài giỏi".
“Chị có nghe Hyoudo kể là Yui luôn được em chiếu cố. Xin lỗi vì đã chào hỏi muộn nhé. Mà này…”
Mina vừa cười toe toét vừa đưa mắt nhìn qua lại giữa Yuuki và Kotori.
“Hai đứa đang sống chung à? Học sinh trung học bây giờ bạo thật đấy.”
“Dạ không, nhà của Kotori ở ngay bên cạnh thôi ạ.”
Mà thực ra, ngoài lúc ngủ ra thì cô ấy gần như ở nhà của Yuuki suốt, nên cũng chẳng khác nào sống chung.
Hơn nữa, kể từ lần ngủ chung cách đây không lâu, thỉnh thoảng họ vẫn ngủ chung giường.
(Chuyện mình đã ngủ cùng con gái cô ấy thì tốt nhất là nên giữ im lặng.)
“Thôi chuyện đó để sau. Đây, cái này cho em.”
Mina lấy một chiếc phong bì từ trong túi ra.
“Đây là gì vậy ạ?”
“Tiền sinh hoạt phí của Yui. Con bé đã làm phiền hai đứa nhiều, lại còn được ăn cơm chung nữa đúng không?”
“À, thêm một đứa trẻ cũng không phải là gánh nặng gì lớn đâu ạ.”
Vốn dĩ anh toàn đi làm thêm, nên dù gộp cả phần của Kotori vào thì vẫn tiết kiệm được kha khá.
“Hửm, không tham lam nhỉ. Nhưng chị lại không quen mắc nợ ai cả. Em cứ nhận lấy cho chị thấy thoải mái.”
Mina nói rồi lại chìa chiếc phong bì về phía Yuuki.
“...Chà, nếu cô đã nói vậy thì…”
Yuuki định nhận lấy phong bì, nhưng rồi khựng lại.
(Khoan, cái này dày cộp. Không phải mười, hai mươi vạn yên đâu.)
Nó nặng đến mức anh cảm nhận rõ được sức nặng trên tay.
“Xin lỗi cô. Nhiều thế này thì cháu thực sự không thể nhận được ạ.”
“Khiêm tốn thật đấy. Vậy thì, tạm thời cho tháng này, chừng này được không?”
Mina rút khoảng năm tờ tiền từ phong bì ra và đưa cho Yuuki xem.
“Vâng, chừng đó thì được ạ. Cháu đường đột quá, xin lỗi cô.”
Yuuki cúi đầu nhận lấy.
“Không không, là do chị vô ý thôi. Ở tuổi này mà đã chững chạc như vậy, đáng nể thật đấy.”
Mina xua tay cười. Một người rất thân thiện.
“Cháu cũng xin cảm ơn ạ.”
Kotori cũng cúi đầu.
Rồi cô nhìn số tiền Yuuki vừa nhận và nói.
“Nhưng mà, chỉ tiền ăn của Yui-chan thì có vẻ vẫn còn dư nhiều lắm… À đúng rồi, Yuuki-san. Lần tới chúng ta cùng Yui-chan mua thịt đắt tiền về làm sukiyaki đi anh?”
“Ồ, được đấy. Yui thích mấy món đậm đà như thế mà. Con bé sẽ vui lắm cho xem.”
“...Hửm.”
Mina lại nhìn Yuuki và Kotori, khẽ gật gù thán phục.
“Có chuyện gì vậy ạ, Mina-san?”
“Không… Chỉ là thấy hai đứa bàn về ‘những điều làm Yui vui’ một cách hào hứng như vậy. Hai đứa thực sự quan tâm đến Yui nhỉ. Chị có nghe Hyoudo kể rồi, nhưng quả thật là khâm phục. Hai đứa còn ra dáng cha mẹ hơn cả chị nữa.”
Mina khoanh tay, lẩm bẩm “Fumu”.
“Cứ để hai đứa mang ơn mãi thế này thì cũng thật là xấu hổ…”
“Dạ không, cô không cần phải bận tâm đâu ạ.”
“Đúng vậy ạ. Chúng cháu cũng làm vì muốn mà.”
“Được rồi, quyết định vậy đi!!”
Mina vỗ tay một cái bốp.
“Hai đứa, ngày nghỉ tiếp theo là khi nào? Để cảm ơn vì đã chăm sóc con gái chị và cũng để thắt chặt tình hàng xóm, chị sẽ mời hai đứa một bữa tối. Nhận trực tiếp một khoản tiền lớn thì có lẽ sẽ ngại, nhưng thế này thì ổn chứ?”
Bài thuyết trình đầy nội lực khiến Yuuki có chút choáng ngợp.
Đúng là phong thái của một doanh nhân có khác?
“Vâng, nếu vậy thì…”
Yuuki nhìn sang Kotori.
Kotori khẽ gật đầu. Có lẽ ý cô ấy là mình cũng không có vấn đề gì.
“Cô đợi một chút nhé. Ngày nghỉ tiếp theo của cháu là khi nào nhỉ.”
Yuuki khởi động ứng dụng lịch trên điện thoại để kiểm tra lịch trình.
“Để xem nào, nếu trùng với ngày chị rảnh thì tốt quá… Mà này, kinh thật đấy.”
Mina, người đang nhìn trộm lịch trình của Yuuki từ bên cạnh, thốt lên.
“Em có thật là học sinh trung học không vậy? Cả tháng này không có một ngày nghỉ tử tế nào cả.”
“Chẳng phải Mina-san cũng vậy sao ạ?”
“À thì, cũng đúng, nhưng mà…”
Mina làm vẻ mặt có chút kinh ngạc.
“Có vẻ như chiều mai em rảnh đấy. Chị cũng có thể sắp xếp thời gian vào lúc đó.”
“Nhưng, như vậy thì Yui vẫn chưa đi dã ngoại về ạ.”
Nghe lời Yuuki nói, Mina nghiêng đầu.
“Hửm? Yui?”
“Vâng. Nếu được thì em muốn cả bốn người cùng đi ạ.”
“À... Ra là vậy. Ừm, những ngày khác chị lại không tiện lắm. Tiếc là Yui không đi được. Nếu được, chị mong là ngày mai.”
Khác với lúc trước, Mina nói với giọng có chút ngập ngừng.
(…Ra vậy. Chắc là cô ấy bận rộn lắm.)
Anh cảm thấy hơi có lỗi với Yui, nhưng lần này đành để anh và Kotori đi ăn một mình vậy.
“Quyết định vậy nhé. Chị sẽ đặt chỗ ngay, dù có hơi gấp cho chủ nhà hàng một chút.”
Và thế là, một cách đột ngột, họ được mẹ của Yui mời đi ăn tối.
◇
Và rồi, ngày hôm sau.
Sau khi học và làm việc xong xuôi trước buổi chiều, Yuuki và Kotori cùng nhau ra khỏi phòng.
Mina đã nói "cứ mặc đồ thoải mái là được", nhưng đoán rằng họ sẽ được dẫn đến một nơi khá sang trọng, nên cả Yuuki và Kotori đều quyết định mặc đồng phục.
Họ đến cửa hàng tiện lợi gần đó, nơi hẹn gặp Mina.
Khu chung cư của họ cũng có bãi đỗ xe cho cư dân, nhưng nó hơi hẹp và đường cũng đông xe, nên cửa hàng tiện lợi gần nhất này là nơi thuận tiện hơn để hẹn gặp.
Chờ khoảng mười phút thì Mina lái xe đến…
“...Oa, lần đầu tiên mình thấy một chiếc xe sang màu đen tuyền đấy.”
Đó là chiếc xe bóng loáng thường thấy trong phim ảnh, một màu đen kịt đặc trưng.
“Em cũng lâu lắm rồi mới thấy lại…”
Kotori lẩm bẩm.
“Lâu lắm rồi?”
“Vâng. Bố em từng lái một chiếc xe như thế này. Nhưng sau khi mẹ em gặp tai nạn, ông đã không lái xe nữa và bán nó đi rồi ạ.”
Ra là vậy, quả không hổ là cựu cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp từng thi đấu ở đội một.
“Hello, Yuuki-kun và Kotori-chan. Nhanh lên, lên xe đi.”
Mina ló đầu ra từ cửa sổ ghế phụ và vẫy tay.
Yuuki, người đang sững sờ, vội vàng lên xe sau khi được gọi.
(…Ghế ngồi thoải mái quá, ngược lại còn thấy không yên.)
Một cảm giác rất bình dân của Yuuki.
Nó quá mềm mại, đến mức anh cảm thấy không quen.
“Vậy, nhờ cô nhé, Hyoudo.”
“Vâng thưa giám đốc.”
Người ngồi ở ghế lái là người phụ nữ có vẻ nghiêm túc mà anh đã gặp khi đợi trước nhà Yui. Tên cô ấy hình như là Hyoudo. Có lẽ là thư ký hoặc một vị trí tương tự của Mina.
Mà này, xe sang màu đen, thư ký, lại còn gọi là "giám đốc"…
“...Quả nhiên, Mina-san rất giàu có đúng không ạ?”
“Cũng tàm tạm thôi.”
Mina cười nhếch mép đáp lại.
Theo cảm nhận của một người bình dân như Yuuki, thì nó đã vượt xa mức "tàm tạm", nhưng có lẽ trong giới nhà giàu vẫn còn có những người giàu hơn nữa.
Yuuki quyết định hỏi một điều anh đã thắc mắc từ trước.
“Vậy thì, tại sao cô lại chuyển đến một khu chung cư như thế này ạ?”
Khu chung cư mà Yuuki và Kotori đang ở không phải là một khu tồi tàn, nhưng cũng chỉ ở mức mà Yuuki có thể ở được với khoản trợ cấp tiền nhà dành cho học sinh đặc cách.
“Vì nó gần nơi làm việc nhất và có thể dọn vào ngay. Hơn nữa, nó cũng gần trường của Yui.”
“Ra là vậy ạ.”
“Vốn dĩ chị cũng không mấy khi về nhà, nên cũng không muốn chi nhiều tiền cho chỗ ở. Mà, dù sao cũng có Yui nên chị cũng đã nghĩ đến việc tìm một căn hộ xa hơn một chút để đảm bảo an ninh, ấy thế mà Yui lại bảo ‘…Gần nên con thích ở đây’, em thấy có lạ không cơ chứ.”
Nói rồi, Mina vừa cười vừa nhún vai.
Yuuki nhớ lại hình ảnh Yui chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại và nghĩ rằng, đúng là cô bé không quan tâm đến việc nhà có rộng hay không.
“Thưa quý vị, xe sắp khởi hành, xin vui lòng thắt dây an toàn.”
Cùng với giọng nói lạnh lùng của cô lái xe Hyoudo, chiếc xe sang trọng nhẹ nhàng lăn bánh.
◇
Thú thật, Yuuki đã bị chiếc xe sang của Mina làm cho kinh ngạc, nhưng khi đến nơi, cậu lại được một phen bất ngờ nữa. Sau khi phóng như bay trên đường cao tốc, họ đã tới một nhà hàng nằm trong một tòa nhà chọc trời.
“……To, to quá. Chắc gãy cổ mất thôi.”
Yuuki ngước nhìn khách sạn cao sừng sững trước mắt, cao đến mức không thể đếm nổi có bao nhiêu tầng.
“Đúng là cao thật ạ.”
Kotori nói vậy, nhưng trông cô ấy không có vẻ gì là choáng ngợp.
Khi cậu hỏi về điều đó, cô ấy đáp:
“Vâng. Hồi nhỏ, em thường được mẹ dắt theo đến những nơi như thế này.”
Theo như câu chuyện cậu nghe trong xe lúc nãy, bố của Kotori từ sau khi kết hôn với mẹ cô, ngoài việc mua xe ra thì không phải là người hoang phí, nhưng có lẽ họ đã đến những nơi này trong các chuyến du lịch mừng chiến thắng của đội.
“Ha ha ha, này này, hai đứa đừng đứng đực ra đó nữa, mau vào trong đi. Cứ ngạc nhiên kiểu này thì đến lúc món ăn được dọn ra chắc kiệt sức mất đấy.”
Trái ngược với Yuuki, đại diện cho tầng lớp bình dân, đang há hốc mồm ngước nhìn tòa nhà, Mina lại tỏ ra quen thuộc, thong thả bước về phía lối vào.
Yuuki và Kotori cũng vội vã đuổi theo sau.
◇
“Oa, tầng cao nhất luôn. Mấy chiếc xe trông nhỏ xíu…”
Mới lúc nãy còn phải ngước nhìn lên, giờ đây cậu lại đang nhìn xuống.
Tòa nhà chọc trời này đúng là một công trình kiến trúc gây mỏi cổ mà.
“Chào mừng quý khách đã đến, Mina-sama.”
Khi nhóm Yuuki bước vào nhà hàng, một người có vẻ là chủ quán đã ra chào hỏi.
“Chào ông, chủ quán, lâu rồi không gặp nhỉ. Việc tận dụng sảnh tầng ba cho sự kiện có vẻ đang tiến triển tốt.”
“Vâng. Tất cả là nhờ lời khuyên của Mina-sama ạ.”
“Thôi nào. Ý tưởng thì ai cũng đưa ra được và bản thân nó chẳng có giá trị gì cả. Thứ có giá trị là hành động biến nó thành hiện thực cơ.”
“Nghe bà nói vậy, chúng tôi cũng thấy tự tin hơn. Xin mời, tối nay xin hãy cùng bạn bè thưởng thức bữa ăn.”
Chủ quán nói rồi cúi đầu chào nhóm Yuuki với một cử chỉ tao nhã.
Yuuki cũng bất giác cúi đầu đáp lễ.
Nghĩ lại thì, với tư cách là khách mời, có lẽ những lúc thế này nhóm Yuuki chỉ cần gật đầu nhẹ là được, nhưng vì chỉ là một học sinh cao trung bình thường nên cậu không quen được đối xử như một nhân vật VIP.
Thế nên cậu cũng tự nhiên trở nên khiêm nhường.
Nhìn sang, cậu thấy Kotori cũng đang đứng lại và cúi chào một cách lịch sự, sâu không kém gì ông chủ quán. Sự lịch sự quá mức của cô ấy khiến ông chủ quán lại đâm ra ái ngại. Dù đã từng trải qua những tình huống thế này vài lần, đây quả là một nét rất riêng của Kotori, khiến cậu bất giác mỉm cười.
Nhóm Yuuki được chủ quán dẫn đường và ngồi vào một chiếc bàn được phủ khăn trắng tinh.
“Nào, cứ tự nhiên ăn đi nhé. Tôi đảm bảo hương vị các món ăn ở đây. Tiếc là không thể mời rượu cho các cháu được, nhưng cứ gọi đồ uống mình thích nhé.”
“Cháu cảm ơn ạ… mà, chúng cháu mặc đồng phục đến đây có sao không ạ?”
“Nghe nói cũng có người để ý, nhưng tôi thì thuộc tuýp không quan tâm lắm. Thậm chí các cháu có mặc đồ ở nhà hay đồ thể thao đến đây tôi cũng chẳng phiền đâu.”
“Như vậy thì, bọn cháu mới là người thấy phiền đấy ạ…”
Trong lúc họ trò chuyện, các món ăn lần lượt được dọn ra.
(Mà, cái này ăn kiểu gì đây?)
Quy tắc trên bàn ăn của nhà Yuuki chỉ có “Nói ‘Itadakimasu’ thật to, ăn thật ngon miệng, và nói ‘Gochisousama’ với lòng biết ơn” mà thôi. Đống dĩa và dao được xếp ngay ngắn này, hình như là dùng từ ngoài vào trong thì phải?
Trong khi Yuuki còn đang lơ ngơ, Mina đã bắt đầu dùng bữa với những động tác thành thạo.
“Vậy thì, itadakimasu… Ừm. Vẫn ngon như mọi khi!!”
Mina nói với vẻ thỏa mãn rồi nốc cạn ly rượu vang đỏ. Quả là một người ăn trông rất ngon miệng. Theo quy tắc nhà Yuuki thì cô được điểm tuyệt đối. Có lẽ, trông cô có vẻ hào sảng, nhưng chắc hẳn vẫn tuân thủ quy tắc bàn ăn một cách nghiêm ngặt.
Nhìn sang bên cạnh, Kotori có lẽ cũng không tự tin lắm vì đã lâu lắm rồi, dù hơi ngượng nghịu nhưng cô ấy vẫn bắt đầu dùng bữa với những động tác tao nhã.
(À, thì ra từng cử chỉ tinh tế của Kotori khi ăn cơm là được rèn giũa ở những nơi như thế này.)
Tạm thời, Yuuki bắt chước Mina và Kotori, bắt đầu đưa thức ăn lên miệng.
Đối với Yuuki, những món ăn với cái tên dài ngoằng có chứa từ nước ngoài mà cậu chẳng hiểu là món gì cứ lần lượt được dọn ra.
Còn về hương vị thì…
(Ra vậy, quả thật là ngon.)
Thú thật, Yuuki đã từng tự cho rằng những nhà hàng như thế này chỉ chú trọng vào không gian và cách phục vụ, còn hương vị thì không có gì đặc sắc, nhưng khi thử rồi mới biết cậu đã hoàn toàn sai lầm.
Khi cậu lần lượt thưởng thức các món ăn do người phục vụ mang ra với những động tác tao nhã, những tầng hương vị được tính toán tinh vi lần lượt tan chảy trên đầu lưỡi. Ngon là một chuyện, nhưng “ăn thấy thú vị” mới là điều đặc biệt. Bữa ăn đã trở thành một loại hình giải trí. Cậu nhìn sang và bắt gặp ánh mắt của Kotori.
Kotori cũng đang tròn mắt ngạc nhiên khi thưởng thức món ăn. Dường như, ngay cả trong số các nhà hàng cao cấp, nơi này cũng thuộc đẳng cấp hàng đầu.
Nhìn dáng vẻ của Yuuki và Kotori, Mina tủm tỉm cười một cách thích thú.
“Phù phù phù. Sao nào, ngon chứ?”
Đó là một vẻ mặt tự mãn không thể nào rõ ràng hơn.
“Vâng. Món này ngon thật.”
“…Em cũng vậy, em đã rất ngạc nhiên.”
“Phải không, phải không. Tôi nghĩ các món ăn ở đây là số một Nhật Bản đấy.”
Giọng Mina vui vẻ như một đứa trẻ vừa thực hiện thành công một trò nghịch ngợm. Sự tương phản với vẻ ngoài của một nữ giám đốc tài ba, nghiêm nghị khiến cô có một nét gì đó đáng yêu.
“Có lẽ đây là món ngon nhất mà em từng ăn…”
Kotori nói. Có lẽ vì là người biết nấu ăn nên cô ấy mới hiểu được sự tài ba của đầu bếp nơi đây chăng?
“Em cũng vậy… à mà, không phải là ngon nhất.”
“Ồ? Yuuki-kun biết nơi nào ngon hơn ở đây sao?”
“Ơ, à không…”
Chết rồi, Yuuki gãi má. Cậu lỡ nói ra điều không nên nói.
“Gì vậy, tôi tò mò đấy.”
“Em cũng hơi tò mò.”
Kotori cũng nói.
“Chuyện đó thì, tôi cũng rất muốn nghe để học hỏi. Đó là món ăn gì và ở đâu vậy ạ?”
Đã thế, cả ông chủ nhà hàng đang đứng cạnh cũng hùa theo.
Yuuki bị ba người dồn ánh mắt vào. Xem ra, không có đường thoát rồi.
(…Thôi, chắc nói cũng được.)
“Ừm…”
Yuuki nhìn về phía Kotori. Kotori nghiêng đầu thắc mắc.
“…Món cà ri và mì udon hầm của Kotori.”
“Khoan, khoan đã Yuuki-san, anh đang nói gì vậy?”
Kotori đỏ mặt, lấy tay che miệng, tay còn lại thì đập nhẹ vào vai cậu.
“Không, nhưng đó là sự thật mà.”
Thật vậy, món cà ri của Kotori có hương vị như thể được làm ra để dành riêng cho cậu. Còn món mì udon hầm lại là món ăn đầu tiên cô ấy tự tay nấu cho cậu, nên mỗi lần thưởng thức, niềm hạnh phúc của ngày hôm ấy lại ùa về trong lòng.
Yuuki nhìn sang Mina.
Mina chớp chớp mắt nhìn Yuuki và Kotori một lúc rồi phá lên cười.
“Ha ha ha ha ha ha ha!!”
“Cái này thì tôi chịu thua rồi. Đúng là dù hương vị ở đây có ngon đến đâu cũng khó lòng thắng được. Chà, xin lỗi vì đã tùy tiện nói là số một nhé. Ông nghe rồi đấy chủ quán, các vị vẫn còn cần phải cố gắng nhiều.”
Ông chủ quán cũng nở một nụ cười hiền hậu.
“Vâng, hoàn toàn đúng như lời bà nói. Tôi sẽ phải yêu cầu các đầu bếp nghiên cứu sâu hơn nữa.”
Ông nói vậy.
“Không, không phải vậy đâu ạ. Nói đúng hơn là món ăn của Kotori quá tuyệt vời, còn hương vị ở đây thì đứng thứ hai một cách vượt trội.”
Khi Yuuki nói điều đó với giọng điệu nghiêm túc, Mina lại phá lên cười và vỗ tay.
“…Thôi, em không biết gì đâu.”
Kotori đỏ bừng mặt, gắp miếng hamburger phủ sốt trắng trước mặt cho vào miệng.
◇
“Hể, vậy là hồi nhỏ cô sống ở New York ạ?”
“Đúng vậy. Một trong những thú vui thời thơ ấu của tôi là xem các trận đấu của đội Yankees trên TV đấy. Hồi mới khởi nghiệp, tôi cũng thường đến trung tâm đánh bóng gần đó để xả stress. Nhất định lần sau phải thử đánh quả bóng do Yuuki-kun ném xem sao.”
Sau đó, thật bất ngờ khi biết Mina cũng là một người yêu thích bóng chày, cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi, và Yuuki đã có một khoảng thời gian vui vẻ trò chuyện cùng Mina trong bữa ăn.
“…Phù. Mà, cảnh đêm ở đây cũng đẹp thật đấy.”
Khi bữa ăn tạm lắng xuống, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa. Lúc nãy cậu đã bị choáng ngợp bởi độ cao nên không thể thưởng thức được, nhưng ánh đèn từ những tòa nhà soi sáng thành phố về đêm thật rực rỡ.
“Phải không? Mỗi ngày đều bận rộn, nhưng nghĩ đến việc có thể đến đây dùng bữa bất cứ khi nào muốn nhờ vào việc kiếm được kha khá thì cũng không tệ lắm.”
Dù nói vậy, nhưng Mina trông vẫn rất vui vẻ khi nói về công việc ngay cả trong bữa ăn. Có lẽ cô là một người yêu công việc từ trong cốt tủy.
“Nhờ vậy mà tôi chẳng mấy khi về nhà, để con gái một mình. Thật sự nể phục các bà mẹ đang vất vả nuôi con trên đời. Cách làm việc của tôi đã phá nát cái gọi là cân bằng công việc-cuộc sống rồi… Dù là một con người tệ hại thế này, tôi vẫn mong chúng ta có thể tiếp tục làm hàng xóm tốt của nhau.”
Nói rồi, cô cúi đầu một cách bông đùa.
“Đ-đừng nói vậy ạ. Dù cô không nhờ thì chúng em vẫn sẽ làm thế mà.”
Dù biết rõ cô chỉ đang đùa, nhưng Kotori có vẻ không quen với việc người khác cúi đầu trước mình nên trông cô khá lúng túng. Trong khi đó, Yuuki thản nhiên nói:
“Mà, trong thế giới cạnh tranh, nếu chỉ nỗ lực ở mức xoay xở được một cuộc sống bình thường thì cũng chẳng đáng để bàn tới.”
Cậu thực sự chỉ buột miệng nói ra điều đó.
“…”
“…”
“…Hai người sao vậy, tự nhiên im lặng thế?”
Người trả lời là Kotori.
“Phải nói sao nhỉ, ừm… thật đúng là Yuuki-san.”
“Nghĩa là sao?”
Yuuki nghiêng đầu không hiểu. Cậu chỉ định nói một điều hiển nhiên mà thôi…
“Khà khà khà, ha ha ha!! Không biết lúc bằng tuổi cậu, tôi có thể nói được câu đó không nhỉ.”
Yuuki bị Mina, người đột nhiên phấn khích tột độ, vỗ lưng bôm bốp.
“Đau em, Mina-san.”
Mina nói với ánh mắt nghiêm túc.
“Ừm… được lắm, Yuuki-kun. Sau khi tốt nghiệp có muốn đến làm cho công ty của tôi không?”
“Ể? Không, em rất cảm kích tấm lòng của cô. Nhưng tương lai em muốn trở thành bác sĩ.”
“Ể, vậy sao? Tiếc thật nhỉ.”
Không hiểu sao, Yuuki lại được Mina cực kỳ yêu quý.
◇
“Tự do~, đã về~, trong tay chúng ta~. Hùng dũng quay về nào~♪”
Trên đường về từ nhà hàng, Mina vui vẻ hát vang trong xe. Nghe nói bài hát cô đang hát là ca khúc chủ đề của một trò chơi mà công ty cô vừa phát hành gần đây. Nghĩ lại, Yuuki cũng có cảm giác đã xem quảng cáo đó khi đang xem video.
“Tâm trạng của giám đốc tốt quá nhỉ.”
Hyoudo, người vẫn làm tài xế như lúc đi, nói với giọng đều đều.
“Ha ha ha, được thấy một chút sức trẻ ấy mà. Đến tuổi này rồi, những chuyện như vậy khiến tôi vui lắm.”
Mina nói với giọng phấn chấn rồi lại ngâm nga câu hát. Yuuki và Kotori vừa nghe vừa lắc lư theo chiếc xe, chẳng mấy chốc đã đến bãi đậu xe của cửa hàng tiện lợi.
“Đến nơi rồi. Mọi người đã vất vả.”
Hyoudo kéo phanh tay và nói với nhóm Yuuki.
“Hôm nay cảm ơn cô nhiều ạ. Thức ăn cực kỳ ngon.”
Yuuki cúi đầu trước Mina.
“Cảm ơn Hyoudo-san đã lái xe.”
Kotori cảm ơn Hyoudo.
“Đây là công việc của tôi… Xin đừng bận tâm.”
Hyoudo vừa nói vừa chỉnh lại gọng kính.
Mina nói với Yuuki:
“Không không, nói chuyện với những người trẻ tuổi và đầy nhiệt huyết thế này khiến tôi cũng được tiếp thêm năng lượng. Lần tới nếu có lịch trống, tôi sẽ lại mời nhé.”
“À, vâng. Cảm ơn cô.”
“…Hửm? Sao vậy Yuuki-kun. Nếu không thích lắm thì lần sau cậu có thể từ chối cũng được mà?”
Mina có vẻ đã nhận ra cậu đang suy nghĩ điều gì đó nên đã nói vậy. Thực ra có một chuyện đã khiến cậu bận tâm từ giữa bữa ăn.
“À không, không phải vậy đâu ạ… Ừm, nhưng mà, đúng rồi.”
Yuuki hơi do dự một chút nhưng rồi quyết định hỏi.
“Cô có nói là hay đến nhà hàng đó đúng không ạ?”
“Đúng vậy.”
“Cô có đi cùng Yui không ạ?”
“À…”
Mina gãi đầu có vẻ hơi khó xử.
“Không, tôi chưa từng đưa Yui đến đó.”
Cậu đã lờ mờ đoán vậy, và xem ra đúng như dự đoán.
“Tại sao cô không rủ Yui ạ?”
Vì vậy, dù biết là khá tọc mạch, Yuuki vẫn hỏi Mina. Có lẽ đây là một câu hỏi nhạy cảm. Nhưng khi nghĩ đến Yui đã thì thầm “mẹ ơi” trong chăn đêm đó, cậu không thể kìm nén được mong muốn muốn hỏi. Mina gãi đầu có vẻ chịu thua.
“Ừm, thì, với tư cách là một người mẹ, thật đáng xấu hổ nhưng mà,”
Những lời Mina nói sau đó là điều mà Yuuki không thể ngờ tới.
“Tôi không được Yui yêu quý cho lắm…”
“Ể?”
Yuuki buột miệng nói.
“Em không nghĩ là có chuyện đó đâu ạ…”
“Không không, thật đấy. Lần trước con bé xem catalogue công viên giải trí nên tôi hỏi ‘Đi không con?’, thế mà bị từ chối đấy.”
“Vậy sao ạ?”
Yui là một đứa trẻ, về cơ bản là rất dễ tính. Nếu đến cả Yui cũng từ chối thì có lẽ nào là thật? Mina vỗ vai Yuuki và nói:
“Chính vì vậy, tôi rất biết ơn sự tồn tại của hai đứa, những người được Yui yêu quý. Nếu có thể, mong hai đứa sau này cũng sẽ để mắt đến Yui giúp tôi.”
“Việc đó thì… dĩ nhiên rồi ạ.”
“Vậy nhé, tôi đi đây. Thật ra vẫn còn chút việc muốn làm.”
Mina nói lời tạm biệt rồi đóng cửa sổ lại, chiếc xe phóng đi khỏi đó.
◇
“…Phù.”
Yuuki thở phào một hơi khi trở về phòng.
“Anh mệt à, Yuuki-san?”
“Hửm? À, đồ ăn ngon lắm, nhưng anh không quen những nơi như vậy.”
Bên ngoài trời đã tối hẳn, nhưng vẫn sớm hơn một chút so với giờ Yuuki thường về. Thường thì cậu sẽ đi tắm ngay khi về, nhưng hôm nay cậu quyết định học bài một chút rồi mới đi.
Yuuki vừa lấy đồ dùng học tập từ trong cặp ra vừa nói:
“Mà, Kotori có vẻ đã quen với những nơi như vậy nhỉ. Tác phong cũng rất chuẩn mực, chắc là do hồi nhỏ em hay đến những nơi đó vì công việc của bố mẹ phải không?”
Trong khi đó, Kotori đang pha hai tách trà nóng trong bếp.
“Cũng có phần là vậy, nhưng mẹ em là một người rất nghiêm khắc về những lễ nghi đó. Hồi nhỏ em hay quan sát mẹ nên học được.”
Cô ấy nói.
Nghĩ lại, Yuuki nhận ra mình chưa từng nghe kể chi tiết về mẹ của Kotori.
“Mẹ của Kotori, có phải là tiểu thư nhà giàu không?”
“Ừm, có thể nói như vậy được không nhỉ? Nghe nói bà là con gái của một địa chủ ở vùng quê.”
“Hể.”
“Nghe nói”, quả là một cụm từ chứa đựng nhiều ý nghĩa, cậu nghĩ. Sự thật là khi Kotori bị cha mình bạo hành, không một người họ hàng nào ra tay giúp đỡ.
“Đây ạ, Yuuki-san. Anh học bài chăm chỉ nhé.”
Kotori đặt tách trà lên bàn của Yuuki.
“À, cảm ơn em.”
…Thôi, chuyện đó để lúc khác có dịp sẽ hỏi. Bây giờ, Kotori đang hạnh phúc. Như vậy là đủ rồi.
Vì vậy, Yuuki quyết định hỏi về điều mà cậu đang bận tâm “lúc này”.
“…Này, Kotori.”
“Vâng, có chuyện gì ạ?”
“Chuyện của Mina-san lúc nãy, em nghĩ sao?”
Kotori vừa đặt tách trà của mình xuống bàn vừa nói:
“Là chuyện Yui-chan có vẻ không thích Mina-san phải không ạ?”
Yuuki gật đầu. Kotori im lặng suy nghĩ một lúc rồi ngồi xuống trước bàn.
“Để xem nào… Yui-chan và em đều không phải là người hay nói, nên em chưa nghe em ấy kể chuyện đó, nhưng vì con bé là một đứa dễ tính, nên nếu đã từ chối lời mời đi công viên giải trí thì chắc hẳn có lý do gì đó.”
Xem ra Kotori cũng có cùng suy nghĩ với Yuuki.
“Nhưng, em nghĩ Yui-chan không phải là một đứa trẻ dễ dàng ghét bỏ người khác.”
“Đúng vậy nhỉ. Mina-san có hơi cứng rắn một chút nhưng không có vẻ gì là người xấu tính. Anh không nghĩ Yui lại ghét đến mức cố tình tránh mặt đâu.”
Yuuki ngày càng cảm thấy khó hiểu.
“Rốt cuộc là thế nào đây. Yui muốn ở cùng Mina-san hay là không muốn ở cùng đây.”
“Anh quan tâm đến mối quan hệ của hai người họ quá nhỉ.”
“À. Ừm. Tại vì, em thấy đấy…”
Yuuki nhìn về một nơi xa xăm.
“Bố mẹ đâu có ở bên mình mãi được. Chắc chắn sẽ có những chuyện không thể nào hòa hợp được, nhưng nếu có thể hòa thuận với nhau khi họ còn sống… thì anh nghĩ nên làm vậy.”
Cậu nói, vừa nhớ lại tiếng quát tháo vang vọng bên tai của người cha quá cố.
Yuuki nhấp một ngụm trà Kotori pha và thở dài một tiếng “phù”.
“Nếu vậy, sao anh không thử hỏi xem?”
Kotori nói.
“Ể, hỏi ai?”
“Là Yui-chan ạ.”
“À, ra là vậy…”
Quả thật, đó là cách nhanh nhất, cậu nghĩ. Nghĩ lại, lúc cậu tưởng mình bị Yui xa lánh, Ootani cũng đã nói điều tương tự.
“Đúng vậy, để lúc nào Yui về anh sẽ hỏi thử. Mà, có lẽ đây chỉ là chuyện bao đồng không cần thiết… à.”
Đây đúng là một thói quen xấu, Yuuki nghĩ vậy khi nhớ lại những lời mình vừa nói. Lúc nãy ở trước cửa hàng tiện lợi, khi định hỏi Mina về Yui, cậu cũng đã băn khoăn điều tương tự. Vì có một người cha can thiệp quá mức, Yuuki có thói quen cảm thấy bất an ‘liệu có phải mình đang xen vào chuyện của người khác không?’ mỗi khi quan tâm đến ai đó. Nếu thực sự nghĩ cho đối phương, cậu nên đường đường chính chính làm điều đó mà không cần phải bận tâm… phải nói sao nhỉ, cậu cảm thấy bản thân mình không được ngầu cho lắm.
Khi cậu đang suy nghĩ như vậy, Kotori mỉm cười vui vẻ và nói:
“Ít nhất thì, sự quan tâm của anh chưa bao giờ là thừa thãi đối với em cả. Bởi vì em đã được sự quan tâm của anh cứu rỗi. Anh hãy tự tin lên.”
“Kotori…”
Kotori mỉm cười với cậu bằng một ánh mắt thẳng thắn, không chút dối trá. Nỗi bất an nhỏ nhặt mà cậu mang trong lòng cho đến lúc nãy, khi nhìn thấy nụ cười của Kotori, dường như đã tan biến đi đâu mất.
“Ngày mai chúng ta sẽ làm món sukiyaki như đã nói nhé. Có lẽ vừa ăn món ngon sẽ dễ nói chuyện hơn.”
Nhìn Kotori chắp hai tay lại và vui vẻ nói, Yuuki thầm nghĩ:
(…À, có Kotori làm bạn gái, mình đúng là một kẻ hạnh phúc.)
◇
Và rồi, ngày hôm sau.
Yuuki xin nghỉ làm thêm sớm hơn thường lệ một chút, và ngay khi xong việc, cậu vội vã chạy về nhà. Mở khóa cửa chính, cậu lao vào trong như thể sắp ngã.
“…Anh về rồi!! Xin lỗi, anh về muộn hơn một chút so với giờ đã hẹn.”
“Không sao đâu ạ. Anh đi làm vất vả rồi, Yuuki-san.”
Kotori ra tận cửa và nói.
“Mọi thứ đã sẵn sàng rồi ạ. Yui-chan cũng đang đợi.”
“Ồ, vậy à.”
Yuuki cởi giày, đưa áo khoác cho Kotori rồi đi vào phòng khách. Trong phòng khách là bóng dáng của Yui sau hai ngày không gặp.
“…Em về rồi, Yuuki.”
Cô bé vẫn mặc bộ đồng phục của trường tiểu học nữ sinh danh giá như thường lệ.
“Ừ. Trong chuyến đi thực tế, em vẫn khỏe chứ?”
“…Mưn.”
Nói rồi Yui giơ cánh tay gầy guộc lên làm động tác gồng cơ. Chắc ý là em ấy vẫn ổn, dù chẳng thấy cơ bắp nổi lên chút nào. Dường như cô bé không hề mệt mỏi sau chuyến đi, trông cũng khỏe mạnh.
“Phì phì… Em ấy nói ‘em về rồi’ đấy.”
Kotori vừa treo áo khoác của Yuuki lên móc vừa vui vẻ nói.
“Hửm, sao vậy em?”
“Chẳng phải điều đó có nghĩa là em ấy đã coi nơi này là nhà của mình sao?”
À, ra là vậy, Yuuki gật đầu.
(Nghĩ vậy thì cũng thấy hơi vui thật.)
Mà, cậu nghĩ khả năng tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ nhặt của Kotori thật đáng nể.
“…Được rồi, ăn thôi nào.”
Ở giữa bàn là một chiếc nồi lớn, xung quanh là các nguyên liệu như rau, đậu phụ và trứng. Và nổi bật hơn cả là miếng thịt bò có vân mỡ đẹp hơn loại họ thường mua.
Hôm nay là món sukiyaki.
◇
Bất ngờ, hay có lẽ là đương nhiên, lúc đầu Yui tỏ ra lúng túng với kiểu ăn quây quần bên nồi lẩu này. Nghe nói đây là lần đầu tiên cô bé trải nghiệm. Phải đến khi được Kotori bảo: “Con cứ lấy những gì con muốn ăn nhé. Nhưng hãy ăn cân bằng cả rau và thịt nha,” cô bé mới dám tự mình đưa đũa vào nồi.
Tuy nhiên, một khi đã thử, có vẻ cô bé rất thích và bắt đầu ăn một cách miệt mài.
Nhân tiện, món sukiyaki của Kotori là loại rất truyền thống theo kiểu gyunabe, nhưng nước sốt do cô tự làm nên có vị thanh mát và sảng khoái hơn loại thường ăn. Tóm lại là cực kỳ ngon. Thịt bò hảo hạng nhiều mỡ cũng có thể ăn một cách trôi chảy. Cũng dễ hiểu tại sao Yui lại ăn say sưa như vậy.
(…Dù vậy thì.)
Yuuki lại một lần nữa suy ngẫm. Việc đây là lần đầu tiên quây quần bên nồi lẩu, quả thực khác biệt so với những người lớn lên trong gia đình có cha mẹ ở nhà như cậu. Cậu đã từng ngạc nhiên khi biết Kotori hầu như chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt, nhưng chuyện này, đối với Yuuki, lại giống như một câu chuyện từ thế giới khác.
Và Yui, người lần đầu trải nghiệm điều đó, trông vô cùng vui vẻ.
“…Kotori, em được dùng mấy quả trứng?”
“Có nhiều lắm, em cứ dùng bao nhiêu tùy thích nhé.”
“……!!”
Kotori cũng bị lây niềm vui và cứ mỉm cười từ nãy đến giờ. Yuuki nhìn mà cũng thấy ấm lòng.
(…Chính vì vậy, mình lại càng quan tâm đến chuyện của Mina-san.)
Ít nhất, Yui chắc chắn là một người cảm thấy vui vẻ khi ở bên cạnh người khác. Vậy thì chẳng phải em ấy cũng muốn dành thời gian với gia đình mình sao? Cậu không thể không nghĩ như vậy.
“…Này, Yui.”
“…?”
Yui vừa nhai miếng shirataki vừa nhìn về phía Yuuki.
“Thật ra, hôm qua anh với Kotori đã đi ăn tối với Mina-san… mẹ của em đấy.”
“…”
Khi Yuuki nói vậy, Yui ngừng tay cầm đũa và nhìn chằm chằm vào cậu. Biểu cảm của cô bé rất phức tạp, Yuuki không thể phân biệt được là ngạc nhiên hay buồn bã.
“Lúc đó anh có nghe Mina-san kể là lần trước rủ em đi công viên giải trí thì bị từ chối, ừm, là… có lý do gì khiến em không muốn ở cùng mẹ không?”
“…”
Yui đặt đũa xuống. Sau một thoáng im lặng, cô bé khẽ lắc đầu.
“Vậy sao?”
“Ừm…”
Vậy thì, tại sao lại từ chối? Ngay khi Yuuki định hỏi, Yui thì thầm:
“…Công việc.”
“Công việc?”
Yui vẫn cúi gằm mặt và nói:
“…Mẹ, ngày hôm đó cũng phải làm việc. Em nghĩ mẹ mệt.”
Nghe những lời đó của Yui, Yuuki và Kotori nhìn nhau.
(…Thì ra là vậy.)
Tóm lại là, ừm. Có lẽ cô bé này thực sự là một đứa trẻ ngoan.
Yuuki đưa tay ra xoa đầu Yui.
“Yui giỏi quá.”
“…?”
Yui ngơ ngác, có vẻ không hiểu tại sao mình lại được khen.
“Và em đúng là giống Kotori thật.”
Nói rồi cậu nhìn sang Kotori.
“Em không phải là một đứa trẻ ngoan như vậy đâu ạ.”
Kotori cũng đưa tay ra xoa đầu Yui. Yui được cả hai người xoa đầu, trông vừa bối rối lại vừa vui sướng.
“Nè, Yui-chan,” Kotori nói, “Ngoan ngoãn và tốt bụng là điều rất tốt, nhưng đôi khi, trở nên ích kỷ một chút không chỉ giúp bản thân mà còn khiến mọi người hạnh phúc hơn đấy.”
“…Ích kỷ ạ?”
“Vâng, đúng vậy. Đó là điều quan trọng đấy. Chị đã được bạn trai tuyệt vời đang ở kia dạy cho điều đó.”
“…Yuuki ạ?”
“Vâng. Chị vẫn còn nhớ rất rõ chuyện lúc đó. Chắc chắn cả đời này sẽ không quên. Anh ấy đã nói: ‘Ích kỷ là phải nói ra như thế này này’. Yuuki-san lúc đó ngầu lắm.”
Kotori nói với vẻ hơi mơ màng. Yui nhìn về phía Yuuki.
(…Sao mà ngượng quá đi.)
Nghĩ lại, Yuuki của lúc đó có cảm giác đã nói những điều khá xấu hổ. Mà, vì tất cả đều là thật lòng nên cậu hoàn toàn không hối hận.
“Chuyện của anh thì bỏ qua đi. Cho nên Yui à, nếu em muốn đi chơi đâu đó với Mina-san, anh nghĩ em cứ nói ra là được.”
Yuuki nói. Nhưng, Yui lắc đầu.
“……(lắc lắc)”
“…Em không muốn làm phiền công việc của mẹ.”
“À, không, lúc nãy Kotori cũng nói rồi, trẻ con thỉnh thoảng cũng phải ích kỷ một chút, anh nghĩ Mina-san cũng hiểu điều đó mà?”
“…Vẫn không được.”
Dù Yuuki nói gì, Yui vẫn kiên quyết lắc đầu. Đến nước này thì cô bé quả là bướng bỉnh.
(Ngoan ngoãn thì tốt thật, nhưng mà thái quá rồi.)
“…Yui đúng là giống Kotori thật đấy,” Yuuki buột miệng nói.
“Vâng ạ…”
Lần này Kotori cũng đồng ý. Hồi mới đến đây, Kotori còn cảm thấy áy náy khi mình nghỉ ngơi trong lúc Yuuki đang làm việc.
“…Nè, Yui-chan,” Kotori nói với vẻ mặt hiền từ, “Yui-chan không muốn làm phiền công việc của mẹ, đúng không?”
“…Vâng.”
“Mẹ của Yui-chan đang rất cố gắng mà. Trông cô ấy lúc nào cũng rất bận rộn.”
Yui cúi gằm mặt, gật đầu lia lịa.
“Em nghĩ gì về người mẹ như vậy?”
“…Em nghĩ mẹ rất tuyệt vời. Em cũng đang sống bằng số tiền đó.”
“Em có thích mẹ không?”
“…Vâng.”
Yui gật đầu hai lần. Nghe vậy, Kotori mỉm cười.
“Nếu vậy thì, sao em không thử truyền đạt những tình cảm đó xem sao?”
“…Tình cảm ạ?”
Yui ngẩng mặt lên nhìn Kotori.
“Vâng. ‘Con yêu mẹ rất nhiều. Con luôn kính trọng mẹ vì mẹ lúc nào cũng chăm chỉ làm việc. Cảm ơn mẹ đã nuôi nấng con’.”
“…Em chưa bao giờ nói điều đó.”
“Nhưng, vì em nghĩ vậy nên mới không muốn làm phiền công việc của mẹ, phải không?”
“…Vâng.”
“Nhưng, nếu em thực sự nghĩ vậy từ tận đáy lòng, thì mẹ sẽ vui hơn khi được nghe đấy. Ít nhất thì chị rất vui khi mỗi ngày Yuuki-san đều nói lời cảm ơn và khen ngợi chị. Vì vậy mà chị có thể cố gắng mỗi ngày.”
Bị Kotori nói vậy, Yuuki cảm thấy hơi ngượng. Cậu không hề có ý định nói lời cảm ơn để làm cô vui, nhưng nếu những lời cảm ơn của mình có thể khiến cô vui đến vậy thì từ nay cậu sẽ tiếp tục làm thế.
“Chắc chắn, mẹ của Yui-chan cũng vậy. Sẽ không làm phiền chút nào đâu, ngược lại còn khiến mẹ có thêm động lực làm việc nữa đấy.”
“…Vậy sao ạ?”
“Vâng. Em cứ yên tâm. Mina-san thực sự rất quan tâm đến Yui-chan, nên chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.”
“…”
Yui im lặng, nhìn chằm chằm vào mặt Kotori. Tiếp theo, cô bé nhìn sang Yuuki. Yuuki cũng im lặng gật đầu, ra hiệu rằng cậu cũng có cùng suy nghĩ với Kotori.
Yui đột ngột lấy điện thoại ra và thao tác trên màn hình.
“Có chuyện gì vậy em?”
Yui trả lời câu hỏi của Kotori:
“…Em hỏi Hyoudo-san về thời gian rảnh tiếp theo của mẹ.”
“Ồ. Một khi đã quyết là hành động nhanh ghê, Yui.”
Yuuki ngạc nhiên, quả nhiên cô bé này khá táo bạo và có ý chí mạnh mẽ. Mina cũng có vẻ như vậy, có lẽ là di truyền từ mẹ.
Ngay lập tức, một tiếng “pirorin” vang lên.
“Có tin nhắn trả lời rồi…”
“Nhanh thật đấy, Hyoudo-san,” Yuuki lẩm bẩm.
“Vậy, sao rồi em?”
Nghe Kotori hỏi, Yui đưa màn hình cho hai người xem. Tin nhắn trả lời được viết bằng một văn phong cứng nhắc không giống như đang trao đổi với một đứa trẻ, có nội dung: “Sau buổi chiều thứ Sáu tuần sau nữa thì lịch trình của giám đốc sẽ trống. Chưa rõ khi nào sẽ có ngày nghỉ tiếp theo.” Yuuki đã bị sự bận rộn của Mina làm cho ngạc nhiên, nhưng quả thật cậu không thể nào sánh bằng cô được. Chắc hẳn việc đi ăn tối hôm qua là một sự trùng hợp rất may mắn.
“…Hôm đó là sinh nhật mẹ.”
Yui nói.
“Vậy sao… Nếu vậy, chúng ta cùng nhau chúc mừng mẹ của em được không?”
Kotori đề nghị với Yui.
“À, đúng vậy. Bọn anh cũng được cô ấy đãi một bữa ăn ngon, nên với tư cách là hàng xóm, bọn anh cũng muốn chúc mừng sinh nhật cô ấy. Em mời Mina-san giúp bọn anh được không?”
Yuuki cũng yểm trợ. Nếu là Yuuki, việc trịnh trọng nói muốn chúc mừng sinh nhật cha mẹ là một điều khá khó mở lời. Nếu tạo ra một cái cớ là nhóm Yuuki cũng muốn chúc mừng, thì cả Yui và Mina sẽ dễ dàng hơn.
“…Vâng. Em sẽ hỏi Hyoudo-san xem mẹ có thể về nhà vào ngày sinh nhật không.”
Cô bé đã nói như vậy.